An Thần Lộ

Chương 87



Cùng chung một mục tiêu nên hắn nếu có thực lực cũng sẽ giúp Tào Tu Kiệt báo thù một lần, dù sao Trần Lâm cũng nhận được chỗ tốt từ hắn.
Cái Tào Tu Kiệt đưa cho hắn là một túi trữ vật, thứ này có công dụng khá giống giới chỉ của hắn, chỉ là so với giới chỉ vẫn có phần bất tiện hơn.

Một là nó to bằng nắm tay chỉ có thể để bên trong người, thứ hai không gian bên trong cũng không quá tính là lớn, ngang dọc chỉ có chừng nữa trượng mà thôi.
Không thể so sánh giới giới chỉ của hắn nhưng tại Huyễn Linh đại lục này túi trữ vật vẫn là một thứ vô cùng quý giá, chỉ những người có đầy đủ tiền tài mới có khả năng sở hữu.
Với Trần Lâm thứ có giá trị nhất không phải là thứ này mà là vật bên trong nó, lật tay một cái một thanh trường kích liền xuất hiện trong tay, lại quét tới một cái, gốc cây gần đó lập tức bị chẻ làm đôi.
Tào Tu Kiệt nói đây là một thanh bảo khí, nhưng có lẽ chỉ có mình hắn biết rằng không phải, thứ này đúng hơn thì chính là một thanh linh khí, không biết có phải là trung phẩm linh khí hay không nhưng so với Vân Thiên kiếm của hắn thì tốt hơn nhiều.
Trần Lâm không phải là kiếm tu nên thanh trường kích này lại càng phù hợp với hắn hơi, chưa kể sử dụng lại vô cùng thuận tay, so ra uy lực còn lớn hơn Vân Thiên kiếm rất nhiều.
Thanh trường kích này tên gọi đầy đủ là Kỷ Thiên Lưỡng Diện Phong Vân Trường Kích, cũng chính là dòng chữ khắc trên cán, cảm thấy cái tên này quá dài Trần Lâm liền gọi là Phong Vân trường kích hay cũng có thể gọi là Phong Vân kích.

Gọi là kích nhưng nó lại có phần giống với thương hơn, chính xác hơn thì phải là thương mới phải, hắn cũng không biết tại làm sao mà lại gọi Phong Vân là kích nữa.
Nguyên bản phải có thêm lưỡi hình bán nguyệt gắn ở một hoặc hai bên nhưng Phong Vân kích lại không có.
Thanh vũ khí này cao hơn cả người hắn cả cái đầu, phần lưỡi dài cả thước, hai bên uốn lượn thành hình sóng không kém phần sắc bén hắn nghĩ có lẽ so với Vân Thiên kiếm cũng không hề kém chút nào.
Nối liền với phần cán là một nhúm lông màu đỏ, hắn cũng không rõ tác dụng để làm gì, có lẽ là làm thêm cho đẹp.

Phần cán còn lại lại chính là phần hắn ưa thích nhất, cán kích vừa vặn cầm rất vừa tay thêm nữa bên trên lại có những hoa văn như những đám mây trải dọc thân cán, mỗi khi hắn quán nhập linh khí vào những đường vân này lại muốn hiển hiện ra bên ngoài.
Sử dụng lại vô cùng thuận tay, chưa kể phương thức tấn cống lại đa dạng và khá linh hoạt, tuy rằng không có kích kỹ đi kèm nhưng Trần Lâm đã vô cùng hài lòng rồi.
— QUẢNG CÁO —
Có Phong Vân kích trong tay sức chiến đấu của hắn sẽ tăng thêm một bước.
Tuy vậy thứ đáng giá của Tào Tu Kiệt để lại cho hắn không phải là Phong Vân trường kích này mà là Tử Linh Tâm Pháp, theo như Tào Tu Kiệt nói thì cuốn tâm pháp này chính là cao cấp công pháp hồn đạo.
Không giống với lực đạo thì hồn đạo cần phải tu luyện công pháp mới phát huy được thực lực bản thân, chính bởi vì vậy công pháp hồn đạo bên ngoài vô cùng quý giá.
Không biết do sắp đặt hay là ngẫu nhiên mà cuốn công pháp này lại gọi là Tử Linh, cũng không phải do dị linh căn của hắn mà có thể là do sự trùng hợp nào đó.
Tào Tu Kiệt nói công pháp này khá là quý giá, Hồng Bất Vân nghe nói cũng vì cuốn công pháp này mà trở mặt với hắn ta, bên trong chính là thủ pháp khống vật thượng thừa, nghe nói tu luyện đến cực hạn có thể nhấc bổng cả một quả núi vác đi đánh nhau.

