Anh Ấy Chết Trước Khi Chia Tay

Chương 12

Sau khi vở kịch kết thúc, Đường Nguyệt nối gót sau lưng Hướng Cẩn, hòa vào đám đông đi ra ngoài.

Ánh nắng ngoài trời chói chang rực rỡ, thậm chí còn chói hơn cà ánh đèn – thế mà nó bỗng rọi thẳng vào mặt khiến Đường Nguyệt nheo mắt theo bản năng.

Con đường rợp bóng cây ở gần đó khá vắng người, có vẻ tiêu điều hơn những nơi khác.

Đàn mèo hoang bước qua bãi cỏ, tiến đến gần bọn họ. Hướng Cẩn dừng bước, anh ngồi xổm xuống, khẽ vươn tay gãi cằm một chú mèo hoang trong số đó. Mèo ta lập tức nằm xuống đất, ưỡn bụng cho anh sờ, dường như nó thấy rất thoải mái nên nheo cả mắt lại, tiếng grừ grừ vang lên từ cổ họng.

Chàng trai và chú mèo, hai nhân vật chính dưới ánh nắng chan hòa ấy hệt như một thước phim điện ảnh nghệ thuật, vừa tinh tế vừa sống động.

Đường Nguyệt đứng cạnh chứng kiến khung cảnh này.

Khi làn gió thổi đến, cảm giác man mát dễ chịu ngắn ngủi lướt qua. Cành lá và hoa cỏ khẽ đung đưa hòa nhịp. Có tiếng cười khúc khích ở đâu đó vọng đến, có vẻ rất lớn nhưng những âm thanh đó không hề rót vào tai Đường Nguyệt. Hết thảy đều như biến thành tạp âm nhỏ bé, chẳng mấy chốc là đã bị che đi.

Hướng Cẩn mỉm cười gõ nhẹ vào trán chú mèo, chú mèo thân thiết quấn đuôi quanh mắt cá chân anh rồi mới bỏ đi trong vẻ luyến tiếc.

Đám mây lớn ì ạch bay qua, che đi mặt trời trong vài phút giây chớp nhoáng, rồi Đường Nguyệt lại thấy được sắc hổ phách trong đôi mắt anh.

"Trước đây anh nói với em là em cũng rất tốt, nói thật là nghe xong em vui lắm đấy." Đường Nguyệt nhìn Hướng Cẩn với đôi mắt trong veo lấp lánh, bỗng nhiên thốt ra một câu thả thính chất ngất.

Hướng Cẩn trúng thính, anh thoáng sững sờ rồi bật cười đáp: "Em đó, em thật là..."

Anh cũng chẳng thốt ra cả câu nhưng Đường Nguyệt lại cảm nhận được sự bất lực xen lẫn cưng chiều từ câu nói đơn giản này.

Vốn từ nghèo nàn khiến cô khó lòng miêu tả tâm trạng của mình. Trong giây phút này, Hướng Cẩn không phải là Hướng Cẩn được ông trời ưu ái nữa mà chỉ là anh bạn trai Hướng Cẩn của cô.

Cảm giác sung sướng tràn trề trỗi dậy trong lòng cô vì phát hiện này.

Sau khi lễ hội văn hóa kết thúc, Đường Nguyệt mới nhớ đến tấm vé do chủ nhiệm câu lạc bộ kịch tặng cho mình. Cô thử tra trên mạng, mới biết đúng thật là vở kịch này đang rất hot – cả truyền thông chính thống đến các nhà phê bình khắt khe đều hết lời khen ngợi. Giá vé bị phe vé đẩy lên cao vút.

Thấy có người đăng cái giá phải trả từ bên phe vé, Đường Nguyệt cứ tưởng mình hoa mắt rồi. Thế chẳng phải cô được hời quá rồi sao?

Vào ngày đến cửa nhà hát thì trùng hợp là trời mưa. Cơn mưa không lớn, chỉ là mưa phùn bay lất phất thôi nhưng cứ kéo dài mãi không dứt.

Sau khi Đường Nguyệt rời khỏi ga tàu điện ngầm, cô đi thêm gần một cây số mới đến nhà hát.

Đứng dưới mái hiên của nhà hát, cô vừa thu ô vừa lơ đãng liếc sang bên cạnh. Vì cái nhìn thoáng qua này mà ánh mắt cô vô thức chú ý vào một cô gái mặc váy trắng.

