“... ‘hôm qua’?”
Lê Tịnh Hà vốn cho rằng chàng thanh niên trước mắt đang nói đùa, nhưng sau khi ánh mắt giao nhau vài giây, bà mới phát hiện đối phương vậy mà rất nghiêm túc.
Suy nghĩ trong lòng Lê Tịnh Hà trong giây lát xoay chuyển không biết bao nhiêu lần, tới cuối cùng bà như có thâm ý nhìn Tần Tình bên cạnh.
“Tại sao lại bỏ?”
Bà lại hỏi, trong lòng cũng có chút tò mò chàng thanh niên này có thể nói ra được lời gì.
Chỉ là lúc này, lại lần nữa ngoài dự kiến Lê Tĩnh Hà, người thanh niên ngồi đối diện ngữ khí bình tĩnh trả lời: “Đối với thân thể của bản thân và người xung quanh không tốt, nên cháu bỏ ạ.”
Không một lời giải thích dư thừa hoặc cố tình lấy lòng.
_____Có việc ba người lớn của Tần gia trong lòng đều rõ, quyết định “bỏ hút thuốc” như vậy hơn phân nửa là bởi Tần Tình nhắc qua Lê Tịnh Hà bài xích với thuốc lá.
Nhưng nói dối cũng không phô trương, thông minh lại đúng mực... nhưng thật ra là người trẻ rất có lòng thành.
Lê Tịnh Hà nhìn về phía ánh mắt Văn Dục Phong, cảm xúc bớt hờ hững hơn.
Tần Kinh Quốc một bên chú ý tới thần sắc biến hoá của Lê Tịnh Hà, trong lòng có chút phức tạp mà liếc mắt nhìn Văn Dục Phong một cái.
Sau đó ông tiếp tục câu chuyện: “Chú nghe Tiểu Tình nói, sau khi cháu tốt nghiệp phổ thông, trực tiếp nhập ngũ bộ đội đặc chủng?”
Nhắc tới cái này, đồng tử Văn Dục Phong nhẹ nhàng co rút lại một chút.
Anh gần như theo bản năng nhìn về phía cô gái ngồi cách mình không xa.
Phản ứng này làm Tần Kinh Quốc không hiểu tại sao: “...nói tới cơ mật không tiện?”
“Không phải ạ.”
Văn Dục Phong chuyển tầm mắt trở lại: “Cháu ở quân đội được năm năm. Hai năm trước trong lúc... huấn luyện thị lực bị tổn thương, nhân đó xuất ngũ, cách đây không lâu thân thể đã hoàn toàn phục hồi như cũ ạ”
Đầu ngón tay của Tần Tình run nhẹ.
Qua hai giây, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía Tần Kinh Quốc.
Tần Kinh Quốc bị ánh mắt ngầm có thâm ý của con gái nhà mình nhìn chằm chằm tới sửng sốt.
Nhìn ra đề tài này đối với hai người mà nói tựa hồ có chút kiêng kỵ, Tần Kinh Quốc phải nhảy qua.
___________
“Vậy bây giờ cháu đã chuyển nghề?”
Nhắc tới cái này, Văn Dục Phong lấy hộp danh thiếp tuỳ thân ra, từ bên trong lấy ra một tấm, đưa cho Tần Kinh Quốc.
Đây, Tần Tình ngồi bên cạnh sửng sốt trong chốc lát.
Cô thật đúng là không biết Văn Dục Phong có loại đồ như danh thiếp này.
“Không phải chuyển nghề”, Văn Dục Phong tựa như nhìn ra sự mờ mịt của Tần Tình, dùng ánh mắt trấn an một chút, sau đó mới chuyển sang nhìn Tần Kinh Quốc, giải thích: “Trước mắt, cháu nhậm chức ở công ty bảo an ạ.”
“Phó tổng giám đốc?”
Mơ hồ nhìn lướt qua danh thiếp, Tần Kinh Quốc có chút ngoài ý muốn nhìn Văn Dục Phong: “Cháu năm nay hăm bảy nhỉ?”
“Vâng ạ!”
Lê Tịnh Hà một bên lúc này nhận danh thiếp Tần Kinh Quốc đưa qua, tay cầm dừng ở giữa không trung, chút suy tư hiện lên trên mặt bà.
“...Bảo an Mộc Đồng?”
Bà nâng tầm mắt lên, lúc này ánh mắt mang theo sự xem xét nghiêm túc.
