Ăn Tướng Công

Chương 5

Bữa trước lúc Mạc Lân định đưa Kinh Vô Tuyết đi Tô Châu trà phường, thì quản sự lại vào thông báo có việc gấp, nên Mạc Lân đành hứa hẹn ngày khác sẽ đưa nàng đi.

Bữa nay lúc nàng đang đứng chờ Mạc Lân đưa nàng rời khỏi Mạc gia, thì nàng vô tình nhìn thấy Sở Thuỷ Liên đang ở phía trước, Sở Thủy Liên trông chẳng khác nào cây ngọc đón gió, mềm mại như nước, cao nhã xuất trần, sóng mắt lưu chuyển linh động đầy tự tin, bất cứ ai được diện kiến dung nhan của nàng ta có lẽ đều không tránh khỏi động tâm.

“Phải chăng ngươi chính là Sở Thuỷ Liên cô nương, ngươi thật đẹp”.

Sở Thủy Liên nhìn lại Kinh Vô Tuyết , giọng nói có chút băn khoăn “Xin hỏi cô nương là……”

“Tên ta là Kinh Vô Tuyết, ngươi cứ gọi ta là Tuyết nhi thôi”. Nàng vừa nói vừa kéo cái lồng có đựng Tiểu Bụi vào sát người.

“Ra cô nương chính là Kinh gia tam tiểu thư, ngưỡng mộ đã lâu”.Tiếng nói của Sở Thuỷ Liên thật là ngọt ngào ôn nhu nghe mà động lòng người, khi nàng nói đôi mắt màu nâu nhạt của nàng có chút buồn buồn.

“Ngươi đã nghe qua tên ta rồi sao?” Không có lẽ nàng lại nổi tiếng đến thế.

“Sự việc vị hôn thê của Mạc thiếu gia tới chơi, toàn trang trên dưới không ai không biết”. Sở Thuỷ Liên cũng vì việc này mà đến đây. Nàng muốn nhìn xem rốt cuộc Kinh Vô Tuyết có mị lực ghê gớm tới mức nào mà khiến cho Mạc Lân quyết không giải trừ hôn ước, nàng hiểu rất rõ con người Mạc Lân không phải là loại người có thể dễ dàng tuân theo sự sắp đặt của cha mẹ và để cho người khác dắt mũi thế này.

“Thực ngượng ngùng, hôn ước đó kỳ thật đều là do các vị trưởng bối khởi xướng, chứ không phải do chủ ý của chúng ta”. Kinh Vô Tuyết đáp lời, mặt đỏ hồng lên vì ngượng, đối mặt với Giang Nam đệ nhất tài nữ, một người cầm kì thư họa không gì không tinh thông, khác hẳn với một thiên kim tiểu thư bất tài vô dụng như nàng, nên nàng không khỏi có chút ngượng ngùng.

“Ngươi thực sự rất chi là may mắn đấy ngươi có biết không?” Ít nhất cha mẹ của nàng ta đã vì nàng ta mà tìm một chỗ môn đăng hộ đối, kết hôn rồi thì không còn phải lo lắng gì hết. Còn vận mệnh cuộc đời nàng hoàn toàn nằm trong tay các vị trưởng bối, nhưng họ một chút cũng không lo lắng gì cho nàng, đối với họ mà nói, nàng cũng chỉ là một món hàng có giá trị, bản thân nàng cũng đã vì việc buôn bán của gia đình mà chịu hy sinh rất nhiều thứ.

“Thật vậy sao?” Kinh Vô Tuyết không rõ tại sao trong mắt Sở Thủy Liên lại ngập tràn sự bi ai như vậy. Sức khỏe của nàng từ nhỏ đã rất yếu kém, nên được phụ thân hết lòng nuông chiều, lại ảnh hưởng tư tưởng của hai chị gái. Nàng luôn cho rằng hôn nhân phải tự do chính bản thân mình định đoạt, không thể như các thiên kim tiểu thư của các gia đình danh môn khác, không có quyền quyết định hôn sự, cha mẹ đặt đâu phải ngồi đó, số phận như vậy thật bi ai.

“Nó chính là con chuột lần trước đã quậy phá loạn cả lên đúng không”. Sở Thủy Liên xoay người, dò xét chiếc lồng sắt có cất giữ con chuột đang say ngủ.

“Đúng rồi, nó chính là bằng hữu của ta, tên là Tiểu Bụi”. Nàng vừa nói, vừa cẩn thận nâng cao chiếc lồng sắt.

Sở Thủy Liên nghe vậy mà giật mình, lùi về sau vài bước “ngươi nghĩ sao mà lại nuôi dưỡng nó”.

“Nó với ta giống nhau, từ nhỏ đã không có mẹ”. Kinh Vô Tuyết cúi đầu, nhẹ nhàng nói bâng quơ.

“Thực xin lỗi”. Sở Thủy Liên ngạc nhiên, “ ta không biết việc này, Mạc công tử không có nói cho ta nghe”.

“Không sao đâu, xem ra ngươi rất thân với Lân ca ca?”

“Sao lại gọi là Ca ca? Hắn là vị hôn phu của ngươi mà ”. Chẳng nhẽ nàng vẫn còn cơ hội sao ?

“Đúng thế, nhưng ta không hề muốn lập gia đình, lập gia đình thì có cái gì tốt chứ, thời gian hạnh phúc sau khi kết hôn sẽ trôi qua rất mau, bản thân mình sẽ nhanh chóng bị quên lãng, nam nhân nào mà chẳng có ba thê bốn thiếp, không kể tới các tình nhân ở bên ngoài, ta không muốn mình phải sống trong sự ghen tuông và chờ đợi mỏi mòn …. Đấy cũng là lời nhị tỷ của ta nói với ta đó”.

“Nhị Tỷ của ngươi nói đúng đấy, nhưng đó luôn là sự thật không thể thay đổi”. Sở Thủy Liên sâu kín thở dài.

“Ai nói vậy? Nữ nhân cũng có quyền lựa chọn chứ, không việc gì phải làm những việc mà mình không muốn, còn nếu không thể trốn tránh hôn sự thì cứ tranh thủ chơi cho thoải mái trước đã rồi tính sau”.

