An Tĩnh Trong Em

Chương 92


Ngày hôm sau.

Khoa sinh vật trường đại học A vừa chuyển đến một mỹ nữ đến đây khiến cho mọi người xào xáo không thôi.

Chuyện này nhanh chóng được lên top tìm kiếm của mọi trong diễn đàn về nữ sinh viên thần bí này.

Có điều ồn ào đến mấy cũng không ảnh hưởng đến An Tĩnh lúc này.

Đương nhiên cô tới đây làm sinh viên được đánh tiếng trước với hiệu trưởng, yêu cầu ông giữ kín thân phận này của cô.

Với thân phận mới là cháu gái của Trần gia, nhưng Trần gia nào thì cũng không rõ nữa.

Cái tên Trần Tĩnh An là cái tên mới của An Tĩnh trong thời gian sắp tới.

Việc thay đổi thân phận của mình, An Tĩnh không giấu diếm với Trần giáo sư cái gì cả toàn bộ đều nói với ông ấy.

Trần giáo sư nghe vậy chỉ biết bật cười và mắng cô đồ trẻ con khiến An Tĩnh mặt mày không hề đẹp cho lắm.

An Tĩnh dưới sự giúp đỡ của Mục Chấp mang hành lý đến ký túc xá mặc dù anh không tình nguyện cho lắm.

Bởi vì cô sống ở đây khiến cho thời gian ở bên cậu không còn nhiều như trước nữa.

Thế nào cô cũng đâm đầu vào phòng nghiên cứu rồi lại theo Trần giáo sư đi xem mấy con vi sinh vật lăng quăn dưới kính hiển vi.

Anh không biết chúng có điều gì khiến cho cô yêu thích đến vậy mặc dù anh đã cố thử thích nó một thời gian nhưng rồi cũng từ bỏ luôn.

An Tĩnh phải mất một thời gian dài để uy hiếp, dụ dỗ Mục Chấp thì cậu mới đồng ý không làm loạn lên.

Dù sao như Mục Chấp mà An Tĩnh mới đến đây tiếp tục theo đuổi ước mơ của mình.


Việc Mục Chấp giúp mỹ nữ mới chuyển đến khiến thu hút mọi người khá lớn, bởi vì giá trị nhan sắc thần tiên của bọn họ đi cùng nhau.

Ai mà ngờ được Mục ma đầu lãnh đạm như tiền thế mà đi cùng với đại mỹ nữ này xứng đôi không thôi.

Quần chúng ăn dưa xuýt xoa khi nhìn thấy cảnh chốn tiên bồng này.

Nhất là nam sinh luôn chằm chằm vào An Tĩnh khiến cho Mục Chấp không khỏi hối hận về quyết định sai lầm của mình.

Bây giờ anh cực kỳ hối hận khi mà đã đề nghị An Tĩnh xoã mái tóc dài ra, lợi dụng mái trước che khuất đi bớt khuôn mặt tinh xảo này.

Ai mà ngờ được rằng càng thu hút bọn ong bướm trong trường này nữa chứ.

Mái tóc dài phất phới trong gió cộng thêm dáng người mảnh khảnh cân đối, làn da trắng nõn nà khiến cho ai nhìn thấy cũng phát cuồng về bộ dạng thanh thuần này.

Chưa kể đến đôi mắt đằng sau mái trước, trong suốt sạch sẽ luôn ẩn chứa thứ gì đó bí ẩn mà dụ hoặc làm cho ai nấy đều tò mò muốn khám phá nó.

Đôi môi nhỏ nhắn, tuy không dùng chút son nào lại đỏ thắm như quả anh đào chín nhũn căng mọn, mời gọi người tới ngắt lấy.

Bất giác trong suy nghĩ của mọi người và kể cả Mục Chấp, An Tĩnh vừa có cách yêu mị như một tiểu yêu tinh muốn câu dẫn người khác, lại vừa thanh thoát trong sáng như một tiểu tiên nữ lần đầu hạ phàm xuống trần gian để dạo chơi.

Hai sắc thái đối lập này thế mà lại nằm trên người của An Tĩnh.

Nhiều lúc Mục Chấp muốn tuyê bố chủ quyền trước mặt mọi người, An Tĩnh là của mình nhưng lại không dám manh động lấy.

Sợ rằng An Tĩnh phản cảm mình mà chạy mất thì công sức gây dựng bấy lâu nay đổ sồn đổ biển hết mất.

Vì thế Mục Chấp chỉ có thể uất nghẹn bản thân, dùng ánh mắt sắc lạnh đe doạ những phần tử đang rục rịch ngo ngoe có ý đồ không được tốt với An Tĩnh.

An Tĩnh nhanh chóng đến quản lý của khu ký túc xá nhận lấy số phòng của mình thì lục tục giúp đỡ cho Mục Chấp mang đồ lên phòng thì bị anh càu nhàu, không cho cô đụng đến bất cứ thứ gì ở đó.