Trông tuổi tác của cô gái kia có vẻ xấp xỉ cô, mái tóc đen mượt xõa xuống sau lưng, bóng mượt như tơ lụa, đôi mắt to của cô ta trong veo như nước, thu hút thiện cảm của người ta. Cô gái ấy đứng đấy, nhìn những chiếc xe chạy qua chạy lại với vẻ mong chờ, như thể đang đợi một người quan trọng nào đó.

Nhưng "xinh đẹp" không phải lý do ánh mắt của Đường Nguyệt dán chặt vào cô ta, cô nhìn cô gái kia một lúc, càng nhìn lại càng thấy quen mắt.

Lạ thật, lúc trước cô đã từng gặp cô ta rồi sao?

Đường Nguyệt cúi đầu nhìn đồng hồ trên màn hình điện thoại, cô thôi thắc mắc, thay vào đó là bước nhanh vào nhà hát. Cô không bước vào rồi soát vé trước mà là gọi điện thoại.

"Có phải Tiểu Đường không nhỉ, cảm ơn cô nhiều lắm." Sau khi nhận được điện thoại, đạo diễn bước đến gần với nụ cười sang sảng, thấy chiếc USB trên tay Đường Nguyệt, đạo diễn bèn thở phào: "Lần trước chú đến nhà cháu gái mà quên lấy nó đi, trong này có rất nhiều tài liệu chú quay."

Trước khi đi, chủ tịch câu lạc bộ kịch nhờ Đường Nguyệt mang hộ đồ lên giúp cô ấy, đưa đồ cho người cậu đạo diễn của cô ấy. Đường Nguyệt không nghĩ gì nhiều là đã đồng ý luôn, tiện tay thôi mà.

"Chú đừng khách sáo, chuyện nhỏ thôi."

"Chú nghe cháu gái của chú nói, cháu rất thích xem kịch. Cháu có muốn tham quan hậu trường của bọn chú không?"

Đường Nguyệt không ngờ lại còn có niềm vui bất ngờ thế này, tất nhiên là cô không bỏ qua cơ hội này.

Những người trong hậu trường đều quen biết nhau, bỗng dưng có một gương mặt xa lạ xuất hiện, chẳng mấy chốc đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Đạo diễn hắng giọng: "Đây là con gái của bạn tôi, tôi dẫn cô bé đến hậu trường xem sao." Nhìn lướt qua đám người, bỗng dưng ông ấy nhíu mày: "Mạc Giai đi đâu rồi?"

Lúc này, tất cả mọi người đều đang chuẩn bị ở hậu trường, ai cũng có mặt trừ cô gái kia. Giữa bầu không khí căng thẳng, có diễn viên nhỏ giọng đáp: "Giai Giai nói là cô ta đi đón bạn trai."

Nghe đó là lý do cá nhân, rõ là trông đạo diễn không vui. Nhưng vì đã sắp mở màn trên ông ấy cũng không tiện trách mắng mọi người.

Các diễn viên tất bật trang điểm. Giữa lúc cả đoàn bận bịu, một nữ diễn viên mở cửa đi vào.

Gương mặt này...

Đường Nguyệt nhớ ra rồi, đây chính là cô gái mặc váy trắng cô nhìn thấy ở cửa nhà hát.

Còn có một chàng trai đi vào chung với cô ta, cầm hộp make up theo. Đạo diễn kìm nén lời quở mắng, quan sát chàng trai kia: "Cậu ta là?"

"Đây là thợ make up mà bạn trai mời cho tôi, anh ấy chuyên make up cho sao lớn đấy ạ." Mạc Giai mỉm cười tủm tỉm: "Thế thì cháu không cần phải giành thợ make up với mọi người nữa."

Tuy đã cố kìm nén nhưng làm sao có thể giấu được vẻ khoe khoang trắng trợn trong câu nói này, có vài diễn viên sầm mặt ngay tức khắc.

Dù so về kinh nghiệm thâm niên hay năng lực thì Mạc Giai chưa bao giờ đứng đầu trong số bọn họ, ai ngờ trong quãng thời gian trước đó, bỗng dưng cô ta hẹn hò với người yêu nhà giàu. Rồi từ đấy, thái độ nói năng hành xử cũng dần cao ngạo hơn.

Đường Nguyệt là người đứng xem, cô cũng thấy khó chịu như những người khác. Bầu không khí trong đoàn hơi gượng gạo, những diễn viên khác đều nhẫn nhịn, bởi trước khi lên sân khấu, không ai muốn phí năng lượng cho chuyện ngoài lề.

Đường Nguyệt quay về khu ghế khán giả.

