Anh Ấy Chỉ Thích Tôi

Chương 11

Editor: Tiểu Mỹ Nhân

Beta: Bơ Alaka 

Proofreader: Từ Thanh Ninh

Duy chỉ có một vấn đề, bảng đen mặc dù lớn nhưng lời giải của đề toán này lại dài, hai người cứ viết viết, không gian trên bảng cũng đã không đủ. Chu Văn Chử so với Lâm Nguyệt cao hơn nhiều, cầm cây bút lông màu xanh đứng bên cạnh Lâm Nguyệt, thấp giọng nói: “Tôi làm ở phía trên cậu có được không?”

Lâm Nguyệt gật gật đầu, cô dùng bút lông màu đen, vị trí trên bảng đã được viết đầy chữ, hai người ăn ý đổi vị trí.

Nét chữ màu xanh mạnh mẽ được viết ở phía trên, nét chữ màu đen lại đẹp đẽ, ngay ngắn viết ở phía dưới, giáo viên môn toán cầm bình nước giữ nhiệt đi xung quanh lớp học, một bên nhìn chằm chằm những người khác đang tính tính toán toán viết bài trên giấy, một bên dành chút thời gian nhìn xem đáp án đúng đang được viết trên bảng, trong lòng cảm thấy hài lòng cộng thêm vài phần an ủi, cuối cùng cũng cảm thấy Chu Văn Chử còn chút tính người.

Tiết học buổi sáng kết thúc, Lâm Nguyệt và Trần Nhạc Nhạc đi đến nhà ăn để ăn cơm. Tuy rằng Trần Nhạc Nhạc đang hẹn hò cùng với Tưởng Phong, nhưng dù sao trường học bây giờ đang rất nghiêm khắc đối với vấn đề yêu sớm, chủ nhiệm Vương tính tình táo bạo, mỗi ngày đều ở ngoài hành lang đi tới đi lui vài vòng, ra sức bóp chết ngọn lửa tình yêu nào có nguy cơ bùng cháy, bởi vậy, bọn họ ở trường học vô cùng khiêm tốn. Mà sự khiêm tốn này là do Trần Nhạc Nhạc yêu cầu, bản thân Tưởng Phong cũng chẳng buồn đem cái quy định này để vào mắt.

Hai cô lấy cơm trước, không lâu sau, Tưởng Phong cùng với Chu Văn Chử đi tới, bốn người ngồi cùng bàn, mua đều là các món ăn khác nhau, có thể chia nhau ăn. Lâm Nguyệt nhìn thấy Chu Văn Chử còn có vài phần ngoài dự đoán, cô cho rằng người tới sẽ là bọn người Hướng Tần, nhưng cô vẫn chưa nói gì, yên tĩnh gắp món cà tím xào đậu khô trước mặt.

Món này tuy công thức nấu đơn giản nhưng muốn ngon thì vẫn cần có chút kỹ thuật tốt, Lâm Nguyệt cảm thấy, món ăn mà đầu bếp trong nhà ăn này làm ngon nhất, chính là món cà tím xào đậu que này.

Đôi tình nhân Tưởng Phong và Trần Nhạc Nhạc này khẳng định là muốn ngồi cùng một bên, mục đích là để tiện cho bọn họ nói chuyện phiếm với nhau, Lâm Nguyệt đành bất đắc dĩ ngồi bên cạnh Chu Văn Chử, so với phía đối diện, hai người bọn họ quả nhiên vẫn trầm mặc hơn nhiều.

Cơm ăn được một nửa, phần cà tím xào đậu que của Lâm Nguyệt đã thấy đáy, vẻ mặt Chu Văn Chử không chút biến sắc đem phần của mình đẩy ra phía trước: “Cùng ăn đi.”

Tưởng Phong vừa mới kể xong một câu chuyện cười cho Trần Nhạc Nhạc nghe, hai người cười nói vui vẻ, chẳng thèm để ý đến bọn họ.

Lâm Nguyệt bối rối vài giây, mới gắp từ mâm của Chu Văn Chử một miếng cà tím: “Cảm ơn.”

