Anh Ấy Chết Trước Khi Chia Tay

Chương 25

Chẳng mấy nhiều thời gian, tin tức một ông chủ giàu có nào đó quyên tặng xây dựng một toà nhà cho đại học đã leo lên hot search.

Đường Nguyệt vô tình ấn vào topic, cha của Hướng Cẩn đứng ở trung tâm tấm ảnh, xung quanh là những lãnh đạo quen mặt của trường cũ.

Lướt xuống dưới, bình luận của cư dân mạng nhiều vô số kể.

[Trời đất, quyên tặng cả một tòa nhà thế kia thì cần biết bao nhiêu là tiền.]

[Ngầu thật!]

[Vừa nhìn mặt mũi ông ấy, tôi biết ngay là người này có tấm lòng từ bi.]

So với việc khoe độ giàu có, mọi người thích những tin tức từ thiện này hơn. Topic này nằm trên hot search suốt mấy ngày liền, có người không kìm được bắt đầu tiết lộ thông tin.

[Con của ông ta từng học ở trường bọn tôi.]

[Nên ông ta mới quyên góp cả một tòa nhà cho trường bọn tôi, dẫu sao thì đây cũng là trường cũ của con ông ta mà.]

[Con trai ông ta là hot boy trường, vừa đẹp vẻ ngoài vừa đẹp cái bảng điểm. Nhưng nghe nói người này đã qua trời vào thời gian trước do gặp tai nạn giao thông.]

Còn có sinh viên tung những tấm ảnh thời còn học của Hướng Cẩn và những giải thưởng anh từng đạt được. Mọi người xem xong đều cảm thấy tiếc nuối khôn nguôi.

Một người tài ba lỗi lạc như thế lại rời khỏi nhân thế vì gặp tai nạn giao thông, ông trời đúng là không công bằng.

Người bạn này còn đăng một tràng văn vở tiếc nuối thay Hướng Cẩn, khen tính kiên nhẫn, bình tĩnh và thích giúp đỡ người khác của anh, rồi còn bảo anh đi rồi, chắc chắn cha và bạn gái anh sẽ rất đau buồn.

Trong phút chốc, bài đăng này được rất nhiều lượt like, vì Hướng Cẩn đẹp trai nên tấm ảnh về anh đã bị lan truyền rộng rãi trên mạng.

Có người bắt chước, cũng đăng những bài tương tự kể lại chuyện Hướng Cẩn ở trường, thậm chí còn nhắc đến đời sống tình cảm, mô tả vô cùng sinh động.

Cư dân mạng nhốn nháo bắt đầu đào bới đến chỗ Đường Nguyệt. Giờ đây Đường Nguyệt cũng là một thợ trang điểm hot có chút tiếng tăm trên mạng, có vài trăm nghìn người theo dõi trên weibo nên có nhiều người gửi bình luận ở chỗ cô.

[Cô gái à, xin chia buồn nha.]

[Mất đi người mình yêu, chắc sẽ đau lắm nhưng vẫn mong cô cố gắng mạnh mẽ lên.]

Đường Nguyệt lướt weibo, không ngờ mọi chuyện lại bùng nổ như con ngựa hoang đứt cương. Cô không muốn được chú ý như thế, dù cô biết đa số mọi người đều có lòng tốt.

Bấy giờ, có khách hàng gọi điện thoại tới.

"Cô à, làm phiền cô hủy bỏ cuộc hẹn trước với bên tôi nhé."

Lòng Đường Nguyệt run lên, như trở về những ngày đầu mới nhận việc, cô lễ phép hỏi: "Xin hỏi vì sao lại huỷ ạ?"

Người kia xấu hổ đáp: "Tôi tìm thợ trang điểm khác rồi, phong cách trang điểm của người đó cùng kiểu với cô, nhưng lấy phí dịch vụ rẻ hơn. Dù sao tôi cũng phải tính toán chi tiêu mà."

"Với cả, gần đây cô không đăng ảnh trang điểm đẹp gì lên hết."

Đường Nguyệt phải công nhận là người này nói có lý, mấy hôm nay, quả thật trạng thái của cô không khác gì nước phẳng lặng. Sau khi trò chuyện xong, cô hủy lịch trình hẹn gặp liên quan, lại rảnh rỗi được nửa ngày.

Cô thở phào một hơi rồi liếc nhìn màn hình, chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà lại có hơn hai mươi bình luận mới trên weibo.

Đường Nguyệt định thoát ra nhưng khi thoáng lướt qua màn hình, cô chợt dừng lại. Đó là một bình luận vừa được đăng.

[Bạn gái yêu dấu gì chứ, Hướng Cẩn không hề thích cô ta, chỉ chơi qua đường thôi!]

Từng câu từng chữ chất chứa đầy ác ý.

Chẳng mấy chốc, những người tin vào tình yêu thuần khiết đều phẫn nộ trước bình luận này.

[Cô là ai vậy? Chàng trai kia đã qua đời rồi mà cô còn ở đây tung tin đồn nhảm hả?]

[Sao cô biết được? Chẳng lẽ cô trốn dưới gầm giường nhà người ta à?]

Người đăng bình luận toxic kia thẹn quá hóa giận: [Tôi biết thế đấy!]

Cư dân mạng còn mắng to hơn.

