Anh Ăn Dấm Của Cả Thế Giới

Chương 50

Hai giờ chiều mai, Tiêu Niên phải lên máy bay đến thành phố B tham gia thi đấu, trước sau cộng lại thì cần phải ở thành phố B năm ngày. 

“Cho nên bây giờ đến phiên em đi công tác.” 

Bị Lục Tri Chu tính sổ xong, Tiêu Niên lúc này ngoan ngoãn làm ổ trong lòng Lục Tri Chu, tiếng nói chuyện cũng nhỏ. 

Còn bị tính tới mấy cuốn sổ. 

Vì đã nói trước, với lại Lục Tri Chu cũng bắt đầu bận rộn, nên ngày mai chỉ có thể đưa Tiêu Niên đến sân bay. 

Có điều, Tiêu Niên cũng không phải đi một mình, Tiểu Ngọc cũng đi cùng cậu, cộng thêm một vài học sinh của studio, bọn họ mua vé đi xem thi đấu, nhân tiện đi cổ vũ cho Tiêu Niên. 

“Đi công tác cũng phải ngoan.” Lục Tri Chu nói với Tiêu Niên. 

Tiêu Niên thở dài: “Năm ngày đều kín lịch, không ngoan cũng không được a.” 

Lục Tri Chu véo má Tiêu Niên: “Em muốn thế nào?” 

Tiêu Niên cười rộ lên: “Không muốn thế nào, nếu là trước kia……”

Tiêu Niên không nói. 

Lục Tri Chu: “Trước kia thế nào?”

Tiêu Niên cố ý hơi nghiêng đầu, dựa lên cánh tay của Lục Tri Chu: “Tiêu Niên của trước kia, lúc đi công tác, buổi tối căn bản không đi ngủ trước 3 giờ sáng.” 

Lục Tri Chu nâng cằm Tiêu Niên lên: “Em kiêu ngạo lắm à?” 

Tiêu Niên cười khẽ: “Tất nhiên vẫn là bây giờ tốt hơn.” Cậu ôm lấy Lục Tri Chu: “Uống rượu nào có thoải mái bằng ở trong lòng lão công.” 

Cậu lại nói: “Lúc còn nhỏ mê chơi, lúc đi công tác cũng nhân tiện đi chơi luôn, bình thường ngoại trừ đi làm ra thì không còn chuyện gì khác để làm, nên mới thành thói quen sinh hoạt như vậy.” 

“Bây giờ thật tốt a.” Gần đây, sinh hoạt hằng ngày của Tiêu Niên quy luật đến mức cảm thấy chính mình đặc biệt lành mạnh: “Đúng giờ ăn cơm, đúng giờ tắm rửa, đúng giờ đi ngủ, à không đúng, ngủ vẫn là rất muộn.” 

Nói tới chỗ này, Tiêu Niên lại rất muốn nghe Lục Tri Chu nói một vài quan điểm đúng đắn, nhân tiện kiểm điểm lại bản thân một chút. 

Nhưng không nghĩ tới, cái vị Lục tiên sinh này lại không biết xấu hổ như vậy: “Hai ta còn trẻ, thỉnh thoảng có thể được phép thức đêm.”

Tiêu Niên phì cười, cậu nhìn Lục Tri Chu: “Chỉ là thỉnh thoảng thức đêm thôi à?” 

Lục Tri Chu nghiêm trang: “Trước khi gặp được em, sinh hoạt của anh rất quy luật, nhưng cũng không vui vẻ như bây giờ, hai người chúng ta đều khỏe mạnh, em cảm thấy anh phải lựa chọn thế nào?” 

Tiêu Niên cười đến là vui vẻ: “Ai da, quá có đạo lý luôn.” 

Lục Tri Chu ngài thật biết lý luận a.

Tiêu Niên nghỉ ngơi được một lát, lần này cậu không cần Lục Tri Chu thúc giục, duỗi người xong liền muốn xuống giường trước: “Em đi tắm.”

Nhưng cậu lại bị Lục Tri Chu túm trở về: “Lại nằm thêm một lát.” 

Tiêu Niên nghi hoặc: “A?” Cậu sờ trán của Lục Tri Chu: “Lục tiên sinh, ngài làm sao vậy? Không cho em đi tắm? A lô? Anh là ai?” 

