Sau khi bước ra khỏi cổng trường, nhìn con đường vắng bóng xe, Tiểu Kha thầm nghĩ có gì đó không ổn.
Bây giờ trên đường không có ô tô, chẳng lẽ phải ngự kiếm bay đi trước mặt mọi người sao?
Trong lúc còn đang suy nghĩ, cậu đột nhiên nghĩ đến chị Hiểu Hiểu đã lâu không gặp.
Cậu nhanh chóng lấy điện thoại di động trong túi ra, mở wechat và tìm thấy chị Hiểu Hiểu trong danh sách bạn bè của mình.
Tiểu Kha lập tức gọi điện cho cô ấy để giải thích tình hình. Một lúc sau, Lâm Hiểu Hiểu và cha Lâm lái xe đến trước mặt cậu. Cậu ngọt ngào gọi một tiếng “chị Hiểu Hiểu” rồi lên xe.
Trên đường đi, hai người nói chuyện cười đùa, cha Lâm hiền lành gần gũi trả lời Tiểu Kha.
Lâm Hiểu Hiểu nhấc điện thoại di động lên, ôm lấy cậu liên tục chụp mấy tấm hình.
Lúc cô ấy cười rộ lên, hai lúm đồng tiền trên má lõm sâu vào, trông rất đẹp mắt.
Tiểu Kha chui ra khỏi vòng tay của cô ấy, khuôn mặt đáng yêu đỏ bừng như táo chín.
Cậu chớp đôi mắt to trong veo, bĩu môi nói. “Chị Hiểu Hiểu, tại sao chị lại chụp nhiều ảnh với em như vậy?” Lâm Hiểu Hiểu che miệng cười, nhéo má cậu.
“Tiểu Kha bây giờ là người nổi tiếng rồi, không biết có bao nhiêu người muốn chụp ảnh cùng em, người khác nhìn thấy sẽ hâm mộ chị chết mất.”
Sau đó, cô ấy trực tiếp chọn vài bức ảnh rồi gửi vào nhóm bạn thân của mình.
Trong lúc nhất thời, tin nhắn trong nhóm bạn thân điên cuồng hiện lên, điện thoại cũng reo liên tục.
Tiểu Kha nghe lời cô ấy nói, không khỏi ngẩng đầu lên hỏi.
“Chị Hiểu Hiểu, em đang phân vân có nên đi quay chương trình tạp kỹ hay không.”
“Cảm giác rất thú vị.”
Câu nói này làm cô ấy sửng sốt, sau đó quay đầu lại kêu lên. “Cái gì, quay chương trình tạp kỹ?”
Cô ấy lại nhìn Tiểu Kha, mỉm cười ấm áp như làn gió xuân.
“Đương nhiên là có thể quay. Tiểu Kha đáng yêu như vậy, sẽ có rất nhiều người thích em.”
“Hơn nữa quay chương trình tạp kỹ cũng rất thú vị, người hâm mộ của em sẽ rất mong đợi.”
Các site khác đang và ăn cắp của Mêtruyệnhót nhé cả nhà..
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Sau khi nghe câu trả lời của chị Hiểu Hiểu, Tiểu Kha âm thầm hạ quyết tâm. Mười phút sau, xe vững vàng dừng lại ở trang viên nhà họ Vương.
“Chị Hiểu Hiểu, em về nhà đây.”
Chào hỏi xong, Tiểu Kha đi thẳng vào trang viên nhà họ Vương.
Nhìn trang viên tráng lệ trước mặt, cả hai đều bị khiếp sợ trước sự giàu có này.
Lâm Hiểu Hiểu nhìn bóng lưng cậu bé qua cửa sổ xe, trên môi nở nụ cười ngọt ngào.
Lần trước thằng nhóc này còn nói với cô ấy, nhà của cậu bé ở bên cạnh trang viên.
Quả nhiên, có mấy người chị lợi hại như vậy, sao có thể thua kém được? “Cha, về nhà thôi.”
Chiếc xe từ từ biến mất ở lối vào trang viên nhà họ Vương.
Cửa biệt thự lặng lẽ mở ra, Tiểu Kha nhẹ chân nhẹ tay đi vào phòng khách, sợ sẽ quấy rầy đến các chị trên lầu.
Lúc này dì Lam đang làm việc nhà trong phòng khách, nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé thì nghỉ ngờ nói.
“Cậu chủ, sao cậu lại chạy về nhà?” Trong lòng Tiểu Kha căng thẳng, cậu nhanh chóng ra hiệu cho bà ấy im lặng.
Mặc dù dì Lam không hiểu cậu chủ muốn làm gì nhưng cũng không lên tiếng nữa.
Một lúc sau, thấy trên lầu không có động tĩnh gì, cậu mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, cậu rón rén đi về phía cũi, mỉm cười toe toét với Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc: Xong rồi, lại nhắm vào mình!
Lúc nó đang muốn chạy trốn, nó chợt phát hiện thân thể không thể động đậy. Xung quanh có một luồng linh lực nào đó khóa chặt nó tại chỗ.
Kế đó, bóng dáng nhỏ bé bước tới, bế nó lên rồi chạy ra khỏi biệt thự.
Chắc cậu chủ đang trốn tiết nhỉ?
Dì Lam do dự không biết có nên báo cáo với cô chủ hay không, sau khi suy nghĩ một lúc, bà ấy tiếp tục sắp xếp việc nhà.
Tiểu Kha chạy một hơi ra khỏi trang viên, cho đến khi cách nhà họ Vương mấy chục mét mới đặt Tiểu Hắc xuống.
“Tiểu Hắc, chúng ta cùng nhau đi cứu chị gái!” Cậu nói bằng giọng nói non nớt, trong ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc.
“Chị gái của tao xảy ra chuyện trên chiến trường, nhiệm vụ lần này của chúng ta là cứu chị gái trở về!”
“Vẫn câu nói cũ, nếu mày đồng ý đi với tao thì kêu lên một tiếng!”
“Nếu mày không kêu, tao sẽ coi như mày đồng ý đi cứu chị gái với tao!”
Tiểu Hắc: Tôi có quyền lựa chọn sao?