Anh Ăn Dấm Của Cả Thế Giới

Chương 61

Thầy Chương cũng nói, từ khi Lục Tri Chu bắt đầu yêu đương, cả người đều thay đổi. 

Đầu tiên có thể cảm nhận rõ ràng nhất chính là: “Đặc biệt biết dỗi người khác.” 

Chương Vũ ở bên này nói, Lâm Nhạc Phàm ở bên kia dùng sức gật đầu, rất là  đồng ý. 

Bữa tối chỉ là tiệc liên hoan không quá quan trọng, mấy thầy cô giáo biết được Chương Vũ vẫn chưa ăn tối nên thuận tiện gọi hắn tới. 

Lúc này, Lâm Nhạc Phàm và Chương Vũ, hai người kẻ xướng người hoạ, thi nhau kể khổ. 

Đồ ăn vẫn chưa lên bàn, cho nên người nhà là Tiêu Niên đây đang lấy tay chống đầu ở trên bàn, nghe đến thích thú. 

Một đoạn tố khổ dài dòng kết thúc, hai người nghỉ ngơi một lát, Chương Vũ chợt hỏi Tiêu Niên: “Này, màu tóc này của cậu gần đây rất lưu hành à?” 

Tiêu Niên sờ sờ mái tóc: “Cái này sao?”

Chương Vũ gật đầu: “Đúng vậy, hôm qua tôi lên lớp, cũng có một cậu học sinh nhuộm tóc màu này, rất bắt mắt, ngồi ở hàng cuối cùng.” 

Không biết lời này có cái gì buồn cười, Chương Vũ còn chưa nói xong, Lâm Nhạc Phàm đã cười ầm lên. 

Chương Vũ cũng cười theo: “Làm sao vậy?”

Lâm Nhạc Phàm quay đầu giải thích với Tiêu Niên: “Mắt của thầy Chương chúng tôi không tốt lắm, vì chơi ngầu nên không mang mắt kính.” 

Tiêu Niên khô khan cười một tiếng.

Lâm Nhạc Phàm vì thế quay đầu hỏi Chương Vũ: “Cậu xem tóc của Tiêu Niên là màu gì?” 

Chương Vũ lại nhìn qua: “Màu tím? Màu tím nhạt đi.”

Lâm Nhạc Phàm âm dương quái khí: “Nha, vẫn là ngài hiểu Tiêu Niên a.” 

Báo thù rửa hận!

Có điều, hắn vừa mới nói xong, trong không khí liền truyền đến một tiếng thuỷ tinh chạm vào nhau. 

Lục Tri Chu gọi tên hắn: “Lâm Nhạc Phàm.”

Lâm Nhạc Phàm lập tức rụt cổ: “Sai rồi sai rồi sai rồi.” 

Chương Vũ ở bên cạnh đột nhiên cảm thấy chính mình thật cô độc. 

Cái gì với cái gì a?

Chẳng hiểu ra sao.

Đồ ăn lên bàn, đề tài trò chuyện cũng nhiều hơn, ba vị thầy cô ngồi đối diện nói tới một vài việc trong trường, mọi người phụ họa vài câu. 

Chỉ là, vừa nói đến trường học, Chương Vũ lại nghĩ tới một chuyện. 

“Đúng rồi, Tri Chu.” Chương Vũ hỏi: “Cậu nam sinh vẫn luôn tìm cậu mấy hôm trước ấy, hình như dạo này không thấy mặt nữa.” 

Lâm Nhạc Phàm suýt thì phun ra một ngụm canh.

Chương Vũ hôm nay thật là biết đặt câu hỏi, cái hay không nói, cứ nói cái dở. 

Hắn vừa hỏi cái này, người mẫn cảm nhất đương nhiên là Tiêu Niên. 

Trong miệng còn đang nhai thịt, đầu đã lập tức ngẩng lên. 

Chương Vũ đột nhiên a một tiếng, giải thích với Tiêu Niên: “Chính là một cậu học sinh, không có gì, thầy Lục nhà cậu được hoan nghênh lắm, thường xuyên có học sinh tới nhờ hắn giải đáp thắc mắc.” 

Tuy là nói như vậy, nhưng Tiêu Niên vẫn là quay đầu nhìn Lục Tri Chu. 

Cũng hỏi Lục Tri Chu: “Ai vậy? Hỏi anh vấn đề gì?”

Lục Tri Chu không có nói nhiều: “Trịnh Lĩnh.”

Cảm xúc của Tiêu Niên lập tức thay đổi, thanh âm cất cao: “Trịnh Lĩnh?! Cậu ta đi tìm anh?” 

