Anh Ấy Đã Viết Thư Suốt Đêm

Chương 17

Buổi tối, Trĩ Nguyệt đang ngủ mơ màng thì nghe thấy có tiếng động bên cạnh, liền mở mắt ra.

Chu Thần Cảnh nhẹ nhàng vén mái tóc đen che mặt cô và hạ giọng: “Làm em thức giấc à?”

“Ừm.” Trĩ Nguyệt híp mắt, uể oải rên một tiếng, tay vô thức nắm lấy vạt áo anh.

Chu Thần Cảnh từ từ gỡ tay cô ra, cúi người xuống bên tai cô nói: “Anh phải đi làm nhiệm vụ khẩn cấp, em ngủ trước đi. Không biết khi nào anh mới về, nếu em không muốn về nhà thì cứ ở lại đây.”

Trĩ Nguyệt lại ừm một tiếng rồi trở mình ngủ tiếp.

Đắp chăn cho cô xong, Chu Thần Cảnh mặc đồng phục và nhanh chóng rời đi.

Trĩ Nguyệt ngủ một mạch đến mười giờ, ngồi dậy nhìn quanh gần một phút mới nhớ ra tối qua mình đã ngủ lại nhà Chu Thần Cảnh.

Cô đưa tay sờ bên cạnh, không có ai.

 

Lúc này cô mới nhớ ra nửa đêm Chu Thần Cảnh đã đi làm nhiệm vụ đột xuất nên không có ở nhà.

Nhân dịp nghỉ hiếm hoi, Trĩ Nguyệt không muốn tự nấu ăn nên đặt đồ ăn bên ngoài, ngồi trong phòng khách xem phim đến tận giờ ăn, Chu Thần Cảnh vẫn chưa về. Cô cầm điện thoại kiểm tra vài lần, không dám tự ý nhắn tin, quyết định về nhà trước.

Trĩ Nguyệt cố tình đi đường vòng để về nhà, chưa chuẩn bị tinh thần để gặp Trĩ Khai Huyên, sợ mình không nhịn được lại cãi nhau với ông.

Khi đang đứng lưỡng lự bên ngoài, điện thoại rung lên, có tin nhắn mới. Trĩ Nguyệt mở tin nhắn ra xem.

Trĩ Uẩn: [Chị ơi, ba không có nhà đâu, chị vào đi.]

Bị phát hiện vẻ lúng túng, Trĩ Nguyệt tức đỏ mặt, nhìn thấy Trĩ Uẩn đang vẫy tay với cô từ trên sân thượng, cười hì hì đến ngốc, bên cạnh là bình tưới nước màu xanh lá.

Cất điện thoại đi, Trĩ Nguyệt khoác lên vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo, bước vào nhà.

Vừa vào nhà, bà ngoại đã nhanh chóng đi ra cửa, dường như đã đợi cô từ lâu, cười nói: “Cháu gái đã về rồi à? Đúng lúc đấy, cùng ăn cơm nhé, tối nay bà làm những món con thích ăn đấy.”

Hôm nay là sinh nhật của Trĩ Nguyệt, cả nhà ngầm hiểu không nhắc đến bất cứ điều gì liên quan đến sinh nhật, nhưng sẽ làm một bữa tối thịnh soạn cho cô.

Đó cũng là lý do tại sao Trĩ Nguyệt về nhà đúng giờ ăn.

Bà ngoại chắc chắn sẽ nấu những món ngon cho cô, và cô không muốn phụ lòng thương yêu của người già dành cho mình.

Trĩ Uẩn chạy xuống từ trên lầu, tạo không khí sôi nổi: “Có món nào con thích ăn không?”

Bà ngoại: “Con có kén ăn đâu, chị con ăn gì thì con ăn nấy.”

Trĩ Uẩn nhiệt tình đi vào bếp bưng đồ ăn: “Không sao, mọi người ngồi đi, để con phục vụ.”

Đi theo bà ngoại vào phòng ăn, Trĩ Nguyệt chạm mặt Khương Ngưng đang múc canh.

 

Trĩ Nguyệt không giỏi hòa giải mối quan hệ căng thẳng sau khi cãi nhau, im lặng ngồi xuống.

