Ăn No Sao

Chương 69

Lúc Thẩm Tinh Lê ý thức được Ngôn Gia Hứa đang đùa giỡn lưu manh thì hận không thể nhặt một cái gối lên đập về phía anh.

Trong lòng cô vốn dĩ vẫn còn có một chút mập mờ này, ai bảo anh lấy ra nói ngoài miệng chứ?

Đỏ mặt một thời gian ngắn mới chậm rãi tìm về được giọng nói của mình: "Em mới mười tám tuổi, vẫn là trẻ con."

Ngôn Gia Hứa cười ha ha, tâm tình mỏi mệt được quét sạch sành sanh, nhìn cô gái nhỏ vô cùng xấu hổ giận dữ trong video: "A, không cần nhắc nhở anh, anh có thể làm gì tùy thích mà không cần chịu trách nhiệm pháp luật."

"Hừ." Thẩm Tinh Lê gắt giọng: "Anh ngông cuồng như thế, quả thật trong công ty không có ai muốn đánh anh?"

"Người muốn đánh thì rất nhiều, nhưng sức chiến đấu của bạn trai em quá mạnh, người bình thường đánh không lại."

Thẩm Tinh Lê: "..."

Anh dựa vào ghế xoay, uể oải, bỗng nhiên thấp giọng nghiêm túc nói: "Không cần chịu trách nhiệm pháp luật, chịu trách nhiệm với em là được."

"..."

Thẩm Tinh Lê không nhịn được vui vẻ.

Cô ngồi mệt mỏi, xoay người nằm trên giường, hỏi: "Anh đang ở đâu?"

"Công ty."

"Hôm nay có về ngủ không?"

Ngôn Gia Hứa lật lại kế hoạch ghi chép ngày hôm nay, vẫn còn một hai việc chưa xử lý xong, nói: "Không về."

Thẩm Tinh Lê cảm thấy anh thật là bận rộn liền không dám quấy rầy nữa, cong cong mắt nói: "Vậy anh bận đi, đi ngủ sớm một chút, dù sao thì em phải đi ngủ rồi ~~"

"Ừm."

Cô vẫn không nỡ tắt điện thoại, nói với màn hình: "Muốn ôm một cái."

Sau đó ôm điện thoại, kề vào trong lồng ngực mình.

Cũng không biết Ngôn Gia Hứa có cảm nhận được hay không.

Sau đó còn nói: "Còn muốn hôn một cái."

Sau đó bờ môi đỏ bừng "Chụt" một cái hôn lên ống kính, cực kỳ đánh yêu.

Lúc này truyền đến tiếng mở cửa, là Thịnh Hạ bọn họ trở về: "Bạn cùng phòng của em về rồi."

Ngôn Gia Hứa bị tiểu hồ ly này trêu chọc đến mức không xong, đây là trả thù à? Bởi vì vừa rồi anh mới đùa giỡn lưu manh, cô liền muốn để anh nhìn được mà không ăn được?

Anh nhắm mắt lại, cổ họng mơ hồ nói: "Tinh Tinh, huấn luyện quân sự khi nào kết thúc, anh tới đón em?"

"A, còn hơn một tuần lễ nữa!" Thẩm Tinh Lê chớp mắt, thấp giọng nói, phía dưới Liêu Hiểu Vân thu dọn dụng cụ rửa mặt, bắt đầu lạch cạch tắm rửa.

"Được, ngoan ngoãn chờ anh."

"Em cúp đây." Thẩm Tinh Lê dè dặt tạm biệt.

Yêu đương đối với sinh viên mà nói không phải là chuyện kỳ lạ gì, Liêu Hiểu Vân cũng có bạn trai, bình thường không tránh nơi có người mà nấu cháo điện thoại trong ký túc xá. Nhưng Thẩm Tinh Lê vẫn có chút xấu hổ phô bày mình nũng nịu với bạn trai như thế nào trước mặt mọi người.

Nhìn giao diện cúp máy, Ngôn Gia Hứa vẫn nắm chặt điện thoại, huyết dịch toàn thân, nhất là bụng dưới đều đang xao động, cuối cùng chảy đến cùng một chỗ.

