Anh Ăn Dấm Của Cả Thế Giới

Chương 15

Chuyện này sau lại được giải quyết như thế nào à. 

Là Phùng Xuyên gọi một tiếng: “Thầy Lâm.”

Có khéo không chứ, Lâm Nhạc Phàm vừa lúc là thầy dạy môn Toán Cao Cấp của Phùng Xuyên, Phùng Xuyên hồi học kỳ 1 còn đứng nhất lớp cho môn Toán Cao Cấp. 

Cho nên, hai người bọn họ không có khả năng giả vờ như không quen biết. 

Việc này xong.

Sau đó cũng không có chuyện gì liên quan đến Tiêu Niên nữa, xe mà Tiêu Niên gọi tới cũng đang thúc giục, vì vậy cậu nói câu tạm biệt xong liền lên xe đi rồi, để lại hai thầy trò xấu hổ đứng trong gió. 

Tiêu Niên vốn đang choáng váng, vừa bị ồn ào một trận xong cũng tỉnh táo hẳn. 

Chuyện thú vị như vậy, cậu cảm thấy phải nhanh chia sẻ với người khác ngay. 

Ý tưởng này vừa xuất hiện, Tiêu Niên lập tức nghĩ đến Lục Tri Chu. 

Lúc nãy, hai người trò chuyện không thoải mái cỡ nào, Tiêu Niên dường như đã quên mất, gọi điện thoại qua, Lục Tri Chu vừa bắt máy, Tiêu Niên đã cười. 

“Ha ha ha Lục Tri Chu, em nói với anh chuyện này.” Tiêu Niên vừa cười vừa nói. 

Lục Tri Chu: “Chuyện gì?”

Tiêu Niên: “Bạn của anh, Lâm Nhạc Phàm, thầy Lâm đó, anh ta ở cửa quán bar gặp được học sinh của mình, chính là cậu sinh viên đại học A mà em mới nói với anh đó, quá buồn cười, vẻ mặt của hai người họ lúc nhận ra nhau, thật quá xuất sắc.” 

Lục Tri Chu: “Là học sinh của cậu ấy?” 

Tiêu Niên: “Đúng vậy, còn là học sinh tự tay giảng bài cho, cho nên anh thử nghĩ xem có ngượng không.” 

“Đúng rồi Lục Tri Chu.” Tiêu Niên hỏi: “Anh nói gì với Lâm Nhạc Phàm vậy, ảnh chạy ra kéo em lại như vậy.” 

Lục Tri Chu bên kia yên lặng vài giây, nói: “Anh bảo cậu ấy đưa em về.” 

Tiêu Niên hơi cao giọng: “Không thể nào, chắc chắn là không đơn giản như vậy, mới nãy ảnh chạy tới kéo em lại, trông cứ như em bị bắt cóc ấy.” 

Lục Tri Chu: “Bây giờ em đang ở đâu?”

Tiêu Niên: “Trên đường về nè.” 

Lục Tri Chu: “Ai đưa em về?” 

Tiêu Niên: “Em tự mình về, không có ai đưa, thầy Lục có thể yên tâm chưa?” 

Lục Tri Chu: “Ừ.” 

“Không đúng.” Tiêu Niên phát hiện: “Lục Tri Chu anh nói sang chuyện khác.” 

Ngữ điệu của Lục Tri Chu dường như tốt hơn: “Có sao?” 

“Có a!” Tiêu Niên không nhịn được nâng cằm lên: “Đừng tưởng là em không biết.” 

Lục Tri Chu cười: “Vậy có đi.” 

“Hừ, em thông minh lắm đó.” Tiêu Niên nói: “Nói đi, anh nói gì với Lâm Nhạc Phàm đó.” 

Lục Tri Chu: “Anh nói em uống nhiều, có cái người lạ khăng khăng muốn đưa em về.” 

Tiêu Niên: “Ha ha ha ha ha anh đánh rắm, em uống nhiều hồi nào.” 

Lục Tri Chu: “Phải không?” 

Tiêu Niên: “Tất nhiên rồi.” 

Lục Tri Chu: “Tủ lạnh có mật ong, về nhà nhớ pha chút nước mật ong uống.” 

Giọng nói của Lục Tri Chu dần dần ôn nhu hơn, Tiêu Niên liền lười, lười biếng ngả lưng: “Về tắm rửa ngủ, không muốn làm.” 

Lục Tri Chu đột nhiên nói: “Ngày hôm qua sinh nhật vui vẻ.” 

Trái tim của Tiêu Niên chợt nảy lên, đột nhiên trong nháy mắt, cậu đặc biệt hy vọng ngày hôm qua thật sự là sinh nhật mình.

