Anh Ấy Cuồng Nhiệt Như Vậy

Chương 77

Công quán Vân Sơn

“Gặp mặt? Hôm nay?”

Từ trong phòng ngủ đi ra, Tần Tình trì trệ quay đầu lại nhìn bà nội Tần.

“Đúng vậy!”, bà nội Tần đem mâm đồ ăn trong tay đặt trên bàn cơm, ngẩng đầu lên, cười tủm tỉm: “Hôm qua hỏi cháu, không phải cháu nói hôm nay không có sắp xếp gì sao?”

Tần Tình nghẹn lời, cuối cùng bất đắc dĩ cười khổ, đi đến bên cạnh bàn ăn ngồi xuống: “Cháu không biết bà nội nói là chuyện này mà.”

Bà nội Tần cười: “Thế nào, bất ngờ sao?”

Tần Tình: “...”

Kinh ngạc vẫn là không đủ nhỉ.

“Bà nội, hôm nay cháu không muốn đi lắm, có thể hôm khác lại…”

Vừa nghe lời này, sắc mặt bà nội Tần lập tức trầm một chút.

“Trước đó đồng ý bà, đã quên rồi? Hay là cháu cũng chỉ muốn ứng phó bà nội hả?”

“Không phải, cháu quả thất gần đây không có tâm tình...”

“Càng là tâm tình không tốt càng nên ra ngoài một chút, làm quen bạn bè mới. Bà nội cũng không phải bắt cháu nhất định phải tìm đối tượng, cháu dù cho ra ngoài làm quen mọi người, lại hoạt bát một chút hướng ngoại một chút, bà nội cũng vui rồi!”

“...”, Tần Tình thở dài, dưới cái nhìn chăm chú của bà nội Tần, cô quả thật không cách nào cự tuyệt hợp tình hợp lý.

Qua hai giây, cô chậm rãi gật đầu: “Cháu đi gặp là được, bà nội, bà ngồi xuống ăn cơm đi ạ.”

Bà nội Tần nghe vậy, miệng đều cười lên: “Uhm, vậy thì, chiều nay hai giờ ở quán cafe Ngộ Kiến. Bà nội tự mình chọn chỗ, trên mạng nói người trẻ tuổi các cháu bây giờ thích gặp mặt ở quán cafe, bà liền chọn quán được xếp hạng cao ở Thanh Thành, cháu vừa lòng không?”

“Vừa lòng, vừa lòng còn không được sao.”, Tần Tình bất đắc dĩ cười đáp.

...............

Mấy giờ sau, Phú Lâm Uyển

Văn Dục Phong cột đai áo choàng tắm, xoa mái tóc đen ướt đẫm từ phòng tắm bước ra, đi thẳng vào phòng khách.

“Cậu tới làm gì?”

Anh không nhìn người ngồi nghiêm chỉnh trên sofa, lập tức đi tới tủ lạnh bên cạnh cầm một chai nước khoáng.

Trên sofa, Kiều An cười khổ: “Dục ca, em chủ động tới nhận sai.”

“...”, động tác văn nắp bình của Văn Dục Phong ngừng lại, anh đảo mắt, con ngươi đen như mực nhìn về phía Kiều An.

Bị ánh mắt này nhìn, Kiều An theo bản năng bạnh lưng một chút.

Chờ phản ứng lại thì trong lòng anh ta không khỏi thầm than, sau khi Văn Dục Phong ở trong quân đội 5 năm, xem như một chút chây lười cuối cùng có thể làm dịu đi tính công kích.

Rõ ràng thực tế tuổi của bản thân lớn hơn người này không ít, bây giờ ngược lại cảm thấy mình mới là người nhỏ...

Trong lòng than thở như vậy mà ngoài miệng Kiều An cũng không ngừng:

“Hai ngày trước, em gặp mặt Tần Tình [1] một lần.”

