Angel Wings (Đôi Cánh Thiên Thần)

Chương 15

Angel Wings
Tiết học cuối cùng.
Không biết có chuyện gì mà Wing đã vội đi trong giờ ra chơi tiết trước nên trong tiết này chiếc ghế bên cạnh Băng Băng đang trống vì vậy cô nàng trở về chỗ ngồi của mình.
Các thành viên trong lớp phải ngồi im khi đã nhận được thông tin cô giáo sắp vào lớp nhưng gương mặt ai nấy đều rất khó nhìn vì từ sáng tới giờ vẫn chưa ai hỏi được thông tin gì về học sinh mới
Cô giáo chủ nhiệm bước vào và đã giúp những người đó thực hiện nguyện vọng. Cô ngồi xuống nhìn quanh lớp một vòng rồi hỏi:
-Học sinh mới tên là Wing. Bạn ấy vẫn chưa tới sao?
Các nàng đồng thanh :
-Tới rồi thưa cô! Bạn ấy rất đẹp trai.
-Bạn ấy hơn các em 2 tuổi nên đôi khi phải giữ ý một chút. Nhất là các cô nàng đấy!
“-Aaaaaa…Quá tuyệt!!!!!!!!!!”.
Đó là lời hét thầm của các cô gái khi nhận được thông tin (trừ Liên Băng…vì có thể họ biết hy vọng là vô ích chăng?(^_^))
Không để lớp ồn ào cô giáo bắt đầu vào dạy bài nhưng mới học được nửa tiết, cô nhận điện thoại và đi ngay để lớp lại trong tình trạng tự quản. Vì lớp rất ngoan trong mắt các thầy cô nên chuyện lớp tự quản đã là việc hết sức bình thường
- Băng Băng! Bạn quen thân với Wing phải không?
Câu nói thì thầm rất khẽ bên tai Băng Băng.
Băng Băng bình tĩnh quay lại, những câu hỏi kiểu này trong ngày hôm nay Băng Băng đã nghe quá nhiều. Nhưng người bạn hỏi câu này lại khiên cô nàng khinh ngạc…
Đó là Thiên Di, một bạn học khá giỏi trong lớp và cũng được khá nhiều người mến mộ nhưng Thiên Di là một còn người lạnh lùng, vô tâm không để ý tới bất kì ai nên chẳng bao giờ thấy nói chuyện. Khi bị những bạn khác giới làm phiền Thiên Di trở nên rất khủng kiếp, cô ấy không ngần ngại ném mòn quà được tặng đi, nói năng một cách phũ phàng hạ thấp người khác, nhiều khi còn dùng thế võ karate của mình để trừng trị họ. Vì thế Thiên Di chỉ được mọi người biết đến vào đầu năm lớp 10 còn sau đó các bạn trai đều khuyên nhau tránh xa.
Chẳng cần gì phải giấu, Băng Băng gật đầu thừa nhận kèm theo lời nói:
-Bạn không nhận được thông tin gì về Wing từ mình đâu. Đừng hỏi gì cả.
Thiên Di cũng gật đầu, cười thân thiện.
-Ukm. Mình sẽ không hỏi gì đâu.
Khi đó tiếng hét đột nhiên vang lên.
-Trời!!!!! Mình không sống được nữa mất.
Ở giữa lớp, Ngọc Hân đang đưa hai tay ôm ngực mắt long lanh làm vẻ kích động.

-Chuyện gì vậy?
Mọi người tò mò.
Ngọc Hân cầm cái Iphone, đứng hẳn dậy nói trịnh trọng:
-Mọi người hãy im lặng lắng nghe kĩ những gì mình sắp nói, đừng khinh ngạc nha.
Lớp “xì” một tiếng rõ to nhưng cũng im lặng làm theo. Hân đọc to rõ từng chữ trong được ghi trong điện thoại:
-Thiên tài giới kinh doanh.
Wing! Tổng giám đốc của công ty bất động sản W quy mô quốc tế. Theo thông tin điều tra được, anh đã lấy được quá nhiều bằng cấp quốc tế. Hiện tại anh đang thay bố của mình điều hành tập đoàn. Từ khi làm việc anh đạt được nhiều thành công…
Lớp im lặng tới nỗi ngay cả một tiếng thở nhẹ cũng không thể nghe thấy cho tới khi Ngọc Hân đọc xong bài viết mà đã phải hack mãi mới tìm được
-Trời ơi!!!....
Các nàng hét lên, ánh mắt đầy mơ mộng.
-Uỳnh…
Các chàng đập bàn đầy bất mãn.
Nhìn lớp hỗn loạn Băng Băng nở nụ cười. Họ toàn làm những chuyện “vô ích”…
-Em cũng biết Wing hả? Sao em biết được cậu ta? Cậu ta là con người như thế nào?
War nhìn Hạ Băng hỏi.
Hạ Băng nhìn War ánh mắt ngạc nhiên.
-Anh sao hỏi vậy?
Thấy War quay đi nơi khác, Hạ Băng nói tiếp:
-Trong hoàn cảnh đặc biệt, em không thể nói với anh. Khi nào có cơ hội em sẽ nói.
War vẫn không quay lại.
-Đừng lo. Em sẽ không để ý tới Wing.
Hạ Băng nở nụ cười.