Trước măt, trong đầu, tất cả đều là đầu vai trắng như tuyết của cô gái nhỏ của anh, còn có cảnh xuân và sự mượt mà như ẩn như hiện thuộc về thiếu nữ.

"Tinh Tinh, đã ngủ chưa? Xuống ăn xiên que!" Thịnh Hạ đang mang một nồi xiên que trở về, thân thiện kêu gọi.

Thẩm Tinh Lê nhô cái đầu ra.

Thịnh Hạ nhìn khuôn mặt cô: "Mặt làm sao lại đỏ như vậy?"

Mặt của Thẩm Tinh Lê chính là dễ đỏ, nhưng cô thẹn thùng nói ra nguyên nhân, chỉ có thể trách máy điều hòa không khí không ra sức: "Quá nóng rồi ~~"

"Rất nóng à? Đã mở đến 17 độ rồi." Thịnh Hạ buồn bực, nhưng cũng không nghiên cứu nhiều: "Nhanh xuống ăn gì đó đi."

"Đến đây đến đây." Thẩm Tinh Lê nhìn thấy đồ ăn chính là không nhịn được.

Một lúc sau, Lâm Thanh cũng quay về, nhưng không có tham gia với bọn họ, tự mình thả máy tính xuống rồi đi tắm rửa.

*

Ngôn Gia Hứa nói đợi cô huấn luyện quân sự xong sẽ tới đón cô, nhưng ngày hôm sau đã đến thăm cô rồi.

Biết cô thích ăn nên cố ý mua thật nhiều trái cây, đều là đồ quen thuộc, cherry, ô mai, chuối tiêu, kiwi, nho, một đống lớn, Thẩm Tinh Lê khá là cảm động, mũ huấn luyện quân sự cũng không lấy xuống, nhanh chóng chạy về phía anh, vui vẻ nói: "Sao anh lại tới đây?"

Ngôn Gia Hứa vốn dĩ ở trong xe chơi điện thoại, vẻ mặt lười biếng, dáng vẻ mệt mỏi, nhìn thấy một con cún con xông về phía mình, trên mặt rốt cuộc trời quang mây tạnh, khóe môi nhếch lên một đường cong: "Đến xem cô nhóc anh nuôi sống thế nào."

"..."

Mấy ngày không gặp, Thẩm Tinh Lê không nhịn được dò xét anh từ trên xuống dưới, từ đầu đến chân: "Anh trắng lên ồi, nhưng em lại đen đi rồi."

Là hơi đen đi một chút xíu, nhưng màu da càng lộ vẻ khỏe mạnh.

Chỉ là gầy đi rất rõ ràng, trong lúc nghỉ hè thật vất vả mới nuôi cho mập lên một chút, lần này thì mất ráo rồi.

Anh giơ tay lên, ngón tay cọ xát trên gò má cô, vẫn muốn hôn cô, trong lúc đang muốn thay đổi động tác, bụng Thẩm Tinh Lê kêu lên: "Ục ục ục", cô ngượng ngùng nói: "Em đói rồi ~"

"..." Ngôn Gia Hứa im lặng nói: "Đi ăn cơm?"

"Ừm ừm." Thẩm Tinh Lê nói: "Em quay về thay quần áo."

"Đức hạnh." Anh cười, ngón tay chỉ đầu cô một cái.

Tối hôm đó, Ngôn Gia Hứa đưa Thẩm Tinh Lê đến gần trường học ăn cơm, lại lái xe đưa cô đến vùng lân cận hóng gió, mãi đến lúc ký túc xá sắp đóng cửa rồi mới về.

Đưa cô đến dưới lầu ký túc xá, Thẩm Tinh Lê sờ sờ tay của anh, sau đó ôm lấy anh.

Ngôn Gia Hứa hôn lên tóc cô: "Ngoan ngoãn, sau khi kết thúc anh tới đón em."

Thẩm Tinh Lê rất không nỡ, cái này giống như khi còn bé bà nội cho cô ăn đồ ăn vặt, nhưng chỉ cho liếm mấy cái liền lấy đi, còn không bằng không cho.

Cô chỉ có thể chẹp chẹp miệng, dư vị đó chỉ còn lại một chút ngọt.

"Em sẽ nhớ anh, không nhịn được." Thẩm Tinh Lê ngửa đầu nhìn anh, mắt lóe lên ánh sao.

