Cảm giác bị liên lụy này khiến Đàm Mặc tỉnh táo trong giây lát, cậu lao tới dùng trán đập mạnh vào mũi Lạc Khinh Vân.
“A……”
Lạc Khinh Vân phản ứng nhạy bén thế mà lại không né được cú này, một cơn đau truyền từ xương mũi lên não.
“Ha ha……” Đàm Mặc lảo đảo lui lại hai bước, “Đây là ‘ nuông chiều ’ tôi cho anh đó.”
Lần này cuối cùng cậu cũng trả thù thành công lần Lạc Khinh Vân đánh bất ngờ trong gara.
Có một chiếc xe tới, mở cửa sau lưng Đàm Mặc, nghe thấy tiếng máy móc vào trạm.
Đàm Mặc loạng choạng xoay người sang chỗ khác, lên xe, cửa xe “Răng rắc” một tiếng liền đóng cửa.
Xe đi xa, Lạc Khinh Vân mới hồi thần lại, thấy Đàm Mặc dựa vào cửa sổ xe, giơ một ngón tay với anh.
Vẻ mặt cậu lười biếng, đáy mắt lại mang theo một tia sáng giảo hoạt sau khi âm mưu đã thực hiện được.
Xe đi rồi, Lạc Khinh Vân nhắm mắt lại, cười thật nhẹ.
“Thế mà để cậu đánh lén thành công…… tôi đúng là thả lỏng cảnh giác với cậu rồi.”
Đàm Mặc tựa người vào cửa sổ xe nhìn lại cú húc đầu của mình, cảm thấy trán có hơi đau.
“A…… mũi Lạc Khinh Vân cứng quá……”
Xe lắc lư, trong đầu Đàm Mặc như bị nước lấp đầy, càng ngày càng nặng. Lần tới đi uống rượu với người đội một tiếp thì cậu sẽ là một con chó!
Lúc đầu cậu đếm các điểm dừng, nghĩ rằng mình sẽ xuống xe ở điểm dừng thứ mười hai, nhưng khi đến điểm dừng thứ ba, cậu đã ngủ quên.
Khi xe buýt chậm rãi dừng lại trước Khu quản lý đặc biệt Hôi Tháp, cửa xe mở ra, Lạc Khinh Vân đã sớm tới trước, anh đang đứng ở bến xe buýt hút thuốc, dùng ngón tay vẩy tàn thuốc, anh đã đợi rất lâu.
Anh dập điếu thuốc trên tay rồi lên xe.
Trong xe lúc này đã trống rỗng, chỉ còn lại Đàm Mặc dựa vào cửa sổ xe đang ngủ ngon lành, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng ngáy khe khẽ, giống như một con non vô hại nào đó đang nương tựa vào tổ của nó.
“Chờ một lát, tôi dẫn người xuống xe.” Lạc Khinh Vân nói.
Người tài xế xe buýt nhìn lại Đàm Mặc, phát hiện thanh niên này khá đẹp trai, trai đẹp thời nay cũng có thể gặp nguy hiểm.
“Anh có quan hệ gì với hành khách này?” Người lái xe cảnh giác hỏi.
Những người mặc đồng phục có thể không nhất thiết phải là sĩ quan Hôi Tháp, còn có khả năng là học viên đặc thù, như là mang còng tay, nâng súng linh tinh.
Lạc Khinh Vân một tay bế Đàm Mặc từ chỗ ngồi lên, Đàm Mặc ngửa đầu ra sau, cau mày, cảm thấy rất khó chịu.
“Tôi là đồng đội của cậu ấy.”
Lạc Khinh Vân khiêng Đàm Mặc lên trước một chút, thanh niên 1 mét 8 mấy ít nhất cũng có 6, 70 kg, nhưng trong lồng ngực Lạc Khinh Vân lại nhẹ như lông chim.
Đầu Đàm Mặc tựa vào trong ngực Lạc Khinh Vân, mũi vừa lúc chạm vào nút kim loại trên ngực, cảm giác hơi mát lạnh khiến cậu cảm thấy dễ chịu, liền cọ má vào đó.
Lạc Khinh Vân cười nhẹ, “Cậu là mèo à?”
“Thật là đồng đội hả?” Tài xế xe buýt vẫn là không yên tâm.
Anh đi ngang qua người lái xe, cúi đầu xuống, thiết bị quét sinh trắc học nhận diện tròng mắt anh, hiển thị: đội trưởng đội dã chiến một thành phố Ngân Loan Lạc Khinh Vân.