Tấm màn sân khấu mở ra, các diễn viên trên sân khấu nỗ lực hết mình, ngay cả Mạc Giai cũng nhập tâm vào vai diễn, biến thành nữ sinh thời Dân quốc đầy lý tưởng, chẳng còn chút bóng dáng kiêu kỳ nơi hậu trường.

Màn hình điện thoại vụt sáng giữa bóng tối – là tin nhắn Hướng Cẩn gửi cho cô, buổi thảo luận nhóm của anh sắp xong rồi, anh chuẩn bị đến đón cô.

Mỗi lần thấy tin nhắn anh gửi đến, ngay cả chính Đường Nguyệt cũng không nhận ra mình nhoẻn miệng cười, như thể trái tim được rót thật nhiều mật, vừa ngọt ngào vừa mềm dính.

Bàn tay nhỏ trắng nõn cầm điện thoại vô thức đặt nhẹ lên ngực, Đường Nguyệt lại đưa ánh mắt về phía sân khấu.

Khi vở kịch chấm dứt, nhà hát chật kín người. Đường Nguyệt sợ mình lạc mất Hướng Cẩn nhưng chắc chắn Hướng Cẩn không giống bất kỳ ai. Anh đứng ở đó, không khác gì chiếc máy tự phát sáng, thu hút những ánh mắt của người qua kẻ lại.

Đường Nguyệt chen vào đám đông ồn ào, tiến về phía anh.

Hai bàn tay nắm lấy nhau như lẽ thường tình.

Đường Nguyệt đi cạnh Hướng Cẩn, tiếng nhạc du dương vẫn đang phát ra từ loa của nhà hát, thỉnh thoảng có thể thấy được vài diễn viên chưa thay trang phục đang vội vã lướt đi.

Cô đang định kể những chuyện ở hậu trường cho Hướng Cẩn nghe, ai ngờ người đi cạnh cô chợt dừng lại. Cô cũng dừng bước, nhìn anh bạn trai với ánh mắt khó hiểu.

Chẳng biết từ khi nào, nụ cười nhẹ nhàng trên mặt Hướng Cẩn đã biến mất. Đường Nguyệt nhìn theo tầm mắt anh, người đàn ông trung niên đứng phía trước cũng thấy bọn họ. Ông ấy nheo mắt, có vẻ đây là người quen của Hướng Cẩn.

"Sao cậu lại ở đây?"

Người đàn ông trung niên kia có vẻ ngoài phong độ, đi kèm với khí chất lắng đọng qua năm tháng, nhưng thái độ nói chuyện lại hơi hất hàm, tỏ ý chất vấn như một điều hiển nhiên khiến Đường Nguyệt vô thức tròn mắt ngạc nhiên.

Hướng Cẩn vẫn lạnh nhạt như cũ.

Rõ ràng xung quanh còn đang nhốn nháo, nhưng lại cho người ta cảm giác không thể xen vào thế giới của bọn họ, như thể bọn họ ở một không gian khác. Bầu không khí kỳ lạ giữa họ còn thu hút sự chú ý của một số người qua đường, không ngại hướng ánh mắt tò mò về phía họ.

"Chuyện này thì liên quan gì đến ông?" Giọng điệu vẫn ôn hòa như trước, nhưng lời Hướng Cẩn chẳng hề khách sáo.

Đường Nguyệt trố mắt, cô còn thấy một bóng người mảnh mai đi cùng người đàn ông kia, thế mà đó lại là diễn viên kịch Mạc Giai cô từng gặp.

Vậy hóa ra...

Nhớ đến những điều lúc nãy nghe được ở hậu trường, vẻ mặt Đường Nguyệt hơi sượng.

Bạn trai của Mạc Giai mà cô nghĩ: một anh chàng trẻ trung giàu có và tương lai xán lạn.

Hàng thật: giàu thì giàu nhưng lớn tuổi đến độ dư sức làm cha cô ta.

"Ăn nói với tôi kiểu gì đấy!" Khi cô chìm trong dòng suy nghĩ, tiếng nói giận dữ của người đàn ông bất chợt vang lên, từng chữ từng chữ hằn học nặng nề, hệt như đang quát vào mặt người ta: "Hướng Cẩn, tôi là cha cậu đấy!"

Ông ấy nói gì cơ? Cha của ai cơ?

Lần này, Đường Nguyệt thật sự đờ ra.

Cô vội vàng nhìn Hướng Cẩn, thấy vẻ mặt anh vẫn như cũ nhưng chưa phản bác, vậy... đây là sự thật sao?!

