Ăn Sạch Bà Xã Phúc Hắc

Chương 17

Cuộc sống của An Thuần Thuần và Tống Tư Dật trôi qua vô cùng bình yên cho đến khi ‘một con kì đà’ xuất hiện làm rối tung mọi thứ. Vốn dĩ từ khi chuyển đi thì An Thuần Thuần còn phải chờ sang năm mới có thể gặp được bọn Hiểu Ly nhưng mà do Trình Hiểu Ly có chuyện nhà đột xuất phải chuyển lên học cùng với cô.

Giữa Trình Hiểu Ly và An Vỹ Phong lại xuất hiện những tình tiết cực kì cẩu huyết.

Thời gian mau chóng trôi sang thời cấp 3 tươi đẹp, An Thuần Thuần dự định cùng Tống Tư Dật trải qua những lần hẹn hò thời thanh xuân đẹp đẽ. Nhưng mà cô chỉ còn cảm giác mệt mỏi thôi, cái gì mà thanh xuân chứ?! Thực chất là học, học và học! Bù đầu bù cổ để học tập, có thời gian đâu mà yêu với chả đương.

Đúng là trẻ tuổi, cuối cùng cô và anh cũng đã 17 tuổi, hai người tuy là rất gần nhau nhưng mà do Tống Tư Dật hết học lại học nên thời gian để nhìn mặt càng ngày càng ít. Anh hết học ở trường lại đi học thêm rồi sau đó lại chạy đến công ti để học tập thực tế.

An Thuần Thuần thì chỉ chăm chú rèn luyện thứ cô thích, quan tâm đến mấy cái tác phẩm nghệ thuật hay lê lết ngắm nhìn mấy cái đồ họa 3D cực đẹp của game online.

Cả hai người cũng có chút xa cách nào đó, mỗi người một việc lại thêm áp lực gia đình càng khiến An Thuần Thuần khó chịu cô muốn làm nhà thiết kế đồ họa người nhà vốn cũng chẳng mấy khi chú tâm xem cô làm được những gì đơn giản bời vì họ không thích cánh tư duy của cô.

Từ nhỏ đã bất đồng quan điểm thêm nữa là cô vốn không thích bị bắt ép bỏ cái này hay cái khác, điều cô thich sao cứ phải buông tay bỏ ngang lúc nào cũng vậy! Gia đình cô là thế, cô cũng chẳng quan tâm.

Lúc nào người nhà cũng muốn cô học thật tốt nhưng mà cứ ép buộc thì càng không có lợi, đơn giản để cô tự do thì cô mới có thể sáng tạo nhưng cứ bắt ép cô không thể nào làm tốt được. Người nhà đối với cô không biết có thứ ý nghĩa gì!? Cô sợ khi nói đến từ gia đình, từ lâu rồi cô không muốn liên quan đến.

Nhưng mà thứ gì cần đối mặt thì phải đối mặt, nhất là những thứ quan trọng.

Một ngày cuối tuần An Thuần Thuần định đi mua sắm cái gì đó cho Tống Tư Dật thì gặp ngay chuyện không như ý muốn. Nguyễn Hồ Khánh Băng cái cô gái gì gì đó của ngày xưa lại xuất hiện, nếu cô ta không làm gì thì đã ổn rồi nhưng mà cô ta đi cùng bạn bè ròi còn khoe khoang vòng tay của bản thân.

Được rồi cô cũng không phải nhỏ mọn đến mức ghen ghét người khác khoe khoang nhưng mà cô gái kia lại dám đi bám đuôi Tống Mỹ Nhân nhà cô, không chỉ vậy khoe thì thôi đi còn nói vòng tay đó là do Tống Tư Dật tặng cô ta.

Rảnh rỗi nhỉ?! Cô ta thích đi nói xàm khắp nơi vậy sao?!

Còn rảnh rỗi chọc tức cô, gọi cô cái gì mà em chồng! Con mợ nó! Ai là em chồng của cô chứ?! Khánh Băng này chọc phải An Thuần Thuần thì đợi cô ra tay đi rồi biết!

Ngày đầu tuần trời trong xanh gió mát, hành lang trường tấp nập người đi. Bóng dáng cô gái nhỏ mặc áo dài trắng bước vội đi, ánh mắt sắc lạnh không hợp với gương mặt đáng yêu của cô.

