Ăn Vạ Chị Đại

Chương 52


 

Edit: Lafite
 
Bởi vì bên người vẫn luôn có người nhìn chằm chằm vào mình, cho nên Lục Tịnh An ăn bữa sáng mà mất cả tự nhiên. Phỉ Minh Sâm vẫn cứ chống một bên đầu nghiêng mặt nhìn cô, ánh mắt mang theo ý cười, làm cho cơn tức trong đầu cô không bộc phát được ngay.
 

“Thình thịch----”  Cô không thể nào khống chế được nhịp đập dồn dập của con tim.
 
Cô vội vàng cúi đầu, đem tất cả sự chú ý đặt lên bữa sáng, che giấu cảm xúc rối loạn khác thường.
 
“An An, mẹ đi ra ngoài, hai đứa ăn xong để đó được rồi, lát mẹ về dọn sau.” Lục Tuyết Cầm xách túi, vội vã đi từ trên lầu xuống, “Còn có, trong tủ lạnh có cơm trưa, khi nào đói lấy ra hâm lại là có thể ăn.”
 
Bà dặn dò Lục Tịnh An rồi hướng về phía Phỉ Minh Sâm cười một tiếng, nói cậu không cần khách sáo, cứ coi nơi này như nhà mình là được.
 
“Mẹ ra ngoài, An An nhớ tuyệt đối không được uống nước lạnh, còn nữa, ở nhà nhớ đi dép vào, vì con thích đi chân đất nên mới đau bụng đấy.”
 
Dưới lời nhắc nhở thao thao bất tuyệt của bà, Phỉ Minh Sâm theo bản năng cúi đầu, nhìn về phía dưới bàn.
 
“Nhìn cái gì!” Mặt Lục Tịnh An đỏ bừng lên, thẹn quá hóa giận nói.
 
Cô không thích đi dép trong nhà, chỉ thích đi chân trần trên sàn, bình thường không cảm thấy gì, mà lúc này bị Phỉ Minh Sâm nhìn như vậy, cô cảm giác có chút xấu hổ.

 
Chân cô giấu dưới đáy bàn, Phỉ Minh Sâm nhìn thấy không rõ lắm, có điều không biết nghĩ đến cái gì, mà mặt cậu cũng có chút nóng lên.
 
Hai người cùng cúi đầu, trầm mặc mà ăn.
 
Mà Lục Tuyết Cầm lại không biết gì cả, bà thay giày xong, sau khi càm ràm thêm vài câu, liền vội vội vàng vàng đi ra cửa, nhìn dáng vẻ rất là bận rộn.

 
“Hôm nay dì cũng phải đi làm ạ?”
 
Cuối cùng vẫn là Phỉ Minh Sâm phá vỡ yên lặng, cậu hỏi trước, rồi bưng ly sữa bò lên, muốn đè xuống vị bơ ngọt ngấy trong miệng.
 
Lục Tịnh An liếc cậu, đoạt lấy ly sữa bò của mình trong tay cậu, trước ánh mắt vô tội của người kia, cô cầm lên một cái ly sạch khác rót một ly, đặt trước mặt cậu ấy.
 
Phỉ Minh Sâm nhếch môi, bưng ly sữa cô rót cho cậu uống một hớp.
 
Trong miệng Phỉ Minh Sâm, là mùi vị sữa bò có hương vị ngọt ngào kia, làm anh cảm thấy so với ngày thường ngon hơn rất nhiều.
 
Lục Tịnh An nhìn dáng vẻ hài lòng của ai đó, khóe môi nhịn không được muốn cong lên, nhưng bị cô đè xuống.
 
Cô nhìn về phía cửa, ánh mắt thoáng lóe lên.
 
Gần đây mẹ cô bề bộn nhiều việc, cô có hơi lo lắng thân thể bà sẽ mệt lả, dẫu sao thân thể bà luôn luôn hư nhược, làm bánh ngọt lại khá tốn công sức.
 
“Trông dì dạo này vui vẻ và có sức sống hơn hẳn.” Phỉ Minh Sâm tiếp tục đề tài vừa nãy.
 
