Ăn No Sao

Chương 102

Buổi sáng hôm sau, Thẩm Tinh Lê ngồi sát bên giường, cho anh ăn cơm.

Kết quả bị Ngôn Gia Hứa ra lệnh cưỡng chế nhanh chóng về trường đi học, Thẩm Tinh Lê giận mà không dám nói gì, Ngôn Gia Hứa chỉ vào vết thương của mình hỏi: "Em lại muốn chọc tức anh rồi?"

Thẩm Tinh Lê không muốn anh lo lắng nhiều nên đành phải nghe lời mà trở về.

Có điều sau giờ học cô liền chạy tới, so với điểm danh trên lớp còn chịu khó hơn.

Một hồi hỏi anh có đau không, có đói bụng không, có chán không.

Ngôn Gia Hứa không có thời gian để chán, bởi vì không ở công ty gần một tuần, công việc chồng chất rất nhiều, mặc dù Cốc Dương có thể ôm đồm chuyện lớn chuyện nhỏ trong nội bộ nhưng có một số việc anh ta cũng không làm chủ được, ví dụ như: Quảng Thị bị thu mua.

Các mục điều khoản.

Thật ra nội bộ công ty cũng đang suy đoán, Quảng Thị đi đến bước này đã sớm nên có bước nhảy vọt về chất rồi. Ngôn Gia Hứa quá có tiền nên tự nhiên không cần người khác. Nhưng chỉ một công khoa học kỹ thuật nhỏ bé, không chỉ cần có tiền mà còn cần phát triển nhiều mối quan hệ, kẻ mạnh nâng đỡ Quảng Thị bước tiếp không chỉ phải có thủ đoạn, nhân mạch mà còn phải có lòng tin, trách nhiệm. Mang theo nó bay cao hơn, xa hơn.

Mà không phải là công ty có ánh mắt hạn hẹp như Dương Khải, chỉ muốn kiếm tiền đường ngắn.

Các nghiên cứu sinh thì không phải nói nữa.

Ngôn Gia Hứa và đoàn đội của anh, bỏ ra thời gian dần hai năm để chuyên tâm mài giũa Quảng Thị, không phải vì để thỏa mãn cảm giác thành tựu người thắng làm vua của Ngôn Gia Hứa, cũng không phải vì để oanh liệt một thời trên thị trường.

Vì thế, mỗi một người bọn họ đều từ bỏ hy sinh rất nhiều.

Lưu Chí Phong là kỹ thuật viên AI điển hình, công việc nặng nề đến mức nôn mửa, vấn đề đầy người.

Cao Tử Xuyên là sự kỳ vọng và áp lực tới từ bố mẹ trưởng bối.

Thứ mà Ngôn Gia Hứa nỗ lực không chỉ có tiền tài kiên nhẫn mà còn có sự hiu quanh của anh khi rời khỏi tập đoàn Ngôn thị, tử chiến đến cùng. Bất cứ lúc nào anh cũng làm mà không chuẩn bị gì cả.

Còn có rất nhiều người của Quảng Thị.

...

Ngày thứ ba sau khi phẫu thuật, Cốc Dương mang theo mấy người mở cuộc họp trong phòng bệnh, họp từ sáng tới tối, mãi đến khi Thẩm Tinh Lê tan học.

Cô gái nhỏ nhìn phòng đầy người này, vẻ mặt trầm tĩnh.

Không nói gì, nhưng cũng không cao hứng.

Bên này trò chuyện cũng gần xong rồi, Ngôn Gia Hứa dặn dò đám người: "Các anh thay đổi dựa theo lời tôi nói trước đã, thứ tư tuần sau tôi về rồi."

Anh lại nhìn Thẩm Tinh Lê, cố ý nói: "Người trông nom tôi tới rồi, thật sự không thể họp nữa."

Dáng vẻ cứ như anh không muốn làm việc là vì bị ép.

Sắc mặt Thẩm Tinh Lê thoáng nóng lên.

Mấy chàng trai to xác cười chế nhạo, nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi nối đuôi nhau ra ngoài.

Thẩm Tinh Lê oán trách mà liếc anh một cái. Lúc này y tá đi vào đưa thuốc, thấy Thẩm Tinh Lê cuối cùng cũng quay về thì nói: "Em cuối cùng cũng tới rồi, nhanh trông nom anh trai em đi, đây là mổ đó, cũng không phải là bị cảm ho khan truyền dịch, vậy mà lại mở họp trong phòng bệnh."

Thẩm Tinh Lê làm sáng tỏ: "Anh ấy là bạn trai em."

