Chạng vạng, Trầm Thiên Hạm mệt mỏi trở
lại phủ, trước về phòng chính mình rửa mặt chải đầu, sau lại đi lo toan
người làm bữa tối.
Sau khi thay nữ trang, vòng tay ngọc
bích trên cổ tay liền bỏ ra, nhìn trạc tử hình bông tuyết màu ngọc bích, nàng nghĩ tới ngày hôm đó, Võ Hoài Thiên thân thủ đeo cho nàng.
(Trạc tử: vòng tay)
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, nàng
thực không thể nào tin được một nam tử hán cứng rắn, tuấn nghiêm, lãnh
đạm như hắn, lại cũng có thể có vẻ mặt ôn nhu đến vậy, làm cho tâm nàng
rộn ràng mãnh liệt không thôi.
Trạc tử mang ý nghĩa gì nàng đương nhiên hiểu được, nhưng là nàng không thể nhận. Hắn mang trên mình thân thế
hiển hách, còn nàng chỉ là một gia phó nhỏ nhoi, lại càng chưa nói tới
nàng vốn không tính rời Mạc phủ.
Nhớ tới nguyên nhân ngày ấy khiến hai
người bất hòa, nàng trong lúc tức giận bỏ đi, cũng đã quên đem trạc tử
trả lại cho hắn. Vô thức nắm chặt trạc tử, mặc dù biết nó chung quy
không thuộc về mình, nàng vẫn là không nỡ bỏ đi, giống như chỉ cần đeo
trên bàn tay chính mình, là có thể tự dối lòng nói hai người là một đôi.
Nếu như không có vướng mắc thân phận, cũng sẽ không có tranh cãi ngày đó.
Nhẹ nhàng vuốt ve trạc tử ánh ngọc bích, nụ cười ảm đạm trên khuôn mặt hiện lên rồi biến mất đi.
Ở thời khắc đem chính mình toàn bộ giao
cho hắn, nàng thật sự muốn cùng hắn đồng hành suốt cuộc đời này, song
tạo hóa trêu ngươi không đường chọn lựa, nàng cùng hắn là không có khả
năng.
Sâu kín thở dài một hơi, bỗng từ ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân vội vã.
“Thiên Hạm! Thiên Hạm! Ngươi ở đâu?”
Nhận ra thanh âm của Nhạc Nhạn, Trầm Thiên Hạm hoàn hồn, đứng dậy mở cửa.
“Ta ở đây, phát sinh chuyện gì sao?”
Nhìn đến Nhạc Nhạn vốn luôn bình tĩnh tươi cười, lúc này lại một bộ dáng rối loạn hoang mang, Trầm Thiên Hạm cũng trở nên bất an cùng linh cảm
chẳng lành, “Ngươi đừng vội, từ tốn nói.”
Vừa thấy vị tỷ muội thân thiết hoảng
loạn, Trầm Thiên Hạm đang hồn vía lâng lâng cũng không khỏi tập trung lo lắng. Thiếu gia vừa mới ra ngoài bàn sinh ý ở xa, trước khi đi khỏi cửa đều luôn an bài tốt cho nàng ấy, nếu như Nhạc Nhạn đúng lúc hắn rời phủ mà gặp phải chuyện ngoài ý muốn gì, kia khẳng định mọi người đều đã
nguy to.
Nhưng nàng thực không hiểu, đến tột cùng là phát sinh chuyện động trời gì, lại có thể khiến Nhạc Nhạn bối rối đến thế?
Nhạc Nhạn một phen bắt lấy tay nàng, không nói một câu liền kéo nàng xồng xộc chạy đi.
“Nhạc Nhạn?” Trầm Thiên Hạm nhíu mày, bị hành vi khác thường này của Nhạc Nhạn làm cho càng lúc càng bất an,
“Ngươi trước nói cho ta rốt cuộc là phát sinh chuyện gì a?!”
Sẽ không phải… là Võ Hoài Thiên chứ?
Nhạc Nhạn phút chốc dừng lại bước chân, quay người nhìn nàng.
“Nhạc Nhạn?”
Nhạc Nhạn sắc mặt tái nhợt, hé môi mấp máy vài lần, cuối cùng cũng phát ra thanh âm: “Đã xảy ra chuyện.”
Có chuyện gì không may? Xem dáng vẻ của nàng cũng biết là đã xảy ra chuyện, nhưng vấn đề là chuyện gì mới được?
“Là chuyện gì?” Trầm Thiên Hạm không biết làm sao hỏi lại.
Nhạc Nhạn im lặng, hít thật sâu vài hơi lớn bình ổn lại mới lên tiếng.
“Tiểu thư đào hôn.”
“Cái gì?!!” Trầm Thiên Hạm đại kinh!
“Nàng sao có khả năng?”
Mạc Nguyên Thiến xuất giá đã hơn một
tháng trời, cho dù nàng ấy thực sự đào hôn, tin tức như thế nào lại tới
tận bây giờ mới truyền về?!
“Ngươi cũng biết lão gia cùng phu nhân
tự mình lên kinh thành thăm hỏi, mới phát hiện người lúc trước được gả
đi căn bản không phải tiểu thư.”
Chuyện hoang đường này, cũng khó trách làm cho Nhạc Nhạn hoảng.
“Không phải tiểu thư?” Trầm Thiên Hạm sau khi sửng sốt xong, sắc mặt cũng trắng bạch thảm không kém. “Sẽ không là…..”