“Không phải.” Tiêu Niên vẫn là phủ nhận: “Bọn họ đùa thôi, thường xuyên có người giả làm sinh nhật, dùng để sôi động không khí thôi.” 

Lục Tri Chu hỏi: “Sinh nhật khi nào?” 

Tiêu Niên nở nụ cười: “Sao thế, anh muốn làm sinh nhật cho em à?” 

Lục Tri Chu: “Thời gian thích hợp có thể làm cho em.” 

Tiêu Niên ‘a’ một tiếng. 

Thời gian thích hợp.

Cậu đương nhiên nghe hiểu, chính là trước khi cái hạng mục kia của ba mẹ kết thúc ấy mà. 

Có điều, hẳn là không thích hợp. 

“Còn nửa năm lận, chắc là không kịp, thôi bỏ đi.” 

Lục Tri Chu cũng không truy hỏi nữa. 

Tiêu Niên: “Hơn hai giờ rồi, đừng bảo là anh đợi em cả buổi tối đấy?” 

Lục Tri Chu: “Anh đang làm việc.”

Tiêu Niên cười: “Được rồi, được rồi được rồi.” Cậu hỏi: “Còn đang làm việc à?”

Lục Tri Chu: “Ừ.”

Tiêu Niên: “Thôi, em không quấy rầy nữa, lát về đến nhà sẽ nói cho anh, cúp a.”

Lục Tri Chu: “Ừ.”

Tiêu Niên lại nói: “Đừng vất vả quá, về sớm một chút.”

Lục Tri Chu: “Được.”

Tiêu Niên vẫn còn hơi đau đầu, cúp điện thoại xong cậu liền nhắm mắt lại nằm im. 

Mà bên kia, Lục Tri Chu…… 

Một mình hắn đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng khách sạn, trên tay cầm một ly cà phê, bên cạnh lại chẳng có gì. 

Tiêu Niên vừa về đến nhà liền nhắn tin cho Lục Tri Chu, sau đó cậu kéo lê cơ thể nặng nề tùy tiện tắm rửa rồi lên giường. 

Mấy ngày kế tiếp, thiếu vắng Lục Tri Chu, Tiêu Niên cũng dần dần trở lại quỹ đạo sinh hoạt của chính mình. 

Vừa lúc, Lục Tri Chu cũng không có tìm Tiêu Niên, hẳn là rất bận, có thể là không nhớ tới Tiêu Niên, cũng có thể là căn bản không có việc gì cho nên không tìm Tiêu Niên, cái nào cũng có khả năng. 

Nói tóm lại, vậy cũng tốt. 

Có việc thì lên lớp, không có việc thì tìm bạn bè đi chơi, sinh hoạt tốt đẹp, thích ý thực. 

Qua mấy ngày, một buổi chập tối, Tiêu Niên vừa thay xong bộ quần áo chuẩn bị ra ngoài, cửa nhà đã vang lên tiếng động mở khóa. 

Tiêu Niên đi đến bên cửa nhìn, thấy Lục Tri Chu đã trở lại. 

Tiêu Niên thoáng sửng sốt, ấn mở điện thoại, phát hiện hôm nay mới mùng 9. 

“Về sớm một ngày à.” Tiêu Niên thu điện thoại về. 

Lục Tri Chu ‘ừ’ một tiếng, hỏi: “Đi ra ngoài?” 

Tiêu Niên: “Đúng vậy.”

Lục Tri Chu hỏi: “Ăn cơm chưa?”

Tiêu Niên: “Vẫn chưa, đi ra ngoài ăn.”

Nói xong, Tiêu Niên liền đi tới cửa, từ tủ giày lấy ra một đôi giày. 

Nhân tiện cậu cũng hỏi: “Anh ăn chưa?”

Lục Tri Chu: “Chưa ăn.”

Tiêu Niên: “Ồ.”

Lúc Tiêu Niên đang đổi giày, Lục Tri Chu vẫn luôn đứng bên cạnh, chờ Tiêu Niên cột xong một bên dây giày, cậu mới cảm thấy không thích hợp. 

Lục Tri Chu rõ ràng đã thay sang dép lê, còn đứng chỗ này làm gì? 

“Sao vậy?” Tiêu Niên ngẩng đầu hỏi.

Lục Tri Chu nói: “Anh đã về rồi.”

Lục Tri Chu chỉ nói một câu như vậy, Tiêu Niên đợi nửa ngày không nghe thấy câu sau. 

“Sau đó đâu?” Tiêu Niên: “Em biết anh đã về a, không phải anh đang đứng đây sao?” 

