Ân Nhân, Thỉnh Chỉ Giáo Nhiều Hơn

Chương 6

Mạc mạc ám đài tân vũ địa,

Huy huy lạnh lộ dục mùa thu,

Đừng đối nguyệt minh tư chuyện cũ,

Tổn hại quân nhan sắc giảm quân niên.

<Bạch Cư Dị–Tặng nội>

Tài đánh đàn của Nhiêu Dật Phong rốt cục đã làm cho Úy Ngột tộc nhân hiểu được chỗ đáng sợ của hắn, mặc dù hắn vẫn cợt nhả như trước, mọi người vẫn không tự chủ được đối với hắn bảo trì một phần kính sợ chi tâm.

Thậm chí ngay cả A Bộ Na cũng đều dời mục tiêu sang hắn, bởi vì hắn thật sự là rất tuấn mỹ. (chị này hoa tâm quá)

Bất quá, đối với thủ đoạn của nàng ta Nhiêu Dật Phong không hề để vào trong mắt mà uyển chuyển cự tuyệt, không giống như Mặc Kính Trúc trực tiếp lạnh nhạt chống đỡ, hắn quanh co lòng vòng nói với A Bộ Na: “Chỉ cần ngươi có một nửa điểm tốt của lão bà ta, ta liền thú ngươi vào cửa.”

“Lão bà chàng có bao nhiêu tài giỏi chứ?”

“Cái này ngươi không nên tới hỏi ta, hẳn là đi hỏi người khác.”

Vì thế, A Bộ Na tìm tới Thẩm Quân Đào.

Thẩm Quân Đào thực ngay thẳng nói: “Bỏ qua một bên Tam tiểu thư kinh thế chi mạo không tính đến. Tam tiểu thư chúng ta cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông; việc bếp núc nữ hồng cũng không gì không thành thạo ngoài ra còn tinh thông thuật số; chẳng những cá tính ôn nhu lại săn sóc hơn nữa cũng không bao giờ nóng giận; lại rất am hiểu lòng người chỉ cần Tam cô gia mở miệng đã biết hắn nghĩ đến muốn cái gì, Tam cô gia muốn yên tĩnh sẽ tuyệt không đi quấn quít lấy hắn; Tam cô gia muốn có nàng ở bên bầu bạn nàng liền hầu hạ hắn chu đáo, Tam cô gia quả thực coi nàng là hiền thê trong bảo khố nha!”

Làm được như vậy còn là người sao?

A Bộ Na không tin trên đời thực sự có một nữ nhân hoàn mỹ như thế, cho nên quyết định đợi khi bọn họ trở lại kinh thành nàng cũng sẽ đi theo, nếu thật sự có một nữ nhân hoàn mỹ như những lời Thẩm Quân Đào đã nói, nàng sẽ không hi vọng gì nữa!

Nhưng mà, những lời này lọt vào tai Tử Nãi Dạ lại giống nhau một câu thức tỉnh người trong mộng, nhắc nhở nàng xem xét lại bản thân.

Nàng biết làm cái gì? Nàng có thể hầu hạ phu quân một cách chu đáo sao?

Càng nghĩ đến trong lòng nàng không khỏi hốt hoảng, mồ hôi lạnh cũng theo nhau ứa ra.

Bỏ qua một bên nàng phổ phổ chi tư không tính đến, việc bếp núc nữ hồng nàng chưa từng mó vào một tay, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều không thành thạo, đến thuật số là cái gì nàng còn chưa hiểu, cá tính ngây thơ không biết săn sóc, không có chuyện gì cũng hét ầm lên rồi chỉ biết tránh ở trong lòng phu quân làm nũng, không nhìn ra được suy nghĩ trong lòng phu quân, hơn nữa nàng mỗi ngày mỗi đêm đều quấn quít lấy phu quân, thậm chí cho tới bây giờ còn chưa hề tẫn quá chức trách thê tử mà hầu hạ

Trời ạ! Nàng như vậy còn được coi như là một thê tử sao?

Nàng lo lắng tương lai một ngày nào đó phu quân sẽ thấy thất vọng mà không cần nàng nữa, lại càng hy vọng phu quân cũng sẽ coi nàng như là hiền thê trong bảo khố. Vì thế, nàng quyết định sẽ bắt đầu thiện tẫn chức trách thê tử của mình.

Không bao lâu sau, Mặc Kính Trúc đột nhiên phát hiện cơm nước của hắn đều là do Tử Nãi Dạ tự tay chuẩn bị, nàng cũng bắt đầu thay hắn may quần áo, cũng tận lực áp chế không kêu lên nữa, dù có cũng là miễn cưỡng đè thấp giọng, cũng không như ngày trước luôn quấn quít lấy hắn, tối quỷ dị là nàng thường thường trừng mắt nhìn hắn không hiểu được là quan sát những gì?

Nói thực ra thì hắn rất không quen.

Hắn đã quen có Tử Nãi Dạ ngồi bên cùng nhau ăn cơm, chứ không phải đứng một bên truy vấn hắn: “Có được không? Ngon không?”

