Ăn Mày Tu Tiên

Chương 156

Tiểu Kha tức giận chạy lên lầu, trực tiếp trở về phòng mình, đóng cửa lại một cái rầm.

Cậu thầm thề sẽ không bao giờ nói chuyện với các chị của mình nữa, không bao giờ chơi với các chị gái nữa.

Khi các cô gái nhìn thấy em trai mình thở phì phì đi lên lầu, họ không nhịn được mà cười thành tiếng.

Một con chó có thể tu hành, vậy thì tất cả con chó trên thế giới này sẽ thành tinh sao?

Hơn nữa, một con chó thì sẽ tu hành như thế nào?

Tiểu Hắc thì nằm trên mặt đất cả ngày và ngủ nướng.

Trên lầu, Tiểu Kha càng nghĩ càng giận, thậm chí cậu còn không thể tĩnh tâm để tu luyện.

Đêm đó, trăng tối và gió lớn.

Tiếng chó sủa thảm thiết lại phát ra từ phía sân sau…

Buổi sáng sớm.


Dưới cái nhìn bất đắc dĩ của gia đình, Vương Văn Nhã lên xe.

Ngay khi xe vừa khởi động, Tiểu Kha đã vội vàng lao ra khỏi biệt thự, đi tới chỗ mọi người.

"Chị, cái này cho chị!"

Bàn tay nhỏ bé của cậu lóng ngóng lục lọi trong túi và đưa ra một cái ngọc bội.

Vương Văn Nhã ngạc nhiên tiếp nhận ngọc bội, vui vẻ nghiêng người ra hôn lên má cậu một cái.

In lên một dấu son đỏ lờ mờ trên khuôn mặt của Tiểu Kha.

"Chị, chị phải luôn đeo ngọc bội này, ngàn vạn lần đừng bao giờ lấy xuống."

Vương Văn Nhã cười nhạt, trực tiếp giật sợi dây chuyền kim cương trên cổ xuống, nghiêm túc đeo ngọc bội lên.

Cô ấy duỗi những ngón tay mảnh khảnh của mình ra và cam đoan nói em trai mình.

"Được rồi, chị sẽ luôn đeo món quà mà em trai đã tặng, đảm bảo không bao giờ tháo xuống."

Nghe được lời cam đoan của chị gái, Tiểu Kha vui vẻ gật đầu.

Đây là ngọc bội hộ thân mà cậu đã luyện chế suốt đêm.

Trước đây, chị bảy đã cho gia công ngọc Đế Vương Lam Quang mà mình mở ra thành tám miếng ngọc bội.

Buổi tối, sau khi tìm thấy nó, cậu đã cố tình lấy ra một khối trong số chúng và khắc vẽ trận pháp lên ngọc bội.

Bây giờ, bên trong ngọc bội này đã chứa đựng một ít linh lực của cậu, nó có thể bảo vệ tính mạng cho người đeo nó vào thời khắc mấu chốt.

Sau khi chào tạm biệt gia đình, Vương Nhã Văn rời khỏi nhà họ Vương, ngồi lên một chiếc xe hơi và rời đi.


Lúc này, trong lòng Tiểu Kha cảm thấy có hơi trống rỗng, cảm thấy rất khó chịu.

Sau khi ăn sáng với gia đình, cậu ngồi lên xe và xuất phát đến trường học.

Để ngăn chặn sự quấy rối của người hâm mộ và phóng viên, nhà họ Vương đã phái hơn chục vệ sĩ đi theo để bảo vệ họ.

Khi đến cổng trường, nhìn đám đông nghìn nghịt, đầu Vương Tư Kỳ có chút tê dại.

Trong đám đông, có cả đám nhà báo và người hâm mộ của em trai cô ấy.

Trường Tiểu học phụ thuộc Ma Đô đã báo cáo tình hình này với cảnh sát nhưng họ cũng không thể chạy đến hiện trường ngay chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.

Được vệ sĩ nhà họ Vương hộ tống, cuối cùng Tiểu Kha cũng đã vất vả chen được vào trong trường.

Vệ sĩ và bảo vệ của trường học đã cố gắng hết sức để chặn nhóm người đó bên ngoài trường.

Vương Tư Kỳ không thể hiểu nổi loại hành vi này, cô ấy lấy điện thoại di động ra vào Weibo.

Sau khi nhấp vào trang chủ của em trai, cô ấy hít một hơi thật sâu. Hôm nay, số lượng người hâm mộ của em trai cô ấy đã đột phá tám triệu, thậm chí còn đang từ từ tăng lên.

Trong hai ngày, tăng đến tám triệu người hâm mộ!




Khi đến lớp, Tiểu Kha ngồi bơ phờ trên ghế.

Đỗ Tử Mặc thấy cậu không vui, cố ý đưa món đồ chơi "Briar" của mình cho cậu.

"Anh Kha, tại sao trông anh buồn thế?"

"À, có muốn chơi không?"

Tiểu Kha nâng mí mắt lên, nhìn món đồ chơi trong tay Đỗ Tử Mặc, trên mặt cậu cũng không hề có bất kỳ cảm xúc dao động nào.

Đỗ Tử Mặc lại cất đồ chơi đi, cậu ấy không biết làm thế nào để dỗ cậu vui vẻ.

Cứ như vậy, cho đến khi chuông vào lớp reo lên, Tiểu Kha vẫn ngẩn người nằm trên bàn học.

Trong đầu cậu vẫn luôn tràn ngập hình ảnh chị tư rời đi.

Cửa phòng học mở ra, giáo viên ngữ văn cầm cốc giữ nhiệt và bài thi đứng trên bục giảng.

Bình Luận (0)
Comment