Một mình Mục Chấp mang hết đồ đạc đi theo An Tĩnh lên phòng ở của cô.

An Tĩnh nhanh chóng bước lên tầng 3, phòng của cô là 302 nên gần ngay thang máy ra vào.

Trước khi đến đây, cô quản lý ký túc xá đã nói rằng cô sẽ ở cùng ba nữ sinh năm hai khác nữa.

Hi vọng các cô có thể nhanh chóng hòa nhập với nhau.

An Tĩnh vừa mở cửa phòng ra thì lại được chào đón nồng nhiệt rất độc đáo, một cây chổi quét nhà không ai làm mà trong nhà phóng thẳng ra.

Nếu không phải do Mục Chấp nhanh chóng kéo cô lại thì cái cáng chổi không thương tiếc đập thẳng vào mặt của cô rồi.

Trước tình cảnh đó cả hai người đứng bên ngoài không khỏi đen mặt, Mục Chấp dự định kéo cô trở về không cho cô ở cái chốn này nữa thì đột nhiên bên trong vọng ra tiếng của nữ sinh.

"Bạn học mới vừa đến sao? Xin lỗi vì chuyện hồi nãy nha."
Sau khi xem tin nhắn vừa gửi tới, Mục Chấp vội vàng đi trước.

An Tĩnh cũng gật đầu trước những lời dặn dò của anh.

Một cô gái khá xinh xắn bước ra chào đón An Tĩnh và xin lỗi chuyện thất thố hồi nãy.


An Tĩnh không muốn đặt nặng vấn đề nên đã gật đầu.

Cô nữ sinh đang nhiệt tình kéo An Tĩnh bước vào trong, miệng không ngừng oai oái kêu lên thông báo.

"Này chị em, có bạn học mới vừa đến này.

Nhanh ra chào hỏi coi."
Hai người còn lại lục tục trên giường bước xuống nhìn đồng học mới chuyển đến.

Cả ba người ai nấy cũng nhiệt tình giới thiệu tên của bản thân mình.

Cái cô gái mà An Tĩnh gặp bên ngoài ban nãy là Âu Dương Miểu, sinh viên năm hai của khoa kinh tế tài chính.

Cô bạn mũm mĩm này nhanh chóng giới thiệu cặn kẽ.

" Người đeo kính cận dày cộm, đầu tóc bù xù như tổ quạ này tên là Lưu Thi, hiệu là Lưu Ma Ma.

Ma Ma này đang theo là sinh viên năm thứ hai của khoa máy tính chuyên dụng.

"
Lưu Ma Ma này khẽ đánh Âu Dương Miểu một cái rõ đau, khẽ gật đầu chào hỏi An Tĩnh thêm một lần nữa.

Cặp kính dày cộm này nét đặc trưng của Lưu Thi Thi và bản tính hay soi mói chuyện tiểu tiết này mới có cái tên gọi là Lưu Ma Ma.

Âu Dương Miểu lại hướng sang cô gái mặc bộ đồ ngủ màu hường, cô không khỏi muốn đánh cô nàng này trong lúc nào cũng có thể ngủ gục được hết.

"Con ma ngủ bên cạnh cậu là Tang Niên, hiệu là Niên Ma Nữ.

Lúc nào cậu ta luôn luôn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, lần nào cũng lâng lâng chỗ nào không biết.

Sinh viên năm hai khoa dược.

"
Âu Dương Miểu từ chối với việc đánh thức Tang Niên, nhiệt tình giới thiệu về bản thân của mình.


" Tớ là Âu Dương Miểu, sinh viên năm thứ hai khoa mỹ thuật.

Cũng như bọn họ có biệt hiệu, của tớ là Miểu Ma Đầu.

Nên cái hội này toàn là những ma hết.

"
An Tĩnh có chút co giật khóe miệng của mình nhưng cũng phải giới thiệu bản thân của mình.

" Mình là Trần Tĩnh An, sinh viên năm hai của khoa nghiên cứu sinh học.

Trong thời gian tới mong mọi người giúp đỡ."
Âu Dương Miểu nghe vậy không khách khí mà ôm lấy An Tĩnh, đột nhiên cô ấy quan sát lấy An Tĩnh thì không khỏi suýt xoa.

"Ôi Tiểu An, cậu có muốn gia nhập hội của tụi tớ không.

Bình thường thì ít nhưng điên có thừa.

Được cái là rất vui nha."
An Tĩnh cười cười gật đầu, Âu Dương Miểu nhìn An Tĩnh cười rộ lên trong lòng có chút xao xuyến.

"Trong hội ma này cũng có đại mỹ nhân rồi.

Cậu xinh đẹp như thế thì tớ sẽ ưu ái đặt cho cậu là An Ma Mị.

Ui cậu cười lên đẹp lắm nhá.

Nếu tớ mà là đàn ông thì bổ nhào cậu rồi đó.".

Bình Luận (0)
Comment