An Thần Lộ

Chương 51

Từ xa Tiểu Bạch chậm rãi đi tới.” Mới bắt đầu mà đã bắt gặp hai con Địa Sát Lang quả thực không tồi.”

Trần Lâm không quay đầu lại, hắn thừa biết chủ ý của nó, hắn đang bận chú ý tới xác con Địa Sát Lang này, quả thực khi ở gần mới trông thấy được sự khác biệt của nó.

Giống như một vương giả, đến chết vẫn tỏa ra bá khí của mình, những động vật bình thường khác còn lâu mới so sánh tới được, trận chiến vừa rồi là minh chứng rõ nhất, tuy trên cơ bản thì Trần Lâm chiến thắng.

Chiến thắng này vừa có phần khó khăn lại vừa có phần dễ dàng, nhưng phải biết cấp độ hai bên hoàn toàn khác nhau.

Nếu để so sánh thì Địa Sát lang này cũng chỉ miễn cưỡng ngang bằng luyện khí tầng một mà thôi.

Cảm giác từng thớ thịt, từng sợi cơ bắp lăn trên tay kèm theo bộ lông mượt mà như lụa, khỏi phải nói thì hắn cũng biết được khí lực của Địa Sát Lang này đến từ đâu.

Nếu phải để so sánh thì quả thực hắn phải thừa nhận bản thân mình thua kém, lần giao phong vừa rồi hắn cũng không dám trực tiếp đối cứng, nếu không có chênh lệch tu vi bù vào thì việc hắn thua chỉ là chuyện sớm muộn.

“Thật không ngờ thế gian vẫn tồn tại những sinh vật như thế này.” Trần Lâm cảm khái.

Dù đã giết được Địa Sát Lang và chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng vẫn không ngờ được rằng có động vật mạnh mẽ như vậy.

Nói như vậy thì cái danh chúa tể muôn thú của loài vật kia không còn đáng giá rồi.

Trước đây Trần Lâm xem qua đủ loại sách vở, thậm chí cũng quen biết một ít thợ săn trong vùng, nhưng những thứ đó chỉ được xem như động vật thông thường, làm sao có thể khoa trương được như này.

Cái này không thể xem như sinh vật phổ thông nữa, phải gọi lại dị thú thì đúng hơn.

Không lẽ các loài vật này cũng có thể tu luyện sao, càng nghĩ hắn càng cảm thấy hợp lý.

“Không phải là nói đi chém giết sao, như vậy mới thú vị chứ.” Tiểu Bạch hưng phấn nói.

Tuy từ đầu đến cuối nó đều không ra mặt, nhưng trông thấy Trần Lâm vật lội cực khổ cũng thú vị không kém.

— QUẢNG CÁO —

Trông thấy Trần Lâm không lên tiếng nó tiếp tục nói: “Tất nhiên vạn vật thế gian có thể tu luyện, chẳng lẽ chí có mỗi các ngươi là mới có thể tu luyện được sao.

Lại nói có một vài sinh vật còn khoa trương hơn nhiều, cơ bản nhân tộc các ngươi còn phải kém xa.”

Những gì Tiểu Bạch nói cũng đúng, quả thực điều hắn biết về thế giới này quá ít, những thứ này không có sách vở này ghi lại, chỉ có thể lấy bản thân đứng ra cảm thụ mà thôi.

Không phải Tiểu Bạch là một minh chứng tốt nhất sao, ở chung với nó hơn nữa tháng nay hắn đã không coi Tiểu Bạch là một con thú bình thường nữa rồi, đúng hơn là một người đồng hành cùng chung chí hướng với hắn, vừa là thầy vừa là bạn.

Trần Lâm gật gù, sau khi giao chiến với Địa Sát Lang lòng hắn đã có đáp án, chỉ là bản thân vẫn muốn xác nhận lại mà thôi.

“Vậy Địa Sát Lang này chắc hẳn chỉ là thuộc tầng cấp thấp nhất.”

“Đúng vậy.” Tiểu Bạch gật đầu xác nhận.

“Ngươi giao chiến qua chắc trong lòng cũng đã rõ, Địa Sát Lang này chỉ là nhập môn mà thôi, gọi là yêu thú cấp một.

Với luyện khi tầng ba hiện tại của ngươi chiến đấu với yêu thú cấp một không khó, còn không may gặp yêu thú cấp hai thì khuyên ngươi mau chóng chạy đi, nếu không ta phải mất công lượm xác ngươi rồi.”