Đạt đến cấp độ này đã tiếp cận với Đùng lão tổ năm nào rồi.
Mặc dù vậy Trần Lâm biết hắn không phải là tu linh giả nên công pháp hồn đạo với hắn không có tác dụng, thứ hắn cảm thấy có tác dụng nhất chính là bên trong tu được thần niệm.
Cái gì gọi là thần niệm ư?
Nói dễ hiểu chính là giác quan thứ sáu của ngươi, nói khó hiểu một chút thì chính là kéo linh hồn của ngươi ra đánh nhau với người khác.


Nói tóm lại có thần niệm không chỉ giúp ngươi lấy hai đánh một mà mỗi lần ra tay đều nhanh hơn người khác một bước, giống như nắm lấy đại tiên cơ vậy.
Nói thì dễ nhưng để tu luyện được thần niệm thì không dễ dàng một chút nào, nữa tháng qua Trần Lâm chỉ có dùng một nữa thời gian để tu luyện còn một nữa đã tiêu phí vào việc khai phá thần niệm.
Mất cả tuần thần niệm của hắn chỉ phóng ra được có chừng vài thước mà thôi, đã vậy khi tu luyện đầu óc của hắn còn như muốn nổ tung ra nữa, đáng lẽ ra tu luyện thần niệm sẽ không có dấu hiệu này, Trần Lâm lúc đó còn tưởng bản thân đã hoá điên mất rồi chứ.

Việc đề thăng thực lực khiến Trần Lâm điên cuồng, bất chấp mọi thứ tu luyện, thần niệm cũng thế, việc có được thần niệm sẽ giúp bản thân hắn rất nhiều, vì vậy hắn không tiếc mọi giá cố gắn khai mở thần niệm.
Mặc dù khó khăn là vậy cuối cùng cũng dẫn tới thành công bước đầu, cũng ngay chính lúc hắn có thần niệm khi bản thân chưa kịp vui sướng hắn lại phát hiện một bí mật khiến hắn chấn kinh, khó có thể chấp nhận được sự thật này.

— QUẢNG CÁO —
Tam hồn thất phách, hợp lại thành thập phương chi niệm, tu luyện thần niệm đến cuối cùng sẽ thành thập niệm, mỗi ý niệm, mối suy nghĩ sẽ tự quyết định thay hắn.
Đáng lẽ Trần Lâm không thể nào tu luyện ra được thần niệm, khi có thần niệm hắn mới hiểu rõ được chuyện này, thần niệm chỉ có bước đạt tới kim đan mới có thể tu luyện, nhưng đó vẫn không phải là điều quan trọng nhất, cái chính là Trần Lâm không thể nào tu ra thần niệm dù có kim đan đi chăng nữa.
Hắn có được thần niệm mà thần hồn không vỡ nát là sự tình may mắn cỡ nào, nhớ lại lúc đó khi đến bước quan trọng nhất đầu óc của hắn muốn vỡ tung ra, thần trí tuỳ thời sụp đổ, cảm tưởng chỉ cần có một lực nhỏ tác động vào là liền sẽ bùm, thế gian sẽ không có người nào tên Trần Lâm nữa cả.
Cũng chính lúc thần trí hắn muốn sụp đổ, bên trong nê cung liền có một lực lượng ấm áp truyền ra ổn định lại tâm thần của hắn, cũng chính lúc này Trần Lâm bất ngờ lại có được thần niệm, thứ mà đáng lẽ ra hắn sẽ không bao giờ có được.
Bảo chính hắn may mắn có được thần niệm là bởi vì Trần Lâm chỉ có nhị hồn thất phách, ai cũng biết người bình thường sẽ có đầy đủ tam hồn thất phách, nhưng với hắn thì không.
Không biết bằng cách nào hắn lại thiếu mất một hồn, nhưng không đủ tam hồn thất phách thì không thể coi là một con người hoàn chỉnh được.
Tam hồn gồm Thai Quang, Sảng Linh và U tinh, thiếu bất cứ một hồn nào với Trần Lâm đều là một thiếu sót vô cùng lớn, không biết bằng cách nào nhưng nói không quá khi Trần Lâm có thể sống tới bước này đã là một kỳ tích rồi.
Hắn cũng phần nào rõ được tại sao bản thân khi hắc thạch trụ khảo nghiệm lại không ra linh căn rồi, thế gian chỉ có phàm căn cũng chính là từ Bính đẳng trở xuống, tuyệt không có người giống hắn.
Lý do là gì Trần Lâm không biết nhưng hắn không tin chuyện này là ngẫu nhiên, xem ra Hồng Bất Vân cùng Lập Điền biết gì đó về hắn, Trần Lâm thầm nghĩ.
Chính bản thân sớm muộn cũng phải đi Lĩnh Hồng sơn một chuyến.

