Ăn No Sao

Chương 2

Hai vị bà nội chỉ nhìn thấy một mình Ngôn Gia Hứa, theo đuôi phía sau thiếu niên là Đại Hoàng thân thể béo ú, bốn chân "bang bang" đạp lên sàn nhà.

Không có thấy bạn nhỏ đâu a.

Bà nội Ngôn sốt ruột: "Thẩm Tinh đâu? Con không thấy em sao?" Mặc kệ bé ở bên ngoài chơi lâu như vậy, trời ạ........

Trong lòng bà bắt đầu căng thẳng.

Khuôn mặt Ngôn Gia Hứa thường ngày như mặt than, lúc này phải lộ ra một tia bất đắc dĩ, lại không hề có ý cười, lắc lắc "vật nhỏ" trong tay.

"Vật nhỏ" liền phát ra thanh âm yếu ớt, "Bà nội, con ở chỗ này."

Hoá ra Tiểu Thẩm Tinh bị ghế sô pha chắn mất.

Mấy bà bà nhẹ nhõm thở ra một hơi, bà nội Thẩm đi tới đỡ lấy bé từ trên tay Ngôn Gia Hứa ôm xuống, "Con đó, nhóc con quậy phá, sao lại lấy dầu mỡ bôi khắp mặt mũi như vậy, con đã làm cái gì đây?"

Thẩm Tinh Lê bịt kín miệng, nhất quyết không chịu nói.

"Được rồi, lại đây ăn cơm cả đi."

"Gia Hứa, đây là cháu gái nhỏ nhà bà Thẩm, tên là Thẩm Tinh." Bà nội Ngôn giới thiệu.

Thiếu niên ánh mắt thanh lãnh chỉ nhẹ nhàng liếc qua khuôn mặt Thẩm Tinh, tỏ vẻ đã biết, nhưng mà cậu đối với nhóc con mập này không có hứng thú.

Ngửi thấy được hương vị món tôm chiên, Thẩm Tinh Lê lén lút di chuyển thân mình nho nhỏ hướng cạnh bàn ăn đi đến, bỗng bị bà kéo ra, "Mau, đi rửa tay rồi quay lại ăn tối."

"Vâng." Hai tay nàng rời khỏi mặt bàn, nhưng là đôi mắt vẫn dính chặt trên đó.

"Gia Hứa, đưa em gái đi rửa tay."

Ngôn Gia Hứa mới vừa thả quả bóng rổ xuống, lại lần nữa bị sai sử, lúc này nhóc con mập mạp lại xuất hiện ở bên chân cậu, ngửa mặt lên nhìn cậu. Hai người lúc này mới đi vào nhà vệ sinh, Thẩm Tinh Lê duỗi tay ra giơ dưới vòi nước, nhưng bồn rửa ở đây cao quá, cái ghế thường ngày ở bên cạnh cũng không thấy đâu. Thường ngày ở đây, mẹ sẽ giúp bé chuẩn bị một cái ghế nhỏ, chuyên đặt ở phía dưới bồn rửa tay, cho bé rửa mặt rửa tay.

Đáng tiếc đây là nhà người ta a, Ngôn gia không có trẻ nhỏ, tự nhiên cũng không có chiếc ghế nhỏ.

Khuôn mặt nhỏ nhăn nhó nhìn về phía Ngôn Gia Hứa, cậu tự nhiên cũng nhìn về phía chân bé con này.

Trong miệng không thể nói ra được câu khác dễ nghe, cậu vô cùng ngang ngạnh hỏi bé: "Thế nào?"

"Em với không tới, anh bế em lên được không." Tiểu mập mạp lại bạch bạch chạy lại đây, đôi mắt nhỏ mong chờ nhìn về phía cậu.

Ngôn Gia Hứa khom lưng, một tay ôm lấy cái eo căn bản không có của bé, một tay nắm lấy chân, để mông bé ngồi trên cánh tay chính mình, lạnh lùng nói: "Rửa đi."