Hắn thực cao hứng khi nàng vì hắn mà may quần áo, cũng thấy việc nàng kìm nén không kêu lên như vậy là rất tốt, nhưng nhìn thấy nàng bởi vì miễn cưỡng áp chế sự sợ hãi mà cắn chặt môi dưới, run rẩy lợi hại tới như vậy hắn thật sự đau lòng không thôi. Hắn thích nàng luôn ở bên cạnh hắn, mà không phải lẫn mất đi rất xa; hắn càng ưa thích khi nàng lộ vẻ tươi cười ngọt ngào thốt lên những lời làm nũng đáng yêu mà không phải yên lặng trợn tròn mắt chăm chăm theo dõi hắn không biết nghĩ tới những gì.

Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?

Còn chưa có giải đáp được thắc mắc này, đại quân Ngoã Lạt đã lại tiến công đến, chậm rãi ước chừng có một vạn hai ngàn đại quân binh tiến vào đại thảo nguyên Bali này.

Thực là quá sớm, viện binh của hắn vẫn còn chưa tới đây.

Mặc Kính Trúc trầm ngâm, Ô Bùi La ngồi bên cạnh mặt đều đã tái đi rồi, Nhiêu Dật Phong lười biếng phe phẩy chiết phiến, Thẩm Quân Đào trợn to đôi mắt kinh ngạc không thôi.

“Oa bọn họ thật đúng là bị Tam cô gia dọa nha!”

Không sai, nếu không thì sao lại phái tới một vạn hai ngàn đại quân chỉ để công kích bốn ngàn binh mã Úy Ngột đâu?

“Xem ra, Ngoã Lạt vương đã xác định được ăn cả ngã về không trận này rồi” Mặc Kính Trúc trầm giọng nói.

“Không phải được ăn cả ngã về không đâu! Ta xem hắn là quyết ý thắng bằng được rồi” nhẹ nhàng đóng lại chiết phiến Nhiêu Dật Phong mới chậm rãi hỏi: “Ô Bùi La vương tử xin hỏi một chút, nếu như không có chúng ta khi hai quốc gia giao chiến kết quả sẽ như thế nào?”.

Ô Bùi La xoay người trái phải nhìn tộc nhân của mình, không khỏi cười khổ: “Không cần phải nói, sẽ thực vất vả. Tộc của ta bởi vì đang vào ngày mùa cho nên không cho diễn luyện quân sự. Mà bên kia lại coi việc luyện binh là trọng yếu, cuộc sống chỉ ở trên lưng ngựa, Ngoã Lạt vương lại có dã tâm lớn như vậy không ngừng huấn luyện binh mã. Cho nên cho dù bọn ta có thêm viện binh tới, hai bên binh số tương đương đi chăng nữa thì bọn ta khi chiến đấu cũng không thể dũng mãnh như bọn họ được”

“Như vậy sao…?” Nhiêu Dật Phong trầm ngâm: “Như vậy, chúng ta thế nào cũng phải thay các ngươi đánh thắng trận này, nếu không những ngày sau này của mọi người sẽ không thể an lành mà trôi qua nữa!”

“A… Nhưng là…” ôm lấy cánh tay Mặc Kính Trúc, thân thể mềm mại run run, Tử Nãi Dạ kinh sợ nhìn một mảng lớn binh mã đằng xa kia: “Phu… Phu quân, bọn họ… bọn họ nhiều người như vậy…”

Vươn tay đem nàng dựa vào ngực mình, trầm ngâm “Không cần lo lắng” Mặc Kính Trúc ôn nhu nói: “Có thể không chiến thắng được, nhưng cản một trận này thì không thành vấn đề.”

“Nhưng… nhưng là…” Tử Nãi Dạ ôm chặt thắt lưng hắn, sụt sùi khóc: “Người ta… Người ta không muốn chàng đi đâu!”

Mặc Kính Trúc than nhẹ: “Tử Nãi Dạ, ta không thể không đi nàng hiểu mà, nếu như không có ta, vương huynh nàng sẽ không làm gì được.”

Cắn môi dưới, Tử Nãi Dạ hướng Ô Bùi La liếc mắt một cái, lắp bắp “Kia… Kia… Kia…”

“Yên tâm” thanh âm càng nhẹ “Ta thề sẽ mạnh khỏe trở về với nàng, vậy đã được chưa?”

“Thật sự?”

“Thật sự!”

Tử Nãi Dạ bất đắc dĩ thở dài “Được rồi!” Nàng không tình nguyện buông lỏng hai tay.

Nhìn phía đối phương đang dần triển khai trận thế, Mặc Kính Trúc, Nhiêu Dật Phong cùng Ô Bùi La cũng thấp giọng thảo luận sách lược, Tử Nãi Dạ vẫn kề sát ở phía sau Mặc Kính Trúc.

