An Ý Báo Ân - Chiết Nguyệt

Chương 6

Những đám mây âm u không biết từ khi nào đã phủ kín trên đầu, gió thu lạnh lẽo thổi qua, từ những tầng mây đen dày đặc rơi xuống những giọt mưa lạnh giá.

 

Người dân đi xem náo nhiệt lập tức tản ra, đội mưa chạy về nhà, hoặc tìm chỗ trú mưa dưới hiên nhà.

 

Khi đến cổng thành, ta ôm An Ninh núp dưới mái hiên của một cửa tiệm. Mưa ngày càng nặng hạt, đập vào lòng người, khiến trái tim ta co lại từng nhịp.

 

Mưa bắt đầu rơi, lính canh áp giải phạm nhân nép dưới chân thành để tránh mưa.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Ta ôm An Ninh yên lặng chờ mưa tạnh, dõi theo bóng dáng của Tống phu nhân và Tống lão gia khuất dần ngoài thành.

 

[Đồi xanh chung gió mưa hòa,

Trăng kia đâu phải chia xa đôi miền.

Mong sao xuân tới cỏ lên,

Người đi kẻ ở đoàn viên một ngày.]

 

10

 

Xuân chưa thắm, liễu vừa đ.â.m chồi, hoa hạnh vừa hé nở.

 

Mùa xuân thứ tư kể từ khi An Ninh đến đây, tiếng hét không cam tâm của cô bé vang vọng khắp sân nhỏ:

 

"Không mà, muội không muốn đi học!"

 

Nhánh hoa hạnh từ đầu tường rủ xuống sân khẽ run rẩy, một con chim sẻ màu nâu xám nhảy nhót vài cái rồi bị cái đầu nhỏ phủ đầy hoa hạnh từ trên tường thò ra xô đẩy, rơi xuống những cánh hoa rơi lả tả.

 

"An Ninh lại trốn học nữa rồi!" Tiếng la lanh lảnh của Thôi Tiểu Hà vang lên, cậu nhanh nhẹn leo lên cây hạnh cổ thụ trong sân nhà mình, thành thục trèo lên ngồi trên đầu tường, chỉ tay vào An Ninh đang bịt tai giậm chân trong sân, cười nhạo không chút nương tay.

 

"Thôi Tiểu Hà! Ngươi im ngay!" An Ninh tức tối, không thèm để ý đến chiếc răng cửa vừa thay, chỉ tay vào Thôi Tiểu Hà rồi dùng giọng nói còn hở gió của mình để đe dọa: “Cẩn thận ta mách Thôi a di rằng ngươi trên lớp không chịu viết chữ, lại còn vẽ vịt bị thầy mắng, để bà dùng roi gà trừng trị ngươi."

 

"Ngươi nên lo cho mình trước đi!"

 

An Ninh vừa quay lại, liền thấy ta cầm cây roi lông gà xông ra dọa đánh cô bé.

 

An Ninh vừa né vừa cãi: "Tỷ ơi, đừng đánh muội, muội chỉ là không thích học thôi mà!"

 

Nghe câu này ta liền thấy đau đầu.

 

Nhà họ Tống toàn người học thức uyên bác, sao lại sinh ra An Ninh, đứa trẻ khác biệt như vậy.

 



Ta đứng trên bậc thềm, tay chống hông, vừa tức giận vừa bất lực: "Không muốn học, vậy muội muốn làm gì?"

 

"Muội muốn học võ!" Đôi mắt An Ninh sáng rực, tay nắm chặt quyền đ.ấ.m loạn xạ trong không khí.

 

Ta nhất thời nghẹn lời, m.á.u dồn lên, không khỏi tự nghi ngờ chính mình: Chẳng lẽ là do ta dạy dỗ không tốt?

 

An Ninh chạy lại gần, ôm tay ta làm nũng: "Tỷ ơi, dù tỷ có đọc Kinh Thi bên giường muội mỗi tối, mua đủ loại sách truyện cho muội đọc, nhưng không thích thì vẫn là không thích, ép uổng cũng chẳng ích gì, tỷ ơi, bỏ cuộc đi."

 


Thái dương ta giật liên hồi, nhìn chằm chằm vào cô bé một lúc lâu, trong lòng thầm thở dài.

 

"Không muốn học thì thôi—nhưng muội vẫn phải đi học, ít nhất là phải học đủ mặt chữ, không thể để mình thành một kẻ mù chữ không biết gì."

 

"Được ạ!" An Ninh vui mừng nhảy cẫng lên.

 

Còn Thôi Tiểu Hà ngồi trên đầu tường bĩu môi, vẻ mặt đầy buồn bã nhìn xuống, vừa lúc Thôi a di cầm cây roi lông gà đuổi đến, cậu ta lớn tiếng than thở: "Nương ơi, nhìn người ta kìa, An Ý tỷ tỷ..."

 

Tiếng gà chó ầm ĩ từ nhà bên cạnh vang lên, ta nghĩ, có lẽ nên tìm thêm một vị võ sư để dạy An Ninh rồi.

 

11

 

Đêm buông xuống, sao trăng hòa quyện.

 

Ta khoác áo, định thổi tắt nến thì đột nhiên nghe thấy tiếng chuông gió bên ngoài cửa sổ vang lên đều đặn.

 

Ta lập tức mở cửa sổ, một bóng người nhảy vào, mang theo mùi hương thông thoảng qua.

 

Là Tống Hành Vân.

 

Trừ năm đầu tiên không thấy bóng dáng Tống Hành Vân, đến năm thứ hai và thứ ba, hắn xuất hiện thường xuyên hơn. Ban đầu cách hai ba tháng hắn mới đến một lần, sau đó mỗi tháng một hai lần. Có khi gặp lúc An Ninh chưa ngủ, hai người còn có thể nói chuyện với nhau. Chỉ là dạo gần đây, đã gần nửa năm ta không thấy Tống Hành Vân nữa.

 

Ta đóng cửa lại, Tống Hành Vân thành thạo tìm chỗ ngồi xuống:

 

"Thời gian qua ta đi làm nhiệm vụ, giờ mới trở về. Các người gần đây vẫn ổn chứ?"

 

"Mọi chuyện đều ổn." Ta nhờ ánh nến nhìn kỹ hắn, quan sát xem có vết thương nào không.

 

Những năm trước, mỗi khi Tống Hành Vân xuất hiện trước mặt ta, trên người hắn luôn mang thương tích, dù hắn che giấu kỹ, ta vẫn có thể ngửi thấy mùi m.á.u tanh.

 

Lần này thì không, ta khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Bình Luận (0)
Comment