An Tĩnh Trong Em

Chương 35


3 giờ chiều.

Cuối cùng buổi hội kịch cũng đến vào những giây phút đếm ngược.

Sảnh hội trường bây giờ rất đông đúc, mặc dù phải gần 1 giờ nữa mới bắt đầu.

Lớp 12A2 được biểu diễn đầu tiên nên đã tới chỗ chuẩn bị mọi thứ trước, cùng với các lớp có tiết mục kế tiếp đó.

An Tĩnh kiểm tra mọi thứ lần cuối cùng nữa mới buông lỏng, đi xuống hàng ghế để ngồi xem vở kịch đầu tiên chuẩn bị diễn ra.

Đột nhiên ánh sáng tắt đột ngột, chỉ còn bóng đèn pha về chỗ dẫn chương trình buổi hội kịch ngày hôm này.

Người dẫn chương trình là một cô giáo viên trẻ, khá xinh đẹp khi khoác lên mình bộ váy Lolita màu xanh nhạt, muốn cùng thể hiện chủ đề cổ điển và hiện đại trên trang phục.

"Kính chào mọi người đã đến hội kịch ngày hôm này.

Vở kịch đầu tiên của chúng ta được nhà biên kịch thiên tài Sếch-xpia người anh mang đến cho chúng ta một âm hưởng tình yêu đầy đau xót, đầy tấn bi kịch của thế hệ còn cháu của hai gia tộc.

Vâng và sau đây chúng ta cùng chào đón tiết mục mở màn đầu tiên của chúng ta do lớp 12A2 thể hiện đoạn mở đầu của tấn bi kịch của tình yêu giữa Romeo và Juliet.

Xin mời các bạn thể hiện.

"
Tấm màn được vén lên, bối cảnh được lấy ở vườn nhà Ca-piu-let, Ro-me-o-ra.

Mở đầu là một chàng thanh niên hống hách ngang tàng cất giọng hát vang đầu tiên.

"Kẻ chưa từng bị thương thì cớ sao phải sợ sẹo chứ?"
Một nàng Juliet xuất hiện sau cánh cửa sổ, khe khẽ nhìn lên bàu trời trầm tư.


Theo đó là lời dẫn chuyện và âm điệu du dương lột tả nỗi niềm của một cô gái mới biết yêu và chàng trại mới nếm vị tình si đầu đời.

Juliet: Ôi chao ơi!
Romeo: Nàng lên tiếng! Hỡi nàng tiên lộng lẫy, hãy nói nữa đi! Bởi đêm nay, nàng toả ánh hào quang, trên đầu ta, như một sứ giả nhà trời có cánh, đang cưỡi những áng mây lững lờ lướt nhẹ trên không trung, khiến những kẻ trần tục phải cổ ngước đôi mắt trắng dã lên mà chiêm ngưỡng.

Mặc dù vở kịch mang âm hưởng ngọt ngào của mọi người nhưng do sự diễn quá lố bịch khiến cho mọi người buồn cười hơn là thấy hay.

Juliet: Ôi, Rô-mê-ô, chàng Rô-mê-ô! Sao chàng lại là Rô-mê-ô nhỉ? Chàng hãy khước từ cha chàng và từ chối dòng họ của chàng đi ; hoặc nếu không thì chàng hãy thể là yêu em đi, và em sẽ không còn là con cháu nhà Ca-piu-lét.

Rô-mê-ô chàng ơi, mang tên chàng hãy vứt bỏ tên họ của chàng đi ; chàng hãy đem tên họ ấy, nó đâu phải xương thịt của chàng, đổi lấy cả em đây!
Sau một hồi xem, vở kịch tình yêu cũ mèm đã đi vào hồi kết.

Tổng kết lại là chỉ mang tính chất tấu hài mua vui chứ không có gì cả.

Sau bảy bảy bốn chín quản đường gian,cuối cùng cũng đến lượt lớp A7.

Tưởng chừng là sẽ chán nhưng mà đã thu hút mọi người từ phút giây đầu tiên.