Khương Ngưng đặt bát trước mặt Trĩ Nguyệt, kiêu ngạo hừ một tiếng: “Dỗi với mẹ già của con à? Người làm con tức là Trĩ Khai Huyên, đừng có trút lên đầu mẹ.”

“Mẹ, con không có.” Trĩ Nguyệt biện minh.

Khương Ngưng ngồi xuống bên cạnh Trĩ Nguyệt, đau lòng nhìn con gái: “Mẹ biết con không có ý đó, mẹ đã đuổi lão già đó về Giang Đô rồi, nhìn ông ta đứng đây, mẹ thấy khó chịu trong lòng.”

“Đuổi ạ?” Trĩ Nguyệt kinh ngạc, “Ba không phải… tự đi sao?”

“Mẹ đuổi đi đấy, mẹ mắng ba một trận rồi đuổi ra khỏi nhà, khóa cửa không cho vào.” Trĩ Uẩn nhớ lại cảnh ba mẹ cãi nhau sáng nay, cảm thấy rất sướng.

Trĩ Nguyệt: “Mẹ, như vậy có ổn không?”

Cha cô là người đàn ông điển hình của chủ nghĩa đại nam tử, từ khi cô còn nhỏ, mẹ cô tuy không phải lúc nào cũng chiều theo cha, không có chủ kiến riêng, nhưng hầu như chưa bao giờ to tiếng với cha, chứ đừng nói đến việc đuổi ông khỏi nhà ngoại.

“Con đừng thấy ba con oai phong, ông ấy sợ mẹ con lắm.” Bà ngoại là người thông minh, những chuyện nhỏ nhặt giữa vợ chồng, bà cũng đã trải qua, bà tiếp tục nói: “Đàn ông ấy mà, đến tuổi nhất định rồi thì xa vợ thật sự không được, để ông ấy chịu tủi một thời gian, mọi chuyện của con sẽ dễ giải quyết thôi.”

Khương Ngưng chạm ánh mắt với mẹ mình, nhớ lại cuộc trò chuyện suốt đêm với mẹ tối qua, nỗi ân hận với Trĩ Nguyệt dâng lên trong lòng, tiếp lời: “Con đừng lo những chuyện này. Việc con học tiến sĩ, mẹ ủng hộ, điều kiện nhà mình cũng không tệ, bảo tiến sĩ đúng là tốt, nếu con muốn du học, mẹ cũng ủng hộ.”

Nghe được sự ủng hộ từ gia đình, một câu nói rất bình thường, nhưng khiến Trĩ Nguyệt vô cùng xúc động.

Khương Ngưng cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của con gái, nói: “Mẹ đang nghỉ phép, ở lại thành phố Mông với các con một thời gian.”

Không khí bữa ăn khá tốt, Trĩ Nguyệt cảm thấy mẹ mình dường như đã hiểu ra, không suy nghĩ sâu xa nữa, gật đầu đồng ý.

 

Sau bữa tối, Trĩ Nguyệt ngồi với mẹ và bà ngoại trong phòng khách,

nghe họ tán gẫu, nghe hết những chuyện bên hàng xóm, những chuyện kỳ quặc còn ly kỳ hơn cả những kịch bản phim cô từng viết.

Tám giờ, cuối cùng cô cũng nhận được tin nhắn từ Chu Thần Cảnh, Trĩ Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.

Anh có thể nhắn tin, tức là người không sao.

Chu Thần Cảnh hỏi cô: [Trương Tùng và nhóm họ đang tụ tập, em có muốn đến không?]

Trĩ Nguyệt phân vân về hai chữ “nhóm họ”.

Điều đó có nghĩa không chỉ có Trương Tùng, mà còn có những người khác, cô đi với tư cách là bạn gái của Chu Thần Cảnh, đồng nghiệp của anh sẽ nhìn cô như thế nào?

Chu Sir: [Anh đã mua bánh kem cho em.] [Sinh nhật vẫn phải mừng chứ.]

Được rồi, Trĩ Nguyệt quyết định, anh chàng lạnh lùng mua bánh kem dễ thương cho cô, làm sao cô có thể không động lòng được.

Trĩ Nguyệt gạt bỏ mọi lo lắng: [Em sẽ đợi anh ở cổng cơ quan!] Sau khi hẹn thời gian gặp mặt, Trĩ Nguyệt tìm cớ lẻn về phòng. Trước cửa phòng ngủ.