Người lái xe sửng sốt một chút, sau đó lại nhìn đồng phục của đối phương, kết cấu của bộ đồng phục, vai rộng lưng thẳng, hoàn toàn là một sĩ quan Hôi Tháp chân chính, cấp bậc lại còn rất cao, bỗng sinh ra cảm giác kính sợ.
“Xin lỗi xin lỗi…”
“Không sao. Trai đẹp lúc say rượu thường có chút nguy hiểm, anh tốt nhất nên cẩn thận.”
Lạc Khinh Vân bước vững vàng xuống xe, đi về phía trạm gác trong khu chung cư.
Sau khi đi qua hệ thống nhận dạng sinh trắc học của trạm gác, nhân viên trực ban vừa thấy là Lạc Khinh Vân, phát hiện anh còn ôm một người sao có thể không hiếu kỳ, vì thế nhìn vào camera giám sát tức khắc ngây ngẩn cả người.
Thế mà là cựu đội phó đội hai Đàm Mặc?
Lạc Khinh Vân mang Đàm Mặc về chung cư, đứng ở cửa, anh mới thả Đàm Mặc xuống, đặt tay lên máy quét dấu vân tay.
Ai ngờ lại còn có mật mã.
Lạc Khinh Vân kéo ót Đàm Mặc, nói bên tai cậu, “đội phó Đàm, mật mã chung cư là gì?”
Mí mắt Đàm Mặc giật giật, nhưng vẫn là không hồi thần được, nghiêng đầu tiếp tục ngủ, dựa vào cổ Lạc Khinh Vân mà ngáy nhỏ.
“Đàm Mặc, đêm nay muốn ngủ cùng tôi không?”
Đàm Mặc không có một chút phản ứng.
Lạc Khinh Vân hơi thở dài một hơi, chỉ nghĩ nghiêng mặt nhìn Đàm Mặc, lại không nghĩ rằng gương mặt mình dán vào Đàm Mặc.
Trong lòng anh dâng lên một cảm giác ấm áp dọc theo hàng ngàn dây thần kinh cảm giác trên da, Lạc Khinh Vân không hỏi lại nữa mà ôm cậu dựa vào vai mình, một tay ôm chân Đàm Mặc, ôm cậu lên tựa như ôm em bé ở nhà trẻ.
Anh mở cửa chung cư mình, toàn bộ không gian gọn gàng ngăn nắp, không có bất kỳ đồ đạc thừa thãi nào, ghế sofa cũng màu xanh đậm cùng màu với Hôi Tháp, thậm chí không có một chiếc gối ôm.
Sàn nhà gỗ không nhiễm một hạt bụi, bộ ấm trà và tách cà phê được đặt ngay ngắn, cách đều nhau trên bàn trà gần như ám ảnh cưỡng chế.
Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, đây cũng là đặc điểm tiêu chuẩn của Hôi Tháp, ga trải giường và vỏ chăn màu trắng được sắp xếp không một nếp nhăn, cho đến khi Lạc Khinh Vân cong lưng để Đàm Mặc xuống mới lộ ra dấu vết con người sinh hoạt.
Mái tóc ngắn mềm mại của Đàm Mặc trải ra trên gối, đầu tóc theo hơi thở của cậu quét qua mặt gối, Lạc Khinh Vân vô thức vươn ngón tay ra, vuốt ve ngọn tóc của Đàm Mặc. Đáng tiếc cách găng tay anh không cảm nhận được sợi tóc của Đàm Mặc.
“Ừm……”
Cảm giác mềm mại của đệm giường làm Đàm Mặc cảm thấy thoải mái cả về thể xác lẫn tinh thần, cậu nhếch môi, xoay người định nhấc một chân lên thì Lạc Khinh Vân tóm lấy mắt cá chân của cậu, Đàm Mặc cau mày giận dỗi muốn đá văng Lạc Khinh Vân, nhưng Lạc Khinh Vân lại nắm chặt hơn.
Anh kéo dây giày Đàm Mặc ra, cởi giày và tất của cậu.
Ngón chân và mu bàn chân của Đàm Mặc lộ ra ngoài, làn da của cậu vốn đã trắng, mu bàn chân càng trắng hơn khi không tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, những mạch máu màu xanh nhạt hiện ra lờ mờ như ẩn như hiện khiến cậu có cảm giác mong manh.
Lạc Khinh Vân lúc đó nhận ra rằng đây chính là mắt cá chân bị gai hoa Adela đâm vào.
