Lục Tri Chu người này thật là quá đáng, mỗi lần đều thích lấy màu hồng phấn ra để ghẹo Tiêu Niên.
Mà mái tóc của Tiêu Niên cũng rất không biết cố gắng, màu tóc phai dần, thế mà thật sự có chút giống màu hồng nhạt.
Cho nên qua hôm nay, hôm sau cậu liền đi nhuộm tóc lại.
Trộm đi nhuộm không cho Lục Tri Chu biết, sau đó trực tiếp ‘giết’ tới trường Lục Tri Chu, nhân lúc Lục Tri Chu đang giảng bài thì lặng lẽ đi tới hàng ghế phía sau ngồi, xem thử đồ tồi này lúc nào thì nhận ra cậu.
Vượt quá năm phút, tối nay cho hắn ngủ một mình luôn.
Tiêu Niên là nghiêm túc, cậu đang tính giờ đây.
Qua một phút, Lục Tri Chu còn đang giảng đề bài.
Qua hai phút, Lục Tri Chu rốt cuộc quay người lại, nhưng hắn cũng không có nhìn xuống phía dưới.
Qua ba phút, Lục Tri Chu lơ đãng ngẩng đầu.
Tiêu Niên khẽ nhíu mày, lại thấy hắn cúi đầu xuống.
Tiêu Niên tưởng rằng Lục Tri Chu vẫn chưa nhìn thấy cậu, thì lại thấy Lục Tri Chu im lặng cười khẽ.
Ok, thấy.
Quả nhiên ngay sau đó, vị giáo sư Lục này móc điện thoại ra, đánh mấy chữ sau đó thả về.
Tin nhắn rất nhanh gửi tới điện thoại của Tiêu Niên, chỉ năm chữ.
Lục Tri Chu tiên sinh: “Kiểu tóc mới rất đẹp”
Được rồi, buổi tối liền cố mà ngủ với hắn vậy.
Thầy Lục giảng bài tẻ nhạt trước sau như một, có điều hẳn là vì trình độ học vị của sinh viên trong lớp, tất cả mọi người đều nghe giảng rất nghiêm túc, những chỗ trọng điểm gần như đều viết lại vào vở.
Nhìn Tiêu Niên là biết không phải học sinh lớp này.
Không bao lâu sau thì tan học, điện thoại của Tiêu Niên lại nhận được WeChat của Lục Tri Chu.
Lục Tri Chu tiên sinh: “Lại đây”
Tiêu Niên cúi đầu trả lời hắn: “Anh bảo em tới thì em tới à”
Anh bảo em tới, em thật đúng là tới liền.
Nhắn tin xong, Tiêu Niên tung ta tung tăng đi về phía bục giảng.
Rõ ràng là gương mặt xa lạ, cho nên khó tránh khỏi sẽ bị mọi người chăm chú ngắm nhìn.
Tiêu Niên tất nhiên là không thèm để ý, cậu còn sợ mọi người không chú ý đến cậu ấy chứ.
Cho nên, cậu ở trước mặt tất cả học sinh của Lục Tri Chu, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Lục Tri Chu, rất tự nhiên mà nắm lấy tay của Lục Tri Chu đang đặt trên bục giảng.
Trợn to hai mắt của mấy người mà xem, anh đây là ai!
Lục Tri Chu không có buông tay cậu ra, mà còn nắm ngược lại: “Sao lại đến đây.”
Tiêu Niên: “Để anh nhìn thấy người đẹp trai mới ra lò là em.”
Lục Tri Chu cười đáng tiếc: “Màu hồng phấn rất đẹp.”
Tiêu Niên cắn răng: “Sau này hết màu hồng phấn rồi.”
Lục Tri Chu sờ sờ mái tóc của Tiêu Niên: “Có thể giữ được bao lâu?”
Tiêu Niên: “Xem tình huống đi.”
Lục Tri Chu: “Đừng nhuộm tóc thường xuyên quá.”
Tiêu Niên gật đầu: “Biết, biết.”
Cậu lại khen Lục Tri Chu: “Giáo sư Lục học thức uyên bác, giảng bài thú vị ghê.”
Lục Tri Chu cười: “Em tốt nhất là cảm thấy như vậy.”
Tiêu Niên: “Đương nhiên là cảm thấy như vậy rồi.”
Lục Tri Chu cúi đầu mày mò máy tính của hắn: “Anh không thú vị, so ra kém người khác.”
Tiêu Niên xì cười một tiếng.
Dạo gần đây, cậu càng lúc càng phát hiện, Lục Tri Chu người này rất thích ăn dấm a.
