Anh Ấy Luôn Hỏi Tôi Đề Bài Toi Mạng

Chương 105

“Đã hiểu.” Lạc Khinh Vân nhíu chặt mày, hít một hơi thật sâu.

Điều này có nghĩa là sẽ vào Thành Trung Tâm không lâu lắm rồi họ phải nhanh chóng chạy đến căn cứ Linh Hào.

Đội bay của họ xuyên qua các đám mây và hạ cánh xuống Hôi Tháp Thành Trung Tâm.

Lúc trước đào tạo ở Hôi Tháp, hoàn thành bài kiểm tra cuối của Inspector là tiến hành tại cơ sở thực địa cấp trung ương. Lúc ấy cậu đã thảo luận với Lý Triết Phong tại sao từ căn cứ tiền tuyến không nhìn thấy Hôi Tháp Thành Trung Tâm. Hôi Tháp ở mỗi thành phố đều là tâm điểm trong tầm nhìn của thành phố, là tồn tại có thể nhìn thấy ngay khi người khác nhìn lên.

Đàm Mặc nhìn qua cửa sổ và lần đầu tiên nhìn thấy toàn bộ Hôi Tháp Thành Trung Tâm.

Nó khác với Hôi Tháp ở thành phố Ngân Loan và Bắc Thần, cũng không phải tòa nhà cao ngất trong mây mà giống như một pháo đài khép kín ở trung tâm thành phố.

Lúc Đàm Mặc đào tạo ở Hôi Tháp đã từng nghe qua một truyền thuyết, đó chính là Hôi Tháp Thành Trung Tâm kỳ thật là một phi thuyền vũ trụ.

Khi hệ sinh thái Kepler cơ hóa thực sự chiếm lĩnh địa cầu, con tàu vũ trụ này sẽ cất cánh bay vòng quanh để bảo vệ ngọn lửa cuối cùng của loài người. Đây cũng là nguyên nhân tại sao giới tinh hoa khoa học công nghệ thế giới đều tiến hành nghiên cứu tại thành phố này, một khi nhân loại từ bỏ địa cầu thì không cần thu thập nữa, họ chỉ cần đưa tất cả mọi người trong Hôi Tháp Thành Trung Tâm đi.

Nhưng Đàm Mặc không có ý định tìm hiểu xem điều này có đúng hay không, cậu cần tìm một nơi yên tĩnh, không bị quấy rầy để cộng cảm với các sinh vật Kepler.

Thiếu một sinh vật cơ hóa biến thành một bộ phận của thể khảm hợp, mẹ cậu sẽ thêm một hy vọng sống sót.

Trong lòng cậu nặng trĩu, cậu vẫn nhớ tới cảm giác bị sen tịnh đế nuốt chửng, giãy dụa, bất lực, sợ hãi bị nuốt chửng. Nhưng Lăng Dụ vẫn kiên trì trong tình trạng này hơn 20 năm.

Nắm đấm của cậu bị siết chặt đến mức các đốt ngón tay trở nên trắng bệch.

Thành Trung Tâm phồn hoa thịnh vượng hơn bất kỳ thành phố nào khác, với các tòa nhà chọc trời ở khắp mọi nơi, cầu vượt và các cơ sở hạ tầng khác vẫn duy trì được mức độ như trước khi trái đất bị sinh vật Kepler xâm chiếm. Trên bầu trời, có máy bay tuần tra và máy bay không người lái bay giữa các tòa nhà thành phố thực hiện quét sinh trắc học mọi lúc trong khi đi qua.

Đó là trung tâm của nền văn minh nhân loại.

Trong mắt Đàm Mặc, đó chỉ là một đống thép và bê tông vô cảm.

Họ đáp xuống bãi đáp của Hôi Tháp Thành trung tâm, bãi đáp giống như một bàn tay dang ra, rất lớn và được gia cố theo cách đặc biệt.

Sau khi dừng lại, một chiếc xe buýt đưa đón đặc biệt đã đến lối vào phi hành khí.

Đoàn người bước ra, người đến đón bọn họ chính là một dung hợp giả, anh ta đeo mắt kính đặc thù, không thể nhìn thấy kính, trên cổ đeo thẻ công tác, chứng tỏ là giám sát nghiên cứu cấp cao, tên là Lữ Dực. Anh ta khẽ gật đầu về phía Hà Ánh Chi.