Ngón tay anh vói vào ống quần Đàm Mặc, từng chút từng chút hướng lên trên, để lộ một vết sẹo nhỏ màu đỏ, đây là điểm khởi đầu cho sự lây lan của chất độc thần kinh của Adela trong cơ thể Đàm Mặc.
Ngón tay Lạc Khinh Vân như muốn xác nhận cái gì, rồi lại không đành lòng đụng vào, đầu ngón tay mới hơi dán lên thì Đàm Mặc tựa như bị điện giật, toàn thân cong lên, đầu vùi dưới chăn, chân còn lại nhấc lên đá Lạc Khinh Vân, Lạc Khinh Vân lại túm chặt.
“Hung dữ thật đấy.”
Hoặc có thể đây là phản ứng căng thẳng do hoa Adela mang đến cho cậu.
Ngoài miệng nói như vậy, Lạc Khinh Vân vẫn thay cậu cởi luôn chiếc tất khác, nhưng khi anh thấy dấu vết trên mu bàn chân của Đàm Mặc giống như những bông hoa mạn đà la màu đen, anh dừng lại.
Anh kéo ống quần Đàm Mặc lên, những vết đen đó dường như ăn sâu vào da thịt cậu, nở rộ một cách điên cuồng, khiến người ta kinh hãi.
Đây là dấu vết sau khi bị “Hắc Hỏa” đốt cháy.
Lạc Khinh Vân không nói hai lời, một phen kéo xuống.
Đàm Mặc không còn trói buộc trực tiếp bày ra hình số 9 九, mà Lạc Khinh Vân lại mở to hai mắt, hô hấp đông cứng trong cổ họng.
Từ mắt cá chân đến đầu gối Đàm Mặc lan tràn dấu vết màu đen, giống như nguyền rủa lại như là khắc ngân, nhưng dấu màu đen quấn quanh trên cẳng chân cậu, tạo thành bức tranh kiều diễm yêu dã, hơi thở thắt lại, đè nén trong lồng ngực, tầm mắt Lạc Khinh Vân khó có thể tự khống chế nhìn theo dấu vết màu đen leo lên trên đường cong thon dài đầy sức co dãn của Đàm Mặc.
Kiêu ngạo lại tự phụ.
Nhưng cảm giác đau đã bào mòn não của Lạc Khinh Vân dọc theo dây thần kinh thị giác hàng trăm lần.
Bởi vì anh biết dấu vết này đến từ đâu.
——Đàm Mặc từng rơi vào sinh vật Kepler Hắc Hỏa.
Không, cậu ấy không rơi vào.
Nếu rơi vào cậu sẽ không có khả năng đứng vững, Hắc Hỏa sẽ không chỉ thiêu rụi tới đầu gối của cậu.
Cậu tự nguyện đi vào bên trong Hắc Hỏa, chiến y có thể giúp cậu có thể chịu đựng được sự thiêu đốt của Hắc Hỏa, sau đó đồ tác chiến sẽ cháy đi từng chút một, cảm giác đau đớn kịch liệt. Chắc chắn là vì cậu chấp hành nhiệm vụ, lựa chọn chấp nhận điều thống khổ này.
Lạc Khinh Vân ngồi xuống mép giường, nhìn bộ dáng không phòng bị của Đàm Mặc, hồi lâu mới thở ra.
Nhắm mắt lại, nhớ lại hồ sơ về Đàm Mặc đã đọc, Lạc Khinh Vân chợt nhận ra, đây có thể không phải là vết sẹo do thực hiện nhiệm vụ mà là do cứu một người.
Người kia chính là đội trưởng đội ba Lý Triết Phong, cậu ta là đồng niên với Đàm Mặc, cùng Đàm Mặc điều tới Ngân Loan, trong một nhiệm vụ bị sinh vật Kepler cao cấp Hestia lựa chọn trở thành “con non”, là Đàm Mặc giải quyết nó, để Lý Triết Phong trở thành số ít dung hợp giả có thể khống chế Hắc Hỏa.
Lạc Khinh Vân đứng dậy đi vào phòng tắm, lấy khăn mặt nhúng vào nước nóng, quay lại phòng ngủ, ôm bắp chân của Đàm Mặc nhẹ nhàng lau đi, như thể điều này có thể xóa đi mọi đau đớn mà cậu đã chịu đựng.