“Không có gì.” Chu Văn Chử ho nhẹ một tiếng, đánh vỡ bầu không khí trầm mặc, “Trò chuyện?”

“Được đấy.” Lúc Lâm Nguyệt Nguyệt ăn cơm thật sự nghiêm túc mà cúi đầu, dáng ngồi lại trở về như cũ, lưng thẳng tắp, cô cầm đôi đũa, suy nghĩ một lát mới tìm được một chủ đề mà hai người có thể trò chuyện: “Vậy cậu có thể bàn luận với tôi về đề bài mà sáng nay cậu đã giải, xem thử có cách giải nào khác không?”

Chu Văn Chử:…..

Buổi chiều, cô Tần chiếm mất một tiết của giáo viên mỹ thuật, viết bài tập cho cả lớp. Thời tiết như vậy, không khí phòng học nặng nề, nội dung bài học lại buồn tẻ, mọi người đều có chút mơ màng buồn ngủ, thậm chí ở hàng phía sau còn có người lớn gan, nằm lên tay phải nhắm mắt ngủ, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.

Cuối cùng, bạn học kia đại khái ngủ say, tiếng ngáy ngày càng to, làm lu mờ cả giọng nói của cô Tần. Giáo viên dễ dàng bắt được hành động “nhỏ” này của học sinh. Quả nhiên, cô Tần đứng trên bục giảng, một bên giảng giải cho mọi người xung quanh, vừa nói xong một đoạn ngắn, vị bạn học đang ngủ say kia không biết lại mơ thấy cái gì, tiếng ngáy lại đan xen với tiếng kêu như lợn phát ra.

Trong phòng học lập tức phát ra một trận cười nhốn nháo, ngay cả Trần Nhạc Nhạc vốn dĩ thiếu chút nữa là ngủ cũng cười ra nước mắt. Lâm Nguyệt dựa theo tiếng phát ra quay đầu lại nhìn, mà bạn học kia còn chưa biết chính mình làm ra chuyện gì, còn đang mê mang dụi mắt khó hiểu.

Chu Văn Chử vốn dĩ đang cúi người chơi game, vừa lúc thắng một trận, tâm trạng rất tốt ngẩng đầu lên, liền đối diện với Lâm Nguyệt đang quay đầu về, cô chạm phải tầm mắt anh, không dừng lại một chút, lại quay đầu lật sách.

“Được, bạn học này xem ra rất có tự tin trong việc làm bài viết, chúng ta mời bạn đọc diễn cảm đoạn văn của mình viết một chút cho cả lớp nghe xem nào.”

Người vừa rồi vẫn còn ngủ liền hoàn toàn bị dọa cho tỉnh, vừa xấu hổ vừa hối hận cầm lấy bài văn của mình lắp bắp đọc lên.

Đây là một học sinh khá nổi tiếng trong lớp, giỏi về khối Tự nhiên, nhưng lại chưa bao giờ đạt điểm trung bình ở môn Ngữ Văn và Tiếng Anh, dẫn tới việc giáo viên cũng vừa thương vừa ghét. Tuy nhiên những môn học tốt của cậu ta cũng quá nổi bật, đến mức cậu ta chỉ cần dựa vào các môn học đó mà vẫn thi đỗ vào một trường học tốt.

Chỉ là viết văn quả thực viết có chút qua loa, thậm chí còn không được cho vào mức trung bình. Tuy nhiên, cô Tần đối đãi với tất cả các học sinh đều vô cùng bình đẳng và kiên nhẫn, sau khi nghe xong, đẩy đẩy mắt kính, liền nghiêm túc đưa ra nhận xét.

Sau khi nhận xét xong, cô Tần đang định gọi một học sinh giỏi văn lên đọc một đoạn, cô đảo mắt nhìn Lâm Nguyệt và Chu Văn Chử, trong lòng lặng lẽ lắc đầu.

Lâm Nguyệt viết văn rất tốt, bài viết của cô luôn được chọn để dán trên bảng thông báo, không cần thiết phải đọc trên lớp, điểm của Chu Văn Chử tuy rằng cao hơn, nhưng khẳng định là cậu ấy không chịu viết bài tập, cô Tần lại cảm thấy có chút chán ghét không muốn gọi cậu, bèn dứt khoát chọn một người khác.