Lâm Nhạc Phàm cũng có chút kinh ngạc: “Hai người quen biết?” 

E ngại có nhiều thầy cô ngồi đây như vậy, Tiêu Niên không có mắng cái từ ‘đệt’ ra tiếng. 

Cái đồ ch* này.

Tiêu Niên vẫn luôn nhịn cơn tức này đến lúc tiệc tan. 

Lại nhịn đến khi cùng Lục Tri Chu lên xe.

“Trịnh Lĩnh tìm anh làm gì?” Tiêu Niên hỏi: “Không chỉ là đơn thuần hỏi chuyện đấy chứ.” 

Lục Tri Chu không có gạt cậu: “Cậu ta nói cậu ta là bạn em, nói với anh vài lời không dễ nghe.” 

Tiêu Niên ‘ha’ một tiếng: “Bạn? Ai mẹ nó là bạn cậu ta.” 

Lời không dễ nghe thì căn bản không cần hỏi, còn có thể là cái gì, đơn giản là mấy thứ gửi cho Tiêu Niên qua WeChat thôi. 

Lục Tri Chu thấy Tiêu Niên tức giận như vậy, cũng hỏi: “Có phải cậu ta cũng nói gì đó với em?” 

Tiêu Niên nói: “Anh cho rằng tại sao em lại đột nhiên phát thần kinh.” 

Lục Tri Chu nhíu mày.

Tiêu Niên lại nói: “Còn có cái app với mấy bài đăng kia cũng là cậu ta chia cho em.” 

Lục Tri Chu căn cứ theo những lời mà Trịnh Lĩnh nói với hắn lần đó, cũng mơ hồ đoán ra được. 

“Thôi, không nói tới cậu ta nữa, không thú vị.” Tiêu Niên hừ một tiếng, ngã lên đùi Lục Tri Chu, cũng nói: “Buổi tối xoa bóp cho anh một chút, muốn không?” 

Đề tài xoay chuyển vô cùng nhanh chóng, Lục Tri Chu nở nụ cười: “Được chứ, thầy Tiêu.” 

Tiêu Niên: “Hai ngày này vất vả như vậy, ngày mai không có việc gì chứ.”

Lục Tri Chu: “Không có việc gì.”

Tiêu Niên rung đùi đắc ý: “Cho nên buổi tối còn có một chuyện rất trọng cần làm, thầy Lục có nhớ rõ không?” 

Lục Tri Chu niết cái mũi của Tiêu Niên: “Đương nhiên.” 

Xuống xe, hai người đều không có nói chuyện, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, giống như đang nhẫn nhịn vậy. 

Chờ đến khi mở cửa nhà, rồi đóng lại. 

Các loại thanh âm hỗn loạn va chạm liên tiếp vang lên, Tiêu Niên bị đẩy lên trên tường, một chân bị Lục Tri Chu nâng lên. 

Lúc này mới có bao lâu, quần áo của cậu cũng đã bị vén lên một nửa. 

“Lục tiên sinh gấp quá a.” Tiêu Niên cong cong khoé mắt. 

Lục Tri Chu cúi đầu hôn cậu: “Không được?”

Tiêu Niên đương nhiên là: “Được.”

Nói Lục Tri Chu gấp, người này còn gấp hơn cả Lục Tri Chu, còn không phải là cởi quần áo thôi sao, ai mà chẳng biết. 

Dưới bộ tây trang này của Lục Tri Chu, chính là tràn đầy cơ bắp a.

Động tác của hai người đều rất lớn, ven tường giống như có cái gì bị chạm phải rớt xuống sàn, nhưng là chẳng có ai quan tâm. 

Tiêu Niên chỉ lo động tay, Lục Tri Chu thì chỉ lo hôn Tiêu Niên.

Sau lại, cậu cảm thấy đau, mới đẩy Lục Tri Chu ra: “Đừng đừng đừng, không thể mút.” 

Tiêu Niên thở phì phò, rụt sát lên tường. 

Lục Tri Chu thật sự rất thích mút cậu, mỗi lần đều cảm thấy đau, Tiêu Niên cũng phải để ý rất nhiều. 

Nơi có quần áo che khuất thì còn đỡ, chỗ không che được thì không thể, mỗi ngày cậu còn phải gặp rất nhiều người. 

Tự mình khoe ra là một chuyện, chứ mấy thứ như dấu hôn mà bị nhìn thấy thì lại chuyện khác. 

Cậu vẫn là hơi thẹn thùng.

Lục Tri Chu bị đẩy ra xong lại cười cười, hắn nắm tay Tiêu Niên nhẹ nhàng khoá ở trên tường: “Chờ tới mùa đông.” 

Tiêu Niên nhất thời không có nghe rõ: “Chờ mùa đông làm gì?” 

Lục Tri Chu nói: “Mua cho em khăn quàng cổ.”

Tiêu Niên nghe hiểu, cậu chỉ vào cổ mình, lại chỉ xuống bụng mình: “Chỗ này với chỗ này không phải giống nhau sao? Bên trong cho anh trồng tuỳ thích.” 

Lục Tri Chu lại cúi đầu, dịu dàng mà cọ cậu: “Không giống nhau.” 

Đừng nhìn Tiêu Niên vừa rồi gấp gáp động tay, hiện tại đã bình tĩnh, cậu cúi đầu nhìn thấy. 

Giỏi thật, Lục Tri Chu vẫn quần áo chỉnh tề.

Tiêu Niên tự giễu một tiếng, cũng chỉ trích Lục Tri Chu: “Sao quần áo của anh khó cởi thế?” 

Lục Tri Chu gật đầu thừa nhận: “Thầy Tiêu dễ cởi.” 

Nói xong, hắn lại đổi một câu: “Bảo bối dễ cởi.”

Tiêu Niên thấp giọng cười.

Cậu nhìn vào mắt Lục Tri Chu: “Hình như hôm nay anh rất yêu em.” 

Lục Tri Chu hỏi: “Sao vậy?”

Tiêu Niên lắc đầu: “Không có gì.”

Có một số việc vẫn là không cần nói thẳng ra.

Khẳng định là bởi vì đoạn tâm sự tối qua.

Có điều, ngẫm lại cũng đúng, người bạn thích ở trước mặt bạn tủi thân khóc lóc, nói rằng thích bạn, muốn tới gần bạn nhiều hơn, muốn cố gắng đứng ở bên cạnh bạn, không muốn bạn dây dưa với người khác. 

Ai có thể không yêu chứ?

Tiêu Niên nghĩ lại chính mình tối qua, tự nhiên run lên một cái.

Mẹ nó.

Cảm thấy thẹn……

Cậu sợ mình thẹn quá thành giận, cho nên cậu hung hăng trêu chọc thầy Lục với thầy Lục nhỏ. 

Chờ đùa giỡn đủ rồi, cậu buông tay, nói: “Đi tắm trước.”

Cậu dùng phòng tắm bên ngoài để tắm, bởi vì tóc mới nhuộm nên phải chăm kỹ một chút, cho nên tốn thời gian hơi lâu. 

Tắm xong đi ra thì nhìn thấy Lục Tri Chu cũng đã tắm xong, đang ngồi trên sô pha chờ cậu. 

Tiêu Niên dẫm nhẹ bước chân đi qua, trực tiếp ngồi lên đùi Lục Tri Chu.

Nhưng cậu vừa cúi đầu, Lục Tri Chu lại đẩy cậu ra.

Lục Tri Chu dường như muốn nói gì đó, nhưng hình như đã sờ tới cái gì rồi. 

Hắn hơi nghiêng đầu, nhìn Tiêu Niên cười: “Uhm?”

Hắn còn có thể ‘uhm’ cái gì, đương nhiên là ‘uhm’ Tiêu Niên chỉ mặc mỗi cái áo choàng tắm rộng thùng thình. 

Tiêu Niên hai mắt cong xuống, lại ngồi gần một chút: “Thích sao, Lục tiên sinh?” 

Lục Tri Chu đương nhiên: “Thích.”

Lục Tri Chu thuận thế cong ngón tay đưa vào, lúc đụng tới, Tiêu Niên không nhịn được kêu rên một tiếng. 

Cũng nghe thấy Lục Tri Chu nói với cậu: “Mang em đi xem cái này.” 

Cái đồ lưu manh này, nói thì đứng đắn như vậy, phía dưới lại không biết đang làm cái gì. 

Tiêu Niên không vội: “Xem cái gì?”

Lục Tri Chu nói: “Trên lầu.”

Giống như là thật sự muốn dẫn Tiêu Niên đi xem, nói xong liền buông tay ra. 

Một phút sau, Tiêu Niên bị dắt tới một căn phòng ở trên lầu mà bình thường cậu không hay bước vào. 

Đứng ở cửa, Lục Tri Chu ý bảo cậu mở cửa.

Tiêu Niên cười khẽ: “Chắc không phải là chuẩn bị một phòng đầy hoa với bóng bay đấy chứ.” 

Lục Tri Chu ‘a’ một tiếng: “Em thích như vậy?”

Vừa nghe là biết đã đoán sai.

Tiêu Niên: “Em có thể không thích, nhưng em không thể không có.” 

Lục Tri Chu cười: “Đã biết, thầy Tiêu.”

Tiêu Niên vươn tay nắm lấy then cửa: “Còn cần em nói.”

Cậu nói xong mở cửa đi vào.

Nhìn thấy bên trong là cái gì đây, Tiêu Niên nuốt nước miếng. 

Một phòng đầy hoa với bóng bay thì tính cái gì?

“Đây là?” Tiêu Niên khó nén kinh ngạc.

Lục Tri Chu: “Cho em.”

Cho Tiêu Niên.

Lục Tri Chu cho Tiêu Niên, là một phòng dùng để tập nhảy.

“Này này…” Tiêu Niên có chút khó thốt nên lời: “Chỗ này lớn thật đó.” Cậu nhớ mang máng chỗ này đã từng là: “Là phòng của anh đi, chỗ này đều là phòng, đây là gộp mấy cái phòng lại a.” 

Lục Tri Chu nói: “Không quan trọng.”

Tiêu Niên lập tức đi vào dạo một vòng, thoạt nhìn là nghiêm túc sửa sang lại, vật dụng cần có trong phòng tập nhảy đều có cả. 

Dạo một vòng, Tiêu Niên vẫn là không khỏi cảm thán, thật sự rất lớn. 

Ở chỗ này tập nhảy chắn chắc là rất đã.

“Sao anh lại như vậy nha.”Tiêu Niên giang hai tay ôm lấy Lục Tri Chu: “Anh làm cái này hồi nào thế?” 

Lục Tri Chu nói: “Lúc không muốn em bởi vì chỗ tập nhảy mà bắt buộc phải tới studio nên bắt đầu làm.”

Tiêu Niên nghĩ nghĩ, hình như đúng là có chuyện này. 

Cho nên, Lục Tri Chu lại im lặng không nói mà nhớ kỹ.

Người này cứ âm thầm làm mấy chuyện như vầy. 

Tiêu Niên chăm chú nhìn Lục Tri Chu, ngửa đầu lên cắn cằm hắn.

Cắn xong lại giống như lấy lòng mà nhìn Lục Tri Chu cười: “Về sau sẽ nhảy cho anh xem, chỉ cho mình anh xem.” 

Lục Tri Chu hỏi: “Hiện tại không được sao?” 

Tiêu Niên cười rộ lên: “Đương nhiên có thể, anh muốn xem cái gì?” 

Lục Tri Chu đỡ eo Tiêu Niên: “Tới, đỉnh cái hông.”

Tiêu Niên: “Ha ha ha, đồng sự của anh có biết lúc anh ở nhà là như thế này không?”

Lục Tri Chu: “Em biết là được.”

Tiêu Niên chẳng phải là tới liền sao.

Cái này thì cậu quá lành nghề rồi, đỉnh hông thì tính cái gì, cậu còn có thể vặn, còn có thể treo lên. 

Cho nên chưa làm được hai cái, cậu liền treo lên người Lục Tri Chu. 

“Lục Tri Chu tiên sinh.” Tiêu Niên khơi cằm Lục Tri Chu: “Em có thể mời anh…” 

“Làm tình không?”

Lục Tri Chu: “Vinh hạnh của anh.”

Cơ thể của người biết nhảy mềm cỡ nào a.

Chuyện này, Lục Tri Chu có nhận thức sâu sắc. 

Quá sâu sắc.

Lúc hôn môi, Tiêu Niên là ngồi ở trên thanh chắn.

Sau lại cái thanh chắn kia, vẫn luôn có chỗ dùng.

Ai mà biết được, lúc làm chuyện này lại có tấm gương bên cạnh lại là cảm giác như thế.

Cái gì cũng có thể nhìn thấy, kích thích nhân đôi, cậu ngẩng đầu là Lục Tri Chu, quay đầu là cậu và Lục Tri Chu. 

Căn bản là bóng người không thể so sánh được.

Nơi này trống trải lại còn vang vọng, chỉ một chút động tĩnh đã lập thể vờn quanh. 

Ai có thể nghĩ tới, cái phòng luyện nhảy này vào ngày đầu tiên mở ra, lại dùng để làm chuyện này chứ. 

Sau này, Tiêu Niên phải làm sao để mà bình tâm tập nhảy đây.
Bình Luận (0)
Comment