Vết thương do Hắc Hỏa đốt sẽ không có cảm giác lồi lõm mà giống như những hình xăm, bao bọc bởi những đường nét táo bạo và lan rộng, như muốn chinh phục cơ thể này. Nhưng Đàm Mặc lại chinh phục Khu Sinh Thái cấp cao đã phóng thích Hắc Hỏa kia.
Lạc Khinh Vân nhẹ tay, khăn lông nóng làm Đàm Mặc đầu vùi vào chăn phát ra âm thanh hài lòng, ngón chân cũng theo đó cử động.
Sau khi thay khăn lau mặt và cổ cho Đàm Mặc, Lạc Khinh Vân mới đi vào phòng tắm, anh nhắm mắt lại, để dòng nước lạnh từ trên đầu chảy xuống.
Nhưng khi trở về phòng ngủ, Đàm Mặc đã tựa lưng vào tường ngủ say, để lại một khoảng trống rộng lớn.
“Cậu biết tự giác đấy.” Lạc Khinh Vân rũ mắt, ngón tay điểm nhẹ lên chóp mũi Đàm Mặc.
Cậu đang ngủ rất sâu, lông mi để lại một bóng nhỏ trên mí mắt.
Lạc Khinh Vân nằm xuống, kéo chăn đắp lên.
Anh vốn cho rằng người say rượu ban đêm sẽ hồ nháo nhưng Đàm Mặc vẫn luôn duy trì tư thế kia không lộn xộn. Lúc Lạc Khinh Vân sắp ngủ thì Đàm Mặc mới động một chút, đại khái là cậu muốn giãn người, không chút khách khí gác chân lên người Lạc Khinh Vân.
Lạc Khinh Vân nhìn Đàm Mặc, định nhấc chân ra xa, nhưng lại phát hiện đầu Đàm Mặc không biết lúc nào đã nghiêng về phía mình.
Khuôn mặt cũng an tĩnh ngoan ngoãn.
Lạc Khinh Vân thở dài, để cậu gác vậy.
Ai bảo tôi cho cậu điểm B chứ.
Một giấc này Đàm Mặc ngủ cực ngon, lúc tỉnh lại cậu duỗi người, thần thanh khí sảng.
“Hả? Đây là…… Khách sạn sao?” Đàm Mặc gãi gãi đầu, tự hỏi phải chăng tối qua hát karaoke không thành công, bị Ngô Vũ Thanh cùng Thường Hằng khiêng vào khách sạn?
Nhưng cách bài trí của căn phòng khách sạn này… có vẻ hơi quen quen nhỉ?
Đàm Mặc lại nằm trở về, ngủ nhiều một chút là một chút. Bị ngạt thở trong chăn chưa đầy mười giây, cậu chợt nhận ra điều gì đó, đột nhiên mở chăn ra.
“Cái quái gì vậy?”
Quần của cậu đã biến mất!
Ngô Vũ Thanh hay Thường Hằng sẽ không hảo tâm giúp cậu thay quần áo, có thể cởi giày cho cậu đã là cám ơn trời đất.
Hơn nữa tủ quần áo trong phòng này cùng kiểu dáng với của cậu?
Càng nhìn càng giống chung cư Hôi Tháp!
Đàm Mặc dùng sức ngửi ngửi, nhặt chăn lên bịt mũi.
Đây không phải là mùi bột giặt mà bộ phận hậu cần của Hôi Tháp sử dụng sao?
Và… có mùi sữa tắm nam thoang thoảng, rất sảng khoái và thậm chí có chút mát lạnh…
Đây là căn hộ của ai?
Đúng lúc này, cửa phòng ngủ mở ra, một giọng nói thành thục và dịu dàng vang lên.
“ Đội phó Đàm thích mùi của tôi sao?”
Đàm Mặc như bị sét đánh trúng cứng ngắt, cổ như mắc kẹt từng chút một quay về phía cửa..
“Lạc…… Lạc Khinh Vân? Sao anh lại ở đây?”
Lạc Khinh Vân dựa vào khung cửa, nghiêng mặt, trên người mặc quần áo ở nhà rộng thùng thình, tóc hơi xoã tung, trong tay bưng ly cà phê, cười như vậy, nếp nhăn đuôi mắt trên mặt khi cười giơ lên, lười biếng mà gợi cảm.
Đàm Mặc sững sờ.
Đây là lần đầu tiên cậu thấy Lạc Khinh Vân như vậy, quanh thân không còn chút áp lực, sát ý bị che giấu, cảnh đẹp ý vui.
Đại khái là bởi vì thả lỏng mà chân thật.