“Ta…… Có thể sao?”. Sở Thủy Liên tự giễu cợt chính bản thân mình.

“Tuyết nhi, nàng chạy tới đây làm cái gì, chúng ta nên đi thôi …. Thủy Liên cô nương, nàng cũng ở đây sao?”. Mạc Lân tiến lại gần hai người, miệng cười tươi nhìn hai người hỏi “các nàng vừa mới nói chuyện gì vậy”.

Hôm nay là ngày nàng rời khỏi Mạc trang nhưng Mạc Lân không tiễn nàng mà lại đi cùng Kinh Vô tuyết, Sở Thủy Liên cảm thấy trái tim mình như bị rớt xuống vực sâu, trong mắt hắn hoàn toàn không có nàng, nàng mỉm cười yếu ớt nói “Chúng ta nói chuyện vu vơ thôi, không có gì đâu. Mà số hàng hóa Mạc công tử cần ta đã sai người đưa tới cho Mạc trang rồi, nếu vừa lòng xin lần sau lại mua hàng của Sở trang ta nữa”.

“Ta sẽ phái người tới tiễn nàng về”. Mạc Lân mỉm cười đáp lời.

Kinh Vô Tuyết nhìn thấy vẻ mặt ôn nhu của hắn, trong lòng không khỏi có cảm giác buồn buồn.

“Không quấy rầy hai người nữa, Thủy Liên xin cáo từ”. Sở Thủy Liên khẽ cúi người hành lễ.

“Từ từ đã, hay chúng ta cùng nhau vào thành đi, dù sao nàng cũng phải trở về, cũng thuận đường mà”. Kinh Vô Tuyết vô tư đề nghị.

“Như vậy có được không?” Sở Thủy Liên hỏi Kinh Vô Tuyết nhưng ánh mắt lại nhìn chăm chú vào gương mặt vẫn luôn tươi cười của Mạc Lân, nam tử này khiến cho nàng vừa yêu lại vừa hận. Cư xử của hắn với nữ nhân luôn quá ôn nhu, khiến cho nữ nhân nào cũng ảo tưởng vào tình yêu của hắn với mình, rồi tình nguyện trầm luân trong đó. Trong mắt của mọi người hắn là một công tử phong lưu, nhưng nàng biết bản tính hắn không phải vậy.

“Tuyết nhi đã nói vậy thì chúng ta cứ làm như vậy đi”. Từ lúc hiểu được tâm ý của mình với Tuyết nhi, hắn đương nhiên phải có đãi ngộ khác biệt đối với nàng.

“Sở cô nương, ba người chúng ta cùng ngồi chung xe ngựa đi, ngươi là thần tượng của nhị tỷ, nếu tỷ ấy biết ta thân mật với ngươi thế này, tỷ ấy nhất định sẽ ghen tị cho xem”. Kinh Vô Tuyết cao hứng ôm chặt lấy tay của Sở Thủy Liên.

Nhìn Tuyết nhi khờ dại ngây thơ như một đứa trẻ, Sở Thủy Liên tựa hồ có thể hiểu được tại sao Mạc Lân lại điên đảo vì nàng ta như vậy.

Mười hai chiếc xe ngựa tạo thành một đội chậm rãi xuất phát rời khỏi Mạc gia trang.

“Thiếu gia, người thật lòng muốn cưới Kinh gia tam tiểu thư làm vợ sao?” Mạc Li đang điều khiển xe ngựa lên tiếng hỏi Mạc Lân, đồng thời cũng kín đáo quan sát biểu cảm trên mặt của Mạc Lân, Mạc Li bản tính xưa nay luôn lạnh lùng nên giọng nói cũng lạnh tanh.

Mạc Lân gật đầu, ánh mắt vô cùng ôn nhu nhìn về bóng người đang trên xe ngựa bên cạnh.

Mạc Li cúi đầu lén dấu sự kinh ngạc, bởi vì hắn chưa từng nhìn thấy thần thái của thiếu gia lại có thể ôn nhu như vậy.

Đây quả thực là chuyện lạ nên hắn không nhịn được lên tiếng hỏi “Thế còn chuyện với Thuỷ Liên cô nương thiếu gia tính như thế nào? Chúng ta cùng với Sở trang hợp tác làm ăn lâu năm, Sở lão phu nhân luôn mong muốn thiếu gia trở thành cháu rể, nếu giờ để Sở trang biết được người đã quyết cưới người khác làm vợ chẳng biết họ sẽ nghĩ sao”.

Mạc Lân khẽ liếc mắt nhìn sang nhìn Mạc Li, ánh mắt tỏ ý khỏ hiểu lên tiếng hỏi “Ngươi hôm nay có vẻ nhiều lời khác hẳn bình thường nhỉ”.

Không lẽ Mạc Li để ý tới Sở Thuỷ Liên? Mạc Lân đoán vậy nhưng không hỏi thẳng, bởi vì Mạc Li ngày thường luôn giữ đúng phận sự, chỉ nói chuyện liên quan tới công việc.

“Thuộc hạ không dám”. Mạc Li cúi đầu, cố gắng dấu đi cảm xúc của bản thân.

Mạc Lân cũng tỏ ra thờ ơ bình thản nói “Hôm nay chúng ta vào trong thành, ngươi hãy tới Sở trang giúp đỡ Mạc Cấn cùng Mạc Chấn hộ tống hàng hoá”.

“Dạ”. Mạc Li tuân mệnh không dám nhìn Mạc Lân lần nào nữa. Mạc Lân vẻ ngoài tuy ôn hoà, kỳ thật lại rất bình tĩnh, sâu sắc, lanh lợi, thông minh thường làm người ta kinh ngạc, cho nên tuổi tuy còn trẻ mà đã giúp cho việc kinh doanh của gian đình làm ăn phát đạt, gia tài vô biên.

Mạc Li tự dặn mình lần sau phải vô cùng cẩn thận.

“Được, đi thôi”.

