Lần đầu tiên đến nơi Hướng Cẩn sống, Đường Nguyệt khó nén được cảm giác e dè, nhưng sự tò mò cũng trỗi dậy theo đó. Cô biết rõ mình đang bước vào thế giới riêng của Hướng Cẩn nên không thể kìm được ánh mắt cứ đảo quanh phòng.
"Em ngồi xuống trước đi, anh đi rửa mặt."
Đường Nguyệt ngồi ngay ngắn trên sofa, quan sát một lượt khắp nhà. Nội thất bên trong ngôi nhà này khác với tưởng tượng của cô. Cô tưởng Hướng Cẩn thích phong cách kiến trúc đơn giản, lạnh nhạt với tông trắng và đen, nhưng cách bài trí trong nhà lại rất ấm áp - trên tường treo thảm len thêu hình mấy chú mèo con dễ thương, rèm cửa theo phong cách nông thôn, trên giàn hoa còn có mấy chậu cây xanh tươi tốt.
Thứ duy nhất có vẻ lạc quẻ trong căn nhà này chính là bàn trà phòng khách. Đường Nguyệt nhìn bàn trà bừa bộn, mấy chai rượu rỗng nằm rải rác dưới sàn nhà, cạnh đó còn có vài chai còn chưa khui, nhãn mác là những dòng chữ tiếng nước ngoài mà cô không biết.
Hướng Cẩn đi ra khỏi phòng ngủ, anh mở tủ lạnh lấy một chai nước đưa cho Đường Nguyệt.
"Ở chỗ anh không có đồ uống gì, em uống nước lọc nhé?"
Làn gió nhẹ mơn man lùa từ phía ban công, rèm sa mỏng manh khẽ đung đưa theo. Đường Nguyệt cầm chai nước, vặn nắp chai uống nước thông họng.
"Anh vẫn chưa hết cảm sao?"
Hướng Cẩn khẽ cười: "Ngày mai anh đến trường."
Đường Nguyệt đã an tâm: "Vậy là tốt rồi." Nụ cười nhẹ nhõm hấp háy nơi đáy mắt cô.
"Anh rất vui vì em đến thăm anh." Hướng Cẩn dịu dàng nhìn cô, ánh mắt ấy mang lực sát thương rất cao, khiến Đường Nguyệt nghĩ đến cả chuyện bảo anh quay đầu đi, đừng nhìn cô với ánh mắt đó nữa.
"Vậy thì anh phải chú ý đến sức khỏe của mình nhiều chút trước đã. Lần ở phòng y tế cũng thế..." Đường Nguyệt ngại ngùng quay sang nơi khác.
Cô nghe thấy một âm thanh khẽ vang bên tai, hình như là tiếng cười của Hướng Cẩn, tiếng cười nhẹ nhàng ấy như đuôi mèo nhỏ cọ vào tim cô, làm cô cảm thấy ngứa ngáy. Cô nhận ra ấy là nụ cười vui vẻ từ tận đáy lòng.
Đường Nguyệt bỗng hờn dỗi: "Em nói thật đó." Cô chỉ mấy chai rượu trên bàn: "Anh đã bị bệnh rồi mà còn uống rượu nhiều thế này, thảo nào mãi không khỏi bệnh."
Hướng Cẩn nhìn theo hướng tay cô gái chỉ, nụ cười của anh cứng đờ trong chốc lát rồi trở lại bình thường thật nhanh, khóe môi kia vẫn nhếch lên như trước: "Anh sẽ chú ý mà."
"Thật ra anh đã ngưng uống rượu suốt một thời gian." Anh dịu dàng giải thích: "Lần này vì phiền lòng nên anh mới uống."
"Tại sao anh lại phiền lòng?" Đường Nguyệt xoáy vào trọng tâm.
"..."
Rà soát lại ký ức của mình, Đường Nguyệt nhớ lúc trước Hướng Cẩn nói là về nhà anh một chuyến. Sau đó anh bị cảm nên xin nghỉ học, giữa hai chuyện này có liên quan gì đến nhau sao? Bỗng dưng gương mặt của cha Hướng Cẩn lại hiện ra trong đầu cô, cô nhíu mày thật khẽ.