War quay lại… thấy nụ cười ấy… cảm giác thật lạ…
-Đừng “nhắng nhít” ở nơi công cộng!
Băng Băng nhắc nhở cùng với nụ cười gian.
Khi cô nàng quay đi cũng là lúc nụ cười nửa miệng xuất hiện…
-Đúng mục tiêu.
Nội dung tin nhắn được gửi đi.
_Love_
Gió đông. Lạnh!
Băng Băng đứng trước cổng trường chờ bạn của chị Wee tới đón như đã nói. Chợt nhớ ra mình chưa thông báo nghỉ việc, cô nàng vội lấy điện thoại gọi điện cho phó thủ lĩnh Rik
-Rik! Anh cho em nghỉ việc chiều nay nha. Em có chút việc.
-Được! Anh sẽ thông báo với thủ lĩnh. Em cứ bình tâm đi!
Rik lập tức trả lời
-Cám ơn anh!
Tắt máy, Băng Băng nhận ra một vấn đề.
-Khoan. ‘Em cứ bình tâm đi?’ là sao? Phải là yên tâm chứ??!!!! Hay anh Rik nói nhầm…Bình tâm? Bình tâm? Ý gì đây??
-Wee nói anh tới đón em.
Xe của Kiên Long đột ngột đỗ trước mặt Băng Băng.
Tại tòa nhà W.
Tầng 6. Phòng tổng giám đốc.
Người nào đó đang cố tình chờ thư kí của mình tới…
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên đã phá vỡ khoảng thời gian chờ đợi đó.
-Tới trường cậu đã làm gì mà lập tức Angel báo xin nghỉ? Cậu làm Angel shock quá phải không?

Với danh nghĩa một người bạn Rik hỏi.
-Angel nghỉ?
Wing lạnh lùng hỏi lại.
-Angel nghỉ.
Rik khẳng định lại.
-Chắc Angel cần thời gian để ổn định tâm lí. Cậu làm Angel quá shock!
Wing tắt máy. Nở nụ cười khó hiểu.
-Shock?.............
-Con! Đến rồi sao không vào?
Cánh cửa vừa mở bác Liên Liên đi nói.
Băng Băng cười trừ thay cho câu trả lời. Sự thân thiện, thoải mái cộng với chút thản nhiên của bác làm Băng Băng thấy ngại.
_Love_
(“Vào cuối đông
Gió đông không còn lạnh bằng hoàn cảnh của hai người chia ly…
Do hoàn cảnh gia đình bắt buộc cô bé phải đi, xa cậu nhóc, xa bố mẹ cậu nhóc.
Tối trước cô bé đã khóc thật nhiều để lúc này đây không quá xúc động mà bật khóc. Cô bé nhìn cậu nhóc, cười tươi:
-Em đi! Em sẽ cố gắng tìm một chàng khác đẹp trai, thông minh, ngoan ngoãn, thân thiện… hơn anh Khánh Phong để thích. Anh Khánh Phong quá xấu tính nên mai sau chưa chắc em đã chọn anh đâu nhé!.
Phản ứng của cậu nhóc nằm ngoài dự đoán của cô bé, cậu nhóc thản nhiên gật đầu nói nhỏ bên tai cô bé:
-Khi nào bé Băng tìm được người đó nhớ giới thiệu với anh.
Trong nhà kính.
Những bông hoa hồng xanh ngọc bích cô bé vất vả trồng nay đã nở hoa. Nhưng khi chúng nở hoa cũng là lúc cô bé phải đi, phải xa nơi này…”)
_Love_
-Vào đi con. Mẹ có chuyện cần nói.
Vừa kịp tiếp thu câu nói của bác, cô nàng đã bị bác kéo vào nhà từ bao giờ.
Câu nói hết sức bình thường của bác làm Băng Băng suy nghĩ. Từ xưa bác đã xưng hô mẹ con thân thiết. Hồi nhỏ Băng Băng đã quen với cách xưng hô như vậy nên không có cảm nhận gì nhưng bây giờ Băng Băng đã lớn, đã hiểu được ý nghĩa của việc xưng hô trước ấy, nó như một lời đính ước trước và cô nàng đã cảm thấy không quen.
Khi bác Liên Liên đưa Băng Băng vào nhà, suốt đường đi cô nàng không ngừng tròn mắt kinh ngạc nhìn mọi vật xung quanh.

