An Thần Lộ

Chương 47

“Ngươi nói là Trần công tử đã đến đây.” Bên trong một căn phòng Từ Mặc Thanh sau khi nghe được thông tin từ một tên người hầu sắc mặt khẽ biến nói.

“Vâng thưa tiểu thư, lúc Trần Lâm tới còn vác theo Mặc Hành công tử đằng sau.” Bên ngoài cửa tên người hầu trả lời.

“Mau… mau thả ta ra ta phải tới gặp Trần công tử giải thích mọi chuyện.” Từ Mặc Thanh gấp gáp nói.

Tuy này không rõ ràng về Trần Lâm nhưng so với bấy kỳ người nào trong Từ gia thì nàng vẫn là người hiểu rõ hơn ai hết.

Đãng lẽ ra buổi tối hôm đó đã có thể thuận lợi kết thúc mọi việc, có điều một vài chuyện ngoài ý muốn xảy ra khiến cho cha nàng đổi ý, thậm chí nàng còn bị nhốt lại không được cho ra ngoài.

Nếu có thể dựng mối quan hệ với Trần Lâm thì không còn gì tốt bằng, nhưng chỉ có điều đại ca của nàng tự cho mình là linh sư lại không hề coi trọng Trần Lâm.

Bản thân nàng bị kẹt ở giữa không biết phải làm thế nào, một bên là chuyện gia tộc một bên là ơn cứu mạng, quyết định bên nào cũng khó khăn, thậm chí dù nàng quyết định lựa chọn bên nào đi nữa thì cũng không thay đổi được kết quả hiện tại.

“Không có lệnh từ lão gia thì tiểu nhân không thể tuỳ tiện thả người ra được.” Tên người hầu khó xử rồi từ chối.

“Nếu cha ta xảy ra chuyện gì liệu ngươi có gánh vác nổi không.” Từ Mặc Thanh cảm thấy bất an gấp gáp nói.

Mấy ngày đi theo Trần Lâm nên nàng phần nào hiểu sơ tính cách hắn, nếu không bên nào nhượng bộ nhau ắt sẽ có xung đột xảy ra.

Đại ca của nàng là linh sư lợi hại thì nàng biết nhưng Trần Lâm chẳng lẽ là người thường, nếu so sánh có thể đại ca của nàng mạnh hơn nhưng bọn họ lại không biết tới Tiểu Bạch.

Nàng từng tận mắt chứng kiến nên biết Tiểu Bạch kinh khủng tới mức nào.

Chuyện Tiểu Bạch không phải bản thân nàng muốn giấu mà chỉ là nàng nói ra liệu có mấy người tin đây, thậm chí nàng mơ hồ ám chỉ có người mạnh hơn Trần Lâm vô số lần nhưng kết quả đã trực tiếp bị nhốt lại.

“Chuyện này.” Tên người hầu cảm thấy do dự — QUẢNG CÁO —

Thấy tên người hầu bên ngoài có vẻ do dự nàng vội nói tiếp.

“Không phải cha ta chỉ ngăn cản ta đi tìm Trần công tử thôi sao, giờ người ta đã tới tận cửa thì giam ta lại còn có ý nghĩa gì nữa.”

Tên người hầu nghe vậy liền do dự đôi chút, không biết hắn suy nghĩ cái gì nhưng sau một đoạn thời gian liền mở khóa căn phòng này.

Từ Mặc Thanh sau khi thoát ra liền vội vã chạy đến đại viện Từ gia, tên người hầu canh cửa thấy vậy cũng vội vã theo sau.

Trên đường nàng chỉ cầu mong sao cho hai bên vẫn chưa hề phát sinh xung đột ngoài ý muốn nào.

Rất nhanh đại viện Từ gia đã xuất hiện trước mặt, Từ Mặc Thanh vừa mới bước chân vào đại viện đã trông thấy được mọi chuyện xảy ra bên trong.

Điều nàng lo lắng nhất đã xảy ra, may mắn là hiện tại vẫn chưa có ai bị thương trong này cả.

Trần Lâm vẫn bình tĩnh ngồi trên ghế, cái ghế này có phần thụt lùi ra sau không thẳng hàng với số còn lại, đại ca nàng thì đang hoang mang kèm chút hoảng sợ nhìn về phía Trần Lâm, phía sau là mảnh vỡ của chén trà.