[Chắc không phải cô thích chàng trai kia mà không được nên muốn đạp đổ mâm cơm nhà người khác đó chứ?]

[Mồm cô thối kinh được ấy.]

Có người quen biết với Hướng Cẩn và Đường Nguyệt thì giải thích cho những cư dân mạng khác: [Hướng Cẩn là đàn anh của tôi, anh ấy và bạn gái rất mặn nồng, hai người thường đi chung với nhau, các bạn học đã gặp không biết bao nhiêu lần. Bản thân bọn họ cũng công khai chuyện này, ai ai cũng biết cả, chẳng biết cái người trên kia ảo tưởng hay gì.]

Chắc hẳn là vì cư dân mạng chửi bới cay độc quá, người đăng bình luận toxic kia bắt đầu giả chết, dù bị phản hồi bao nhiêu bình luận thì người đó cũng chẳng nói câu nào.

Tài khoản đó có tên hệ thống tự tạo, gồm số và chữ, vào trang cá nhân thì chẳng có gì cả, rõ ràng là chỉ là acc clone.

Đường Nguyệt chỉ coi người sở hữu acc clone kia là chuyện vặt, ai ngờ lại nhận được tin nhắn riêng do người đó gửi tới.

[Đường Nguyệt, chúng ta gặp nhau đi.]

[Ba giờ chiều mai, cứ gặp ở quán cà phê Hướng Cẩn thích nhất.]

Đường Nguyệt sửng sốt: [Cô là ai thế?]

Tin nhắn hiện "đã đọc", nhưng không còn hồi âm.
Lý trí nói cho Đường Nguyệt biết, cô không cần để ý đến người này nhưng lòng cô thầm thấy bất an, dường như có thứ gì đó không rõ sắp lộ diện.

Sau khi nghĩ kĩ, cô vẫn quyết định đi gặp.

Vào giờ này không có quá nhiều khách trong quán cà phê. Đường Nguyệt gọi một ly latte đá, khi nâng ly lên, tiếng đá va nhau phát ra âm thanh trong trẻo.

Lần trước cô đến quán cà phê này cũng là chờ Hướng Cẩn, cũng ngồi ở đây, cũng gọi latte đá nhưng không thể đợi được anh. Mọi thứ quen thuộc khiến Đường Nguyệt suýt thì có ảo giác thời gian quay ngược lại.

Lúc thì thấy mình đang chờ người lạ, lúc lại cảm thấy như đang đợi Hướng Cẩn, thậm chí cô còn nhớ những lần họ hẹn hò tại đây.

Có lúc, bọn họ ngồi đối diện nhau, có hai ly latte đá trên bàn, hai chiếc ly tựa sát vào nhau. Hướng Cẩn cầm máy tính bảng xem bản vẽ, thường lướt màn hình, cô thì cầm một quyển sách. Giữa chừng cô ngẩng đầu lên, thấy vẻ nghiêm túc của anh thì lòng cô cũng bình yên đến lạ.

Hướng Cẩn phát hiện ra ánh nhìn của cô, anh mỉm cười với cô.

Sao ánh mắt của anh lại dịu dàng quá đỗi, đến nỗi cô cảm thấy mình được yêu thương sâu đậm.

Đường Nguyệt sắp chìm trong hồi ức thì tiếng chuông gió ở cửa quán cà phê chợt đung đưa nhẹ nhàng, phát ra tiếng vang trong vắt. Kèm theo đó là tiếng giày cao gót vang lên.

Cộp, cộp, cộp.

Trong giây phút tiếng động kia dừng lại, Đường Nguyệt ngước lên, lục tìm thông tin liên quan trong ký ức nhưng chẳng mấy chốc, cô đã nhận ra mình không quen cô gái này.

"Chào cô." Đường Nguyệt lịch sự chào hỏi trước.

Cô gái kia kinh ngạc như thể không ngờ Đường Nguyệt lại lịch sự đến vậy.

Cô ta tiện tay ném chiếc túi Hermès xuống ghế, ngồi xuống trước mặt Đường Nguyệt với vẻ đỏng đảnh.

Nói thẳng ra, cô gái này rất đẹp, đẹp một cách rạng rỡ và chói lóa, rực rỡ kiêu sa, từng sợi tóc đều bóng mượt, mang khí chất tiểu thư nhà giàu – theo cái kiểu chỉ có tiền vàng bồi đắp mà ra.

"Chắc là cô muốn biết tại sao tôi hẹn cô ra đây lắm nhỉ?" Cô ta hỏi.

Đường Nguyệt rất bình tĩnh, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Cô gọi đồ uống gì? Tôi mời."

Cô gái hừ một tiếng rồi nói: "Tôi không đến đây để uống cà phê nói chuyện với cô."

"Ồ." Đường Nguyệt uống chút latte đá, lòng thấy bất đắc dĩ, không biết người ta muốn làm trò gì.
Chất lỏng lạnh lẽo chảy xuống cổ họng khiến tinh thần của Đường Nguyệt phấn chấn hơn một chút.

"Vậy cô là ai?"

Cuối cùng thì câu hỏi của Đường Nguyệt cũng khiến cô gái hài lòng, cô ta mỉm cười kiêu căng, khẽ hất cằm lên, thốt ra từng chữ rõ ràng: "Tôi tên là Chung Tiểu Thi."

Bình Luận (0)
Comment