Lục Tri Chu cười ra tiếng, tay cũng siết lại: “Tâm sự thêm một lát, ngày mai em đi rồi.” Hắn lại nói: “Anh thích nói chuyện phiếm với em.” 

Tiêu Niên chẳng phải là dán tới liền sao. 

Cậu cũng hỏi: “Anh lúc nào thì thích nói chuyện phiếm với em? Sao em không biết vậy.” 

Lục Tri Chu: “Thích lâu rồi.” Hắn nói: “Thích nghe em nói chuyện.” 

Tiêu Niên phảng phất như nghe được chuyện cười: “Thiệt hay giả? Sao hồi trước em lại cứ cảm thấy anh chê em phiền phức lắm mà.” 

Lục Tri Chu nói: “Không có.” 

Tiêu Niên: “Anh muốn nghe cái gì? Có hơi bất chợt, nói cái gì đây?”

Lục Tri Chu: “Gì cũng được, nói cái gì cũng nghe.”

Tiêu Niên bỗng hắc một tiếng, nở nụ cười.

Lục Tri Chu nói trắng như vậy ra, cũng là rất khó nhịn nha. 

Có lẽ là thấy Tiêu Niên nhất thời nghĩ không ra đề tài gì, nên Lục Tri Chu mở miệng trước. 

“Lần trước em nói, cuộc thi em tham gia hồi tốt nghiệp cấp ba, em cảm thấy cô đơn.”

Tiêu Niên gật đầu: “Ừ, làm sao vậy?”

Lục Tri Chu: “Bây giờ còn không?”

Tiêu Niên nghĩ nghĩ: “Cũng còn tạm, hồi đó cảm xúc hơi nặng nề, sau lại tới studio này làm việc, lúc thi đấu đều có người đi cùng, cho dù kết quả là thắng hay bại…” Cậu khẽ cười trộm: “Dù sao kết thúc rồi liền đi bar.”

Lục Tri Chu: “……”

Tiêu Niên lại à một tiếng: “Hôm nay mẹ em lại gọi điện thoại cho em, mẹ anh có gọi cho anh không?” 

Lục Tri Chu: “Chuyện tuần sau cùng đi ăn cơm à?” 

Tiêu Niên: “Đúng đúng đúng, mẹ nói thứ ba tuần sau, em nói em đi thi nên không rảnh, lại bị mắng cho một trận, em cúp điện thoại luôn.” Cậu hỏi Lục Tri Chu: “Sau lại thế nào? Mẹ anh nói sao?” 

Lục Tri Chu: “Bà ấy gọi cho anh hai cuộc, cái thứ nhất nói tuần sau, cái thứ hai nói có lẽ phải đợi thêm mấy ngày, thời gian không chừng.” 

Tiêu Niên a một tiếng: “Chưa nói là tại sao à?” 

Lục Tri Chu: “Nói là bởi vì ba em có chút việc đột xuất, nói xin lỗi anh.” 

Tiêu Niên hừ một tiếng, cười rộ lên: “Vậy mà chưa nói là tại em.” 

Tiêu Niên lại hỏi: “Quan hệ giữa anh với mẹ anh không phải như vậy sao? Sao anh vẫn nghe lời mẹ anh nói thế?” 

Lục Tri Chu: “Không sao, có thể nói thẳng là quan hệ giữa anh và bà ấy không tốt.” 

Tiêu Niên: “À.”

Lục Tri Chu: “Không phải nghe lời, là không cần thiết không nghe lời, bà ấy sẽ nhờ ba anh gọi điện thoại cho ông nội của anh, nếu ông nội của anh tìm anh, bà nội sẽ không vui.” 

Tiêu Niên khẽ nhấp môi, rõ ràng có chuyện muốn nói. 

Lục Tri Chu: “Nói, cái gì cũng có thể nói.” 

Tiêu Niên: “Mẹ anh sao lại như vậy chứ.” 

Lục Tri Chu cười: “Đúng vậy.” 

Tiêu Niên: “Không sao, tụi mình sống cũng khá tốt, chuyện của người lớn bọn họ đâu có liên quan gì tới chúng ta.” 