Y tá ý thức được mình nói sai, xoay chuyển nói: "Là bạn trai thì càng nên trông coi thật tốt."

Thẩm Tinh Lê: "Được, em sẽ dạy dỗ anh ấy."

Lúc này người nào đó ngược lại ngoan ngoãn nằm trên giường, vẻ mặt mặc cho cô làm gì cũng được.

Thẩm Tinh Lê nhéo tay anh một cái, Ngôn Gia Hứa đau đớn nhíu mày lại, kéo ống tay áo cô cầu xin tha thứ. Y tá che miệng cười, cặp đôi này thật là thú vị, bị bệnh còn không yên ổn, còn phải diễn phối hợp với bạn gái.

*

Tháng mười một thoáng qua, lễ Giáng Sinh rất nhanh đã đến.

Dương Khải bên này cũng gấp rồi.

Ngôn Gia Hứa của Quảng Thị mặc dù đã lâu không xuất hiện nhưng mọi hoạt động vẫn ổn định, tiến hành có thứ tự, đồng thời không ngừng có bên hợp tác tìm tới.

Một tháng trước từng có lời đồn, Ngôn thị sắp thu mua Quảng Thị, hiện tại lại không có động tĩnh gì. Đương nhiên, ngoại trừ Ngôn thị thì có không ít công ty đều hy vọng có thể đầu tư vào Quảng Thị, hoặc có một lần hợp tác mật thiết, nhưng đều bị Cốc Dương từ chối.

Những người đầu tư biết phía sau ông chủ của Quảng Thị có tập đoàn lớn như vậy thì cũng chủ động từ bỏ.

Rõ ràng, Quảng Thị chính là một mảnh ruộng thí nghiệm để Ngôn thị tiến vào giới AI.

Quảng Thị yên tĩnh gần hơn nửa tháng.

Chính là sự yên tĩnh kỳ quái này khiến Mạnh Huy và Phan Dương bất an.

Mạnh Huy thúc giục Phan Dương: "Nhanh chóng tìm Cao Tử Xuyên, lấy một lời chắc chắn từ cậu ta. Chỉ cần Cao Tử Xuyên thả lời thì tin rằng mấy kỹ thuật viên có cổ phần bên dưới cũng như vậy. Đến lúc đó Quảng Thị quay về Ngôn thị thì cũng chỉ là nửa cái xác rỗng."

Trước mắt làm hệ thống phân biệt khuôn mặt chính là hai nhà Dương Khải và Quảng Thị.

Một nửa nhân viên kỹ thuật nòng cốt bỏ đi thì tương đương với việc móc sạch nửa tài sản của Ngôn Gia Hứa. Dù cho Ngôn thị có tiền hơn đi chăng nữa thì cũng chỉ là thổ hào không có học thức.

Xây dựng lại cần thời gian, chuyện này đúng lúc cho Dương Khải cơ hội ít nhất là nửa năm để phát triển, đến lúc đó trên phương diện phân biệt mặt người, Quảng Thị và Dương Khải liền không thể nói như thường ngày.

Phan Dương gọi điện thoại cho Cao Tử Xuyên, không ai bắt máy. Tin nhắn cũng không trả lời.

Sự nghi ngờ của hắn bộc phát.

Hôm nay hắn lại gọi một cuộc, ngoài mặt là hẹn đi đánh tennis, giọng nói Cao Tử Xuyên mệt mỏi mà từ chối, khàn giọng nói: "Không được, gần đây bận quá."

"???" Phan Dương cười hỏi: "Bận gì vậy?"

Cao Tử Xuyên: "Gần đây nghiên cứu phát minh gặp phải nút cổ chai kỹ thuật, Gia Hứa lại đang nằm viện, đang là thời kỳ khó khăn, toàn bộ người của tổ kỹ thuật đều đang tăng ca."

Phan Dương cảm thấy thái độ của Cao Tử Xuyên so với lúc trước có sự thay đổi, nhưng cái gì thay đổi thì lại không nói ra được.

Cao Tử Xuyên oán giận nói: "Gia Hứa có tính tình thiếu gia kia, chúng tôi cũng không có làm gì được cậu ta. Bình thường thì dễ ở chung, trong công việc thì rất tích cực, bản thân không muốn sống còn lôi kéo đám người chúng tôi không muốn sống theo." Tên nhóc thối này, thật đúng là biết tra tấn người ta.

Phan Dương nói đùa: "Không bằng đuổi việc ông chủ này đi."