Ý thức được bản thân đang nắm góc chăn dùng sức ngửi, tư thế này thật sự quá si hán, Đàm Mặc đột nhiên ụp chăn xuống.
“Tôi không có ngửi mùi của anh…… tôi chỉ là cho rằng đây là phòng tôi, nhưng trang trí lại tương phản.” Đàm Mặc bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì, “Đêm qua tôi không phải ở KTV sao? Sao lại tới…… tới phòng của anh?”
Lạc Khinh Vân không nhanh không chậm mà trả lời: “Đương nhiên là tôi đón cậu về.”
“Kia…… quần của tôi đâu?” Đàm Mặc lại hỏi.
“ Ồ, hôm nay chủ nhật, bộ phận hậu cần đến lấy quần áo cần giặt nên tôi đưa cho họ.”
Anh ơi, vấn đề không phải là quần bị người bộ phận hậu cần lấy mất!
“Vậy sao…cảm ơn vì đã thay quần áo cho tôi.”
Đàm Mặc rất xấu hổ, dưới chăn chỉ có một chiếc quần đùi nhỏ, đương nhiên lúc mọi người cùng bơi lội còn thiếu vải hơn, cũng không biết tại sao mà Đàm Mặc không muốn bị Lạc Khinh Vân nhìn thấy.
“Không cần cảm ơn,” Lạc Khinh Vân trả lời: “Đội phó Đàm không biết mình uống say sẽ làm gì sao?”
Đàm Mặc nghẹn một lát, tựa hồ nghe được Ngô Vũ Thanh nói cậu say rượu sẽ cởi quần áo của người khác.
Nhưng đó đã là chuyện mấy trăm năm trước, lúc mới gia nhập đội thứ hai Đàm Mặc còn là đồ cùi bắp, uống hai ba chai bia sẽ cảm thấy choáng váng.
Bây giờ nhắc đến chuyện uống rượu cậu đã là vua của đội thứ hai rồi.
Lần này bị chuốc rượu làm say chỉ là ngoài ý muốn.
“Tôi…… Chẳng lẽ…… Chẳng lẽ cởi quần áo anh?”
“Ừm, đúng vậy.”
Lạc Khinh Vân đã đi tới, ngồi xuống cạnh Đàm Mặc, chậm rì rì nhấp cà phê.
“Cậu đẩy ngã tôi, sau đó mạnh mẽ ngồi lên. Nội tạng của tôi mém nữa là phun ra hết rồi đó, đội phó Đàm.”
Ba chữ sau có hơi nặng.
“Anh đừng lừa tôi, tôi còn chưa tới uống đến nông nỗi không nhớ gì cả đâu.”
Đàm Mặc không hề chột dạ, muốn cậu đẩy được Lạc Khinh Vân? Đó là sao chổi Halley đâm vào địa cầu cộng thêm nước sông Amazon chảy ngược.
“Chậc, một tay cậu ấn xuống ngực tôi, tay kia kéo, cúc áo của tôi bật tung lên giá sách.” Lạc Khinh Vân nghiêm túc nói.
“Chậc… sao cúc lại lỏng thế?” Đàm Mặc dứt khoát ôm chăn, dựa vào gối, ra vẻ “Mời anh diễn tiếp.”
Nhưng mà cậu cũng có chút ấn tượng, Lạc Khinh Vân mặc đồng phục Hôi Tháp tới KTV.
Nút áo đồng phục…… mẹ nó…… Còn tưởng Lạc Khinh Vân không có hứng thú với phim đen chứ.
“Cậu còn oán giận sao nhiều nút thắt như vậy.” Lạc Khinh Vân tùy tay đặt cái ly lên trên tủ đầu giường, một cái tay khác chống ở mép giường, nghiêng người tới gần Đàm Mặc.
Mùi hương trên người đối phương trở nên rõ ràng hơn, ý cười hài hước quá rõ ràng ngược lại đã không còn tính uy hiếp.
Đàm Mặc dịch một chút, không ngờ Lạc Khinh Vân cách chăn nắm lấy đầu gối Đàm Mặc.
“Đội phó Đàm hung hãn kéo thắt lưng của tôi…… tôi còn hoài nghi cậu muốn……”
Đường môi của Lạc Khinh Vân cong lên, khóe miệng của Đàm Mặc cũng gợi lên, “Tôi muốn giết anh.”
“Cậu khen eo của tôi. Cậu hâm mộ, muốn……” Lạc Khinh Vân không hề tức giận.
