Andersen Của Tôi

Chương 29


Lương Tư Nguyệt vào đoàn làm phim đã gần ba tháng nhưng vẫn hơi sợ khi diễn cùng với người đóng vai nam chính Trần Hạc Lâm.

Không phải vì tính cách của Trần Hạc Lâm mạnh mẽ như thế nào, so với những người luôn so đo mọi thứ như người đại diện và trợ lý của anh ấy thì bản thân anh ấy rất dễ gần.

Lương Tư Nguyệt e ngại Trần Hạc Lâm bắt nguồn từ phương diện năng lực nghiệp vụ.

Trần Hạc Lâm có nhiều năm kinh nghiệm với tư cách là một diễn viên phim truyền hình, từng được đề cử giải nam chính xuất sắc nhất, kỹ năng diễn xuất của anh ấy luôn được giới chuyên môn công nhận.

Kể từ khi anh ấy ra mắt thì rất hay thể hiện những nhân vật lịch lãm như quý công tử nghèo túng hay nghệ sĩ nghèo khó.

Lần này, vai diễn là tên lưu manh ở dưới đáy xã hội, anh ấy nhận bộ phim này cũng là để đột phá bản thân.

Kiểu diễn viên như Trần Hạc Lâm, có khả năng thể hiện chính xác sự khác biệt nặng nhẹ, nhanh chậm của từng chữ trong lời thoại, có thể nắm rõ nhân vật dễ như ăn cơm uống nước.

Lương Tư Nguyệt thì khác, mặc dù cô được đạo diễn khen ngợi có khả năng tiếp thu cao nhưng hễ muốn nhập vai hay thoát vai ngay thì cô chịu.

Những cảnh quay trước đó của hai người đã va chạm để rèn luyện rồi, nhưng hôm nay là cảnh quay đối diện tình cảm duy nhất giữa hai người.

Sau khi nữ chính đưa ra một số lời lên án và thú nhận, nam chính cuối cùng cũng tích cực đáp lại tình cảm của cô, nói “Đã quá muộn”, liên tục hỏi nữ chính “Em hiểu không?”.

Tất cả tình yêu và sự hối hận không thể diễn tả thành lời của anh sẽ được thể hiện trong cảnh này thông qua ba câu nói “Em hiểu không?” tăng dần từng cấp độ, không thể phủ nhận độ khó trong việc diễn cảnh này.

Trong cảnh này, một mình Trần Hạc Lâm diễn tốt là chưa đủ, Lương Tư Nguyệt cũng phải giỏi không kém, bởi vì cô cần phải dùng diễn xuất chuẩn xác để dẫn dắt cho đất diễn tiếp theo của Trần Hạc Lâm.

Cường độ cảm xúc của hai người phải cùng một luồng, nếu một bên quá nhạt nhòa còn bên kia quá mãnh liệu sẽ dẫn đến sự kết nối không phù hợp và khung hình sẽ không đẹp.

Đạo diễn Hà cho rằng cảnh này là điểm nhấn của cả bộ phim, anh ấy lo lắng Lương Tư Nguyệt sẽ không thể hoàn thành ngay từ lần đầu tiên nên mới cố ý sắp xếp cảnh đó quay khá muộn.

Sự thật chứng minh sự lo lắng đạo diễn Hà hoàn toàn đúng, cảm xúc của Lương Tư Nguyệt lúc đầu quá bão hòa, dẫn đến thời điểm cần chân chính giải phóng phía sau, toàn bộ cảnh quay đã bị bóp méo.

Cảnh này được quay vào ban đêm, còn là ngoại cảnh, thời tiết ở phương bắc vào cuối tháng Hai có thể tượng tượng được lạnh đến mức nào.

Hết lần này tới lần khác, càng về sau, Lương Tư Nguyệt bị cảm giác thất bại làm ảnh hưởng, cảm giác ngày càng xa những gì mà Hà Nột muốn.

“Dừng!”
Lương Tư Nguyệt không biết đây đã là lần thứ mấy nghe thấy từ này trong tối nay, buồn bã đến mức hơi choáng.

Cô yên lặng đứng dậy, quay trở về vị trí ban đầu, đang chuẩn bị ấp ủ cảm xúc một lần nữa, Hà Nột ở phía sau màn hình giám sát đứng dậy chỉ đạo mọi người: “Hôm nay tạm thời như vậy đi, tối mai quay lại cảnh này.”
Lương Tư Nguyệt không cảm thấy nhẹ nhõm chút nào, mệt mỏi ngồi xổm xuống dưới gốc cây.

Trợ lý Trần Hạc Lâm tới đưa áo khoác cho anh ấy, anh ấy nhìn Lương Tư Nguyệt, do dự muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì, trở lại xe theo trợ lý.

Tiểu Kỳ theo sát lấy áo lông và nước ấm.

Lương Tư Nguyệt mặc thêm áo lông, nhận cốc nước nhấp một ngụm.


Mọi người thu dọn, kiểm kê thiết bị và đạo cụ, mà Hà Nột vẫy vẫy tay với Lương Tư Nguyệt, bảo cô và Tiểu Kỳ chờ một chút, ngồi xe anh ấy quay về khách sạn.

Chỉ sau khi lên xe và được điều hòa phả vào người, Lương Tư Nguyệt mới phát hiện tay mình đã đông cứng.

Hà Nột ngồi cùng hàng với Lương Tư Nguyệt đối diện lối đi, hơi quay người nhìn cô, kiểm tra xem cô có khóc hay không.

Bởi vì Lương Tư Nguyệt không đạt được hiệu quả mà anh ấy muốn nên tối nay tính tình của anh ấy hơi gắt gỏng, nhiều lần nói chuyện không nể mặt.

Lương Tư Nguyệt đóng phim không hề khóc, cô vẫn nhớ Liễu Du Bạch đã nói, ở trong giới giải trí này, khóc không thể giải quyết vấn đề, ngược lại còn dễ để lại cho người ta ấn tượng là kẻ bất tài, yếu đuối.

Giờ phút này vị đạo diễn vốn nghiêm khắc khắt khe trong công việc lại nhẹ giọng, có chút trấn an nói: “Cô cảm thấy khó là bởi vì tôi yêu cầu cô theo tiêu chuẩn của Trần Hạc Lâm, tôi cho rằng cô có khả năng làm được.

Ngẫm lại đây là vai diễn đầu tay của cô, nếu như miễn cưỡng cho cô thông qua, về sau khi chính cô xem lại bộ phim này thì sẽ cảm thấy tiếc nuối.”
Lương Tư Nguyệt không nói gì, gật gật đầu.

“Phải có chút tham vọng chứ, dù sao cũng nên hướng đến việc để được đề cử tân binh xuất sắc nhất, nếu không chẳng phải cô đã vô ích khi đóng phim của tôi rồi sao? ”
Lương Tư Nguyệt cười, “Vâng.”
Cuối cùng Hà Nột dặn dò: “Nhận thức về nữ chính của cô không hề sai, chỉ là cách thực hiện có hơi rời rạc thôi.

Hôm nay trở về nghỉ ngơi thật tốt, điều chỉnh trạng thái cho ổn.”
Vừa về tới khách sạn, Lương Tư Nguyệt tắm rửa, đuổi Tiểu Kỳ về rồi bò lên giường.

Cô khóc một trận cho đã, không nghĩ bất cứ điều gì về việc quay phim, cứ thế chìm thẳng vào giấc ngủ.

Sáng ngày hôm sau, các cảnh quay nhỏ theo lịch trình của Lương Tư Nguyệt và Trần Hạc Lâm bị hủy bỏ, cũng chính đạo diễn Hà muốn họ nghỉ ngơi thật tốt để đáp ứng thử thách buổi tối.

Lương Tư Nguyệt xem xét kịch bản trong phòng, nhờ Tiểu Kỳ diễn cùng cô.

Tiểu Kỳ lắp ba lắp bắp đọc lời thoại của mình theo kịch bản, thỉnh thoảng cười một trận, khiến cho Lương Tư Nguyệt không thể tiếp tục.

Cô cảm thấy có lẽ mình vẫn phải tập luyện trước với Trần Hạc Lâm một chút.

Trên thực tế, bởi vì vì tâm lý e ngại Trần Hạc Lâm nên cô chưa từng diễn tập riêng với Trần Hạc Lâm một lần nào.

Trước đây cô chỉ nói vài câu thoại với anh ấy khi chuẩn bị cảnh quay và trước khi bắt đầu quay mà thôi.

Cô cầm điện thoại, gửi cho Trần Hạc Lâm một tin nhắn Wechat, diễn đạt một cách nhã nhặn và lịch sự.

Thật ra cô không ôm hi vọng gì nhiều, nhưng không ngờ Trần Hạc Lâm đã trả lời cô rất nhanh, báo cho cô vị trí của khách sạn để cô trực tiếp đến gặp anh ấy.

Ở Bắc Thành, Lương Tư Nguyệt và Trần Hạc Lâm cũng sống ở hai khách sạn khác nhau, hai nơi cách nhau không xa, có thể đi bộ đến đó.

Mà điều khiến Lương Tư Nguyệt không ngờ tới chính là Trần Hạc Lâm bảo một trợ lý đợi ở sảnh để đón cô cùng Tiểu Kỳ - thang máy của khách sạn phải quẹt thẻ để nhấn nút lên tầng tương ứng.

Nhưng Lương Tư Nguyệt rõ ràng có thể nhận ra trợ lý Trần Hạc Lâm không vui lòng làm chuyện này, thậm chí còn không nhìn cô sau khi đón cô.


Trần Hạc Lâm ở trong một căn phòng lớn, giờ phút này bên trong không chỉ có anh ấy mà còn có một trợ lý khác.

Anh ấy mặc quần áo ở nhà, đang ăn sáng, bảo Lương Tư Nguyệt ngồi một chút, anh ấy sẽ ăn xong ngay, giọng điệu và thái độ cực kỳ bình thản.

Không lâu sau, Trần Hạc Lâm ăn sáng xong, anh ấy và Lương Tư Nguyệt đi đến quầy bar và dặn dò các trợ lý giữ im lặng.

Cũng không thể đuổi hết trợ lý ra ngoài, nếu không thì khó có thể giải thích rõ ràng chuyện trai đơn gái chiếc ở cùng một phòng, bao nhiêu tiền bối trong làng giải trí đã vấp phải chuyện này rồi.

Cho tới trưa, Lương Tư Nguyệt đều tập luyện cùng Trần Hạc Lâm.

Sau khi hai người giao tiếp, họ thấu hiểu tiết tấu cảm xúc của đối phương, phối hợp lại đã dễ dàng hơn, điều này khiến Lương Tư Nguyệt có lòng tin hơn đối với cảnh quay tối nay.

Cô hơi hối hận vì trước đây mình đã rụt rè không dám hỏi ý kiến của Trần Hạc Lâm sớm hơn.

Anh ấy nghiêm túc trong ăn nói nhưng khi đóng phim thì rất chân thành, vì hiệu quả cuối cùng trong diễn xuất, anh sẵn sàng dạy mọi thứ.

Trước giờ ăn cơm trưa, Lương Tư Nguyệt và Tiểu Kỳ rời khỏi khách sạn của Trần Hạc Lâm, về phòng mình ăn thức ăn ngoài.

Lương Tư Nguyệt ăn cơm, nói với Tiểu Kỳ: “Có thể thấy mấy tin lá cải thật không đáng tin cậy.

Không phải một số bài đăng trên diễn đàn đều nói thầy Trần Hạc Lâm rất kiêu ngạo à?”
Tiểu Kỳ tỏ vẻ đồng ý: “Em cảm thấy kiêu ngạo cũng được.

Trình độ của anh ấy đã đến mức đó thì kiêu ngạo một chút cũng là điều bình thường.”
Bảy giờ tối, cảnh quay lại bắt đầu một lần nữa.

Lần này Hà Nột chỉ hô dừng một lần, Lương Tư Nguyệt dựa trên kinh nghiệm của buổi diễn tập vào buổi sáng, kết hợp với sự dẫn dắt tình cảm của Trần Hạc Lâm tại trường quay, đã trực tiếp vượt qua lần quay thứ hai trong sự bất ngờ.

Khi đạo diễn hô “Cắt”, cô ngồi xổm xuống ôm lấy đầu gối, khóc thành tiếng.

Cô không hề có niềm vui khi diễn thành công mà chỉ có rất nhiều cảm xúc khó tả bị đè nén nặng nề, cùng với nỗi đau của nhân vật nữ chính trong bộ phim không thể thoát ra được trong một thời gian dài.

Trước đây, cô chỉ nhận ra nữ chính “không thể yêu” bằng khả năng đồng cảm.

Sau khi cảnh quay kết thúc, loại “không thể yêu” này dường như đã bắt đầu vươn xúc tu về phía bản thân cô, một cảm giác thật sự bất lực.

Cô cảm thấy có lẽ mình cần ở một mình một lúc để tiêu hóa hết mới được.

Lương Tư Nguyệt thay quần áo xong, trở về xe bảo mẫu đợi.

Xe bảo mẫu của cô và Trần Hạc Lâm ở cạnh nhau, có lẽ bởi vì cô cuộn tròn trên ghế, tài xế đi vệ sinh, xe tắt máy, cô lại không mở đèn và cửa sổ xe nên bên ngoài tưởng trong xe không có ai.


Chỉ nghe thấy ở bên ngoài trợ lý Trần Hạc Lâm đang nhỏ tiếng bàn luận về cô.

Một người nói: “… Trở về phải nhắc nhở thầy Trần, sau này đừng tùy tiện tự luyện tập với loại diễn viên chẳng chút tiếng tăm gì này, ai biết được có phải cô ta chạy tới cọ nhiệt (*) chúng ta hay không.

Hơn nữa, phim mà thành công thì công lao cũng không được tính cho thầy Trần.”
(*) Cọ nhiệt: ké fame, lợi dụng sự nổi tiếng của người khác để tăng độ nổi tiếng cho mình.

Một người khác nói: “Không phải cô ta từng là thần tượng nhóm nhạc nữ sao, nếu không phải có bối cảnh giàu có ở đằng sau thì làm sao có thể đảm nhận bộ phim của đạo diễn Hà mà không có chút kinh nghiệm nào chứ?”
Người đầu tiên còn nói: “Do chọn nhân vật nữ chính quá muộn, nếu như biết trước phải nâng đỡ cho một người như vậy, công ty không thể nào để thầy Trần nhận bộ phim này…”
Nghe lời bịa đặt không chút dè chừng này, Lương Tư Nguyệt càng cảm thấy chán nản hơn.

Nếu không phải sợ gây phiền phức thì cô suýt nữa đã mở cửa sổ phản bác rồi.

Mãi đến khi tài xế quay về, bên ngoài mới im lặng.

Lại đợi thêm một lát, Tiểu Kỳ trở về, cầm một chút đồ uống nóng đưa cho cô, hưng phấn nói: “Tiểu Nguyệt, chị lướt Weibo chưa? Weibo đang tê liệt…”
Lương Tư Nguyệt liếc nhìn cô ấy, đợi cô ấy nói.

“Chu Tuân và Thẩm Đại ôm hôn nhau bị chụp được, dưới Weibo của Chu Tuân đang có cảnh thoát fan quy mô lớn…”
Lương Tư Nguyệt hoàn toàn không có chút hứng thú nào để hóng drama này, mà cô đã biết hai người đó hẹn hò từ lâu rồi, bây giờ mới bị truyền thông chứng thực.

Tiểu Kỳ cảm thấy tâm trạng Lương Tư Nguyệt không tốt, dừng nói đúng lúc.

Trên đường đi về khách sạn, Lương Tư Nguyệt nhận cuộc điện thoại mà Molly gọi tới.

Molly nói công việc của Liễu Du Bạch đã xong xuôi, hẹn cô ra ngoài ăn một bữa cơm.

Lương Tư Nguyệt thật sự không muốn gặp Liễu Du Bạch trong trạng thái buồn bã này.

Hôm nay cảm xúc của cô đã bị tiêu hao hết, không thể huy động bất cứ phản hồi tích cực nào, cô mệt mỏi đến mức chỉ muốn trở về ngủ.

Cô hi vọng mình sẽ vui vẻ khi ở cạnh Liễu Du Bạch.

Nhưng sẽ thật tiếc nuối nếu như cô không nhìn thấy anh.

Cô do dự một lúc, xác nhận với Tiểu Kỳ sáng mai không có phần diễn của mình, rốt cuộc vẫn đồng ý.

Molly bảo cô về khách sạn trước, chờ chút nữa sẽ điều xe tới đón cô.

-
Liễu Du Bạch đang ở trong một khu nghỉ dưỡng suối nước nóng ở ngoại ô Bắc Thành, không chỉ có anh mà còn có Lí Nghiêu.

Lí Nghiêu dẫn câu lạc bộ tới thi đấu, trong trận đấu đầu tiên của giải mùa xuân, đối thủ là đội đã chặn họ ở trận chung kết năm ngoái, đồng thời cũng là đối thủ cũ đã đối đầu với nhau nhiều năm.

Trận đấu rửa nhục đã thắng, khởi đầu tốt đẹp, cực kỳ may mắn.

Lí Nghiêu nghe nói sếp Liễu cũng ở Bắc Thành, lập tức gọi sếp Liễu tới làm chủ, khao chiến đội.

Liễu Du Bạch mắng anh ta, cuộc thi mùa thu năm ngoái chơi tệ như thế mà còn không biết ngại đòi thưởng.

Giờ phút này, nhóm thiếu niên nhiệt huyết có tuổi trung bình từ mười tám đến mười chín tuổi của đội đang ngâm mình trong suối nước nóng ở tầng một, Liễu Du Bạch và Lí Nghiêu uống rượu trên nhà hàng ở tầng cao nhất.