Lục Tri Chu gật đầu: “Rất có đạo lý.” 

Tiêu Niên: “Vậy còn chuyện đính ước từ bé? Em vẫn luôn không rõ lắm chuyện này là đóng vai trò gì.” 

Lục Tri Chu: “Không có vai trò gì, đã sớm không tính, chỉ là sau khi mẹ anh biết chuyện này rồi, muốn lợi dụng nó để hợp tác với nhà em thôi.” 

Tiêu Niên lờ mờ hiểu một nửa: “A ~ nhưng mẹ em là thật sự thích anh lắm, em còn nghĩ, có khi bà ấy dựa vào chuyện đính ước từ bé này, cố ý đẩy em tới bên cạnh anh không đấy.” 

Lục Tri Chu cười: “Cũng tốt.”

Tiêu Niên nhìn Lục Tri Chu: “Nếu là thực sự có đính ước từ bé thì cũng vui lắm nha, tụi mình còn có cái ràng buộc này, ngầu ghê.” 

Lục Tri Chu nói: “Trước kia không tính gì hết, nhưng bây giờ thì có thể tính.” 

Tiêu Niên muốn nói lại thôi, thậm chí cảm thấy nếu cứ tiếp tục nói chuyện, không biết chừng lại nói tới kết hôn luôn. 

Quá nhanh, quá nhanh. 

Nói chuyện phiếm với Lục Tri Chu thật sự rất dễ thôi miên, cả một buổi tối, Tiêu Niên càng nói đôi mắt càng nhắm lại. 

Cuối cùng, cậu vẫn là bị Lục Tri Chu tắm rửa sạch sẽ, có Lục Tri Chu ở bên cạnh, Tiêu Niên lười đến làm người. 

Hôm sau là có thể không kiêng nể gì mà dậy muộn, hai người ở trên giường ôm nhau một lát, suýt nữa lại cướp cò. 

Cũng may thời gian không cho phép; rời giường, nấu ăn, ăn sáng, thu xếp hành lý, 11 giờ rưỡi. 

Lục Tri Chu đưa Tiêu Niên đến sân bay, đơn giản chào tạm biệt Tiêu Niên. 

Ở bên ngoài, Lục Tri Chu không giống như lúc ở nhà, câu tạm biệt đơn giản này chẳng được thêm cái hôn môi, chỉ có một cái ôm chưa tốn tới một giây. 

Lúc trước nhận được thư mời thi đấu, Tiêu Niên căn bản không ngờ rằng đến ngày thi đấu, cậu sẽ cùng Lục Tri Chu phát triển đến thế này. 

Cái vị giáo sư đại học nhìn cậu chỗ nào cũng thấy khó chịu kia, bây giờ lại dõi theo cậu đến khi cậu biến mất khỏi tầm nhìn. 

Mà cậu của lúc trước nhìn Lục Tri Chu chỗ nào cũng cảm thấy hai người đặc biệt không hợp, bây giờ lại cùng vị ca ca này ở bên nhau, hơn nữa sẽ ở nơi khuất tầm nhìn, quay đầu lại vài bước nhìn xem, thấy Lục Tri Chu còn đứng tại chỗ. 

Tiêu Niên cuối cùng lại vẫy tay tạm biệt Lục Tri Chu, rồi mới quay đầu đi tìm nhóm bạn của mình. 

Tạm xa Lục Tri Chu, Tiêu Niên dần dần biến thành một người bình thường. 

Lúc nói chuyện sẽ không bất chợt làm nũng, cũng sẽ không thể hiện đủ loại biểu cảm với người bên cạnh, mà là một vị thầy Tiêu thành thật đứng đắn. 

Xuống máy bay, chuyện đầu tiên Tiêu Niên làm chính là gửi tin nhắn cho Lục Tri Chu. 

Có điều, cậu biết bây giờ Lục Tri Chu đang có khoá nên không rảnh, vì vậy cậu mở ra tin nhắn mà Tề Nghệ gửi tới. 

Tề Nghệ: “Giúp cậu hỏi một vòng.” 