Đàm Mặc nói tiếp: “Muốn nhìn anh biểu diễn yoga.”
Vòng eo của người đàn ông này quả thực rất dẻo dai, Đàm Mặc vẫn nhớ trong ký ức mình anh đã có thể hạ eo xuống và giết chết Indira đang lao tới từ hai bên trong giây lát, vòng eo đó đã không còn là của con người nữa rồi.
“Đội phó Đàm giờ đang tính gì đây? Dù sao đồng phục của tôi đã bị đội phó Đàm làm hỏng rồi.” Lạc Khinh Vân lại hỏi.
“Tôi đương nhiên là nằm…… thưởng thức đội trưởng Lạc biểu diễn rồi.”
Lạc Khinh Vân chống cằm nhìn Đàm Mặc cười, “Tại sao không tin tôi?”
“Lấy năng lực cùng thân thủ của đội trưởng Lạc, đừng nói kéo bay nút áo đồng phục anh, tôi nghĩ cầm một sợi tóc của anh bán trên diễn đàn Hôi Tháp cũng không làm được. Còn những thao tác độ khó cao kia thì càng không cần phải nói. Đàm Mặc tôi hiện tại còn sống, chứng tỏ tối hôm qua tôi rất an phận.”
Nụ cười của Lạc Khinh Vân càng rõ ràng.
Anh buông lỏng tay Đàm Mặc, lấy cà phê, dùng cái ly chạm nhẹ lên trán Đàm Mặc.
Đàm Mặc lùi lại nhưng cũng không tránh né, nhắm mắt lại nhưng không ngờ tách cà phê còn ấm, điều này chứng tỏ Lạc Khinh Vân đã thức được một lúc rồi.
“Dậy đi, trời đã trưa rồi, bữa trưa tôi đã chuẩn bị xong.”
“Không cần, tôi về phòng mình.” Đàm Mặc trả lời, “Dù sao thì bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm.”
“Sườn heo chua ngọt, thịt thăn chua ngọt, cá sóc. Đội phó Đàm xác định không ăn?” Lạc Khinh Vân hỏi.
“…… Anh gọi cơm hộp?” Đàm Mặc vốn đang cho rằng Lạc Khinh Vân mỗi ngày uống dịch dinh dưỡng là được, dù sao đồ ăn bình thường ở căn cứ Linh Hào không thể bù đắp năng lượng tiêu hao của anh.
“Tôi tự làm.” Lạc Khinh Vân trả lời.
“Anh còn biết nấu cơm?” Đàm Mặc nheo mắt, tỏ vẻ hoài nghi.
“Biết chứ.” Lạc Khinh Vân nâng nâng cằm ý chỉ tủ quần áo, “Quần của đội phó Đàm tôi giao cho bộ hậu cần thật rồi. Trên đó toàn mùi rượu. Cậu tùy tiện tìm một cái quần của tôi mà đi.”
Nói xong Lạc Khinh Vân liền đóng cửa đi ra ngoài.
Nháy mắt cửa đóng lại, hơi thở nghẹn trong ngực Đàm Mặc cuối cùng cũng thoát ra.
Trời ơi, cậu thế mà ngủ trong chung cư của Lạc Khinh Vân!
Này nếu là còn học ở Hôi Tháp lúc này chắc cậu đã vừa gọi điện phát điên với Lý Triết Phong, vừa chạy vòng quanh phòng ngủ Lạc Khinh Vân rồi.
Mà hiện tại, bản thân lại thực bình tĩnh. Thậm chí còn hơi xấu hổ sau khi say rượu.
Đàm Mặc xốc chăn lên, đi đến trước tủ quần áo, mở cửa tủ ra mới phát hiện quần áo của Lạc Khinh Vân cũng không nhiều, tây trang áo sơmi có hai bộ, còn lại là áo len mỏng và quần áo bình thường. Kiểu dáng rất đơn giản và không liên quan gì đến thời trang hiện nay nhưng chất liệu rất thoải mái.
Đàm Mặc cầm một cái quần tròng lên.
“Mẹ kiếp… tên này dưới cổ chỉ còn chân thôi à?”
Chân Đàm Mặc đã rất dài, nhưng mặc quần của Lạc Khinh Vân vào thế mà lại che cả mu bàn chân cậu.
Mở cửa phòng, mùi đồ ăn nồng đậm ập vào trước mặt, rất có hơi thở pháo hoa, xem ra Lạc Khinh Vân nói đồ ăn là anh ta làm cũng không phải gạt người.