Một lát sau, mắt thấy đối phương sắp triển khai tấn công…

“Ô Bùi La vương tử trăm ngàn xin nhớ kỹ, nhân mã của ngươi một phần ba lưu thủ tại bản doanh, hai phần ba cùng chúng ta đi tới phía trước 300 thước, nhưng chỉ có thể thủ, không thể đánh, những cái khác có thể giao cho ta cùng Tam muội phu!” Mặc Kính Trúc nhanh chóng phân phó nói, đồng thời chuẩn bị ở đối phương đánh tới được một khắc này cùng với Nhiêu Dật Phong rời đi, bỗng dưng…”Di?”

Ngay trước thế trận của quân địch cách khoảng 60 thước, xuất hiện bốn cái bóng người, mỗi cái cách nhau 30 thước vừa vặn che ở trước mặt địch.

“Đó là… Chẳng lẽ…”

Ngay lúc Mặc Kính Trúc tập trung tinh thần xem có chuyện gì đang xảy ra, đột nhiên một cái bóng đỏ sẫm lăng không hạ xuống ngay bên người bọn họ. Hơn nữa còn kề sát sau lưng Tử Nãi Dạ, một tiếng thét chói tai đặc trưng liền vang lên tặng cho đối phương làm quà gặp mặt.

Thú vị là tiếng thét kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu chói tai vô cùng này đều khiến tất cả mọi người bị dọa tới thiếu chút nữa đào binh trước trận, vậy mà cái bóng người đỏ thẫm kia vẫn nghiêm mặt cương lãnh, thơ ơ mọi sự, lạnh như băng tuyết.

“Đại phu nhân” khối băng người tại đằng sau Tử Nãi Dạ bất chợt thổi hơi lạnh đến: “Thét gào kiểu này chỉ tổ rước lấy chú ý của quân địch mà thôi, thỉnh ngài đừng nên hét

Tử Nãi Dạ cứng người xoay lại nhìn vị cô nương lạnh như khối băng kia, cho dù nàng nhớ rõ sau khi hét xong hẳn là nên chạy trốn, nhưng là nàng chạy bất động a. Thậm chí dù không muốn tiếp tục nhìn vẻ mặt âm trầm trương lạnh như băng kia nữa, nhưng lại cũng không thể rời đi ánh mắt được bởi vì nàng sớm đã bị giọng điệu lạnh như băng kia đông lạnh rồi.

Nàng nàngnàng… Đến tột cùng là người hay quỷ?

Một lát sau, Nhiêu Dật Phong là người đầu tiên bừng tỉnh thất thanh cười to: “Ông trời, Quân Đào, thế này mới kêu là lợi hại nha!”

Thẩm Quân Đào cũng phốc xích bật cười: “Hồng Phượng, ta thật sự rất bội phục ngươi!”

Mặc Kính Trúc nhịn không được tò mò đánh giá bộ dạng Tử Nãi Dạ đang bị đông băng, thật sự là rất đáng yêu! “Hồng phượng, là Tứ tiểu thư kêu ngươi đến bảo hộ đại phu nhân?”

“Vâng, Đại gia.”

“Tốt lắm, phái đúng người rồi.” Mặc Kính Trúc lẩm bẩm nói: “Vậy Tam muội phu, chúng ta đi thôi!”

“Di didi?” Thẩm Quân Đào khiển trách: “Còn thuộc hạ thì sao? Đại gia”

“Ngu ngốc, không phải cùng đi sao!”

Thẩm Quân Đào nhất thời mặt mày hớn hở: “Tạ Đại gia!”

Mặc Kính Trúc lại hướng Tử Nãi Dạ liếc mắt một cái, phát hiện nàng như cũ vẫn duy trì tư thế bị đông lạnh, không khỏi cười lớn cùng Nhiêu Dật Phong và Thẩm quân đào lăng không bay ra ngoài.

Mà Tử Nãi Dạ thủy chung vẫn duy trì cái tư thế kia, bởi vì Hồng Phượng luôn luôn tại sau lưng nàng thổi lãnh khí.

Vù… Vù… Vù… Vù… Vù… Vù…

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tam sát của võ lâm, lại thêm Ma diện phán quan, Ngõa Lạt nghĩ bất bại cũng rất khó đi.

Tuy rằng vào trận chưa lâu, quân binh Ngõa Lạt đã chạy trối chết. Thu thập tàn cuộc tất nhiên giao lại cho Ô Bùi La, mấy người bọn họ vội lục tục kéo về doanh địa.

Người đầu tiên trở về chính là Cung Chấn Vũ, từ xa hắn đã trông thấy Hồng Phượng đang đứng nói chuyện cùng với một cô nương Úy Ngột diễm lệ, vì thế lập tức đi qua muốn hỏi có thấy Mặc Kính Trúc đâu không. Xung quanh lại có thật nhiều người đang đứng chen chúc hắn không cẩn thận hạ xuống đụng phải vị cô nương mặt che sa đứng sau Hồng Phượng.

Chuyện này cũng không có gì, người nhiều như vậy, khinh công không tránh khỏi đụng phải một hai người, lại không nghĩ tới chẳng qua chỉ chạm nhẹ một chút như vậy, vị cô nương mặt che sa kia lại chu miệng thét lên thực thảm thiết.