Nhưng đây là chuyện liên quan đến chuyện nhà của Hướng Cẩn, người đó còn là cha của anh, cô không dám đánh giá gì nhiều.
Vốn dĩ Đường Nguyệt đã quyết định sẽ không hỏi nữa, ai ngờ bấy giờ Hướng Cẩn ấy lại nói: "Mẹ anh đã tự sát."
Giọng anh nhẹ hẫng như sương mù, nhưng nghe qua rồi có khác gì sét đánh ngang tai?
Anh... anh ấy vừa nói gì cơ?!
Đường Nguyệt sửng sốt, cô thẫn thờ nhìn Hướng Cẩn, còn nghĩ phải chăng mình vừa nghe nhầm, hình như cô đã nghe thấy...
Thế là cô hỏi lại lần nữa trong vẻ hoang mang tột độ: "Anh vừa nói gì ấy?"
Hướng Cẩn khẽ cụp mắt, nhìn mấy chai rượu nằm lăn lóc kia, nụ cười trên mặt anh cũng dần tan biến.
"Mẹ anh ra đi vì tự sát." Anh lặp lại lần nữa.
Hay tin này một cách quá đột ngột, đầu óc của Đường Nguyệt cứ đờ ra như máy móc bị đơ.
Hướng Cẩn quay đầu lẳng lặng nhìn cô. Khi anh nở nụ cười chân thành, ánh mắt dịu dàng kia như mưa xuân thấm đẫm cõi lòng. Nhưng những lúc anh không cười, trông anh rất lạnh lùng, anh buốt giá như băng tuyết, và cũng xa xôi như ánh trắng ngoài kia. Rõ ràng anh ở ngay đây nhưng có làm thế nào cũng không chạm vào anh được.
"Sao bỗng dưng anh nói cho em nghe một chuyện quan trọng như thế?"
Như đã qua một quãng thời gian dài, nhưng lại cũng giống chuyện xảy ra trong nháy mắt, Đường Nguyệt khó khăn cất lời, giọng cô khô khốc đến nỗi chính bản thân cô cũng không tưởng tượng được.
"Em chưa chuẩn bị gì cả..."
Một khoảng lặng bao trùm lấy cả hai, Đường Nguyệt lại bỗng nhớ đến cửa hàng vừa khai trương trên đường cô đến đây. Trước cửa được trang trí đèn và hoa lộng lẫy, rất nhiều lẵng hoa xếp nối tiếp nhau. Trong tiếng pháo rền vang, nhiều người dừng lại quan sát, chúc mừng, khung cảnh ồn náo náo nhiệt không tả xiết, ai nấy cũng đều rạng rỡ hân hoan.
Chủ cửa hàng đứng đón khách ở ngay cửa, nụ cười tươi rói như hoa, đến cả nếp nhăn còn giãn ra, kèm theo là ánh mắt đầy hy vọng với tương lai. Ngay cả một người không quen biết như cô cũng bị bầu không khí ở đó cuốn vào.
Nếu trong cuộc sống này, ngày nào cũng tràn trề niềm vui và hy vọng như vậy thì tốt biết bao.
Chuyện chỉ mới xảy ra thôi nhưng lại trở nên xa xăm với Đường Nguyệt. Giờ đây cô ngồi chỗ này, lúng túng không biết làm sao, khó kìm được nỗi đau dày vò cõi lòng vì Hướng Cẩn.
Nếu cô chưa biết đến chuyện này thì hẳn sẽ thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng giờ đây, thấy chàng trai trước mặt lại mở lòng, cho cô thấy nỗi đau sâu kín nhất, cô lại cảm thấy mình được người ta tin tưởng.
May mà cuối cùng thì đầu óc Đường Nguyệt cũng đã hoạt động bình thường trở lại. Thay vì muốn biết tại sao Hướng Cẩn lại chia sẻ điều này với cô, cô muốn biết lý do mẹ Hướng Cẩn tự sát hơn.