“Công ty này dì có từng nghe qua, tốc độ mở rộng và thị phần của công ty trước nay chưa từng có trong ngành, nhưng theo dì biết cũng tuyệt không phải trong một, hai năm này phát triển lên.”
Văn Dục Phong tự nhiên nghe hiểu được ý ngoài lề của Lê Tịnh Hà, anh sau một lát trầm mặc, bình thản nói:
“Phó tổng giám đốc chỉ là tạm quyền, cháu có hăm bảy phần trăm cổ phần của Mộc Đồng ạ.”
Nghe Văn Dục Phong nói xong, trong lòng Lê Tịnh Hà sớm có suy đoán cũng không ngoài ý muốn.
Bà hơi nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Tần Tình.
Tần Tình chột dạ mà nhích vào phía sô- pha một chút.
____________
Tối qua ba mẹ đặt ra nghi vấn về tình hình gia đình của Văn Dục Phong, Tần Tình chỉ nói ra mẹ của anh qua đời khi còn trẻ, chuyện quan hệ trong nhà tương đối lãnh đạm, còn lại đều không nói.
Văn Dục Phong thấy vậy, chủ động mở miệng: “Chuyện này cháu trước đó không nói với Điềm... Tình Tình, là sơ suất của cháu ạ.”
Không đợi Lê Tịnh Hà và Tần Kinh Quốc làm ra phản ứng gì, bà nội Tần liền cười tủm tỉm mà ngắt lời:
“Tiểu Dục à, cháu nên gọi thế nào thì gọi thế ấy, không cần cố kỵ. Cái tên ở nhà ‘Điềm Điềm’ này là do bà đặt, dễ nghe chứ?”
“Vâng!”, Văn Dục Phong không hề nghĩ ngợi lập tức lên tiếng, khóe môi anh hơi nhướng lên nhìn về phía Tần Tình: “Người cũng như tên ạ.”
Tần Tình không nghĩ tới Văn Dục Phong lại dám “đùa giỡn” trước mặt Lê Tịnh Hà và Tần Kinh Quốc, gương mặt nhất thời đỏ cả lên.
Mắt thấy phương hướng của đề tài bị bà nội Tần một câu làm trật đường ray, Lê Tịnh Hà bất đắc dĩ nhìn về phía mẹ chồng [1].
[1] Mẹ chồng: trong bản raw, tác giả để là lão thái thái (老太太), là từ tôn xưng dành cho người phụ nữ đã đứng tuổi. Tiếng Việt mình không có từ ý nghĩa kính trọng tương tự, nên tớ sửa lại là “mẹ chồng”.Bà nội Tần mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tạm làm như không nhìn thấy ánh nhìn bất đắc dĩ của con dâu.
Lê Tịnh Hà chỉ đành quay lại.
“Vậy sau này cháu có dự tính gì không?”
Đối với vấn đề này, Văn Dục Phong cũng không có suy nghĩ gì: “Xem kế hoạch của Điềm Điềm ạ.”
Anh nhìn về phía Tần Tình, ý cười trong đôi mắt đen láy rạng rỡ. Bàn tay trước sau an tĩnh nhấc lên, nắm lấy đầu ngón tay của cô gái nhỏ.
“Em ấy chính là toàn bộ, kế hoạch tương lai của cháu.”
“...”
Tần Tình cảm thấy bản thân sắp điên rồi.
Mà người này một chút cũng không thèm để ý lời mình đang nói ra, còn làm trầm trọng thêm mà duỗi tay ra xoa xoa đầu ngón tay của cô.
“Bang” một tiếng, Tần Tình không chút do dự mà chụp cái tay kia.
Trong phòng khách yên tĩnh, thanh âm thanh thuý sạch sẽ này làm ba vị trưởng bối tại hiện trường liền sửng sốt.
Bà nội Tần phản ứng lại đầu tiên, đau lòng nhìn về phía bàn tay của Văn Dục Phong, trên ngón tay trắng nõn hiện lên vệt đỏ sau khi bị “ngược đãi” bạo lực.
“Đứa nhỏ này!”, bà nội Tần trách cứ Tần Tình: “Sao lại ra tay mạnh như vậy hả?!”
Lúc này Tần Tình cũng đang vì bản thân phản xạ có điều kiện mà trong lòng hơi bực tức, có chút tự trách mà ngẩng đầu.
Nhưng trong tầm mắt của cô, ý cười nơi đáy mắt của Văn Dục Phong lại càng đậm thêm ba phần.