Người đàn ông phía trên đỉnh đầu, bàn tay trực tiếp phủ trên mí mắt cô, một cái tay khác vỗ lên mông cô một cái: "Nhanh."

"A." Thẩm Tinh Lê đỏ mặt, ôm một đống trái cây lớn, lưu luyến không rời mà tạm biệt anh, lúc quét thẻ thì nhìn thấy Lâm Thanh cũng đi tới cửa.

Cô ta nghi ngờ nhìn cô, vừa rồi, là nhìn thấy cử chỉ thân mật của mình và Ngôn Gia Hứa sao?

Lâm Thanh quét thẻ, đẩy cửa ra để cho Thẩm Tinh Lê đi vào trước.

Thẩm Tinh Lê trầm giọng nói: "Cảm ơn."

Chột dạ không thôi.

Quay đầu nhìn Ngôn Gia Hứa, hai tay của anh để trong túi quần, vẫn đứng tại chỗ nhìn cô, thấy cô quay đầu, thì lười biếng cười cười. Áo sơ mi màu trắng và cơ thể cao lớn, dưới ánh trăng càng quyến rũ người khác.

Lâm Thanh liếc nhìn khuôn mặt cô, sau đó lên lầu.

Thẩm Tinh Lê lần nữa hướng về phía anh bĩu môi, vội vàng chạy mất.

Trong nháy mắt Ngôn Gia Hứa xoay người, cười tự giễu. Đây là làm gì vậy? Chuyện bao lớn chứ, sao lại không chờ nổi mà muốn gặp cô nhóc câu hồn này rồi?

Mày xong đời rồi Ngôn Gia Hứa.

Thẩm Tinh Lê ôm một đống trái cây lớn, chậm rãi, rất lâu mới leo đến phòng ký túc xá 203, Lâm Thanh đã sớm tới rồi, hiện tại đã ngồi ở vị trí của mình, bật máy tính lên.

"Woa woa woa..." Thịnh Hạ nhìn hai bên tay cô đều là dưa hấu sắp trĩu xuống đất, nhanh chóng tới đón lấy, đau lòng nói: "Em làm sao mua nhiều trái cây như vậy? Mua vé số à?"

Còn có cherry và ô mai, măng cụt khá đắt vân vân.

Liêu Hiểu Vân cũng tới hỗ trợ, dù sao thì cũng nói rồi, nói trúng tim đen: "Chẳng lẽ không phải là anh trai nào đó tặng sao? Cậu đang xem thường Thẩm Tinh Lê sao?"

Thẩm Tinh Lê cười hì hì thừa nhận: "Là bạn trai của em."

"Bà mẹ nó!" Thịnh Hạ nhìn Thẩm Tinh Lê từ trên xuống dưới một lần: "Vậy mà lại có bạn trai, chuyện từ lúc nào, là trong trường của chúng ta sao? Bạn học cao trung? Khai báo rõ ràng."

Quen biết gần nửa tháng, Thẩm Tinh Lê thật đúng là không thể hiện điều gì cả. Người ở ký túc xá chỉ gặp qua Tần Vi Vũ, chính là ngày nhập học hôm ấy, nhưng Thẩm Tinh Lê đã làm sáng tỏ, đó là bạn trai của bạn thân cô, bởi vì đi học ở trường bên cạnh nên thuận đường đến giúp đỡ.

Đương nhiên, từ đó về sau Tần Vi Vũ không còn tới tìm Thẩm Tinh Lê nữa.

Thẩm Tinh Lê nói ngắn gọn một chút, chính là nói từ nhỏ đã quen biết, lớn tuổi hơn mình, hiện tại đã đi làm rồi.

"Trời ạ, thanh mai trúc mã?"

Hai tay Thẩm Tinh Lê che mặt: "Cầu xin chị đừng hỏi nữa..."

"Thật là có cảm giác."

"Được rồi, hôm nay buông ta cho em trước. Sau này từ từ thẩm vấn."

...

Ngôn Gia Hứa mua trái cây, nuôi dưỡng một nhóm người ở ký túc xá, lần đó bọn họ một tuần cũng không cần mua trái cây. Thẩm Tinh Lê cũng vì bản thân mình ăn khuya của Thịnh Hạ nhiều như vậy, lần này rốt cuộc trả lại mà thở phào nhẹ nhõm.

