Anh Ấy Luôn Hỏi Tôi Đề Bài Toi Mạng

Chương 103

Đào Ngột mang theo Cao Chíchch xoay một vòng lớn, quay trở về, cùng Đế Giang của Đàm Mặc sóng vai mà đi.

Bọn họ bay trở về thành phố Bắc Thần.

Đội y tế đã chạy tới, Đàm Mặc đỡ Lạc Khinh Vân xuống, trong lòng lại rất khẩn trương, lo lắng Lạc Khinh Vân sẽ bị thương như trước.

Đế Giang vỗ cánh rời đi khiến cho rất nhiều người trong căn cứ nhìn chăm chú.

Đàm Mặc đi theo Lạc Khinh Vân vào xe y tế, trước khi cửa xe đóng lại, cậu đã nhìn thấy Lý Triết Phong, Chu Tự Bạch và Cao Chích đang nhìn cậu.

Hít một hơi thật sâu, Đàm Mặc cảm nhận được cảm giác an toàn chưa từng có.

Chắc là vì trở về căn cứ nên Lạc Khinh Vân ngủ sâu hơn trước.

Nhân viên y tế đang kiểm tra nhịp tim và huyết áp của Lạc Khinh Vân, khi xe y tế di chuyển về phía trước, mặt Lạc Khinh Vân hơi rung lên.

Đàm Mặc đưa tay vuốt tóc Lạc Khinh Vân ra khỏi trán anh, dùng đốt ngón tay chạm vào má Lạc Khinh Vân, đó là cảm giác ấm áp thuộc về nhân loại. Tất cả những điều này đều nhắc nhở Đàm Mặc, Lạc Khinh Vân cũng là thân thể người thường, cho dù hấp thu bao nhiêu sen tịnh đế thì cũng sẽ có lúc anh không chịu nổi.

Họ lái xe đến căn cứ y tế ở thành phố Bắc Thần, Liêu Nguyên Băng tự mình tới đón bọn họ.

Các nhân viên y tế đều khẩn trương bận rộn, Đàm Mặc chỉ có thể nhìn Lạc Khinh Vân được đưa đến phòng y tế, lùi lại, ngồi trên ghế chờ đợi.

Liêu Nguyên Băng ngồi xuống cạnh Đàm Mặc, vỗ vỗ vai cậu nói: “Tôi biết hiện tại an ủi cậu, nói cậu đừng lo lắng gì đó đều là phí công. Tôi chỉ có thể thay mặt mình nói một tiếng cảm ơn với các cậu.”

Đàm Mặc mỉm cười. Cậu không cần cảm ơn, cậu chỉ muốn thân thể Lạc Khinh Vân không bị sao cả.

“Cậu đã từng nói cha cậu Tạ Lan Băng đã từng lưu lại một đoạn video, nhưng cậu không thể mở ra.”

Đàm Mặc nhìn Liêu Nguyên Băng, “Anh có thể giúp tôi mở ra sao?”

“Lúc trước tôi đã nộp đơn xin Thành Trung Tâm. Đoạn video kia cần sư dụng thông tin sinh học của Lăng Dụ. Thành Trung Tâm sẽ tiến hành lập hồ sơ thông tin sinh học của học giả quan trọng. Bây giờ cậu sẽ có thể xem được nếu bật máy liên lạc.”

Đàm Mặc có hơi cảm động, cậu biết Liêu Nguyên Băng vì sao lại làm như vậy, anh chỉ là muốn chuyển hướng chú ý của cậu, đừng quá lo lắng đối với kết quả kiểm tra của Lạc Khinh Vân.

Liêu Nguyên Băng vỗ vai Đàm Mặc, đứng dậy rời đi, chừa cho cậu một không gian.

Đàm Mặc tìm được video kia, cậu không ngờ Thành Trung Tâm lại không dùng kênh mã hóa, cho nên đoạn video này hẳn là không liên quan đến nghiên cứu Kepler và cơ mật của liên minh thám hiểm.

Đàm Mặc hít một hơi thật sâu, mở video ra.

Trên màn hình hiện ra chính là khuôn mặt tuấn tú nam tính của Tạ Lan Băng, nhưng lại quá gần, như thể đang cố lọt vào ống kính.

