Trong văn phòng tổ Toán khối 11, Tần Tình đứng trước bàn làm việc của Phó Chính Nam, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, thoạt nhìn không có tinh thần lắm.
Thầy Tiểu Lâm cũng chú ý tới, mình vừa nói Phó Chính Nam là Chủ nhiệm lớp mới của Tần Tình xong thì biểu tình của cô gái nhỏ đã có chút không đúng rồi.
Chẳng qua thầy Tiểu Lâm hoàn toàn không biết nguyên nhân là gì.
Phó Chính Nam tự nhiên cũng phát hiện thần sắc Tần Tình biến hóa.
Ông suy nghĩ một chút liền đoán được lý do, không khỏi thở dài.
"Tần Tình, em đừng lo lắng, thầy sẽ không để chuyện lần trước xảy ra.
Nếu Văn Dục Phong còn bắt nạt em, em cứ việc tới tìm thầy, thầy nhất định sẽ giúp em giải quyết."
Tần Tình chớp mắt, thu hồi suy nghĩ.
Lời nói của Phó Chính Nam lọt vào tai cô, cô nhớ lại ngày hôm đó, do dự một chút nhưng vẫn mở miệng giải thích.
"Thầy Phó, thầy hiểu lầm rồi...!lần trước là em chủ động nhường ghế cho anh ấy, không phải anh ấy ép em làm vậy."
"Vậy à."
Phó Chính Nam ngoài miệng nói thế nhưng xem biểu tình thì hiển nhiên cũng không tin mấy.
Chẳng qua nhìn cô gái đứng trước mặt mình ngoan ngoãn như vậy, Phó Chính Nam nhịn không được cảm khái trong lòng, đứa trẻ càng thông minh thì ngược lại càng chăm chỉ; đâu như mấy nữ sinh khác trong lớp, khiến ông suốt ngày phải đề phòng, sợ có đứa nào bị Văn Dục Phong dụ dỗ dính vào yêu sớm.
Tần Tình cũng nhìn ra Phó Chính Nam không tin lời cô, nhưng cô lại không biết nên giải thích như thế nào.
Cô còn chưa rối rắm xong thì Phó Chính Nam đã thu dọn giáo án và bài thi trên bàn của mình đặt qua một bên rồi đứng lên.
"Thầy Tiểu Lâm, tiết hai chắc cũng sắp hết rồi.
Vừa hay tôi có tiết, tôi sẽ đưa em ấy tới lớp mới luôn."
"Được, không thành vấn đề, vậy tôi không làm phiền nữa."
Thầy Tiểu Lâm lên tiếng, tạm biệt Tần Tình rồi trực tiếp rời đi.
Thầy Tiểu Lâm vừa ra khỏi cửa, một giáo viên khác trong văn phòng liền mở miệng nói đùa.
"Thầy Phó, lần này thầy đào được một hạt giống tốt đó, tôi đã xem thành tích của cô bé rồi, có thể giúp cho thành tích bình quân của lớp thầy tăng vượt bậc đúng chứ?"
Phó Chính Nam vừa nghe lời này, nụ cười không kiềm được nở rộ.
Ông trò chuyện với các giáo viên khác mấy câu liền cười tủm tỉm quay qua Tần Tình.
"Đi, thầy đưa em tới lớp."
Tần Tình nghe lời gật đầu.
......!
Khi Phó Chính Nam dẫn Tần Tình tới bên ngoài phòng học lớp 11- 6 thì vừa vặn chuông tan tiết cũng vang lên.
Giáo viên trong lớp dạy xong liền giận đùng đùng rời đi, sắc mặt xám xịt.
Hai bên vừa vặn ngược hướng, Phó Chính Nam đang chuẩn bị chào hỏi một câu lại bị làm ngơ, ngượng ngùng thu tay về, đẩy cửa đi vào phòng học.
Tần Tình dừng chân ở cửa phòng học, có chút khẩn trương, ánh mắt nhanh chóng đảo quanh phòng học một lượt.
Không thấy người kia.
Có lẽ là Trung học Nhất Sư sau khi lên lớp sẽ phân ban lại chăng...!
Tần Tình an ủi chính mình như vậy, trong lòng thả lỏng hơn.
Mà lúc này, học sinh trong lớp thấy Phó Chính Nam biểu tình nghiêm túc đi vào đều tự giác hạ giọng, ngừng vui đùa lại.
Người tinh mắt chỉ cần ngẩng đầu sẽ nhìn thấy Tần Tình ở cửa, không khỏi có chút tò mò, chờ mong nhìn về phía Phó Chính Nam trên bục giảng.
Lúc này, trong phòng học vẫn có chút tạp âm, Phó Chính Nam duỗi tay cầm thước gõ lên bảng đen.
"Yên lặng, thầy có chuyện muốn nói."
Phó Chính Nam vừa dứt lời, trong phòng học lập tức yên lặng lại.
Phó Chính Nam vừa lòng quay ra cửa, vẫy tay với Tần Tình.