-Ngôi biệt thự này giống hệt ngôi biệt thự trước kia.
Băng Băng chắc chắn trí nhớ của mình hoàn toàn đúng. Khi đi qua vườn hoa hồng xanh ngọc bích đặc trưng cô nàng càng tin tưởng ý nghĩ của mình hơn, liền nói.
Cách thiết kế mất 2 phút mới có thể vào tới nhà, cách trồng cây hoa cảnh, cách phối màu sắc chỉ có đen và trắng,… Tất cả đều giống hệt nơi Băng Băng từng sống cùng với Khánh Phong (Wing) hồi nhỏ…
-Bố con cố tình làm vậy đấy. Ngôi nhà trước kia bị phá hủy rồi nên không mua lại được. Bố mẹ đành xây dựng lại kỉ niệm của hai con theo thiết kế cũ.
Bác Liên Liên cười buồn.
-Anh Wing sẽ chẳng thích nó đâu. Những vật tồn tại của quá khứ bác đừng nên giữ lại, anh Wing là người sống hiện thực.
Vừa nói Băng Băng tưởng tượng đến cảnh Wing nhìn căn nhà bằng ánh mắt hờ hững,.. cảm giác rờn rợn sống lưng.
- Đúng là mẹ chẳng thể hiểu Wing bằng con.
Mẹ Wing nhìn Băng Băng với ánh mắt ưng thuận rồi lại cười rất thân thiện.
-Wing không thích nó.
Băng Băng im lặng. Còn nói chuyện với bác không biết cô nàng có thể trụ lại đây đến khi bác nói điều cần nói không nên tốt nhất, giữ im lặng, bác hỏi thế nào trả lời thế ấy.
Ăn xong bữa tối Băng Băng vẫn giữ im lặng, đến khi bác Liên Liên hỏi:
-Con gặp lại Wing lâu rồi phải không?
-Dạ!!!
Băng Băng đáp nhẹ.
-Con không thay đổi lựa chọn chứ?
Băng Băng cúi mặt tránh ánh nhìn của bác, lắc đầu.
-Đến giờ mẹ vẫn chưa thể hiểu vì sao khi đó Wing lại trả lời con như thế trong khi chỉ cần có một đứa con trai động vào con là Wing lập tức có hành động cách ly hắn.
Thật sự bác Liên Liên còn quá nhiều điều chưa hiểu Wing…
Ánh mắt Băng Băng trở nên bất mãn, cô nàng nói:
-Anh Wing quá kiêu ngạo nên mới trả lời như vậy. Anh ấy tin cháu không thể tìm ra ai đẹp trai, thông minh... hơn anh ấy. Tự coi mình là số một.
Bác Liên Liên lại cười nhưng lần này là nụ cười đầy ẩn ý…Hàm ý của con trai mình bác đủ hiểu nhưng bác vẫn muốn hỏi Băng Băng, đây chỉ là một phép thử nhưng Băng Băng đã hoàn hảo mắc bẫy. Nhìn Băng Băng với ánh mắt trìu mến, bác nói:
-Mẹ phải sang Mĩ 1 tháng, thời gian đó con chăm sóc Wing cho mẹ. Khi về mẹ muốn con là “người chiến thắng”.
Băng Băng vâng lời theo phản xạ mà chưa kịp hiểu ý nghĩa của câu nói ấy. “Người chiến thắng”???.......
-Wee! Muộn rồi, đưa em con về.

Bình Luận (0)
Comment