Trĩ Uẩn tay chống cửa, chặn đường cô.

“Tránh ra.” Trĩ Nguyệt lạnh lùng liếc nhìn cậu.

Trĩ Uẩn cứng đầu: “Không! Trừ khi chị nói cho em biết chị định đi đâu!” Trĩ Nguyệt: “Ra ngoài giao lưu xã hội cũng phải báo cáo với em à?”

Trĩ Uẩn: “Chị chắc chắn đang giấu em điều gì đó.” Trĩ Nguyệt chắc chắn đã quen biết một số người bên ngoài, ba ngày hai đêm cứ chạy ra ngoài, lờ đi người em trai ruột, lạnh nhạt.

Trĩ Nguyệt giơ tay lên, suýt nữa đã tát cậu ta một cái, Trĩ Uẩn phản xạ rụt tay lại, còn chu đáo mở cửa phòng cho cô, chỉ thiếu nước nói “mời vào”.

“Ngoan.” Trĩ Nguyệt mỉm cười, đi vào và đóng cửa lại.

Trĩ Uẩn tức đến mức muốn tự tát mình một cái, vừa thấy Trĩ Nguyệt ra tay, ký ức tuổi thơ bị cô ép đánh đập hiện về, không dám ho he, càng

 

không dám nói “không”. Trong mắt gia đình, Trĩ Nguyệt không thể đánh không thể mắng, còn em trai thì bị đánh cũng phải chịu.

Đợi một lát ở ngoài cửa, Trĩ Nguyệt thay một chiếc váy dài kiểu Pháp màu nhạt, vấn tóc lên, để lộ chiếc cổ thon dài, khí chất tri thức tuyệt vời.

Trĩ Nguyệt: “Còn chuyện gì nữa?”

Trĩ Uẩn không dám hỏi thêm Trĩ Nguyệt, hai tay dâng lên một chiếc hộp nhỏ: “Đây là quà sinh nhật cho chị, chúc mừng sinh nhật chị.”

Nói xong, cậu chạy mất.

Cả nhà không ai nhắc đến sinh nhật cô, nhưng Trĩ Uẩn là ngoại lệ.

Khi cô gặp chuyện, cậu còn nhỏ, hoàn toàn không biết mức độ nghiêm trọng của vấn đề, thậm chí còn tự cho mình là người cứu thế, tự suy diễn rằng cả nhà không cho cô ăn mừng sinh nhật, nên cậu lén lút mang quà và bánh kem nhỏ đến, nhất định bắt cô thổi nến và ước nguyện, cậu nghĩ mình là người tốt nhất với cô.

Khi lớn hơn vài tuổi, biết được lý do trong đó, không còn dám náo loạn bắt cô ăn bánh nữa, nhưng quà mỗi năm vẫn tặng, tặng xong là chạy mất, sợ cô giận mà trả lại.

Trĩ Nguyệt nhìn thấy khuôn mặt cười buồn cười trên thiệp sinh nhật do Trĩ Uẩn tự vẽ, nhoẻn miệng cười.

Em trai là em trai, đã trưởng thành mà vẫn ngây ngô như thời còn nhỏ.

Trĩ Nguyệt cất món quà vào ngăn tủ bên trong, rồi vội vã ra ngoài đến buổi hẹn.

Chu Thần Cảnh bị kéo dài báo cáo hơn mười phút, Trĩ Nguyệt đi đi lại lại trước khu vườn hoa ở cổng, mới biết chờ đợi một người khổ sở như thế nào. Trước đây khi hẹn hò, cô thường đến muộn, Chu Thần Cảnh cứ thế đợi, không thúc giục cô, không bao giờ gây áp lực, nói bao dung vô hạn cũng không quá.

Đột nhiên.

Trĩ Nguyệt thò người nhìn vào bên trong, mơ hồ thấy vài người mặc đồng phục đen tụ tập lại thảo luận phía sau cánh cửa kính của đại sảnh làm việc không xa… trông giống như một người đang giảng giải cho những người khác.

Chàng trai đứng giữa quay đầu lại, Trĩ Nguyệt nhíu mày. Trương Tùng?!

