Lãnh Du cho bút vào túi nhựa trong suốt, thở dài: "Ngoài cây bút này ra, tôi không nghĩ ở đây còn tìm thấy thứ gì khác."
Lâm Hinh lắc đầu, đáp: "Thật sự hết rồi."
Cảnh sát Lư cũng nói: "Dù chưa tìm được chủ nhà nhưng đó chỉ là chuyện sớm muộn."
"Đã như vậy, chúng ta về thôi." Lãnh Du quyết định.
Ba người họ đều hiểu độ khó lần này. Trên đường về Sở, mọi người đều im lặng trầm tư.
Cây bút có liên quan gì đến vụ án?
Lúc này, điện thoại của cảnh sát Lư reo lên, đầu bên kia nói: "Cảnh sát Lư, có một người phụ nữ đến Sở."
Cảnh sát Lư cau mày hỏi: "Đó là ai?"
"Cô ấy nói mình tên Tạ Xảo Nhu, là trợ lý của Dương Lệ Thanh." Người kia trả lời.
Tạ Xảo Nhu?
Lâm Hinh và Lãnh Du nhìn nhau.
Tại sao trợ lý của Dương Lệ Thanh lại bất ngờ xuất hiện ở Sở cảnh sát?
Cảnh sát Lữ nghe vậy bèn dặn: "Chúng tôi sẽ về ngay. Cậu nhớ trông chừng cô ta, đừng để cô ta rời đi."
Vì vậy, ba người trở lại với chút hy vọng.
Cảnh sát Lư vội vã bước vào, bây giờ ông không muốn buông bỏ bất kỳ manh mối nào có lợi cho vụ án. Ông hỏi: "Cô ấy ở đâu?"
Một cảnh sát cho biết: "Chúng tôi đã đưa cô ấy đến phòng thẩm vấn".
Cảnh sát Lu gật đầu, đưa Lãnh Du và Lâm Hinh vào phòng thẩm vấn.
Tạ Xảo Nhu ngồi trong phòng, nhìn bức tường trắng trống rỗng, cô buồn bã nhớ về quá khứ với cô Dương.
Có trời biết cô đã phải lấy hết can đảm để đến được đây. Nếu không phải nhớ đến Dương Lệ Thanh đối tốt với cô, cùng với nỗi đau của người kia, cô cảm thấy cả đời mình sẽ không bao giờ có đủ can đảm để đến đồn cảnh sát một mình, còn xin gặp cục trưởng dù bản thân có thể bị xem là kẻ tình nghi.
Dù can đảm lớn đến đâu nhưng bây giờ ngồi ở đây cô vẫn sợ nhưng cô phải mạnh mẽ, vì lời khai của mình có thể sẽ giúp cảnh sát tìm ra hung thủ.
Đang lúc cô suy nghĩ thì cửa bị đẩy ra, cô nhìn thấy ba người đi vào, hai nữ một nam.
Người đàn ông bước đến gần cô, bắt tay cô, nói: "Tôi họ Lư, là cục trưởng của Cục cảnh sát Thành phố." Sau đó ông lần lượt chỉ vào hai người phụ nữ bên cạnh, giới thiệu: "Đây là cảnh sát Lâm, người bên cạnh là cảnh sát Lãnh. Cả hai họ đều thuộc Cục Điều Tra Liên Bang."
Tạ Xảo Nhu rụt rè nhìn hai người, thấy một người có vẻ mặt điềm đạm, ánh mắt lạnh lùng, làm cô giật mình.
Cô biết Cục Điều Tra Liên Bang là ai. Nếu vụ án này được họ nhúng tay vào không biết là phúc hay họa.
Lãnh Du như đọc được suy nghĩ của Tạ Xảo Nhu, cô bình tĩnh nói: "Chỉ cần cô không giết người thì cô không cần phải sợ."
Tạ Xảo Nhu lại bị giọng điệu lạnh lùng của cô dọa, nhưng cô cũng hiểu ý Lãnh Du, bèn gật đầu.
Cảnh sát Lư mỉm cười với cô rồi ngồi xuống. Lâm Hinh và Lãnh Du ngồi ở hai bên trái, phải của ông.
"Chúng ta bắt đầu thôi?" Cảnh sát Lư trầm giọng hỏi.
Tạ Xảo Nhu gật đầu.
"Cô tên Tạ Xảo Nhu?" Cảnh sát Lư hỏi.