Cô đi đến trước mặt chàng trai trẻ tuổi mặt áo sơ mi trắng, anh yên lặng miệng nhếch lên nhẹ cười như không cười. Gương mặt anh như sáng lên, càng làm tăng thêm sự đẹp trai của anh.

“Nói, anh là của ai?” cô gái nhỏ mặc áo dài trắng kéo cổ áo người con trai đối diện.

Gương mặt non nớt đơn thuần ngày nào trở nên ranh mãnh như hồ ly, đôi mắt trong veo giờ đã như mắt mèo bí ẩn đầy sát ý.

Nếu nói trước kia anh yêu An Thuần Thuần đặc biệt thì hôm nay anh càng yêu sự chiếm giữ và ghen tuông của cô.

“Đồ vốn của em chính là của em! Anh đương nhiên là của em!” càng nhìn mặt cô như hiện tại không cười cũng uổng. Nhìn cô hiện tại giống như đứa bé giả làm cảnh sát bức cung trông đáng yêu vô cùng.

“Tốt! Vậy sao cô gái kia dám đến trước mặt em ra uy… nói là anh yêu cổ… kêu em rời khỏi anh.” Cô dùng ánh mắt tràn đầy thâm ý nhìn anh, hay tay cũng đã vòng lên cổ anh. “Anh định giải thích sao?” cô ra hiệu liếc nhìn cô gái nhu mì đang rưng rưng yếu đuối đứng gần đó.

Nguyễn Hồ Khánh Băng ơi, cô thật là ngu ngốc khi chọc tức An Thuần Thuần, lúc trước Tống Tư Dật không chính chủ thì có thể theo đuổi nhưng mà hiện tại anh thuộc sở hữu của người khác mà còn làm mấy việc phá hoại.

“Bạn học trên tỉnh, là người Gia Nghị hay nhắc với em đó!” anh ngón tay xoắn lọn tóc bên tai cô như món đồ chơi thú vị.

“Ồ! Tống Tư Dật anh có từng tặng cô ấy vật đính ước gì không?” An Thuần Thuần liếc mắt nhìn Khánh Băng xinh đẹp duyên dáng đứng bên cạnh đang cúi đầu như đang hối lỗi.

Cô nhíu mày khi thấy Khánh Băng nắm chặt tay lại, móng tay cắm sâu vào da thịt, nếu cô không đề phòng thì có khả năng cô gái này sẽ lại gây chuyện.

“Không!” anh khẳng định rõ, cũng muốn kéo thần trí của cô quay về, cái cô gái kia anh còn không thèm nhìn vì cái gì mà cô nhìn suốt đến nỗi không thèm liếc đến anh.

Dù là trai hay gái Thuần Thuần của anh cũng không nên nhìn người ta mà lơ anh chứ.

“Ồ, vậy là cô ta là hàng giả à!” cô cười mỉa mai. Nhìn đủ rồi thì phải lấy lại công đạo cho bản thân.

“Em cố ý!” anh nhỏ giọng nói bên tay cô, nhìn mắt cô tràn đầy ý cười khóe miệng anh nhếch lên nhìn cô sủng nịnh.

“Là cô ta chọc tới em!” mắt cô lóe lên ánh sáng sắc lạnh.

Vốn dĩ cô định coi như không nghe, không nhìn, không thấy nhưng mà càng ngày thì Khánh Băng kia càng quá đáng cố ý tiếp cận Tống Tư Dật, cô không thể nhịn được nữa.

Nếu cô còn hiền lành với cô ta nữa thì có ngày bản thân cô sẽ phải hối hận.

“Thuần, thật sự mình với Tư Dật chỉ là bạn bè bình thường.” Khánh Băng cố ý châm dầu vào lửa, anh cũng không thèm quan tâm đến cô lúc nào cũng cố ý làm khó khiến cô phải khó xử.

An Thuần Thuần nhếch môi cười nhạt: “ Bạn bè!?” ngước mắt nhìn lên Tống Tư Dật chớp mắt hỏi: “Phải không?”

“Đúng thế chỉ có vậy!” Khánh Băng cướp lời.

Anh thì không quan tâm nhiều, thứ anh chú ý là biểu cảm đáng yêu của bạn gái anh: “ Anh không thân thiện đến vậy! Bạn gái đại nhân không cần lo lắng việc không đâu!”

“Vậy cô bạn kia của anh...”