Đang chìm vào suy nghĩ thì một bóng đen bên trong hang động tràn ra vây lấy hắn.
— QUẢNG CÁO —
Nhìn thấy bóng đen này Trần Lâm liền mỉm cười, đây chính là thứ cắt ngang hắn và Tào Tu Kiệt nói truyện trước đó.
“Tào Ảnh.” Trần Lâm thu lại Phong Vân kích rồi vẫy gọi bóng đen tới.
Tào Ảnh là tàn hồn mà Hồng Bất Vân muốn dùng để tế hồn cho đứa con của Tào Tu Kiệt, dù không thể cứu được con mình nhưng Tào Tu Kiệt lúc đó lại cứu ra được Tào Ảnh này, để mà nói thì đứa con của Tào Tu Kiệt cùng Tào Ảnh đều mang trong mình một số phận và đáng thương như nhau.
Đến Tào Tu Kiệt cũng không biết Tào Ảnh là ai nhưng bởi vì sự kiện kia nên hắn đã sớm coi Tào Ảnh thành con của mình rồi, Trần Lâm cũng cảm thấy Tào Ảnh không có gì đáng ngại nên không có ý kiến gì.
Thế giới tu chân có quá nhiều thứ mới mẻ nên Trần Lâm cũng không bất ngờ gì nhiều với Tào Ảnh linh hồn này.
Tào Ảnh bình thường không bao giờ thấy nói chuyện nhưng nó vẫn có suy nghĩ riêng của mình, có thể trước đây nó từng là con người chỉ là giờ lại có thể tồn tại dưới dạng linh hồi mà thôi, suy nghĩ của nó cũng khá đơn thuần, xem ra toàn bộ ký ức cũng theo đó biến mất.
Có thể nói không quá khi xem Tào Ảnh là ma, chỉ là Trần Lâm thì lại không xem là như thế.
Nghe nói khi chết linh hồn bị đưa về cõi âm, khi qua cầu Nại Hà sẽ bắt gặp Vọng Hương Đài, nơi đó có một bà lão phân phát Canh Mạnh Bà cho các vong hồn, sau khi uống bát canh mạnh bà, khi đó mọi ký ức trước vào kiếp trước sẽ hoàn toàn bị lãng quên, cũng chính là các vong hồn có thể đầu thai sống một kiếp mới được rồi.
Đây cũng là truyền thuyết mà hắn nghe nói, thực tế tất nhiên không người nào biết được, nhưng câu chuyện này không phải không có ý nghĩa.

Nhìn xem Tào Ảnh lúc này cũng không khác gì những linh hồn như vậy, không rõ mình là ai, quá khứ từng có thế nào.
Quá khứ của hắn cũng là một mớ hỗn độn, còn quá nhiều thứ còn cần hắn từ từ tìm hiểu, bởi vậy hắn vẫn khá đồng cảm với Tào Ảnh..


Bình Luận (0)
Comment