Thế là cô thấp thỏm thốt ra câu hỏi của mình. Môi Hướng Cẩn mím chặt thành một đường, anh không hề khó chịu với Đường Nguyệt, chỉ vì nghĩ đến chuyện trong quá khứ thôi.
"Vì... cha anh sử dụng bạo lực lạnh với mẹ anh trong nhiều năm, cuối cùng khiến tinh thần của bà ấy sụp đổ."
Anh tận mắt chứng kiến người mẹ đẹp đẽ của mình đã bước từng bước vào ngõ cụt tuyệt vọng như thế nào.
Nghe những gì Hướng Cẩn nói, ác cảm trong lòng Đường Nguyệt dành cho cha anh lại lớn hơn một chút. Cô không biết nên an ủi Hướng Cẩn bằng cách nào, mà có khi anh chẳng cần ai an ủi mình nữa. Đường Nguyệt nhanh nhẹn tìm lời để nói, rồi cô cảm thấy không có câu nào phù hợp.
Khi ấy hẳn là Hướng Cẩn vẫn còn rất nhỏ, sau khi đối mặt với sự thật là mẹ mình đã tự sát, anh sẽ phải sống những ngày tháng sau này bằng cách nào?
Tất cả những suy nghĩ trong đầu Đường Nguyệt đều hiện rõ mồn một trên mặt cô, cộng thêm ánh mắt ngập ngừng da diết kia, Hướng Cẩn khó lòng giả vờ không biết gì được.
"Mẹ anh..." Hướng Cẩn dừng lại một chốc rồi mới tiếp lời: "Lúc trước bà ấy muốn đưa anh đi theo."
Lúc đầu, Đường Nguyệt còn chưa hiểu ý Hướng Cẩn, cô cứ tưởng "đưa anh theo" là đưa đi ra ngoài theo nghĩa đen, nhưng chỉ nhoáng cái, cô đã hiểu ra và người cũng rùng mình lạnh toát.
Khi mẹ của Hướng Cẩn tự sát, bà ấy cũng muốn đưa anh đi theo.
Cô tròn mắt kinh ngạc.
"Lúc đó bà ấy cho anh môt viên thuốc, bảo anh nuốt đi nhưng vì không thích uống thuốc nên anh đã vứt nó, giả vờ như anh nuốt rồi."
"Sau đó anh về phòng nghỉ ngơi. Đến khi anh dậy thì đã là chiều tối, anh muốn đánh thức mẹ nhưng khi đó mới phát hiện bà ấy đã uống thuốc tự sát."
Viên thuốc bà ấy đưa cho Hướng Cẩn cũng là thuốc độc, sau này, anh mới biết hóa ra mẹ từng muốn đưa anh đi theo.
"Thật ra em không cần phải lo cho anh đâu, chắc là hơi nực cười nhưng mẹ anh thật sự rất thương anh."
Có người tiếc nuối vì cái chết của mẹ anh, có người mắng mẹ anh ích kỉ, chết rồi còn muốn lôi con mình theo.
Nhưng Hướng Cẩn biết rõ, mẹ không nỡ để anh ở lại chịu khổ một mình. Thực tế chứng minh nỗi lo của bà ấy rất đúng. Sau khi bà ấy đi rồi, cha không đối xử tốt với anh, thường hay tìm cớ đánh mắng thậm tệ, mãi đến khi anh lớn rồi, ông ấy không đánh thắng được anh nữa thì mọi chuyện mới khá hơn.
Nhưng đôi khi nằm trằn trọc trong đêm vắng, anh bất chợt nghĩ thầm, có phải lúc trước anh nên đi cùng mẹ mình hay không? Chỉ là chuyện xảy ra thì cũng xảy ra rồi, anh có nghĩ nhiều thế nào cũng chẳng có lời giải.
"Lúc anh về nhà, có phải cha anh nhắc đến mẹ anh không?" Chẳng mấy chốc, Đường Nguyệt đã hiểu được mấu chốt vấn đề, đây là lý do khiến Hướng Cẩn buồn bực trong lòng.
