Ân Sủng Của Tạo Hoá

Chương 66


Trong phòng, y tá đang nhỏ giọng trò chuyện cùng Nại Nại, lúc này Trì Ngộ mới chợt nhớ, mình ra ngoài là để lấy đồ uống cho cô bé.
Cách đó không xa có một máy bán nước tự động, cô bước tới, không chút nghĩ ngợi liền chọn món nước ép đào quen thuộc nhất.
Nước đào đóng lon hơi lạnh, Trì Ngộ cầm trong tay cho ấm lên, rồi quay lại phòng bệnh.
Sau khi nói cảm ơn và cô y tá rời đi, Trì Ngộ rót nước vào cốc, trước khi đưa cho Nại Nại sực nhớ ra, hỏi:
"Con có thích uống nước đào không?"
Trì Ngộ thật sự hy vọng Nại Nại có thể nói một câu "Không thích", như vậy, những ý tưởng điên rồ của cô vừa rồi có thể chỉ là suy nghĩ hoang đường.
"Dạ thích." Nại Nại không chỉ khẳng định mà còn nói thêm, "Mẹ cũng luôn cho con uống nước đào!"
Trong ánh mắt Trì Ngộ tràn đầy nghi vấn.
Nại Nại cầm chiếc cốc bằng đôi tay bé nhỏ mũm mỉm và nói "Cảm ơn".
"Không có gì......" Trì Ngộ không thể rời mắt khỏi khuôn mặt của Nại Nại.
Rất giống chị hai.
Lần đầu tiên nhìn thấy Nại Nại, cô có cảm giác thời gian như trôi ngược, và chị gái cô trở lại trong hình hài một đứa bé.
Rõ ràng Nại Nại rất giống chị hai.
"Dì út ơi." Nại Nại hỏi, "Mẹ đâu rồi?"
"Mẹ con, có chút việc, rất bận, không thể trực tiếp đến đây thăm con." Thấy sự thất vọng rõ ràng của Nại Nại, Trì Ngộ bổ sung, "Mẹ rất nhớ con, đừng dẩu miệng vậy chứ."
"Mẹ nhớ con sao?" Nại Nại đặt miệng cốc dưới đôi môi hồng hồng, thì thầm: "Con không tin mẹ nhớ con đâu, mẹ còn chẳng gọi video cho con......"
"Tất nhiên là nhớ." Trì Ngộ nắm tay Nại Nại, nói, "Mẹ con bận rộn đến mức không có thời gian ngủ, còn nói với dì là nhớ con lắm, sợ con không khoẻ.

Nếu không thì sao còn nói dì đến chăm sóc cho con."
"Vậy ạ......" Rốt cuộc thì Nại Nại cũng chỉ là đứa bé ba tuổi, sau khi nghe Trì Ngộ nói, cô bé cũng hơi bị thuyết phục.
Sau khi uống xong cốc nước đào, thấy tâm trạng của Nại Nại dịu đi rất nhiều, Trì Ngộ hỏi cô bé: "Tại sao chú A Khoan lại muốn đưa con đi?"
"Con cũng không biết." Nại Nại lắc lư hai chân đang buông thõng giữa không trung, cô bé vẫn còn hơi sợ khi nghĩ lại, "Con đang chơi Lego, chú ấy đột nhiên chạy tới, kéo con thật mạnh, rất hung dữ, bắt con lên xe mà không nói đi đâu hết."
Trì Ngộ dẫn dắt cô bé: "Chạy thẳng tới đây sao?"
Nại Nại gật gật đầu.
"Trên đường đi chú A Khoan có gọi điện thoại cho ai không?"
Nại Nại nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Có."
"Nói gì vậy?"
"Nói......" Nại Nại ngẫm nghĩ một chút, "Có vẻ rất vội, xe chạy nhanh quá làm con sợ phát khóc.

Chú A Khoan gọi điện thoại nói lập tức đến ngay, nói, vâng......!đừng lo lắng gì đó."
"Chú ấy đang an ủi người đó?"
Nại Nại lại gật đầu.