Cô ấy nói: "Phải"
"Cô làm trợ lý cho Dương Lệ Thanh bao lâu rồi?" Cảnh sát Lư tiếp tục hỏi.
"Khi tôi tốt nghiệp đại học lúc 23 tuổi, tôi tình cờ gặp Dương Lệ Thanh và trở thành trợ lý của cô ấy. Tôi đã đi theo cô Dương 5 năm." Tạ Xảo Nhu trả lời.
"Dương Lệ Thanh là người thế nào? Cô ấy có tốt với cô không?" Lúc này, Lãnh Du ngồi bên phải cảnh sát Lư hỏi.
"Tuy cô Dương ít nói nhưng cô ấy luôn rất tốt với tôi, tôi ở bên cô ấy lâu vậy, chưa bao giờ bị cô ấy đối xử tệ bạc. Cô Dương cũng không phải người khắc khe. Tuy tôi chưa từng làm chỗ khác nhưng tôi dám chắc cô ấy là một người sếp tốt." Tạ Xảo Nhu khẳng định.
Lãnh Du "ừm" rồi quay lại nhìn cảnh sát Lư.
Cảnh sát Lư ho nhẹ, tiếp tục: "Tôi tin rằng cô đã nghe vụ Dương Lệ Thanh bị thảm sát phải không?"
Tạ Xảo Nhu cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Tôi có nghe thấy."
"Cô có biết chúng tôi đang tìm cô không?" Cảnh sát Lư hỏi.
"Tôi biết, dù sao tôi cũng là trợ lý của cô Dương, sớm muộn gì các sếp cũng sẽ tìm tôi. Nhưng sếp ơi, tôi thật sự không giết cô ấy." Tạ Xảo Nhu ngẩng đầu nói, khóe mắt ướt át.
Lâm Hinh đưa khăn giấy cho cô, nhẹ nhàng an ủi: "Chúng tôi không xem cô là nghi phạm, chúng tôi chỉ muốn hỏi cô vài chuyện."
Tạ Xảo Nhu đưa tay nhận khăn giấy lau nước mắt.
"Khi cô đến đây, chắc có chuyện mà chúng tôi không biết nhưng cô muốn nói với chúng tôi đúng không?" Cảnh sát Lư nói.
Tạ Xảo Nhu lại gật đầu: "Phải."
"Vậy cô nói đi."
Tạ Xảo Nhu sụt sịt kể: "Vì Đêm Tối sắp được dựng thành phim nên sau khi tham dự buổi ký sách Thiêm Thụ, tối hôm đó cô Dương phải đến một nhà hàng để gặp đạo diễn và Triệu Gia Quân của tập đoàn Triệu thị để thảo luận về cốt truyện. Đây cũng là lần đầu cô Dương gặp Diệp Thuyên."
Cái tên Diệp Thuyên lại được nhắc tới, Lãnh Du hỏi: "Dương Lệ Thanh và Diệp Thuyên là người yêu?"
Tạ Xảo Nhu ngơ ngác nhìn Lãnh Du, thấy cô đang nhìn mình với đôi mắt sắc bén. Cô còn chưa nói, làm sao viên cảnh sát trước mặt đoán được?
Một lúc lâu sau, cô đáp: "Cô Dương và Diệp Thuyên đang yêu nhau."
Lãnh Du hỏi: "Theo lời cô, họ chỉ vừa mới quen nhau? Hơn nữa, làm sao cô biết quan hệ của bọn họ? Dương Lệ Thanh nói cho cô biết?"
Tạ Xảo Nhu lập tức lắc đầu nói: "Cô ấy không nói với tôi. Sau khi hai người yêu nhau, có hôm, cô Dương đến nhà họ Triệu, khi cô ấy về vốn không có gì khác lạ nhưng vài hôm sau, cô ấy bất ngờ tìm tôi muốn tôi làm nhân chứng cho di chúc của cô ấy."
"Cho nên cô đoán được quan hệ của cổ và Diệp Thuyên?" Lâm Hinh hỏi.
"Phải. Cô ấy đã lập di chúc và chuyển phần lớn tài sản của mình sang tên Diệp Thuyên. Tôi là nhân chứng cho di chúc và đã ký tên dưới sự chứng kiến của luật sư."