"Vào đi."
"..."
Tần Tình hơi xấu hổ, cô nắm chặt quai cặp, đi vào phòng học.
Đầu năm vì bận tập quân sự nên đồng phục lớp 10 chưa kịp phát, vậy nên hôm nay Tần Tình vẫn chưa có đồng phục Trung học Nhất Sư mà mặc một chiếc váy màu đen có hoa văn tường vi.
Vòng eo mảnh khảnh thon thả, cẳng chân trắng nõn như ngọc.
Mái tóc màu nâu được buộc gọn lên, hai lọn tóc rũ xuống mềm mại bên tai, đuôi tóc hơi xoăn khiến khuôn mặt thanh tú của cô gái cũng mang theo vài phần đáng yêu, hoạt bát.
Trong sự chú ý của mọi người, cánh môi cô gái khẽ mấp máy, đôi mắt ngơ ngác như nai con.
Cô bước lên bục giảng, sau đó xoay người đối diện với mọi người.
"Đây là bạn học mới của chúng ta, Tần Tình."
Phó Chính Nam mở miệng giới thiệu: "Bạn học Tần Tình đã thông qua bài kiểm tra của các giáo viên, nhảy lớp lên mười một.
Tuổi của bạn ấy nhỏ hơn các em hai, ba tuổi, vì vậy các em phải giúp đỡ bạn ấy, hiểu chưa?"
Lời này vừa nói ra, không ít ánh mắt kinh dị tập trung vào người cô.
Rốt cuộc ở trong mắt bọn họ, tuy rằng cô gái nhỏ này rất đáng yêu nhưng không nghĩ tới còn nhỏ hơn bọn họ tận hai, ba tuổi.
Hơn nữa nghe ý tứ lão Phó, còn học rất siêu.
Đúng lúc này, trong phòng học bỗng có một tiếng kinh hô.
"Chẳng lẽ đây người đứng đầu trong kỳ thi tháng lần trước?"
Vấn đề này khiến cả lớp tò mò nhìn về phía Phó Chính Nam, Phó Chính Nam hơi mỉm cười, quay qua cô gái nhỏ bên cạnh.
"Tần Tình, em tự giới thiệu một chút đi."
Quả nhiên vẫn là không tránh được.
Tần Tình hơi chun mũi, nhưng không dám có ý kiến gì, chỉ có thể nghe lời mở miệng.
"Chào mọi người, mình là Tần Tình, rất vui được quen biết mọi người."
Nói xong, Tần Tình hướng về phía phòng học lễ phép cúi người.
Phó Chính Nam đứng bên cạnh cô cùng toàn bộ học sinh trong lớp trầm mặc.
Giới thiệu này có hơi nhanh, bọn họ còn chưa kịp phản ứng lại đây.
Qua hai giây, vẫn là Phó Chính Nam ở một bên nói tiếp.
"Xem ra bạn học Tần Tình rất khiêm tốn, vậy thầy cũng không nói nhiều nữa."
Ông giơ tay, chỉ về phía bàn học còn trống trong lớp, quay đầu nói với Tần Tình: "Em ngồi chỗ đó trước, nếu cảm thấy có vấn đề gì thì nói với thầy."
"Cảm ơn thầy."
Tần Tình nhẹ nhàng gật đầu, đi xuống bục giảng.
"Phương Hiểu Tịnh.", Phó Chính Nam nói với nữ sinh đang ngồi một mình một bàn: "Chiếu cố bạn học mới một chút, được chứ?"
"Không thành vấn đề, thầy yên tâm."
Nữ sinh tên Phương Hiểu Tịnh không chút do dự đồng ý.
"Ừm, sách giáo khoa của Tần Tình chưa kịp phát xuống, lát nữa thầy sẽ qua đó xem, nếu bạn ấy có cần, em cho bạn ấy dùng chúng trước nhé."
"Vâng ạ!"
Phó Chính Nam vừa lòng gật đầu, xem thời gian liền xoay người rời khỏi phòng học.
Ngồi ở hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm, tầm mắt đánh giá từ bốn phương tám hướng, Tần Tình chỉ có thể rũ mắt an tĩnh mở cặp sách, lấy đồ của mình ra đặt lên bàn.
"Cậu là Tần Tình à?"
Tầm mắt Phương Hiểu Tịnh nhìn cô một lượt, sau mới cười mở miệng hỏi.
Tần Tình nghiêng mắt nhìn qua, mắt hạnh hơi cong lên.
"Ừm, xin chào."
"Học kỳ một tớ đã nghe về cậu rồi, người đứng đầu danh sách kiểm tra tháng, ba môn Toán- Lý- Hóa đạt điểm tuyệt đối, ở Nhất Sư này là chuyện chưa từng thấy đó."
"...Ừm."
Tần Tình lên tiếng, không nói gì nữa.
Cô cũng không biết phải nói tiếp vấn đề này thế nào.
Nụ cười trên mặt Phương Hiểu Tịnh cứng lại một chút.
