Án Mạng Có Thể Chết Người Đó

Chương 39

Thật ra nếu bàn về việc tại sao Thiên Dương luôn đi lạc vềđêm ấy, có nói chắc hai ngày hai đêm cũng chưa nói hết. Tóm tắt lại một chút, khoanh vùng nghi phạm lại một chút, lọc ra đối tượng lại một chút thì sẽ thấy được có một người ngồi trên mái ngói trường tay đang quơ quơđặt lịch.

Giang đầu thối cũng chưa biết được Thiên Dương hiện giờđang ởđâu, nhưng ngày nào vào trường cũng nghe cái mùi mèo thối thối thì không thểưa nổi. Điều tra thêm một chút, cố gắng tranh thủ ban đêm dành ra hai giờđồng hồ một chút, lọc đối tượng khả nghi từ những con mèo xung quanh một chút.

Giang đầu thối ngồi mấy đêm liền ở trường xem có động tĩnh gì lạ không. Đến đêm thứ năm, tức là bốn ngày trước Giang đầu thối không được ngủ tốt cho lắm, sắc mặt tối thui thui nằm dài trên mái nhà mút kẹo. Mút hết ba cây kẹo rồi con mèo chết tiệt kia mới xuất hiện. Đôi mắt màu xám tro thắt lại thành một đường hẹp dài thẳng đứng trong con ngươi, Giang đầu thối nhếch môi nhìn xuống thằng bạn nối khố lông đen thui thủi.

Anh tạo ra hai luồng khí một của anh, hai là của Hải Minh và một số luồng khí khác trước cổng trường. Cốt yếu xem thử Thiên Dương muốn làm gì.

Thiên Dương đi vòng vòng quanh sân trường nhảy lên ghếđá cuộn người thở dài.

“Moew…..uw…….mwoe…..moéo……..meo……..” (n chữ ‘meo’)

(Mấy cha lão làng chết tiệt. Ăn không ngồi rồi suốt ngày bắt tôi đi làm đầu này, bắt đi làm đầu kia tưởng tôi là osin chắc. Xì!!!!! May cho mấy ông là tôi đây tìm được vợ rồi nhé, cơ mà không có khả năng sinh con cho mấy ông bồng bế rồi. Thấy mà

thương nhưng thôi cũng kệ)



Giang đầu thối dỏng tai lên nghe thằng bạn phàn nàn cũng phì cười. Anh ngồi trên này cầm mấy cục đá ném vào đầu con mèo đen nào đó đang lải nhải.

“Méo……uw…….!”

Thiên Dương bị trúng đạn ngay đầu đau điếng liền xù lông đứng dậy nhìn dáo dác tìm thủ phạm. Đáng tiếc Giang đầu thối đang dùng thuật ẩn thân nha. Anh cầm lên cục đá khác tiếp tục ném, nằm ném, ngồi ném, mút kẹo ném. Thiên Dương bị ném đến u đầu sưng mấy cục to.

Tìm một hồi cũng không thấy gì khả nghi, Thiên Dương mắt ngân ngấn nước, buồn thiu “Moew……uw…..moew…….” (Không phải là ma chứ).

Ñaøi Hoa Cuùc 159

Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù

Giang đầu thối được một trận cười lớn. Tuy nhiên lúc này Thiên Dương không truy cứu là ai ném nữa ma cũng được, bây giờ thì phải tìm Hoàng tử Long Phương thôi. Mèo nhỏ Thiên Dương nhảy xuống ghế bắt đầu chun mũi ngửi. Ngửi một hồi Thiên Dương tìm ra được mùi của Hải Minh thì không khỏi mừng thầm, hai mắt cũng cong lên thành nữa vầng trăng.

“Meo……meo……” (Sao dễ tìm quá vầy nè)

Chậc! Đáng tiếc cho Thiên Dương vì đối thủ không ai khác lại là thằng bạn nối khốquá gian xảo đi. Giang đầu thối ngồi chồm hổm trên nóc nhà, hai tay chống cằm nhìn về con mèo lông đen cười cười.

Thiên Dương vui vẻđi theo mùi của Hải Minh, vừa đi lại cảm thấy có gì đó là lạ, càng ngày càngđi ra bờ sông trong đầu mèo nhỏ Thiên Dương thắc mắc.

“Meo……..méo……..mèo……meo…….”