“Bạn học Mạnh Hi Uyển lần này viết văn cũng khá tốt, có nhiều cảm xúc, vậy chúng ta mời bạn ấy đọc diễn cảm một chút, mọi người cùng học hỏi rút kinh nghiệm.”

Cô Tần vừa dứt lời, Mạnh Hi Uyển liền đứng lên, mở vở bắt đầu đọc.

Cô nàng viết đề tài về <tôi cùng với ba mẹ của tôi>, văn chương được viết đích thực là dạt dào cảm xúc, cô nàng cũng không né tránh vấn đề đặc biệt của gia đình, viết rằng bản thân đã sống với mẹ nhiều năm, gần đây đã có một gia đình mới, người cha mới rất tốt, cuối cùng cô cũng đã nhận được tình yêu thương của một người cha.

Mạnh Hi Uyển lần này viết bài thực sự không tồi, cô còn đặc biệt dùng câu chuyện ngày xưa của chính mình, thành công khiến mọi người cảm động, khiến mọi người vừa nghe vừa đắm chìm vào đó.

Đọc xong bài văn không bao lâu, tiết học cũng kết thúc, Trần Nhạc Nhạc dụi dụi mắt, nhỏ giọng nói với Lâm Nguyệt: “Bình thường nhìn không ra, thì ra trước đây trong nhà cậu ấy thực sự gặp khó khăn nha, Nguyệt Nguyệt, tớ đem cho Mạnh Hi Uyển vài thanh chocolate đây.”

Trần Nhạc Nhạc là người đơn thuần đơn giản, bị chuyện xưa làm cho cảm động, nghĩ đến nên đối tốt với đối phương một chút, dù sao mọi người cũng đều là bạn học.

Lâm Nguyệt vừa rồi vẫn luôn nắm chặt bàn tay bây giờ mới buông ra, chậm chạp gật gật đầu. Cô không ngăn cản hành động của Trần Nhạc Nhạc, nhưng trong không thoải mái cũng là thật.

Hạnh phúc trong lời của Mạnh Hi Uyển lại được xây dựng từ sự đổ vỡ của gia đình Lâm Nguyệt. Đêm qua cô mới lặng lẽ chạy đến phía sau tiểu khu, là ngày thứ 49 của mẹ cô, vốn dĩ đây là một ngày quan trọng, nhưng hiện tại mỗi ngày Lâm Khang Thành đều nghe lời của Mạnh Tú Văn, dần dần đã sớm quên mất người vợ từng sống cùng mình gần hai mươi năm. 

Người ta đều nói tình cảm là thứ quan trọng trong cuộc sống mỗi người, nhưng Lâm Khang Thành bạc tình đến như vậy, thực sự làm cho trái trái tim Lâm Nguyệt cảm thấy lạnh lẽo.

Rõ ràng lúc mẹ cô đang bị bệnh nặng, ông còn nguyện ý lấy toàn bộ tiền tiết kiệm trong nhà, mang đi đánh cược vào việc chữa trị cho mẹ cô mặc dù tương lai không hề khả quan. Nhưng người đi tình cạn, tốc độ quên đi quá khứ của ông cũng khiến người ta quả thực kinh ngạc.

Người ta vẫn nói chỉ nghe người mới cười, nào nghe người xưa khóc.

Chỉ là không nghĩ tới, Lâm Nguyệt tính toán một chút, Mạnh Hi Uyển ấy vậy mà còn chủ động đi tới chỗ cô. Cô cầm bài văn của mình, chạy đến bàn của Lâm Nguyệt: “Lâm Nguyệt, cô giáo muốn tớ đưa bài tập cho mọi người xem, phiền cậu ký tên một cái vào đây, coi như đại diện là cậu đã xem rồi.”

Đây là truyền thống của lớp, xưa nay đã như vậy, phía trước đã có vài cá nhân ký tên trên đó.

