Ẩn Thần Tân Thê - Sa Kim Lưu Chử

Chương 227

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phiên ngoại 8: Phiến diệp chi tâm – 1

Nghỉ hè, sinh viên, thực tập. Đã lâu rồi Thi Sương Cảnh chưa tiếp xúc với ba từ này. Thậm chí y còn có phần hào hứng, dù sao cũng sống trong núi quá lâu rồi, vừa thiếu đi sự huyên náo của tuổi trẻ, vừa thiếu tiếp xúc với xã hội.

Những năm gần đây, chùa Liên Tương đã trở thành ngôi chùa lớn của Mật tông Trung Quốc, thu hút vô số tăng đoàn tới giao lưu, công việc chủ yếu nhất là giải nghĩa, biên dịch kinh thư. Mùa hè năm nay có một đoàn nghiên cứu muốn trú tại chùa Liên Tương, kết hợp với tăng nhân trong chùa để hoàn thành việc dịch một bản kinh tạng Mật giáo Trung Quốc. Trong đoàn nghiên cứu không chỉ có chuyên gia nghiên cứu Phật giáo, sách cổ, mà còn có học giả trẻ nghiên cứu tượng Phật, nghệ thuật tôn giáo, lịch sử tôn giáo Đông Á, họ đều dẫn theo nghiên cứu sinh của mình…… Trong mắt Thi Sương Cảnh, tất cả những nghiên cứu sinh trẻ tuổi ấy đều là “sinh viên”, đều hết sức đáng yêu.

Những nhà nghiên cứu từ trời Nam biển Bắc cùng tụ họp tại thành phố D, Thi Sương Cảnh quyết định làm người đón đoàn. Y muốn đi thì La Ái Diệu cũng sẽ đi.

Thi Sương Cảnh chuẩn bị một tấm băng rôn ghi “Nhiệt liệt chào mừng đoàn nghiên cứu liên hợp tám trường”, chờ mọi người ở sân bay. Một mình y không căng nổi tấm băng rôn dài thòng, y bèn nhìn sang La Ái Diệu, mà La Ái Diệu lại cầm ly cà phê, vờ như không thấy.

“Em như thế làm tôi ngại quá đấy.” La Ái Diệu nói, “Tôi vốn dĩ đã tự bán hàng tự khen hay rồi, giờ còn phải căng băng rôn mời người ta tới phê bình, biên dịch, nghiên cứu hàng của tôi —— Họ đều là người lớn cả rồi, có thể tự tìm được chỗ.”

Đối với La Ái Diệu, đoàn nghiên cứu này hoàn toàn là một bất ngờ chứ hắn không hề cố tình thúc đẩy, hắn tưởng các đoàn nghiên cứu đều đã được dẫn tới trung tâm nghiên cứu Mật giáo thời Đường thành lập ở hành lang Hà Tây, không ngờ lại có người gửi email xin trực tiếp tới chùa Liên Tương để nghiên cứu, thực ra là do họ để ý bản kinh thư gốc được lưu giữ tại chùa Liên Tương. Để đảm bảo chùa Liên Tương có thể thành lập một cách suôn sẻ, La Ái Diệu đã để lại một số kinh thư dành riêng cho chùa Liên Tương cất giữ, vì liên quan tới tiêu chuẩn nghi thức Mật tông đặc biệt nên bản gốc của những kinh thư này không thể phục chế hay scan thành file điện tử. Trung tâm nghiên cứu Mật giáo thời Đường tại hành lang Hà Tây cũng sở hữu một số kinh thư độc nhất vô nhị, sự phân phối các bản gốc này quả thực là do La Ái Diệu cố ý.

Mà điều hài hước hơn thực ra là ——

“À phải, nghiên cứu viên hàng thật giá thật tới rồi, vậy nghiên cứu viên của chùa Liên Tương là anh đây sẽ phải giới thiệu bản thân như thế nào?” Thi Sương Cảnh hỏi.

La Ái Diệu đáp qua quýt: “Cứ xem như tôi là sư quét đất thôi. “

“Anh có quét đất đâu.” Thi Sương Cảnh đang vui nên cũng muốn trêu hắn một chút, “Cùng lắm thì anh bảo mình là người nhà của kế toán chùa. “

“Cứ bàn lùi mãi thế!” La Ái Diệu vươn tay gãi cằm Thi Sương Cảnh, Thi Sương Cảnh lại né ra, y đã nhác thấy một nhóm người bước ra từ cổng ra.

Y dúi một góc băng rôn vào tay La Ái Diệu, kéo căng băng rôn ra. Đoàn nghiên cứu nhanh chóng phát hiện sự chào đón khoa trương này, tuy chỉ có hai người mà sao cảm giác náo nhiệt quá.

Thi Sương Cảnh đếm sơ số lượng, cũng đông ra phết, ít nhất phải ba mươi người.