Hai tròng mắt biến lạnh, hắn lập tức rút ra bảo kiếm đưa ngang cổ vị tiểu cô nương kia: “Ngươi nếu còn dám kêu lên nữa ta lập tức chém xuống” hắn ghét nhất bị nữ nhân đang yên đang lành phát bệnh tâm thần hét lên, trừ bỏ lão bà hắn.

Tựa như đàn đứt dây, tiếng kêu cũng im bặt, vị cô nương kia chỉ dám trợn mắt nhìn đôi đồng mâu lãnh khốc của hắn, một lát sau Hồng Phượng mới lên tiếng:

“Nhị gia…”

“Chuyện gì?”

“Nếu ngài muốn chém đầu Đại phu nhân, tốt nhất nên xin phép Đại gia trước”

Một hồi lâu sau hắn mới hiểu hết ý trong lời nói kia, nhanh nhẹn thu hồi bảo kiếm, chấn kinh trừng Hồng Phượng: “Ngươi nói…”

“Đúng vậy, Nhị gia” Hồng Phượng vẫn giữ vẻ mặt lãnh nghiêm như cũ: “Người phát ra tiếng kêu thét này chính là Đại phu nhân”

Là người thứ hai trở về Thủy Tiên vừa vặn nghe được câu nói sau cùng, nàng hưng phấn hướng lưng Tử Nãi Dạ vỗ một cái: “Ai nha, nguyên lai vị này chính là…” một t khác vang lên, lại nói đến Thủy Tiên bất ngờ bị dọa cũng giật mình hét ầm lên, hai nữ nhân kêu gào khiến toàn bộ quân doanh chìm trong yên lặng

Khi Mặc Kính Trúc trở về, chỉ cảm thấy quân doanh yên ắng kỳ lạ, sau đó hắn nhìn thấy Cung Chấn Vũ, Nhiêu Dật Phong, Thủy Tiên, Thẩm Quân Đào, Hồng Phượng, Tả Lâm cùng Hữu Bảo không biết làm gì đang bao quanh một nữ nhân, một nữ nhân lệ rơi đầy mặt đang thút thít khóc. Nhìn ra được mọi người muốn trấn an nàng, nhưng không ai dám lại gần.

Hắn không khỏi thở dài, đúng lúc này người kia đã trông thấy hắn.

“Phu quân!”

Như một mũi tên phi đến, nàng vít lấy cổ hắn “Không có việc gì, không có việc gì!” Mặc Kính Trúc ôn nhu trấn an.

“Thực xin lỗi, phu quân” Tử Nãi Dạ nức nở: “Thiếp muốn làm một người vợ tốt, thiếp thật sự cố gắng muốn làm một người vợ tốt, nhưng là… Nhưng là…” Nàng thút tha thút thít nói tiếp: “Thiếp không phải một người vợ tốt, nhưng thiếp sẽ tiếp tục cố gắng làm một người vợ tốt, cho nên… Cho nên chàng đừng không muốn thiếp nha!”

Nàng lại đang nói cái gì?

Nàng rõ ràng là lại bị dọa sợ thôi, việc này cùng với có phải ‘một người vợ tốt’ kia có quan hệ gì đâu?

Hắn thật sự không hiểu, bất quá, trước mặt công chúng đang trừng mắt xem kịch kia không thích hợp để hắn mở hội nghị thảo luận vấn đề này, hắn nghĩ vậy bèn ôm nàng đi vào lều của hai người.

“Được rồi, được rồi, ta đã biết, ta đã biết.”

Mắt thấy hai người đã đi vào trong lều, lúc này Thủy Tiên mới thì thào nói một câu:

“Kính nhờ, còn bảo chúng ta tới làm gì chứ? Chỉ bằng tiếng kêu của nàng ấy cũng đã đủ dọa lùi thiên quân vạn mã rồi nha!”

Đứng một bên chờ cho tiếng khóc của Tử Nãi Dạ đã hoàn toàn yên lặng Mặc Kính Trúc mới lấy khăn giúp nàng lau khô mặt, sau đó đem nàng ôm vào lòng nói: “Nàng không sao chứ?”

Khóe miệng vẫn run rẩy “thực xin lỗi” Tử Nãi Dạ lẩm bẩm.

“Không cần giải thích, là bọn họ không nên dọa đến nàng, nàng không có làm sai cái gì nha!!!”

“Nhưng là…nhưng là…” Tử Nãi Dạ cúi đầu xấu hổ: “Thiếp chọc giận Nhị sư đệ sinh khí, còn dọa tới Tứ sư muội, thiếp…thiếp thật sự không cố ý, nhưng lúc ấy thiếp rất lo lắng cho phu quân chàng cho nên đã quên mất phải nhẫn nại…”

Đằng đằng! Tử Nãi Dạ vừa nhắc đến, hắn mới nhớ lại vấn đề kia: “Tử Nãi Dạ, ta có một chuyện muốn hỏi nàng”

“Dạ, phu quân.” Tử Nãi Dạ ngẩng kiều nhan, ngoan ngoãn chờ đợi hắn đặt câu hỏi.