Nhạc Nhạn cắn cắn môi dưới, gật gật đầu.
“Tiểu thư muốn Hoài Hương mạo danh gả
thay, hiện đã bị vạch trần.” Nàng ngừng một chút thở mạnh, tiếp theo
nói: “Nghe nói Nhan gia vô cùng tức giận, Hoài Hương nàng ấy…. vẫn phải ở lại Nhan phủ, đối phương không thả nàng.”
Trầm Thiên Hạm một trận đầu chóng mắt hoa, trời đất xoay chuyển, cũng may Nhạc Nhạn đỡ được nàng.
“Đi. Chúng ta đi tìm lão gia cùng phu
nhân.” Trầm Thiên Hạm không nói nhiều lời, bám lại cánh tay Nhạc Nhạn
giữ chặt, thẳng hướng tiền sảnh bước tới.
Tiểu thư, người lần này đã gây ra họa lớn!
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Lãnh Diệc Trần bước nhanh vào trong tiền sảnh nghị sự sơn trang, thần sắc vui vẻ, bước chân nhẹ mau, như là đã
phát sinh việc vui thật lớn gì.
Đến tiền sảnh, vừa lúc gặp mấy vị lão
đại tam phái tứ bang bắc võ lâm lũ lượt kéo nhau ra, mỗi người đều như
con gà cục tác, đầu tóc cúi sầm không nhấc dậy nổi.
“Không lẽ lại phát giận?” Hắn hướng người cuối cùng bước ra khỏi cửa, Huyền Phong, nháy mắt.
Huyền Phong mặc dù nhìn đã quen bộ dáng
tưng tưng kia của hắn, rốt cuộc vẫn là lên tiếng nhắc nhở, chỉ sợ hắn
lại đổ thêm dầu vào lửa khiến tâm trạng Võ Hoài Thiên càng thêm buồn
bực, chính hắn muốn đi tìm nước dập lửa rồi cũng vô phương cứu chữa, chỉ sợ còn sẽ liên lụy thêm một đám người.
“Ngươi tốt nhất đừng vào, nhân tài tam phái tứ bang mới vừa rồi cũng bị đuổi hết đi.”
“Ồ?….” Lãnh Diệc Trần nghe xong vẫn
không tính dừng lại bước chân. “Muốn xem hài kịch một chút không? Muốn
liền theo ta đi vào, đảm bảo vô cùng phấn khích.”
“Lãnh Diệc Trần.” Huyền Phong nhẫn nhịn tóm tay hắn giữ lại. “Ngươi có nghe ta nói không?”
Lãnh Diệc Trần nhướng mi. “Ta lại không phải kẻ điếc, đương nhiên có nghe.”
“Vậy ngươi còn vào!”
Thật là không biết xem tình huống, ngu
ngốc! Hắn lại một lần nữa hối thúc tên kia nhận ra vấn đề, càng hoài
nghi chính mình cư nhiên có thể chịu đựng được tên này nhiều năm như
vậy.
“Ngươi yên tâm. Ta có thông tin tốt! Đảm bảo thiếu gia sau khi nghe xong, tâm tình lại tốt lên.”
Lãnh Diệc Trần tin tưởng khẳng định, chỉ thiếu mỗi việc vỗ tay lên ngực hô hào minh chứng.
Bất quá, cho dù hắn có thực sự vỗ thì Huyền Phong cũng không tài nào tin tưởng nổi.
Nhìn ra ánh mắt hoài nghi của Huyền
Phong, Lãnh Diệc Trần cũng không tiếp tục nhiều lời cùng hắn tranh luận, sau khi ném lại cho hắn một ánh mắt liền trực tiếp mở cửa bước vào
trong.
“Ngươi bước vào làm gì?” Cửa gỗ vừa mới mở ra, thanh âm lạnh lẽo liền vang lên từ khuôn mặt như diêm la tối sầm u ám.
Huyền Phong không còn cách nào khác tiến vào theo, tính trước khi Lãnh Diệc Trần kịp dại dột vuốt lông hổ, lôi
kéo hắn tha ra ngoài!
“Ta có chuyện cần nói với người, gia.”
Lãnh Diệc Trần liếc mắt nhìn một cái khuôn mặt đen sầm, hàn băng vô biểu tình kia, cố lấy lại mục đích ban đầu nói: “Ta nhận được thư truyền
tin, là người phụ trách bảo hộ Trầm cô nương gửi đến.”
Một câu nói đơn giản, liền hấp dẫn toàn bộ tâm tư nặng nề của Võ Hoài Thiên, ba chữ “Trầm cô nương” kia đánh thật sâu vào óc.
“Có chuyện gì?” Võ Hoài Thiên giả trang lạnh nhạt, rốt cuộc vẫn là dấu không nổi nóng vội trong lòng.
Lãnh Diệc Trần cười đến chói mắt, ánh
mắt thị uy hướng Huyền Phong liếc một cái, đại biểu lời nói của chính
mình không phải giả, xem bộ mặt thiếu bảo chủ quả nhiên biến sắc đi.
“Không có gì, chính là Trầm cô nương lại nữ phẫn nam trang, một người ra khỏi cửa đi xa.” Lãnh Diệc Trần như là
không biết hắn lo lắng, chậm chạp nói ra vấn đề.
“Ra ngoài đi xa?”Võ Hoài Thiên nhíu chặt hai đầu lông mày, vẻ mặt càng thêm khó dò, u ám.