“Phòng hội nghị số 1 ở Thành Trung Tâm đã được chuẩn bị sẵn sàng. Nửa giờ sau khi cuộc họp triển khai kết thúc, chiến dịch sẽ bắt đầu.” Lữ Dực nhìn Đàm Mặc, bình thản nói: “Đội phó Đàm, cậu càng lo lắng thì càng dễ mắc sai lầm. Hơn nữa, hiệu suất của Thành Trung Tâm và thậm chí toàn bộ Hôi Tháp cao hơn cậu nghĩ rất nhiều. Đừng quên nội dung đào tạo của cậu trong Hôi Tháp. Một trong số đó là luôn luôn là chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng.”

Đàm Mặc hít sâu một hơi, hơi ấm trên mu bàn tay truyền đến từ một bàn tay khác, là Lạc Khinh Vân.

Lạc Khinh Vân nhẹ giọng nói: “Là thật.”

“Cái gì là thật?” Đàm Mặc nhìn vào mắt Lạc Khinh Vân.

Nếu nói cô độc, phản bội, sinh tử nháy mắt cùng với mất đi, Lạc Khinh Vân trải qua còn nhiều hơn Đàm Mặc, nhưng giờ phút này này đôi mắt lại tràn ngập bình tĩnh cùng thong dong, khiến trái tim nóng nảy lo âu của Đàm Mặc bình thản lại.

“Hôi Tháp Thành trung tâm là một phi thuyền vũ trụ, có thể đốt lửa bất cứ lúc nào, mang theo tinh anh nhân loại rời khỏi địa cầu.” Lạc Khinh Vân nói.

“Ồ…… Xem ra công tác bảo mật của Thành Trung Tâm không được. Gần như mỗi học viên Hôi Tháp đều nghe qua truyền thuyết này rồi.” Đàm Mặc cười cười.

Lúc này, xe đưa đón đã đi vào bên trong Hôi Tháp Thành trung tâm.

Nơi này hoàn toàn không có cảnh tượng phồn hoa, chỉ có chức năng mạnh mẽ được hiển thị trong một không gian hạn chế, thậm chí còn có cảm giác gò bó và chật chội.

Lữ Dực đưa bọn họ tới cửa phòng hội nghị, nói: “Những người khác đã đến, trong đó có người của Tập đoàn Thâm Trụ.”

Sau khi đám người Đàm Mặc đi xuống, Hà Ánh Chi lại phải đến phòng thí nghiệm nghiên cứu của mình, ông đã rời xa Thành Trung Tâm quá lâu, rất nhiều thành quả nghiên cứu quan trọng lần này không thể giữ bí mật được, nhất định phải thông báo cho mọi người có tham dự tác chiến.

Nếu toàn thể nhân loại cùng tiến cùng lùi, thì không nên có bí mật nào nữa.

Hạ Lang định đi cùng Hà Ánh Chi, Hà Ánh Chi vỗ vai ông, nghiêm túc nói: “Nhiệm vụ của anh không còn là bảo vệ em nữa. Đi họp triển khai đi.”

Lữ Dực mỉm cười nói: “Tôi sẽ dẫn Giáo sư Hà và trưởng phòng Lục cùng đến.”

Xe đưa đón tiếp tục chạy với tốc độ cao trong lối đi và nhanh chóng biến mất ở cuối lối đi.

Cánh cửa trước mặt mở ra, Đàm Mặc bị hình ảnh trước mắt làm cho sửng sốt.

Phòng họp này có hình tròn, chính giữa phòng họp là một bức ảnh thực tế ảo khổng lồ, cho phép quan sát được tình hình của căn cứ Linh Hào 360 độ.

Quay chung quanh bức ảnh thực tế ảo là nhóm dung hợp giả đã ngồi vào chỗ, vẻ mặt nghiêm nghị, họ đều là những tinh hoa được điều động từ nhiều nơi khác nhau.

Những chiếc ghế này giống như những chiếc ô, khi cuộc họp kết thúc, tất cả các ghế sẽ được thu gọn theo chiều dọc, toàn bộ phòng họp sẽ được nén lại theo kích thước của một lối đi thang máy – đây là nguyên tắc tận dụng tối đa không gian trong khu vực Thành Trung Tâm.