Người đàn ông trung niên trước mặt rất nóng tính, lại còn quen yêu đương với mấy cô gái trẻ đáng tuổi con mình – rõ ràng không giống người đang tìm kiếm tình yêu, mà giống người chỉ muốn vui chơi.

Nhưng một người như thế lại là cha của Hướng Cẩn.

Cha Hướng vừa thốt ra hết cả câu là đã đổi được một tiếng cười khẩy của đứa con trai. Ông ấy cảm thấy nóng mặt, rồi lại chú ý đến Đường Nguyệt.

Ánh mắt trực diện rất trắng trợn, không tài nào phớt lờ được vì nó toát ra ý soi mói.

"Đây là thiên kim nhà ai đấy? Sao lúc trước tôi chưa từng gặp?"

Đường Nguyệt mím chặt môi.

Cô không phải cô chiêu nhà giàu có gì, gia cảnh chỉ bình thường thôi nhưng cô chưa bao giờ coi đó là chuyện đáng xấu hổ. Thái độ của người đàn ông này khiến cô khó chịu, dù ông ấy là cha của Hướng Cẩn thì cũng...

Đường Nguyệt ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của người đàn ông kia mà chẳng hề e dè.

Cha Hướng nhíu mày.

Thoáng cái, Hướng Cẩn đã đứng chắn trước mặt Đường Nguyệt, chặn tầm mắt kia thay cô.

"Chuyện này không liên quan đến ông, không cần ông xen vào chuyện của tôi."

"Tôi là cha của..." Cha Hướng chưa nói hết câu, đã bị Hướng Cẩn ngắt lời.

"Tôi và người yêu còn có việc, ông hãy lo âu yếm với người tình của mình đi." Vẻ giễu cợt thoáng hiện trên gương mặt của Hướng Cẩn, khi nhắc đến cụm từ "người tình của ông", anh còn cố ý nhấn mạnh một chút.

Anh nhìn về phía cô gái nũng nịu ôm cánh tay cha mình. Lúc trước anh còn chẳng thèm để ý đến cô ta, nhưng giờ đây ánh mắt Hướng Cẩn đột nhiên lạnh đi, không chỉ châm biếm mà còn có cả chán ghét.

Anh lạnh lùng liếc nhìn hai người kia rồi dẫn Đường Nguyệt bỏ đi.

Đường Nguyệt cảm nhận được cảm xúc thay đổi rõ rệt nơi anh, đỉnh điểm là khi anh nhìn thấy Mạc Giai, chắc hẳn anh đang cảm thấy căm giận thay người mẹ đã khuất của mình...

Khoan đã.

Ý nghĩ lóe nhanh trong đầu, Đường Nguyệt nhạy bén túm được nó, cô đã biết tại sao mình lại cảm thấy Mạc Giai quen quen khi đứng ở cửa nhà hát rồi.

Vậy mà vẻ ngoài của cô gái đó... lại có phần hơi giống mẹ Hướng Cẩn.

Đường Nguyệt khó nén được cơn buồn nôn.

Cô muốn quay người lại giơ ngón giữa với người đàn ông trung niên kia, nhưng vì lịch sự nên cô vẫn nhịn.

"Em định làm gì đó?" Hướng Cẩn đã thấy được vẻ mặt giằng co của cô.

"Em muốn..." Cô ngập ngừng, giơ ngón giữa lên.

Hướng Cẩn lập tức hiểu ra, anh buồn cười: "Coi bộ em không thấy ông ấy nhỉ."

"Chắc ông ấy cũng chả thích em." Có vẻ cha Hướng mong con trai tìm được một cô gái "môn đăng hộ đối" hơn là cô.

Sau khi đi xa khỏi người cha kia, Hướng Cẩn dần dần trở về với dáng vẻ bình thản: "Em đừng để ý tới ông ấy, anh và ông ấy không hòa thuận, sau này hiếm khi chúng ta gặp ông ấy lắm."

"Vậy là anh đứng về phía em nhỉ." Đường Nguyệt chớp chớp mắt.

Trời đã tối, hàng cây ven đường thẳng tắp vươn lên trời như những ngọn tháp nhỏ, những dây đèn màu lấp lánh được quấn đầy trên đó.

Hướng Cẩn khẽ nghiêng về bên cạnh: "Tất nhiên rồi."

Dưới ánh mắt dịu dàng chăm chú kia, gần như Đường Nguyệt sắp quên sạch những điều khó chịu vừa rồi. Cô nhìn anh, rồi chợt nghiêm túc: "Thế thì... em cũng đứng về phía anh."

Bình Luận (0)
Comment