Anh Ăn Dấm Của Cả Thế Giới

Chương 55

“Hơn nữa cậu ta……” 

Trên hành lang, Trịnh Lĩnh còn muốn nói gì đó. 

Nhưng cậu ta lại lập tức ngậm miệng. 

Lục Tri Chu rõ ràng đã tức giận. 

Trịnh Lĩnh nuốt nước miếng, bầu không khí áp lực lập tức ùa tới. 

“Cậu hiểu em ấy hơn cả tôi?” 

Lục Tri Chu vừa nói vừa nâng bước đi về phía Trịnh Lĩnh, Trịnh Lĩnh sợ tới mức lui về sau vài bước, lưng dán lên tường, thốt không ra lời. 

“Cậu là cái gì?”

Lục Tri Chu nhìn vào mắt Trịnh Lĩnh: “Có thể cút chưa?” 

*

Tiêu Niên là đọc đến một đoạn ngắn giữa chương 10 thì nhận được điện thoại của Lục Tri Chu. 

Cậu vội vàng ngẩng đầu, chợt cảm thấy hơi choáng váng.

Cậu bỗng nhiên nhớ tới lúc trước mẹ cậu chế giễu cậu một câu, nói thị lực của cậu đến bây giờ vẫn còn tốt như vậy, là bởi vì không thích học tập, không thích đọc sách, hai mắt không có chỗ dùng thì làm sao mà cận thị được. 

Tiêu Niên cười khẽ.

Hiện tại ngẫm lại, đọc sách thật sự là có hại cho mắt. 

“Thầy Lục tan lớp rồi?” 

Vừa nhận điện thoại, Tiêu Niên nhắm mắt lại, xoa xoa giữa mày. 

Lục Tri Chu: “Tan rồi.”

Tiêu Niên thuận tay cầm chiếc bút đặt lên trang sách mới đọc dở, hỏi Lục Tri Chu: “Này, Lục Tri Chu, anh bị cận thị là tại vì đọc sách nhiều sao?” 

“Không hoàn toàn là vậy.” Hắn nói xong lại hỏi: “Sao thế, đột nhiên hỏi cái này?”

Tiêu Niên: “Không có gì, chỉ là vừa nhớ tới lời mẹ em nói, nói thị lực của em tốt là tại vì học dở.” 

Lục Tri Chu cười cười: “Thị lực tốt không phải là chuyện đáng giá để tự hào sao?” 

Tiêu Niên này chẳng phải là tự hào liền sao: “Thì đó.” 

Nhưng Tiêu Niên lại nói: “Nhưng mà anh mang mắt kính trông đẹp lắm.” 

Lục Tri Chu: “Phải không?” 

Tiêu Niên: “Đúng vậy, hôm tụi mình gặp nhau lần đầu tiên, em chính là nhìn anh mang mắt kính mà mất hồn đó.” 

Lục Tri Chu rõ ràng là lần đầu tiên biết được: “Còn may anh đeo.” Hắn lại nói: “Sao không nói sớm?” 

Tiêu Niên ghé lên bàn: “Nói sớm thì thế nào?” 

Lục Tri Chu: “Nói sớm để anh còn biết mang mắt kính mỗi ngày.” 

Tiêu Niên cười khẽ, kích động đến mức suýt thì lại moi mép sách. 

Cậu vuốt ve trang sách tựa như an ủi: “Nhưng sao bình thường anh lại không mang?” 

Lục Tri Chu: “Mang mắt kính không thoải mái, số độ không cao, có thể không mang.” 

Tiêu Niên ‘a’ một tiếng thật dài, rất cố tình mà hỏi: “Vậy tại sao tối hôm đó lại mang lên.” 

Hiểu Tiêu Niên như Lục Tri Chu, lập tức liền rõ ràng. 

Lục Tri Chu: “Để nhìn em.”

Tiêu Niên vui vẻ mà ghé lên bàn. 

“Có phải anh chuẩn bị đi ăn cơm với thầy cô khác không?” Tiêu Niên hỏi.  

Lục Tri Chu: “Ừ, đang tới bãi đỗ xe.” 

Tiêu Niên: “Cơm nước xong lại phải bận.” 

Lục Tri Chu hỏi: “Sao vậy?”