___________Người này chẳng những không ảo não xấu hổ, ngược lại lại có chút hài hước nhìn cô.
Bộ dạng dung túng này quả thực không nói nên lời.
Tần Kinh Quốc và Lê Tịnh Hà vốn có chút xấu hổ thấy tình hình này, tâm tình rất chi phức tạp mà đưa mắt nhìn nhau.
Mà lúc này bà nội Tần đã đứng lên: “Bà nhớ ngăn lạnh còn mấy túi chườm nước đá nhỉ?”
Văn Dục Phong thu hồi tầm mắt phía Tần Tình lại.
“Bà, cháu không dùng được ạ.”
Sau đó anh quay người, giơ tay bị Tần Tình “hành hung” lên, lật qua lật lại đầu ngón tay nhìn mấy lần, mới nâng mắt lên: “Em dùng không?”
Tần Tình còn chưa nói, bà nội Tần tiếp lời, tức giận: “Nó không cần, đau có chốc lát cũng nên.”
Tần Tình trề miệng: “Bà nội, rốt cuộc bà nên đau lòng cháu hay nên đau lòng anh ấy vậy ạ?”
“Cháu đánh Tiểu Dục nhà người ta, cháu nói bà nên đau lòng ai? Lại nói, nhìn bộ dạng Tiểu Dục bị cháu khi dễ kia, bà đương nhiên đối tốt với nó một chút.”
Văn Dục Phong nghe vậy cười nhẹ, nhìn về phía bà nội Tần.
“Bà, bà đối tốt với Điềm Điềm một chút, chính là đối tốt với cháu nhất.”
Tần Kinh Quốc một bên bị bỏ mặc hồi lâu rốt cuộc có chút nhìn không được.
__________
Con gái bảo bối của ông, lại thật sự bị tiểu tử trước mắt này dỗ tới tâm hoa nộ phóng [2] cười nói dịu dàng, luôn có một loại cảm giác cải trắng trong nhà bị đào mất...
[2] Tâm hoa nộ phóng: thành ngữ của Trung Quốc có nguồn gốc từ “Văn minh tiểu sử” của Lý Bảo Gia thời Thanh mạt. Câu này có nghĩa là cực kỳ vui vẻ, sung sướng.“Tiểu Văn, rất khéo nói chuyện đó.”, Tần Kinh Quốc nói.
Bà nội Tần đi lấy túi chườm nước đá lại đi vòng vèo nhìn về phía ông: “Uhm hơn con.”
Tần Kinh Quốc: “...”
Bị mẹ của mình đối tới không có lời nào để nói, ông uỷ khuất nhìn về phía bà nội Tần.
Bà nội Tần hừ một tiếng, mặt cũng dài ra.
“Đặt ra nghi vấn cả nửa buổi sáng, còn chưa xong à? Nói Tiểu Dục nhà người ta khéo nói? Nó nói nhiều hơn những gì có thể.”
Bà nội Tần ngồi xuống sô- pha, lạnh mặt nhìn Tần Kinh Quốc: “Lúc phổ thông đó nó cầm cà- mèn đứng ngoài hành lang chờ Điềm Điềm, một mực chờ gần bốn tiếng, con còn đang bận mở cuộc họp ở công ty nhỉ? Con chờ được con gái mình bốn mươi phút à?”
Lời này vừa nói ra, Tần Kinh Quốc sửng sốt, Tần Tình cũng mịt mờ trợn tròn mắt nhìn Văn Dục Phong.
Hai chữ “cà mèn” [3] này nhất thời phản ứng lại, con ngươi của Văn Dục Phong xẹt qua một cái chớp mắt chật vật.
[3] Cà- mèn: trong tiếng Trung từ này có ba chữ là 保温桶 nhưng tiếng Việt mình lại chỉ có hai chữ, nên tớ sửa lại cho phù hợp.Không nhìn biểu tình của những người này, bà nội Tần tiếp tục quở trách: “Điềm Điềm thời phổ thông sức đề kháng kém, hở một cái là cảm mạo phát sốt, rất nhiều lần đều là Tiểu Dục ngược xuôi chạy đi chăm sóc, có lần nửa đêm hai ba giờ cõng Điềm Điềm đi bệnh viện, lúc đó con ở đâu hả? Bận đi xã giao hay là trong ổ chăn ngủ khò khò?
“...”