Trì Ngộ ngồi bên cạnh, một tay chống cằm.
Lúc ấy, chắc chắn là A Khoan gọi điện thoại cho Nhiễm Cấm, sự kiện bất ngờ lần này hẳn đã khiến Nhiễm Cấm nghĩ rằng mình là người gặp tai nạn.
Lúc ấy Nhiễm Cấm đang hoảng loạn sao? Hoảng loạn đến mức cần A Khoan an ủi?
Trì Ngộ rất tò mò, không biết Nhiễm Cấm sẽ có biểu cảm thế nào trong khoảnh khắc nghe tin cô xảy ra chuyện.
"A!" Nại Nại đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, bàn tay nhỏ xíu của cô bé bất ngờ đập vào mu bàn tay của Trì Ngộ, "Trước khi ra cửa, chú A Khoan có nói một câu!"
"Câu gì?"
"Cuối cùng thì cũng có thể có tác dụng.

Đúng rồi, câu này."
Cuối cùng thì cũng có thể có tác dụng?
Nại Nại nói rất chắc chắn, đứa bé này thông minh hơn những đứa trẻ bình thường khác, hẳn là không nhớ lầm.
Khi Trì Ngộ còn đang nghiền ngẫm câu nói này, điện thoại vang lên, là cuộc gọi thông qua ứng dụng của Sở Duy.
Trì Ngộ đi đến bên cạnh cửa sổ, nhận cuộc gọi.
"Tiểu Ngộ." Giọng nói Sở Duy rất khẩn trương nhưng lại trầm thấp, giống như đang bước nhanh trên đường, "Có kết quả kiểm tra ADN của Chu Vũ rồi."
Trong nháy mắt, tim Trì Ngộ như bị treo lên: "Thế nào?"
"Không khớp."
"......"
"Nhưng lạ lắm, tuy rằng kết quả so sánh không chứng minh được bọn họ là cùng một người, nhưng tỷ lệ trùng khớp còn cao hơn người thân."
Nhất thời Trì Ngộ nghe không hiểu.
"Những người ở cơ quan thẩm định đã nói với mình như vậy.

Họ cũng chưa từng gặp chuyện tương tự trước đây."
"Nói cách khác......" Trì Ngộ sắp xếp lại suy nghĩ của mình, "ADN của Chu Vũ hiện tại so với tóc máu Chu Vũ để lại khi sinh ra, không phải là cùng một người, nhưng độ trùng khớp lại vượt trên mức người thân của anh ta."
"Đúng vậy, chính là ý này."
Trì Ngộ sững sờ.
Trong đời, hiếm có thời điểm nào Trì Ngộ hoang mang đến vậy, một người luôn tự tin như cô, vào thời khắc này, thậm chí còn có cảm giác toàn bộ câu chuyện sắp vượt khỏi khả năng tiếp nhận của mình.

"Vậy, phương hướng trước kia chúng ta nghĩ tới có vấn đề gì không?" Sở Duy ngồi vào xe, xung quanh yên tĩnh hơn nhiều, nhưng giọng cô lại càng nhỏ, "Hẳn là chúng ta có cùng suy nghĩ, người nhân bản, Chu Vũ là người nhân bản."
"Ừm." Quả thật Trì Ngộ cũng nghĩ như vậy.
Hai Chu Vũ hoàn toàn khác nhau nhưng lại có thể chất mẫn cảm giống nhau.
Nữ minh tinh Uông Hân Nghi trẻ mãi không già.
Còn có, Nhiễm Cấm cùng lúc xuất hiện ở hai địa điểm, có thể sử dụng cùng một gương mặt để mở khoá.
Họ đều là người được sao chép.

Ngoài ra, Trì Ngộ không thể nghĩ được khả năng nào khác có thể giải thích một cách hoàn hảo chuỗi sự kiện khó tin này.
Chuyên môn của Trì Ngộ là Quỹ đạo Mặt trăng, cô không rõ lắm về vấn đề nhân bản.
Cô đã đọc về công nghệ nhân bản trên nhiều tạp chí khoa học từ khi còn nhỏ.

Từ việc nhân bản cừu ban đầu cho đến việc không được chấp thuận về mặt đạo đức sau này, dường như nhân bản đã trở thành một loại công nghệ hại nhiều hơn lợi.

Thời gian gần đây, những ngành khoa học kỹ thuật khác đua nhau phát triển càng khiến cho cảm giác tồn tại của công nghệ nhân bản ngày càng thấp, đến mức Trì Ngộ gần như đã quên mất, trên thế giới này còn có một loại công nghệ gọi là "Nhân bản".
Nếu như mình đoán không sai, Sinh học Minh Bằng chính là cơ sở nghiên cứu và phát triển công nghệ nhân bản.
Số tiền khổng lồ mà chị hai đầu tư vào Sinh học Minh Bằng hàng năm, sau đó chẳng biết đi đâu, hẳn là đều đổ vào việc nghiên cứu và phát triển kỹ thuật này.
Nghiên cứu, sản xuất thuốc kháng ung thư chỉ là nguỵ trang.
Dù rằng còn nhiều chi tiết Trì Ngộ vẫn chưa suy nghĩ thấu đáo, nhưng phương hướng chung hẳn là không sai.
Nhân bản con người là vi phạm pháp luật, nhưng khi Trì Ngộ phát hiện ra loại chuyện phạm pháp này thì có lẽ nó đã len lỏi vào xã hội loài người từ lâu, âm thầm thay đổi hiện tại và tương lai của nhân loại.
Hồng Dĩ Linh nói trước khi chị hai qua đời vô cùng bình tĩnh, có lẽ chính bản thân chị ấy đã biết ngày nào đó mình sẽ phải chết, cũng từng suy diễn vô số lần cảnh tượng về cái chết trong đầu mình, cho nên mới có thể trăn trối những chuyện về sau một cách lưu loát như vậy trong khoảnh khắc cuối đời.
Có lẽ, khi dấn thân vào con đường này, chị hai đã biết mình sẽ chết, thế nhưng chị ấy vẫn làm.
Tại sao chứ?
Là vì năm đó Sinh học Minh Bằng có liên quan đến cái chết của mẹ? Là kẻ đầu sỏ khiến Trì gia tan cửa nát nhà?
Tất nhiên càng không cần phải nhắc đến Nhiễm gia.
Trì Ngộ cảm thấy suy nghĩ này không có vấn đề.
Còn Nại Nại......
Trì Ngộ lặng lẽ nhìn về phía Nại Nại đang uống nước đào.
Điều đầu tiên mà Trì Ngộ nghĩ đến chính là —— Nại Nại là bản sao của chị gái.
Giống như Chu Vũ, sau vụ tai nạn xe hơi nghiêm trọng, bản sao của anh ta không chỉ có thể cung cấp nội tạng cần thiết để phẫu thuật, trong trường hợp anh ta chẳng may qua đời, nó còn có thể thay thế anh ta ổn định tình hình của Tập đoàn và tiếp tục thực hiện những dự án quan trọng.
Người lãnh đạo của Tập đoàn là nhân vật quan trọng hàng đầu.
Khi chị gái cô đột ngột mất đi, Tập đoàn Trì thị cũng từng trải qua một cơn địa chấn, nếu không có Nhiễm Cấm, chỉ sợ chưa kịp sụp đổ đã bị đối tác ngoảnh mặt quay lưng.
Chu Vũ là nhà sáng lập của Công nghệ Minh Nhật, là nhân vật tuyệt đối quan trọng.
Giống như những chính trị gia, những siêu sao giải trí và những nhà lãnh đạo của những đế chế kinh doanh khổng lồ có thể ảnh hưởng đến toàn thế giới, tên của họ chính là biển hiệu đảm bảo, và sự tồn tại của Chu Vũ chính là Định Hải Thần Châm, là bảo chứng cho dòng tiền không ngừng chảy vào túi anh ta.
Nếu như họ chết đi, chính trường của một quốc gia sẽ hỗn loạn, những khoản đầu tư thương mại khổng lồ sẽ bị bỏ mặc, người tiêu dùng lẫn nhà đầu tư sẽ không để mắt đến thương hiệu đó.
Biển hiệu không thể cứ như vậy mà sụp đổ, cần phải có nguồn cung dự trữ.
Trì Ngộ suy đoán, sự tồn tại của người nhân bản chính là để cung cấp và thay thế cho nhóm người quyền lực này.
Chu Vũ có một địa vị cực kỳ to lớn đối với Công nghệ Minh Nhật.
Công nghệ Minh Nhật được xem là một trong những công ty hàng đầu tại Trung Quốc, cũng không có gì lạ khi anh ta là khách hàng của Sinh học Minh Bằng.

Trì Ngộ cảm thấy, Chu Vũ hiện tại chỉ là một công cụ để thay thế cho Chu Vũ bị chết đột ngột, tạm thời ổn định Tập đoàn Chu thị.

Rất có khả năng, anh ta sẽ bị loại bỏ sau khi quá trình chuyển giao diễn ra suôn sẻ, đó chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Mà Uông Hân Nghi hai lần quay lại đỉnh cao, cũng có khả năng là do bóc lột người nhân bản.
Là bà ấy giữ lại bộ não, thay đổi cơ thể, hay bị thay thế toàn bộ bởi chủ nhân đứng phía sau thì vẫn chưa rõ.

Trì Ngộ vốn dĩ phải xác nhận tất cả những phỏng đoán này, nhưng kết quả mà Sở Duy đem đến lại khiến đường lớn thênh thang trở thành ngõ cụt.
Nếu thật sự là người nhân bản, tại sao ADN không hoàn toàn giống nhau?
Là vì đi sai hướng, hay mình có sự hiểu lầm đối với công nghệ nhân bản?
Hơn nữa, về trường hợp của Nại Nại nên giải thích thế nào?
Nại Nại tồn tại để cung cấp nội tạng cho chị hai sao? Vậy tại sao đến bây giờ Nại Nại vẫn còn nguyên vẹn khi chị hai đã mất lâu như vậy?
Hơn nữa, tuổi của Nại Nại hoàn toàn khác với Chu Vũ và Uông Hân Nghi.
Cô và Sở Duy chìm đắm trong suy nghĩ của mình hồi lâu, một lúc sau Sở Duy mới hỏi cô: "Bên cậu thế nào?"
Trì Ngộ nói: "Mình sẽ liên hệ với cậu sau."
"Được."
Sau khi cúp máy, Trì Ngộ đứng bên cửa sổ một lúc rồi bước đến trước mặt Nại Nại, hỏi cô bé: "Gần đây Nại Nại có mắc bệnh gì không? Có chỗ nào không thoải mái hay không?"
Nại Nại nghe cô hỏi, tự hào nói: "Con khoẻ lắm, chưa bao giờ bị bệnh."
Câu trả lời của Nại Nại nằm trong dự đoán của Trì Ngộ.
Trước đó Nhiễm Cấm nói với Trì Ngộ rằng Nại Nại mắc bệnh hiểm nghèo, chỉ ở đây mới có điều kiện chữa trị nên không về nước.
Có vẻ mọi chuyện giống như cô suy đoán, Nại Nại không thể về nước không phải vì bệnh tật, mà là vì thân phận.
"Nại Nại," Trì Ngộ nói, "Chút nữa sẽ có mấy cô chú đưa con đi kiểm tra sức khoẻ, có thể phải lấy máu."
Trì Ngộ định làm kiểm tra tổng quát cho cô bé.
Có bệnh hay không, nhìn kết quả là biết ngay.
Đồng thời cũng có thể đối chiếu với ADN của chị gái cô.
Nại Nại "Dạ" một tiếng.
"Con có sợ đau không?"
Nại Nại thở dài một hơi như bà cụ non, dùng chất giọng non nớt đắc dĩ nói: "Dì út à, đừng xem con là con nít, tiêm thì tiêm, con không sợ đâu."
Trì Ngộ xoa đầu cô bé, "Ngoan."
Nại Nại bưng cốc che mặt, liếc mắt nhìn lén Trì Ngộ.
"Sao đột nhiên dì lại tốt với con như vậy?" Nại Nại nghi ngờ hỏi.
Trì Ngộ giương nanh múa vuốt: "Vỗ béo con thì ăn thịt mới ngon.".

Chương mới nhất tại # TRUMTR UYEN.ne t #
Đây là lời chị gái từng nói với cô.
Lúc nhỏ Trì Ngộ rất nghịch ngợm, nhưng chị gái luôn cưng chiều cô, cô cũng hỏi chị gái mình "Sao chị lại tốt như vậy?"
"Chị không tốt đâu." Chị gái nhe răng khi đang mặc quần áo cho cô, "Chị xấu muốn chết, nhưng em gầy trơ xương thế này, phải vỗ béo ăn mới ngon."
Lúc ấy tiểu Trì Ngộ bị dọa đến sững sờ, bây giờ sắc mặt Nại Nại cũng đột nhiên thay đổi.

Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô bé, Trì Ngộ không khỏi bật cười, vừa cười vừa lau nước mắt.
Mắt cô đau quá, bởi vì đã lâu không được ngủ ngon, lúc này đầu óc cô hỗn loạn, cô cảm thấy mình sắp đột tử đến nơi.
Nhưng cô không thể ngủ được.
Y tá đưa Nại Nại đi làm kiểm tra.
Khi lấy máu, Nại Nại giống như dũng sĩ diệt muỗi, không chút sợ hãi, còn chủ động rút khỏi tay Trì Ngộ.
Trì Ngộ nhìn máu chảy ra từ cánh tay mũm mĩm của Nại Nại, ánh mắt cô như đông cứng lại.
Trong giây phút xuất thần nào đó, cô chợt cảm thấy rằng mọi thứ mình đang làm thật phi lý, lại đi nghi ngờ rằng trên đời này có người nhân bản.
Nhưng lý trí nói với cô, con đường phi lý này có thể là con đường duy nhất dẫn đến sự thật.
Toà nhà trụ sở chính của Sinh học Minh Bằng.
Nhiễm Cấm đi đến từ cuối hành lang, mái tóc đen dài xõa qua vai, chiếc áo sơ mi và quần tây của ngày thường càng tôn lên vòng eo nhỏ nhắn và đôi chân thon thả.
Nhưng gương mặt này, cho dù xinh đẹp thế nào cũng không thể ngắm nhiều.
Chỉ cần nhìn nhiều một chút thì nhãn cầu có thể bị đóng băng.
"Nhiễm tiểu thư."
Người phụ nữ búi tóc có vẻ như đặc biệt ở đây chờ nàng, nốt ruồi màu chu sa trên chóp mũi giống như một đốm máu nhỏ dưới ánh mặt trời, vô cùng bắt mắt.
"Xin đợi một chút." Giọng điệu của người phụ nữ rất lịch sự, nhưng ánh mắt nhìn Nhiễm Cấm lại mang theo sự đánh giá không chút che giấu, như cười như không, "Xin mời."
Hai người một trước một sau đi vào phòng họp, đóng cửa lại, cái nóng của mùa hè hoàn toàn bị chặn lại bên ngoài, hơi lạnh phả ra từ điều hoà chiếm trọn không gian phòng họp.
Người phụ nữ búi tóc kéo ghế cho Nhiễm Cấm, mời nàng ngồi.
Chỉ có hai người trong phòng họp.
"Về......"
"Về chuyện Quỹ đạo Mặt trăng, các người có thể yên tâm." Nhiễm Cấm dựa lưng vào ghế, đan tay vào nhau, cắt ngang lời cô ta, "Tuy bây giờ tôi rời khỏi Tập đoàn Trì thị, nhưng quyền quản lý Quỹ đạo Mặt trăng vẫn còn nằm trong tay, kế hoạch hợp tác với quý công ty sẽ không bị trì hoãn."
Người phụ nữ búi tóc bình thường không thích cười, lúc này khi đối diện với Nhiễm Cấm, cái nhếch môi giả tạo càng khiến khuôn mặt cô ta giống như bức tượng, cứng đờ âm trầm.
"Nhiễm tiểu thư hiểu lầm rồi." Người phụ nữ búi tóc nói, "Chuyện đó chúng tôi hoàn toàn tin tưởng ngài.

Nhưng vì ngài là đối tác quan trọng nhất của Sinh học Minh Bằng, nên chúng tôi có chuyện cần thương lượng với ngài."
Nhiễm Cấm im lặng nhìn cô ta.
Người phụ nữ búi tóc chiếu hai tấm hình từ điện thoại lên màn hình chiếu.
Đây là ảnh chụp lén, dù ánh sáng không quá tốt nhưng vẫn có thể nhìn rõ nhân vật trong ảnh.
Tề Đồng và Lộ Tư Kình ngồi trong xe, đang chăm chú quan sát nơi nào đó.
Họ không ngờ rằng trong lúc theo dõi người khác, họ cũng đang bị theo dõi.
"Hai vị này hình như là bạn của Nhiễm tiểu thư, họ vẫn luôn bí mật theo dõi quản lý cấp cao của công ty chúng tôi, điều này thật đáng ngại.

Công ty chúng tôi muốn loại bỏ cả hai, nhưng dù sao thì họ cũng có giao tình với Nhiễm tiểu thư, trước khi ra tay vẫn phải nói với Nhiễm tiểu thư một tiếng.

Nếu như ngài thuyết phục được bọn họ, chúng tôi có thể cân nhắc đưa họ đến một nơi rất an toàn."
Nghe xong, vẻ mặt Nhiễm Cấm không chút thay đổi, đối diện với ánh mắt dò hỏi của người phụ nữ kia, đứng lên.
"Trâu tiểu thư." Trong mắt nàng hiện lên vẻ chán ghét và thiếu kiên nhẫn, "Lần sau những chuyện vặt vãnh thế này, cô có thể tự mình quyết định, đừng làm mất thời gian của tôi."
Nói xong nàng liền rời khỏi phòng, để lại một mình Trâu tiểu thư với nụ cười lạnh trên môi..

Bình Luận (0)
Comment