Từ một góc nhà vệ sinh, tiếng nói giận giữ vọng ra.
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về hướng đó.
Người lên tiếng chính là tên côn đồ lớp 6 - Trương Hạo.
Nhà vệ sinh đột nhiên ồn ào:
"Đấy không phải là Trương Hạo lớp 6 đó sao?"
"Phải rồi, nghe nói hắn khá đáng gờm đấy, lần trước còn đánh chảy máu mũi một đứa khác cùng lớp..."
"Hắn khá nổi danh ở trường, đàn em có tới vài chục đứa kia."
...
Trương Hạo ban đầu cũng khá bối rối khi một đám đông chen chúc kéo vào.
Một lúc sau mới nhận ra là một nhóm lớp ba định đánh cậu nhóc đáng sợ kia.
Cậu ta nghĩ, đây là cơ hội tốt để tiếp cận và kết giao với Tiểu Kha.
Đây là cơ hội ngàn vàng đưa tới cửa.
Trương Hạo một tay xỏ túi, tàn thuốc phóng ra xa, đi đứng tự tin và ngạo nghễ.
Vương Thiên Hạo đương nhiên cũng đã nghe danh tiếng của Trương Hạo, nhưng không hiểu tình hình hiện tại ra sao.
Trương Hạo cùng 7, 8 thiếu niên đứng trước mặt Vương Thiên Hạo, nhìn thẳng vào mắt cậu ta.
Học sinh lớp 6 trung bình cao hơn lớp 3 một cái đầu.
Bị Trương Hạo nhìn chằm chằm, Vương Thiên Hạo cảm thấy trong lòng dâng lên nỗi hoảng sợ.
Bình thường đã quen bắt nạt người khác rồi, nhưng trước mặt Trương Hạo, cậu ta chỉ có thể bị ức hiếp.
Trương Hạo xoa xoa bụng, kiêu ngạo hỏi:
"Mày định làm gì hả, muốn đánh đại ca tao à?"
Ơ? Ơ? Ơ?
Mọi người đều tỏ vẻ ngờ vực, Trương Hạo nói đứa nhóc đó là đại ca của mình?
Vương Thiên Hạo run run cười nói:
"Anh Hạo nhầm rồi chứ, tôi muốn đánh tên nhóc này thôi, không phải người khác..."
Cậu ta chưa kịp nói hết câu đã bị một cái tát trời giáng.
"Phi, đây chính là đại ca của Trương Hạo tao, mày còn muốn đánh cậu ấy sao? Mày ngứa da à!"
Nói rồi cậu ta lại tặng cho vài cái tát nữa.
Trong lòng những người xem xung quanh dâng lên sóng gió, chuyện gì kỳ lạ thế này?
Vương Thiên Hạo ôm mặt ấm ức, bị đánh mặt trước nhiều người như vậy thật nhục nhã.
Sau khi Trương Hạo dạy cho cậu ta một trận, lại hỏi tại sao lại trêu chọ đại ca của cậu ta.
Vương Thiên Hạo mặt như đưa đám nói, chỉ muốn có giấy mời dự tiệc sinh nhật của Tiểu Kha mà thôi.
Biết được nguyên nhân, Trương Hạo lại mắng thêm mấy câu:
"Mày là Vương Thiên Hạo, tao là Trương Hạo, nhớ cho kỹ, có việc gì kiếm tao nói chuyện, cút đi!"
Vương Thiên Hạo ôm má rồi dẫn đầu cả nhóm người lủi mất.
Trương Hạo quay lại cười toe toét chào Tiểu Kha, bảo có việc gì cứ gọi mình.
Tiểu Kha gật đầu hài lòng, rồi cùng Đỗ Tử Mạc bước ra ngoài.