Tề Nghệ: “Trong đám không có nhiều người biết Trịnh Lĩnh, lúc trước cậu ta tới chơi là được Phùng Xuyên mang theo, bây giờ sau chuyện lần đó thì không thấy xuất hiện nữa, nhưng cậu ta hẳn là biết chuyện cậu với thầy Lục nhà cậu ở bên nhau.” 

Tề Nghệ: “Tớ nghĩ, thầy Lục nhà cậu ở trong trường chắc là không khó hỏi thăm đi? Cho nên có biết tên cũng rất bình thường.” 

Tề Nghệ: “Còn chuyện tại sao Trịnh Lĩnh lại thêm cậu, tớ cũng không biết.” 

Cái gì cũng nói, nhưng cũng xem như chưa nói. 

Tiêu Niên nói câu cảm ơn rồi tắt điện thoại. 

Về Trịnh Lĩnh, sau hôm đó cậu ta cũng không tìm cậu nữa, Tiêu Niên đơn giản cũng không nghĩ tới chuyện này nữa. 

Hôm nay, Tiêu Niên không có việc gì, đi theo Tiểu Ngọc đi đánh dấu, điểm danh, lại lấy thẻ, ăn bữa cơm, rồi trở về khách sạn. 

Ở bên ngoài bận trong bận ngoài nên không có cảm giác, nhưng vừa trở về phòng, chỉ còn lại một mình, Tiêu Niên vừa dính giường liền nhớ người ta. 

Tiêu Niên vì thế nhắn cái emoji qua, Lục Tri Chu liền trả lời. 

Tiêu Niên lập tức gọi điện thoại qua ngay.

Giờ thì xong, Lục Tri Chu tới, người Tiêu Niên liền mềm. 

“Lục Tri Chu ~”

Lục Tri Chu: “Sao vậy?”

Tiêu Niên nói: “Nhớ anh, anh đang làm gì?”

Lục Tri Chu: “Viết luận văn.”

Tiêu Niên a một tiếng: “Lại viết luận văn à, sao anh phải viết luận văn hoài vậy.”

Lục Tri Chu nghiêm túc giải thích: “Nội dung rất nhiều, cho nên vẫn luôn viết.”

Tiêu Niên: “Luận văn nào lại không hiểu chuyện như vậy, còn bắt thầy Lục của chúng ta tự tay viết ra.”

Lục Tri Chu cười cười, đột nhiên nói: “Anh cũng nhớ em.”

Tiêu Niên lập tức cắn môi dưới, ghé lên gối đầu, giọng thủ thỉ: “Nhớ bao nhiêu?”

Lục Tri Chu nói: “Nhớ đến nỗi chỉ có thể viết luận văn.”

Tiêu Niên a lên: “Cho nên ý anh là, đang không có chuyện gì làm lại quá nhớ em, nên tìm chút chuyện làm để phân tâm chứ gì?” 

Lục Tri Chu: “Hiểu anh.”

Tiêu Niên hắc một tiếng: “Lúc anh nhớ em có thể nói cho em mà, anh gửi tin nhắn cho em để em biết.” 

Lục Tri Chu nói: “Cũng được.” 

Giọng vừa dứt, Tiêu Niên cảm giác điện thoại của mình rung lên một cái, cậu  lấy ra khỏi tai, phát hiện là Lục Tri Chu gửi tin nhắn cho cậu. 

Hai chữ: “Nhớ em”

Tiêu Niên phì cười. “Lục Tri Chu.”

Tiêu Niên gọi hắn.

Lục Tri Chu: “Ừ.”

Tiêu Niên đôi mắt cong cong: “Không có gì, anh viết tiếp đi.”

Thật ra, Tiêu Niên cũng không có gì đặc biệt muốn nói với Lục Tri Chu, hôm nay ngồi máy bay nên có chút mệt.

Vừa lúc Lục Tri Chu viết luận văn, cậu liền đeo tai nghe nghe tiếng Lục Tri Chu nhấp chuột với gõ bàn phím. 

Hai người cứ để điện thoại như vậy, một người làm chuyện của mình, một người khác thì ăn không ngồi rồi. 

Sau lại, Tiêu Niên mang Lục Tri Chu tới phòng tắm, tắm xong lại mang Lục Tri Chu ra ngoài. 