Tiêu Niên: “Vất vả lắm em mới nghỉ, anh lại……”

Tiêu Niên nói đến nơi này lại ngừng, không phải tại sao, chỉ là trong đầu cậu bỗng nhiên lại nhảy ra một câu mà Lục Tri Chu từng nói “trong lúc làm việc tốt nhất là cũng có thể đối đáp được”. 

“Anh lại bắt đầu bận.” Tiêu Niên nói cho hết câu vừa rồi. 

Lục Tri Chu nghe xong lại nói: “Cho nên em suy xét ở lại đi.”

Tiêu Niên cười phụt một tiếng.

Cậu rất thích Lục Tri Chu nha.

Tiêu Niên cố tình hỏi: “Hai cái này có liên quan gì sao?” 

Lục Tri Chu: “Ở lại chúng ta có thể gặp mặt mỗi ngày.” 

Tiêu Niên đặt chân lên tay vịn: “Vậy để em suy xét một chút.” 

Tiêu Niên ngạo kiều online.

Lục Tri Chu hỏi: “Thế nào mới bằng lòng ở lại?”

Tiêu Niên nhấp môi cười khẽ: “Anh cầu em.”

Lục Tri Chu không cần suy nghĩ: “Cầu em.”

Tiêu Niên sướng, nhưng chưa sướng đủ: “Thêm cái xưng hô.”

Lục Tri Chu không có trả lời ngay.

Nhưng Tiêu Niên biết hắn nhất định là hiểu. 

Cho nên rất nhanh, Tiêu Niên liền nghe được một tiếng: “Bảo bối, cầu xin em.” 

Rõ ràng có thể nghe ra được, giọng của Lục Tri Chu hơi thấp, cũng cách ống nghe gần hơn rất nhiều. 

Có lẽ là bởi vì rõ như ban ngày, cũng có lẽ là sợ bị người bên cạnh nghe thấy. 

Nhưng mặc kệ là gì, Lục Tri Chu thế này rất là hợp khẩu vị Tiêu Niên. 

Tiêu Niên vui vẻ không chịu được: “Để em nghiêm túc suy xét cái đã.” 

Lục Tri Chu thanh âm bình thường: “Được.” 

Tiêu Niên: “Em nghe thấy tiếng anh khởi động xe rồi.” 

Lục Tri Chu ‘ừ’ một tiếng: “Ở trên xe.” 

Tiêu Niên: “Được rồi, vậy cúp máy, buổi tối tan tầm nhớ về đón em.” 

Lục Tri Chu: “Được.”

Vừa cúp điện thoại, người ngồi trên ghế phó lái đang đầy mặt khó có thể tin nhìn Lục Tri Chu. 

Lục Tri Chu căn bản không cần quay đầu nhìn, qua khoé mắt là có thể nhận ra được dị thường. 

“Có vấn đề?” Lục Tri Chu trước mở miệng.

Lâm Nhạc Phàm nuốt nước miếng.

Có lẽ Tiêu Niên không biết hắn xuất hiện ở bên cạnh Lục Tri Chu lúc nào, nhưng chính Lâm Nhạc Phàm lại rất rõ ràng. 

Hắn chính là xuất hiện lúc Lục Tri Chu nói câu “đểnhìn em” kia. 

Lúc người yêu gọi điện thoại cho nhau thật sự không thể ở bên cạnh a. 

Này là nói cái gì a!

Nói cái gì a!

Một tiếng “bảo bối” kia của Lục Tri Chu, tê đến nỗi lông tơ cả người hắn dựng đứng hết cả lên. 

“Hello, cậu là Lục Tri Chu sao?” Lâm Nhạc Phàm hỏi. 

Lục Tri Chu nói: “Chỉ là lão công bình thường của Tiêu Niên thôi.” 

Lâm Nhạc Phàm siêu lớn tiếng: “Đệt!”

Hắn không muốn tiếp tục bị đôi tình nhân này hãm hại nữa, cũng không muốn nhìn thấy vẻ mặt đáng ghét này của Lục Tri Chu nữa. 

Vì thế, hắn tự cho là xảo diệu mà thay đổi đề tài: “Cái này trông quen quá.” 

Lâm Nhạc Phàm nói chính là mặt trang sức treo dưới kính chiếu hậu, hắn còn vuốt một cái: “Này không phải là hình avatar của cậu sao?” 

Lục Tri Chu vậy mà lại cười.