Hắn còn thích âm dương quái khí.
Mấy hôm trước, Tiêu Niên chỉ là khen thầy Chương một câu thôi, nói thầy Chương giảng bài rất thú vị, sau đó cả một buổi sáng, Lục Tri Chu cứ mãi âm dương với cậu.
Đại khái như, là thầy Chương hay là Lục Tri Chu đang nói chuyện với em đấy.
Không chỉ có thế.
Tiêu Niên khen một câu, anh nhân viên chuyển phát nhanh trông cao thật, người cao đa số đều đẹp trai, sau đó Lục Tri Chu muốn nhận hay gửi bưu phẩm đều tự mình xuống dưới lầu, không cho nhân viên chuyển phát nhanh đi lên.
Lúc lướt xem clip, cậu có ngắm soái ca với cơ bắp của soái ca vài lần, đến tối, Lục Tri Chu liền không thể hiểu được mà đưa cơ bắp tới gần, một hai muốn Tiêu Niên sờ thử, còn hỏi cậu có phải không thấy đủ hay không.
Giúp Tiêu Niên quay cái video vũ đạo, hắn cũng không quá vui.
Còn có chính là buổi sáng hôm nay, hắn tự mình lên Weibo tìm kiếm tên Tiêu Niên, lướt tới đoạn video cũ trước kia của Tiêu Niên nhảy chung với nam sinh khác, xem xong rồi ngồi ở đàng kia không nói lời nào.
Thế này, thế kia.
Nhưng không thể không nói, nhìn thấy Lục Tri Chu ghen tuông như vậy, Tiêu Niên thật con mẹ nó, quá sung sướng.
Lục Tri Chu ăn chút dấm, cậu có thể sung sướng trong lòng một chút, Lục Tri Chu ăn dấm lớn, cái sướng kia của cậu, từ ngón chân chạy thẳng tới đỉnh đầu, vui vẻ đến mức không khép được miệng.
Tiêu Niên đơn giản liền ngồi trong phòng học chờ Lục Tri Chu tan lớp, lại cùng Lục Tri Chu tham dự hội nghị của nhóm.
Sau đó, nhìn các loại phương trình trên bảng đen, suýt nữa thì ngủ gật luôn.
Tuy hôm nay, Tiêu Niên là vô tư đến trường, nhưng không nghĩ tới cái này lại hiệu quả hơn so với cậu nghĩ.
Rõ ràng nhất chính là bài đăng trên cái app kia.
Tiêu Niên vốn định xoá nó đi, nhưng trước khi xóa lại ấn vào nhìn xem thử, kết quả liền thấy được lầu của cậu với Lục Tri Chu.
Nói cái gì mà, nhìn thấy bạn trai của thầy Lục rồi, soái lắm.
Nói cái gì mà, hai người xứng đôi quá chừng.
Nói cái gì mà, bạn trai xuất hiện, thầy Lục trông vui vẻ dễ sợ.
Nói cái gì mà, trông hai người thật là ngọt ngào.
Xây đặc biệt cao, còn có ảnh chụp, bên dưới đều là sinh viên trong trường đang chúc 99.
Nhóm sinh viên này vẫn là rất đáng yêu nha.
Hơn nữa, thật không phải là Tiêu Niên thổi, sinh viên cũng đã nhìn ra, trong ảnh, ánh mắt Lục Tri Chu nhìn cậu thật đúng là rất thích.
Mặt sau, còn có người tìm ra được Tiêu Niên là dancer, còn dán cái gif của Tiêu Niên nhảy rất điêu luyện kia.
Từ nơi này bắt đầu, phong cách bên dưới dần dần lệch quỹ đạo.
Đủ loại suy đoán bọn họ là quen nhau thế nào, như này như kia, đặc biệt thú vị.
Xem xong, Tiêu Niên đương nhiên là cầm mấy thứ này đi khoe khoang với Lục Tri Chu.
Lúc đó, Lục Tri Chu đang ở trong thư phòng viết luận văn.
Nghe nói là luận văn mới, có điều mặc kệ mới hay cũ, Tiêu Niên đều xem không hiểu.
Bài đăng rất dài, Tiêu Niên xem xong rồi, Lục Tri Chu cũng xem xong rồi.
Sau đó, hắn khẽ véo mũi Tiêu Niên một cái: “Vui vẻ?”
Tiêu Niên nhướng mày: “Đương nhiên rồi, mọi người đều đang khen em.”
Lục Tri Chu lại véo mũi Tiêu Niên một cái.
Tiêu Niên hỏi: “Còn viết à?”
Lục Tri Chu: “Em lên đây rồi, còn viết cái gì.”