[1] Trong bản raw, Kiều An từ lần đầu gặp mặt cho tới bây giờ vẫn luôn gọi Tần Tình là “Tần tiểu thư” (秦小姐). Từ “Tiểu thư” (小姐) ngày nay theo tớ biết, ở TQ chỉ dùng để gọi những người thực sự là tiểu thư, còn dùng để gọi một cô gái bình thường sẽ mang ý nghĩa châm biếm (bản thân tớ cảm thấy thông tin này cứ cấn cấn, vì thực chất “tiểu thư” đồng nghĩa với xưng hô “cô” trong tiếng Việt mình). Còn nếu dùng xưng hô “cô Tần” này để nói chuyện trực tiếp với Tần Tình thì khá ổn vì thể hiện sự tôn trọng, lịch sự. Nhưng dùng xưng hô “cô Tần” này trong cuộc trò chuyện giữa Kiều An với Văn Dục Phong thật sự khá là gượng gạo. Nên thay vào đó, tớ để Kiều An gọi thẳng tên Tần Tình trong đoạn đối thoại này.

“...”

Trước lúc Kiều An mở miệng, Văn Dục Phong âm thầm có dự cảm, nhưng lúc này suy nghĩ được nghiệm chứng, anh vẫn ép không được cảm xúc hung hăng trong lòng mình mà dâng lên một đợt.

Giọng nói của anh hơi trầm xuống: “Cậu nói gì với cô ấy?”

“Em chỉ nói sự thật mà Tần Tình nên biết, nói cho cô ấy.”, Kiều An nói.

Ánh mắt Văn Dục phong lạnh lùng: “Ai bảo cậu lắm lời.”

“Văn tổng phân phó.”, Kiều An không chút do dự quăng nồi, bày ra vẻ mặt vô tội: “Văn tổng nói, chú ấy thật sự không muốn lại nhìn thấy bộ dạng Dục ca anh sinh vô khả luyến. Dù sao thị giác của anh đã khôi phục bình thường, cho nên Văn tổng bảo em cần phải làm phiền Tần Tình mau chóng đem anh đóng gói mang đi khất khỏi tầm mắt chú ấy.”

“...”, huyệt thái dương của Văn Dục Phong nhảy dựng: “Cậu nói với cô ấy như vậy?”

Kiều An thẳng eo: “Đương nhiên không phải. Em chỉ nói với Tần Tình nguyên nhân năm đó anh không truyền tin ra bên ngoài, cũng nói với cô ấy đầu đuôi anh đã vi phạm quy định xuống núi...”

Thấy sắc mặt Văn Dục Phong trầm xuống một chút, Kiều An tự giác ngậm miệng.

Trong phòng khách an tĩnh thật lâu.

Trước động tác của Văn Dục Phong một giây, Kiều An lại nhanh chóng bổ sung.

“À đúng, em còn giúp anh giải thích sự thật hai năm trước anh xuất ngũ là do bị mù, cũng đến hai tháng trước mới bình phục. Em tin Tần Tình sẽ lý giải hết thảy.”

“...”

Không chờ Văn Dục Phong nói gì, di động của Kiều An đột nhiên vang lên.

“Xin lỗi, Dục ca, em nhận điện thoại.”

Lúc này trong lòng Kiều An ngàn lần cảm ơn người gọi cuộc điện thoại này cứu vớt bản thân trong cơn nguy nan, chẳng qua sau vài giây nhận, mặt anh ta lập tức không biểu tình.

“...”

“Dục ca,”, sau khi ngắt điện thoại, Kiều An bạnh mặt: “Xin lỗi, em phỏng chừng sai rồi… xem ra Tần Tình còn không thể hoàn toàn lý giải hết thảy.”

.................

Từ trên taxi xuống, khi Tần Tình phát hiện ra quán cafe “Ngộ Kiến” “được xếp hạng cao ở Thanh Thành” trong lời của bà nội Tần, chính là quán cafe ở tầng một của Phố Giải trí Phong Hoa, tâm tình thập phần phức tạp.

Nhưng thời gian địa điểm đều đã xác định, cô tự nhiên cũng không có cách nào sửa đổi, liền chỉ có thể đóng cửa xe bước vào quán.

Gặp nhau ở nơi đã hẹn trước, Tần Tình chủ động chào hỏi, ngồi xuống.