(Lạ! Hoàng tử Long Phương có phải cá đâu chứ. Chắc tìm nhầm nơi rồi)

Thiên Dương lại quay về nơi xuất phát bắt đầu tìm lại, anh lại chun mũi ngửi. Giang đầu thối ôm bụng cười ha hả, tay đập vào đùi bịch bịch. Đáng thương cho Thiên Dương đêm nay bị Giang đầu thối quay đến hai tròng mắt cũng thành một vòng xoắn ốc, hết cho đi bờ sông bên này rồi đến bờ sông bên kia. Thiên Dương cảm thấy xấu hổ về năng lực ngửi mùi tìm vết của mình rồi. Nếu mà để mấy cha lão làng biết được có mà cười cho thúi mũi.

Thiên Dương vềđến nhà thì cũng ba, bốn giờ sáng. Bước chân xiêu vẹo, người lắc qua lắc lại, hai cái tai mèo cũng ủ rủ trông thật kém sắc, hai con mắt cũng lờđờ theo. Anh lấy sức lực cuối cùng nhảy qua hàng rào để vào nhà. Thật khó khăn cho Thiên Dương chỉ nhảy được hai chân trước mà thôi, cả người đu đeo kêu meo méo sau đó ngã cái phịch xuống đất bất tỉnh.

Mãi một lúc sau khi trời đã sáng Phong Lâm mở cửa chuẩn bịđi làm thì thấy con mèo lõa thể nào đó nằm ngay trước cổng nhà trên người cũng không có mảnh vải che thân. Mọi người đi qua, mọi người đi lại chỉ chỉ rồi lại trỏ trỏ.

Mặt Phong Lâm đen thui, hai tay đưa lên bẻ kêu răng rắc, nắm lấy chân con mèo nàođó lôi vào trong, đá mạnh một cái làm Thiên Dương lăn vài vòng đụng đầu cái binh

vào thành ghế sô pha. Phong Lâm quát:



“Thiên Dương! Anh là đồ chết tiệt! Anh đi nơi nào hả? Anh đi với con mắm mèo nào rồi bị nó lột cho không còn quần áo mà trở về nhà hả? Sao anh không đi luôn đi…….!

Trời ơi!!!!!!!”



Ñaøi Hoa Cuùc 160

Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù

Thiên Dương đã mệt, nay còn bị hành hạ thân xác muốn chấn thương sọ não luôn, anh đưa hai tay lên xoa xoa cái đầu đêm qua vừa trải qua một trận bị ném đá, sáng nay còn bị cách đối xửđầy bạo lực của Phong Lâm nữa chứ. Cứ như tựa một bài hát kinh điển “Xuân này con không về”.

Thiên Dương nằm lăn qua lăn lại chưa kịp đứng dậy thì lại bị Phong Lâm đá cho mấy phát vào mông.

“Con mèo chết tiệt kia! Anh mau dậy rồi cuốn gói khỏi nhà tôi ngay…..tôi không muốn bị làng xóm nghĩ tôi hành hạ anh rồi ném xác ra đường…”, vừa nói Phong Lâm vừa đá binh binh.

Thật vất vả anh mới ngồi dậy được và cũng thật vất vảđể giải thích tối qua anh đã đi đâu và làm gì. Phong Lâm ngồi trên ghế sô pha xì mũi tức giận “Tôi không cần biết anh làm cái gì! Hoàng tử Long Phương gì đó, anh chỉ cần vềđến nhà thì làm ơn vào nhà giùm cái. Nếu cảnh này còn diễn ra lần nữa, anh còn để mọi người thất anh lõa thể trước nhà tôi lần nữa, thì anh mau biến khỏi đây…..”.

Thiên Dương đầu nơi nơi sưng mấy cục to, quỳ dưới đất khoanh tay nhận lỗi. Phong Lâm sau khi mắng cho hả giận đứng lên nói “Hôm nay, anh khỏi đi làm. Ở nhà ngoan ngoãn lau nhà cho tôi”.

Anh khụt khịt hai dòng nước mũi bên ngắn bên dài chảy nhỏ giọt xuống đất, hai mắt cũng lem luốt nước.

“Dạ”

Mãi đến hai ngày sau Thiên Dương mới hồi phục lại tình trạng sức khỏe cũng như thân thể. Tối đó, anh đứng trước mặt Phong Lâm nói “Phong Lâm, tôi phải đi tìm Hoàng tử Long Phương rồi, cậu cho tôi đi nha”.

Phong Lâm tắt tivi đứng lên đi về phòng ”Anh muốn làm gì tùy anh, nhưng nhớnhững điều tôi đã dặn”.