Đã nói với nàng một thân một mình không
nên đi xa, chính là nước đổ lá khoai vẫn không chịu nghe! Sinh ý của Mạc phủ đối với nàng trọng yếu tới vậy?! Khiến cho nàng không thèm đoái
hoài đến an nguy bản thân cứ bốn bề bôn ba?
Mặc dù trong lòng bởi vì lời nói của nàng mấy ngày trước mà giận dữ, nhưng trong đó càng là có nhiều lo lắng không yên.
“Nàng đi đâu?” Cuối cùng hắn vẫn là nhịn không được hỏi.
“Ác, nàng đại khái là năm ngày trước rời khỏi Cẩm Tú thành, nghe nói là ngày đêm giục ngựa chạy đuổi trên đường
không chút nghỉ ngơi, thân mình thoạt nhìn thấy ôm đi, hư nhược, như là
tùy lúc đều có thể ngã xuống.” Lãnh Diệc Trần cố ý đáp lại lệch khỏi
trọng tâm câu hỏi đặt ra, đem những gì cần cho hắn biết nói.
Lời này quả nhiên dẫn tới tâm trạng Võ Hoài Thiên càng thêm tức tối!
“Ngày đêm đều đi? Nàng là muốn đuổi kịp
cái gì?!” Võ Hoài Thiên không chút chú ý tới vẻ mặt rõ ràng có tính kế
của Lãnh Diệc Trần, tràn ngập trong lòng đều bị nội dung lời nói vừa rồi chiếm cứ.
Trời ạ, năm ngày, cả ngày lẫn đêm giục
giã ngựa trên đường chạy, thân thể của nàng làm sao có thể trụ vững? Rốt cuộc là phát sinh chuyện lớn gì mà khiến nàng liều mình như vậy? Mạc
Tĩnh Viễn thì sao? Cư nhiên để cho nàng lao đao cực khổ như vậy?
“Không được!” Hắn đập mạnh lên bàn, căn bản không có cách nào hạ hỏa xuống!
“Nàng hiện đang ở đâu? Đem ngựa đến đây cho ta!”
Hắn mặc kệ tất cả! Mặc kệ nàng nghĩ như
thế nào, cự tuyệt như thế nào, thiếu của Mạc gia ân tình gì lớn lao, hắn muốn nàng bên cạnh! Chỉ cần nghĩ tới nàng một người bôn ba bên ngoài
chịu khổ, hắn có thế nào cũng tỉnh táo không được!
“Nàng hiện đang ở đâu?”
Lãnh Diệc Trần lại lộ ra tươi cười thần
thần bí bí, hoàn toàn không đếm xỉa tới ánh mắt sát nhân kia của Võ Hoài Thiên, cùng với Huyền Phong bên cạnh là một bộ biểu tình phi thường
muốn đem hắn tha ra bên ngoài.
“Lãnh Diệc Trần!!!” Ngay lúc này, Võ
Hoài Thiên chân thực muốn đem vị đại huynh đệ từ nhỏ đã luôn kề vai sát
cánh này, đá bay ra ngoài! Nhìn hắn luôn ung dung tự tại, cười cười ngốc ngốc, cả ngày im lặng ra là có chủ ý!
“Ai, ta tưởng một chút cũng không ra
nha? Thật sự là phi thường nôn nóng.” Lãnh Diệc Trần cười đến thiên đại
sáng lạn, bất quá có đùa cũng không dám vượt qua giới hạn kẻo chết. “Ta
nói, Trầm cô nương ngày đêm đi như vậy, tính tính ra thì cũng đã đến
tiểu trấn dưới chân núi Nhị Tô.”
“Cái gì?!” Võ Hoài Thiên sửng sốt, câu
trả lời này so với phế thoại ngày thường của hắn chẳng hơn! Trầm Thiên
Hạm sao có khả năng hướng tới chỗ này? Địa điểm phụ cận quanh núi Nhị Tô này căn bản không có sản nghiệp của Mạc gia a, nàng đến nơi này làm cái gì?
“Ta là nói, xem phương hướng Trầm cô
nương đi, tựa hồ mục đích đúng là chỗ chúng ta, chính là cũng không biết nàng tới đây làm gì.” Lãnh Diệc Trần trong miệng mặc dù nói không biết, nhưng là ánh mắt bất kham làm càn kia, rõ ràng lại không ngừng hướng
tới trên người Võ Hoài Thiên liếc lên liếc xuống. “Ai, cũng không biết
là tìm ai nhỉ?”
Võ Hoài Thiên hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái. “Nàng ở đây?”
“Ta không phải vừa mới nói sao? Tính
toán thời gian, đại khái là đã đến chân núi.” Lãnh Diệc Trần một bộ dáng không nhanh không chậm nói, tâm tình hoàn toàn là đang đem kịch, khiến
Võ Hoài Thiên lo lắng lại càng mãnh liệt hơn.
Võ Hoài Thiên nghe xong, cũng đành phải
dời ánh mắt, bỏ qua vẻ mặt muốn đánh kia, cầm lấy tuyệt đao một bên
nhanh chóng bước ra ngoài.
Nhìn hắn đi đường đều trực tiếp thi
triển khinh công “bay” đi, Lãnh Diệc Trần nhịn không được cười ngặt
nghẽo, vì mưu kế thực hiện được mà vô cùng vui vẻ.