Lâm Nhạc Phàm lập tức cảm thấy không đơn giản: “Không phải là Tiêu Niên tặng đấy chứ?” 

Lục Tri Chu nói ra một câu làm người ta chỉ muốn ăn chanh: “Em ấy tự tay làm.” 

Lâm Nhạc Phàm nghe xong rất dùng sức mà ‘a’ một tiếng: “Con mẹ nó, thật là có lòng.” 

Lục Tri Chu bổ sung lời hắn nói: “Cái này rất khó.” 

Lâm Nhạc Phàm nghiến răng nghiến lợi: “Phải, phải, cậu ấy rất có lòng, cậu ấy rất yêu cậu.” 

Lục Tri Chu: “Cậu biết thì tốt.”

Lâm Nhạc Phàm: “……”

Mà ở bên kia, Tiêu Niên ghé lên bàn không động đậy hồi lâu. 

Đầy đầu đều là, sao Lục Tri Chu lại tốt như vậy nhỉ? 

Hoãn một hồi lâu sau, cậu ngồi dậy, khẩy cái mô hình không biết gọi là gì ở trên bàn. 

Đọc sách! 

Phải đọc hết con mẹ nó cái kệ sách mà Lục Tri Chu thích! 

Giờ phút này, Tiêu Niên phảng phất như bị tiêm máu gà, cái gì cứ tới hết đi, còn không phải là sách thôi sao. 

Chỉ là, có một nói một, cuốn sách trên tay cậu đây tuy rằng mở đầu có hơi khó gặm, nhưng là càng về sau cậu phát hiện nó càng xuất sắc, phảng phất còn che giấu rất nhiều đạo lý nhân sinh ở bên trong. 

Tác giả không có nói rõ, nhưng lại có thể cảm nhận được. 

Người làm công tác văn hoá đọc sách đúng là có khác, có chiều sâu. 

Sau lại, hiệu suất của cậu cũng trở nên cao hơn, vậy mà có thể đọc xong cuốn sách này chỉ trong vòng hai tiếng ngắn ngủi, rồi lại đi chọn một quyển khác. 

Chỉ là cuốn thứ hai còn chưa kịp bắt đầu, cậu không biết xui xẻo sao mà lại click mở cái app mà Trịnh Lĩnh gửi tới. 

Thú vị thật, mấy bài đăng mà cậu ấn chú ý có đổi mới. 

Năm phút sau, Tiêu Niên tắt điện thoại, ném lên bàn. 

Không hổ là người được học sinh ghép cặp với Lục Tri Chu làm CP, cái người tên Chương Vũ này sao lại ưu tú như vậy chứ. 

Tiêu Niên chua đến mức hít thở không thông.

Đọc sách, đọc sách.

Có chuyện để làm, thời gian liền trôi qua rất nhanh. 

Cậu cứ cảm thấy chưa được bao lâu, nhưng trời thì đã tối rồi. Tối nay không có chuyện gì quan trọng, nhưng cũng không phải việc nhỏ, người hai nhà của cậu và Lục Tri Chu muốn ăn bữa cơm chung. 

Tiêu Niên chưa ăn cơm kiểu này bao giờ, nhưng nếu là gia đình Lục Tri Chu, cậu vẫn là trở về phòng, chọn một bộ quần áo trông đàng hoàng tử tế một chút. 

Thời gian vừa lúc, thay quần áo xong Lục Tri Chu liền gọi điện thoại tới, cậu đổi giày xong liền đi ra ngoài. 

Bởi vì phải đi ngay, Lục Tri Chu cho ngừng xe ở cửa tiểu khu, nhưng lại nghĩ có lẽ Tiêu Niên sẽ không đi xuống nhanh như vậy, nên Lục Tri Chu dừng xe ở chỗ kín đáo một chút. 

Tiêu Niên vừa ra khỏi tiểu khu liền nhìn thấy xe, ngừng ở bên cạnh một cây đại thụ, cậu chuyển tầm mắt sang, đúng lúc có một mảnh lá cây rụng xuống, dừng lại trên kính chắn gió. 

Mà sau kính chắn gió, Lục Tri Chu đang nhìn cậu cười. 

Tiêu Niên chạy chậm tới gần, nhưng không có trực tiếp ngồi vào ghế phụ, mà là vòng qua ghế điều khiển, còn mở cửa xe ra. 

Lục Tri Chu rõ ràng không nghĩ tới cậu sẽ làm thế, rất nghi hoặc mà nhìn Tiêu Niên. 

Tiêu Niên mới mặc kệ Lục Tri Chu, trực tiếp chui vào, lại chui tới chui lui, rồi ngồi lên đùi Lục Tri Chu. 

Lục Tri Chu chân dài, không gian đã rất chật hẹp, Tiêu Niên vừa chen lên, hai người gần như là dính sát vào. 

“Làm sao vậy?” Lục Tri Chu mở miệng liền hỏi. 

Tiêu Niên: “Ôm một cái, mười giây.” 

Nói mười giây liền mười giây, Tiêu Niên ở trong lòng đếm nhẩm xong liền xuống xe, ngựa không ngừng vó mà đóng cửa xe, vòng qua bên kia, ngồi vào ghế phụ. 

Lục Tri Chu khẽ cười: “Em sao thế?”

“Không có gì.” Tiêu Niên hơi nghiêng đầu: “Làm sao? Không cho ôm à.” 

Lục Tri Chu: “Không phải.” Hắn nói: “Em không thích hợp.” 

Tiêu Niên: “Không hợp chỗ nào.”

Lục Tri Chu: “Hai ngày này em rất dính người.”

Tiêu Niên nhướng mày: “Không tốt sao?”

Lục Tri Chu: “Thì tốt ……”

Lục Tri Chu đang muốn nói gì đó, Tiêu Niên cắt ngang lời hắn: “Bị muộn rồi, đi thôi.” 

Lục Tri Chu nhìn Tiêu Niên, đại khái là nghĩ cái sự không thích hợp này là có thể tiếp thu, nên cũng không hỏi nữa. 

Xe chạy vào giờ cao điểm, so bình thường thì tốn thêm mười mấy phút. 

Tìm được chỗ đậu xe, Tiêu Niên vừa xuống xe liền theo bản năng mà nắm lấy tay Lục Tri Chu. 

Sau đó, cậu nghe thấy Lục Tri Chu cười.

Tiêu Niên: “Anh cười cái gì?”

Lục Tri Chu: “Không phải người nào đó nói muốn yêu trộm sao.”

Tiêu Niên sửng sốt một lúc lâu: “A, đúng nha.”

Cậu ném tay Lục Tri Chu ra: “Vậy không nắm.”

Vì thỏa mãn tâm nguyện bé nhỏ thời niên thiếu của Tiêu Niên, lần này Lục Tri Chu chiều cậu. 

Nhưng hắn cũng chỉ là nhắc nhở mà thôi, lát nữa mọi chuyện có phát triển như thế nào thì, hắn cũng không khống chế được.

Hai người nhỏ là tới trước, nhưng cũng không quá lâu sau, gần như là vừa mới ngồi xuống, người lớn của gia đình hai bên cũng tới rồi. 

Bên kia, bốn người hi hi ha ha từ bên ngoài tiến vào, đi vào phòng bao, Lục Tri Chu cùng Tiêu Niên không hẹn mà cùng nhau đứng lên. 

Mẹ của Tiêu Niên: “Hai đứa đều tới rồi.”

Kế tiếp, ghế lô liền tràn ngập thanh âm chào hỏi “Mẹ”, “Ba”, “Dì”, “Chú”, “Tiểu Lục a”, “Niên Niên a”. 

Tình cảnh này, đặc biệt giống, trường hợp kia, đúng không. 

Chào hỏi kết thúc, mọi người cùng nhau ngồi xuống. 

Ngồi bên cạnh Tiêu Niên chính là mẹ cậu, mẹ cậu vừa ngồi xuống, nhìn Tiêu Niên liền chậc một tiếng: “Nhuộm tóc cái gì.” 

Tiêu Niên bĩu môi, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Tóc tím.” 

Mẹ: “Không có đàng hoàng.” 

Tiêu Niên không muốn nói chuyện với mẹ cậu, quay đầu gọi một tiếng: “Lục Tri Chu.” 

Không nghĩ tới, mẹ cậu lại có chuyện muốn nói. 

“Sao lại gọi cả tên lẫn họ như thế.” Mẹ cậu rất không hài lòng: “Ở trong nhà người ta cũng gọi như vậy sao?” 

Tiêu Niên lập tức nghẹn ngàn vạn câu muốn nói trong lòng.

Con ở nhà gọi cái gì, nói ra sợ là sẽ hù chết ngài. 

“Không sao đâu dì.” Lục Tri Chu nghe thấy đối thoại bên này, nói một câu. 

Mẹ của Tiêu Niên vẫn là lắc đầu: “Tiểu Lục không ngại là chuyện của cháu.” Bà nhìn Tiêu Niên: “Gọi anh.” 

Tiêu Niên cười phì một tiếng, quay đầu, rất vui lòng lại rất ngọt mà hô: “Anh.” 

Có người lớn ở đây, bọn họ lại quen biết lẫn nhau, Tiêu Niên với Lục Tri Chu cũng rất ít lên tiếng.

Ngoại trừ lúc đầu, mẹ của Tiêu Niên mở miệng khách sáo vài câu, cái gì mà ‘cảm ơn Tiểu Lục mấy tuần nay đã chăm sóc cho Tiêu Niên, Tiêu Niên làm phiền cháu rồi’, mẹ của Lục Tri Chu liền đáp ‘làm gì có, làm gì có, Tiêu Niên rất ngoan, không phiền gì cả’ xong, đề tài liền nhanh chóng chuyển sang chuyện làm ăn của bọn họ. 

Tuy rằng cái biết cái không, nhưng Tiêu Niên rõ ràng có thể nghe hiểu, lần này hạng mục tiến triển rất thuận lợi.

Có điều, chuyện đấy cũng chẳng liên quan gì đến cậu, cậu chỉ ăn cơm là được. 

“Muốn cái gì?” 

Một lát sau, trong lúc người lớn đang trò chuyện rôm rả, Lục Tri Chu nhỏ giọng hỏi Tiêu Niên một câu. 

Tiêu Niên chỉ hơi nâng cằm: “Món ốc kia.”

Nói xong, hai người liền chờ bàn ốc kia chuyển qua.

Vừa chuyển trước mặt, Lục Tri Chu liền dùng công muỗng múc mấy con đặt vào cái đĩa của mình, sau đó lấy tăm xỉa răng khẩy thịt ốc, chấm nước tương. 

Tiêu Niên hai tay trống trơn, chẳng cần làm gì, chờ Lục Tri Chu chuẩn bị xong liền há mồm. 

Sau đó, cậu nói: “Cảm ơn anh.” 

Lục Tri Chu cười cười.

Chỉ là động tác rất bình thường, nhưng Tiêu Niên phát hiện tiếng nói chuyện trên bàn nhỏ đi. 

Cậu ngẩng đầu nhìn, người một bàn đều đang nhìn bọn họ. 

Tình cảnh này có chút giống như đã từng quen biết, Tiêu Niên quay đầu nhìn Lục Tri Chu một cái. 

Lục Tri Chu hơi nâng khoé môi, giống như chẳng có gì xảy ra, lại khẩy một con. 

Đút xong con thứ hai, mọi người cũng không nhìn bọn họ nữa. 

Tụi trẻ chăm sóc nhau, nhìn chằm chằm cũng không tốt. 

Lại đút ngụm thứ ba, Lục Tri Chu hỏi Tiêu Niên: “Không yêu trộm nữa?” 

Tiêu Niên cười: “Nhìn không ra là bản lĩnh của họ.”

Lục Tri Chu gật đầu ‘ừ’ một tiếng, đột nhiên duỗi tay rút tờ giấy khăn, lau khóe miệng Tiêu Niên. 

Bọn họ lại đưa mắt sang.

Tiêu Niên khẽ nhíu mày.

Cậu nghi ngờ Lục Tri Chu đang cố ý, nhưng mà cậu không có chứng cứ. 

Lục Tri Chu chỉ dừng đút thức ăn cho cậu khi hắn nhận được điện thoại. 

Hắn cúi đầu nhìn, trước nhìn Tiêu Niên một cái, rồi mới nói xin lỗi mọi người, đi ra ngoài nhận điện thoại. 

Hắn đi rồi, ba mẹ Lục Tri Chu dường như hơi thả lỏng chút, cũng nhìn Tiêu Niên cười.

Tiêu Niên vừa mới cười đáp lễ, mẹ Lục Tri Chu liền mở miệng khen Tiêu Niên, nói rất thích cậu, trông cậu rất ngoan, v.v 

Chỉ là, rõ ràng có thể nhận ra đây là không quen nói lời khen tặng, đơn giản nhưng cũng rất dễ hiểu. 

Cho nên lời khen này rất nhanh đã bị mẹ Tiêu Niên phủ nhận, tựa như rất nhiều lần từ nhỏ đến lớn, mẹ Tiêu Niên nói một câu “làm gì có” xong, liền bắt đầu quở trách cậu. 

Nói cậu rất bướng, cũng không làm ba mẹ bớt lo, chỉ biết chơi……

Tiêu Niên lại ăn một miếng thịt ốc.

Cậu biết ngay là sẽ thế này.

Mẹ cậu vừa nói xong đoạn này, quay đầu liền khen Lục Tri Chu.

Tiêu Niên cũng hiểu, cậu trải qua nhiều lần, quen rồi.

Cũng may, lần này con nhà người ta là Lục Tri Chu, trong lòng Tiêu Niên không cảm thấy bất công như vậy, có rất nhiều câu cậu còn thấy rất đúng nữa là. 

Nhưng nói xong câu cuối cùng, mẹ cậu lại bắt đầu so sánh. 

“Tiểu Lục ưu tú thật đấy, tôi thật sự rất thích Tiểu Lục, nhưng bây giờ bảo Tiêu Niên học theo Tiểu Lục chắc chắn là không còn kịp rồi.” 

……

“Lục tổng, anh đừng nói vậy, Tiêu Niên còn kém xa Tiểu Lục lắm.”

……

Tiêu Niên múc miếng thịt ốc cuối cùng mà Lục Tri Chu khẩy ra, bỏ vào trong miệng. 

Cậu biết mà, cậu biết mà. 

“Con đi ra ngoài một lát.” Tiêu Niên buông đũa, cũng đi ra ngoài. 

Mở cửa, cậu liền thấy Lục Tri Chu đang  đứng bên cửa sổ nói chuyện điện thoại. 

Phòng bao của họ nằm bên trong cùng, cơ bản sẽ không có người lại đây.

Cho nên, Tiêu Niên liền đứng dựa vào tường, nhìn Lục Tri Chu. 

Hẳn không phải là chuyện khó giải quyết, nét mặt Lục Tri Chu không có gì thay đổi. 

Hắn gọi điện thoại vẫn quen tay sờ vật xung quanh, Tiêu Niên không ở bên cạnh, hắn liền sờ cửa sổ, dùng ngón tay ấn lên tấm kính, một chút lại một chút, giống như rất nhiều lần trước kia, sờ đầu Tiêu Niên một chút lại một chút. 

Tiêu Niên nghĩ, nếu bây giờ cậu đi qua, Lục Tri Chu nhất định sẽ nhìn cậu cười, sau đó ôm cậu lại gần. 

Lục Tri Chu còn sẽ làm gì nữa nhỉ? 

Sẽ sờ vai cậu, sờ eo cậu, hay là sờ tóc cậu? 

Tiêu Niên còn chưa kịp nghĩ xong, Lục Tri Chu đã nói chuyện điện thoại xong rồi. 

Sau đó, hắn vừa quay đầu, cùng đối diện với tầm mắt của Tiêu Niên. 

“Sao em lại ra đây?” Lục Tri Chu đi về phía Tiêu Niên. 

Tiêu Niên nhìn Lục Tri Chu cười: “Ra đây tìm anh nè.”

Lục Tri Chu lập tức liền phát hiện không thích hợp, hắn nắm lấy tay Tiêu Niên: “Em sao thế?” 

Tiêu Niên: “Uhm? Em không có sao a.” 

Lục Tri Chu rõ ràng không tin: “Bên trong nói cái gì?” 

Tiêu Niên hơi dẩu môi, nửa thật nửa đùa nói: “Mẹ em lại nói em ấy mà.” 

Lục Tri Chu đại khái có thể hiểu chút: “Không vui?”

“Một chút đi.” Tiêu Niên nâng cao tinh thần, nhìn Lục Tri Chu cười: “Nhưng nếu anh có thể hôn em một cái, em lập tức tốt liền.” 

Lục Tri Chu không có do dự, đương nhiên cúi đầu. 
Bình Luận (0)
Comment