Từ Mặc Thanh tuy không hoàn toàn biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì nhưng từ những gì trước mặt nàng cũng phần nào đoán được.

Từ Mặc Thanh xuất hiện thu hút sự chú ý của tất cả mọi người bên trong.

“Thanh nhi.”

“Hiền muội.”



Trần Lâm cũng khá ngạc nhiên không rõ Từ Mặc Thanh lúc này là cố ý hay vô tình xuất hiện, trông biểu hiện của đám người Từ gia có vẻ cũng khá ngạc nhiên khi nàng tới.

Từ Mặc Thanh không đáp lại lời bọn họ mà đi vào bên trong hướng tới Trần Lâm nói.

“Xin lỗi để Trần công tử chờ đợi.” — QUẢNG CÁO —

Ngừng lại một chút nàng lên tiếng.

“Không biết Bạch tiền bối có đến cùng công tử hay không, Từ gia sẽ cho người đi chuẩn bị đồ ăn cho Bạch tiền bối.”

Trần Lâm khẽ liếc mắt nhìn nàng, trong lòng thầm khen Từ Mặc Thanh nhanh trí, vừa dời được hướng suy nghĩ của hắn vừa có thể tạm thời tạm dừng xung đột hai bên ngoài ra còn ngấm ngầm báo cho Từ gia biết phía sau hắn còn có người khác lợi hại hơn.

Điểm này hắn có thể xác định được, Từ Mặc Thế nếu biết về Tiểu Bạch vừa rồi đã không ra tay lỗ mãng như vậy, còn về chuyện tại sao bọn hắn không biết thì hắn không để tâm lắm.

Đã biết như vậy hắn cũng không muốn vạch trần nàng ta làm gì.

“Tiểu Bạch đang bận xử lý ít chuyện, lát nữa sẽ tới đây sau.”

Từ Mặc Thanh nghe được vậy thì thở phào nhẹ nhõm, giống như nàng rất sợ gặp phải Tiểu Bạch.

“Trần thiếu hiệp thứ lỗi, chỉ là Thế nhi có phần nóng nãy nhất thời mạo phạm.” Lúc này Từ Mặc Hàn vội nói xen vào.

Y không ngờ được Trần Lâm lại lợi hại như vậy, không hề giống với suy đoán trước đó, trước mắt có lẽ người mạnh nhất Từ gia hiện tại là Từ Mặc Thế cũng không phải là đối thủ của hắn, chưa kể hình như phía sau còn có một Bạch tiền bối vô cùng lợi hại.

“Từ gia chủ nói chuyện thật dễ nghe, chẳng lẻ với khách nhân nào Từ gia cũng tiếp đón thế này sao.” Trần Lâm lạnh giọng nói.

Từ Mặc Hàn không trả lời Trần Lâm mà miễn cưỡng nở nụ cười.

“Về chuyện trước kia Thanh nhi đã hứa, tất nhiên sẽ thực hiện rồi.”

Nói rồi y vội sai người đi lấy bản gốc Lục Liên Trường Thiên mang tới.

Y hối hận vì quyết định trước đó của mình, không nghe lời khuyên của con gái y, vì tiếc nuối một bản công pháp mà vội vã ra tay với Trần Lâm, dù là tuyệt học hay gì đi nữa thì vẫn phải mang ra, chỉ cần mau chóng tiễn được Trần Lâm đi càng sớm càng tốt, nếu để cho Bạch tiền bối gì kia mà tới nữa lúc đó không biết mọi chuyện phải xử lý thế nào nữa..

Lúc này đám người Từ gia không ai dám hành động gì nhiều, đến cả thở còn không dám thở mạnh, Từ Mặc Quang trước đó phách lối cũng ngoan ngoãn ngồi im lặng quan sát nhất cử nhất động Trần Lâm, Từ Mặc Thế cũng thuận theo ghế ngồi xuống phối hợp không nói thêm tiếng nào.

Rất nhanh phía sau đi tới một người hầu, cầm một cuốn sách mỏng đưa cho Từ Mặc Hàn, y tiếp lấy nhìn sơ qua cuốn sách, rồi như có phần không nỡ sau cùng là trao lại cho Từ Mặc Thanh.

Đón lấy cuốn sách mỏng này, Trần Lâm khẽ lướt qua rồi mở ra vài trang đầu coi thử.