Lâm Nguyệt không lấy bút, cô ngồi tại chỗ, ngẩng đầu đưa mắt nhìn Mạnh Hi Uyển, trong mắt đối phương vô cùng thanh thuần, phảng phất thật sự chỉ là tìm cô để nhờ ký tên thôi.

Không đợi hai người nói chuyệngì, Trần Nhạc Nhạc đã đi tới, cô nhẹ nhàng chạm vào tay Mạnh Hi Uyển: “Nhớ ăn chocolate nha, ba tớ cố ý nhờ người mang qua đây một ít đấy, không có phiền gì đâu.”

Mạnh Hi Uyển cười cười: “Được, cảm ơn cậu, Nhạc Nhạc cậu thật tốt, về sau tớ có thể làm bạn với cậu được không?”

Trần Nhạc Nhạc tùy tiện, tuy rằng bản thân cảm thấy lời này có chút quái dị, lại không nghĩ nhiều: “Mọi người đều là bạn học cùng một lớp, đương nhiên đều là bạn bè với nhau rồi.”

Mà hy vọng của Mạnh Hi Uyển cũng không dừng ở đây: “Chúng ta có thể ăn cơm ở nhà ăn cùng với nhau không?”

Lúc này Trần Nhạc Nhạc có chút khó khăn, nhà ăn đều là bàn bốn người, hiện tại cô và Tưởng Phong đang trong giai đoạn ngọt ngào, chỉ cần hắn ở trường học, sẽ cùng cô đi ăn ở nhà ăn, hơn nữa Nguyệt Nguyệt cùng với Chu Văn Chử, bên cạnh lại không còn chỗ trống, Nhưng mà Mạnh Hi Uyển nói như vậy, Trần Nhạc Nhạc gật đầu: “Được, nhưng mà nhà ăn mỗi ngày đều phải tranh thủ thời gian, mỗi lần đều có rất nhiều người đi xếp hàng lấy cơm.”

Mạnh Hi Uyển bị lời này làm nghẹn lại, không nói gì nữa, cô cúi đầu thì thấy, Lâm Nguyệt vẫn không ký tên: “Lâm Nguyệt, cậu nhanh ký tên đi, sắp vào học rồi, tớ còn phải tìm những người khác nhờ họ ký nữa.”

Lâm Nguyệt cười nhẹ một tiếng: “Xin lỗi, không có ý định xem, cũng không muốn xem, cậu tìm người khác đi.”

Trần Nhạc Nhạc trì độn cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không đúng. Đúng rồi, bình thường nói chuyện vùng với các bạn học khác, Nguyệt Nguyệt đều sẽ nói đôi ba câu, nhưng vừa rồi Mạnh Hi Uyển thậm chí còn đi ăn cơm cùng với các cô, Lâm Nguyệt cũng không hề lên tiếng, cô bất tri bất giác phát hiện có điểm không thích hợp, nhưng Mạnh Hi Uyển  còn ở đây, cô không thể trực tiếp hỏi Lâm Nguyệt.

Bầu không khí vẫn luôn luôn trong trạng thái căng thẳng, Mạnh Hi Uyển đem bài văn đặt trước mặt Trần Nhạc Nhạc: “Nhạc Nhạc, cậu ký trước đi.”

Trần Nhạc Nhạc cười ha ha: “Cậu đi tìm người khác ký trước đi, tớ muốn ký cùng Nguyệt Nguyệt cơ.”

Tiếng chuông vào học vang lên, tiết tiếp theo vốn dĩ là tiết âm nhạc, giáo viên môn hóa lại mang theo giáo trình đi vào, mọi người lập tức kêu rên, không tình nguyện mà đổi sách vở.

Trần Nhạc Nhạc vốn đang muốn chọc chọc cánh tay Lâm Nguyệt hỏi xem có chuyện gì, đột nhiên có một mẩu giấy ném lên bàn.

“Lâm Nguyệt với nữ sinh kia có chuyện gì vậy?”

—-Chu Văn Chử

Trần Nhạc Nhạc trừng lớn đôi mắt, khoan đã, Chu Văn Chử sao lại thế này, có phải anh ấy quản nhiều chuyện quá rồi không
Bình Luận (0)
Comment