Anh Ăn Dấm Của Cả Thế Giới

Chương 37

Lâm Nhạc Phàm nghe thấy lời này của Lục Tri Chu cũng cười: “Cậu là Lục Tri Chu đấy.” 

Lục Tri Chu hỏi: “Tớ là Lục Tri Chu thì sao?” 

Lâm Nhạc Phàm nghẹn họng. 

Lục Tri Chu nói: “Em ấy thích thú vị, có đề tài chung, có thể vui đùa bên nhau, có thể làm em ấy vui vẻ.” 

Lâm Nhạc Phàm: “Cậu rất thú vị mà, còn đề tài chung thì…” Lâm Nhạc Phàm ngập ngừng: “Cũng, cũng có a, hai người cũng có thể vui đùa với nhau này, cậu cũng có thể làm cậu ấy vui vẻ này.” 

Lục Tri Chu hỏi: “Cậu đủ tự tin khi nói ra lời này à?” 

Lâm Nhạc Phàm lập tức không đủ tự tin. 

Hắn đương nhiên hiểu ý của Lục Tri Chu, tuýp người mà Tiêu Niên nói đại khái là như thế nào. 

Dù sao mặc kệ là tuýp người gì, nhưng khẳng định không phải lão cán bộ như Lục Tri Chu. 

Lâm Nhạc Phàm đã nhìn thấy dáng vẻ hăng hái của Tiêu Niên ở quán bar, là tiêu điểm toàn trường. 

Sau đó, hắn lại tưởng tượng, người như vậy, bảo cậu ấy ở nhà, an an tĩnh tĩnh ngồi đó, ngồi ở bên cạnh Lục Tri Chu, đọc sách, hoặc xem TV, hoặc tĩnh tọa ngồi chơi cờ với Lục Tri Chu. 

Lâm Nhạc Phàm nhíu mày. 

Thật sự không hợp.

“Hai người các cậu thì thầm cái gì đấy?” Ở đối diện, giáo sư Dương nâng ly rượu lên, cũng cắt ngang Lâm Nhạc Phàm muốn nói thêm gì đó: “Nói cái gì mà mọi người không thể nghe, mọi người phải cùng trò chuyện chứ.” 

Lâm Nhạc Phàm cười rộ lên: “Không có, không có, có thể nghe, có thể nghe.” 

Bên này nâng ly cạn chén, bên kia….

Trong phòng khách chỉ bật mấy cái đèn mờ, màn hình TV phát ra ánh sáng, Tiêu Niên ôm một cái gối ôm ngồi trên thảm, nhìn trên màn hình đang chiếu lại gameshow vũ đạo, biến thành người máy không có cảm tình mà cắn hạt dưa. 

Uhm…… Sao lại chán thế này.

Mấy ngày nay vội trời vội đất, đột nhiên rảnh rỗi, thật sự có chút không quen. 

Tiêu Niên lại cắn hai hạt, phủi phủi tay cầm lấy điện thoại, click mở WeChat của Lục Tri Chu. 

“Thầy Lục, thầy Lục, thầy Lục.” 

Gửi xong, cậu lại cầm túi hạt dưa, cuộn tròn thân mình, nhìn chằm chằm điện thoại. 

Sắp qua một phút, màn hình điện thoại bắt đầu trở tối, cậu ấn một cái, làm nó lại lần nữa sáng lên. 

Lần này không qua bao lâu, tin nhắn cậu vừa gửi nằm trên màn hình liền nhảy lên một hàng. 

Lục Tri Chu tiên sinh nhắn lại: “Sao thế?”

Tiêu Niên hỏi: “Mấy giờ về, mấy giờ về, mấy giờ về?” 

Lục Tri Chu lần này rất nhanh: “Không chắc.” 

Lục Tri Chu hỏi cậu: “Em đang làm gì?” 

Tiêu Niên vốn định thành thật viết “Xem TV”, nhưng vẫn chưa kịp gửi đi, cậu liền xoay chuyển tình thế, đổi thành: 

“Đang đợi anh, đang đợi anh, đang đợi anh.”