“May mà em thuê xe khách to nhất.” Thi Sương Cảnh nói, “Chào mừng mọi người! Tôi là Thi Sương Cảnh, kế toán chùa Liên Tương, còn anh ấy là…… “

“Trác Dật Luân. “

Vị chuyên gia tóc muối tiêu chủ động tiến lên bắt tay La Ái Diệu và giới thiệu “Trác Dật Luân” cho học trò của mình, nói rằng hắn là chuyên gia tiếng Phạn chủ trì công việc nghiên cứu tại chùa Liên Tương, họ có thể tới chùa Liên Tương tiến hành nghiên cứu đều nhờ vào thông tin của Trác Dật Luân. Có học trò lấy điện thoại ra tra ngay, song thông tin về Trác Dật Luân ở trên mạng lại rất ít ỏi.

“Tôi chỉ là kẻ trông kho sách thôi. Tiểu Cảnh mới là nhân vật quan trọng trong chùa, mọi người đến rồi sẽ biết.” La Ái Diệu nói một cách khiêm nhường. Thi Sương Cảnh liếc hắn, y không nói gì, bởi vì chẳng biết phải giải thích từ đâu. Ừm, đúng, địa vị của Thi Sương Cảnh tại chùa Liên Tương là một bầu không khí, chỉ khi đến chùa mới cảm nhận được.

Hiện tại là hơn 7 giờ tối, Thi Sương Cảnh và La Ái Diệu đón đoàn nghiên cứu xong, chiếc xe khách liền chở mọi người đến sau núi Thanh Thành. Đoàn nghiên cứu muốn ở lại chùa Liên Tương trong nửa tháng, họ sẽ sống trong tòa nhà dưới chân núi, trong chùa chỉ dành ra vài gian phòng trống cho ai yếu chân thôi, còn những người khác đều di chuyển bằng xe buýt hoặc tự lái xe.

Câu lạc bộ golf dưới chân núi có một khách sạn liền kề, tiệc chào mừng buổi tối được tổ chức tại khách sạn này.

Thi Sương Cảnh khó lòng diễn tả tại sao mình lại nhiệt tình chủ động như vậy, cảm giác này khác hẳn với khi chào đón các tín đồ Phật Tử ghé thăm hàng năm. Nói sao nhỉ, những tín đồ đó đều quen nếp rồi, họ rất khách sáo với Phật Tử và người yêu của Phật Tử, còn có một sự kín đáo ngầm hiểu, tuy không phải họ đang làm chuyện xấu xa gì nhưng cũng không tiện rêu rao. Đoàn nghiên cứu thì khác, Thi Sương Cảnh mang lòng kính nể đối với các với tri thức công khai, y cũng vui mừng khi La Ái Diệu đưa thành quả của mình tới nhiều công chúng hơn, dẫu rằng vẫn giới hạn trong tri thức tôn giáo tối nghĩa.

Có mấy chiếc bàn tròn, các học trò và giáo viên đều tự tìm chỗ ngồi. Thi Sương Cảnh bỗng nhận được tin nhắn của Thi Nghi Ngọc.

Bắp: Mẹ ơi, mẹ ra ngoài một lát đi

Trong đầu Thi Sương Cảnh hiện dấu chấm hỏi, y rời khỏi phòng tiệc, thấy Thi Nghi Ngọc đã tới khách sạn. Thi Nghi Ngọc năm nay mười chín tuổi, vì quan hệ xã giao đơn thuần nên trông cậu cũng rất đơn thuần, thậm chí cậu còn đạp xe tới đây. Thi Sương Cảnh dè chừng ngó ra phía ngoài khách sạn, may mà Đậu Đậu và Kiều Kiều Mạch Mạch không đi theo.

“Con ăn tối chưa? Tối nay chỉ toàn món thông thường của khách sạn thôi, con muốn ăn thêm không?” Thi Sương Cảnh hỏi.

Thi Nghi Ngọc tỏ vẻ khinh bỉ, mà chủ yếu là khinh bỉ bản thân: “Tuy con ham ăn thật, nhưng cũng đâu cần bám theo xuống tận chân núi để ăn tiệc chào mừng! Mẹ à, Trình Tử Trân nói cậu ấy cũng tới. “

“Cái tên nghe quen quá nhỉ.” Thi Sương Cảnh ngẫm nghĩ.

“Là bạn học cấp một của con. “

“À! Con bé cũng ở đây hả? “

Thi Nghi Ngọc không biết phải giải thích thế nào về quá trình bạn học cấp một của mình mặt dày xin vào đoàn nghiên cứu, cậu không hiểu cơ cấu của trường đại học cho lắm, mà cũng không muốn hiểu. Thi Sương Cảnh nhận ra sự chần chừ của Thi Nghi Ngọc nên không gặng hỏi nhiều, y dẫn Thi Nghi Ngọc vào phòng tiệc, giới thiệu với mọi người Thi Nghi Ngọc là con trai mình. Chiếc bàn tròn bên trái có một cô bé mắt sáng rực, giơ tay gọi cậu, hóa ra đó chính là Trình Tử Trân. Lâu rồi Thi Sương Cảnh không gặp cô bé này, hình như cô đã chuyển tới thành phố D khi học cấp hai, không ngờ cô bé và Thi Nghi Ngọc vẫn còn giữ liên lạc.