Những gì Tiểu Bạch nói làm hắn quả thực vô cùng bất ngờ, nhân tộc rồi cả yêu tộc, thật không ngờ thật sự lại có yêu tộc tồn tại, trước đây hắn còn ngỡ là mọi người phóng đại lên ai ngờ là thật.

Còn chân thật hơn cả là chính tay hắn đánh giết hai con, tuy chỉ là yêu thú cấp một nhưng như vậy đã đủ cho hắn tự hào rồi.

Cái tên yêu tộc hay đúng hơn là yêu thú, bất kỳ đứa trẻ nào cũng đã từng ít nhất một lần nghe qua, với bọn chúng không có gì đáng sợ hơn yêu thú cả, chỉ cần mới nghe qua ngay cả trẻ con đang khóc cũng lập tức im bặt.

Cẩn thận yêu thú bắt con về ăn thịt!

Đây là cách hù con nít dễ nhất của người lớn, vì thế hạt giống từ từ nảy mầm trong tâm trí của tất cả mọi người.

Sau này khi lớn lên mới nhận ra thực chất yêu thú kia không tồn tại, chỉ là một cách hù dọa trẻ con mà thôi, nhưng dù sao thì đây cũng từng là nỗi sợ của biết bao người nếu sau này tự nhiên bắt gặp phải yêu thú nỗi sợ bao năm sẽ lập tức trỗi dậy liền.

Đây đúng là điều bất ngờ nhất trong hôm nay, ráng lắc mạnh cái đầu xua tan đi suy nghĩ trong lòng, Trần Lâm thu dọn một chút rồi dẫn theo Tiểu Bạch rời đi.

Địa Sát Lang này chỉ là yêu thú cấp một, trên người không có gì đáng giá, nghe nói móng của chúng rất cứng, đáng giá chế tạo vũ khí nên hắn chỉ lấy đi thứ này, thịt yêu thú tuy hắn muốn nếm thử nhưng sức lực có hạn với đã chuẩn bị lương khô trước đó, vì vậy chỉ cắt xuống một ít mà thôi.

— QUẢNG CÁO —

Với hành động này của hắn tham ăn như Tiểu Bạch cũng không có ý kiến gì, ai biết phía trước còn gặp phải bao nhiêu yêu thú nữa.

Quả thực không biết may mắn hay xui xẻo mà cả ngày hôm đó Trần Lâm không gặp phải yêu thú nào nữa, trong khu rừng yên tĩnh này ngoài bóng dáng của hai người bọn hắn thì không còn ai khác xuất hiện, những động vật bình thường gặp phải hắn là đã nhanh chóng chạy mất rồi, hắn cũng không muốn phí tinh lực vào bọn chúng làm gì.

Theo như Tiểu Bạch thì mỗi yêu thú đều có lãnh địa nhất định, tùy vào bản lĩnh của chúng mà có thể xác định được phạm vi lãnh thổ, bình thường nước sông không phạm nước giếng, vì thế rất khó để một lúc gặp nhiều yêu thú cùng một lúc.

Thêm cả việc những yêu thú này rất ít khi đi ra bên ngoài lãnh thổ của chúng, cũng bởi vì vậy con người ít ai biết được sự hiện diện của chúng, mà nếu vô tình gặp phải chưa chắc đã toàn mạng để trở về.

Địa Sát Lang chỉ là yêu thú cấp thấp có nghĩa phía sau còn vô vàn yêu thú đáng sợ hơn nữa, với bản lĩnh của Trần Lâm hiện có cũng không dám mạo hiểm trong này, nếu phía trước có yêu thú cấp hai thì hắn chỉ có thể quay đầu bỏ chạy rồi.

Nâng cao tu vi quan trọng thật đấy, nhưng phải toàn mạng trước đã, hiểu biết về yêu thú của hắn hiện vô cùng ít, thông tin hiện tại đều đến từ Tiểu Bạch mà có.

Có điều nó cũng cấp thông tin cũng không nhiều như tưởng tượng, nhưng thông tin này rất chung chung, chính vì thế Trần Lâm không thể ỷ lại vào nó được, chỉ có thể lấy bản thân mình đi lần mò từng chút một.

Ngày hôm sau, hai người Trần Lâm phải băng qua được gần trăm dặm mới gặp được đầu yêu thú thứ hai.