"......"

Thời điểm thật sự ôm lấy cục bông nhỏ này, giống như không quá chán ghét? Trên người đứa bé này còn có hương sữa nhàn nhạt.

*

Đến lúc ăn cơm chiều, Thẩm Tinh Lê bị bà đặt ngồi bên cạnh Ngôn Gia Hứa, yên lặng mà ăn cơm, trong lúc ăn bé nâng lên đôi mắt nhìn rất nhiều lần anh đẹp trai này, phát hiện anh trai giống như là tức giận vậy. Không biết có phải mình chọc giận anh ấy hay không đây.

Bé cũng không dám cùng anh nói chuyện nhiều, nhanh chóng ăn xong cơm, chạy đi tìm Đại hoàng chơi.

Ngôn Gia Hứa cũng nhanh chóng ăn xong, xách cặp sách đi lên lầu.

Bà nội Ngôn cùng bà nội Thẩm ăn cơm xong, dọn dẹp chén đĩa, liền ngồi ở nhà ăn đan áo len, thấy bóng dáng Tiểu Thẩm Tinh có chút cô đơn, liền đề nghị nói: "Thẩm Tinh, đi trên lầu tìm anh chơi đi. Trong phòng của anh có nhiều đồ chơi lắm đấy."

Thẩm Tinh nghe xong lại vui vẻ lên, bước chân ngắn ngắn nhỏ nhỏ cố bò lên trên lầu, vì không muốn phát ra tiếng động còn đi rón ra rón rén.

Nhìn chằm chằm vào ánh đèn hắt ra từ trong phòng sau cánh cửa, trong lòng nhóc con có chút chờ mong. Mấy bạn nhỏ ở tuổi này đều như vậy, đối với đứa trẻ lớn hơn mình luôn tràn ngập sự tò mò, muốn cùng bọn họ chơi, thậm chí còn mang ý nghĩ muốn nịnh nọt người ta nữa.

Nhưng mà không chờ bé bò được đến trên lầu, cánh cửa đang mở kia đột nhiên "cạch" một tiếng bị đóng lại.

Thẩm Tinh: "......"

Bé lại nhìn xuống dưới lầu thấy bà nội đang nói chuyện, lại nhìn về Đại Hoàng, tiếp đến lại chuyển mắt về cánh cửa bị đóng chặt.

Miệng nhỏ chu lên, cái bụng nhỏ dán vào trên cánh cửa, nhỏ giọng mà kêu một tiếng: "Anh "

Không có người đáp lại.

Ngôn Gia Hứa ở trong phòng mở ra máy tính, bắt đầu chơi trò chơi, hắn đang giúp một người bạn luyện cấp, cũng không hề nghe thấy âm thanh bé con gọi ngoài cửa.

Buổi tối ngày hôm đó, mãi đến khi bà nội Thẩm đưa Thẩm Tinh trở về ngủ, cũng không biết được hoá ra Tiểu Thẩm Tinh không chơi trò chơi gì cả, chỉ biết đứng trước cửa Ngôn Gia Hứa hơn nửa giờ liền.

Đêm khuya, bà nội tắm rửa cho Tiểu Thẩm Tinh xong xuôi, mặc cho bé bộ quần áo nỉ mùa thu có hình ô tô nhỏ, sau đó đặt bé vài trong ổ chăn ấm áp. Vì muốn an ủi bé con còn bé nhớ nhà, bà còn pha một ly sữa bò rồi rót vào một bình sữa nhỏ, để bé ôm lấy uống. ngôi

Củ khoai nhỏ lăn qua lăn lại, ôm cổ bà nội hôn hôn, làm nũng, "Con thích bà nội nhất."

Bà nội vốn dĩ chỉ đón cháu gái nhỏ tới chăm sóc hỗ trợ con gái mà thôi. Bây giờ bỗng nhiên thích đứa trẻ này, nội tâm cũng mềm mại đi nhiều, giờ chỉ muốn đem nàng chăm sóc thật thật tốt, còn muốn nuôi đến trắng trẻo mập mạp.