La Ái Diệu: Bắp không hiểu tình yêu đâu, em đừng nghĩ nhiều.

Bị Trình Tử Trân gọi, Thi Nghi Ngọc ngượng ngùng ngồi vào giữa một nhóm chuyên gia học giả. Trình Tử Trân khoe với đàn chị nghiên cứu sinh: “Thấy chưa, em không lừa chị mà, em thực sự quen…… con trai của quản lý chùa! Em cần gì phải lừa thầy Hoàng đúng không? Hồi nhỏ em thường hay đến chùa Liên Tương, lên đại học mới biết đó là một ngôi chùa lớn nổi tiếng…… “

Thi Sương Cảnh: Cái giọng oang oang này nghe cũng quen ghê.

La Ái Diệu: Hồi nhỏ con bé từng tới chùa nhận nuôi hai con mèo, đều chăm sóc rất chu đáo.

Thi Sương Cảnh: Thảo nào Bắp chịu tới đây.

La Ái Diệu: Cười chết mất, quản lý chùa cơ đấy.

Thi Sương Cảnh: Bắp không phải con trai anh à?

La Ái Diệu: ……

Thi Sương Cảnh: Ai là quản lý chùa?

La Ái Diệu: Là tôi.

Thi Sương Cảnh: Để xem Bắp có thể chào hàng thêm hai con mèo nữa không.

La Ái Diệu: ?

Hai người sôi nổi trò chuyện trong lòng, ở ngoài thì cười tủm tỉm, trông càng thân thiết hơn. Trong bữa tiệc có chuyên gia hỏi Thi Nghi Ngọc đang học trường nào, cậu thản nhiên trả lời là mình học kém quá nên không đi học nữa, bây giờ đang đi trông cổng, nuôi chó mèo cho chùa. Mọi người đâm ra hiếu kỳ về gia đình họ Thi, Trình Tử Trân thì rất thức thời giữ mồm giữ miệng, cô còn phải cảm ơn Thi Nghi Ngọc nữa mà.

Nếu không nhờ Thi Nghi Ngọc thì Trình Tử Trân không thể tham gia đoàn nghiên cứu với tư cách sinh viên chưa tốt nghiệp. Trước đây khoa có gửi email liên hệ chùa Liên Tương nhưng đều như đá chìm đáy biển, đổi sang người khác gửi cũng vô ích. Trình Tử Trân chọn môn nghệ thuật Phật giáo, bỗng nhiên nhìn thấy ảnh chụp chùa Liên Tương, sau giờ học cô liền hào hứng tìm thầy giáo, bảo rằng đó là ngôi chùa mình thường ghé thăm hồi còn học tiểu học. Thầy giáo tìm đúng người rồi, bèn hỏi Trình Tử Trân có quen ai ở chùa Liên Tương không.

Trình Tử Trân giơ điện thoại: “Em quen Thi Nghi Ngọc!”

“Thi Nghi Ngọc là ai?” Thầy giáo thắc mắc.

Thi Nghi Ngọc là ai không quan trọng, quan trọng là sau khi tan học Trình Tử Trân đã nhắn tin cho Thi Nghi Ngọc, đến tối email có phản hồi luôn, việc liên lạc của nhóm nghiên cứu rốt cuộc cũng bắt đầu đi vào quỹ đạo.

Hễ có đông người là Trình Tử Trân lại hứng lên, cô nàng tiếp tục giới thiệu: “Hôm ấy tớ đang học môn nghệ thuật Phật giáo thì trên slide tự dưng hiện ra một bức ảnh tượng Bồ Tát mèo, mặt trước là Bồ Tát đồng đội mũ Đường Tăng, mặt sau tựa vào một chú mèo đồng —— Nhìn là biết ngay chùa Liên Tương nhà cậu, mẹ tớ hay tới đây vái lạy mèo đồng để được phù hộ chơi mạt chược phát tài đấy!”

Thi Sương Cảnh: Cười quá đi mất, làm sao đây, Bắp đứng ngồi không yên kìa.

La Ái Diệu: Ha ha, tôi đồng ý cho họ tới chính là để chứng kiến cảnh này đấy.

Thi Sương Cảnh: ?

La Ái Diệu: Mùa hè này sẽ náo nhiệt lắm cho xem, mẹ Bắp à.

Thi Sương Cảnh: Anh hóng hớt cả con trai mình à cha Bắp.

La Ái Diệu: Chứ không thì chán lắm.

Thi Sương Cảnh: Cũng phải.

Bình Luận (0)
Comment