Đàm Mặc và Lạc Khinh Vân đi vào, nghiêng người đi vào giữa phòng họp. Đàm Mặc cảm nhận được những ánh mắt từ bốn phía, kể cả tò mò, nhìn kỹ, kích động cùng sùng bái.

Đàm Mặc biết rằng hầu hết họ đều được kết nối với nguồn gốc năng lượng và có thể đồng cảm với nhau.

Đây là cách giao tiếp trong im lặng, sau một lúc cộng cảm, mọi nghi ngờ đều tan biến, Đàm Mặc gật đầu với họ, họ mỉm cười hoặc nhìn cậu với vẻ tán thành.

Khương Hoài Oanh ngồi cách Đàm Mặc không xa, khẽ gật đầu.

Một người đàn ông mặc tây trang cực kì giống Cảnh Kính Nhu đi tới trước mặt bọn họ.

Ông mặc bộ vest ba mảnh tiêu chuẩn, áo sơ mi trắng làm nền, cổ áo sơ mi gấp phẳng, tóc mai đã trắng, trông ông đã gần bảy mươi nhưng lại tinh thần quắc thước, trong ánh mắt có ánh sáng bình tĩnh mà cơ trí.

“Chào mọi người, tôi là người phụ trách Hôi Tháp Thành trung tâm tân nhiệm Lăng Hậu. Ở đây tôi sẽ không đi sâu vào chi tiết và những điều vớ vẩn. Xin mọi người lên tinh thần và đừng bỏ lỡ một lời nào.”

Không khí tại hiện trường trở nên căng thẳng hơn.

Đàm Mặc sửng sốt, nhỏ giọng nói: “Hình như không giống em tưởng tượng.”

Vì những trải nghiệm thời thơ ấu của Lạc Khinh Vân, Đàm Mặc không có chút hảo cảm nào với  Hôi Tháp Thành trung tâm. Trong mắt cậu thì người ở Thành Trung Tâm hoặc là tràn đầy thói quan liêu, hoặc là máy móc lạnh băng vì bảo đảm “Nhân loại có thể tồn tại tiếp”.

Nhưng Lăng Hậu trước mắt này, tên nghe thì quen tai, phong cách hành sự gọn gàng dứt khoát.

Lạc Khinh Vân nhíu mày, trả lời: “Đó là ông ngoại em.”

Lúc đó, Đàm Mặc khiếp sợ.

“Cái gì? Ông ấy là ông ngoại em? Em còn tưởng rằng…… em còn tưởng rằng……”

Trong khoảng thời gian ngắn Đàm Mặc hoàn toàn không nói ra lời.

Mà Lăng Hậu thực hiển nhiên thấy được vẻ mặt Đàm Mặc, ông hơi ho khan một tiếng,  hấp dẫn sự chú ý của mọi người có mặt.

“Được rồi, vì người chủ chốt của chiến dịch này……” Lăng Hậu nâng cánh tay lên chỉ hướng Đàm Mặc, “Có thể chuyên tâm nghe tôi phân tích nhiệm vụ, tôi dùng 30 giây giới thiệu bản thân một chút. Tôi là Lăng Hậu, tôi đã sống dưới danh nghĩa của con gái tôi Lăng Dụ. Đồng dạng là một nhà nghiên cứu, hướng nghiên cứu của tôi là công nghệ hàng không vũ trụ. Tôi đã phản đối sự thèm muốn của nhân loại đối với Kepler 22b kể từ hơn 30 năm trước. Tuy nhiên không có tác dụng quỷ gì. Sau đó hướng nghiên cứu của tôi là thiết kế và xây dựng Hôi Tháp Thành trung tâm. Thật xin lỗi vì trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học, tôi không nổi bật và nổi tiếng như con gái tôi. Tôi cũng xin lỗi vì thân là một kỹ thuật viên hàng không vũ trụ, thời gian bảo mật của tôi kéo dài ba mươi năm, tôi không thể làm gì cho con gái mình. Càng thêm xin lỗi, ba tháng trước tôi mới đánh bại được hết những người cạnh tranh, trở thành người phụ trách Hôi Tháp.”

Mỗi một câu của Lăng Hậu đều làm Đàm Mặc khiếp sợ.

Ba tháng trước? Thảo nào đoạn thời gian gần đây tác phong hành sự của Thành Trung Tâm khác dĩ vãng.