Lục Tri Chu chậm rãi hít một hơi: “Đi ra ngoài làm gì?”

Tiêu Niên: “Đánh bài.”

Lục Tri Chu: “Đánh với ai?”

Tiêu Niên cười một cái, giống như một câu đã từng nghe thấy: “Với bạn, anh không quen đâu.” 

Lục Tri Chu: “Đúng vậy.” 

Chờ Tiêu Niên cũng cột xong dây giày một bên khác, Lục Tri Chu vẫn còn đứng ở cạnh cửa. 

Tiêu Niên đột nhiên trở nên nhanh trí.

“Lục Tri Chu.”

Tiêu Niên đứng lên, nhìn vào mắt Lục Tri Chu: “Có phải anh muốn làm tình với em không?” 

Lục Tri Chu: “……” 

Lục Tri Chu: “Không phải.” 

Tiêu Niên ‘phụt’ một tiếng, tự mình cười rộ lên: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ngại quá ha ha ha, trong đầu phế liệu nhiều quá.” 

Lục Tri Chu: “Cái gì phế liệu?”

Tiêu Niên: “Chính là kiểu cốt truyện này ấy mà, nam chính đi công tác vài ngày, để sớm trở về gặp một nửa kia mà làm việc không kể ngày đêm, sau đó hai người vừa gặp mặt, sấm đùng chớp giật blah blah.” Tiêu Niên nói nói lại cười to: “Ha ha ha ha ha, không có gì không có gì, anh không cần biết quá nhiều đâu.” 

Nhưng cậu đột nhiên lại hỏi Lục Tri Chu: “Cho nên anh không phải là vì em mà đuổi nhanh tiến độ đấy chứ?” 

Lục Tri Chu còn chưa có mở miệng đâu, Tiêu Niên đã: “Sao có thể chứ ha ha ha ha, không cần trả lời không cần trả lời, em có bệnh.” 

Đang nói cái gì vậy, thật xấu hổ. 

Tự dưng mày hưng phấn cái gì chứ, Tiêu Niên! 

“Cho nên anh cứ đứng đây làm gì vậy? Xem em mang giày?” Tiêu Niên lại hỏi. 

Lục Tri Chu nhìn Tiêu Niên đã mang giày xong: “Anh nấu cơm, em muốn ở nhà ăn không?” 

Tiêu Niên xua tay: “Không cần, hẹn bạn rồi.” Cậu nhìn Lục Tri Chu cười cười: “Cảm ơn anh nha.” 

Lục Tri Chu: “Không có việc gì.” 

Tuy rằng Tiêu Niên vẫn là hi hi ha ha, nhưng Lục Tri Chu không khó để nhận ra, hai người đã có khoảng cách.

Bầu không khí giống như trong nháy mắt lại quay về buổi đầu Tiêu Niên dọn đến đây ở vậy. 

Khách khí lại xa cách. Bầu không khí này không chỉ là hiện tại, mà đến tối Tiêu Niên trở về cũng vẫn vậy. 

Hơn 12 giờ, Lục Tri Chu ở phòng khách xem TV, Tiêu Niên mở khóa vào cửa. 

Cậu yên lặng đổi giày, nhỏ giọng từ trước mặt Lục Tri Chu đi qua, nói một câu “Vẫn chưa ngủ à”, liền trở về phòng. 

Ngày hôm sau cũng vậy. 

Tiêu Niên ăn sáng xong liền ra cửa, tới hơn nửa đêm mới về. 

Ngày thứ ba cũng như vậy. 

Hai người căn bản không có giao lưu, gặp mặt tất cả đều là Tiêu Niên nở nụ cười khách khí. 

Buổi chiều ngày thứ tư, Lục Tri Chu nhận lời mời cùng mấy người bạn chơi mật thất, Lâm Nhạc Phàm cũng ở, cho nên không tránh được lại nói tới Tiêu Niên. 

“Ngày đó tớ xấu hổ thật sự, mấy cậu không thể tưởng tượng được thầy giáo với học sinh đụng nhau ở cùng cái quán bar, nó xấu hổ tới cỡ nào, lúc ấy tớ chỉ thấy da đầu tê dại.” Lâm Nhạc Phàm lắc đầu, cằm hướng về phía Lục Tri Chu chỉ chỉ: “Cũng nhờ có lão bà của cậu.” 

Vừa nói xong, đám đàn ông trên bàn đều: “Lão bà của cậu?” 

Người đàn ông ngồi đối diện Lục Tri Chu hỏi: “Cậu chừng nào thì có lão bà?” 