Chẳng qua rất nhanh cô đã điều chỉnh lại, cười nói: "Thành tích học tập của tớ cũng không tệ, cuối học kỳ trước đứng đầu trong kỳ kiểm tra lớp, có cơ hội, chúng ta có thể giao lưu với nhau."
"..."
Tần Tình nghe vậy liền giương mắt, trong đôi mắt đơn thuần sạch sẽ phản chiếu hình ảnh cô gái đối diện.
Bị nhìn chăm chú như vậy, nụ cười của Phương Hiểu Tịnh thật sự không giữ tiếp được, lúc này Tần Tình mới gật đầu.
"Ừm."
Tần Tình xoay trở về, tiếp tục lấy đồ của mình ra.
Phương Hiểu Tịnh cười lạnh, cũng quay mặt đi, thấp giọng lẩm bẩm câu.
"Kiêu ngạo cái gì chứ..."
"..."
Tay cầm ly nước của Tần Tình cứng lại.
Qua mấy giây, cô rũ mắt, coi như không nghe thấy đặt ly nước xuống.
...!
"Không được không được!"
Lý Hưởng kêu thảm ném bóng xuống rồi nằm liệt trên ghế nghỉ ngơi.
"Dục ca, tâm tình anh không tốt cũng không thể lấy bọn em trút giận chứ, cứ như vậy sớm muộn em sẽ bị anh phế mất..."
Mấy người trong sân nhìn nhau, tản ra rời đi, Triệu Tử Duệ thở hổn hển đi tới ngồi xuống ghế nghỉ ngơi.
Mấy giây sau cậu ta cũng ngẩng đầu, hiếm khi đồng tình với Lý Hưởng.
"Em cũng xin thay thế bổ sung, Dục ca, thể lực anh quả thực phi thường."
Chàng trai duy nhất còn đứng đập bóng trên sân giương mắt nhìn, môi mỏng lười biếng nhếch lên, ý cười phóng túng.
"Là chúng mày quá vô dụng."
Khác với đám người thở hồng hộc còn lại, chàng trai trong sân chỉ hơi toát mồ hôi, đôi mắt đen nhánh như được nước tẩy rửa, dưới ánh mặt trời sáng rạng rỡ.
Mọi người ai nấy kêu rên tỏ vẻ kháng nghị.
Ngay khi tiếng kêu rên vừa kết thúc, Lý Hưởng đang nằm trên ghế bỗng nhảy lên "ấy" một tiếng, thành công hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Trừ chàng trai đang luyện ném ba bước giữa sân.
"Dục ca!"
Lý Hưởng như được tiêm máu gà nhảy xuống ghế, hưng phấn vẫy vẫy di động của mình.
"Bọn họ nói lớp chúng ta có bạn học mới, là một cô gái nhỏ rất xinh đẹp, chúng ta trở về nhìn xem đi!"
Mấy người còn lại nổi lên hứng thú, sức sống trỗi dậy.
"Có ảnh chụp không??"
"Không ảnh chụp thì đừng nói nữa!"
"Gửi tao một cái, tao cũng phải đi xem bạn học mới của mày!"
Tiếng "loảng xoảng" vang lên, bên này lập tức an tĩnh lại, các nam sinh đảo mắt nhìn qua, quả bóng Văn Dục Phong ném vào rổ đã rơi xuống.
Bóng lăn đến bên chân cậu, mà rổ bóng trên đầu cậu vẫn chưa hết rung.
"Quá đẹp trai..."
Âm thanh cảm thán truyền tới từ lớp học thể dục cách đó không xa, bọn người Lý Hưởng nhịn không được nhìn qua.
Chỉ có Văn Dục Phong là mắt chẳng thèm nâng, duỗi tay cầm lấy quả bóng sắp nảy sang chỗ khác.
Sau đó cậu mới nhướng mày, liếc qua đám người Lý Hưởng, trên mặt cười như không cười.
"Có thể có chút tiền đồ không hả?...!Tiếp tục đấu."
Lý Hưởng kêu rên: "Đừng mà Dục ca, anh là người có mục tiêu nhưng các huynh đệ vẫn còn độc thân mà!"
"..."
Nhắc tới "mục tiêu" nào đó, Văn Dục Phong trầm mắt.
Qua vài giây cậu lấy lại tinh thần, đem bóng rổ ném lên, ánh mắt lười biếng đảo qua Lý Hưởng.
Tiện đà cong môi, thản nhiên nói.
"Vậy cũng phải đánh xong trận này mới về."
________________
Tác giả có lời muốn nói:
Như các bạn thấy, Dục ca của chúng ta trước nay vẫn luôn độc thân, tất cả đều dựa vào thực lực bản thân.
♡✧。 (⋈◍>◡<◍)。✧♡ ♡✧。 (⋈◍>◡<◍)。✧♡ ♡✧。 (⋈◍>◡<◍)。✧♡
Truyện đã up đến chương 41 trên Fb page Kithara_team nha ️????