“Ai!? Bên kia sao? Anh có bạn như vậy từ bao giờ chứ? Cùng lắm chỉ là chào hỏi xã giao!”

“Ồ!”

“ Đi thôi em yêu, bọn Gia Nghị chắc chờ dài cổ rồi đó!”

“Đi thôi em muốn ăn gà!”

“Ok!”

Khánh Băng: “...”

Nữ phụ trở thành vật bị bỏ qua. Tội lỗi, tội lỗi. Dù sao nhân vật chính cũng là hai người kia mặc dù họ không phải nam nữ chính tuyệt vời của ngôn tình.

An Thuần Thuần không phải cô nàng thơ ngây mơ mộng yếu đuối, không phải mấy cô nàng suốt ngày chờ đợi sự giúp đỡ từ người khác. Cô hay ghen tính tình nóng nảy nhiều lúc rất sâu sắc nhưng đôi khi lại ngốc một cách đáng yêu.

Tống Tư Dật không phải là nam thần lạnh lùng trong truyền thuyết mà lại là một người con trai ngốc trong tình yêu, bụng dạ đen tối, không phải đẹp trai đến khuynh thành thì cũng là trai đẹp có nhan sắc.

Cả hai người đều "kẻ tám lạng người nửa cân” cô gái phúc hắc cùng chàng trai siêu cấp phúc hắc.

Có đôi khi không cần nói họ vẫn hiểu nhau, nhưng họ lại thường xuyên cãi nhau vì những vấn đề hết sức vớ vẩn.

“ An Thuần Thuần, em muốn đi thành phố H học đại học thật à?” bàn tay Tống Tư Dật đang nắm lấy tay cô siết chặt lại.

“Ừkm, đúng là vậy!” An Thuần Thuần cuối đầu không dám nhìn anh, tay cô cũng siết lấy anh thật chặt.

Cô sợ, cô sợ rằng khi hai người bọn họ xa nhau tình cảm của anh với cô sẽ bị khoảng cách làm thay đổi, cô sợ anh sẽ không cần cô nữa, sợ... cô thật sự sợ hãi. Khi không có anh rồi cô sẽ ra sao!?

“Không hối hận?” giọng anh lạnh dần, anh muốn nhìn ra trong lòng cô từ ánh mắt cô.

Cô lắc đầu không nói, anh từng nói sẽ nuôi cô. Nhưng cô muốn thực hiện được những điều mà cô mơ ước. Tình yêu của cô đối với anh không còn là thứ tình cảm ngây ngô nữa rồi.

Cô đã thích anh từ khi cô hiểu thích một người là như thế nào, tình cảm đó cứ như được nuôi dưỡng lớn dần thành thứ tình yêu mãnh liệt mà cô không hề hay biết.

Buộc phải xa rời anh là điều rất khí khăn... nhưng không đi cô phải hối hận... cô không biết lựa chọn này có đúng hay không.

“Không cần suy nghĩ nhiều!” anh thở dài rồi ôm lấy cô. “Anh đợi em!”

Anh đợi cô!? Khóe mắt cô ươn ướt, cô biết không công bằng với anh nhưng chỉ cần có vậy là được. Cô cũng ôm anh thật chặt.

“Sau khi học xong chúng ta lập tức kết hôn!” Tống Tư Dật phấn chấn tinh thần sảng khoái nói.

“Hả?” cô đang trong trạng thái cảm động nhưng nghe người nào đó nói thì mất hết cảm xúc.

“Sau khi học xong, liền đăng ký kết hôn!”

“Khoan đã, sao lại như vậy? Em chưa chuẩn bị tinh thần!”

“Em đi lâu vậy còn bắt anh phải thủ tiết chờ em. Đương nhiên phải nhanh bồi thường cho anh chứ!”

An Thuần Thuần: “...” binh đến tướng chặn, nước đến đắp đê.

Thời gian không đợi bất kỳ ai, An Thuần Thuần khăn gói đến thành phố H học đại học, Tống Tư Dật đến thành phố Y.

Hai người mỗi người một ngã, tự bản thân vượt qua quãng thời gian dài. Có đôi khi yêu xa cũng là một trải nghiệm thử thách con tim. Dù nhớ vẫn khó lòng được gặp nhau.

Nhưng nếu đã yêu nhau còn sợ chi khoảng cách và thời gian. Nếu không thể vượt qua thì khó mà bên nhau.
Bình Luận (0)
Comment