Angel Wings (Đôi Cánh Thiên Thần)

Chương 12

Angel Wing
- Băng Băng mình cần nhờ bạn một chuyện.
Đang suy nghĩ vu vơ, Băng Băng giật mình đưa ánh mắt ngây ngô nhìn Hạ Băng.
-Đây là người tổ chức bắt mình phải bảo vệ.
Hạ Băng đưa ra tấm hình của một người con trai tầm 25 tuổi, ăn mặc nghiêm túc.
-Cuối tuần mình có việc bận, bạn giúp mình theo dõi bảo vệ anh ta. Sáng hôm đó bạn được nghỉ mà, phải không?
Băng Băng không nói lời nào, lười biếng gật đầu.
Nhưng khi Hạ Băng vừa đi cũng là lúc Băng Băng đứng bật dây. Sáng chủ nhật là ngày Băng Băng quyết tâm truy tìm sự thật về trí nhớ của Wing (mặc dù chưa biết làm bằng cách nào) Ban nãy đang nghĩ cách nên vô tình gật đầu …bừa.
Cô nàng đang định tìm người thay thế thì Lệ Băng nói:
-Hôm đó là cuộc hẹn đầu tiên giữa Hạ Băng và War nên Hạ Băng không muốn từ chối. Bạn là người duy nhất có khả năng giúp nên Hạ Băng mới nhờ đến bạn.
Băng Băng tròn mắt nhìn Lệ Băng cầu mong mình không nghe lầm. Thực sự hai người đó trở thành đôi?
Thông tin đó càng được xác thực khi tan học Băng Băng nhìn thấy War lạnh lùng đi bên cạnh Hạ Băng tay trong tay. Hạ Băng cười rạng rỡ mà không để ý bao ánh mắt của “xạ thủ bắn súng” đã nhắm vào mình.
Đồng thuận cho tình yêu của bạn, Băng Băng chấp nhận hy sinh con đường tìm đến sự thật tình yêu đã bị lãng quên của mình.
_Love_
(“-Anh Khánh Phong! Nếu có ngày em không yêu anh nữa thì sao nhỉ?
Cô bé ngồi cạnh cậu nhóc nhìn ra phía xa hỏi vu vơ, nụ cười trên môi ngày càng tươi tỏ vẻ thỏa mãn.
Cậu nhóc quàng tay qua vai cô bé, nghịch mái tóc tơ ngắn ngủn.
-Khi đó anh sẽ lại làm cho em yêu anh.
-Bằng cách nào cơ chứ?
Cô bé lên giọng kiêu tỏ vẻ ‘mình không dễ yêu một ai đó’ để cảnh tỉnh cậu nhóc không thể làm như thế nếu muốn cô bé siêu lòng.
-Anh sẽ im lặng và nghe theo quyết định của em. Được không?
Cậu nhóc nhìn cô bé rồi nở một nụ cười.
Trong đầu cô bé nảy ra ý nghĩ sai trái đó là…cô bé sẽ nói không yêu Khánh Phong nữa để…Khánh Phong chịu nghe lời cô bé. Ngày thường chẳng bao giờ Khánh Phong chịu nghe lời cô bé nói cả.