Sau câu này, Lục Tri Chu lại không nhanh chóng nhắn lại, chờ Tiêu Niên ấn màn hình hai lần trong hai phút, tin nhắn của Lục Tri Chu mới chen vào. 

Hắn nói: “Sắp rồi, sắp rồi, sắp rồi.”

“Đệt.” Tiêu Niên lập tức cười to: “Ha ha ha ha ha ha ha.” 

Thật là.

Tiêu Niên: “Làm gì lại bắt chước em?”

Lục Tri Chu tiên sinh: “Thích bắt chước.”

Nghĩ tới trường hợp bên chỗ Lục Tri Chu, Tiêu Niên không nói chuyện tiếp với hắn nữa, nhắn cái emoji qua rồi kết thúc cuộc đối thoại này. 

Sau đó, cậu nhìn tin nhắn kia của Lục Tri Chu: “Sắp rồi, sắp rồi, sắp rồi”, cười lại cười, cười lại cười. 

Bệnh tâm thần à, không có chuyện gì sao cứ cười mãi thế này. 

Mà cái ‘sắp rồi’ kia của Lục Tri Chu lại một chút cũng không ‘sắp’. 

Tiêu Niên xem gameshow gần hết nửa rồi, chỗ cửa mới truyền đến tiếng vang. 

Tiêu Niên mới uống xong ngụm nước, cậu vội vàng đặt cái ly xuống, chạy đến cửa. 

Nhưng sao Lục Tri Chu ấn mật mã mở khóa lại chậm như vậy chứ, tích tích tích cả nửa ngày rồi vẫn chưa bước vào. 

Tiêu Niên mới đứng đó chưa được vài giây, liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến thông báo “nhập sai mật mã”. 

Cậu khẽ nhíu mày, bước tới mở ra màn hình theo dõi của chuông cửa, lại thấy bên ngoài đang bấm mật mã chính là Lâm Nhạc Phàm. 

Cậu vội vàng đi mở cửa, Lâm Nhạc Phàm cũng ngừng tay. 

“Cậu ở nhà à.” Lâm Nhạc Phàm nói câu.

Tiêu Niên nhìn Lâm Nhạc Phàm cười cười, rồi chuyển ánh mắt sang người bên kia. 

Người mà Tiêu Niên đang chờ, lúc này đang đứng ở ven tường, khuỷu tay chống tường, tay chống trán, cúi đầu. 

Tiêu Niên nghi hoặc nhìn Lâm Nhạc Phàm.

Lâm Nhạc Phàm giải thích: “Uống hơi nhiều.” Hắn hỏi Tiêu Niên: “Mật mã nhà cậu không phải 1030 sao?” 

Tiêu Niên lắc đầu: “Không phải a.”

Lâm Nhạc Phàm hết biết nói gì, hắn quay đầu hỏi Lục Tri Chu: “Không phải 1030 vậy cậu nói với tớ 1030 cái gì?” 

Giọng nói của Lục Tri Chu còn tính bình tĩnh: “Nhớ lầm.”

Lâm Nhạc Phàm: “……”

Lâm Nhạc Phàm lui ra sau một bước: “Vậy giao cho cậu nhé, tôi đi đây.” 

Tiêu Niên ‘a’ một tiếng, hỏi: “Cần, đỡ không?”

Lâm Nhạc Phàm: “Không cần, có thể đi, tôi chỉ là không yên tâm nên đưa cậu ta lên đây thôi.” 

Tiêu Niên: “Vâng, cảm ơn nhé.” 

Lúc hai người đang nói chuyện, Lục Tri Chu bước tới, còn vòng qua Tiêu Niên đi vào trong. 

Lâm Nhạc Phàm nhìn Tiêu Niên nhún vai, ánh mắt phảng phất như đang nói, cậu xem đi, đặc biệt có thể đi. 

Tiêu Niên cười: “Làm phiền anh.”

Lâm Nhạc Phàm xua xua tay, vốn định đi rồi, nhưng nghĩ đến cái gì, lại quay đầu lại. 

Tiêu Niên đang vươn tay đóng cửa thì dừng lại: “Sao thế?” 