“Nàng…” Mặc Kính Trúc suy nghĩ một chút: “Nàng đột nhiên muốn thay ta chuẩn bị cơm nước, lại thay ta may xiêm y, còn lẩn tránh ta, không có việc gì lại nhìn ta chằm chằm, đây là có nguyên nhân gì sao?”

“Bởi vì thiếp muốn làm một người thê tử tốt a!” Tử Nãi Dạ đáp.

“Hảo thê tử? Ách…” Mặc Kính Trúc có điểm đau đầu: “Nàng nói rõ hơn đi?”

“Thì như Quân Đào nói thôi!” Tử Nãi Dạ khẳng định: “Tam sư muội là hảo thê tử, cho nên Tam muội phu luôn coi nàng là hiền thê trong bảo khố, cũng sẽ không muốn nữ nhân khác. Cho nên thiếp cũng muốn bắt chước Tam sư muội, như vậy chàng mới có thể coi thiếp như bảo vật mà yêu thương, cũng sẽ không cần nữ nhân khác nha!”

“A…” Nguyên lai là Thẩm Quân Đào gây họa.”Chuyện này…” Mặc Kính Trúc xoa xoa huyệt Thái Dương: “Tử Nãi Dạ, ta thừa nhận Tam sư muội quả thật là một nữ nhân hoàn mỹ, nhưng Nhị đệ muội cũng là một nữ nhân có điểm mơ hồ, tiểu sư muội thậm chí còn có chút cuồng dã làm người khác phải đau đầu, vậy mà Nhị sư đệ cùng Tứ muội phu đồng dạng đều coi các nàng tựa như là bảo vật mà đối đãi, hơn nữa cũng sẽ không muốn nữ nhân nào khác. Cho nên nói không phải nam nhân nào cũng đều muốn một nữ nhân hoàn mỹ làm thê tử đâu!”

Tử Nãi Dạ nhìn hắn trong chốc lát, sau đó lại c (p mắt nói: “Nhưng chúng ta không giống với a!”

“Như thế nào không giống với?”

“Quân Đào nói, bọn họ tuy rằng giống chúng ta đều là do sư phụ cùng sư mẫu đính hạ hôn ước, nhưng đều là lưỡng tình tương duyệt sau mới ở cùng một chỗ. Còn chúng ta chính là vừa thấy mặt đã tựu thành hôn, chàng đối với thiếp lại không có cảm tình gì, chỉ là vì trách nhiệm mới thú thiếp.” Tử Nãi Dạ ủy khuất rền rĩ: “Cho nên, thiếp luôn nghĩ rằng nếu không làm được một thê tử tốt, đến một ngày nào đó chàng sẽ yêu thích người khác, sẽ không cần đến thiếp nữa”

Mặc Kính Trúc nghe vậy, không khỏi nhăn trán. Nàng nói vậy không có sai, hắn thật là bởi vì trách nhiệm mới thú nàng.

Là Sư mẫu chọn trúng hắn, là Sư phụ đính hạ việc hôn nhân này, là Hoàng Thượng đích thân đối hắn yêu cầu, đây là một trọng trách rất lớn, thân là Đại đệ tử, hắn không thể trách cứ sư phụ, sư mẫu đem trách nhiệm này giao thác cho hắn, bởi cái “Nhiệm vụ” này Cung Chấn Vũ tuyệt đối không ứng phó được. Cho nên, những năm gần đây, cho dù có rất nhiều tiểu thư danh môn ưu ái hắn, thậm chí giáp mặt hướng hắn cầu thân, hắn cũng chỉ áy náy chống đỡ không dám thả lỏng trong lòng đi ủy khuất đối phương. Nhưng là…

Nàng nói kia cũng không thể tính là hoàn toàn đúng.

Ít nhất hắn đối với tiểu nữ nhân có lá gan bé tý, luôn hét chói tai này có phân lòng trìu mến; ít nhất hắn thực thích có nàng bầu bạn; ít nhất hắn thực rung động khi thấy bộ dáng đỏ mặt thẹn thùng của nàng; ít nhất hắn cũng vô cùng thoả mãn với cảm giác nàng luôn ỷ lại vào hắn; ít nhất hắn…

Thế này còn có thể kêu là ít sao?

Không, không thể coi là ít nữa, bởi vì còn có rất nhiều. Hắn sẽ bởi vì nàng khen ngợi nam nhân khác mà sinh lòng tức giận, thấy nàng sợ hãi rơi lệ, hắn sẽ thấy đau lòng không thôi; hắn luôn muốn làm cho nàng rời xa thống khổ đau thương cùng nguy hiểm không phải chỉ vì trách nhiệm, mà vì trong thâm tâm hắn không cũng hề muốn nàng gặp phải điều bất hạnh; hắn chỉ mong có thể đem nàng vĩnh viễn bảo hộ trong đôi cánh ôn nhu của mình, bởi vì hắn… Bởi vì hắn… hắn…

Hai hàng lông mày không khỏi nhí

Mới đầu vấn đề hoàn toàn là trách nhiệm, nhưng giờ phút này, tuyệt đối không chỉ có trách nhiệm mà thôi, nhưng mà còn có cái gì thì bản thân hắn cũng không rõ lắm. n! Hắn phải hảo hảo suy nghĩ một chút, xem xem rốt cuộc cảm giác trong lòng mình là gì.