Trên bàn cơm này ba cái mâm, còn có canh nóng hầm hập.
Lạc Khinh Vân cầm chén sứ trắng đi đến, đưa cho Đàm Mặc, “Cậu ăn canh hay ăn cơm trước?”
“Ăn canh trước đi.”
Canh là canh cà chua trứng gà rất đơn giản, trứng đánh thật bông, cà chua cũng vừa chua vừa ngọt.
Sườn heo chua ngọt màu sắc sáng bóng, thịt thăn chua ngọt trông giòn rụm, còn cá sóc xối nước sốt cũng làm Đàm Mặc nhịn không được nuốt nước miếng.
“Nếm thử, lần đầu tiên tôi làm.” Lạc Khinh Vân nói.
“Lần đầu tiên anh làm? Gạt người hả? Sườn heo chua ngọt cùng thịt thăn chua ngọt thì không nói, nhưng là cá sóc rất khó làm, không nói đến phải cắt ra hoa văn còn phải chiên dầu mới được! Anh nói lần đầu tiên? Anh gọi cơm hộp phải không?” Đàm Mặc dùng đũa gắp một miếng thịt cá sóc nhét vào miệng.
Ngoài giòn trong mềm, chua ngọt không ngấy, này như là mới vừa làm xong, cơm hộp không ngon thế này.
“Tôi đang lấy lòng cậu đó đội phó Đàm.” Lạc Khinh Vân nửa nói giỡn.
“Không có việc gì hiến ân tình, phi gian tức đạo.”
Ngoài miệng thì không ưng mà ăn như gió cuốn mây tan.
A a a, lão Cao sao lại không có tay nghề tốt thế này? Không, lão Cao bây giờ có thể học cách sử dụng máy lau nhà tự động cậu đã a di đà phật.
Ăn cơm xong, Đàm Mặc thỏa mãn dựa vào lưng ghế, híp mắt, cậu lại có hơi mệt nhọc.
“Đội phó Đàm có vừa lòng với cơm trưa không?” Lạc Khinh Vân vừa dọn chén đũa vừa hỏi.
“Ừm…… anh nghỉ hưu mở nhà hàng đi, tôi đồng ý đầu tư.” Đàm Mặc trả lời.
Nói xong câu đó, Đàm Mặc liền hối hận.
Lạc Khinh Vân nếu nói anh ta có thể nghỉ hưu hay không thì phải xem Đàm Mặc cậu đây thì sao?
Nhưng Lạc Khinh Vân chỉ nói một câu, “Khi nào Đội phó Đàm thèm ăn có thể tới tìm tôi. Mì gói không tốt.”
Lúc này máy liên lạc trên tay Đàm Mặc rung lên, là tin nhắn của Cao Chích: [ đội trưởng Trần đội vận tải chờ cậu ở văn phòng, cậu quyết định muốn chuyển đến đội vận tải thì trước ba giờ chiều nay có thể đi tìm anh ta tán gẫu một chút. ]
Đàm Mặc vừa thấy thời gian, đã 1 giờ rưỡi chiều, chờ tới Hôi Tháp cũng hơn hai giờ, cậu phải đi thật nhanh.
“Đội trưởng Lạc, tôi có chút việc phải đi trước, cảm ơn đã mời!”
“Đi đi.” Giọng Lạc Khinh Vân truyền ra từ phòng bếp.
Đàm Mặc về phòng của mình, cầm chìa khóa xe máy chạy khỏi chung cư.
Lạc Khinh Vân đi tới bên cửa sổ, rũ mắt nhìn bóng dáng Đàm Mặc đi xa, nghiêng mặt cười thật nhẹ, “Tạm biệt, Đàm Mặc.”
Đàm Mặc đi tới Hôi Tháp, đội vận tải ở tầng mười, cậu vào thang máy, đi ngang qua tầng hậu cần, cửa thang máy mở ra, Hoàng Lệ Lệ đi vào.
Cô nhìn chằm chằm vào Đàm Mặc, nhìn đến mức Đàm Mặc cảm thấy lo lắng.
“Lão Hoàng, có việc gì cứ việc nói thẳng……” bãn lĩnh lớn nhất của Đàm Mặc là thành anh em với tất cả mỹ nữ.
“Lão Hoàng? Anh kêu ai lão Hoàng?” Hoàng Lệ Lệ nâng chân dùng gót giày cao gót dẫm mu bàn chân Đàm Mặc, còn đỡ Đàm Mặc trốn nhanh.