Nhìn Cao Tử Xuyên một lòng đắm chìm trong công việc của mình, Phan Dương cảm thấy lời tiếp theo ở trong điện thoại khó mà nói được, thế là lại một lần nữa hẹn anh ta gặp mặt trò chuyện.

Cao Tử Xuyên không đồng ý, từ chối nói: "Lần sau đi."

Sau khi cúp điện thoại, Phan Dương và Mạnh Huy nói đến chuyện này.

Mạnh Huy có khứu giác nhạy cảm: "Cao Tử Xuyên có thể lừa cậu hay không?"

"Không có khả năng lắm." Phan Dương nói: "Cậu ta là một người có mơ ước, lại ở cùng với Ngôn Gia Hứa từ thời nghiên cứu sinh cho đến bây giờ, cùng làm việc chung năm năm. Ai có thể chịu đựng được việc bạn hợp tác của mình lấy giấc mộc của mình đi thỏa mãn ham muốn cá nhân chứ? Quảng Thị quay về trong tay Ngôn thị, Ngôn Gia Hứa nhảy lên trở thành ông chủ cao cao tại thượng, Cao Tử Xuyên có thể có tương lai gì? Bản thân cậu ta ở trung tâm phát minh nghiên cứu của Quảng Thị chính là một nhân vật râu ria. Bây giờ ấy, ít nhất thì Dương Khải có thể đưa ra một cái giá không tệ cho cậu ta, sau này rời khỏi Ngôn thị, cậu ta không còn đáng tiền như lúc tình thế đang thịnh nữa."

"Cao Tử Xuyên muốn vào xí nghiệp đa nguyên hóa như Khoa học kỹ thuật Tinh Vân để phát huy hết mức tài năng của cậu ta, nhưng Ngôn Gia Hứa không có khả năng để Quảng Thị rơi vào tay Tinh Vân."

Đây chính là điểm mâu thuẫn giữa Ngôn Gia Hứa và Cao Tử Xuyên mà Phan Dương bắt lấy.

Mạnh Huy nói: "Bất kể như thế nào thì không thể chỉ phát triển ở chỗ Cao Tử Xuyên, quá nhiều nhân tố không ổn định."

Phan Dương nói: "Vậy thì có thể phát triển từ ai? Cái tên mập Lưu Chí Phong kia à? Năng lực nghiệp vụ ngược lại là hạng nhất, nhưng cậu ta trung thành với Ngôn Gia Hứa, Ngôn Gia Hứa tự tay giúp cậu ta thực hiện giấc mơ, sự thành công của Quỷ nhãn chính là sự thành công của Lưu Chí Phong, muốn cậu ta từ bỏ Quỷ nhãn là chuyện không thể nào. Cốc Dương sao? Càng không có khả năng, cậu ta là bạn thân của Ngôn Gia Hứa, vào Quảng Thị ở thời kỳ khó khăn nhất khi công ty mới thành lập, sự thật lòng đối với Ngôn Gia Hứa có thể thấy được chút ít.

Mạnh Huy: "Chẳng lẽ Ngôn tổng này chính là ông chủ hoàn mỹ? Từng người một khăng khăng một mực với cậu ta?"

Phan Dương muốn nói, thật đúng là như vậy.

Bất kể như thế nào, Ngôn Gia Hứa đối với người có ích của mình, tốt đến mức không còn lời nào để nói, chu đáo mọi mặt.

Hai người đều hối hận, không nên đặt cược vào Cao Tử Xuyên.

Chỉ có thể khúc tuyến cứu quốc*.

*Khúc tuyến cứu quốc曲线救国 Một từ được dùng ở thời Trung Quốc chống Nhật, giống như kiểu đánh du kích, không chống trực tiếp mà gián tiếp, bồi dưỡng lực lượng trên mọi thành phần từ công nhân cho tới trí thức, kiềm chân quấy nhiễu, tranh thủ và bảo vệ thành quả từng chút một, đôi khi phải hi sinh 1 thứ gì đó để đổi thứ lớn hơn.

Một mặt liên hệ với các kỹ thuật viên khác ở tổ AI trung tâm nghiên cứu phát minh của Quảng Thị, một mặt tìm tài khoản marketing tuyên bố Quảng Thị lợi dụng Quỷ nhãn để lăng xê phần mềm sao chép ở chương trình <Ba lô trí tuệ>.

Tuyệt đối không thể để việc phát triển và thu mua của Quảng Thị tiến hành thuận lợi.

*

Một tuần sau, Ngôn Gia Hứa xuất viện.

Căn biệt thự trong tiểu khu Long Hoa đã không còn ai, Ngôn Gia Hứa không muốn trở về căn nhà lớn trống rỗng liền trở về chỗ ở của mình.