“Ngươi xem, ta đã nói rồi đi, ta là có
tin tức tốt!” Hắn đắc ý hướng Huyền Phong ở một bên bảo, Trầm cô nương
thật sự là vật hộ mệnh a, nếu không phải nàng, hắn đại khái đã sớm bị
đánh thành trọng thương rồi, “Gia không chỉ sẽ không phát giận, ngược
lại còn không nói một câu liền “bay” ra ngoài.”
Huyền Phong liếc hắn một cái, cũng chỉ
có thể lắc đầu lưu lại một câu, “Ngươi còn không biết sống chết như vậy, tổng sẽ có một ngày trêu đùa phải mệnh chính mình!”
Nhìn hắn đầu cũng không quay lại rời khỏi, Lãnh Diệc Trần chính là thu lại nụ cười, mim mím môi.
Trêu đùa phải mệnh chính mình? Không có
khả năng. Hắn nói như thế nào cũng là truyền nhân thần y, chỉ cần còn
một hơi thở, tuyệt đối có thể tự cứu sống chính mình!
.
.
.
Tiểu điếm, trà lâu (nhà nghỉ, quán trà) dưới núi Nhị Tô, những ngày gần đây bởi vì đại hội võ lâm giang hồ mà
vạn phần náo nhiệt. Trầm Thiên Hạm tìm một góc trà lâu ngồi xuống, dung
mạo mềm mại ẩn đằng sau khuôn mặt tuấn nhã, tuy là đi đường mệt mỏi vô
cùng nhưng cũng vẫn khiến cho người người đổ ánh mắt nhìn theo.
Nàng mệt chết không còn hơi sức để ý,
sau khi kêu tiểu nhị mang trà lên, nhịn không được thu mình nhắm mắt lại nghỉ ngơi, song lỗ tai vẫn là tự động thu vào câu chuyện của mấy tiếng
thảo luận gần cạnh.
Đại hội võ lâm ba năm một lần sắp đến,
trong trà lâu tràn ngập người người bàn tán góp vui đại sự kiện này,
đương nhiên trong đó có hai kẻ được nhắc tới nhiều nhất, không ai khác
ngoài Kiếm Thánh cùng Võ Hoàng.
Trầm Thiên Hạm nắm chặt chén trà nóng ấm trong tay nhỏ, không khỏi nhớ tới Võ Hoài Thiên.
Từ sau ngày đó chia tay trong bầu không
khí nặng nề, bất luận nàng là đi xa hay loanh quanh trong thành Cẩm Tú,
bên cạnh đã không còn một người nói câu “cùng nhau đi thôi”.
Vừa nghĩ đến, hóa ra nàng đã luôn vô
thức chờ đợi thân ảnh luôn bỗng dưng không lịch sự xuất hiện kia, chỉ
tới khi giật mình nhớ ra để rồi lại càng nhung nhớ, hắn đã rời khỏi.
Nàng tự nói với chính mình vậy cũng tốt, hai người vốn dĩ đã không thích hợp cùng nhau, xa ra như vậy cũng tốt. Chính là mỗi khi ngẫm lại, trong lòng vẫn nhịn không được xót xa đau đớn, vừa bước ra khỏi cửa, vẫn là
ngốc lăng chờ mong thân ảnh vốn luôn im lặng canh giữ cạnh bên xuất
hiện.
Mà càng tới gần núi Nhị Tô, nàng lại
càng nhớ hắn, trong lòng không khỏi loạn nhịp thấp thỏm chờ mong, liệu
có thể hay không bất ngờ gặp gỡ hắn, dù sao hắn chính là đang ở nơi này.
Không tự giác luồn tay vào cổ tay áo, chạm vào trạc tử lục ngọc, tâm tình có chút nói không thành lời.
Cho dù thật sự gặp mặt, lại có thể nói
cái gì đâu? Có lẽ không hề gặp mặt mới là tốt nhất, thân phận hai người
cách biệt không cách nào vượt qua, như thế nào cũng sẽ không có kết quả
tốt, gặp mặt cũng chỉ khiến chính mình càng khó buông tay, không có gì
mơ mộng sẽ trở thành hiện thực.
Mặc dù tự nói với bản thân như vậy, nhưng là….. Nàng vẫn vô cùng nhớ hắn a!
Nàng không biết, hóa ra từ khi nàng còn
chưa phát hiện, trong lòng sớm đã khắc sâu ba chữ “Võ Hoài Thiên”, sớm
đã thành thói quen có hắn làm bạn bên cạnh, sớm…. Yêu thương hắn.
Mà thôi, cho dù không cách nào gặp mặt
hắn đi chăng nữa, bên tai nghe đến chuyện của hắn, biết hắn gần đây như
thế nào, cũng đã tốt rồi.
Mới nghĩ thông xong lại dương tai nghe ngóng tiếp, nàng mới phát giác cả trà lâu đều là tuyệt đối im lặng.
Phát sinh chuyện gì?
Nàng mở hai mắt ra, liền nhìn đến thân ảnh đang đè chặt trong tâm, người đã xuất hiện ở trước mắt nàng. (thiêng thế =.=!)
“Không có khả năng……” Nàng không dám tin nhỏ tiếng.
Nhìn hình dáng nàng tiều tụy, Võ Hoài Thiên mím chặt môi, sợ chính mình không khống chế được sẽ dọa nàng.
“Ngươi?” Trầm Thiên Hạm thân thủ giơ tay tưởng chạm vào hắn, bất chợt kinh ngạc đứng sựng lại giữa không trung.