“Tiểu hoàng……”
“Cái gì?”
“Tiểu Lệ!”
“Ừm hừ?”
“Lệ Lệ chị yêu ~”
Thật vất vả tới tầng đội vận tải, Đàm Mặc tránh trái tránh phải ra cửa thang máy, không ngờ Hoàng Lệ Lệ cũng tới tầng này.
Cô câu lấy sau cổ áo Đàm Mặc, kéo cậu vào chỗ ngoặc, một tay chống bên người Đàm Mặc, tuy là lùn hơn Đàm Mặc nhiều nhưng mà lấy khí thế ép Đàm Mặc đến mức không dám thở.
“Đội phó Đàm…… Nghe nói cậu tối hôm qua qua đêm với Đội trưởng Lạc hả? Lá gan cậu cũng lớn lắm đấy, dám công nhiên khiêu chiến điểm mấu chốt của Inspector!”
“Gì? Điểm mấu chốt không phải để khiêu chiến hả? Hơn nữa ai nói qua đêm thì sẽ……”
“Cậu không sợ bị cảm nhiễm sao? Cho dù hiện tại có nhiều biện pháp khác nhau nhưng dung hợp giả như Lạc Khinh Vân thì chắc chắn năng lực phương diện kia cũng cực kì tốt, biện pháp có chắc chắn thế nào thì cũng không thể ngăn cản!”
“Ngăn cản cái gì chứ?” Đàm Mặc rất muốn đào mấy thứ đồ tồn kho trong cái óc đen tối của Hoàng Lệ Lệ ra.
“Cậu xét nghiệm chưa? Có bị cảm nhiễm hay không? Lúc anh ta ở cùng cậu có tháo găng tay ra không? Các biện pháp bảo vệ của Đội trưởng Lạc có giống mấy dung hợp giả khác không? Đồ anh ta dùng có chất liệu giống đôi găng tay đó không? Cậu vì anh ta mà trái với thủ tục Inspector, thành Trung Tâm sẽ đại biểu ánh trăng trừng phạt cậu!”
Hoàng Lệ Lệ hỏi như pháo liên thánh, Đàm Mặc còn không có cơ hôi ngắt lời.
Ý của cô là cậu, Đàm Mặc, làm thứ gì kia với Lạc Khinh Vân? Ánh trăng thật đáng thương, sao lại để thành trung tâm ra mặt chứ?
“Tôi với Lạc Khinh Vân là thuần khiết, không có vượt rào, là quan hệ đồng nghiệp ở Hôi tháp thành phố Ngân Loan.” Đàm Mặc trả lời, “Còn chị Lệ Lệ, chị không nghĩ rằng chênh lệch chiều cao giữa chị và tôi là rất lớn không phù hợp với thẩm mỹ sao?”
“Này, chị đây lo cậu vượt rào đó biết không?”
Nếu nói dung hợp giả vượt rào là hoàn toàn trở thành sinh vật Kepler, như vậy Inspector vượt rào chính là có những cảm xúc ảnh hưởng đến phán đoán khách quan với dung hợp giả.
Đàm Mặc đầy sọc đen, dùng ngữ khí đứng đắn nói: “trưởng phòng Hoàng, cái gọi là ‘ qua đêm ’, xin hỏi là chuyện như thế nào?”
“Tối hôm qua không phải là đội trưởng Lạc ôm cậu về à?” Hoàng Lệ Lệ nói.
“Hả? Tối qua tôi uống say, cũng là Đội trưởng Lạc dẫn tôi về chung cư…… Nhưng ôm về là chuyện như thế nào?”
“Chính là ôm về đó, hai tay bế cậu, tục xưng là ‘ bế công chúa’.”Tác giả có lời muốn nói: Mọi người đoán thử khi Đàm Mặc nghe tin đồn mình ‘vượt rào’ với Lạc Khinh Vân thì sẽ có phản ứng gì
A, yêu cầu Lạc Khinh Vân làm sáng tỏ
B, tự lên diễn đàn Hôi Tháp làm sáng tỏ
C, gia nhập đại quân bịa chuyện
D, tháo tác khác, hoan nghênh quần chúng phát huy sức tưởng tượng.
Chương này có thể coi là chương nửa chuyển tiếp, chương tiếp theo Đàm Mặc của tôi sẽ đi đến đội vận tải.
Đội trưởng Lạc: Cá sóc tôi nấu không ngon sao?
Đàm Mặc: Bởi vì quần của anh quá dài!