Loáng cái dưới mặt đất chỉ còn lại bộđồ, một con mèo đen thui thui nhảy ra khỏi cửa sổ phóng nhanh về phía trường học. Phong Lâm bên này thở dài sau đó vào phòng nằm ngủ.

Đêm nay Giang đầu thối ngồi trên mái nhà liền nảy ra một ý tưởng, thay vì tối nào cũng phải đến trường thì anh lại đặt lịch cho từng luồng khí của Hải Minh. Trước mặt Giang đầu thối hiện ra một mặt phẳng, trên đó cứ như là màn hình IPHONE vậy, anh vừa lẩm bẩm vừa đưa ngón tay click click.

Ñaøi Hoa Cuùc 161

Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù

“Tối thứ ba lúc 22 giờ là đường này, tối thứ tư lúc 22 giờ là đường này, tối thứ năm

lúc 22 giờ là đường này,….”



Sau khi hoàn tất hết công việc lên lịch Giang đầu thối thở phào nhẹ nhõm từ nay đến cuối tuần có thể ngủ yên giấc bên cạnh Hải Minh rồi.

“Không biết cậu tìm Hải Minh là có ý đồ gì? Nhưng xin lỗi trước nhé anh bạn. Khổ

cho anh rồi”



Nói rồi Giang đầu thối ngáp một cái đến chảy nước mắt, đứng dậy lắc hai tay hai chân sau đó phóng trên mái nhà đi về.

Thiên Dương lúc này mới mò mẫn đi đến, trên mặt cũng lộ vẻ không vui, gương mặt chù ụ một đống. Anh lại nhảy lên ghếđá cuộn người nằm xuống thở dài.

“Moew…….moew…….”

(Hoàng tử Long Phương ơi là Hoàng tử Long Phương! Người thật ra đang ởđâu)

Hôm nay, Thiên Dương lại leo lên một đỉnh núi. Ngày mai lại đi đến khu ổ chuột hại bọn chuột một trận chạy toán loạn. Hôm sau lại nhặt được chú mèo con. Hôm sau sau nữa lại đi vào khu lầu xanh dành cho bọn mèo đực đến phóng nòng nọc. Một cô mèo mập béo đủng đỉnh đến bên Thiên Dương cười lấy lòng.

“Meo……meo…….”

(Anh đẹp trai, anh muốn tìm ai? Miêu Đệ hay Ngọc Miêu nè!)

Vừa nói bà má mì mèo vừa đưa chân trước gọi hai con mèo cái eo o thon thảđi đến xà vào lòng Thiên Dương. Thiên Dương một trận rùng mình so với eo của Phong Lâm thì eo mấy thiếm mèo cái này to ra phết. Anh không thèm liếc mắt tiếp tục chun mũi ngửi theo mùi của Hoàng tử Long Phương.

Thiên Dương vừa khuất bóng thì mấy nàng mèo xúm lại xuýt xoa.

“Meo………..a……..meo……..”

(Trời ơi! Người đâu lại vừa đẹp trai lại có khí chất dữ vậy nè! Thật ước gì tôi là người

yêu của anh ấy!)



Chính vì thế mà mới xảy ra một màn đánh ghen kinh thiên động địa nhất lịch sử loài mèo đã xảy ra trước cửa nhà Phong Lâm. Phong Lâm tức giận mở tung cửa hét lớn.

“Mau cút hết cho tôi………! Các người còn đến nhà tôi giành Thiên Dương một lần

nữa thì đừng trách món thịt mèo bảy món bày ra trước mắt……….”

Ñaøi Hoa Cuùc 162



Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù

Mấy nàng mèo giật mình sợ hãi trước uy nghiêm của Phong Lâm cũng một trận kinh hách cuốn đuôi chạy mất hút. Thiên Dương nằm trong này lõa thể ngáy kho kho, nước miếng cũng chảy dài xuống má. Phong Lâm bước vào nhìn anh thật muốn một phát đánh cho hả dạ mà.

Đếm lại thời gian thì Thiên Dương cũng ở nhà Phong Lâm được một tháng rưỡi rồi. Phong Lâm cầm cái gối ném vào mặt anh một cái cũng vén chăn nằm kế bên tắt đèn. Đuổi cả trăm lần rồi con mèo lõa thể này cũng không chịu ra sô pha đâu, cứđến đêm lại mò vào phòng. Phong Lâm riết rồi thành quen, cái thói quen đáng sợ. Phong Lâm nghĩ mà rùng mình liền nhanh nhắm mắt ngủ.

Ñaøi Hoa Cuùc 163

Bình Luận (0)
Comment