Mà thẳng tới khi cô điều chỉnh xong tư thế ngồi, người đối diện ngơ ngẩn nhìn cô chăm chú, không lấy lại tinh thần.

“Cô, cô Tần?”

Qua hai giây, người nọ mới đột nhiên hồi thần, sắc mặt hơi đỏ lên, mang theo cảm xúc kinh hỉ hỏi.

“Anh Phương Tử Thư.”

Tần Tình hơi mỉm cười, gật đầu, mắt hạnh không có cảm xúc gì.

Phương Tử Thư lúc này nào còn chú ý những cái đó, trước kia chỉ nghe người trong nhà nói điều kiện bằng cấp của đối tượng xem mặt, mặc dù nói cô gái này lớn lên không tồi cũng không xem là thật.

Mà lúc này nhìn thấy người thật, anh ta lập tức có một loại cảm giác bị một ổ bánh gato đập trúng.

Thì ra Phương Tử Thư đối với lần xem mắt này không có suy nghĩ gì lập tức chủ động mở máy hát ra, đủ loại vấn đề ùn ùn không dứt mà nói ra.

Tuy rằng Tần Tình đối với loại gặp mặt này không ác cảm, nhưng cũng lo liệu lễ tiết cơ bản, đơn giản mà đáp lại.

Mà không lâu sau đó, chuông gió treo ở cửa hông của quán cafe phía sau lưng Tần Tình rung lên, nữ phục vụ đứng ở cửa khom lưng:

“Hoan nghênh quý…”

Một chữ “khách” kia chưa ra khỏi miệng, nữ phục vụ liền ngây ra mà nhìn một trong hai người trước mặt: “Kiều, Kiều tổng?”

Kiều An vẫy vẫy tay, ý bảo nữ phục vụ đừng nói ra.

Sau đó ánh mắt anh ta nhanh chóng lướt qua quán cafe một lần, cuối cùng nhìn tới một nam một nữ ngồi ở phía tương đối xa.

Kiều An muốn ra hiệu cho chàng trai đứng cạnh mình, chỉ là đợi sau khi anh ta quay qua mới phát hiện, cặp mắt đen của chàng trai kia đã sớm không nhúc nhích mà nhìn về phía chiếc bàn kia.

Đến tận đây, Kiều An mới biết thì ra ánh mắt uy hiếp này đã có bao nhiêu “dịu dàng” so với giờ phút này mà nói.

Đại khái xuất phát từ trực giác bản năng lãnh địa của đàn ông, Phương Tử Thư đang cùng Tần Tình sôi nổi nói chuyện với nhau giọng nói ngừng lại, không dấu vết mà dùng dư quang nhìn về phía cửa hông của quán cafe.

Sau đó anh ta liền sửng sốt một chút.

Cuối tầm mắt của anh ta là một người đàn ông cao khoảng 1m85.

Trên người người nọ mặc áo sơ- mi mỏng màu xanh biển, dưới là quần dài màu đen khiến hai chân dài thon có lực, trang phục vô cùng đơn giản cũng che giấu không được đường cong cơ bắp đẹp đẽ của người nọ. Điểm này từ biểu tình ánh mắt của nữ phục vụ đứng bên cửa là có thể nhìn ra được.

Hơn nữa gương mặt kia góc cạnh rõ ràng lại thanh tuấn thâm thuý...

Phương Tử Thư hắng giọng không tự nhiên, tránh đi ánh mắt giao nhau, cầm lấy tách cafe trong tay uống một ngụm.

Sau đó anh ta liền nghe thấy được Tần Tình ngồi đối diện lần đầu chủ động mở miệng đặt câu hỏi:

“Anh Phương thì ra còn từng là bộ đội sao?”

Lực chú ý của Phương Tử Thư trở lại, lúc này mới nhớ tới bản thân trước đó vừa giới thiệu đến lý lịch tòng quân. Nhắc tới cái này anh ta hơi ưỡn ngực ngồi thẳng: “Đúng vậy, tôi có trải qua mấy năm nhập ngũ.”

“Bộ đội... có phải rất mệt rất khổ không?”