Không đúng, nàng không phải đã quyết định không dính dáng đến hắn bất kì điều gì sao?
Võ Hoài Thiên nheo nheo mắt, cầm lấy bàn tay nàng không kịp thu hồi lại, dụng chút lực liền đem nàng ôm vào
trong lồng ngực chính mình, không hề để tốn một khắc giây nào phi thân
rời đi.
Thẳng đến khi thân ảnh hai người đã hoàn toàn biến mất, từ trong trà lâu mới tuôn ra kinh hô không ngừng.
“Là Võ Hoàng ——”
“Kia rốt cuộc là chuyện gì?”
“Vị tiểu ca kia là ai a?”
Nhiều người chụm đầu vào bàn tán không dứt, vừa hưng phấn vừa kinh ngạc.
Không cần mất nhiều thời gian, một đại
đại tin tức rung đất động trời từ trà lâu truyền ra, khiến Lãnh Diệc
Trần vốn đang nghỉ ngơi trong biệt viện sơn trang, đắc ý cười nghiêng
ngả ngã khỏi ghế dựa ——–
Võ Hoàng có đoạn tay áo chi phích!
(điển tích “Đoạn tay áo chi phích”: Mối tình cắt áo của Hán Ai Đế và Đổng Hiền
Theo sử sách ghi chép, Đổng Hiền
không chỉ có khuôn mặt giống mỹ nữ mà từ ngôn ngữ, cử chỉ đều giống nữ
nhân, “tính tình dịu dàng”, “giỏi quyến rũ”. Vì thế Ai Đế ngày càng súng ái Đổng Hiền hơn. Hán Ai Đế đã vì Đổng Hiền mà cam tâm tình nguyện bỏ
đi bao giai nhân trong hoàng cung để sủng ái một mình Đổng Hiền, thậm
chí còn muốn đem giang sơn nhường lại cho Đổng Hiền. Mối tình giữa họ
trở thành hình mẫu cho những người đồng tính luyến ái ở đời sau.
[Có một lần ngủ trưa, Đổng
Hiền gối lên cánh tay áo của Ai Đế mà ngủ. Ai Đế muốn quay người nhưng
cũng không muốn làm tỉnh giấc của Đổng Hiền nên lấy kiếm cắt đứt cánh
tay áo của mình. Người đời sau gọi mối tình đồng tính là “mối tình cắt
tay áo” cũng là có nguồn gốc là điển cố này.])
.
.
.
Lại bị hắn dùng khinh công “phi” đi đem
vào sân sơn trang, Trầm Thiên Hạm quá mức mệt mỏi căn bản chịu không
được loại chóng mặt hoa mắt này, mềm nhuyễn ngã vào trong lòng hắn.
“Nàng là muốn làm thế nào!” Võ Hoài
Thiên thấy thế tâm cả kinh, vội vàng ôm nàng phóng tới trên giường đặt
xuống. “Nàng sao không chịu chiếu cố chính mình? Phát sinh chuyện động
trời gì mà khiến nàng ngày đêm chạy trên đường như vậy?”
Chợt nghe đến nàng cư nhiên ngày đêm
giục ngựa chạy về hướng núi Nhị Tô, Võ Hoài Thiên trong lòng vừa là vui
sướng khôn nguôi lại vô cùng tức giận. Vui là nếu nàng đi tìm hắn, tất
nhiên là hạnh phúc chết đi được; giận là, có tất yếu phải chạy trên
đường như vậy không đoái hoài đến chính mình? Trong trà lâu dưới chân
núi sau khi nhìn thấy nàng, hình dáng nàng mệt mỏi tiều tụy gần như muốn bức chết hắn.
“Ta… Ta……” Trầm Thiên Hạm kinh ngạc
nhìn hắn, cho đến khi rung động trong lòng vì gặp được hắn khôi phục
lại, cái miệng nhỏ nhắn liền mím chặt không biết nói cái gì.
Nàng vừa mới cương quyết quyết định hai
người không gặp mặt nhau, hắn lại đúng lúc xuất hiện trước mặt nàng, này muốn nàng làm thế nào phản ứng? Nàng không có một chút chuẩn bị tâm lý, không biết nên đối mặt hắn như thế nào a!
Võ Hoài Thiên xem nàng nửa ngày không
nói ra được một câu hoàn chỉnh, cũng không lại truy vấn, chính là tham
lam nhìn con người đã hơn tháng nay không được gặp, bàn tay lớn phủ lên
hai má nàng nhìn qua thật gầy và tái nhợt, lại giận nàng không chịu chăm sóc bản thân thật tốt.
“Nàng….” Khuôn mặt nghiêm khắc nhìn đến
bộ dáng nàng đáng thương hề hề kia, toàn bộ lời muốn trách đều nuốt trở
lại trong bụng. Nếu không thể nói ra, kia hắn chỉ có thể thay đổi phương thức.
Bàn tay lớn rời xuống lưng áo gầy nhỏ
của nàng, đem nàng ôm vào trong lồng ngực chính mình, cúi đầu hung hắng
hôn lên làn môi nàng, chứng minh toàn bộ nỗi mong nhớ qua hành động trực tiếp.