Nhìn ánh mắt tập trung của ông, Đàm Mặc có thể nhìn thấy cằm ông có chút râu.

Cuối cùng sau khi điều chỉnh lại máy ảnh, Tạ Lan Băng sửa lại cổ áo của mình, các nút trên cổ áo có lẽ hơi chật, Tạ Lan Băng lại cử động cổ, vẻ mặt còn có hơi không tự nhiên, không giống khi Đàm Mặc thấy ở thế giới Kepler lắm.

Lão thần Tạ Lan Băng ở đó thì ông có thể nhìn thấu vạn vật.

Mà Tạ Lan Băng trong video, lưng thẳng, toàn thân căng thẳng, Đàm Mặc nghi ông sẽ tỏ tình với Lăng Dụ qua video hay là ông đang cầu hôn qua video

“Đồ ngốc, muốn tỏ tình hay cầu hôn thì mẹ nó tới trước mặt mẹ con đi. Quay video là hạng đàn ông gì chứ!”

Ngoài miệng oán giận như vậy, trong lòng lại chờ mong thật sự.

Cậu chưa bao giờ nghe ai kể bố mẹ cậu gặp nhau như thế nào, cũng như không biết những câu chuyện thú vị về tình yêu của họ, điều duy nhất cậu biết là bố mẹ cậu chắc chắn rất yêu nhau.

Tạ Lan Băng hắng giọng, chuẩn bị lâu như vậy, dong dong dài dài nửa ngày cuối cùng cũng lên tiếng.

“Kia cái gì…… đoạn này là dành cho những đứa con tương lai của cha… Hôm nay cha mới nghe nói đến hai đứa ở thế giới này, chắc cỡ nửa tiếng trước. Đương nhiên, con còn ở trong bụng mẹ, chưa thấy thế giới này cũng chưa thấy cha.”

Tạ Lan Băng dừng lại một chút, tựa hồ quên mất phải nói cái gì, hoặc là ông không cố ý chuẩn bị lời nói, cho nên xấu hổ tẻ ngắt.

Trong lòng Đàm Mặc đột nhiên có thứ gì đó nhét đầy, cậu cảm thấy rất trướng.

Cậu đưa tay định chạm vào Tạ Lan Băng, nhưng đầu ngón tay lại xuyên qua mặt ông.

“ Rất xin lỗi vì không ở bên mẹ hai đứa, chính miệng nói những lời này. Nhưng cũng không còn cách nào, cha là đội viên đặc nhiệm, có nhiệm vụ canh gác. Chờ các con lớn lên một chút sẽ biết, ngoại trừ nhân loại, bên ngoài còn có rất nhiều sinh vật nguy hiểm. Cha phải bảo vệ các con.”

“Cha phải bảo vệ các con”, Tạ Lan Băng nói thực nhẹ, thực bình thường, không có gì đặc biệt.

Nhưng Đàm Mặc nghe thấy, lại rất trịnh trọng.

Đây không phải là một lời hứa, mà là tấm lòng chân thành của ông.

“Cha rất chờ mong các con đã đến. Mẹ các con là người phụ nữ thông minh nhất, cơ trí nhất, thiện lương nhất mà cha từng gặp, cha các con đây……” Tạ Lan Băng vỗ vỗ ngực, “Theo mẹ các con thì, em ấy nói, không phải cha tự phong đâu!”

Đàm Mặc xem dáng vẻ kia của Tạ Lan Băng, nhịn không được bật cười, “Mẹ con nói gì thì cha nói nhanh đi! Cha lải nhải dài dòng nửa ngày sao còn chưa vào vấn đề chính vậy?”

“Em ấy nói, cha là người đàn ông đẹp trai nhất, dáng người tốt nhất, cho em ấy có cảm giác an toàn nhất mà em ấy gặp.”

Mặt Tạ Lan Băng hơi đỏ lên khi nhắc đến lời khen từ người phụ nữ mình yêu.

Đàm Mặc nhịn không được phun tào: “Cha già, cha như đồ ngốc ấy! Xem ra con nhan khống là di truyền từ mẹ. Bằng không cái bộ dạng ngu đần này của cha, ngoại trừ gương mặt kia…… ờm, còn có chân dài, con thật không hiểu mẹ coi trọng gì ở cha.”