Cảnh đầu tiên ai cũng nghĩ sẽ là khung cảnh mở đầu truyện nhưng mà không, mở đầu là một đoạn kịch câm vừa nhảy múa lôi cuốn mọi người bước chân vào một thế giới do A7 đã xây dựng nên.

Cũng có hoàng hậu nhà vừa, cũng có chú ếch báo điềm trước nhưng tổ biên kịch đã phá cách, cho chú ếch biến thành một chàng trai tạo điểm ấn tượng hơn.

Chú ếch:Điều bà mong ước bấy lâu sẽ thành sự thực.

Hết năm nay bà sẽ sinh con gái.

Ếch ộp.

Tạo hình của chú ếch gây ấn tượng bởi sự đáng yêu nghiêm nghị và tất nhiên vai này do Chu Tần thủ vai.

Mặc dù khá bực bội nhưng được mọi dỗ ngọt hết lời, tên nhóc này mới chịu hoàn thành sứ mệnh.


Âm nhạc vẫn cứ du dương, thanh âm của người dẫn chuyện càng thêm một tầm cao mới.

"Thấm thoát một năm trôi qua, hoàng hậu cũng đã hạ sinh được một vị công chúa xinh xắn.

Nhà vừa vui mừng hạ lệnh tổ chức buổi tiệc."
Tấm màn được hạ xuống và nhanh chóng được kéo thêm trong chốc lát, bây giờ đến cảnh mừng tiệc ở hoàng cung.

Các bà phù thủy đều chúc công chúa những điều tốt đẹp cho vị công chúa.

Lời chúc của bà thứ 11 vừa dứt thì phù thủy thứ 13 xuất hiện và hét lớn.

Bạch Nhược trong vai Phù thủy thứ 13: Đến năm mười lăm tuổi công chúa sẽ bị mũi quay sợi đâm phải rồi lăn ra chết!
Dứt lời, bỏ đi.

Đến đây âm nhạc thay đổi đi, không còn nhộn nhịp tươi vui mà gieo những tiếng réo rất đau thương cho khán giả ở dưới khán đài.

Cảnh tượng này khiến cho mọi người không khỏi đau lòng cho vị công chúa xinh đẹp bất hạnh này.

Giọng kể chuyện trầm lắng, khẽ run rẩy để khiến cho người xem cũng run rẩy theo.

"Cuối cùng bà phù thủy thứ 12 lên phù phép,khuôn mặt già nua đau xót cho bé con tội nghiệp này."
Tô Nguyệt trong vai phù thủy thứ 12: Công chúa sẽ không chết, mà chỉ ngủ một giấc dài trăm năm.

Chuyện kể cứ tiếp tục diễn biến cho đến khi biến cố xảy ra khi nàng công chúa Aurora 15 tuổi.

An Tĩnh thủ vai công chúa Aurora đang mặc một chiếc váy rất xinh đẹp, khiến cho khán giả ở dưới không thể rời mắt được.

Khi mà công chúa Aurora chạm vào mũi quay sợi, như một con diều bị dây, yếu đuối ngã khuỵu xuống khiến cho mọi người xem không khỏi đau xót, thầm rủa vị phù thủy 13 ác độc kia

Thế là tấm màn một lần nữa buông xuống, khi tấm màn lại được kéo lên là khung cảnh tồi tàn của một vương quốc giàu có bậc nhất trước đây.

Cảnh sắc ở đây đìu hiu hoang tàn nhưng bên trong sự đổ nát ấy là một nàng công chúa xinh đẹp đang say giấc.

Mục Chấp trong vai hoàng tử Philip bước ra sân khấu khiến cho đám nữ sinh ở dưới ầm ỹ không thôi.

Coi kìa, coi kìa! Mục Chấp đẹp trai quá đi!
Không ngờ Mục Chấp lại tham giá chứ! Nếu mà biết sớm, tôi ngày nào cũng hóng ở A7 rồi.