Cậu đã nếm qua món ngọt do Lục Tuyết Cầm làm, người không thích ăn món ngọt như cậu còn cảm thấy ngon, thì có thể tưởng tượng được tài nấu nướng của dì ấy.
 
Tài năng phát huy còn được khẳng định, coi như có mệt một chút, nghĩ đến đó cô sẽ vui vẻ chứ?
 
“Ừ.”
 
Lục Tịnh An không phản bác, so với trước kia buồn bực không vui, thường xuyên mang dáng vẻ u buồn, cô đương nhiên thích dáng vẻ bận rộn tràn đầy sức sống của mẹ như hiện tại.
 
Mặc dù khó tránh khỏi sẽ cảm thấy có chút mất mát, nhưng so với sự vui vẻ của Lục Tuyết Cầm, chút buồn tẻ nho nhỏ này của cô có đáng gì chứ.
 
Huống chi, bây giờ cô không cô đơn giống như trước rồi.
 
Lục Tịnh An nghiêng đầu nhìn thiếu niên bên cạnh, không biết là bắt đầu từ khi nào, cô lại có thói quen thích có cậu ấy bầu bạn…
 
“Hửm?” Dường như nhận thấy được ánh mắt của cô, Phỉ Minh Sâm nghiêng đầu nhìn cô, nhíu mày.
 
“Không có gì.” Lục Tịnh An vội vàng cúi đầu xuống, tiếp tục gặm xúc xích của cô.
 
***
 
Sau khi ăn sáng xong, Lục Tịnh An ngồi phịch trên ghế sofa, ôm gối ôm, nhàm chán bấm điều khiển từ xa.
 
Chân của cô đã được mang vào một đôi dép, là Phỉ Minh Sâm vừa mới mang cho cô, cãi cọ hồi lâu cuối cùng vẫn là cô thua trận.
 
Trong phòng bếp truyền đến tiếng nước chảy rào rào, Phỉ Minh Sâm dọn bàn ăn và rửa bát.
 
Nếu như là bình thường, Lục Tịnh An ăn xong sẽ đi dọn dẹp, nhưng hôm nay có người xung phong nhận việc, cô cũng lười đi làm.
 
Có điều cô chỉ xem nội dung trên tivi, còn lỗ tai thì chỉ lưu ý đến động tĩnh trong phòng bếp.
 
Nghe được trong phòng bếp đã yên tĩnh lại, sau đó là tiếng bước chân truyền tới, cô vội vàng ngồi ngay ngắn lại, làm bộ đang nghiêm túc xem phim.
 
Phỉ Minh Sâm bưng một ly nước gừng nấu đường đỏ đặt trên bàn trà nhỏ, cậu liếc nhìn một bộ phim thần tượng rất hot gần đây đang được chiếu trên TV, mẹ và em gái cậu cũng đang theo dõi bộ phim này.
 
“Cậu cũng thích xem loại phim thần tượng này?” Phỉ Minh Sâm tỉnh bơ ngồi xuống cạnh cô, hỏi.
 
“Bình thường.” Lục Tịnh An mím môi, đương nhiên cô sẽ không thừa nhận rằng mình chẳng qua chỉ là tiện tay mở lên chứ chẳng quan tâm  tivi đang chiếu cái gì.

 
Cô ôm gối ôm, cả người cuộn tròn, cố gắng tập trung tinh thần xem tivi, nhưng vẫn không tự chủ được việc bị thiếu niên bên cạnh hấp dẫn.
 
“Em thích anh, anh có thể ở bên em không?”
 
Trên màn hình tivi, nhân vật nữ chính đang lấy dũng khí bày tỏ với nam chính, nhưng cuối cùng thứ cô nữ chính này nhận lại được không chỉ là lời từ chối của anh nam chính cao ngạo lạnh lùng, mà còn chịu đủ cái miệng độc địa 0của anh ta.
 
Xem tới đoạn này Phỉ Minh Sâm phì cười.
 
Lục Tịnh An nghi ngờ nhìn tivi, vai chính do bị cự tuyệt mà khóc như hoa lê trong mưa, rất đáng thương.
 
Cô không khỏi cau mày, “Cậu đang cười cái gì?”
 