Nhưng Tạ Lan Băng trong video quay mặt, nhìn về một nơi rất xa xôi.

“Cho nên…… để em ấy có cảm giác an toàn, cũng vì các con, chắc rất lâu nữa cha mới có thể trở về.”

Tựa như tiếc nuối thở dài, lại như đang kiên định với quyết tâm.

Đôi mắt Đàm Mặc lại đỏ.

“Bọn nhỏ của cha, đừng sợ hãi thế giới Kepler, bởi vì còn có vô số người giống cha đang bảo vệ các con tại ranh giới này.”

Ánh mắt Tạ Lan Băng rất sâu, bách chuyển thiên hồi, hòa tan thời gian.

“Con biết.” Đàm Mặc nói.

“Cũng đừng mất dũng khí để khám phá những điều chưa biết, đừng nhốt mình trong tháp ngà gọi là ‘an toàn’. Cha hy vọng các con sẽ giống mẹ, sẽ suy nghĩ về mối liên hệ giữa các sự vật, tìm kiếm mối quan hệ giữa nhân quả và thậm chí là thiết lập trật tự mới. Phá vỡ rào cản giữa điểm mạnh và điểm yếu, xé bỏ những định kiến đó. Không có gì quy định rằng các con phải sống như thế nào. Lui một vạn bước thì, nếu không thay đổi được thế giới, vâng theo trái tim làm chính mình.”

Đôi mắt Đàm Mặc ươn ướt, hình ảnh Tạ Lan Băng mờ đi trong nước mắt. Đàm Mặc nhanh chóng lau nước mắt.

“A, trọng điểm của ngày hôm nay là đây! Cha đã nghĩ đến tên của các con đã lâu, nhưng mẹ hai đứa lại coi thường, sao em ấy có thể khinh bỉ cha chứ? Những cái tên cha chọn rất hay!”

Nói xong, Tạ Lan Băng tháo máy ảnh đi đến bên cửa sổ.

Hóa ra đây là một chiếc phi hành khí đậu trên đỉnh núi.

Những gì Đàm Mặc nhìn thấy lúc này cũng chính là những gì Tạ Lan Băng nhìn thấy lúc đó.

Lúc bình minh, ánh nắng dịu dàng bám sát vào đường chân trời mảnh mai, ánh nắng vàng nhạt thấm vào mây trôi, tuôn ra những vệt vàng xuyên qua đất trời bao la, soi sáng dãy núi cánh đồng bát ngát như cầu vồng.

Lòng Đàm Mặc bỗng dâng lên một  hồi nhiệt huyết và lòng dũng cảm.

“Những đám mây này không đẹp sao? Tạ Vân Dương, Tạ Vân Viễn không được sao? Hy vọng các con như mây, thay đổi thất thường, tự do tùy tâm. Có thể vạn mã lao nhanh khí nuốt núi sông, cũng có thể bình yên tự đắc trời quang xa xưa. Chỗ nào mà không hay chứ?”

Đàm Mặc che miệng, vừa cười vừa chảy nước mắt.

Hóa ra, bọn họ cũng không phải không có tên.

Từ khi Tạ Lan Băng cùng Lăng Dụ biết bọn họ tồn tại đã nghĩ đến tên của bọn họ.

Video đến đây là kết thúc.

Đàm Mặc không khỏi tua đi tua lại, cho đến khi cửa phòng y tế mở ra, bác sĩ điều trị bước ra.

“Là Đội phó Đàm sao?”

“Đúng vậy! Là tôi!” Đàm Mặc lập tức đứng lên, trong lòng thắt lại.

“Theo hệ thống thì việc điều trị của Đội trưởng Lạc sẽ được giữ bí mật, nhưng Thành Trung Tâm đồng ý chúng tôi có thể thông báo cho cậu.” Bác sĩ điều trị nói.

Đàm Mặc gật đầu, nghĩ ông nhanh nói đi!

“Thân thể của đội trưởng Lạc không có vấn đề gì, dù là ở cấp độ tế bào hay cấp độ não. Hơn nữa, khả năng phục hồi tế bào hiện tại của cậu ấy rất mạnh, gấp mấy lần dung hợp giả thông thường.”