Hiểu được ý nghĩ tróng ánh mắt long lanh của cô bé. Cậu nhóc nói:
-Nhưng đến khi em yêu anh lần nữa rồi… anh sẽ trừng phạt em.
-Trừng phạt? Như thế nào vậy?
Cô bé nhìn cậu nhóc bằng ánh mắt tò mò.
Cậu nhóc ranh ma nở nụ cười đẹp mê hồn làm lạc trí cô bé. Nhân lúc đó cậu nhóc tặng cô bé một cái...kiss rồi đút tay vào túi quần bỏ đi.
Ánh mắt cô bé đan xen tức giận lẫn yêu thương nhìn theo bóng cậu nhóc nhưng có chút hơi buồn vì kế hoạch bắt Khánh Phong ngoan ngoãn đã nhanh chóng bị phá sản khi nó còn chưa được thực hiện”)
_Love_
Vì đồng ý bỏ ra buổi sáng chủ nhất giúp Hạ Băng mà Băng Băng gánh chịu hậu quả vô cùng cực khổ…
Băng Băng khá lười biếng làm công việc “bàn giấy” nên cô nàng thường bỏ một số tài liệu không làm. Định sáng chủ nhật đi làm thêm tiện thể tra hỏi Wing nhưng lại quên mà đi đồng ý làm giúp Hạ Băng. Để bây giờ cô nàng phải ra sức hoàn thành công việc trong thời gian sớm nhất.
Ngoài trời những cơn gió đông đang ra sức chứng tỏ sức mạnh của mình bằng cách làm mọi thứ giá buốt.
Băng Băng ngồi làm việc trong phòng tổng giám đốc chăm chỉ tới mức quên cả thời gian. Lúc nhìn lên đồng hồ cũng là lúc cô nàng hốt hoảng. Đồng hồ “chạy sai” đang điểm…đúng 1h sáng…
Như không tin vào mắt mình cũng như là cái đồng hồ treo tường kia Băng Băng lấy điện thoại ra xác thực một lần nữa. Sắc mặt Băng Băng tối lại khi thấy giờ hiển thị trên màn hình cùng với dòng chữ “Bạn có 14 cuộc gọi nhỡ”. Cô nàng đang định gọi điện cho chị Thảo Nghi báo cáo hoàn cảnh của mình thì…
-Tít.
Điện thoại xuất hiện triệu trứng của bệnh…hết pin…
Mất vài giây bình tĩnh Băng Băng mới đứng dậy, đi ra ngoài nhưng chân cô nàng ngừng bước khi thấy khuôn mặt “icy” vẫn đang tập trung nhìn vào mấy tờ giấy loằng ngoằng lắm chữ, kí tên mình vào tờ giấy cuối cùng.
-Anh vẫn thường làm việc khuya như thế này sao?
Ai đó đã rời mắt khỏi những con chữ, nhìn Băng Băng với ánh mắt phức tạp. Nhưng Băng Băng hiểu ánh mắt đó có ý nghĩa là Wing đang bất ngờ. Bởi cô nàng biết Wing là người đã động đến công việc thì sẽ không để ý đến bất kì điều gì xung quanh nên chắc chẳng để ý Băng Băng còn ở lại đây muộn như thế này. Lúc Băng Băng lên tiếng chắc là…giật mình chứ sao.
Điều Băng Băng hiểu về Wing nếu là trước kia là hoàn toàn đúng còn bấy giờ là hoàn toàn sai. Kể từ khi tầng 6 có một nữ thư kí vào làm việc thì thói quen tập trung vào công việc của Wing đã biến mất… ^_^
Băng Băng vẫn còn ở đây. Wing biết điều đó. Lúc Băng Băng lên tiếng, ánh mắt của Wing nhìn Băng Băng không hề có nghĩa là ngạc nhiên mà là anh chàng đang muốn tìm hiểu cô gái này muốn biết gì thông qua câu hỏi đó.
- Làm xong việc rồi?
-Anh thường làm việc đến mấy giờ?
-Bữa tối của em ở bàn.
-Anh thường làm…

-Mẹ tôi đem tới cho em.
Cuộc hội thoại ngắn giữa hai người với những câu hỏi không hề đúng chủ đề hỏi của đối phương diễn ra. Chỉ có thể nói hai người thuộc loại người…không tầm thường mới có thể vẫn bình thản trong hoàn cảnh nói chuyện như thế này.
-Anh thường làm việc tới mấy giờ? Mau trả lời em!
Cuối cũng Băng Băng không thể chịu đựng hét lên.
-1 tiếng nữa.
Băng Băng trầm lặng. Lúc nào anh Wing cũng làm việc tới 2h sáng ư?
-Làm tổng giám đốc thật…chẳng có ích lợi gì cả. Anh Wing bỏ công việc ở đó, ăn cơm với em. Chắc anh cũng chưa ăn tối phải không?
Băng Băng nói rồi rất tự nhiên kéo tay Wing rời khỏi ghế ngồi.
Wing im lặng và nghe theo quyết định của cô.
Khi Băng Băng đẩy Wing ngồi xuống ghế cũng là lúc cô nàng nhận ra hành động rất “tự nhiên” của mình. Cô nàng hất tay Wing ra một cách thô bạo (chẳng giống con gái tẹo nào) vội bào chữa:
-Em xin lỗi, em không phải là người quan trọng hóa những điều như thế này.
Băng Băng nói theo phản xạ mà không kịp suy nghĩ. Nói như vậy Wing nghĩ cô nàng là người sống buông thả thì sao?
-Không quan trọng hóa những điều như thế này?
Băng Băng đứng im nhìn người trước mặt. Người đó điềm tĩnh hỏi lại làm cô nàng căng thẳng giống như mình đang phạm lỗi rất lớn.
-Không…
Chưa kịp thanh minh Băng Băng đã bị Wing nắm tay kéo ngồi xuống ghế…vấn đề là lại ngồi sát Wing.
- Ăn cơm đi.
Wing vẫn thản nhiên như không có chuyện gì sảy ra nhưng thực chất trong lòng anh chàng đang rối loạn khi biết cách sống thản nhiên của Băng Băng. Hành động vừa rồi là sự trừng phạt âm thầm từ anh chàng…
Băng Băng giật mình đẩy mạnh Wing ra nhưng người Wing vẫn không hề dịch chuyển. Cô nàng đành ngồi ra xa.
-Không phải đâu. Vừa rồi em nhỡ lời thôi. Em là người sống có quy tắc.
Băng Băng nhìn Wing, ánh mắt cương nghị khẳng định một câu chắc chắn .