Phỉ Minh Sâm nghiêng đầu, nhìn vẻ mặt có chút trách móc của cô, cậu nhún vai nói: “Cậu không cảm thấy tình tiết này giống với chúng ta sao?”
 
Lục Tịnh An nghi ngờ nhìn về màn ảnh tivi, tình tiết này có chỗ nào giống chứ?
 
“Chính là đảo lại nhân vật một chút, tôi là người bị cự tuyệt thê thảm kia.”
 
Lục Tịnh An dừng một lát, chợt nhớ tới đêm đó dưới bầu trời đầy sao, cảnh tượng cậu ấy thổ lộ tình cảm với cô, lại nghĩ đến cái ôm, nụ hôn kia, mặt cô không khỏi đỏ lên, vội vàng dời ánh mắt sang nơi khác.
 
“Tôi cũng không có mắng cậu.” Cô bưng ly trà trên bàn lên, uống một hớp gừng nấu với đường đỏ, “Cậu cũng không có khóc.”
 
Rõ ràng là người nên khóc là cô, nụ hôn đầu của cô cứ như vậy mà không còn.
 
“Đó là do tôi che giấu tốt, chứ trong lòng đang khóc thầm đó.”
 
Lục Tịnh An theo bản năng nhìn cậu ấy, khóe mắt chân mày thiếu niên đều mang theo ý cười, một chút dáng vẻ đau lòng cũng không nhìn ra được.
 
Cô liếc mắt, bỏ ly xuống bàn trà nhỏ, lại co quắp dựa vào ghế sofa, nhìn lên phim trong tivi.
 
Mới vừa rồi nhất định là đầu cô bị nhúng nước, mới tin rằng cậu ấy thật sự bị tổn thương.
 
Phỉ Minh Sâm nhìn lại cô, lặng lẽ nhích đến bên cạnh người cô.
 
Lục Tịnh An nhìn chòng chọc vào tivi, ngược lại không phát hiện ra động tác nhỏ này của cậu ấy.
 
Trong tivi đang chiếu, bạn thân của nữ chính đang khuyên giải, hi vọng nữ chính nhìn rõ tình cảm của bản thân, đừng bị sự say mê nhất thời làm choáng váng đầu óc.
 
“Nhưng mỗi lần gặp anh ấy tớ đều cảm thấy mặt nóng bừng, tim đập nhanh.” Nữ chính nhớ lại.
 
“Tớ không nhịn được việc đi gặp anh ấy, vô tình gặp phải tầm mắt anh ấy, lại theo bản năng mà né tránh, sợ bị anh ấy phát hiện.”
 
“Sẽ không nhịn được muốn dựa vào gần anh ấy, muốn làm cho anh ấy trở nên tốt hơn, muốn cùng anh ấy đứng chung một chỗ, muốn anh ấy cũng thích tớ, chẳng lẽ cái này chưa tính là thích sao?”
 
Lục Tịnh An dần dần chìm vào đó, từ từ có hơi thất thần.
 
Phỉ Minh Sâm đã thành công nhích sát tới bên cạnh người thiếu nữ, cậu âm thầm đưa cánh tay ra, khoác lên lưng ghế sofa, giống như đem cô ôm vào trong lòng vậy.
 
Lục Tịnh An phát hiện ra bàn tay không an phận của cậu, cô nghiêng đầu nhìn thấy cậu ấy gần trong gang tấc, không khỏi trợn trắng mắt mà nhìn.
 
Cái người này, ngồi sát bên người mình lúc nào thế?
 
Phỉ Minh Sâm làm như không nhìn thấy, cậu vô cùng tập trung nghiên cứu phim truyền hình, bình thường cậu không thèm xem phim thần tượng, vậy mà hôm nay đột nhiên xem thấy cũng khá thích.
 
Lục Tịnh An trợn mắt nhìn gò má của cậu ấy, cắn cắn môi. Cảm nhận được hơi thở ấm áp của cậu, tim cô đập lại bắt đầu thình thịch thình thịch đập tăng tốc.

 
Cô vội vàng rút một gói khoai tây chiên dưới đáy bàn trà nhỏ, vừa bận rộn ăn, vừa che giấu vẻ thẹn thùng buồn bực.
 