Tiếng bình luận xôn xao của đám nữ sinh khiến cho bọn con trai không khỏi phát bực mình.

Mấy cô chỉ xem mỗi Mục Chấp là con trai, vậy các lão tử đây chết rồi sao?
Thật là chết tiệt!
Chàng hoàng tử oai hùng chém đứt những sợi gai chằng chịt theo sau đó là tiếng gào rú não tàn của đám nữ sinh.

A a a! Thật muốn sinh con cho cậu ấy quá!
Đẹp trai quá đi!
Lời bình chuyện lại vang lên, du dương theo điệu nhạc.

"Chàng hoàng tử Philip đi đến một lâu đài hoang tàn, chàng trai trẻ này không sợ nguy hiểm mà đi vào trong đó."
Cho đến khi thấy một nàng công chúa đang ngủ trong chiếc giường mềm mại, chàng hoàng tử không khỏi si mê.

Tiến gần, tiến gần hơn nữa.

Những cô gái ở dưới khán đài phát cuồng lên, không quan tâm hình tượng bản thân mà hò hét.

Hoàng tử anh đừng hôn công chúa nữa, tới đây hôn em đi!
Đúng vậy, mau đến đây.

Nghe những câu nói này, Mục Chấp không khỏi đen mặt như đít nồi.

Điên chắc? Người anh thích đang nằm đó tự dưng với mấy nhân loại ngu xuẩn các ngươi ư?
Bước chân càng ngày càng lại tới gần, hai khuôn mặt gần sát nhau trong chốc lát.

Cả hội trường ai nấy đều đông cứng lại, nhưng do anh quay lưng về phía khán giả, tiện thể che luôn hành vi phạm tội của bản thân.


Một nụ hôn tươi mát dần dần chạm lên quả đào đỏ mộng, An Tĩnh căng thẳng vô cùng nhưng sự căng thẳng này làm cho cô càng rồi loạn.

Nụ hôn nhanh chóng rơi xuống, lưu luyến cuống quít một hồi lâu khiến cho An Tĩnh không khỏi đơ người.

Á! Nụ hôn đầu của lão nương!
Cơ thể cô không không phản kháng lại mà còn phối hợp giao thoa với anh?
Chết tiệt!
Con đũy mê trai lại lên nữa rồi!
Nhìn bộ dạng cứng đơ nhưng lại cũng phối hợp của An Tĩnh khiến Mục Chấp không khỏi mở cờ trong bụng, nhanh chóng công thành đoạt đất mà quấn lấy chiếc lưỡi non mềm.

Khi âm nhạc thay đổi, anh tiếc nuối đứng dậy, thầm nghĩ sẽ hôn bù sau vậy.

Cuối cùng công chúa Aurora cũng tỉnh lại mang lại sức sống cho cả vương quốc và được hạ màn bởi một điệu nhảy, hấp dẫn người xem bởi những thay đổi chuyển biến.

Vở kịch cũng đến lúc hạ màn, mọi người ra chào khán giả chuẩn bị đi xuống thì nghe mọi người hô hoán không khỏi ba chấm tháng lớn.

"Diễn lại thêm nữa đi! Tôi chưa xem đã ghiền!"
" Đúng vậy, thêm một lần nữa đi."

Sau khi diễn xong, A7 không vội thay trang phục mà đứng lại chụp ảnh.

Mọi người tự động nhường cho An Tĩnh và Mục Chấp vào vị trí trung tâm.

Vừa mới chụp vài bức thì một lũ người chạy tới đòi xin chụp ảnh nhất là nữ.

Ai cũng tưởng sẽ đòi chụp với Mục Chấp.

Nhưng mà không! Lại là An Tĩnh!
Khiến cho mọi người không khỏi nghi ngờ nhân sinh.

Mục Chấp đối với một lực lượng tình địch hùng hậu này không khỏi nhăn mặt.

Hừ, cho nhân loại các ngươi lần này thôi đó! Sau này thì dẹp đi nhá!.

Bình Luận (0)
Comment