Wing tỏ vẻ không quan tâm, bắt đầu ăn cơm nhưng trong ánh mắt anh chàng có nét gì đó đã hài lòng.
Băng Băng ngồi lặng thinh, không ăn, không nói chuyện cũng có hành động gì. Cô nàng đang thắc mắc, rất thắc mắc, cực kì thắc mắc…
Wing luôn có những hành động giống trước kia Wing đối sử với Băng Băng, liệu có phải Wing đã nhớ ra cô nàng. Nhưng nếu vậy thì tại sao Wing không nói gì cả? Hay…
-“Anh Wing! Em với anh. Ai sẽ thắng”
- Không ăn sao?
Nhìn bộ dạng hiếu thắng mà không biết vì lí do gì của Băng Băng, Wing cất tiếng. Từ nãy anh chàng chỉ im lặng ngồi quan sát những biểu cảm khó hiểu đang hiển thị trên khuôn mặt của cô nàng mà vẫn không thể hiểu được.
Băng Băng nhìn Wing lắc đầu, cười và bắt đầu ăn…Chẳng hiểu những hành động của cô nàng có ý nghĩa gì…???
Mất khá nhiều thời gian Băng Băng mới kết thúc bữa ăn tối (đồng thời là bữa ăn khuya) Cô nàng nhìn đồng hồ nói:
-Gần 2h sáng rồi. Anh Wing cũng về phải không? Anh đưa em về nhé, em không gọi được người đến đón.
Hình ảnh tên lưu manh bỗng hiện lên trong đầu Băng Băng. Chẳng ai biết vì sao nhưng ngay sau đêm đó, hắn ta hoàn toàn biến mất như làn khói trắng.
Đúng ý định của Wing nên Wing không nói gì với Băng Băng mà đứng dậy đi ra cửa. Băng Băng hiểu ý cũng cất bước theo sau…
Đột nhiên.
Cánh cửa kính tự động không mở.
Đèn trong phòng cũng đồng loạt tắt.
-Chuyện gì vậy?
Băng Băng khá hốt hoảng hỏi. Trong bóng tối cô nàng tiến sát Wing một cách thật nhanh chóng.
-Có chuyện gì vậy anh Wing?
- Đến 2h hệ thống điện của phòng này sẽ tự tắt.
Wing giải thích ngắn ngọn rồi kéo cô gái đang có vẻ sợ hãi núp sau mình ra tới ghế sofa. Anh chàng vẫn chưa quên cô gái này khá “nhát gan” khi ở trong bóng tối.
-Không có cách nào ra khỏi đây sao anh Wing?
Băng Băng vẫn còn hoảng hốt nhưng đã bình tĩnh hơn, liền hỏi.
Đáp lại Băng Băng là một không gian tĩnh mịch chỉ nghe thấy tiếng gió đông rít bên ngoài.
Wing nhắm mắt, ngồi dựa người vào ghế sofa, tay khoanh trước ngực, thản nhiên nói:
- Ngủ đi. Tới sáng mới có thể ra khỏi đây.
Không hiểu vì sao mà lúc này Băng Băng rất nghe lời Wing. Cô nàng ngả người, nhắm mắt và đi vào giấc ngủ.
Từ khi tai nạn Băng Băng trở thành người ít ngủ. Vì vậy mỗi khi vào giấc ngủ “vàng ngọc” Băng Băng thường ngủ rất sâu cho dù điều kiện môi trường có như thế nào đi chăng nữa.