Trầm Thiên Hạm hoàn toàn không phản ứng
kịp, hô hấp toàn bộ đều bị hắn đoạt đi, khí tức xa lạ lại quen thuộc bao vây quanh nàng, khiến nàng thỏa mãn đóng lại hai mắt, ngoan ngoãn để
hắn tùy ý ở trên người chính mình dấy lên ngọn lửa.
Như là muốn bù đắp lại khoảng thời gian
xa cách kia, Võ Hoài Thiên đưa chiếc lưỡi linh hoạt quyến luyến, dây dưa cùng nàng, dường như vĩnh viễn cũng hôn không đủ.
“Ân…..” Nàng bật ra thanh âm mỏng manh, ý thức phiêu phiêu trong hôn trầm mê loạn, chỉ có thể vươn hai cánh tay
ôm trụ lấy gáy hắn, khí tức gấp gáp lại loạn, cả người đều nóng nhiệt
bừng lên.
Võ Hoài Thiên lúc này mới rời khỏi môi
nàng, chuyển nụ hôn hướng tới vành tai nhỏ khéo léo, cả thân hình cường
tráng đè trên nàng, bàn tay to ôn nhu lại nóng từ thắt lưng nhỏ của
nàng, một đường nhẹ lướt phủ lên đằng trước, cách một lớp nam trang màu
xám nắm lấy no đủ kiều xảo của nàng, nhẹ nhàng lộng hành nhu vuốt.
Hai má nàng dần hiện nhiệt khí, trên
khuôn mặt có chút tái nhợt dần hồng đỏ lên, nàng nhắm chặt hai mắt,
không dám mở ra, nhẹ giọng phát ra rên rỉ.
Đôi môi nóng ấm lại nhớ tới khuôn mặt
nàng, Võ Hoài Thiên hôn lên hai mắt nàng, má của nàng, trán của nàng, cử động ôn nhu yêu thương không ngớt, trong tâm tiềm ẩn suy nghĩ cùng xúc
động mãnh liệt muốn đem nàng nhập vào thân thể chính mình.
Hắn quên không được từng cử chỉ, hành
động của nàng, cùng với nỗi nhung nhớ nhức nhối trong tâm, hắn không
nghĩ chính mình cư nhiên đã muốn buông xuôi tình cảm thâm sâu như thế.
Chỉ là nhìn đến nàng thôi, liền đau lòng tâm động đến không cách nào tự
khắc chế được, thầm đem nàng an trí ở dưới sự bảo hộ của chính mình, trở thành nữ tử chặt chẽ luôn bên hắn sủng ái.
Hắn muốn nàng!
Ngón tay linh hoạt gọn gàng mở ra thắt
lưng của nàng, ngoại bào, trung y, từng kiện từng kiện y phục để hắn cởi ra, liền ngay cả nội y cũng không lưu lại, hắn muốn trực tiếp cảm nhận
xúc cảm từ thân thể nàng.
Lạnh lẽo truyền tới trên người rất nhanh bị độ ấm nơi bàn tay hắn thay thế, Trầm Thiên Hạm kìm lòng không đậu mở mắt lộ ra con ngươi đen, liền đối diện với đôi mắt chứa đầy hỏa nhiệt
dục tình của hắn.
“Ngươi….” Lại lần nữa xấu hổ hồng má, nàng chỉ hận chính mình vì cái gì muốn mở mắt ra.
Hắn thở nhẹ mang theo mười phần tà khí,
làm cho trên khuôn mặt nàng nhiệt khí càng tăng lên, trực giác lại khẩn
trương nhắm chặt mắt, xấu hổ kháng nghị.
Đối với phản ứng của nàng cảm thấy không hài lòng, Võ Hoài Thiên tăng thêm lực đạo nơi bàn tay, càng lấy ngón
tay thon dài trực tiếp đùa nhũ tiêm mẫn cảm, làm cho nụ hoa xinh đẹp
khéo léo kia ở trước mắt mình cương lên nở rộ.
“A….” Trầm Thiên Hạm nhịn không được bật ra kiều ngâm, khẩn trương nắm lấy ngực áo hắn, cảm giác dòng hỏa nhiệt
càng lúc tỏa rộng ra từ tay hắn, tràn lan chiếm cứ khắp thân mình nàng.
Nàng bất an xoay xoay thắt lưng, lại
không biết hành động này của chính mình làm cho đôi bồng nhũ theo đó
động động, như là thỉnh mời câu dẫn, dụ người càng tiến lên thêm. Võ
Hoài Thiên cúi đầu hôn lên bầu ngực tuyết trắng, lại nhẹ nhàng cắn liếm
nụ hoa kiều nộn, như là thưởng thức hương vị tươi đẹp nhất.
Trầm Thiên Hạm trong lúc nhất thời thở
không nổi, hô hấp gần như bị khoái cảm tê dại trước ngực đoạt hết đi,
nàng thấp thanh rên rỉ nho nhỏ, bàn tay nhỏ tiến vào trong lồng ngực
hắn, muốn ngăn cản hắn không được tiến lên. Run rẩy, nàng cảm giác thân
thể chính mình hoàn toàn phát nóng, cảm giác tê dại ngọt ngào kia giống
như một bước dài (đáng lẽ là so sánh
giống dòng điện, cơ mà thời cổ đại lấy đâu ra điện mà so sánh, cho nên
so sánh này có phần nghe không quen tai), lan truyền một
đường từ ngực tới giữa hai đùi nàng, khiến nàng bất an khẩn cấp khép hai đùi lại, chính là vẫn không ngăn được dòng hỏa nhiệt bừng lên tại đó.