Hắn chỉ xem sơ qua, cơ bản cuốn sách này mỏng đến độ thảm thương, cả thảy bên trong chỉ có vỏn vẹn sáu trang chắc đây là sáu chiêu thức của Lục Liên Trường Thiên này.

— QUẢNG CÁO —

Sau khi xác nhận không có gì sai sót Trần Lâm cất gọn cuốn sách vào trong ngực rồi khẽ nói.

“Không hỗ là tuyệt học Từ gia, quả thực là làm cho nhiều người phải hâm mộ, như vậy coi như giao dịch trước đó đã hoàn tất.”

Nghe Trần Lâm nói vậy không riêng gì Từ Mạc Hàn mà toàn bộ người bên trong đại viện một phần thở phào nhẹ nhõm, nhưng bọn hắn vẫn không dám thả lỏng bản thân bởi không biết yêu cầu tiếp theo của Trần Lâm sẽ là gì.

Quả đúng như vậy, sau khi cất gọn cuốn sách, Trần Lâm dừng lại như suy nghĩ điều gì đó rồi nói tiếp.

“Kế tiếp không biết chuyện vừa rồi Từ gia nên giải quyết thế nào đây, chắc không phải Từ gia chủ chỉ dùng một câu xin lỗi để giải quyết mọi chuyện đấy chứ.”

Từ Mặc Hàn sắc mặt có phần khó coi nhưng vẫn miễn cưỡng nở nụ cười nói.

“Chuyện này là Từ gia chúng ta không đúng, Từ gia có một phần đất ở phía tây thành Tương Dương, chuyện kinh doanh ở đâu vô cùng tốt, không biết Trần thiếu hiệp cảm thấy thế nào.

Nghe tới đây Trần Lâm có phần động lòng, một miếng đất ở Tương Dương không hề rẻ, chưa kể đó là đất trống vị trí còn chưa chắc đã đẹp gì, nếu như Từ Mặc Hàn nói như vậy mảnh đất này chí ít phải có giá vài chục vạn cho tới cả trăm vạn.

So sánh với số tiền hắn làm ở Thạch Lạc thư viện trước đây là năm mươi đồng một tháng, thì số tiền này không biết phải tích góp tới năm tháng nào.

Số tiền lớn như vậy vừa hay giải quyết được chuyện thiếu thốn tài nguyên tu luyện của hắn bây giờ, số tiền mỗi lần phải chi ra vô cùng nhiều nếu bản thân không có tiền trong tay sẽ không thể đẩy nhanh tốc độ tu luyện lên được, còn phải bỏ thời gian ra ngoài kiếm tiền nữa.

Nhưng động tâm là một chuyện, hắn sẽ không lựa chọn cách giải quyết này, như vậy người được lợi sẽ là Từ gia chứ không phải hắn, cách nghĩ của lão cáo già bao giờ cũng vô cùng khác biệt, lại còn muốn hắn phụ thuộc vào Từ gia.

Chưa kể việc bản thân không muốn bị Từ gia lợi dụng còn thêm việc hắn không thể nào giam chân ở đây mãi được, như vậy đã đủ để hắn không đồng ý rồi.

“Ta vẫn là con người khá thực tế, không biết Từ gia chủ có thể đổi sang giá trị khác được không.” Trần Lâm nói.

Từ Mặc Hàn nghe vậy cảm thấy có phần tiếc nuối, nhưng không dám ý kiến gì liền suy nghĩ giây lát rồi nói.

“Dễ nói, dễ nói, mọi chuyện đều do Trần Thiếu hiệp làm chủ.”

Trần Lâm nghe vậy khẽ mỉm cười, hắn không tin Từ Mặc Hàn không đồng ý, Từ Mặc Hàn không đồng ý hắn cũng không quá lo lắng vì bản thân đã có cách đối phó, chỉ là cách này không được mấy hay ho cho lắm may mắn là Từ Mặc Hàn đã không có lựa chọn khác đi.

“Thực ra con người ta rất dễ nói chuyện, tuy có chút ham tài nhưng không đến mức quá đáng không nói lý lẻ.

Ngoài ra ta chỉ muốn hỏi Từ Mặc Thế thiếu gia đây một vài chuyện.” Trần Lâm mỉm cười liếc nhìn Từ Mặc Thế nói..
Bình Luận (0)
Comment