“Vậy…… sao anh ấy vẫn chưa tỉnh lại?” Đàm Mặc khó hiểu hỏi.

“Hầu hết quá trình sửa chữa của cơ thể xảy ra trong khi ngủ.”

Nói tới đây, Đàm Mặc không hiểu Lạc Khinh Vân đang ngủ thì thật là ngu ngốc.

Bác sĩ điều trị ra hiệu cho Đàm Mặc có thể vào gặp Lạc Khinh Vân: “Tôi vẫn cần báo cáo tình hình của Đội trưởng Lạc cho Hồi Tháp. Đội phó Đàm, xin tự nhiên.”

Đàm Mặc chạy vào phòng y tế hai ba bước liền nhìn thấy Lạc Khinh Vân đang nằm trên giường bệnh truyền dịch.

Trong chất lỏng có vô số hạt màu vàng nhạt, hẳn là dung dịch dinh dưỡng được chuẩn bị từ kho mẫu vật chai Klein của Thành Trung Tâm.

Đàm Mặc ngồi xuống bên cạnh, vốn là muốn “lợi dụng lúc bệnh tật giết chết anh” bằng cách véo thật mạnh để trả thù đã làm cậu đã lo lắng nhiều như vậy. Nhưng khi nhìn thấy tên này nằm im lặng, cậu chợt cảm thấy có chút thương tiếc.

Đàm Mặc tựa lưng vào ghế, lạnh lùng nói: “Đúng là đẹp trai dễ dàng được ưu ái sao?”

Không biết có phải là ảo giác hay không, luôn cảm thấy Lạc Khinh Vân dễ nhìn hơn trước.

Người bệnh nhan khống Đàm Mặc vẫn có chút thói hư tật xấu, như là có mới nới cũ, kỳ hạn thẩm mỹ dài nhất của cậu đại khái chính là Lý Triết Phong, có buff thanh mai trúc mã thêm vào, hơn nữa mỹ mạo của Lý Triết Phong từ thiếu niên đến thành niên vẫn luôn thăng cấp.

Nhưng lần đầu tiên Đàm Mặc nhìn thấy Lạc Khinh Vân, anh đã tới đỉnh, cực hạn ba tháng của Đàm Mặc cũng qua, nhưng bây giờ Đàm Mặc phát hiện Lạc Khinh Vân hình như phát dục lần thứ hai.

Đàm Mặc đến gần đối phương, dùng đốt ngón tay nắm lấy lông mi của Lạc Khinh Vân, nhẹ nhàng nhấc lên, “Này anh, trước đây lông mi của anh có trông đẹp thế này không?”

Mịn, mềm còn khá dài.

Khác hoàn toàn với thái độ lúc cứng rắn của anh chàng này.

Lạc Khinh Vân ngủ say, điện tâm đồ dao động không hề thay đổi.

Điều này càng làm cho Đàm Mặc lớn mật lên, đốt ngón tay dọc theo hình dáng gương mặt Lạc Khinh Vân, đi vào đường cằm, nhẹ nhàng gãi, “Nếu không chờ sau khi về hưu, em mở một cửa hàng nha? Để anh gác vợt xuống biển, tính giờ…… A, không đúng, tính phút, rồi tổ chức đấu giá.”

Đầu ngón tay của Đàm Mặc chạm đến hầu kết của Lạc Khinh Vân và nhẹ nhàng gãi nó như bóp cò.

“Hơn nữa công việc đó chắc phải trăm năm khó gặp, làm cả đêm cũng không có vấn đề gì! Rất nhanh là em có thể phú khả địch quốc!”

Lạc Khinh Vân đột nhiên mở mắt ra, nắm chặt ngón tay của Đàm Mặc, giọng buồn cười có chút trách móc nói: “Sao em không để Lý Triết Phong xuống biển?”

Thật ra Đàm Mặc đã biết tên này tỉnh lại từ khi cậu nghịch lông mi của Lạc Khinh Vân.