Cô gái ngồi đối diện hỏi, đầu ngón tay niết niết trên ly vô ý tăng lực mà trắng bệch.

Phương Tử Thư hơi suy tư, sau đó mới mở miệng: “Bộ đội vốn dĩ không phải nơi đi thả lỏng, quả thực không thoải mái, nhưng thực sự rèn luyện người ta. Quãng thời gian trải qua kia là quãng thời gian tôi đời này vĩnh viên không cách nào quên, cũng là ảnh hưởng sâu sắc nhất.”

“...”

Khó có lần này Tần Tình quên lễ tiết đáp lại, tiêu điểm trong con ngươi của cô thoáng tan, ý thức tựa hồ cũng rơi đi.

Phương Tử Thư lại nói câu gì không có được câu trả lời, anh ta khó hiểu mà ngẩng đầu nhìn qua.

“Cô Tần?... Cô Tần?”

“…À, xin lỗi”, Tần Tình cuống quít hoàn hồn, xin lỗi hỏi: “Anh Phương vừa nói cái gì?”

Phương Tử Thư không để bụng mà xua ta: “Không có việc gì. Tôi chỉ nói là, chúng ta ngồi ở quán cafe cũng đã nửa tiếng, không bằng cùng nhau ra ngoài một chút?”

Tần Tình ngẩn ra, cơ hồ theo bản năng liền muốn cự tuyệt.

Chỉ là trước khi mở miệng, cô đột nhiên nhớ tới dặn dò của bà nội Tần trước khi bản thân rời đi:

__________

“Nhưng không được vừa đến đã muốn thối lui, ít nhất cũng đủ một tiếng rưỡi, nghe không?”

___________

“...”

Trong lòng Tần Tình âm thầm thở dài, trên mặt động ý cười: “Được. Anh Phương muốn đi chỗ nào?”

Phương Tử Thư gãi gãi gáy, có chút ngượng ngùng nói: “Tôi cũng không quá rõ con gái các cô thích đi chỗ nào... Rạp chiếu phim? Công viên trò chơi?”

Tần Tình muốn nói gì, ánh mặt hơi loé.

“Không biết anh Phương có xem qua... thi đấu tổng hợp hay không?”

..............

“Dục ca, bọn họ đi rồi.”

Phía sau cây thân gỗ xanh lục thật lớn, Kiều An nhìn người đàn ông ngồi đối diện mình trầm như nước, lại giương mắt liếc nhìn một chút về phía bàn kia.

“Nhìn dáng vẻ, như là muốn đi cùng nhau... Hẳn không phải là ai về nhà nấy...”

Âm cuối kéo dài ý vị sâu xa, Kiều An dùng dư quang cẩn thận quan sát phản ứng của Văn Dục Phong.

Thấy Văn Dục Phong còn không có khuynh hướng bùng nổ gì, anh ta mới tiếp tục nửa câu sau: “Chúng ta đi theo sao?”

“...”

Văn Dục Phong sau khi vào trong quán cafe, theo bản năng làm ra một chiến lược tốt. Lúc này từ góc độ của anh mà nhìn, có thể nhìn thấy thân ảnh hai người rời đi cách đó không xa trên tấm kính treo tường phản chiếu.

Anh rũ mi, lông mi rậm dài trên làn da ánh lên một tầng âm u nhàn nhạt.

Đồng thời che khuất những nguy hiểm hung lệ kia đan xen, cảm xúc sôi ùng ục dưới đáy lòng sắp trào lên.

“Không đi.”

Qua hai giây, Kiều An nghe thấy giọng nói trầm thấp lạnh băng, không dao động của chàng trai.

“...”

Như vậy có chí khí sao?

Ánh mắt Kiều An ngoài ý muốn, nhưng vẫn chưa nói gì, trầm mặc lại.

Nửa giờ sau.

Mặt Kiều An vô biểu tình mà đứng ngoài cửa đấu trường tổng hợp.

________________

Tác giả có lời muốn nói:

Hệ thống nhắc nhở: Bạn tốt của bạn [Vua giấm Đông Á] sắp online.
Bình Luận (0)
Comment