“Thuỷ Liên cô nương, bộ y phục màu xanh thêu kim tuyến mà ngươi đang mặc cũng rất sao lại phải đổi bộ khác làm gì?” Kinh Vô Tuyết ngồi cùng xe ngựa với Sở Thuỷ Liên, mắt mở tròn vo nhìn Sở Thuỷ Liên thay y phục với một tốc độ cực nhanh, “Mà nha hoàn của ngươi đâu, ngươi không mang nàng theo cùng hả?”

“Ừm, ta không mang theo”. Sở Thuỷ Liên vừa trả lời vừa chuyên chú chỉnh trang lại y phục.

Kinh Vô Tuyết vẫn nhìn Sở Thuỷ Liên, nàng thấy có gì đó là lạ, nhưng Thuỷ Liên không muốn nói nên nàng cũng không tiện hỏi tiếp. Nàng quay đầu đi, kéo cao tấm rèm xe, nhìn thấy xe của Mạc Lân cùng Mạc Li đi phía trước, nhất thời trong lòng tự dưng thấy hơi khó chịu.

Mạc Lân luôn miệng nói thích nàng, thế sao còn thân mật với nhiều nữ nhân khác như vậy? Nhị tỷ của nàng nói quả nhiên không sai, đã là nam nhân thì ai cũng háo sắc.

Xe ngựa chạy từ Mạc trang tới lúc vào được trong thành ước chừng khoảng hai canh giờ.

Suốt đoạn đường đi, Kinh Vô Tuyết nhìn ngắm phong cảnh nông thôn lạ mắt nên hưng phấn vô cùng, nàng ngó đầu qua của sổ xe la lên “Thủy Liên tỷ tỷ à, có thiệt là nhiều đồng ruộng, nhà cửa và gà nữa”.

“Tiểu thư à, mấy cái đó có gì mà phải ngạc nhiên, Tô Châu của chúng ta cũng có mà”, Đông Mai cất tiếng nói. Chỉ có điều, tam tiểu thư ngày thường không ra khỏi nhà bao giờ nên mới ít gặp mấy cảnh này thôi.

“Dừng lại! dừng”. Mạc Lân sau khi ra lệnh cho cả đội xe dừng lại thì cất tiếng ra lệnh “ở phía trước có bão cát rất lớn, mọi người ngồi yên trong xe ngựa”. Dọc suốt con đường đi, dung nhan của Kinh Vô Tuyết đã khiến cho không biết bao nhiêu người ngẩn ngơ ngắm nhìn, làm hắn vô cùng bức xúc, hận không thể đem đôi mắt của mấy người đó vứt đi luôn cho rồi.

“Ngươi nói thiệt sao? Vậy ngươi cũng nên ngồi yên trong xe ngựa”. Kinh Vô Tuyết nhìn Mạc Lân, ánh mắt tràn ngập sự lo lắng quan tâm.

“Cảm ơn nương tử quan tâm, ta sẽ không sao đâu”.

“Ta muốn cưỡi ngựa quá đi”. Bởi vì Kinh Vô Tuyết từ nhỏ cơ thể yếu nhược, người nhà kiên quyết không cho nàng ra khỏi nhà huống hồ cưỡi ngựa. Ở Đại Đường con gái cũng được phép cưỡi ngựa, nên mỗi lần nhìn bộ dáng của đại tỷ lúc cưỡi ngựa là nàng lại thấy vô cùng ngưỡng mộ.

“Tiểu thư, cưỡi ngựa thực sự rất nguy hiểm, lão gia đã dặn dò nô tỳ tuyệt đối không được để cho người cưỡi ngựa, nếu lỡ để cho người cưỡi ngựa rồi phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, nô tì chỉ có nước lấy cái chết mà tạ tội”. Sắc mặt Đông Mai vô cùng nghiêm trọng cất tiếng ngăn cản.

“Ta biết rồi, mau lại đây, ta sẽ không cưỡi ngựa nữa là được chứ gì”. Kinh Vô Tuyết buộc lòng từ bỏ ý định, đúng lúc này ven đường đột nhiên xuất hiện những con vật vô cùng to lớn thu hút sự chú ý của nàng “Oa! Các người mau nhìn xem, đó là con gì mà có thể to lớn như vậy nhỉ?”.

“Đó là con voi”. Sở Thủy Liên hướng về phía những con voi to lớn mà Kinh Vô Tuyết chỉ, giải thích “ Nghiễm Châu thành là nơi giao thương hàng hóa của cả vùng biển phía nam bắc này, những con voi lớn đó có lẽ đến từ Phù Nam [1] hoặc Tịch Thực [2]”.

“Còn những con vật giống ngựa mà lại cõng trên lưng những ngọn núi nhỏ, miệng nhỏ hơn miệng ngựa đó là con gì?”

“Đó là những con lạc đà đến từ Tây Vực”.

“Thủy Liên tỉ, ngươi biết nhiều nhỉ”. Kinh Vô Tuyết hai mắt sáng lóa ngập tràn sự sùng bái. Sở Thủy Liên kiến thức sâu rộng, tài mạo song toàn, Mạc Lân chú ý tới nàng cũng phải, ngay như nàng là nữ nhân dù không muốn mà vẫn không kiềm chế được, xao động cả trái tim.

“Chỉ là chút kiến thức thôi mà”. Sở Thủy Liên cười yếu ớt, nàng thật sự không thể ghét một kẻ “tình địch” như Kinh Vô Tuyết được.

“Còn kia là cái gì?” Kinh Vô Tuyết chỉ tay về phía một vật trông rất lạ mắt.

Đột nhiên–

“ Tuyết Nhi, mau trốn vào trong xe ngựa”. Mạc Lân cảnh báo xong thì vội vàng ra lệnh cho đội xe dừng lại.

“Sao thế? Có chuyện gì thế?” Kinh Vô Tuyết không nghe lời, ngược lại còn thò đầu ra ngoài cửa sổ ngó nghiêng, trong lúc nàng không phòng bị một trận mưa tên bay tới.