"Cô Tạ, Dương Lệ Thanh hẳn rất tin tưởng cô. Không chỉ kể cô nghe về tài sản của mình mà còn nhờ cô làm nhân chứng di chúc cho cô ấy." Lãnh Du nói.
Sắc mặt Tạ Xảo Nhu hơi thay đổi, cô vội nói: "Tôi không biết tại sao cô Dương lại bất ngờ nhắc đến chuyện này, chỉ là cô ấy đối tốt với tôi nên tôi đồng ý."
Ba cảnh sát trong phòng thẩm vấn đều đang tiêu hóa manh mối này. Cả ba không ngờ Dương Lệ Thanh và Diệp Thuyên là người yêu. Các nàng nghĩ ngay đến vết sẹo trên ngón đeo nhẫn của Dương Lệ Thanh và cô gái trẻ lang thang ở nhà xác.
Lãnh Du nói: "Ngày đó cảnh sát Lâm nhìn thấy một cô gái trẻ ở ngoài nhà xác, người đó không phải cô?"
Tạ Xảo Nhu lắc đầu đáp: "Không, tôi không dám tới nhà xác."
Lãnh Du nhìn chằm chằm vào Tạ Xảo Nhu, nhưng đầu cô lại đang nhảy số. Tổng hợp các thông tin lại, người phụ nữ bên ngoài nhà xác chính là Diệp Thuyên.
"Dương Lệ Thanh đã đính hôn với Diệp Thuyên chưa?" Cảnh sát Lư hỏi.
"Rồi, tôi nghĩ vậy, vì tôi thấy chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út bên trái của cô Dương." Tạ Xảo Nhu nói.
"Cô có biết chúng tôi tìm thấy một vết sẹo giống như chiếc nhẫn trên ngón áp út bên trái của cô ấy không?" Cảnh sát Lư nói.
Tạ Xảo Nhu trợn to hai mắt, hỏi: "Vết sẹo hình chiếc nhẫn?"
"Phải. Cô Tạ, theo lời cô, chúng tôi có thể kết luận đây là một vụ án giết người vì tình." Cảnh sát Lư dừng lại rồi nói tiếp: "Trước đây Dương Lệ Thanh có người yêu khác không?"
"Chuyện này thì tôi không rõ, nhưng tôi không nghe người khác nói, cũng không thấy ai ở bên cạnh cô ấy nên tôi nghĩ là không có." Tạ Xảo Nhu đáp.
"Cô Tạ, cô nói, sau khi Dương Lệ Thanh từ nhà họ Triệu trở về, cô ấy đã nhờ cô làm nhân chứng cho di chúc của mình. Vậy cô ấy có nhắc tới chuyện xảy ra ở nhà họ Triệu không?" Lâm Hinh bất ngờ đặt câu hỏi.
"Vậy thì không. Hơn nữa, quan hệ của cô Dương và nhà họ vốn tốt đẹp nên tôi không nghĩ bọn họ có liên quan đến vụ này. Nhưng bây giờ cô ấy bị sát hại, mà trước khi chết bất ngờ lập di chúc nên tôi nghĩ đã có gì đó xảy ra. Nếu không, cô Dương sẽ không đưa ra quyết định vội vã như vậy."
"Cảm ơn sự hợp tác của cô. Ngoài chuyện này ra, cô còn muốn nói gì nữa không?" Cảnh sát Lư hỏi.
Tạ Xảo Nhu gật đầu, đáp: "Có, tôi biết Diệp... Chị Diệp hiện đang ở đâu. Tôi nghĩ các sếp đến tìm chị ấy, chị ấy có thể sẽ nói ra vài manh mối có lợi cho các sếp. Đây là địa chỉ của chỉ." Cô lấy mảnh giấy trong túi xách đưa cho cảnh sát Lư.
Cảnh sát Lư liếc nhìn địa chỉ, hỏi: "Cô ấy sống ở thành phố Phương?"
"Dạ, đây là quê của chị Diệp." Tạ Xảo Nhu nói.
Lãnh Du đột nhiên hỏi: "Cô Tạ, cô có biết lúc sống Dương Lệ Thanh từng đến thành phố Phương không?"
Tạ Xảo Nhu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của cô, dù sợ nhưng vẫn gật đầu: "Tôi biết."
"Cổ nói cho cô biết?" Lãnh Du hỏi.
"Không, tôi tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa cô ấy và chị Diệp." Tạ Xảo Nhu thì thầm.