*

Ở trong lòng Tiểu Thẩm Tinh có tâm sự nho nhỏ.

Đó chính là anh trai nhà bà nội Ngôn hình như là tức giận gì đó, bé luôn cười với anh, mà anh lại luôn không thèm để ý tới bé. Là do bé không nghe lời chọc giận anh sao?

Chờ đến ngày mai gặp mặt, nhất định phải cùng anh ấy xin lỗi.

Nhưng là ngày hôm sau đến nhà bà nội Ngôn, anh đẹp trai không thấy đâu nữa, mấy ngày liền cũng không thấy bóng người. Bạn nhỏ thực dễ quên, rất nhanh liền đem vấn đề này bỏ sau đầu quên hết.

Giúp Thẩm Tinh Lê chuyển nhà trẻ phải bỏ ra khoản tiền thật lớn cùng sức lực để lo giấy tờ.

Tiểu khu bên cạnh thật ra có một nhà trẻ công lập, còn có một nhà trẻ được lập lên chuyên phục vụ con em công nhân viên xung quanh đây. Cả hai đều tương đối tốt để theo học, nhưng là mấy người lớn trong nhà cảm thấy hoàn cảnh không tốt, nói không chừng xảy ra hành vi bạo lực giáo viên đánh học sinh thì làm sao.

Ba mẹ đau lòng, nhưng là thật luyến tiếc Tiểu Tinh bị đánh.

Chỉ có nhà trẻ tư nhân kia thôi, hoàn cảnh cơ sở vật chất tốt, còn có các hoạt động ngoài giờ nữa, ở cái thời này, xin nhập học thật ra cũng có chút khó. Bọn họ lại đi nhờ cậy con trai nhà chú Thẩm Vĩnh Hổ, dựa vào quan hệ để Thẩm Tinh vào được ngôi trường kia.

Nhưng đoạn thời gian đó Thẩm Vĩnh Hổ vội vàng chuyện ở công ty của hắn, vẫn luôn không thu xếp được, khiến cho Thẩm Tinh mấy tuần liền chỉ có thể ngốc ở nhà, chưa được đi học.

Bà nôi không có cách nào, đành phải mua cho bé rất nhiều giấy cùng bút vẽ, để cho bé vẽ tranh giết thời gian.

Trong lúc ba ba tới thăm bé một lần, ôm con gái hết hôn lại ôm, nói rất nhiều lời hay, mẹ không có tới, bởi vì thân thể không tốt, không thể mệt nhọc quá độ.

Buổi tối bé liền nói chuyện điện thoại với mẹ.

Lúc ấy gọi điện qua video còn chưa lưu hành, ngay cả smart phone cũng chưa quá phổ biến, bà nội Thẩm dùng vẫn là chiếc Nokia nho nhỏ, Thẩm Tinh Lê ở trong điện thoại giọng nói giòn tan kêu lên: "Mẹ, mẹ,...!"

Tằng Hồng ở đầu dây bên kia đôi mắt lại đỏ hoe, nàng vô cùng nhớ nhung con gái bé bỏng, chính mình hàng ngày trôi qua cũng không quá tốt, hai ngày nay mấy vị cán bộ kế hoạch hoá gia đình đến tìm nàng gây phiền toái, lãnh đoạ bệnh viện cũng gặp nàng nói chuyện riêng, lời trong lời ngoài biểu đạt chức danh năm nay là không có hy vọng nữa.

Nhưng nàng vẫn là cố kiềm nén, cùng con gái trò chuyện.

Vừa nghe đến âm thanh bé con, tâm trạng vốn không tốt cũng vơi đi phần nào.