Điều hòa không hoạt động nên nhiệt độ trong phòng ngày càng hạ xuống.
Băng Băng đang mặc chiếc áo sơ mi trắng mỏng trong khi nhiệt độ trong phòng đã xuống dưới 18ᵒC.
Nhìn quanh phòng một lượt Wing dừng ánh mắt lại cái áo choàng bông dày màu xanh ngọc bích của Băng Băng. Anh chàng bước tới, lấy cái áo rồi nhẹ nhành phủ lên người Băng Băng để giúp cô nàng giữ ấm cơ thể.
Bàn tay Wing vô tình chạm vào Băng Băng làm cho…Wing theo phản xạ rút tay lại. Người Băng Băng lạnh ngắt, luồng khí lạnh quanh cơ thể Băng Băng làm cho một người không sợ lạnh như Wing cũng phải e ngại…
-“Tại sao lại lạnh như vậy?”
Wing đỡ Băng Băng nằm xuống sofa bởi không muốn khi tỉnh dậy Băng Băng sẽ đau cổ vì tư thế ngủ quái gở của mình. Rồi Wing “gói” cô nàng thật kĩ vào trong chiếc áo bông. Sau khi đã yên tâm Băng Băng không thể bị lạnh, Wing cầm điện thoại lên:
-Mở điện tầng 6 của công ty.
Wing nói, một câu nói ngắn gọn và súc tích.
-Thủ lĩnh! Angel chưa về nhà.
Đầu dây bên kia Rik thông báo..
Vài tiếng trước.
Đang nghỉ ngơi sau khi hoạt động chân tay cả một ngày trời, Rik bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại kêu inh tai. Mở máy, giọng nói lạnh lùng của Lệ Băng hỏi cô bạn Băng Băng của mình đang ở đâu truyền vào tai Rik. Nghe tới đây Rik tỉnh cả ngủ đáp luôn tung tích của Băng Băng cho Lệ Băng (mặc dù chỉ là suy đoán…).
Nhưng suy đoán của Rik đã có thể chắc chắn kể từ khi thủ lĩnh Wing ra lệnh mở điện tầng 6. Wing là người rất giờ giấc, đúng 2h sáng cậu ta sẽ ngừng làm việc, sau đó sẽ rời công ty. Hôm nay thủ lĩnh nói mở điện có nghĩa là vẫn còn ở công ty … người duy nhất làm Wing từ bỏ quy tắc của mình chỉ có một, đó là Angel. Tuy đã biết rõ Băng Băng ở đâu nhưng Rik vẫn muốn “thử” xem thủ lĩnh sẽ nói như thế nào nên mới thông báo như vậy.
-Cẩn thận! Phó thủ lĩnh Rik.
Wing nói bình thản để câu nói được hiểu theo ý nghĩa chức phó thủ lĩnh của Rik có nguy cơ lung lay nếu Rik vẫn muốn “thử” với người có chức vụ thủ lĩnh không tầm thường này.
-Anh Wing tránh xa em ra.
Băng Băng đột ngột hét lên.
Wing tắt máy trong khi đầu dây bên kia đang vang lên tiếng cười gian sảo. Anh chàng nhìn Băng Băng bằng đôi mắt khó hình dung.
Ai đó vừa cất tiếng nói vẫn đang ngủ ngon, không có vẻ như đã tỉnh giấc.
-Anh Wing là người tồi tệ nhất.
Một lần nữa tiếng Băng Băng lại vang lên.
Khuôn mặt “icy” của anh chàng tối lại.
Nhưng làm gì được khi người mắc tội tày đình kia đang ngủ và những lời nói vừa rồi chỉ là nói mơ. Trách tội sao? Có vẻ quá hẹp hòi.
Suy sét lại việc này cũng tại người nào đó. Khiến cho Băng Băng giận đến mức ám ảnh đến mức ngủ mơ cũng phải bất bình mà hét lên như thế chứ…
-Anh Wing nhất định phải bị trừng phạt…
Hết chương 15.

Bình Luận (0)
Comment