Nhưng trước đó cần cho cặp mắt to tròn luôn dõi theo hắn kia một đáp án đủ để trấn an nàng đã.

“Tử Nãi Dạ, ta thề tuyệt đối sẽ không yêu thương nữ nhân nào khác, cũng sẽ không bao giờ không cần đến nàng” Hẳn là đủ để trấn an nàng rồi, bởi đây cũng là lời nói thật trong lòng hắn.

Quả nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng liền bừng sáng.

“Thật vậy chăng?”

“Thật sự.”

Tử Nãi Dạ vui vẻ nở nụ cười: “n! Thiếp tin tưởng chàng. Kia… Thiếp phải làm như thế nào chàng mới có thể xem thiếp như bảo vật mà đối đãi đây?”

Mặc Kính Trúc nhẹ nhàng thở dài, ngón tay thon dài vuốt nhẹ lên gò má phấn hồng của nàng, môi lặng lẽ tạo ra một nụ cười ôn nhu.

“Ta đã sớm coi nàng là bảo vật trân quý nhất rồi!”

☆☆☆

Những hạt tuyết trắng cứ nhẹ nhàng rơi xuống không biết đã trải qua bao lâu biến nơi đây thành một vùng tuyết trắng xóa. Trừ bỏ xa xa những ngọn núi đá đỉnh đầu bạc trắng trong gió tuyết vẫn hiên ngang bất khuất. Còn thì tất cả đều chìm trong một màu trắng xóa của tuyết, cứ thế phiêu dật an tường, tựa như thời gian tại đây cũng bị đông lại vĩnh hằng cùng với đất trời.

Đến nửa đêm, trải qua nhiều ngày liên tục rốt cuộc gió tuyết đã yên lặng, trời còn chưa sáng Mặc Kính Trúc đã phủ thêm một tấm da lớn đi ra ngoài lều. Gió tuyết đã ngừng nhưng khí lạnh vẫn thấm vào tận xương. Đứng giữa một khoảng tuyết trắng xóa mênh mông trống trải khiến con người không khỏi cảm thấy bản thân thật nhỏ

Chỉ một lát sau trên ngọn núi đằng xa xa kia mặt trời lười biếng rốt cục cũng lộ diện, đem ánh sáng chiếu rọi vạn vật.

Hắn hít dài một hơi, đạp tuyết dày tiến về phái trước. Xuyên qua chiến trường hôm nào giờ đã sớm nhìn không ra dấu vết chiến tranh, hết thảy tội ác đều đã bị tuyết trắng vùi lấp sạch sẽ.

Bỗng dưng, theo phía sau hắn truyền đến một âm thanh trong trẻo.

“Đại sư huynh, sớm a!”

Không quay đầu lại “Sớm, Tam muội phu.” Mặc Kính Trúc thản nhiên nói.

“Sớm như vậy, huynh như thế nào lại bỏ được ổ chăn ấm của Đại tẩu vậy?” Nhiêu Dật Phong trêu chọc.

Hơi hơi gợi lên khóe môi: “Có điều cần suy nghĩ.”

Lặng lẽ đi đến bên người Mặc Kính Trúc: “Có chuyện gì?” Đồng dạng cũng phủ thêm một tấm da, Nhiêu Dật Phong lại hỏi.

Mặc Kính Trúc chắp tay ra sau lưng, ngóng nhìn ánh mặt trời từ từ nhô lên: “ngươi nghĩ xem bọn họ còn có thể lại đến không?”

“Chiến tranh xâm lược không phải một, hai hồi là có thể quyết định? Bất quá…” Nhiêu Dật Phong nhún nhún vai, quen tay vung mở chiết phiến: “Hữu Bảo thám thính thế nào, Quân Đào mang về tin tức gì?”

“Hữu Bảo nói binh mã Ngoã Lạt tựa hồ đều bắt đầu hướng sông Lư Cù tập trung, mà Quân Đào cũng truyền đến tin tức Hoàng Thượng lại sắp thêm một lần nữa tự mình xuất chinh.”

Nhiêu Dật Phong chậc chậc hai tiếng: “Xem ra, Hoàng Thượng đã nổi giận rồi! Bất quá, ai bồi ở bên người Hoàng Thượng vậy?”

“Lẽ ra là ta, nhưng Tam sư muội nói nàng sẽ thay thế ta đi.”

Nhiêu Dật Phong nở nụ cười: “Nàng muốn ta đi tìm nàng phải không?”

Mặc Kính Trúc vuốt cằm, rốt cục nghiêng mặt qua một bên nhìn hắn: “Chuyện của ngươi nàng đã nói cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng nói muốn gặp ngươi, thuận tiện đưa cho ngươi một khối ngọc bài.”