Tiêu Niên: “Vậy muốn chơi chút gì không?”
Lục Tri Chu ôm Tiêu Niên ngồi lên đùi: “Em muốn chơi cái gì?”
Lúc nói chuyện, WeChat của Lục Tri Chu trên máy tính thông báo có tin nhắn mới, hai người cùng nhau quay qua nhìn, là bà nội gửi tin nhắn tới, mời bọn họ cuối tuần đến trấn chơi.
“Đi a, đi a, đương nhiên là đi.” Tiêu Niên lắc lắc Lục Tri Chu, bảo hắn nhanh trả lời lại.
Lục Tri Chu ôm Tiêu Niên ở trước ngực, đánh chữ trả lời.
“Cuối tuần không phải là đi gặp bạn của em sao?” Lục Tri Chu hỏi.
Tiêu Niên: “Vẫn chưa có quyết định, em không đi.”
Lục Tri Chu đột nhiên hơi nghiêng đầu, nhìn Tiêu Niên.
Tiêu Niên cười: “Làm gì? Nhìn em như vậy.”
Lục Tri Chu sờ sờ cằm Tiêu Niên: “Thật ra năm em 18, bà nội đã nói cho anh biết, anh có đính ước từ bé rồi.”
Tiêu Niên a lên: “Sau đó thì sao?”
Lục Tri Chu: “Lúc đó anh không có đi gặp em.”
Tiêu Niên cười: “Hối hận chứ gì.”
Lục Tri Chu rất thành thật mà gật đầu: “Hối hận.”
Hắn nói: “Nếu như lúc đó đi gặp em, anh có lẽ đã có được em vào năm 23 tuổi rồi.”
Tiêu Niên trong lòng sướng muốn chết, nhưng ngoài miệng lại dỗi: “Anh khẳng định em sẽ thích anh như vậy à?”
Lục Tri Chu dùng sức niết cằm Tiêu Niên: “Em nói cái gì?”
“Ha ha ha.” Tiêu Niên cười rộ lên, nghiêng đầu qua một bên: “Làm gì, anh còn muốn ép em thích anh à.”
Lục Tri Chu nhìn vào mắt Tiêu Niên: “Anh theo đuổi em, em cũng không thích sao?”
Tiêu Niên tiếp tục mạnh miệng: “Vậy thì không chắc đâu.”
Lục Tri Chu: “Anh đuổi kịp tới lúc em thích.”
Tiêu Niên: “Anh không sợ em thấy anh phiền à.”
Lục Tri Chu mặt mày lạnh tanh mà nhìn Tiêu Niên.
“Được rồi, được rồi, thích, em sẽ thích.”
Tiêu Niên thấy đủ là dừng, dựa vào lòng Lục Tri Chu: “Sao lại có người sẽ cự tuyệt Lục Tri Chu chứ?”
Lục Tri Chu cúi đầu gặm má Tiêu Niên.
Tiêu Niên cũng bắt đầu ảo tưởng: “Nếu nói vậy, tụi mình hồi 5 năm trước đã bắt đầu yêu đương rồi.”
Lục Tri Chu ừ một tiếng, cũng nói: “Còn có thể làm nhiều thêm 5 năm.”
Tiêu Niên dừng một chút, sau đó: “Ha ha ha ha ha.”
Này không phải là lời cậu nên nói sao?
Lục Tri Chu ở bên cậu lâu rồi, cái gì cũng học được.
Anh chính là một vị giáo sư đại học thành thật đứng đắn đó, anh tỉnh táo lại đi!
Ở ghế trên hôn nhau trong chốc lát, Lục Tri Chu ngẩng đầu hỏi Tiêu Niên: “Đêm nay có ngôi sao không?”
Tiêu Niên sửng sốt: “Không biết a.”
Lục Tri Chu: “Đi ra ngoài nhìn xem.”
Sau đó, Tiêu Niên đã bị Lục Tri Chu dắt ra ngoài.
Trên lầu hai cũng có một cái ban công, nhưng Tiêu Niên rất ít lại đây.
Lục Tri Chu kéo ra cửa sổ sát đất, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Tiêu Niên là, nó vốn trông như thế này à?
Có nhiều hoa như vậy sao? Có nhiều đèn như vậy sao?
Còn có, bóng bay với ngọn nến?
Nhưng Lục Tri Chu hỏi một câu “Có ngôi sao không?”, Tiêu Niên liền không nghi ngờ gì nữa, trực tiếp ngẩng đầu lên nhìn trời.