Hướng Cẩn khẽ gật đầu.
Đường Nguyệt không biết phải an ủi anh thế nào, cô ngập ngừng vươn tay, vỗ nhẹ vào lưng anh như dỗ dành trẻ con.
"Mọi chuyện đã qua rồi."
Sức mạnh của lời nói thật quá đỗi mỏng manh, không phải ai cũng có thể tượng tượng được chuyện xảy ra với Hướng Cẩn, chắc hẳn đôi khi anh cũng sẽ thấy cô đơn nhỉ.
Vì thế, Đường Nguyệt càng mong rằng sau này cô có thể ở bên cạnh anh, không chỉ vì trách nhiệm của người yêu mà đa phần là do lòng cô muốn làm thế.
"Nếu anh buồn thì uống tí rượu đi." Đường Nguyệt chỉ vào những chai rượu còn chưa khui trên bàn trà: "Nhưng em nói trước nhé, chỉ lần này thôi, hôm nay là tình huống đặc biệt, sau này anh phải hạn chế rượu chè đấy nhé."
Cứ dựa dẫm vào rượu quá mức cũng chẳng phải chuyện tốt lành.
"Còn em ấy hả..." Đường Nguyệt nhìn chai rượu tây, kiên trì đến cùng: "Em cũng có thể uống một ít với anh."
Cũng coi như "liều mình vì quân tử" rồi.
Hướng Cẩn lẳng lặng nhìn vẻ mặt "quyết tử cho Tổ Quốc quyết sinh" của cô, anh bỗng bật cười: "Ừm."
Anh khui một chai rượu, rót cho chính mình. Thấy Đường Nguyệt đưa ly rượu qua với ánh mắt mong chờ, anh cũng rót cho cô một chút – chỉ đúng một chút, miễn cưỡng phủ được đáy ly.
Đường Nguyệt: "..." Anh không cần cẩn thận đến thế đâu.
Rượu sẫm màu lăn nhẹ nơi đầu lưỡi rồi trôi xuống cổ họng. Hương vị nồng nàn bủa vây toàn bộ vị giác, sau vị ngọt dịu là một luồng nóng rát mạnh mẽ, mùi hương lan tỏa khắp miệng.
Cô l**m môi, cảm thấy chưa đã thèm nên bèn tự cầm chai rượu rồi tự rót cho mình một ly.
Đường Nguyệt như một chú sóc nhỏ ôm trái bắp, nâng ly lên nhấp từng ngụm, thỉnh thoảng còn chẹp chẹp môi. Mãi đến khi Hướng Cẩn hoàn hồn, thoáng cái mà cô đã uống hơn hai ly.
Men say xộc lên, Đường Nguyệt gắng gượng ngồi ngay ngắn, hình như cô bắt đầu thấy hình ảnh đồ vật chồng lên nhau. Sao lại có hai Hướng Cẩn thế này?
Cô nheo mắt lại, muốn quan sát kỹ xem đâu mới là người thật.
Hướng Cẩn thở dài: "Em dễ say mà còn uống rượu như vậy, còn cố tình uống chai có nồng độ cồn cao nhất."
Anh bắt đầu suy nghĩ, chú mèo say khướt này có về trường được chăng?
Đường Nguyệt đứng dậy, cô loạng choạng bước đi. Khi ấy cô sắp va vào tường, Hướng Cẩn vội vã túm lấy cô, cơ thể mềm mại của cô ngã vào lòng anh.
"Em định đi đâu đấy?"
"Em quên mình muốn đi đâu rồi."
Đường Nguyệt ngẩng đầu lên, chợt nhìn gương mặt của Hướng Cẩn, cô l**m môi vì không kìm được, còn vươn tay sờ sờ gò má anh.
Sau khi say rồi, cô bắt đầu tâm sự mỏng, hoàn toàn không kiêng dè gì nữa.
"Ê, Hướng Cẩn, em hôn anh được không?"
"Em muốn một nụ hôn sâu kiểu Pháp."
"Có khi chúng ta còn có thể tiến thêm một bước nữa, anh hiểu mà."