Tần Kinh Quốc bị quở trách tới đầu không ngẩng lên được.
Lê Tịnh Hà bên cạnh sắc mặt cũng khó coi. Bà trong lòng hiểu rõ, bà nội Tần tuy nhìn qua chỉ là đang phát hoả với Tần Kinh Quốc, nhưng lời này hai người mỗi người một nửa, ai cũng không chạy thoát được.
“Hai- ba năm đó các con bận rộn không về nhà, mẹ và Điềm Điềm, hai người một già một yếu. Việc lớn việc nhỏ trong nhà đều là Tiểu Dục cả ngày không chê phiền mà giúp đỡ. Ngày lễ ngày tết, so với các con, nó càng năng hỏi thăm. Hay rồi, đến bây giờ, các con một người về hưu, một người cũng nhanh thôi, có thời gian về nhà đợi, cũng nhớ tới ngồi ở địa bàn chính thức này hỏi tới người ta? Các con còn chưa đặt ra câu hỏi cho vấn đề của bản thân trước, làm ba mẹ hơn hai mươi năm này xứng đáng hay không, đủ tiêu chuẩn hay không?
Tần Kinh Quốc bị dạy tới gương mặt già nua đỏ bừng: “Mẹ... mẹ đừng nói nữa Tiểu Văn còn ngồi ở đây, đừng để người ngoài chế giễu.”
“Người ngoài cái gì mà người ngoài!”, bà nội Tần đập vào tay vịn sô- pha một cái: “Hai ngày trước mẹ đã muốn nói, tại sao mẹ lại nhịn tới bây giờ? Mẹ chính là chờ Tiểu Dục tới cửa, để nó uống thuốc an thần________ mấy năm trước mẹ đã nhận định, chỉ cần Điềm Điềm nguyện ý, chuyện của hai đứa chúng nó, hai người các con cũng chưa có tư cách phản đối.”
“Mẹ, chúng con dù sao cũng là ba mẹ của Tiểu Tình, khẳng định phải suy xét...”
Bà nội Tần lại không cho Tần Kinh Quốc cơ hội mở miệng nào, trực tiếp cắt ngang: “So với ba mẹ là hai con, Tiểu Dục đối với Điềm Điềm càng tốt, con nói với mẹ, con lấy tư cách gì phản đối?”
Tần Kinh Quốc lẫn Lê Tịnh Hà hoàn toàn trầm mặc.
Đừng nói hai người họ, ngay cả Tần Tình và Văn Dục Phong cũng bị bà nội Tần đột nhiên bùng nổ không kịp phòng ngừa mà hoảng sợ.
Mà tới lúc hai người phục hồi tinh thần trở lại, cục diện trước mắt đã trần ai lạc định [4], không có cơ hội trung hoà gì đó nữa.
[4] Trần ai lạc định: thành ngữ của Trung Quốc, xuất phát từ chương 11 của tác phẩn Trần ai lạc định của A Lai, một tác giả đương đại của Trung Quốc. Câu này, nghĩa đen là tất cả bụi đã rơi xuống, nghĩa ẩn dụ là sự kết thúc của vấn đề.Xả hết những tức giận tích tụ trong lòng, biểu tình của bà nội Tần một lần nữa hiền hoà trở lại một chút.
Bà ngẩng đầu nhìn về phía đồng hồ.
“Hơn mười giờ rồi, Tiểu Dục trưa ở lại ăn cơm đi.”
Đặt trường hợp bình thường, Văn Dục Phong đại khái sẽ từ chối đôi câu, nhưng xét thấy bà nội Tần mới vừa bùng nổ xong, ánh mắt của Tần Tình ở bên cạnh liều mạng “nhắc nhở”, Văn Dục Phong trực tiếp gật đầu.
Bà nội Tần vì vậy đứng lên đi vào phòng bếp.
“Tiểu Dục, giúp bà nội làm vài món ăn đi, đã nhiều năm không nếm qua tay nghề của cháu.”
Văn Dục Phong lên tiếng, cúi đầu với ba mẹ Tần một cái, liền đứng dậy đi theo phòng bếp.
Tần Kinh Quốc xấu hổ đứng lên: “Mẹ, hay là con làm trợ thủ cho mẹ đi, dù sao Tiểu Dục cũng là lần đầu tới nhà mình làm khách.
Nghe Tần Kinh Quốc sửa cách xưng hô theo bà nội Tần, Tần Tình ngồi bên cạnh thiếu chút nữa nhịn không được mà bật cười.