May mắn là phần lớn số tên đều bị Mạc Lân đánh gẫy, nhưng vẫn lọt lưới một vài mũi tên bắn trúng vào của sổ.

Kinh Vô Tuyết chứng kiến cảnh này mà choáng váng tinh thần, Mạc Lân sử dụng chiêu ‘tượng bạch trảm kê’ [3] liên tục đánh gẫy số tên bay tới, nàng không ngờ nổi Mạc Lân võ công lại có thể lợi hại như thế.

“A! tiểu thư, mau vào đây”. Đông Mai sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

Sở Thủy Liên cũng kinh hãi thất sắc la lên “Đúng đó, Kinh cô nương đừng ngó đầu ra ngoài cửa sổ nữa nguy hiểm lắm”.

“Gọi ta là Tuyết nhi chứ”. Kinh Vô Tuyết bị Đông Mai kéo mạnh vào trong xe ngựa, nhưng đôi mắt tò mò vẫn nhịn không nổi ngó nghiêng ra ngoài, bắt gặp cảnh một tên thích khách che mặt cầm đao đánh tới “Này, bọn họ vì sao lại phải che mặt kín bưng chỉ để lộ mỗi đôi mắt như vậy hả? bọn họ không nóng sao chứ?”

“Tiểu thư, đó là bọn người xấu, sở dĩ bọn họ che mặt là vì không muốn có người nhận ra”. Đông Mai thật phục tiểu thư sát đất luôn, thời điểm nguy hiểm thế này mà tiểu thư vẫn còn tâm tình tìm hiểu mọi chuyện “ Tiểu thư kéo rèm xe xuống đừng có lại gần quá như thế”.

“Không thể nào có chuyện gì đâu, ta chỉ nhìn có một cái thôi mà”. Đột nhiên, ánh đao sáng lòa quét ngang tới, may mắn cho Kinh Vô Tuyết đã thông minh lùi vào trong xe kịp thời.

Đông mai sợ tới mức mắt mở trừng trừng ngất xỉu tại chỗ.

Đúng lúc này, xe ngựa bỗng dưng bị lay động mạnh, tên thích khách che mặt thừa cơ tiến lại gần chiếc xe ngựa.

Hắn điều khiển xe ngựa phóng đi như tên bay, sự việc phát sinh quá nhanh khiến bọn người Mạc Lân phản ứng không kịp.

“Thật đáng chết mà”. Mạc Lân cao giọng “đuổi theo”.

Mấy người bọn Mạc Lân đuổi tới một vùng núi non hoang sơ vắng vẻ thì bị mất dấu, không còn nhìn thấy bóng dáng chiếc xe ngựa đâu nữa.

“Bọn chúng có chạy đằng trời”. Mạc Li cười lạnh.

“Những người này rõ ràng đã phục kích chờ đợi cho chúng ta rời thật xa khỏi phạm vi thế lực của Mạc gia trang rồi mới hành động, có thể thấy được đây là kế hoạch được tính toán hết sức chu đáo. Đáng giận thật!”.

“Thiếu gia, ngươi xem trên cây kia”. Một mũi tên được cắm phập vào chỗ rất cao ở trên cây, đầu mũi tên có cột một bức thư nhỏ.

Mạc Lân không suy nghĩ nhiều, nhanh nhẹn phi thân lên cây để rút mũi tên ra, ném xuống cho Mạc Cấn đỡ lấy. Rồi hắn phóng xuống, mở thư ra đọc. Trong thư viết rằng:

Gửi Mạc thiếu trang chủ

Vị hôn thê của ngươi đang nằm trong tay chúng ta, hạn cho ngươi trong ba ngày phải giao vật mà Hiên Viên Vô Cực đã giao cho ngươi tại Phong đình cách thành Nghiễm Châu mười dặm, nếu không nghe lời sẽ phải nhận lấy hậu quả nghiêm trọng .

“Thiếu gia, trong thư nói gì?” Mạc Cấn vội hỏi.

“ Đáng chết!” Mạc Lân phẫn nộ thét vang. Trong lòng hắn âm thầm thề rằng, hắn tuyệt sẽ không để cho bất cứ kẻ nào làm tổn thương Kinh Vô Tuyết.

Nhìn thấy tia độc ác lóe lên trong mắt Mạc Lân rồi biến mất, Mạc Li cùng Mạc Cấn không tự chủ được toàn thân khẽ run rẩy, hãi người nhìn nhau trong đầu đồng loạt có suy nghĩ y như nhau ‘xem ra, mấy cái tên cướp chết tiệt đó thật xui xẻo mới đụng vào diêm vương Mạc Lân”.

Chú giải :

1. Phù Nam là : tên phiên âm Hán-Việt của một quốc gia cổ trong lịch sử Đông Nam Á, xuất hiện khoảng đầu Công Nguyên, ở khu vực hạ lưu và châu thổ sông Mê Kông. Theo nhiều thư tịch cổ Trung Quốc, thì trong thời kỳ hưng thịnh, vương quốc này về phía Đông, đã kiểm soát cả vùng đất phía NamTrung Bộ (Việt Nam), về phía Tây đến thung lũng sông Mê Nam (Thái Lan), về phía Nam đến phần phía Bắc bán đảo Malaixia.

2. Tịch Thực : Ko tìm thấy tài liệu nói về vương quốc này – ai biết giải thích giúp ta với nha.

3. Tượng bạch trảm kê : Voi trắng chém gà.

Xe ngựa chạy mải miết không dừng.

“ Tuyết Nhi cô nương, ngươi muốn làm cái gì vậy? Ngươi đừng có ra ngoài đó, ta sợ quá, Đông Mai mau tỉnh lại”. Sở Thủy Liên kinh hoàng sợ hãi, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

“Thực xin lỗi, xin hỏi một chút”. Kinh Vô Tuyết lên tiếng hỏi tên hắc y nhân đang đánh xe ngựa, hắn quay lại nhìn nàng nhíu mày né người tránh sang bên cạnh một chút.