Ngay cả hoạt động tạm thời được tổ chức này cũng không thể chu đáo mọi mặt được, nếu như trước đó Thành Trung Tâm không thảo luận và chuẩn bị từ ba đến năm tháng thì sẽ không ra tay, nhưng bây giờ thì nói làm liền làm!

Xem ra đây là tác phong của Lăng Hậu.

“Đám nhóc con, tôi biết các cậu đang lo lắng hành động vội vàng như vậy sẽ không để các cậu đi chịu chết hết.” Lăng Hậu buông tay, “Tôi cũng không biết. Dù sao nếu các cậu thất bại, nhân loại cũng đi đến cuối. Cho nên đừng áp lực như thế, tôi thậm chí sẽ không mong đợi những nhân loại còn lại có thể sống lâu hơn mấy cậu vài ngày.”

Nghe đến đó, Trần Cửu thiếu chút nữa bị sặc: “Đm? Nói trắng ra thế à?”

Đàm Mặc lại nhếch khóe miệng, “Nhưng tôi thích trắng ra như vậy.”

Lăng Hậu đối diện ánh mắt Đàm Mặc, mỉm cười nhẹ nhàng.

“Theo tôi, với trình độ khoa học công nghệ và khả năng huy động vật tư của nhân loại hiện nay, việc làm trong ba giờ và việc làm trong ba, năm ngày, thậm chí ba, năm tháng sau sẽ không có nhiều khác biệt. Hơn nữa sau ba, năm ngày hoặc ba, năm tháng, con quái vật to lớn này sẽ khó đối phó hơn bây giờ, phải nói rằng có lẽ không cần phải đối phó, chúng ta chỉ cần nằm xuống là được.” Lăng Hậu chỉ vào hình ảnh thực tế ảo phía sau ông.

Mức độ cơ hóa của nó còn nghiêm trọng hơn những gì đã thấy khi Đàm Mặc cộng cảm cùng Lăng Dụ.

Đặc tính của các sinh vật cơ hóa đan xen lẫn nhau, các sinh vật như Ma Quỷ Đằng, đằng xà, Li Vẫn ở tầng ngoài đan xen vào nhau, Hồ Cấm mọc ra từ vết nứt, khi chúng không cảm nhận được sự tấn công thì tất cả đều đóng chặt, nhưng chỉ cần có kẻ thù đến gần, nó sẽ đột nhiên nở hoa và phun ra quỳnh tương. Trên phần eo của thể khảm hợp có vài Hồng Vực đôi mắt kép đang xoay tròn, nhưng cơ thể lại nằm ở phía dưới của thể khảm hợp như để gia cố, giữa đầu và cơ thể có vô số sợi dây thần kinh, và giữa các dây thần kinh là những sinh vật Kepler khác lung tung rối loạn.

“Cơm tôi ăn ba năm trước còn phải nhổ ra.” Trần Cửu nói.

Lăng Hậu lấy ra bản quét khoảng một phần ba bên trong thể khảm hợp, năng lượng cơ hóa còn dày đặc hơn cây Phù Tang lúc trước, hơn nữa hình thái sinh học không còn nhìn thấy được.

“Nó bây giờ là một căn bệnh ung thư lớn đang phát triển trên hành tinh của chúng ta. Nó sẽ hút hết sức sống của toàn bộ hành tinh chúng ta. Nó phải bị cắt bỏ. Nếu bây giờ động dao thì nó sẽ bị cắt sạch nhưng sẽ nguyên khí đại thương, Nếu trì hoãn mấy tiếng nữa thì sẽ bệnh đến giai đoạn cuối.” Chu Tự Bạch nói.

Lý Triết Phong nói: “Từ phân tích hình ảnh thực tế ảo này, chúng ta không tìm thấy bất kỳ sơ hở nào để tấn công và xâm nhập. Cho dù đến gần nó cũng sẽ bị các sinh vật hung hãn khác nhau xé nát, bất kể là ở trên không hay trên mặt đất, nó có ý thức tự chủ mạnh mẽ. Giáo sư Hà ở đâu? Tại sao ông ấy vẫn chưa đến?”

Hà Ánh Chi là chuyên gia sinh vật học Kepler đỉnh cấp, lẽ ra ông là người phân tích cửa đột phá.

Lúc này, Đàm Mặc và Lạc Khinh Vân đồng thời cảm thấy bất an mãnh liệt.

“Đi —— đi tìm Giáo sư Hà! Có khả năng ông ấy đã xảy ra chuyện!” Đàm Mặc bỗng nhiên đứng dậy.