Thẩm Tinh Lê nói cho mẹ biết, chính mình không có chọc giận bà nội, ở nhà bà đặc biệt tốt, còn không phải học gì cả, muốn ăn cái gì liền ăn cái đó.

Hàng ngày trôi qua như tiểu thần tiên.

Tằng Hồng cười.

Đến lúc chuẩn bị cúp điện thoại, bỗng nhiên Thẩm Tinh hỏi mẹ mình một câu: "Mẹ cùng ba khi nào thì tới đón con vậy?"

Tằng Hồng sửng sốt, "Con ở nhà bà nội không phải rất tốt sao?"

Thẩm Tinh Lê nghĩ nghĩ, ở nhà bà nội đúng là rất tốt, "Nhưng mà con muốn về nhà của chúng ta." Nhà của bà nội không phải nhà của bé, vẫn nghĩ cùng ba mẹ ở bên nhau mới là nhà.

Tằng Hồng lúc này liền nói với Thẩm Tinh lời nói dối thứ nhất, "Tháng sau, mẹ liền đi đón con về."

*

Kỳ thật Thẩm Tinh không phải không thích nhà bà nội, chỉ là hoàn cảnh nơi này có vẻ không thích hợp để bạn nhỏ sinh sống.

Hai bà lão 60 tuổi, lại thêm một bảo mẫu nữa, Thẩm Tinh cùng các bà có thể làm cái gì chứ? Huống hồ bé đi học cũng chưa được đi.

Bé ở chỗ này không có bạn chơi cùng, mấy bạn nhỏ học ở Nhà trẻ Cầu Vồng phía trước, Lưu Dương, A Triết, Tiểu Tây Qua đều là bạn tốt của bé, nhưng đến bây giờ cũng chưa liên lạc với nhau nữa.

Hàng ngày trôi qua có chút nhàm chán.

Ở mùa đông năm kia, Thẩm Tinh cảm giác được cô độc như nào.

Hai bà lãi lớn tuổi, cùng một con chó lớn chơi với nàng.

Vào buổi tối một ngày nọ, Thẩm Tinh Lê lại nghĩ tới Ngôn Gia Hứa, liền đi hỏi bà nội Ngôn: "Bà ơi, anh trai xinh đẹp khi nào lại đến nữa vậy?"

"Cái gì mà anh trai xinh đẹp?" Bà thật không rõ.

Thẩm Tinh đã quên mất tên của Ngôn Gia Hứa, chỉ nhớ rõ cậu lớn lên phi thường xinh đẹp, nhưng bạn nhỏ cư nhiên đã có cảm giác thẹn thùng, hai gò má nho nhỏ thế nhưng hồng hồng một chút, sốt ruột mà lặp lại: "Chính là, anh trai kia đấy ạ."

Anh ấy tuy không có cùng bé nói chuyện, thế như anh trai đã ôm bé nha. Sao bà nội Ngôn lại không biết chứ? Bà nội Ngôn lúc này mới bừng tỉnh, "Hoá ra là cháu đang nói đến Gia Hứa?"

"Đúng ạ." Cái đầu của bé con mạnh mẽ mà gật một cái.

"Anh trai?" Ngôn nãi nãi cười: "Nó đang ở ký túc xá ở trường học đi học rồi, chỉ có cuối tuần mới trở về. Nhưng cũng thường xuyên về nhà của cha mẹ nó ở bên kia."

Thẩm Tinh nghe không hiểu lắm, cúi đầu nhìn bím tóc của chính mình.

Mí mắt đều đã hạ xuống, lại muốn giả bộ như đã hiểu rõ, may mắn bà nội Ngôn là người voi cùng tốt bụng, cũng rất có kiên nhẫn: "Thẩm Tinh có phải muốn tìm bạn bè chơi cùng hay không, vậy con chờ đến cuối tuần, bà liền gọi anh đẹp trai trở về đây với con, đồng ý không?"

Vì thế, trong ánh mắt của bé lại lấp lánh như những ngôi sao đêm, hai tay nhỏ vỗ vỗ liên hồi: "Được ạ, được ạ."