Lâm Nhạc Phàm nói: “Cậu biết trên đường về cậu ấy hỏi tôi cái gì không?” 

Tiêu Niên: “Cái gì?”

Lâm Nhạc Phàm: “Cậu ấy hỏi, người thú vị là người thế nào.” 

Tiêu Niên nghe không hiểu: “A? Cái gì người thú vị?” 

Lâm Nhạc Phàm cười cười: “Không có gì, tôi đi đây.” 

Tiêu Niên ‘à’ một tiếng: “Tạm biệt, trên đường cẩn thận.” 

Tiêu Niên không tiễn Lâm Nhạc Phàm, không đợi nhìn theo hắn rời đi liền đóng cửa lại. 

Trong cửa, Lục Tri Chu đã đổi giày xong nhưng vẫn đứng ở huyền quan, hắn cũng không làm gì, chỉ là nhìn Tiêu Niên. 

Tiêu Niên đi vào, mở miệng hỏi: “Uống bao nhiêu thế, khó chịu……” 

Nhưng còn chưa nói xong, Lục Tri Chu đột nhiên bắt lấy cổ tay cậu. 

Vừa rồi vẫn có thể đi, có thể đứng, nhưng vừa đụng tới Tiêu Niên, lập tức liền không được, không những đổ dựa lên người Tiêu Niên mà còn đẩy cậu đến ven tường, ôm lấy cậu. 

Giống như thật sự đã uống nhiều lắm. 

“Có ổn không?” Tiêu Niên hỏi Lục Tri Chu. 

Giọng của Lục Tri Chu thực trầm: “Không ổn.” 

Tiêu Niên vỗ vỗ cánh tay hắn: “Nơi nào không ổn?” 

Lục Tri Chu chống tay lên tường, hơi cách Tiêu Niên một khoảng nhỏ. 

Hắn cúi đầu nhìn Tiêu Niên, Tiêu Niên thoáng ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt của hắn. 

“Tiêu Niên.”

Lục Tri Chu gọi cậu một tiếng.

Tiêu Niên: “Ừ?”

Lục Tri Chu khẽ vươn tay đặt lên đầu Tiêu Niên, nhẹ nhàng xoa hai cái.

Ánh mắt của Lục Tri Chu đặc biệt ôn nhu, cùng với ánh đèn trắng ấm ở huyền quan, phảng phất như trên thế giới này, trong mắt Lục Tri Chu chỉ có mỗi mình Tiêu Niên vậy. 

Tiêu Niên cũng không làm gì, chỉ đứng đó hít thở thôi đã cảm giác bản thân sắp không chống đỡ nổi. 

Lục Tri Chu lướt tay xuống, dường như khẽ chạm vào vành tai của Tiêu Niên: “Sao bọn họ có thể chịu được mà rời khỏi em chứ.” 

Tiêu Niên hơi sửng sốt: “Bọn họ? Ai?”

Lục Tri Chu lại nói: “Rời đi cũng tốt, khá tốt.”

Tiêu Niên đầy đầu toàn là dấu chấm hỏi.

Nhưng cậu còn chưa kịp tìm hiểu Lục Tri Chu đang nói cái gì, Lục Tri Chu liền cúi đầu. 

Cái tay đang sờ đầu cậu kia, ngón trỏ ở trên má cậu vẽ một đạo hình cung, cuối cùng câu lấy cằm Tiêu Niên. 

Tiêu Niên vừa nâng đầu lên, Lục Tri Chu liền hôn xuống, giống như không muốn có chút khe hở nào, dính sát vào Tiêu Niên. 

Lục Tri Chu hôn rất chậm rãi, còn chậm hơn cả nhịp tim của Tiêu Niên. 

Nhưng rõ ràng là chậm như vậy, Tiêu Niên lại cảm thấy chính mình cần phải mở miệng hô hấp. 

Cho nên, Lục Tri Chu vừa buông ra, cậu suýt nữa thì mềm chân, ngã khuỵ xuống đất.

Cũng may Lục Tri Chu ôm lấy cậu.