Thần kinh căng thẳng của Phỉ Minh Sâm dần dần thả lỏng, Lục Tịnh An lại không có một cước đá văng cậu đi, thế này đúng là ngoài dự liệu của cậu.
 
Cậu cong cong môi, ánh mắt lại lén lút rơi vào trên mặt thiếu nữ.
 
Cô nhai khoai tây chiên, miệng phồng lên, gương mặt hơi hồng hồng, nhìn vào hết sức đáng yêu.
 
Đôi môi chúm chím của thiếu nữ dính muối trên khoai tây chiên, cô vô tình vươn cái lưỡi hồng hồng ra liếm liếm, giống như đang dụ dỗ cậu hôn lên đó, khiến cho Phỉ Minh Sâm không khỏi nuốt nước bọt.
 
Lục Tịnh An nghe được âm thanh nuốt nước bọt của cậu ấy, lườm một cái, cho là cậu ấy muốn ăn, liền đưa gói khoai tây chiên đưa đến trước mặt cậu ấy.
 
Trên tay phải cô còn cầm một miếng, đang chuẩn bị há miệng cắn, thì ánh mắt Phỉ Minh Sâm lóe lên, bỗng nhiên xông tới, chuẩn xác cắn đi một nửa.
 
Lục Tịnh An ngây ngẩn, trơ mắt nhìn cậu ấy cắn miếng khoai tây chiên của mình, cánh môi lại còn đụng phải đầu ngón tay cô, cậu ấy dùng chút lực đoạt luôn miếng khoai tây chiên kia đi luôn.
 
“Rạo rạo rạo rạo ----”
 
Cậu nhai miếng khoai tây chiên phát ra âm thanh giòn rụm, thiếu niên ăn đến vui vẻ, lại giống như không có chuyện gì xảy ra nhìn về phía tivi.
 
Lục Tịnh An thật vất vả mới tiêu tan chút hồng trên má, giờ lại lần nữa đỏ lên.
 
“Thình thịch ---” tần suất tim đập làm cho cô hoài nghi có phải mình bị bệnh tim hay không.
 
“Cậu… cậu...”
 
Cô vừa định rống lên với cậu ta, kết quả thiếu niên quay đầu lại, bóc lấy một miếng khoai tây chiên trong túi đút vào miệng cô.
 
Một đôi mắt như có ánh sao cười cười nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Được rồi, có qua có lại.”
 
Không biết là trúng tà gì, thần xui quỷ khiến Lục Tịnh An hay sao, mà cô thật sự há miệng ra, cắn lấy miếng khoai tây chiên kia.
 
Thấy cô ngoan ngoãn như vậy, Phỉ Minh Sâm cưng chìu xoa xoa mái tóc ngắn của cô, lại nhìn tiếp vào phim truyền hình.
 
Lục Tịnh An nhìn gò má của cậu ta, nhai kỹ miếng khoai tây chiên thơm ngon giòn xốp trong miệng, luôn cảm thấy phát triển như vậy có cái gì đó rất không đúng.
 
Người này, nếu đổi lại là trước kia, có lẽ là cô sẽ đem cậu ta đánh đến ngay cả cha mẹ cậu cũng không nhận ra nữa? Thế nhưng hiện tại sao cô không xuống tay được chứ?
 
Trước kia còn có thể thuyết phục là do trên người cậu ta bị thương, nhưng bây giờ lý do đó càng ngày càng không vững nữa rồi.
 
Nhưng mà cô không muốn giãy giụa nữa, hoặc có thể bởi vì đang trong kỳ kinh nguyệt làm cho suy nghĩ cô trở nên quá mức chậm chạp và trì trệ, cô cảm giác nếu như thế thì thật ra cũng rất tốt.
 
Cô dựa vào ghế sofa, ăn chung khoai tây chiên cùng với thiếu niên, xem kịch tình khoa trương lại giả tạo trên tivi, một bên thì châm chọc, một bên ngọt ngào.
 
Ngày cuối tuần, cứ nhàn nhã trôi qua như vậy…


Bình Luận (0)
Comment