Nhưng bà nội Tần lại một chút mặt mũi cũng không giữ cho.
“Con?”, bà nội Tần quay lại liếc mắt nhìn Tần Kinh Quốc một cái: “Ở phương diện này, con và Tịnh Hà cộng lại cũng không sao bằng Tiểu Dục, vẫn là tự phản tỉnh đi.”
“... phụt.”
Thấy biểu tình của Tần Kinh Quốc héo rũ, rốt cuộc Tần Tình vẫn không nhịn được, quay mặt cười khẽ ra tiếng.
“...”
Tần Kinh Quốc mặt vô biểu tình mà chuyển tầm mắt sang Tần Tình.
Tần Tình bị bắt quả tang nhịn không được mà cười ngoan ngoãn quay lại nhìn Tần Kinh Quốc và Lê Tịnh Hà.
“Ba, mẹ, anh ấy quả thực nấu cơm khá tốt, thật đó.”
Nhìn vào cửa kính phòng bếp bị kéo lại, Lê Tịnh Hà mở miệng: “Con nhận định nó, phải không?”
Tần Tình trầm mặc lại.
Thật lâu sau đó, cô mới thu tầm mắt của mình từ thân ảnh mảnh khảnh trong cửa kính kia về.
Tần Tình nhìn về phía Lê Tịnh Hà, khóe mắt cong thêm chút mềm mại.
“Mẹ, lần đầu anh ấy tới nhà bà nội, là vào năm con vừa nhảy lên lớp mười một. Hôm đó, sau khi cơm nước xong, anh ấy ở trong phòng bếp giúp bà nội rửa chén, khi bà nội khen anh ấy, anh ấy còn nói tay con quá nhỏ, cầm không được chén, nên tránh phòng bếp xa một chút, tránh cho cầm chén đ ĩa bị vỡ.”
Lê Tịnh Hà và Tần Kinh Quốc đều sửng sốt. Bọn họ hiển nhiên không hiểu tại sao Tần Tịnh đột nhiên nói cái này.
Nhưng hai người vẫn chưa nói gì, đã nghe xong.
“Khi đó con nghe xong rất không vui, mang thù rất lâu. Mãi tới sau này có một lần, con không kịp giờ ăn trưa ở nhà, anh ấy lần đầu làm cơm cho con… anh ấy ngày đó không chịu để con vào bếp, còn nói...”
Ý cười đáy mắt Tần Tình càng đậm lại, giống như phủ kín cảm xúc nào đó.
Sau đó thanh âm cô nhẹ nhàng lặp lại lời của nam sinh nói trong trí nhớ.
_____________
“Chỉ đầu tôm thực sự rất cứng, sẽ đâm vào tay; các loại dụng cụ nhà bếp cũng đều rất bén, có khả năng bị thương; khi cho nguyên liệu có nước vào canh dầu, dầu nóng b ắn ra sẽ bị phỏng; máy hút khói không có cách nào hút khói dầu ra, với khí quản lẫn làn da đều không tốt...”
“Lần trước anh chỉ nói đùa. Thực sự muốn nói là, Điềm Điềm nên là cô gái nhỏ được che chở cẩn thận, anh không muốn em làm những việc này... sau này chỉ cần có cơ hội, những việc này anh đều sẽ làm vì em, em không cần phải học, càng không cần vì không am hiểu mà cảm thấy ủ rũ.”
“Trên thực tế, em không hiểu rõ, anh lại rất vui. Bởi vì điều này nói lên rằng Điềm Điềm từ trước kia anh không quen biết, em ấy trước sau đều được đối đãi rất rốt, nỗi khổ gì cũng chưa từng nếm trải qua.”
“Như vậy anh có thể không cần phải tiếc nuối, tại sao anh không sớm xuất hiện bên cạnh em.”
“...”
Nói xong những lời đó, Tần Tình không nhịn được nhẹ giọng cười ra.
Một tia lấp lánh nhàn nhạt tràn ra nơi đáy mắt của cô.
Tiêu điểm một lần nữa trở lại con ngươi của cô, Tần Tình nghiêm túc mà nhìn biểu tình hơi ngưng đọng của Lê Tịnh Hà.
Sau đó cô mở miệng nói từng câu từng chữ…
“Cho nên, đúng vậy mẹ, con nghĩ mẹ nói đúng. Đời này, con chỉ nhận định một người này thôi.”