Đôi mắt của Lạc Khinh Vân đột nhiên sáng lên với ánh sáng vàng mạnh mẽ, anh đột nhiên giải phóng năng lượng Kepler, xuyên qua những bức tường kim loại nặng của Thành Trung Tâm, mở ra trạng thái săn bắt.

“Sao lại thế này?”

“Xảy ra chuyện gì?”

Mọi người lâm vào nghi hoặc, Lăng Hậu chợt nhận ra điều gì đó, lập tức báo động.

“Những người gần giáo sư Hà Ánh Chi hoả tốc chạy tới cứu viện!”

Lý Triết Phong kéo Chu Tự Bạch nói: “Giáo sư Hà đã xảy ra chuyện! Chúng ta đi!”

Họ lao tới nhanh nhất có thể.

Sau lưng Đàm Mặc đổ một tầng mồ hôi lạnh, lông tóc dựng đứng.

Lúc này, trong phòng nghiên cứu của Hà Ánh Chi, máu đỏ chảy khắp nơi như một chai Klein đang nở rộ.

Hà Ánh Chi nghiến răng nghiến lợi, còn Lục Dĩnh thì đang dựa vào tường, toàn thân lỗ chỗ máu, hô hấp đang suy kiệt, tay phải vẫn nắm chặt khẩu súng.

Hà Ánh Chi đã hoàn toàn luống cuống, ông lớn tiếng gọi tên Lục Dĩnh, luống cuống tay chân ấn lên miệng vết thương xuất huyết của bà, giữ một bên còn một bên vẫn đang chảy máu ồ ạt.

Không thể ngăn được, hoàn toàn không thể ngăn được.

“Lục Dĩnh…… Thực xin lỗi! Cậu kiên trì một chút! Lại kiên trì một chút nữa đội y tế liền tới rồi! Tôi vừa tiêm thuốc cầm máu cho cậu! Rất nhanh là không còn đổ máu!”

Cách đó không xa có một người đang nằm, chính là Lữ Dực.

Anh ta mở to mắt nhìn về phía Hà Ánh Chi, trên người xuất hiện vô số gai xương, nhưng trước khi những gai xương này kịp mài sắc hoàn toàn, trán anh ta đã bị một viên đạn thuốc bắn trúng.

Lục Dĩnh nhìn Hà Ánh Chi, trên mặt lộ ra một nụ cười. Bà đã rất rõ ràng thứ chờ đợi bà là cái gì.

“Về sau…… không ai lại che chở cậu nữa…… phải khéo đưa đẩy một chút……” Lục Dĩnh muốn giơ tay chạm vào mặt Hà Ánh Chi, nhưng bà không còn sức lực.

“Tôi không khéo đưa đẩy được! Tôi chính là cái tính tình này! Cậu đã nói tôi không cần nghĩ nhiều gì cả, chỉ cần làm nghiên cứu là được mà! Cậu không thể chết được! Cậu chết rồi sau này tôi làm sao? Tôi chỉ biết làm nghiên cứu, không biết giao tiếp với mọi người!”

Trên mặt, ngực Hà Ánh Chi đều là máu.

Lúc này cửa phòng nghiên cứu mở, Đàm Mặc cùng Lạc Khinh Vân vọt vào.

Khi nhìn thấy vết máu lớn trên mặt đất, Đàm Mặc lảo đảo một lúc, Lạc Khinh Vân đã giữ vững cậu.

“Không phải Giáo sư Hà.”

Hà Ánh Chi nghe được âm thanh, xoay người lại, đầy mặt đều là nước mắt.

“Cứu cậu ấy! Xin hai đứa cứu cậu ấy! Cậu ấy vì bảo vệ ta mới như vậy…… chảy thật nhiều thật nhiều máu…… Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ!”

Khi Lạc Khinh Vân đi đến cạnh Hà Ánh Chi, nhìn thấy chính là Lục Dĩnh dựa vào tường, ngơ ngẩn.

“Lục……dì Lục……”

Lục Dĩnh đã tiến vào trạng thái hơi thở mong manh, bà cố sức mỉm cười.

Bà vốn cho rằng Lạc Khinh Vân nhìn thấy bà thế này cũng không sẽ kinh ngạc, dù sao anh cũng không có nhiều cảm xúc của nhân loại, ngay cả khi bà trở thành người giám hộ của anh sau khi  Lương Ấu Khiết hi sinh vì nhiệm vụ thì cũng chỉ là giúp anh ký tên mỗi lần làm nhiệm vụ thôi.