Cậu hỏi Lục Tri Chu: “Nghe thấy em vừa mới làm gì không?”

Lục Tri Chu trả lời rất nhanh: “Đi tắm.”

Tiêu Niên: “Nghe tiếng em tắm có cảm giác gì?”

Lục Tri Chu bỗng cười khẽ: “Em muốn anh có cảm giác gì?”

Vốn chỉ là một cuộc đối thoại bình thường, nhưng Lục Tri Chu vừa nói như vậy, Tiêu Niên lập tức cười to: “Thầy Lục, sao anh lại như vậy nha.” 

Lục Tri Chu bắt chước lời Tiêu Niên nói: “Đúng vậy, sao anh lại như vậy nhỉ.” 

Mãi đến lúc buồn ngủ, Tiêu Niên mới lưu luyến cúp điện thoại. 

Đèn phòng đã được tắt, tính ra thì cậu chỉ mới ngủ chung với Lục Tri Chu tám ngày, nhưng lại thấy giống như đã ngủ chung cả đời vậy, nằm ở trên giường thấy thế nào cũng không thoải mái. 

Cứ cảm thấy bên người hẳn là phải có người ôm cậu. 

Cũng may hôm nay thật sự rất mệt, Tiêu Niên không cần nằm trợn mắt ở trên giường lâu lắm, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ. 

Sáng hôm sau, cậu vừa mở mắt ra đã nhận được tin nhắn của Lục Tri Chu. 

“Chào buổi sáng, Tiêu Niên tiên sinh.”

“Nhớ em.”

Tiêu Niên bị một câu ‘nhớ em’ làm tỉnh cả người, cậu cười cười, hỏi Lục Tri Chu: “Hôm qua không có em ở bên cạnh, có phải ngủ ngon lắm đúng không?” 

Lục Tri Chu trả lời rất nhanh: “Trong lòng không tốt.” 

Tiêu Niên: “Trong người thì sao?” 

Lục Tri Chu: “Cũng không tệ lắm.” 

Nhắn xong câu này, hắn lại bắt chước Tiêu Niên gửi cái emoji “Hì hì.jpg” mà cậu thường hay gửi cho Lục Tri Chu. 

Tiêu Niên phì cười, ở trên giường cười rộ lên. 

Hôm nay, cuộc thi sẽ bắt đầu, lịch thi đấu trong mấy ngày nay, Tiêu Niên cũng chia cho Lục Tri Chu một phần. 

Lục Tri Chu cũng có thời khoá biểu của Tiêu Niên, hai người căn bản là không có thời gian rảnh. 

Cũng tốt, những lúc thế này sợ nhất chỉ có một người rảnh rỗi.

Tham gia cuộc thi lần này so với những lần trước có chút khác biệt, tính tuỳ chọn cao hơn, trong vài vòng thi đấu, tuyển thủ chỉ được phép chuẩn bị trước hai bài, dư lại thì một phần chọn lựa ngẫu nhiên, một phần thì biên soạn điệu nhảy theo giờ đã định. 

Mỗi ngày sẽ loại bỏ một nhóm người, cho nên căn bản mỗi ngày, Tiêu Niên đều là tinh bì lực tẫn. 

Mà thời khắc nhẹ nhàng nhất trong ngày của cậu, chính là buổi tối về khách sạn, nói chuyện điện thoại với Lục Tri Chu, cùng với ở bất đồng thời gian, nhận được câu “nhớ em” từ Lục Tri Chu. 

Sức mạnh tinh thần của cậu đều dựa vào Lục Tri Chu. 

Đương nhiên, lúc nói chuyện cũng làm chút màu sắc với Lục Tri Chu. 

Dùng tiếng ‘hừ’ chân chính mà Lục Tri Chu nói làm cho hắn nghe, vừa rầm rì vừa gọi lão công, trêu chọc đến chính cậu cũng không nhịn được, kỹ thuật diễn quá kém. 

Lục Tri Chu nghe thấy cũng ở bên kia cười, Tiêu Niên lại thỏa mãn không chịu được. 

Một đêm cuối cùng ở thành phố B, Tiêu Niên năn nỉ ỉ ôi, bảo Lục Tri Chu lúc đi tắm nhớ mang cậu theo. 