Đông Mai bị dọa sợ tới ngất xỉu giờ đã được Sở Thủy Liên đánh thức dậy, vừa tỉnh lại đã thấy tiểu thư đang tiếp cận với tên hắc y nhân xấu xa đang đánh xe ngựa, tiểu thư sao có thể hành động tùy tiện gây nguy hiểm như vậy chứ? Nàng một lần nữa vô cùng kinh hãi hét toáng lên “Tiểu thư, người làm gì vậy? Người mau mau trở vào trong xe ngồi yên đi”.

Tiểu thư ít giao tiếp với bên ngoài, bản tính đơn thuần thiện lương chẳng biết rằng lòng người hiểm ác, vạn nhất tên hắc y nhân kia có mưu đồ ác ý gì đó, tiểu thư tiếp cận hắn chẳng phải hết sức nguy hiểm sao?

Kinh Vô Tuyết quay lại nhìn Đông Mai mỉm cười trấn an, rồi thản nhiên xốc rèm che của xe ngựa lên, thuận thế ngồi xuống bên cạnh hắc y nhân, “Chúng ta hiện tại đi đâu đây?” Cảnh sắc bốn phía trôi qua cực nhanh, xe chạy mãi không có dấu hiệu chậm lại, quang cảnh càng lúc càng vắng vẻ hoang sơ, chẳng biết được nơi nào nữa?

Tên hắc y nhân liếc mắt nhìn Kinh Vô Tuyết, ánh mắt lộ vẻ quái dị, khó hiểu, không nói một câu vẫn chuyên chú đánh xe.

“Tiểu thư, người mau vào trong này đi”. Đông Mai sợ hãi tới mức nhũn hết cả chân, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

“Không có việc gì đâu”. Nàng quay đầu vẫy vẫy cánh tay tỏ ý không cần lo lắng, rồi lại tiếp tục hỏi tên hắc y nhân đánh xe “các ngươi mặc kín mít như vầy mà không thấy nóng sao? Thời tiết tháng này lại oi bức quá đi”. Nàng nói một thôi một hồi, xong rút từ trong người ra chiếc quạt – tự quát mát.

Tên hắc y nhân tới giây phút này vẫn luôn trầm mặc, nhưng không tự chủ nổi hai mắt cứ liên tục liếc nhìn Kinh Vô Tuyết. Vị cô nương này không chừng não có vấn đề, nàng quá to gan lớn mật, ai đời lại đi nói chuyện với tên bắt cóc mình, nàng thần kinh rồi, bộ nàng không sợ hắn một đao giết chết nàng sao?

“Chúng ta còn phải đi bao nhiêu lâu nữa?” Nàng hỏi lại lần nữa, ánh mắt nhìn chăm chú vào con ngựa đang chạy, trong lòng thầm suy nghĩ, con ngựa này đẹp quá đi, thật cao lớn.

Chúng ta? Tên hắc y nhân không nhịn nổi chau mày, cổ họng nghẹn lại. Bộ vị cô nương này không biết nàng là con tin sao?

“Ngươi bị câm điếc hả? hay là không thích nói chuyện? A Lâu nhà chúng ta cũng luôn im lặng như ngươi vậy, A Lâu làm hộ viện cho nhà ta đó mà, rất chi là lợi hại nha, không chỉ biết võ công mà còn biết chữa bệnh, thông thạo về các loại hoa cỏ, Đại Hoàng, Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, Miêu Miêu, Bì Bì, Phi Phi, Phi Cường và ta đều nhờ A Lâu chữa bệnh hết”.

Hắc y nhân nghe vậy thấy hơi sờ sợ, hắn nghĩ có lẽ do nàng mắc bệnh truyền nhiễm khó chữa nên mới không sợ chết như vậy, hắn lại ngồi cách xa nàng ra thêm chút nữa.

“Một mình ngươi chạy xe ngựa này nhất định là rất vất vả. Các ngươi không phải có nhiều người lắm sao, vậy lát nữa có đổi người điều khiển xe ngựa không?”

“Không”, hắn tưởng nàng hỏi vậy để tìm cơ hội chạy trốn.

“Ra ngươi không phải bị câm điếc”. Kinh Vô Tuyết hưng phấn ngồi sát gần hắn, thấp giọng nói “này, ta với ngươi thương lượng đi, ngươi đã đánh xe lâu như vậy chắc mệt lắm, xe ngựa lại trở nhiều người như vậy, để ta đánh xe thay cho ngươi nhé”.

“Tiểu thư”. Đông Mai mắt trắng dã, không nghĩ tới trong hoàn cảnh này mà tiểu thư vẫn còn làm nũng với tên xấu xa đó để đòi được làm người điều khiển xe ngựa.

“Cho ta điều khiển xe ngựa một chút thôi cũng được”.

Hắc y nhân không thèm để ý tới lời nàng nói, hắn tránh xa nàng ra, nam nữ thụ thụ bất thân .

Kinh Vô Tuyết cười làm khuôn mặt nhỏ nhắn sáng bừng, “ Ta cho tới tận bây giờ vẫn chưa được đánh xe ngựa lần nào, ngươi cho ta điều khiển xe ngựa một lần thôi, ta sẽ rất ngoan tuyệt đối không chạy trốn đâu”.

Hắc y nhân cả kinh, sự khờ dại của nàng quay y hệt như những gì hắn đã được nghe kể.

“Thôi được rồi, không cho thì thôi, ngươi cũng xấu xa y như Mạc Lân, đã không cho ta cưỡi ngựa thì chớ lại còn không cho ta điều khiển xe ngựa luôn”. Nàng cúi đầu trầm ngâm, vẻ mặt có chút buồn buồn, bất chợt nàng nghĩ ra một chuyện “Đúng rồi, ngươi có đói bụng hay không? Ta đói quá đi mất. Ngươi có muốn ăn điểm tâm với ta không?”. Nàng vừa nói vừa rút từ trong tay áo ra một chiếc bánh.

“Không cần”, hắc y nhân đề cao cảnh giác, trực giác cho hắn biết đó chắc hẳn là thứ có độc.

“Ngươi không ăn sao? Vậy để ta kêu Tiểu Bụi đến cùng ăn”. Nàng kéo rèm xe, lôi ra một chiếc lồng sắt.