Nhưng đôi mắt hơi run rẩy và hơi thở trì trệ khiến Lục Dĩnh cảm thấy đời này cuối cùng cũng xứng đáng.

Bởi vì mỗi lần Lạc Khinh Vân đi làm nhiệm vụ, bà đều lo lắng hãi hùng cho anh. Bà chưa từng có cơ hội sinh con, nhưng Lạc Khinh Vân mới là vướng bận lớn nhất của bà.

Lúc này Chu Tự Bạch tới, thân là nhân viên y tế, cậu bình tĩnh hơn người khác.

“Giáo sư Hà xin tránh ra, tôi tới!” Chu Tự Bạch quỳ gối cạnh Lục Dĩnh, giải phóng một lượng lớn sợi dây thần kinh đi vào cơ thể của Lục Dĩnh, bắt đầu nhanh chóng chữa trị các mạch máu và nội tạng bị tổn thương của bà.

Đàm Mặc đỡ Hà Ánh Chi đứng dậy, bả vai ông run rẩy lợi hại.

“Xảy ra chuyện gì?” Đàm Mặc liếc nhìn Lữ Dực đang nằm trên mặt đất, “Đây là Lữ Dực làm sao?”

Hà Ánh Chi dùng sức gật đầu, “Ta cũng không biết sao lại thế này…… Ta cùng Lục Dĩnh đang sửa sang lại tư liệu nghiên cứu, muốn cùng các con thảo luận cách tiêu diệt thể khảm hợp …… Lữ Dực bỗng nhiên đến gần chúng ta. Lục Dĩnh…… Lục Dĩnh……”

Bởi vì Hà Ánh Chi quá kích động nên não bộ của ông không thể điều khiển ông nói hoàn chỉnh, giờ đây ngoại trừ run rẩy và rơi nước mắt, ông không nói được gì.

“ Dì Lục đẩy chú ra, sau đó bị gai xương trên người Lữ Dực đâm trúng sao?” Đàm Mặc hỏi.

Hà Ánh Chi gật mạnh đầu.

“Sau đó khi năng lượng Kepler của Lạc Khinh Vân bắt giữ được Lữ Dực, dì Lục nhân cơ hội bắn trúng anh ta?” Đàm Mặc lại hỏi.

Hà Ánh Chi tiếp tục gật đầu, chỉ có thể dùng khẩu hình không ngừng lặp lại một câu: “Cứu cậu ấy…… Cứu cậu ấy……”

Từ căn cứ Linh Hào tìm được đường sống trong chỗ chết, Hà Ánh Chi đã trải qua rất nhiều lần đồng nghiệp và bạn bè hy sinh.

Hơn 20 năm sau đó, ngoài Hạ Lang chính là Lục Dĩnh xử lý hết thảy mọi việc cho ông, có lẽ Hà Ánh Chi chưa từng bày tỏ điều đó với Lục Dĩnh nhưng tình nghĩa giữa hai người rất sâu, căn bản không phải hai chữ “Cảm ơn” có thể biểu đạt.

Đó là cảm thông, là thấu hiểu, là hỗ trợ, là tín nhiệm.

Chu Tự Bạch đã giải phẫu xong, cậu nhìn Lạc Khinh Vân, khẽ lắc đầu.

Cậu có thể cầm máu cho Lục Dĩnh nhưng không ngăn được tổn thương nội tạng và suy kiệt do mất máu quá nhiều, dù đã bắt đầu truyền máu cho Lục Dĩnh nhưng bà không kiên trì được lâu nữa.

Cổ họng Lạc Khinh Vân giật giật, anh nửa cúi người xuống trước mặt Lục Dĩnh, nắm lấy tay bà.

“Dì Lục, con có thể giúp gì khác cho dì không?”

Lục Dĩnh mỉm cười nhẹ nhàng, không nói gì.

Bà đã từng hy vọng Lạc Khinh Vân có thể đưa Lương Ấu Khiết về, nhưng từ khi bắt đầu cơ hóa toàn diện thì đây là chuyện không thể.

Nước mắt từ khóe mắt Lạc Khinh Vân trượt xuống, rơi xuống vũng máu của Lục Dĩnh dọc theo gò má bà.