Đôi khi Liễu Du Bạch lười uống rượu với Lí Nghiêu, bởi vì một người đàn ông như anh ta thi thoảng lại cực kỳ hóng hớt, ví dụ như lúc này, giống như bắt được cơ hội, một mực truy hỏi anh đã xem tin đồn về em trai Chu Tuân và Thẩm Đại chưa, là thật sao?

Vừa rồi các nhóm Wechat, vòng bạn bè và các tài khoản mạng xã hội đều đang thảo luận chuyện này.

Liễu Du Bạch hoàn toàn không muốn để ý đến anh ta, thật sự không tự phân biệt được à? Thứ nhất, anh không phải Chu Tuân, thứ hai, anh cũng chẳng phải người đại diện của Chu Tuân, sao anh biết được.

Chẳng bao lâu sau, điện thoại anh nhận được một tin nhắn, Molly thông báo Lương Tư Nguyệt chuẩn bị đến.

Liễu Du Bạch nhắc nhở Lí Nghiêu: “Tôi có hẹn, chuẩn bị đến rồi.”
“Hả, nam hay nữ thế? Uống rượu gì? Để tôi gọi trước cho nhé?”
“…”
Liễu Du Bạch xoay người, hơi hướng về phía cửa.

Chẳng mấy chốc, đã nhìn thấy Lương Tư Nguyệt đi vào.

Cô mặc một chiếc áo khoác phao màu trắng, đội một chiếc mũ cùng màu, sau khi vào cửa, cô tháo khẩu trang ra, nhìn xung quanh vài lần rồi đi về phía anh.

Lí Nghiêu sửng sốt một chút, cảm thấy hình như mình từng gặp cô bé này ở đâu rồi.

Cho đến khi cô ngồi xuống cạnh Liễu Du Bạch, chọn một cốc soda, anh ta mới nói: “Tôi… tôi đi trước đây.”
Nào ngờ cô gọi anh ta lại, lễ phép kêu một tiếng “Giám đốc Lí”, cảm ơn anh ta đã quan tâm tới bố cô.

Lí Nghiêu có tài đức gì mà được gọi là “Giám đốc” chứ, mấy người không lớn không nhỏ trong câu lạc bộ có thể gọi anh ta một tiếng “Anh Lí” đã không tệ rồi, “Bố cô là ai?”
“Lương Quốc Chí, tài xế.

Có ấn tượng gì không?”
“À à à! Tài xế Lương, tôi nhớ tài xế Lương, lái xe rất tốt, hai ngày nay đang nghỉ, hình như trong nhà có người ốm?”
Hai người bọn họ thế mà cứ nói chuyện không mặn không nhạt như vậy.

Liễu Du Bạch ho nhẹ một tiếng.

Lí Nghiêu nhìn sếp Liễu một chút, nhận ra nếu mình không rời đi thì sẽ đắc tội với người ta, “… Ờ, hai người nói chuyện nhé! Tôi đi xuống kia xem một chút.”
Anh ta nói xong thì chuồn đi ngay.

Liễu Du Bạch nhìn về phía Lương Tư Nguyệt.

Mũ của cô đã được cởi ra, đặt ở trên quầy bar.

Mái tóc cô được buộc tùy ý, những sợi tóc không buộc được xõa ở bên mặt, gần như che mất nửa khuôn mặt của cô.

Cô cụp mắt xuống, rõ ràng là cảm xúc sa sút, hình như vừa mới khóc.

Giống như cảm nhận được ánh mắt của anh, Lương Tư Nguyệt dừng lại, ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của anh, mỉm cười, lại cúi đầu hỏi anh: “Anh Liễu mới đến hôm qua à?”
Liễu Du Bạch nhìn thoáng qua là có thể biết cô đang cười gượng thế nào, đôi mắt cô ảm đạm vô cùng, không có chút ánh sáng nào.

Sau khi nhìn cô một lúc, mặt không thay đổi cảm xúc, dời mắt đi.

Còn có thể gặp chuyện gì mà để lộ ra vẻ mặt này?
Tám, chín mươi phần trăm là do hot search “bùng nổ” hôm nay, khiến Weibo tê liệt, hiện tại mọi người đều đang điên cuồng “hóng drama” tin đồn kia.

Liễu Du Bạch bảo nhân viên phục vụ đem thực đơn đến, quăng ra trước mặt Lương Tư Nguyệt, bìa gỗ của thực đơn đập vào mặt bàn bằng đá cẩm thạch, tạo ra một tiếng “Bộp” rất lớn.

Nhưng giọng anh lại rất bình thản, bảo cô: “Chọn món đi.”.

Bình Luận (0)
Comment