Cậu cười khẩy đáp: “A Triết đẹp là đẹp, nhưng thật đáng tiếc hoa hồng có gai xem được không sờ được, cậu ấy sẽ bị khiếu nại, em lại phải đền tiền!”

“Vậy anh có thể xem, có thể sờ soạng sao?” Lạc Khinh Vân hỏi lại.

“Đó là……”

Còn chưa nói xong, Lạc Khinh Vân bỗng nhiên đứng dậy bóp lấy eo Đàm Mặc, trực tiếp nhấc cậu lên khỏi ghế, giây tiếp theo Đàm Mặc cũng đã ngồi ở trên giường, hai đùi đặt bên người Lạc Khinh Vân.

“Đó là cái gì?” Lạc Khinh Vân hỏi.

“Em tùy tiện xem, tùy tiện sờ.” Đàm Mặc trả lời.

Lạc Khinh Vân lại hỏi: “Vậy khách hàng, em có vừa lòng không?”

Đàm Mặc muốn bẻ tay Lạc Khinh Vân ra, cũng không biết tên này lấy sức đâu ra lớn thế, cả một ngón cũng không bẻ được.

“Vừa lòng! Vừa lòng! Cực kì vừa lòng! Cho anh năm sao khen ngợi!” Đàm Mặc tươi cười thật lớn, làm bộ như tiêu tiền vui sướng.

“Xin hỏi khách hàng hiện tại có muốn tiêu tiền không? Cho em chiết khấu nha.” Lạc Khinh Vân nâng Đàm Mặc lên, đến gần cậu hơn.

“Bây giờ em đã khánh kiệt không có tiền để tiêu. Hay em tìm cho anh những khách hàng khác nhé? Em chắc chắn anh sẽ có nhiều tiền hơn lại ít rắc rối hơn!”

“Nhưng lần trước ngài còn chưa kết toán xong.” Lạc Khinh Vân nghiêm túc nói.

Đàm Mặc không muốn tiếp tục diễn với tên này liền ấn mạnh vào mặt anh: “Kết toán cái đầu anh! Tiền của anh là tiền của em! Bỏ túi bên trái vào túi bên phải có thú vị không?”

Lời tiếp theo của Lạc Khinh Vân thiếu chút nữa làm Đàm Mặc phun ra.

“Em là đồ ma quỷ, ngủ anh không nói, còn muốn tham tiền của anh. Em rốt cuộc có lương tâm không?”

Đặc biệt giọng điệu trầm thấp trìu mến này khiến lòng người run lên khi đọc lại những câu thoại trong phim cẩu huyết cách đây ba mươi năm.

Chắc chắn là vì anh có khuôn mặt đẹp!

“Lương tâm của em đã sớm bị chó ăn.” Đàm Mặc vỗ vỗ tay Lạc Khinh Vân, “Đội trưởng Lạc, đủ rồi. Diễn nữa cũng không lấy được Nobel.”

“Em nói là Oscar hả? Nobel là người như mẹ em hoặc là Giáo sư Hà mới có tư cách, em đừng cất nhắc anh.”

Nhìn Lạc Khinh Vân tỉnh lại việc đầu tiên là bần thúi với mình, trái tim lo lắng của Đàm Mặc cuối cùng cũng thả lỏng.

Lạc Khinh Vân không chịu buông tay, vậy không buông tay đi.

Đàm Mặc bỗng nhiên bò xuống, ôm chặt anh.

“Đây là…… Làm sao vậy?” Lạc Khinh Vân buông eo Đàm Mặc ra rồi cũng ôm cậu.

“Em hỏi anh, hai tên ‘ Tạ Vân Dương ’ cùng ‘ Tạ Vân Viễn ’ cái nào nghe hay hơn?”

Lạc Khinh Vân cau mày, “Là sao, em muốn đổi tên? Anh thích tên ‘ Đàm Mặc ’ hơn.”

“Em không thay đổi đâu. Nhưng cha già trong video nói đây là tên ổng đặt cho hai đứa nhỏ. Em phải chiếm cái em thích trước, cái khác thì cho đứa ‘cuồng phá hoại’ kia!”

Lạc Khinh Vân rũ mắt xuống, chỉ nhìn thấy đôi tai của Đàm Mặc.