 

Trương Tùng quay người, bất ngờ bắt gặp ánh mắt của Trĩ Nguyệt, hoảng đến nỗi giật mình, ôm chặt lấy trái tim nhỏ bé của mình.

“Sao không nói nữa vậy?” Tô Mễ đẩy Trương Tùng, “Có thật là bạn gái của đội trưởng Chu không?”

Trương Tùng vẫy tay chào Trĩ Nguyệt từ xa, đắc ý nói: “Đương nhiên rồi, để tôi nói với mọi người…”

“Trương Tùng.” Câu nói phía sau bị Chu Thần Cảnh, người đứng ngoài đám đông, cắt đứt.

Trương Tùng lập tức câm miệng, đứng thẳng người, không dám nói gì nữa.

“Cậu lại đây.” Chu Thần Cảnh lạnh lùng nói, rồi quay người vào văn phòng bên cạnh trước.

Trương Tùng không muốn đi, nhưng không dám trái lệnh cấp trên, mặt buồn rười rượi đi theo.

Những người bên cạnh càng không dám nói đỡ cho Trương Tùng, ai làm việc nấy.

Trĩ Nguyệt thấy họ giải tán không báo trước, không hiểu họ đang làm gì. Đợi thêm mười phút nữa, Chu Thần Cảnh mới xuất hiện.

Chu Thần Cảnh: “Xin lỗi, đợi lâu rồi.”

Trĩ Nguyệt đứng trên bậc thang cao, vẫy tay gọi anh lại: “Đỡ em xuống!”

Chu Thần Cảnh đi đến bên cạnh Trĩ Nguyệt, bế cô từ trên xuống, Trĩ Nguyệt cười rất vui vẻ, dùng tay chọc vào giữa đôi lông mày căng thẳng của anh: “Thoát ch.ết trở về à, sao nghiêm trọng thế?”

“Không sao.” Chu Thần Cảnh siết chặt tay ôm lấy cô, áp sát vào cô.

Trĩ Nguyệt nhận thấy mấy người theo sau, ánh mắt họ dường như dính chặt vào hai người, đảo qua đảo lại, tâm tò mò rõ ràng.

Cô ngượng ngùng ho nhẹ, nhắc nhở Chu Thần Cảnh chú ý hình ảnh khi ở bên ngoài.

Chu Thần Cảnh dẫn Trĩ Nguyệt tiến lên, sau khi giới thiệu vài người, họ đồng loạt chào “chị dâu”, khiến Trĩ Nguyệt giật mình vì khí thế.

Sau đó, Trĩ Nguyệt lịch sự chào hỏi họ, thân mật khoác tay Chu Thần Cảnh, hoàn toàn không ngượng ngùng.

 

Không khí được đẩy l*n đ*nh cao, Trĩ Nguyệt nhanh chóng hòa nhập với mọi người.

Họ đặt một phòng karaoke, vừa vào đã tranh nhau chọn bài, chọn đủ các bài nhạc đỏ và nhạc pop. Trĩ Nguyệt vốn là “cô nàng sôi nổi”, lại cùng

lứa tuổi, hòa nhập hoàn hảo với họ.

Đang vui vẻ, đột nhiên phát hiện người đàn ông bên cạnh biến mất, Trĩ Nguyệt kéo Tô Mễ hỏi: “Đội trưởng Chu của mọi người đâu rồi?”

Tô Mễ che một bên tai, hỏi to: “Chị dâu nói gì?”

“Đội trưởng Chu của mọi người đâu rồi!” Trĩ Nguyệt hét hết sức.

Tô Mễ đứng dậy nhìn quanh một vòng, ngồi xuống áp tai vào Trĩ Nguyệt nói: “Chắc đi giáo dục tư tưởng cho Trương Tùng rồi!”

Trĩ Nguyệt ngán ngẩm: “Đội trưởng Chu của mọi người sao cũng thích chơi cái trò giáo dục tư tưởng này vậy.”

Mắt tinh nhận ra Trương Tùng buồn bã đi trở lại từ hành lang nối với cửa phòng, mắt đỏ hoe.

Chu Thần Cảnh nghiêm khắc quá, mắng người ta đến khóc.