Tiểu Bụi? Trong lòng hắc y nhân tràn ngập sự hồ nghi, trái tim hắn giật thót mấy nhịp, vị cô nương này rút cuộc là loại người nào đây?

Mắt hắn không tự chủ được ngó xem nàng làm gì, rèm xe vừa được kéo lên, một bóng đen bay vút ra nhanh như chớp bám chặt vào mặt hắn, liên tục cào cấu, hắn kêu lên thảm thiết vì sợ đó là vật có độc, tay chân hắn luống cuống muốn gỡ vật đó vứt đi, nhưng vật đó rất nhanh nhẹn đều né tránh được rồi lại cào liên tiếp vào mặt hắn.

“Tiểu Bụi, ngươi không thể vô lễ như vậy biết không”. Kinh Vô Tuyết kịp thời giúp hắn gỡ con chuột ra, “thực lòng xin lỗi, Tiểu Bụi nhà chúng ta mỗi lần rời khỏi lồng sắt hành động sẽ bị mất kiềm chế”.

Trời ơi! Đông Mai nghe tiểu thư lên tiếng giải thích với tên bắt cóc mà suýt chút ngất xỉu.

Ra là một con chuột! Hắc y nhân thầm mắng chính mình sao lại có thể sợ hãi chỉ vì một con chuột làm loạn được cơ chứ. Trong phút lơ đãng, khăn bịt mặt của hắn đã bị tuột xuống, diện mạo của hắn cũng vì vậy mà bị bại lộ.

“Đáng chết thật”. Gương mặt của hắn đã bị nàng nhìn thấy.

“Bộ dáng của ngươi một chút cũng không đáng sợ, vì cái gì mà phải che mặt thế?”. Kinh Vô Tuyết nhìn chăm chú đồng thời cất tiếng tra vấn.

Hắc y nhân suýt chút ngã khỏi xe ngựa. Nữ nhân này chắc chắn đầu óc đã có vấn đề, bộ nàng không sợ hắn nổi giận giết nàng diệt khẩu sao?

“Đồ ngu ngốc”. Thanh âm vang lên thu hút sự chú ý của hắc y nhân, một người che mặt khác đột nhiên xuất hiện, hàn khí từ trong mắt phát ra lạnh buốt, “Ngươi đã để cho người khác thấy diện mạo của mình thì nên biết tự xử ra sao rồi chứ?”

“Thuộc hạ biết”. Hắc y nhân gương mặt thê thảm, hắn đáng nhẽ không nên khinh địch như thế. Nha đầu kia so với võ lâm cao thủ còn đáng sợ hơn, kế mượn đao giết người này thật ghê gớm.

Thanh âm này thật tinh tế, là giọng của nữ nhân, nghe rất quen tai…..

“Sao ngươi cũng lại che mặt vậy? Mà thanh âm của ngươi dường như ta đã nghe qua ở đâu đó rồi”. Kinh Vô Tuyết nói khẩn trương không hề suy nghĩ “Đúng rồi, trong hoa viên của Mạc phủ, ngươi đã cùng bốn hắc y nhân nói chuyện, ta còn nhớ rõ chiếc giày thêu hoa mà ngươi đang đi kia”.

“Câm miệng lại”. Nữ tử che mặt nổi giận, sát khí hiện lên đáy mắt, nàng ta tung người bay lên xe ngựa.

“Oa! Khinh công của ngươi cũng cao thâm y như đại tỉ của ta vậy, ta luyện rất lâu rồi mà mãi vẫn chưa được như vậy, nhưng thật sự thì dù ta đã hết sức cố gắng vẫn không có biện pháp đạt tới trình độ khinh công bay như chim đó”. Kinh Vô Tuyết vẫn vô tư nói mà không hề biết tới đại nạn trước mắt.

“Ngươi muốn chết”. Nữ tử che mặt đánh ra một chưởng.

“A …… Ta nghĩ ra rồi”. Kinh Vô Tuyết đột nhiên kêu to một tiếng, khiến chưởng phong đang đánh tới gần người nàng tạm hoãn lại, “ta nghĩ ra ngươi là ai rồi”.

“Tiểu thư, mau lại đây”. Đông Mai hoảng sợ biến sắc, toàn thân cứng đờ không cách nào cử động.

Kinh Vô Tuyết đắc ý đích tuyên bố, “ngươi chính là Hoa Ngữ Các Liễu Nghênh Hương cô nương”.

“Một khi thân phận của ta đã bị bại lộ, thì ta làm sao lưu lại mạng sống của ngươi được nữa”. Liễu Nghênh Hương tháo khăn bịt mặt, khuôn mặt diễm lệ hiện lên một nụ cười quỷ mị, sâu đáy mắt một tia màu đỏ thoáng qua hết sức âm độc.

“Vì sao vậy?” Kinh Vô Tuyết vẫn bình thản cất tiếng hỏi, đôi mắt mở to nhìn thẳng Liễu Nghênh Hương.

“Ngươi còn dám hỏi ta vì sao hả?” Nha đầu này thật ngu ngốc, chết đến nơi còn không biết sao?

“Ngươi ít nhất cũng phải nói cho ta biết lý do giết ta chứ”

“Được, ta sẽ khiến cho ngươi chết mà không thắc mắc”.

“Chờ một chút, tay của ngươi cứ dương cao mãi như vậy làm gì, trước tiên có thể hạ xuống không?”

“Ngươi muốn kéo dài thời gian sao?”

“Ta chỉ muốn ngươi giải thích cho rõ ràng thôi, mà ngươi cứ đứng ngoài xe ngựa mãi làm chi vậy, trong xe ngựa có ghế dựa lớn này, có thể ngồi rồi từ tốn nói”. Kinh Vô Tuyết hảo tâm kém rèm xe ngựa, mời Liễu Nghênh Hương vào. “Hơn nữa ánh nắng mặt trời chiếu vào rất có hại cho làn da của con gái, tỷ tỷ của ta nói đối với nữ nhân quan trong nhất chính là tuổi trẻ cùng sắc đẹp đó, một cô nương thông minh như ngươi chắc cũng phải hiểu rõ điều đó chứ hả, ta nghĩ ngươi nên kiên nhẫn vào trong này ngồi nói chuyện từ tốn mới phải”.

Liễu Nghênh Hương nghe vậy dở khóc dở cười, không cam lòng nhưng cũng buộc phải buông tay xuống, “gan của ngươi cũng không nhỏ đâu”, nói xong lập tức đi vào trong xe ngựa.

“Đông Mai, mau pha trà”. Kinh Vô Tuyết bình tĩnh ra lệnh.

Oa! Hai đại hồng nhan tri kỷ của Mạc Lân và vị hôn thê của hắn cùng tụ hội lại một chỗ, nhìn Sở Thủy Liên yêu kiều, Liễu Nghênh Hương mị hoặc, hắn thật là đào hoa mà.

“Sở cô nương, đã lâu không gặp”. Liễu Nghênh Hương ngạo nghễ liếc mắt qua Sở Thủy Liên rồi ngồi xuống.

“Liễu cô nương”. Sở Thủy Liên nhẹ xoa cằm, đôi mắt không dấu nổi vẻ bàng hoàng.

“Tiểu…… Tiểu thư”. Đông Mai sợ hãi kéo Kinh Vô Tuyết cố gắng tránh xa Liễu Nghênh Hương một chút.

“Ta khát”. Kinh Vô Tuyết ngồi ở phía đối diện các nàng, nhìn Đông Mai nói.

Đông Mai cười khổ, bản thân nàng ngay từ sớm đã bị dọa cho kinh ngạc cùng run sợ, nhưng lại không đành lòng để cho tiểu thư phải chịu đói khát.

“Mọi người cùng nhau dùng, đừng khách khí”. Kinh Vô Tuyết cất tiếng mời vô cùng thân thiết.

“Ai biết là ngươi có bỏ độc vào trong trà không?” Liễu Nghênh Hương hừ lạnh.

“Trà có độc?”. Kinh Vô Tuyết bưng chén trà lên uống một ngụm vội nói, “không có nha”.

“Hừ”. Liễu Nghênh Hương vuốt tóc nói “ Ngươi hãy bớt nói nhảm đi, cái ngày Hiên Viên Vô Cực đi vào Mạc phủ, chắc ngươi cũng gặp qua hắn rồi chứ”.

“Ý ngươi muốn nói tới nam tử có gương mặt nặng tựa ngàn cân cười như tiếng quỷ rống ấy hả?”

Sở Thủy Liên nghe vậy không nhịn nổi cười, sợ hãi tạm tiêu tan.

“Hắn chính là đệ nhất quân sư của Nam Chiếu quốc, cơ trí tựa như Gia Cát Lượng tái sinh, lãnh khốc tuấn mỹ, giết người không thấy máu”. Liễu Nghênh Hương nhăn mày nói “Ta hỏi ngươi, ngươi có thấy hắn giao cho Mạc Lân cái gì không?”.

“Đó là cái gì?” Kinh Vô Tuyết cúi đầu suy nghĩ.

“Này” Liễu Nghênh Hương lo lắng đứng lên, “ngươi có nói ra hay không hả, chỉ cần ngươi nói thứ mà Hiên Viên Vô Cực giao cho Mạc Lân đang ở đâu, ta sẽ tha cho mạng cho ngươi”.

“Ngươi ít nhất cũng phải nói cho ta biết đó là cái gì thì ta mới có thể nghĩ ra được chứ”.

“Ta mà biết đã không hỏi ngươi”. Liễu Nghênh Hương tức giận ngồi xuống, bưng chén nước trà lên uống một ngụm rồi mới mở miệng nói tiếp “đó có thể là một phong thư hoặc một khối bạch ngọc”.

Kinh Vô Tuyết lắc lắc đầu, “ta nhớ rõ lúc ở biệt quán chỉ gặp qua hắn có một chút tới lúc vào đại sảnh đã không thấy Hiên Viên Vô Cực đâu nữa, nhưng lúc đó ta có nhìn thấy ……”

“Nhìn thấy cái gì?” Liễu Nghênh Hương kích động đứng lên.

“Một tấm da hổ”. Trí nhớ của nàng về thời điểm lúc bắt đầu vào Mạc phủ rất hỗn loạn và mơ hồ.

“Da hổ sao?” Liễu Nghênh Hương suy nghĩ một chút, nàng dường như cũng đã từng nhìn thấy thì phải ….. “Ngươi gạt ta”.

“Không có đâu, đó thực sự là một tấm da hổ mà, tấm da đó giống y với màu lông của Phi Cường”.

“Ai nói với ngươi về chuyện tấm da hổ làm gì, ta muốn ngươi chính là …. Ta phải, giết chết ngươi”. Liễu Nghênh Hương nhất thời thấy mình thật ngu ngốc, sự tức giận lan khắp toàn thân, định vung tay giáo huấn Kinh Vô Tuyết thì đột nhiên phát hiện trong khoảng khắc khí lực toàn thân dường như biến mất sạch . “Ngươi … Ngươi ra tay vào lúc nào?”

“Không có! Ta chưa hề ra tay lúc nào hết, chắc là nước trà này có gì đó ”. Kinh Vô Tuyết vô tội nói.

“Trà đó …. Ngươi hạ độc vào trà”. Liễu Nghênh Hương hai chân mềm nhũn ngã xuống đất.

“Trà mà Đông Mai pha sao có độc được”. Nàng vừa nói vừa nâng chén trà lên uống, “Trà này thơm thật”.

“Ngươi…… Gạt ta”. Liễu Nghênh Hương nói xong ngã xuống hôn mê, bất chợt thoáng thấy nụ cười ôn nhu của Sở Thủy Liên.

“Ngươi đi đường xa nhất định rất mệt, hãy ngủ một giấc đi”. Sở Thủy Liên hảo tâm lấy cái gối dùng để dựa lưng đặt làm cái gối đầu cho Liễu Nghênh hương.

“Nàng ta ngủ thật sao? Ta còn chưa có nói xong mà nàng ta đã ngủ say mất rồi”. Kinh Vô Tuyết kinh ngạc.

“Sao ngươi không bị hôn mê?” Sở Thủy Liên nhướng mi lên hỏi.

“Không thể nào đâu”, nàng quay đầu nhìn sang Đông Mai nói “Đi thôi, Đông Mai chúng ta cùng xuống xe”.

“Ngươi không ngửi thấy mùi gì sao?”

“Ngửi thấy mùi gì?” Kinh Vô Tuyết rùng mình, “xe ngựa này phải bỏ đi thôi”.

Nàng kéo rèm xe ngựa lên để điều tra động tĩnh xung quanh, bất chợt một bóng đen bay tới, nàng vội hướng về bóng đen đó đánh ra một quyền.

“Nương tử, nàng định mưu sát chồng mình à”. Nắm đấm của nàng chạm phải một khuôn ngực rất rắn chắc, lúc nghe thấy giọng nói nàng đã cố kiềm chế lực đánh ra, không biết hắn có bị đau không?

“Mạc Lân, sao lại là ngươi?” nàng kinh ngạc vô cùng.

“Không phải ta còn có thể là ai?” Mạc Lân lên xe ngựa, quét mắt về phía Liễu Nghênh hương đang nằm hôn mê, rồi hướng sang Sở Thủy Liên, “ Hiên Viên huynh, chúc mừng ngươi đạt thành nhiệm vụ”.

“Hiên Viên huynh? Ngươi gọi ai vậy?” Kinh Vô Tuyết đầu óc mờ mịt không hiểu gì hết.

Bất chợt Sở Thủy Liên kéo ra một tấm da mặt, da mặt vừa kéo hết để lộ ra một khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng “lần sau còn bắt ta hóa trang làm nữ nhân nữa, ta sẽ giết chết ngươi”.

“Sao lại là ngươi, còn Thủy Liên cô nương đâu?” hai mắt nàng mở lớn, kinh ngạc nhìn Hiên Viên Vô Cực.

“Nàng ta vẫn ở tại Mạc phủ”. Thấy nàng cứ nhìn Hiên Viên Vô Cực mãi, Mạc Lân tỏ ra khó chịu ra mặt “có chuyện gì không hiểu nàng cứ hỏi ta là được rồi”.

“Ngươi thật đúng là đồ gian trá”. Chờ hắn giải quyết xong hết mọi chuyện rồi mới xuất hiện. Hiên Viên Vô Cực cởi bỏ lớp áo ngoài, trở về bộ dạng y hệt ngày thường.

Mạc Lân cười cười nói “Vị Liễu Nghênh Hương cô nương này chính là Nam Chiếu quốc Trữ Ngọc công chúa được đưa sang Đại Đường hòa thân có đúng không?”

“Đúng vậy, nàng ta vì trốn tránh hôn nhân mà chạy tới trung thổ, giờ ta phải đưa Liễu Nghênh Hương về lại Nam Chiếu quốc”. Hiên Viên Vô Cực dễ dàng ôm lấy Liễu Nghênh Hương đang hôn mê.

“Ra là như thế, Hiên Viên công tử chính là vì Trữ Ngọc công chúa mà đến đây đúng không?” Kinh Vô Tuyết nói.

Hiên Viên Vô Cực không đáp lời, lạnh lùng trừng mắt nhìn Mạc Lân “cũng may cho ngươi là không đối với nàng làm ra cái chuyện gì tệ hại, nếu không Nam Chiếu quốc sẽ không buông tha cho ngươi đâu, còn giao tình giữa ta và ngươi cũng đoạn tuyệt luôn”.

“Ta có làm gì sai đâu, là nàng thích ta chứ ta đâu có thích nàng”. Mạc Lân dương hai bàn tay lên tỏ ý mình vô tội. Thật sự cũng nên bội phục Hiên Viên Vô Cực, hắn chỉ vì nghe nói Liễu Nghênh Hương đang ở tại Mạc phủ mà từ tận Nam Chiếu quốc xa xôi tới đây, dịch dung tiến vào Mạc phủ.

Ngày ấy, lúc hai người đang ở tại tam giác đình, hắn bỗng phát hiện ở trên cổ của Liễu Nghênh Hương thiếu một nốt ruồi, lập tức hoài nghi, nhưng vẫn tỏ ra vui vẻ bình thường ngồi nghe đánh đàn.

Hiên Viên Vô Cực hừ lạnh một tiếng, phi thân lên xe ngựa, liếc mắt về phía hắc y nhân đang hôn mê, rồi nói với Mạc Lân “hy vọng việc này kết thúc ở đây, cáo từ”.

Nhìn Hiên Viên Vô Cực biến mất nhanh như gió, Kinh Vô Tuyết trợn mắt há mồm “Ra đây mới là bộ mặt thật của Hiên Viên Vô Cực”.

“Đừng có nhìn nữa, hắn đã đi xa rồi”. Mạc Lân cảm thấy trong miệng mình đắng chát khó chịu.

“Ối! ngươi kéo ta đi đâu vậy?”

“Không phải là nàng rất muốn cưỡi ngựa sao?”

Nàng vui mừng nói “Thực sao? Ta có thể cưỡi ngựa thật sao, ngươi dạy ta cưỡi hả?”.

“Yên lặng nào! Nếu đánh thức Đông Mai, thì kế hoạch cưỡi ngựa sẽ bị phá hỏng mất, lúc đó đừng trách ta không giúp nàng”.

Nàng vừa nghe lời hắn nói lập tức câm miệng, gật đầu lia lịa.

Hắn bế nàng đặt lên lưng ngựa, rồi phân phó cho mấy người bọn Mạc Cấn, “ta có thể mở miệng nói chuyện chưa?” Nàng vặn vẹo thân mình.

“ Rồi!”.

“Sao ta lại ngồi phía trước ngươi hả? ta tưởng được cưỡi ngựa một mình cơ mà …. Ngô”.

Cách tốt nhất khiến nàng im lặng là hôn.
Bình Luận (0)
Comment