Tiêu Niên chôn ở trên vai Lục Tri Chu dùng sức hô hấp, cũng vỗ vỗ vai của Lục Tri Chu, hỏi: “Anh uống bao nhiêu rượu thế?” 

Lục Tri Chu nói giọng mỏi mệt: “Không biết.”

Tiêu Niên: “Anh là uống nhiều quá hay là uống say? Bây giờ anh biết mình đang làm gì không?” 

Lục Tri Chu nói: “Biết.”

Tiêu Niên không muốn đứng đây với Lục Tri Chu mãi, cậu muốn đẩy Lục Tri Chu một chút, phát hiện Lục Tri Chu ôm cũng không quá chặt, liền trực tiếp đẩy Lục Tri Chu ra. 

“Chúng ta về phòng khách đi.” Tiêu Niên nói. 

Lục Tri Chu giơ tay niết giữa mày: “Ừ.”

Tiêu Niên cũng không có đỡ Lục Tri Chu, dù sao thì Lục Tri Chu đi đường thật sự không khác với người bình thường là mấy. 

Cậu chỉ đi theo phía sau Lục Tri Chu, nhìn hắn thong thả đi đến phòng khách, ngồi xuống sô pha. 

“Anh ngồi đây một lát.” Tiêu Niên ngồi xổm xuống trước mặt Lục Tri Chu, giương mắt nhìn hắn nói: “Em đi pha cho anh chút nước mật ong.” 

Lục Tri Chu nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ, cảm ơn.” 

Tiêu Niên lại hỏi: “Mật ong để đâu vậy?” 

Lục Tri Chu: “Tủ lạnh.”

Tiêu Niên giống như đang dỗ dành vậy, cười khẽ: “Vậy em đi đây, anh ngồi chờ em.” 

Nhưng Lục Tri Chu không chịu, lập tức bắt lấy bàn tay của Tiêu Niên đang đặt trên đầu gối hắn. 

Tiêu Niên lại lần nữa ngồi xổm: “Sao thế?”

Lục Tri Chu chỉ chỉ bàn trà: “Chỗ này có ấm nước.”

Tiêu Niên nhìn theo ngón tay của Lục Tri Chu, cậu đương nhiên biết ấm nước ở chỗ này. 

Nhưng cậu vẫn là thoáng nghĩ nghĩ, sau đó ồ lên. 

“Anh là muốn em lấy lại đây pha?” 

Lục Tri Chu buông lỏng tay: “Đúng vậy.” 

Tiêu Niên hai mắt cong cong, cắn chữ rõ ràng: “Được được, để em đi lấy ly nước với mật ong, anh chờ em chút, đừng chạy lung tung đó.” 

Lục Tri Chu lại nắm chặt tay Tiêu Niên. 

Tiêu Niên: “Sao vậy?”

Lục Tri Chu có chút bất đắc dĩ: “Em đừng nói chuyện với anh như thế, anh không có say.” 

Tiêu Niên: “…… Ồ.” 

Trước khi Tiêu Niên đi lấy đồ có quay đầu lại nhìn Lục Tri Chu, hắn lười nhác dựa người vào sô pha, dùng bàn tay đỡ cái trán. 

Tiêu Niên cũng không chậm chạp, tìm được mật ong với cái ly xong liền lập tức quay lại bàn trà. 

Nước là nước lọc, cho nên không cần đun sôi. 

Vì để thuận tay, Tiêu Niên quỳ gối trên thảm, bắt đầu rót nước, rót mật ong. 

Lúc cậu mở nắp chai mật ong, cậu đột nhiên cảm giác phía sau có người tới gần. 

Là cảm giác bị tới gần rất quen thuộc. 

Tiêu Niên quay đầu nhìn, Lục Tri Chu đã từ phía sau ôm lấy cậu, tay cũng đặt ở trên eo cậu. 

Lục Tri Chu lại dùng chút lực, Tiêu Niên bị hắn kéo qua, ngồi lên đùi hắn. 

Lục Tri Chu nâng một chân lên, gập lại, người dựa vào sô pha, Tiêu Niên giống như bị khóa lại vậy. 

Tiêu Niên cười rộ lên: “Chờ một chút a, em vẫn chưa làm xong nữa.” 