“Vậy Tạ Vân Dương đi, nghe có vẻ thoải mái và tự do. Còn ‘Vân Viễn’, nghe u sầu, cuối cùng sẽ tiêu tan.”

“Được rồi, vậy từ nay về sau, Tạ Vân Dương là tên của em, Tạ Vân Viễn là của ‘anh ta’.” Đàm Mặc đột nhiên ngồi dậy, sau đó kéo Lạc Khinh Vân, “Anh không sao thì đứng dậy đi, đừng để người khác lo lắng.”

Lạc Khinh Vân nghiêng đầu, cười hỏi: “Vậy em còn muốn anh treo biển hành nghề xuống biển không?”

Đàm Mặc nghĩ nghĩ, “Xem tiền tiết kiệm cùng tiền hưu của anh sau này có bao nhiêu đi. Nếu không đủ thì anh cũng chỉ có thể xuống biển.”

Lạc Khinh Vân vẫn nằm bất động, Đàm Mặc đành phải thỏa hiệp, “Cho dù anh xuống biển thì khách hàng cũng chỉ có mình em, được chưa?”

“Miễn cưỡng chấp nhận.” Lạc Khinh Vân bỗng nhiên ngồi dậy, nâng chân Đàm Mặc, nhấc cậu lên thả qua bên cạnh.

Đàm Mặc cảm thấy lòng tự trọng của mình bị làm nhục, đối với Lạc Khinh Vân cậu chẳng có chút trọng lượng nào sao?

Khi họ rời khỏi phòng bệnh nhân viên y tế đã đến ngăn họ lại, nhưng họ không ngờ Âu Dương Thành cùng Hà Ánh Chi đều tới, bọn họ đang xem báo cáo y tế của Lạc Khinh Vân đều cho rằng Lạc Khinh Vân đã không còn vấn đề gì, có thể rời đi.

Ngồi trên chiếc xe chuyện dụng đi đến Hôi tháp thành phố Bắc Thần, Âu Dương Thành thẳng thắn kể cho họ nghe tình hình hiện tại.

“Trong mấy tiếng Đội trưởng Lạc nghỉ ngơi, vệ tinh đã quét và phân tích sự phân bố năng lượng Kepler toàn cầu. Hiện tại, hơn 45% thế giới sinh thái thuộc về nguồn gốc năng lượng Kepler. Tình hình so sánh với trước đây lạc quan hơn rất nhiều.”

“Nhưng tôi sợ mẹ tôi chịu không nổi nữa, tôi không muốn bà tiếp tục chịu đựng sự tra tấn trong căn cứ Linh Hào.”

Còn sót lại nửa câu cậu không nói, Tạ Lan Băng đã chờ đợi Lăng Dụ rất nhiều năm, không biết khi nào mới gặp lại.

“Đây là điều tôi muốn nói – Thành Trung Tâm đã triển khai để phát động phản công căn cứ Linh Hào. Trong nửa giờ nữa sẽ có phi hành khí bay đến căn cứ Linh Hào, tất cả tinh anh sẽ tập trung tại căn cứ Linh Hào.”

Đàm Mặc sửng sốt, lần trước tới Thành Trung Tâm là cậu vừa mới tốt nghiệp Hôi Tháp, đến đó tiếp nhận đánh giá xếp hạng của Inspector.

Hà Ánh Chi cũng nói: “Thành Trung Tâm đã biết rất rõ tình hình của con. Con không cần phải lo lắng về việc họ nhốt con ở đó, bởi vì bây giờ không có thế lực nào có thể ngăn cản con làm những gì con muốn làm.”

Một nửa thể sinh mệnh Kepler trên thế giới đều cộng cảm với Đàm Mặc, càng không cần phải nói lúc này đã có hơn nửa dung hợp giả kết nối với nguồn gốc năng lượng.

Từ trình độ này mà nói, thế lực của Đàm Mặc còn lớn mạnh hơn Thành Trung Tâm.

“Hiện tại Thành Trung Tâm, đối với hai người mà nói chỉ là một đầu mối then chốt mà thôi. Bao gồm Khương Hoài Oanh tập đoàn Thâm Trụ cũng sẽ đi.”
Bình Luận (0)
Comment