Là có ngôi sao, nhưng cũng không nhiều lắm, cũng may là có trăng, trăng khuyết, cũng không sáng lắm, nhiều mây nữa……
Tiêu Niên còn chưa kịp phân tích xong tình hình bầu trời, vị anh trai đứng bên cạnh cậu đột nhiên ngồi xổm xuống.
Không, nói đúng ra là, nửa quỳ xuống.
Tiêu Niên bấy giờ mới nhận ra, hiện tại là tình huống gì.
“Gì vậy.”
Tiêu Niên lập tức nở nụ cười.
Cho nên hoa này, đèn này, nến này, bóng bay này, lúc này mới hợp lý sao.
Cũng không biết Lục Tri Chu biến đâu ra một bó hoa, đưa tới trước mặt Tiêu Niên.
“Hoa, tặng em.” Lục Tri Chu nói.
Tiêu Niên đã từng xem rất nhiều clip cầu hôn, bên trong đại đa số người được cầu hôn, luôn cảm thấy rất khẩn trương, còn có người khóc nữa.
Làm người cầm điện thoại vây xem, Tiêu Niên vẫn luôn không hiểu bọn họ sao lại thế, này chẳng phải là lưỡng tình tương duyệt chỉ còn thiếu lời cầu hôn thôi sao, thuận lý thành chương thì có gì mà khóc.
Nhưng hiện tại cậu hiểu rồi
Bởi vì trái tim cậu, ngay trong khoảnh khắc này, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nên nhận hoa như thế nào cũng không biết, chỉ là lúng ta lúng túng đứng đó, lại nhìn thấy Lục Tri Chu lấy nhẫn ra.
Cũng nói: “Kết hôn với anh nhé.”
Tiêu Niên sâu sắc cảm giác được, mạch máu nơi huyệt Thái Dương của cậu, đang nảy lên thình thịch.
Tiêu Niên hít một hơi thật sâu, nỗ lực tìm lại bình tĩnh, sau đó nhanh chóng gật đầu hai cái: “Ừ.”
Nói xong lại sợ Lục Tri Chu nghe không hiểu, lại bổ sung: “Được.”
Lục Tri Chu cười cười, từ dưới đất đứng dậy, cầm lấy tay của Tiêu Niên đã choáng váng, đeo nhẫn cho cậu.
Cả quá trình này, Tiêu Niên luôn nhìn Lục Tri Chu.
Lục Tri Chu nắm lấy tay Tiêu Niên, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi Tiêu Niên.
“Tỉnh lại.” Lục Tri Chu nói.
Tiêu Niên vẫn còn nhìn Lục Tri Chu chằm chằm, nhưng lần này đã có biểu cảm, cậu nhíu mày.
Đôi lông mày chữ bát, nét mặt tội nghiệp kia lại lần nữa xuất hiện, sau đó, hốc mắt cậu đỏ bừng.
Trách cũng không được, không trách cũng không được, tự nhiên thấy cảm động quá, nhưng lại không biết phải làm gì.
Tiêu Niên một tay cầm hoa, lập tức nhào vào lòng Lục Tri Chu, ôm lấy hắn thật chặt.
Giống như hiện tại mới bừng tỉnh, Tiêu Niên dựa vào vai Lục Tri Chu bắt đầu nói chuyện.
“Sao anh lại như vậy nha.”
“Em nguyện ý, em đương nhiên là nguyện ý.”
“Anh làm em giật mình, Lục Tri Chu!”
“Sao lại đột nhiên như vậy.”
Lục Tri Chu vỗ vỗ đầu Tiêu Niên: “Khóc?”
Tiêu Niên nghẹn lại nước mắt, siêu lớn tiếng: “Không có!”
Lục Tri Chu cười: “Được rồi, đáp ứng lời cầu hôn của anh thì chính là người của anh.”
Tiêu Niên nhỏ giọng: “Em vốn dĩ chính là người của anh.”
Hai người ở trên ban công ôm nhau hồi lâu, lại hôn nhau hồi lâu, Tiêu Niên mới lưu luyến buông Lục Tri Chu ra.
Cũng nhân tiện trừng hắn một cái.
Đồ tồi này.
Sau đó, cậu mới phát hiện, trên bó hoa mà Lục Tri Chu tặng cậu có một tấm card.
Tiêu Niên lập tức lấy ra.
Nương ánh nến bên ngoài do Lục Tri Chu chuẩn bị mà mở ra đọc.
Là nét chữ của Lục Tri Chu, rất có lực, viết bằng bút máy.
“Tiêu Niên tiên sinh của tôi, có thể lưu manh, cũng có thể hồn nhiên.Tôiyêu cậu ấy.”