Tô Mễ cũng nhìn thấy, trong lòng vẫn bảo vệ đội trưởng của mình, giải thích: “Trương Tùng cũng đáng bị mắng, tối qua khi mai phục, cậu ấy không nghe chỉ huy, suýt làm hỏng việc. Nếu không phải đội trưởng Chu ra tay nhanh, cậu ta tối nay đã nằm viện rồi.”

Nghe vậy Trĩ Nguyệt giật mình lo lắng, không biết trong mười hai giờ qua, Chu Thần Cảnh đã trải qua những gì, câu đùa của cô đã thành sự thật, anh thực sự đã thoát ch.ết.

“Đội trưởng Chu rất tốt.” Tô Mễ lo Trĩ Nguyệt sẽ có ấn tượng không tốt về Chu Thần Cảnh, vội vàng giải thích, “Đội trưởng Châu nghiêm khắc thật nhưng đối xử với chúng tôi không có gì phải chê. Sau khi trở về, Trương Tùng đi viết kiểm điểm, anh ấy đã cùng viết một bản, nếu không chúng tôi đã được tan ca từ lâu rồi.”

Đây là lần đầu tiên Trĩ Nguyệt nghe về công việc của Chu Thần Cảnh, không ngờ anh lạnh lùng như vậy mà còn khá nhiệt tình.

Ấn tượng cứng nhắc khiến cô luôn nghĩ Chu Thần Cảnh ở trong đội nhờ vào trái tim sắt đá, nhưng thực tế anh đối xử với cấp dưới khá tốt, dù cãi nhau với Trương Tùng gay gắt đến đâu, vào lúc quan trọng vẫn bảo vệ Trương Tùng, làm gương cho mọi người.

 

Trĩ Nguyệt lẻn ra hành lang, đẩy cửa ban công nhỏ, Chu Thần Cảnh quay người nhìn, ánh sao lạnh lẽo trong mắt anh khi chạm vào cô, tan chảy thành mưa nhẹ.

Thấy điếu thuốc giữa ngón tay anh, cô đùa: “Anh có muốn em hút cùng không?”

Chu Thần Cảnh vừa mới châm thuốc, cô đã đến, chưa kịp hút. Sợ khói thuốc làm cô khó chịu, anh dập tắt điếu thuốc.

Anh cũng không có thói quen hút thuốc, là do Trương Tùng đưa, chỉ tiện tay châm khi nói chuyện thôi.

“Lại đây.”

Trĩ Nguyệt nhào vào lòng anh, mới để ý thấy đốt ngón tay bên kia của anh bị trầy da, đỏ.

Chắc là vết thương khi làm nhiệm vụ, đã được xử lý sơ qua.

“Bánh kem của em đâu?” Trĩ Nguyệt không muốn nói chuyện công việc với Chu Thần Cảnh, chỉ muốn anh bận rộn cả ngày, khi ở cùng cô thì thư giãn hơn.

Chu Thần Cảnh: “Ở nhà.”

Trĩ Nguyệt: “Ở nhà? Em phải về nhà với anh à?” Chu Thần Cảnh khẽ cười: “Bây giờ về nhé?”

“Này! Chu Thần Cảnh, anh cố tình phải không?” Trĩ Nguyệt đã hiểu ra, anh muốn dụ cô về nhà.

Chu Thần Cảnh: “Bé ngoan, anh đã nói rồi mà.”

“Nói gì?” Trĩ Nguyệt chớp mắt, không nhớ ra anh đã nói gì.

Chu Thần Cảnh áp sát cô, giọng từ tính làm trái tim cô rung động: “Ở lại đến thứ hai.”

Trĩ Nguyệt bật cười.

Người đàn ông còn nhiều tâm cơ muộn tao (*) hơn cô tưởng, tìm mọi cách để cô ở lại nhà anh.

(*) Muộn tao là kiểu người bên ngoài thì thanh cao, tao nhã, lạnh lùng nhưng bên trong thì có nội tâm ấm áp, hay tính khí thất thường.

Nhưng, cô rất thích Chu Thần Cảnh như thế này.

 

Không lạnh lùng, biết cười, biết dùng cách của mình để quan tâm chăm sóc người bên cạnh.

Trái tim thật nồng ấm.

 

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment