Ăn Mày Tu Tiên

Chương 243

Đây có phải là một màn ảo thuật không?

Hai mắt Bộ Kinh Thiên mở to hết cỡ, ông ta cũng không biết rốt cuộc là cậu đã làm cách nào.

Trong mắt ông ta, người thanh niên mặc áo choàng trắng này càng ngày càng thần bí...

"Cảm ơn các người nha, các người thật tốt." Tiểu Kha nở một nụ cười rạng rỡ, nghênh ngang rời khỏi nhà họ Vương.

Sắc mặt của sáu người gác cổng tràn đầy sự ngạc nhiên nhìn cậu bước ra khỏi cửa, tâm trạng rất phức tạp.

Ma Độ, biệt thự nhà họ Vương. Vương Tâm Như đang tìm kiếm bóng dâng của Tiểu Kha ở khắp nơi.

Hôm nay, họ còn phải theo tổ chương trình đến vùng nông thôn cho nên cũng phải sớm chuẩn bị.

Sáng nay, cô ấy đến phòng của em trai để đánh thức cậu nhưng không ngờ là em trai lại không ở trong phòng.

Đúng vào lúc Vương Tâm Như chuẩn bị thông báo cho các thành viên khác biết thì cổng chính của biệt thự bị đẩy ra từ từ.

Một bóng dáng nho nhỏ đi vào đại sảnh, mỉm cười ngọt ngào với cô ấy. Đây chẳng phải chính là đứa em trai đang biến mất của cô ấy đây sao? "Em trai, em đã đi đâu vậy?"

Vương Tâm Như đi tới, nắm lấy bàn tay nhỏ bé mập mạp của cậu.


Cậu ê a giải thích một hồi, nói rằng cậu đã ra sân sau chạy bộ.

Lúc này, những thành viên khác trong gia đình cũng lần lượt xuống lầu, chỉ là không thấy bóng dáng của Vương Tư Kỳ đâu cả.

Gần đây, cô ấy suốt ngày ở lì trong công ty, đoán chừng là có chuyện quan trọng cần phải giải quyết.

dì Lam chuẩn bị kỹ càng hai vali, một lớn một nhỏ.

Tiểu Kha dùng thần thức thăm dò một phen, cậu phát hiện bên trong đều là quần áo để cậu và chị gái thay.

Vương Tâm Như giải thích với cậu.

"Đã đến lúc chúng ta xuất phát đến hiện trường ghi hình rồi, chúng ta đi thôi." Nghe vậy, Tiểu Kha vội vàng xách vali chạy lên lầu.

dì Lam không khỏi thở dài, sức lực của cậu chủ thật là lớn.

Sắc mặt của hai vợ chồng nhà họ Vương lộ rõ sự lo lắng, họ không biết là con trai mình có chống đỡ và sinh tồn ở nơi hoang dã lâu dài hay không.

Qua một lúc rất lâu, Tiểu Kha mới đi xuống lầu một lần nữa. "Được rồi, chị gái, chúng ta đi thôi."

Cậu mỉm cười, mở miệng nói với Vương Tâm Như, chiếc vali nhỏ phồng lên trông đặc biệt bắt mắt.


Hai người làm chạy đến nâng vali và theo họ ra khỏi biệt thự. Đã có một chiếc Maybach đậu ở bên cạnh cửa biệt thự từ sớm.

Sau khi cất hành lý, hai người họ ngồi lên xe.

Dưới ánh mắt bất đắc dĩ của những người trong gia đình, xe từ từ lăn bánh rời khỏi biệt thự nhà họ Vương.

Vương Nhạc Hạo thở dài một hơi, ông khẽ nói.

"Hay là chúng ta cho người đi canh giữ con trai đi."

"Lần này họ rời đi, cũng không biết đến khi nào mới gặp lại."

Vương Anh ở bên cạnh hai người chắp tay ra sau lưng, nhẹ nhàng đáp lại. "Cha, cha đừng lo lắng, con đã cho người đi rồi."

"Nếu em trai không vui, con sẽ đích thân đưa em trai về nhà."

Vương Nhạc Nhạc thản nhiên cười cười, nếu em trai cô ấy thực sự không quen, chị hai chắc chắc sẽ nói được làm được.

Dù sao thì các thành viên trong gia đình cũng biết chị hai nổi tiếng là bướng bỉnh.

Lúc này, một chiếc Cullinan đang bí mật bám theo một chiếc xe Maybach.

Người ngồi trong xe là Giang Nam và hai người khác, hơn nữa, trong xe cũng chứa đủ loại nguyên liệu nấu ăn và nồi chậu.

Sắc mặt Giang Nam lúc nào cũng đen kịt.

Đường đường là một thiên tài võ đạo, vậy mà còn phải theo sau để giám sát cậu chủ còn chưa tính.

Bây giờ lại còn muốn anh ta kiêm luôn chức đầu bếp nữa, hơi quá đáng rồi đấy!

Bình Luận (0)
Comment