Còn là kiểu bật camera í.

Lục Tri Chu đồng ý.

Nhưng không ổn chính là, có thể là do Tiêu Niên quá khoa trương…… 

Lục Tri Chu vừa mới cởi quần áo, Tiêu Niên đã ở bên này la áu áu.

Lục Tri Chu cởi xong quần áo, Tiêu Niên đã hưng phấn đến ngồi dậy, càng gọi bậy. 

Sau đó, cậu thấy người đàn ông này đến gần điện thoại, đóng camera lại. 

“Làm gì vậy, Lục Tri Chu!” Tiêu Niên nóng nảy.

Lục Tri Chu: “Em như vậy thì anh tắm thế nào?”

Tiêu Niên: “Anh tắm của anh đi.” Cậu cười cười: “Em không kêu nữa, anh mở camera đi mà.”

Lục Tri Chu vậy mà: “Cự tuyệt.” 

Tiêu Niên có biện pháp nào, chỉ có thể làm nũng: “Lục Tri Chu ~”

Lục Tri Chu: “Em nhìn anh không tắm được.” 

Tiêu Niên: “Tại sao nha?” 

Lục Tri Chu bật cười: “Không tắm được.”

Tiêu Niên tiếp tục tung ra: “Lão công ~”

Lục Tri Chu tới gần microphone: “Muốn nhìn thì về nhìn, ngoan.”

Tiêu Niên có nói sao Lục Tri Chu cũng không chịu, sau lại cậu chỉ có thể nghe cái tiếng vang cho đỡ thèm. 

Lục Tri Chu cũng không phải chuyện gì cũng chiều cậu! 

Đến từ một cậu bạn nhỏ bị chiều hư lên tiếng. 

Một ngày cuối cùng chính là trận chung kết. 

Đối với cuộc thi đấu lần này, điều mà mọi người bên cạnh Tiêu Niên mong đợi đều là hết mình là được.

Trước khi tới đây, trong studio, bao gồm cả Tiêu Niên, đều cảm thấy Tiêu Niên có thể tới top 10 đã là rất không tồi, cuộc thi cấp quốc gia, ai tới đều là đại lão cả. 

Nhưng không nghĩ tới, Tiêu Niên lại phát huy rất tốt, một đường đi tới top 5. 

Ở thứ hạng này, Tiêu Niên cảm thấy chính mình đã chiến thắng, còn dư lại thì cậu liền tận tình vui chơi. 

Nhưng cậu không biết chính là, ở trận thi đấu cuối cùng của cậu, trong số khán giả náo nhiệt có đang ngồi một người mà cậu chưa bao giờ nghĩ tới. 

Đây là lần thứ hai Lục Tri Chu xem hiện trường Tiêu Niên nhảy. 

Nhưng nếu không tính lần trước chỉ ngắn ngủi vài giây thì đây là lần đầu tiên. 

Đây là một mặt của Tiêu Niên mà hắn chưa bao giờ nhìn thấy, cậu hóa trang, cũng đeo trên người rất nhiều phối sức mà cậu nói là leng ka leng keng, chỉ nâng cánh tay, duỗi ngón tay, đều có thể ngầu không chịu được, làm dưới khán đài không ngừng la hét ầm ĩ. 

Hiện tại, Lục Tri Chu chỉ là một fan bình thường của Tiêu Niên, không khác gì với những bạn fans khác của Tiêu Niên. 

Lúc này, Tiêu Niên đã hoàn toàn hoà nhập vào sân khấu, cậu dẫm lên từng nốt nhạc, dẫm lên từng đốm sáng trên sân khấu, cũng dẫm lên mỗi một tế bào trên người Lục Tri Chu. 

Thế giới này phảng phất chỉ còn lại Tiêu Niên, cậu vừa nhảy vừa cười với khán giả, nắm vững từng chi tiết, từng biểu cảm, không ngừng làm sôi động không khí trong khán phòng. 

Lục Tri Chu vẫn luôn nhớ rõ lời mà Tiêu Niên nói vào tối hôm đó, cậu giành á quân, nhưng không có ai cổ vũ cho cậu. 