Lục Tri Chu phủ nhận: “Không phải lão bà.”

Lâm Hạ không tin, hắn chọt Lâm Nhạc Phàm một cái: “Ai vậy?”

Lâm Nhạc Phàm: “Mấy cậu gặp rồi đó, chính là buổi sáng hôm ở nhà Lục Tri Chu.”

Một đám đàn ông: “A ~” 

Lâm Hạ: “Hoá ra là quan hệ này a, hỏi cậu cậu còn không chịu nhận.” 

Lục Tri Chu: “Không phải, đừng nghe cậu ta nói bậy.” 

Lâm Nhạc Phàm đột nhiên vỗ tay: “Không phải Triệu Khải không rảnh nên không tới sao, bị dư ra một vé, cậu gọi Tiêu Niên lại đây đi.” 

Lục Tri Chu buông ly cà phê xuống, dường như tự hỏi một phen.

Nhưng sau đó, hắn lại nói: “Không được.”

Lâm Nhạc Phàm đầu óc cơ linh lập tức phát hiện không thích hợp: “Làm sao vậy? Hai người cãi nhau?” 

Lục Tri Chu lắc đầu: “Không phải, không có.” 

Ngồi xa nhất, Trương Tuấn hỏi: “Vậy sao không gọi lại đây?”

Lục Tri Chu lại uống một ngụm cà phê, tiếp theo dưới cái nhìn của mọi người, nói: “Em ấy dạo này không để ý đến tớ.” 

Một đám người trăm miệng một lời: “Tại sao?” 

Lục Tri Chu khó hiểu nhìn cả đám: “Mấy cậu sao vậy?” 

Lâm Hạ cười rộ lên: “Tò mò a, tớ đệt, Lục Tri Chu vậy mà cũng có bát quái để hóng, quá không thể tưởng tượng được.” 

Lục Tri Chu: “……”

Lâm Nhạc Phàm: “Rồi sao? Làm sao vậy?” 

Lục Tri Chu: “Không biết, tớ đi công tác về xong cứ như vậy.” 

Lâm Nhạc Phàm nhanh nhảu chỉ vào điện thoại của Lục Tri Chu: “Gọi cậu ấy tới, gọi cậu ấy tới.” 

Lâm Hạ cũng kích động: “Gọi tới gọi tới.” 

Những người khác cũng: “Gọi gọi.”

Lục Tri Chu: “……”

Lục Tri Chu nhìn điện thoại của mình: “Em ấy không tới đâu?” 

Một đám người trăm miệng một lời: “Gọi trước đi!” 

Lục Tri Chu: “……”

Dưới sự chờ mong của con dân, Lục Tri Chu gọi điện thoại.

Rất nhanh, Tiêu Niên bắt máy.

Cả bàn yên tĩnh thực, vừa lúc có thể nghe được thanh âm ở bên kia. 

“Thầy Lục, làm sao vậy?” Tiêu Niên hỏi. 

Mấy người liếc nhau. 

Này rất không trong sáng nha.

Lục Tri Chu: “Chơi mật thất không? Tụi anh thiếu một người.”

Tiêu Niên: “Bây giờ à?”

Lục Tri Chu: “Bây giờ, cỡ nửa tiếng sau là bắt đầu.”

Tiêu Niên: “Được a, chia định vị cho em.” 

Vừa cúp điện thoại, một đám trai già phát ra thanh âm vui sướng: “Ai nha!” 

Lục Tri Chu không để ý đến bọn họ, hình như còn cười một chút, ấn vào WeChat chia định vị cho Tiêu Niên. 

“Tớ nói sao Tiêu Niên lại không để ý tới cậu.” Lâm Nhạc Phàm giống như rất  hiểu biết Tiêu Niên vậy: “Trông cậu ấy không phải người như vậy.” 

Lâm hạ hỏi: “Hai người rất quen thuộc?” 

Lâm Nhạc Phàm cười: “Gặp qua vài lần.” 

Bên này còn chưa nói được vài câu, Lục Tri Chu đột nhiên đứng dậy, đẩy ghế dựa ra. 

Cả đám đồng loạt ngửa đầu nhìn hắn. 

Lâm Nhạc Phàm hỏi: “Đi đâu?”

Lục Tri Chu: “Đi đón em ấy.”

Lâm Nhạc Phàm nghi hoặc: “Không phải chia định vị cho cậu ấy rồi sao? Gọi xe nhanh lắm mà.” 

Lục Tri Chu há mồm nói: “Em ấy không quen ngồi xe người khác.” 

Lâm Nhạc Phàm: “Gì?”
Bình Luận (0)
Comment