Thẩm Tinh Lê vì chăm sóc anh mà cũng cùng dọn đi.

Một tuần ở chỗ anh bảy ngày.

Xem như chính là ở chung rồi, đám bạn cùng phòng chúc mừng Thẩm Tinh Lê, không, là chúc mừng Ngôn Gia Hứa, bị bệnh còn có thể vui vẻ xách về một quả lê mập.

Thẩm Tinh Lê dọn đồ, vừa đỏ mặt vừa khiêm tốn: "Ôi chao, qua một thời gian ngắn là tớ quay lại."

Thịnh Hạ đều muốn tháo đầu cô xuống rồi, cô ấy nói: "Thế này đi, nếu như cậu có thể quay lại thì tớ làm con gái cậu, thế nào?"

Thẩm Tinh Lê xấu hổ, chạy trối chết.

Kỹ thuật nấu cơm của Thẩm Tinh Lê bình thường, buổi tối gọi thức ăn ngoài.

Ngôn Gia Hứa không có khẩu vị gì, ăn hai miếng liền để đũa xuống, nhìn Thẩm Tinh Lê ăn hết.

Thẩm Tinh Lê ăn rồi ăn, no rồi thì nói: "Thôi, em cũng không thấy ngon miệng."

Ngôn Gia Hứa;: "..."

Vậy bàn đồ ăn này đi đâu rồi?

Anh không vạch trần cô, đứng dậy đi thư phòng.

Thẩm Tinh Lê không quấy rầy nhiều, cô nhanh chóng thu dọn thức ăn bên ngoài. Nghĩ thầm Ngôn Gia Hứa vừa mới xuất viện, không nên ăn thức ăn ngoài. Thế là cô gọi điện thoại hỏi bà nội: "Vừa xuất viện thì nên ăn gì hả bà?"

Mấy ngày nay bà cụ ở nhà Thẩm Vĩnh Hổ, không có thời gian hỗ trợ. Thế là bà hỏi Thẩm Tinh Lê: "Đã trễ thế này mà cháu còn ở đó?"

Thẩm Tinh Lê thoáng cái đã để lộ cái gì đó, cô quả thật muốn cắt đứt đầu lưỡi của mình, vội nói: "Không có! Cháu chính là muốn ngày mai đi thăm anh ấy một chút, thuận tiện giúp nấu cơm."

Bà nội thở dài một tiếng: "Được rồi, cháu ở đó cũng được. Đứa trẻ Gia Hứa này không biết chăm sóc bản thân, công việc lại bận rộn, bây giờ thân thể còn chưa tốt. Con quạ còn biết phụng dưỡng cha mẹ đấy, cháu chăm sóc cũng không tính là gì."

Thẩm Tinh Lê: "..."

Bà nội chia sẻ với cô vài công thức nấu ăn. Một lần dặn dò đừng quá giới hạn rồi mới cúp điện thoại.

Thẩm Tinh Lê một lần nữa vo gạo, nấu cháo, trong nhà không có rau củ, cô làm salad hoa quả, lăn qua lăn lại nửa tiếng mới bưng vào cho anh.

Ngôn Gia Hứa lần đầu tiên ăn cơm Thẩm Tinh Lê làm, nước mắt suýt chút nữa chảy ra.

Anh ăn hết toàn bộ.

Thẩm Tinh Lê nói: "Ngon chứ, vậy ngày mai em làm nữa."

Ngôn Gia Hứa cong khóe miệng, dịu dàng sờ sờ đầu cô, tựa như lại có chút cảm giác sinh hoạt.

Ngôn Gia Hứa đi vào phòng tắm tắm rửa, Thẩm Tinh Lê đi theo, giúp anh lấy quần áo. Ngôn Gia Hứa cởi quần áo, cô cũng không rời đi, hai mắt xoay tròn, mở to mắt nhìn.

Anh nhướng mày một cái: "Em không đi sao?"

Thẩm Tinh Lê: "Không phải em sắc, là sợ anh té xỉu trong phòng tắm, hoặc là đụng phải vết thương. Em có thể giúp anh một chút."

Ngôn Gia Hứa cởi quần áo xong, hỏi: "Em nhất định phải giúp?"

Thẩm Tinh Lê nhìn thấy cái gì đó, nhanh chóng che mắt lại: "Anh cái đồ lưu manh này."

Tiếng nước tí tách vang lên, Ngôn Gia Hứa nói: "Tinh Tinh, ngày mai công ty có cuộc họp quan trọng, anh phải quay lại đi làm."
Bình Luận (0)
Comment