Đúng là muốn gặp phải một đầu yêu thú không phải dễ dàng gì cả, phải mất cả một ngày mới tìm ra được con thứ hai.

Điều này không chứng minh được rằng lãnh thổ của chúng rộng lớn, mà là yêu thú quá là hiếm hoi, muốn bắt gặp được cũng không dễ dàng gì, ít nhất thì Trần Lâm cho rằng như vậy.

Chỉ là Tiểu Bạch trực tiếp phản đối suy nghĩ của hắn, nó cho rằng nơi này quá thiếu thốn linh khí nên mới dẫn tới kết quả như vậy.

Chuyện này Trần Lâm không nói được gì, bản thân hắn mới bắt đầu tu luyện với linh khí xung quanh không có khái niệm cụ thể, cũng không biết linh khí thế nào là nhiều thế nào là ít nên chỉ có thể hiểu cách giải thích của nó.

Với hắn thì Tiểu Bạch thuộc một phạm trù khác, vừa giống cao nhân đắc đạo vừa không, tuy nó không khiến cho người ta có cảm giác tin tưởng được nhưng lựa chọn của Tiểu Bạch luôn đúng với hắn.

Khi gặp đầu yêu thú thứ hai này càng chứng minh suy đoán của hắn.

— QUẢNG CÁO —

Đây là một con nhện độc, nếu không có Tiểu Bạch nhắc nhở thì hắn cũng không thể phát hiện ra được.

Lúc gặp phải thì nhện độc này đang bận rộn với bữa tiệc của mình, một tấm màng to lớn vắt chéo giữa các thân cây lại với nhau, từ xa đã có thể nhìn thấy rõ từng sợ tơ trong đó, nó được đan chồng lên nhau một cách khéo léo thậm chí có phần đẹp đẽ.

Tấm màng rung động theo từng bước di chuyển của nhện độc này, ở góc dưới tấm màng tiếp cận mặt đất treo một cái kén lớn được bọc kín một cách cẩn thận, Trần Lâm không biết được bên trong chứa gì nhưng có thể suy đoán được là một con mồi xấu số nào đó.

Nhện độc này có vẻ nhỏ hơn so với Địa Sát Lang trước đó khá nhiều, nhưng quanh cơ thể của nó là tám cái chân dài le ngoe ra các hướng nâng cơ thể nó lên cao, thế nên nhìn sơ qua thì trông nó vô cùng to lớn trước mặt Trần Lâm.

Trên người nhện độc mọc ra vô số lông lớn có màu vàng đen xen kẽ càng làm thêm cảm giác yêu dị, phía trước là tám con mắt đen to càng làm nó thêm phần đáng sợ.

Lúc nhìn thấy nó Trần Lâm đã tính quay người bỏ chạy, khi bị nhện độc nhìn chằm chằm cảm giác có từng đợt lạnh sau gay truyền tới, Trần Lâm không có dũng khí khiêu chiến với thứ đáng sợ thế này.

Tuy cũng chỉ là yêu thú cấp một mà thôi nhưng từ cái nhìn của nhện độc thì hắn đã có cảm giác khiếp sợ rồi.

Chỉ là nhện độc lại không cho hắn nghĩ nhiều như vậy, lúc Tiểu Bạch bên cạnh theo thói quen biến mất cũng là lúc nó tấn công tới.

Trần Lâm bị động chỉ biết né tránh thì từng đợt tấn công cứ liên tục vồ tới, trận chiến này so với trước đó khó khăn hơn nhiều lần.

Nhện độc vừa có thể di chuyển trên mặt đất vừa có thể leo trèo trên các cành cây với nhau, nó liên tục nhảy qua nhảy lại phong kín đường lui của hắn.

Ngoài tấn công bằng chân lại còn có thể phóng ra từng sợi tơ cực kỳ chắc chắn, chỉ cần qua một thời gian nữa thì hắn sẽ bị đống tơ này vây kín lấy, bất đắc dĩ chỉ có thể xuất ra Vân Thiên kiếm.

Vốn dĩ dùng sức lực bản thân, kể cả có dùng đến tu vi luyện khó tầng ba đi chăng nữa thì có thể làm đứt được một sợ tơ, nhưng nếu nhiều quá thì hắn lực bất tòng tâm, đây không phải là lúc ẩn giấu các chiêu bài bản thân nữa..
Bình Luận (0)
Comment