Trong phòng ký túc xá Thịnh Hạ thích ăn khuya, trời vừa tối tất sẽ gọi đồ ăn, còn lôi kéo Thẩm Tinh Lê cùng ăn.

Thẩm Tinh Lê đương nhiên sẽ không từ chối, có lúc cũng sẽ trả tiền, nhưng Thịnh Hạ lại có thói quen trả tiền mời khách, làm cho Thẩm Tinh Lê có chút ngượng ngùng, cũng không có cách nào mở rộng bụng để ăn.

Từ nhỏ bà nội đã dạy cô, không được chiếm lợi ích của người ta, có qua có lại mới có thể kết bạn.

*

Rất nhanh, huấn luyện quân sự kết thúc.

Buổi chiều toàn thể sinh viên đại học năm nhất làm biểu diễn báo cáo, hai tiếng đồng hồ liền xong, Thẩm Tinh Lê ôm điện thoại nói chuyện phiếm với Di Bảo, chụp cho cô mấy một tấm hình bãi tập trường học của mình.

"Bà mẹ nó!" Di Bảo thét lên: "Trường nổi tiếng chính là không bình thường, cỏ trên bãi tập còn xanh hơn trường tớ!"

Thẩm Tinh Lê không nhịn được mà khoe khoang: "Hơn nữa ký túc xá của tụi tớ còn có máy điều hòa không khí."

"Mẹ nó! Trường sư phạm của tụi tớ không có!" Di Bảo một phần phàn nàn ký túc xá của mình, chỉ có một cái quạt điện rách, vừa ngủ liền kêu két két két két.

Thẩm Tinh Lê ở trong phúc mà không biết phúc: "Nhưng mà có máy điều hòa cũng không tốt lắm đâu, ban đêm mở nhiệt độ thấp cũng quên tắt, tớ hiện tại đã có hơi bị cảm. Sau khi cậu về nhà cũng đừng luôn mở máy điều hòa, phải thường xuyên đi ở bên ngoài hóng một chút gió tự nhiên."

"Được rồi, biết rồi, trẻ con lớn lên với bà nội chính là không bình thường, lải nhải dông dài giống như bà già."

Bị nói là bà già, Thẩm Tinh Lê tức giận đến mức trừng mắt, cô đây là vì ai chứ, lúc nói chuyện không nhịn được lại hít mũi một cái.

"Cậu thật sự bị cảm rồi?"

Thẩm Tinh Lê: "Tớ còn có thể lừa cậu?"

Di Bảo mắng cô một trận, bảo cô đắc chí, nói: "Đợi chút nữa tớ bảo Tần Vi Vũ đi mua thuốc cảm cho cậu, trước khi vào học tớ đã chuẩn bị cho anh ấy một hòm thuốc thường dùng."

"Không cần đâu. Thật là phiền phức." Thẩm Tinh Lê lập tức từ chối.

"Không cần cái gì, cậu nhanh chóng uống thuốc." Di Bảo nghĩ đến Thẩm Tinh Lê, trong đầu tất cả đều là con gái lẻ loi hiu quạnh của cô ấy, trong trường học không có chỗ nương tựa, chịu hết mọi bắt nạt.

"Cậu có thể đừng nói đùa nữa không?" Thẩm Tinh Lê hỏi lại.

Di Bảo thở dài, bỗng nhiên nghĩ đến Lưu Châu Châu: "Cũng không biết em gái heo ở trường học thế nào, có kết bạn chưa, tính cách cậu ấy thối như vậy, sẽ không bị cô lập chứ, hoặc là bị người ta không ưa đánh một trận cũng không biết chừng. Dù sao thì phương bắc có rất nhiều cô gái đều rất lợi hại, ngẫm lại em gái heo tay nhỏ chân nhỏ, còn có cái miệng lải nhải không ngừng, vừa nhìn đã biết là loại thiếu đòn."

"..." Cậu ấy đây là đang chớ Lưu Châu Châu hay là nguyền rủa Lưu Châu Châu vậy.

Thẩm Tinh Lê cũng nhớ Lưu Châu Châu, không biết cô ấy sống thế nào.

Ôi.
Bình Luận (0)
Comment