“Ngươi đừng như vậy…..” Cảm giác chính
mình sắp không khống chế được, nàng nắm lấy mái tóc đen của hắn, không
rõ hành động đó là đang đẩy hắn ra hay càng kéo gần thêm vào.
“Nàng không muốn?” Hắn khẽ nâng đầu, đôi mắt lãnh lệ ngày thường lại trở nên nhu hòa đầy tình ý, khiến cho nàng
sa vào, chìm đắm bên trong.
“Ta…..” Nàng hé miệng, nhưng là không cách nào trả lời.
Từng trải qua một lần kinh nghiệm cho
nàng biết, cứ như vậy tiếp tục đi xuống sẽ phát sinh ra sự tình gì. Nếu
như nàng lý trí, phải biết giờ là lúc nói cự tuyệt, nhưng một điểm nhỏ
nàng cũng cự tuyệt không được.
Võ Hoài Thiên cũng không tính để nàng cự tuyệt, đầu lưỡi linh hoạt lại cứng rắn xâm nhập vào trong hai làn môi
nàng, câu dẫn trêu đùa cái lưỡi đinh hương, bá đạo cuốn lấy không để cho nàng trốn, hai bàn tay lớn cũng không hề nhàn hạ, hai ba động tác liền
đem toàn bộ quần áo trên người cả hai cởi bỏ hết ra.
Trầm Thiên Hạm chưa kịp cảm thấy lạnh
lẽo, lập tức đã bị hắn ôm vào thân thân mật mật, hai thân thể trần trụi
áp sát vào nhau không hề có nửa điểm khoảng cách, lồng ngực cường tráng
của hắn áp vào đôi bồng đảo mềm mại mê người của nàng, chỉ cần hơi chút
cử động, liền tạo ra ma sát dâng lên dục hỏa kinh người.
Tay nàng di chuyển tới bờ vai hắn, hai
cánh tay không tự giác ôm lấy thân thể tráng kiện của nam nhân, nhung
nhớ như sóng triều lấp đầy tâm niệm, rốt cuộc nhịn không được hôn lại
hắn, như ký thác khát vọng cùng cả tuyệt vọng, một lần nữa dấn thân vào
trong giao hoan.
Nàng nhiệt tình đáp lại Võ Hoài Thiên,
dẫn đến bàn tay lớn mang theo ngọn lửa dời xuống thắt lưng nàng, chậm
rãi tham nhập vào giữa hai đùi tuyết trắng, đầu tiên là nhẹ nhàng nhu
miết mát xa cơ thể căng thẳng của nàng, sau khi dụ dỗ nàng mở hai đùi
ra, mới tiếp xúc đến đóa hoa non mềm mê người bên dưới.
Bàn tay vì luyện võ mà có phần thô ráp
mở ra cửa thủy động, đùa bỡn cùng hoa hạch vì dục tình sung huyết nổi
lên, một ngón tay tham nhập vào trong hoa huy*t giảo lộng ra xuân triều, khiến cho nàng cùng hắn cuồng phong trong bể dục.
“Ân……” Trầm Thiên Hạm khó khăn nhẫn nại xoay xoay thắt lưng, hoan du kia là mãnh liệt lại trực tiếp như thế,
gần như muốn vượt qua cực hạn khả năng thừa nhận của nàng.
Nàng hoảng loạn muốn trốn tránh hết
thảy, hắn nhưng lại không để cho nàng nguyện ý, vừa lui đi lại lập tức
tiến vào, để hắn hân hoan thưởng thức cảnh đẹp động động trước ngực nàng kia, câu dụ hắn lại cúi đầu ngậm lấy nụ hoa trân châu phấn hồng, liếm
lộng lại hút, ngón tay thon dài tùy ý ở trên thân mình nàng làm loạn,
khiến cho nàng không cách nào kháng cự, thần phục xụi lơ trong lồng ngực của hắn, rên rỉ mị ngâm.
“Thanh âm thật đẹp.” Thanh âm nàng có
phần trầm thấp hơn nữ tử bình thường, mỗi lúc như vậy lại càng thập phần mê người khiêu khích.
Trầm Thiên Hạm ngượng ngùng định đưa tay che lại miệng, hắn lại một phen ngăn tay nàng đẩy ra.
“Đừng, ta thích nghe.” Xem nàng xấu hổ đến khẩn trương, Võ Hoài Thiên tươi cười hạnh phúc.
Nàng nhất định không biết, hình dáng này của nàng có bao nhiêu làm hắn tâm động. Cũng bởi vậy, hắn lại càng cố ý ở bên tai nàng thấp giọng nhỏ tiếng: “Xem, ta mới chạm vào nàng như
thế, nàng liền biến thành bộ dáng này, khẳng định là thập phần nhớ ta.”
Ngón tay dài dừng lại động tác trên người nàng như là muốn chứng tỏ lời
nói không phải giả, rồi lại động động giảo ra từ trong hoa huy*t càng
nhiều xuân triều. “Nói, có phải rất muốn ta?”
Trầm Thiên Hạm làm sao có thể trả lời, ở dưới động tác không ngừng đùa bỡn của hắn, nàng chỉ có thể cảm thấy
giữa hai đùi mình là một mảnh hỏa nhiệt nóng bỏng, từng đợt khoái cảm tê tê dưới hạ thân không ngừng tích lũy, như là muốn đem nàng nổ tung, chỉ có thể làm duy nhất một cử chỉ, run rẩy gọi lên tên của hắn.