Lục Tri Chu tựa trán lên vai Tiêu Niên: “Không làm.” 

Tiêu Niên: “Vậy sao được.” 

Nhưng Tiêu Niên vừa định đứng lên lại bị Lục Tri Chu túm xuống. 

Thấy bàn trà cũng không xa, Tiêu Niên cũng không thua đủ với Lục Tri Chu nữa, vươn tay duỗi ra xa, cầm mật ong tới. 

Người này uống nhiều rồi sao lại trở nên dính người như vậy chứ.

Gameshow đã bị Tiêu Niên ấn tạm dừng, lúc này phòng khách chỉ còn lại tiếng vang của muỗng và ly pha lê va chạm vào nhau, cùng với tiếng thầm thì rất nhỏ từ ấm nước. 

Tiêu Niên đánh giá lượng nước phù hợp, rót mật ong vào rồi đậy cái nắp lại, nhân tiện tự mình nếm thử hương vị mật ong này thế nào. 

Vừa mới đưa cái muỗng tới bên miệng, Lục Tri Chu ở phía sau cậu lại nói chuyện. 

Hắn hỏi: “Em đối với bọn họ cũng như vậy sao?”

Tiêu Niên nghi hoặc: “Đối với ai?” 

Lục Tri Chu tiếp tục nói: “Cũng từng chăm sóc bọn họ như vậy sao?” 

Tiêu Niên nhíu mày: “Cả đêm nay anh cứ nói cái gì vậy?” 

Bàn tay Lục Tri Chu đặt ở trên eo Tiêu Niên đột nhiên dùng sức, lại kéo Tiêu Niên gần hơn. 

Hiện tại, hắn không tựa trán lên vai Tiêu Niên nữa, mà là vùi mặt vào hõm cổ Tiêu Niên. 

Hơi thở vô cùng ấm áp, Tiêu Niên lập tức cảm thấy ngứa ngáy.

“Tiêu Niên.”

Lục Tri Chu lại gọi cậu.

Tiêu Niên nhấm nháp mật ong trong miệng: “A?”

Lục Tri Chu giọng ồm ồm lại trầm thấp, hắn hỏi Tiêu Niên: “Bạn trai cũ của em là người thế nào? Em thích cậu ta cái gì?” 

Tiêu Niên nghe xong liền bật cười. 

“Lục Tri Chu.”

Tiêu Niên cũng gọi hắn.

Sau đó, cậu bất đắc dĩ nói: “Ai nói với anh là em có bạn trai cũ?”

Lục Tri Chu giống như giật mình: “Cái gì?”

Tiêu Niên bĩu môi, một lần nữa thả cái muỗng vào trong ly: “Em chưa có yêu đương lần nào đâu, anh hai.”

Người ở phía sau an tĩnh. 

Tiêu Niên nhỏ giọng ai thán: “Chưa từng yêu đương, cũng chưa…” Cậu nghĩ nghĩ, sửa miệng: “Mặc kệ anh tin hay không, em chỉ cùng với anh cái kia thôi.” 

Lục Tri Chu vẫn duy trì vẻ an tĩnh.

Đúng lúc này, ấm nước vang lên một tiếng ‘tích’. 

Tiêu Niên nhìn sang, nhưng Lục Tri Chu giống như có thể đoán trước là Tiêu Niên muốn đứng dậy, cậu vừa động, Lục Tri Chu liền lập tức ôm chặt lấy eo cậu. 

Ngay sau đó, trong không khí truyền đến thanh âm của Lục Tri Chu: “Tin.”

Tiêu Niên cười khẽ.

“Tin thì tin.” Tiêu Niên nói: “Anh buông em ra đã.”

Lục Tri Chu vùi đầu càng sâu, thanh âm giống như không còn trầm nữa: “Không buông.”

Không buông thì thôi, còn càng ôm càng chặt.

Còn cọ cổ Tiêu Niên, chóp mũi, gốc râu, bờ môi đều nhận rõ.

Cứu mạng, ngứa quá.

Anh làm gì vậy, Lục Tri Chu.
Bình Luận (0)
Comment