Hiện tại, Tiêu Niên đã không cần, nhưng Lục Tri Chu thì cần. 

Tiêu Niên không phải người bắt mắt nhất, nhưng cậu nhất định phải là người được bảo bối nhất. 

Dưới ánh đèn lấp lánh, trong tiếng reo cao vút của người chủ trì, Tiêu Niên được tuyên bố vị trí xếp hạng của cuộc thi. 

“Á quân! Chúc mừng Tiêu Niên!” 

Dưới đài một tràng vỗ tay, Lục Tri Chu cũng là một trong số đó. 

Sau khi kết thúc trao giải, Tiêu Niên được nhân viên công tác dẫn xuống sân khấu. 

Tiêu Niên thật sự không nghĩ tới sẽ giành được vị trí á quân, cho nên vừa ra hậu trường, Tiểu Ngọc nhìn thấy cậu liền nhào tới: “Tiêu Niên, anh là á quân! Cứu mạng a!” 

Tiêu Niên cũng rất vui vẻ, nhưng Tiểu Ngọc đã nhận thầu phần vui vẻ này nên cậu liền đơn giản khiêm tốn một chút: “Không tồi chứ?” 

Tiểu Ngọc: “Vô cùng lợi hại! Rất là không tồi! Thầy Tiêu trâu bò!” 

Tiêu Niên nhướng mày, kiêu ngạo mà quay đầu đi về phòng hóa trang. 

Vội vã về phòng hóa trang làm gì? Không làm gì hết, chính là tìm điện thoại. 

Ây da, chẳng phải là nên khoe với Lục Tri Chu sao? 

Giải á quân là khái niệm gì? 

Lục Tri Chu không hiểu thì Tiêu Niên sẽ phổ cập tới ba ngày ba đêm để hắn hiểu! 

“Má ơi, Lục Tri Chu! Anh biết em xếp hạng mấy không?”

Tiêu Niên ngoài mặt bình tĩnh, nhưng suýt nữa thì không đánh đúng chữ rồi. 

Lục Tri Chu trả lời rất nhanh: “Hạng mấy?” 

Tiêu Niên: “Em xếp hạng hai! Em vậy mà bắt được giải á quân đó!” 

Lục Tri Chu: “Chúc mừng, rất không tồi.”

Tiêu Niên ‘hắc’ một tiếng.

Cậu bỗng nhiên nghĩ tới những lời mà Lục Tri Chu nói với cậu trước trận thi đấu. 

Vì thế cậu bổ sung một câu: “Lần này có rất nhiều người vui vẻ chúc mừng em đó.” 

Lục Tri Chu hỏi: “Có thể thêm anh không?” 

Tiêu Niên đôi mắt cong cong: “Đương nhiên có thể.” 

Lục Tri Chu: “Vậy mời em quay người lại.” 

Tiêu Niên chợt ngừng cười, cả người đờ ra vài giây mới biết xoay người lại. 

Xoay người lại có cái gì?

Lục Tri Chu đang đứng ở phía sau cậu, trên tay còn cầm một bó hoa rất lớn. 

Tất cả tiếng động ồn ào xung quanh, bởi vì hai người vừa đối diện mà bỗng nhiên biến mất. 

Giống như tất cả mọi náo nhiệt đều bị ngăn cách ở phía sau. 

Giờ phút này, Tiêu Niên thật sự rất muốn gặp Lục Tri Chu, cậu có rất nhiều niềm vui muốn chia sẻ. 

Cậu muốn gặp, hắn cũng tới rồi. 

Tiêu Niên chưa từng thấy bó hoa này lớn đến thế, cậu rõ ràng có chút kinh ngạc. 

Nhưng nét mặt của Lục Tri Chu lại nói cho cậu biết rằng, cậu đáng giá nhận được bó hoa lớn thế này.

“Chúc mừng.” Lục Tri Chu nói.

Tiêu Niên một lần nữa nở nụ cười, nhưng không nhận hoa mà là trực tiếp tiến lên, treo ở trên người Lục Tri Chu. 

“Sao anh lại tới đây.”

Tiêu Niên ôm chặt cổ Lục Tri Chu: “Thôi xong, em muốn khóc rồi.”  
Bình Luận (0)
Comment