“Hoài Thiên….”
“Ừm.” Võ Hoài Thiên chuyển mắt nhìn mắt
nàng mờ sương mù, hai má hồng đỏ làm khuôn mặt càng thêm diễm lệ, cảm
giác hoa kính của nàng truyền tới từng đợt co rút, như là đang chờ đợi,
mời gọi hắn.
Đôi mắt mang theo chút buồn bã, hắn cởi bỏ nốt khố hạ, giải phóng dục vọng bản thân đang kêu gào.
“Hoài Thiên?” Cảm giác được ngón tay hắn rời khỏi, từng trận hư không nổi lên khiến Trầm Thiên Hạm nhíu mi, hoa
huyệt toan ma khó chịu làm nàng ưỡn cong người. “Ta….”
“Ân?” Bàn tay lớn mở rộng hai đùi nàng,
không nghĩ lại trêu cợt nàng cũng như không nguyện tra tấn bản thân,
trong nháy mắt, dục vọng thô dài đã để ngay trước cửa huyệt non mềm, nhu thuận xoa xoa ma sát dính lấy mật dịch. Rồi một cử động đâm vào trong
động hoa kiều nộn của nàng.
“A…” Nàng tiêm kêu, bàn tay nhỏ bé túm
chặt lấy hắn, vong tình nhẹ cắn lên bả vai tráng kiện, nhịp tim cùng hô
hấp vì cử động của hắn mà dồn dập không thôi.
Võ Hoài Thiên tùy ý nàng túm cắn, bàn
tay to nhu miết trêu đùa bồng đảo tuyết nộn của nàng, yêu vô cùng bồng
nhũ mềm mại trắng hồng kia, hắn đầu tiên là thong thả đảo lộng trong hoa huy*t ẩm nóng của nàng, rồi sau đó dần tăng nhanh tôc độ, lần lượt rút
khỏi, tiến vào, hoàn toàn chiếm lấy nàng.
“A….” Nàng không làm được gì khác ngoài kiều mị rên rỉ, đu đưa thắt lưng thuận theo luật động tiến vào của hắn, cảm giác chính mình cũng sắp lên tới đỉnh điểm, từ hoa huy*t truyền tới từng sóng triều khoái ý, tùy ý hắn cường mãnh, cứng rắn luật động, tạo
nên khoái cảm càng ngày tích lũy khiến nàng có điểm sợ hãi.
Nàng nghẹn ngào thanh âm, giống như một con mèo nhỏ thút thít, có cảm giác như muốn bùng nổ.
“Dừng lại….” Nàng sợ. Ý thức đã bắt đầu
hôn trầm, mệt mỏi gục ngã nàng, khiến cho nàng phiêu phiêu chìm trong mê man, bật ra tiếng khóc nhẹ.
“Hưm…..” Võ Hoài Thiên cúi thân xuống, ở bên tai nàng nhẹ giọng an ủi, lập tức hôn lên đôi môi hồng nộn của
nàng, đầu lưỡi linh hoạt tham tiến vào trong miệng nhỏ ấm, dẫn dụ nàng
an tâm.
Trong nháy mắt, lớp bao bọc tầng khoái
cảm nơi hoa huy*t kia bị hắn phá tan, khoái ý tê dại như thủy triều tràn ra chiếm cứ khắp thân thể, không bỏ sót một tấc, khiến nàng phát ra
tiêng kêu thật lớn rồi chìm vào hôn mê.
Võ Hoài Thiên yêu thương nâng lên má
nàng in lại dấu hôn, dương cương dục vọng dưới thân tăng thêm tốc độ, ở
lần đâm vào cuối cùng, giải phóng toàn bộ.
Chôn đầu bên cổ nàng một hồi, Võ Hoài
Thiên rốt cuộc bình ổn lại nhịp đập hô hấp, nhẹ nhàng rời khỏi bên trong thân thể nàng, xoay người ngã ra một bên.
Nhìn đến nàng nhắm chặt hai mắt, bên
dưới hốc mắt có một lằn màu xanh ảm đạm nói rõ nàng có bao nhiêu mệt
mỏi, lại thêm hắn nhiệt liệt cầu hoan, chắc chắn đã lấy đi mọi khí lực
của nàng. Yêu thương hôn lên đôi mắt nàng, Võ Hoài Thiên không khỏi tự
trách bản thân mới vừa rồi quá mức vô tiết chế.
Nhẹ nhàng đem nàng ôm vào trong ngực,
nhìn nàng ngủ say không tự giác hướng đến chính mình ỉ ôi dụi dụi, khóe
miệng không khỏi hiện lên nụ cười.
Ngọt ngào kéo nàng trọn vẹn bao lấy, Võ
Hoài Thiên quyết định để nàng cảm thấy ngủ ngon nhất. Người trong lòng
là chân thật như thế, khiến cho tâm hắn trở nên nhu mềm vô hạn, cùng với dục vọng chiếm lấy trước nay chưa từng có.
Nhịn không được tham luyến liếm hôn bờ
môi mọng, dục vọng muốn hấp thu toàn bộ hương vị ngọt ngào của nàng, tâm tình nổi lên trong đầu kia gần như muốn đem hắn nuốt hết, thầm nghĩ cứ
như vậy ôm lấy, không bao giờ thả nàng ra!
Hắn sẽ không bao giờ lại buông tay nàng!