Qua mấy ngày, Ngôn Gia Hứa vậy mà thật sự đến đây.

Buổi sáng Tiểu Thẩm Tinh còn chưa có rời giường, bà nội Ngôn đã gọi điện thoại qua đây, nói: "Này lão muội, nhanh chóng đưa Thẩm Tinh sang đây đi, Gia Hứa đang ở nhà này, thật khó khăn lắm mới có bạn chơi cùng."

Nói đúng phải là Thẩm Tinh có bạn chơi cùng.

Thẩm Tinh Lê cao hứng mà khoa chân múa tay lên, chính mình bò dậy mặc quần áo, lại đi gọi bà nội: "Con muốn mặc màu váy màu đỏ."

Bà nội nhìn ra bên ngoài thời tiết giá rét, nhắc mãi: "Thời tiết như này, mặc váy là muốn đông chết người ta a, con đúng là đứa trẻ nghịch ngợm." Lại giúp bé mặc vào áo bông quần bông, tròn vo, nháy mắt liền biến thành oa nhi Trung Quốc.

Nhưng mà bà nội tết cho bé hai bím tóc, đặt ở hai bên tai, rất đáng yêu, xong tất cả mới nói cho Thẩm Tinh: "Anh trai xinh đẹp đang ở trên lầu."

Thẩm Tinh ngượng ngùng đem mặt vùi vào bà nội.

Mấy người lớn đều cười, đứa bé này nha, người còn chưa lớn, tiểu tâm tư nhưng lại rất nhiều.

Bà nội gọi Ngôn Gia Hứa xuống dưới, vài phút này, Thẩm Tinh Lê thế nhưng phá lệ khẩn trương lên, hướng đến cửa sổ thuỷ tinh nhìn kỹ biểu tình của chính mình, muốn cười thật là đẹp, anh trai mới có thể thích mình.

Trước đó, bà nội Ngôn đã cùng Ngôn Gia Hứa nói qua, đứa trẻ nhà hàng xóm muốn tới tìm cậu chơi, không được mất kiên nhẫn, cũng không được doạ cô bé. Đứa bé này hoenej tại còn chưa đi học, nên không có nhiều bạn, ngày thường chỉ có thể theo hai bà lão này đi quanh quanh, thật đáng thương.

"Con mau dẫn em đi chợ đi, Thẩm Tinh thật sự rất ngoan đấy."

Ngôn Gia Hứa tuy rằng không phải rất vui lòng, nhưng cũng không muốn thêm phiền phức cho bà nội, liền cam chịu.

Lúc này Thẩm Tinh Lê còn đang luyện tập tươi cười, Ngôn Gia Hứa đã đứng ở phía sau bé từ lúc nào, cậu "khụ" một tiếng.

Thẩm Tinh Lê quay đầu, ngửa đầu lên nhìn cậu, bỗng nhiên hơi sợ, chạy nhanh chân trốn ra phía sau bà nội. Nhưng lại thường thường lộ ra đôi mắt nhút nhát, sợ sệt mà nhìn "Anh trai xinh đẹp"

Đối với ngoại hiệu này của chính mình, Ngôn Gia Hứa đã sớm biết.

Cậu chán ghét cái danh hiệu "Xinh đẹp" này, lúc còn rất nhỏ còn bởi vì chuyện này mà cùng người ta đánh nhau, bởi vì bị ngộ nhận là bé gái.

Nhưng mà cậu không so đo cùng trẻ con, vươn một bàn tay ra, nói với Thẩm Tinh Lê: "Có đến hay không?"

Qua vài giây, người cũng không chịu đứng ra, tay bạn nhỏ nhưng ở trên bàn tay mảnh khảnh khớp xương rõ ràng của thiếu niên mà cầm lấy một ngón tay. Mấy người lớn đều cười rộ lên.
Bình Luận (0)
Comment