Lục Dĩnh vẫn nhìn anh như muốn nhớ rõ diện mạo của anh.

Ta lo lắng vì con, chờ đợi vì con, cũng vô cùng hy vọng con có thể sống cuộc sống bình thường giống những đứa trẻ khác, có người yêu thương con, có những điều con yêu thích làm, sau đó phơi nắng từ từ già đi, an ổn hạnh phúc vượt qua cả đời.

Nhưng …… con chú định là không tầm thường.

Thật sự rất đáng tiếc, không thể thay thế Lương Ấu Khiết bảo vệ con, con của chúng ta.

Ấu Khiết…… em rất muốn gặp lại chị……

Thật sự rất muốn.

Bây giờ em thật lạnh…… nhớ cái ôm của chị quá……

“Lạc Khinh Vân! Anh còn thất thần làm gì! Dùng chai Klein đi! Chỉ có như vậy dì Lục mới có thể gặp lại đội trưởng Lương!”

Đàm Mặc nhắc nhở làm Lạc Khinh Vân nháy mắt bừng tỉnh.

Anh đưa tay ra, trong lòng bàn tay có thứ gì đó đang nhanh chóng lớn lên, một chai Klein màu vàng thành hình, năng lượng Kepler từ cánh hoa lan ra, tiến vào cơ thể Lục Dĩnh, sau đó chai Klein hoàn toàn bao bọc lấy bà.

Những dòng năng lượng nhanh chóng bơi trong cơ thể Lục Dĩnh, trong khoảnh khắc trái tim bà ngừng đập, một bản thể khác dường như xuất hiện sâu trong tâm trí bà.

Có người nắm lấy cổ tay bà, bà quay lại thì nhìn thấy Đàm Mặc.

“Đàm Mặc, ta… không phải đã chết sao?”

“Vật chất mất đi, tinh thần vĩnh tồn. Đây không phải là giá trị tồn tại của Kepler sao?” Đàm Mặc nhìn Lục Dĩnh, “Lạc Khinh Vân dùng chai Klein đồng hóa bà. Nhưng sinh tử là không thể nghịch chuyển, khiến bà có được tinh thần thể Kepler. Tinh thần thể của bà cũng không hoàn chỉnh, không có năng lực sáng tạo thế giới bản ngã cùng khách ngã. Cho nên, đoạn đường cuối cùng này, tôi tới đưa bà đi.” Đàm Mặc nói.

“Đưa ta? Đi nơi nào?” Lục Dĩnh hỏi.

Đàm Mặc mỉm cười, “Còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, tôi chú ý tới chiếc nhẫn trên ngón tay bà, chúng ta đã nói gì không?”

“Hoa có ngày nở lại…… Người có lúc gặp lại.”

Vào lúc đó, sự chờ đợi từ lâu của Lục Dĩnh lại trở nên mãnh liệt.

Tất cả thanh xuân niên thiếu của bà, những mong đợi ngu ngốc, quay trở lại như thời gian quay ngược.

Tựa như bà vẫn còn mười lăm, mười sáu tuổi, xách cặp đi cùng Lương Ấu Khiết về nhà. Bà muốn ăn kem nhưng cổ họng luôn bị viêm, gia đình sợ bà ăn ở ngoài nên không cho tiền tiêu vặt. Lúc này Lương Ấu Khiết sẽ mua một cây kem ốc quế, đưa ra trước mặt bà, để bà ăn phần góc nhọn nhỏ phía trên.

“Dì Lục, nơi này chính là rìa thế giới Kepler của Lạc Khinh Vân. Mà đội trưởng Lương, vẫn luôn thủ ở nơi này.”

Sa mạc trước mặt vô cùng nóng bức, ánh nắng ngạo mạn chiếu xuống mặt đất, gió cát thổi đến mức khiến người ta không thể mở nổi mắt.

Trong đám bụi, một bóng người quen thuộc đang từng bước đi về phía họ.

Cô mặc quần áo ngụy trang, thẳng lưng, dù ngược sáng Lục Dĩnh cũng có thể nhận ra cô.

“A Dĩnh, em đã đến rồi.”

Vào lúc đó, bao năm chờ đợi cuối cùng cũng có câu trả lời.

Lục Dĩnh cuối cùng cũng trở lại trong vòng tay của người đó.
Bình Luận (0)
Comment