Bá một tiếng thu hồi chiết phiến “Ngọc bài? Để làm gì?” Nhiêu Dật Phong kinh ngạc hỏi.

“Có khối ngọc bài kia tựa như ‘trẫm đích thân tới’, về sau ai muốn bắt ngươi cũng không được.”

Mày kiếm cau lại “Có ý tứ gì?” Nhiêu Dật Phong không cho là đúng lại hỏi.

Mặc Kính Trúc nở nụ cười: “Đây là điểm thông minh của Hoàng Thượng, nếu hắn không động được ngươi, chẳng nên hào phóng một chút.”

Nhiêu Dật Phong hừ hừ “Cáo già!” Lập tức quay lại vấn đề trước đó “Huynh cho rằng Ngoã Lạt sẽ không tiếp tục phái binh đến đây?”

Mặc Kính Trúc gật đầu “Ngoã Lạt vương phỏng chừng đã sai lầm ở chỗ này tổn thất nhiều binh mã, nếu còn kiên trì hắn sẽ không thể tiếp tục kế hoạch chính ── xâm lược Trung Nguyên chúng ta, hiện tại hắn chỉ có thể lựa chọn một mục tiêu mà thôi, Trung nguyên, hoặc Úy Ngột “

“Nhìn hắn hướng sông Lù Cư tụ binh hẳn là muốn bỏ qua nơi này rồi?”

“Ta quả thật cho rằng như vậy, bất quá cũng không thể xác định trăm phần trăm.”

Nhiêu Dật Phong nghĩ nghĩ: “Cũng đơn giản thôi vừa lúc biết tin Hoàng Thượng xuất chinh, ta phải qua đó đi tìm Hương Ngưng, huynh cũng có thể yên tâm quay về kinh. Ta tin tưởng đến lúc đó, Ngoã Lạt vương cũng vô lực bận tâm bên này.”

Mặc Kính Trúc cũng cười: “Anh hùng sở kiến lược đồng”

“Chúng ta bây giờ có thể trở về rồi?” Nhiêu Dật Phong nhăn nhó.”Bụng ta kêu réo dữ quá rồi nè!”

Đằng đằng! Mặc Kính Trúc một phen giữ chặt hắn: “Ta có chút việc… Khụ khụ! Muốn thỉnh một chút.”

Kinh ngạc quay lại “Có chuyện gì?” Nhiêu Dật Phong nhìn chăm chú Mặc Kính Trúc hỏi.

Có điểm xấu hổ, Mặc Kính Trúc theo bản năng tránh đi tầm mắt Nhiêu Dật Phong: “Này… Ta là muốn thỉnh giáo một chút, ngươi… Khụ khụ! Ngươi… Ngươi làm sao biết rõ ràng cảm giác của ngươi đối với nữ nhân?”

Ngẩn người, Nhiêu Dật Phong không khỏi cất tiếng cười to, “Nguyên lai… Nguyên lai là có chuyện như vậy nha, ta cũng nói Đại sư huynh sao lại bỏ được mà rời đi bên người Đại tẩu tử, nguyên lai là chạy ra ngoài suy ngẫm chuyện này nha!” trông thấy hai gò má Mặc Kính Trúc đã hơi ửng đỏ rồi, hắn mới thu hồi tiếng cười: “Hảo, hảo, ta biết vấn đề của huynh. Tam muội phu ta trước hết muốn biết một chút, Đại sư huynh ngươi lại là làm sao biết được ba người chúng ta đối với nhóm thê tử kia có bao nhiêu yêu thích đây?”

“Bởi vì ánh mắt các ngươi chăm chú nhìn các nàng cùng thái độ đối đãi với các nàng.” Mặc Kính Trúc rất nhanh trả lời.

“Vậy còn huynh?”

“Ta?” Mặc Kính Trúc hoang mang hỏi lại: “Ta đối với Tử Nãi Dạ có gì không đúng sao?”

Nhiêu Dật Phong than nhẹ một tiếng: “Không có gì không đúng, ta là nói thái độ huynh đối với nàng lại như thế nào?”

Mặc Kính Trúc nghĩ nghĩ: “Ta đã tẫn hết khả năng thực hiện lời hứa của ta đối với Hoàng Thượng, thương tiếc nàng, yêu thương nàng, không khiến nàng phải thương tâm rơi lệ, cũng không để nàng chịu bất cứ ủy khuất cùng thương tổn nào, hơn nữa…”

Đằng đằng, đằng đằng… Nhiêu Dật Phong có chút bất đắc dĩ xoa lấy chóp mũi: “Huynh hiểu ta đang hỏi cái gì sao?”

“Hỏi ta đối với Tử Nãi Dạ như thế nào nha!”

“Được, vậy là như thế nào?”

“Liền như vừa mới nói, ta…”

“Dừng!” Nhiêu Dật Phong càng đau đầu, hắn dùng ngón tay xoa huyệt Thái Dương: “Ta đổi lại một chút, xin hỏi Đại sư huynh, ngươi cảm thấy Đại tẩu tử như thế nào?”

“Nàng?” Đổi chủ giác sao? “Thiện lương đáng yêu lại đơn thuần dịu ngoan, tuy rằng lá gan có chút nhỏ… Ách, rất nhỏ, nhưng vẫn có thể xem là một nữ nhân tốt.”

“Ừ ân!” Nhiêu Dật Phong gật gù: “Sau đó?”

“Sau đó cái gì?”

“Sau đó cái gì?” Nhiêu Dật Phong đã muốn khóc: ” Cảm giác của huynh đối với nàng nha?”

“Này…” Mặc Kính Trúc trầm ngâm: “Ta thực thương tiếc nàng, cũng rất thương yêu nàng, không muốn nàng bi thương rơi lệ, cũng không muốn bất luận kẻ nào làm hại tới nàng… n! đúng, cứ như vậy, hoàn toàn dựa theo nguyện vọng của Hoàng Thượng.”

Làm như không có nghe đến câu nói cuối cùng kia, Nhiêu Dật Phong cười nói: “Vậy là đúng rồi!”

“Đúng rồi?” Mặc Kính Trúc ngẩn ra: “Cái gì đúng rồi?”

Nét cười biến mất “Là cảm giác của huynh đúng rồi!” Nhiêu Dật Phong kém một chút sẽ muốn thét ầm lên.

“Cái gì cảm giác? Cái gì đúng rồi?” Mặc Kính Trúc khó hiểu lại hỏi.

“Đối với ngươi cái…” Nhiêu Dật Phong suýt nữa buột miệng, may mắn đúng lúc kìm lại được, hắn nghẹn lời bất khả tư nghị trừng mắt lườm Mặc Kính Trúc cả buổi.

“Ông trời, ta vẫn nghĩ đến Đại sư huynh là một con người toàn vẹn, thông minh, ổn trọng, ôn hòa, tính nhẫn nại tuyệt hảo, hơn nữa tự hỏi kín đáo, làm việc vững vàng, lại có ánh mắt lợi hại, võ công cao cường, thậm chí quan sát cảm tình người khác cũng không sai chút nào, không nghĩ đụng tới tình cảm của mình liền biến thành một cái thực ngốc nghếch trì độn như vậy! Này gọi là gì? Thông minh một đời, hồ đồ nhất thời sao? n…”

Nhiêu Dật Phong gật gù: “Như thế xem ra ông trời đúng là vẫn còn công bình, không để cho chúng ta vì ghen tị sẽ làm thịt ngươi!”

Mặc Kính Trúc nhíu mày: “Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì nha?”

Nhiêu Dật Phong khoát tay, “Không có gì, không có gì, để cho ta ngẫm lại, để cho ta ngẫm lại, ân…” suy tư một lát hai hàng lông mày đã vểnh lên, mâu trung lặng lẽ hiện lên một tia nghịch ngợm: “Như vậy đi! Đại sư huynh, ngươi cùng đại tẩu tử không cần quay về kinh vội, theo ta cùng đi tìm Hương Ngưng, sau đó… Hắc hắc! Huynh yên tâm, đến lúc đó không cần ta phải nói thêm cái gì chính huynh sẽ tự nhận ra”

“Như vậy sao?” Mặc Kính Trúc cảm thấy có điểm bất an, cứ cảm thấy Nhiêu Dật Phong ngoài mặt đứng đắn sau lưng không biết là đang ẩn dấu mưu mô quỷ kế gì.

“Đúng vậy! Đại sư huynh, loại sự tình này cũng không phải dùng mấy câu nói liền hiểu được” Nhiêu Dật Phong nghiêm mặt nói: “Thật giống như nước có bao nhiêu nóng, huynh không tự bản thân đi sờ sờ, sao biết được đến tột cùng là có bao nhiêu nóng chứ?”

“Nói vậy cũng đúng.” Mặc Kính Trúc lẩm bẩm nói, nhưng… liên quan gì a?

“Hơn nữa, cá tính mỗi người đều không giống nhau, cho nên cảm tình mỗi người cũng không giống nhau, tựa như ta thích nữ nhân như Hương Ngưng, nhưng Tứ muội phu lại thích nữ nhân như Tứ sư muội, huynh thấy đúng không?”

“n, ân!” Điều này hắn biết.

“Cho nên nói, để huynh tự mình trải nghiệm mới có thể dễ dàng nhận ra” Đỡ cho hắn phải đứng đây tiêu tốn nước miếng, còn suýt chút bị làm cho tức chết.

“Ách?” Trải nghiệm cái gì nha?

“Vậy liền như đã định nha?”

“Đã định gì?” Vừa mới đã định cái gì rồi?

“Được rồi, chúng ta đây mau trở về ăn sáng đi! Ta thật sự đã mau chết đói.”

“D

Ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng Nhiêu Dật Phong rời đi, Mặc Kính Trúc có chút u mê.

Nói nửa ngày, bọn họ vừa mới rốt cuộc là đã quyết định cái gì?
Bình Luận (0)
Comment