Lãnh Du cười lạnh, đổi chủ đề, hỏi: "Cô Tạ, tôi rất tò mò làm sao cô có được địa chỉ của Diệp Thuyên, sao cô biết thông tin liên lạc của cô ấy? Làm sao cô vẫn giữ liên lạc với cô ấy? Hôm nay chắc cô cũng đã gặp cổ."
Tạ Xảo Nhu đỏ mặt đáp: "Hôm nay tôi có đến nhà chị ấy, tôi thấy chị ấy buồn nên muốn an ủi, nhưng tôi biết dù an ủi thế nào chị cũng không bớt đau buồn. Vì vậy tôi nghĩ tôi có thể giúp chị Diệp hỗ trợ cảnh sát tìm ra hung thủ sát hại cô Dương. Lúc trước khi cô Dương đến phim trường, tôi là trợ lý nên có theo cô ấy đến đó vài lần. Tôi cũng biết chị Diệp từ dạo đó, chị ấy tốt với cô Dương và cũng tốt với tôi."
Nghe cô nói vậy, Lãnh Du nhếch môi, hơi quay đầu liếc nhìn Lâm Hinh, vừa lúc nàng nhìn sang, liền nháy mắt với nàng.
Lâm Hinh lườm cô, tình cảm của cô Tạ đối với Diệp Thuyên bị Lãnh Du nhìn thấu, Lãnh Du này chắc sắp thành tinh rồi.
Cảnh sát Lư bối rối nhìn ba người phụ nữ trong phòng.
Sau đó ông vẫn nói: "Cô Tạ, cô còn muốn nói gì với chúng tôi nữa không?"
Tạ Xảo Nhu: "Tôi đã nói hết."
Sau đó, cảnh sát Lư đứng dậy, nói: "Được, vậy cảm ơn cô đã cung cấp thông tin cho chúng tôi. Nếu có điều gì khác cần cô giúp đỡ, chúng tôi hy vọng có thể liên hệ lại với cô."
Sau đói Tạ Xảo Nhu cung cấp thông tin liên lạc của mình cho họ, cô bước ra khỏi đồn cảnh sát.
Lãnh Du nhìn bóng lưng của cô, nói: "Chúng ta phải điều tra thêm manh mối Tạ Xảo Nhu cung cấp."
Cảnh sát Lư hỏi: "Cảnh sát Lãnh sợ cô ấy nói dối?"
Lãnh Du nói: "Dù khả năng cô ấy nói dối rất nhỏ, nhưng vụ án giết người vẫn đang được điều tra, vì vậy chúng ta phải cẩn thận."
Cảnh sát Lư đáp: "Việc này cảnh sát Lãnh có thể yên tâm, tôi sẽ phái người đi kiểm tra nơi ở của Diệp Thuyên như cô ấy nói. Sau khi tra xong, chúng ta có thể thẩm vấn Diệp Thuyên xem di chúc có đúng không. Còn chuyện tình cảm giữa hai người họ, chúng ta có thể hỏi khi gặp mặt Diệp Thuyên. Còn phía nhà họ Triệu, ta cần tăng cường lực lượng quan sát họ. Nếu Tạ Xảo Nhu nói thật, vậy hẳn Dương Lệ Thanh đã biết gì đó ở nhà họ Triệu, cô cũng biết mình đang gặp nguy hiểm nên mới lập di chúc."
Lâm Hinh đồng ý: "Tôi cũng có ý này. Nhà họ Triệu là dân kinh doanh nên họ sẽ không để tâm đ ến tài sản của Dương Lệ Thanh. Vì vậy sẽ không có tranh chấp về tài sản. Dương Lệ Thanh lớn lên trong nhà họ, nếu cô ấy và Diệp Thuyên đính hôn, cô ấy sẽ báo tin cho ông bà Triệu, người đã nuôi lớn mình biết. Có lẽ kết quả không như ý hoặc thậm chí có chuyện khiến cô ấy cho rằng sẽ uy ***** đến tính mạng của mình hoặc Diệp Thuyêt nên mới chuyển tài sản qua danh nghĩa của Diệp Thuyên. Cuối cùng, cô ấy rất yêu Diệp Thuyên nên mới làm ra quyết định này nhưng chúng ta cần phải chứng minh tính thực hư trong lời khai của Tạ Xảo Nhu trước khi bắt đầu điều tra sâu."