Đàm Mặc dựa vào lưng ghế, cúi đầu trộm chơi đấu địa chủ ở dưới, Cảnh Kính Nhu biết nên ho khan mấy tiếng, Đàm Mặc giả vờ không nghe thấy.
Cho đến khi Lạc Khinh Vân đẩy cửa vào được, anh vẫn giữ một nụ cười nhạt thường ngày, kéo ghế cạnh Đàm Mặc ngồi xuống.
Vẻ mặt Cảnh Kính Nhu càng nghiêm túc, nói: “Đội trưởng Lạc, cậu được đấy.”
Lạc Khinh Vân gật đầu: “Tôi vẫn luôn rất được.”
Đàm Mặc cũng tán thành trong lòng, là đàn ông sao lại có thể nói mình không được được chứ?
Cảnh Kính Nhu trực tiếp mở ra một đoạn hình ảnh thực tế ảo, anh bị Lạc Khinh Vân áp chế lâu như vậy cuối cùng cũng tìm được không gian để thể hiện.
“Cậu nhìn xem! Cái thân thủ này của cậu, ngay cả hội đồng quản trị Tập đoàn Thâm Trụ đều đã biết rồi!”
Hình ảnh thực tế ảo này phát ra từ máy giám sát bên trong máy bay vận chuyển dược phẩm. Mặc dù nó bị vỡ do hỏng phanh nhưng một số mạch điện bên trong vẫn hoạt động.
Đàm Mặc dừng đấu địa chủ, nâng mắt thì thấy thân ảnh mạnh mẽ của Lạc Khinh Vân nhảy vào cabin, bước đầu tiên chính là điều ra danh sách dược phẩm gửi đi, kéo đến thuốc giảm đau R-3 cuối cùng.
Nói cách khác từ đầu đến cuối, Lạc Khinh Vân không muốn đi tìm dịch dinh dưỡng gì cả.
Lạc Khinh Vân không có bất kỳ mệnh lệnh nào để mở tủ chứa nên anh chỉ có thể dùng vũ lực như trâu để kéo tủ chứa ra. Suy cho cùng thì nó cũng là một cỗ máy nhưng với nhân lực bình thường, ngay cả khi thêm vào năng lượng Kepler cũng không phải việc dễ. Dù sao thì cửa văn phòng của Cảnh Kính Nhu có tay nắm cửa nhưng tủ thuốc bịt kín lại không có điểm tì nào.
Anh chỉ có thể dùng ngón tay tích lũy sức lực, hết lần này đến lần khác chọc ngón tay vào khe hở kim loại, đây chính là nguyên nhân Đàm Mặc gọi tên này mà nữa ngày không ra.
Cho đến lần cuối cùng, ngón tay của anh rốt cục thọc vào trong tủ kim loại, lúc này xúc tu của Góa Phụ Trắng từ đáy đáy tàu xuyên qua, quấn lấy cổ anh ngay khi anh mở tủ.
Lạc Khinh Vân rõ ràng cảm giác được, lại như không có chuyện gì cảy ra mà cười nói chuyện phiếm qua máy truyền tin với Đàm Mặc, nhân tiện lấy đồ trong ngăn tủ ra.
Ngay khi Lạc Khinh Vân rời đi chưa được bao lâu, con máy bay vận tải này đã bị Phệ Cốt Tán nén lại tiêu hóa, toàn bộ khoang sụp xuống, sau đó tất cả camera đều hỏng, biến thành bông tuyết.
Đàm Mặc vô thức sờ ngón tay mình, cậu không xác định xương Lạc Khinh Vân có bị gãy không chứ ngón tay cậu lại ẩn ẩn đau.
Lạc Khinh Vân trả lời: “Tập đoàn Thâm Trụ không phải công khai tỏ vẻ từ bỏ máy bay vận tải này sao? Những thứ bên trong đều dành cho những người có thể lấy được, chúng tôi không đi lấy thì cũng sẽ trở thành vô dụng.”
“Những thứ đó ai cũng có thể đi lấy nhưng Hôi Tháp chúng ta không thể! Chúng ta là người giữ gìn trật tự, là cộng tác viên thân cận nhất của Tập đoàn Thâm Trụ! Cậu có biết mỗi năm có bao nhiêu máy bay có độ chính xác cao và kho y tế đến từ Tập đoàn Thâm Trụ không?”
“Không phải cũng là bởi vì Tập đoàn Thâm Trụ chủ trương một hai phải lấy mẫu từ Kepler -22b, bằng không Sinh vật Kepler sao lại đến địa cầu được?” Đàm Mặc không nhịn được hỏi lại.
Cảnh Kính Nhu lập tức chỉ vào Đàm Mặc nói: “Nhìn đi! Nhìn đi! Đội trưởng Lạc, cậu đây là thượng bất chính hạ tắc loạn! Thái độ cậu dung túng Đàm Mặc càng ngày càng giống Đội trưởng Cao!”
Lạc Khinh Vân thản nhiên cầm cốc cà phê nhấp một ngụm, “Tôi khác Đội trưởng Cao. Đội trưởng Cao tận sức trở thành một người cha vẻ ngoài nghiêm khắc nội tâm từ ái, mà tôi thì……”
Lạc Khinh Vân nắm lấy tay cầm nhỏ của tách cà phê nghiêng người về phía Cảnh Kính Nhu.
Mà Cảnh Kính Nhu như kích hoạt phản ứng muốn bảo vệ ly sứ của mình, “Lạc Khinh Vân cậu lại muốn ăn vạ! Hai ngươi là hộ ăn vạ chuyên nghiệp hả?”
“Ha?” Đàm Mặc nhíu mày, nghe không hiểu.
Lạc Khinh Vân mỉm cười: “Anh đang chạm vào loại sứ gì vậy? Đồ sứ trên bàn này là từ đâu đến?”
“Đúng vậy, Lạc Khinh Vân làm hư đồ anh là đúng nhưng tôi ăn vạ anh khi nào?” Đàm Mặc khó chịu hỏi lại.
“Các cậu, một người ăn vạ bộ sưu tầm quý giá của tôi! Một người ăn vạ nghỉ phép!” Cảnh Kính Nhu chỉ kém than thở khóc lóc lên án, anh đột nhiên ngửi thấy mùi gì đó lập tức bịt mũi lại, “Đàm Mặc —— sáng tinh mơ cậu phóng khí độc gì trong phòng tôi!”
“Khí độc? Khí độc đâu ra? Là khí độc này sao?” Đàm Mặc cố ý hà một hơi tới Cảnh Kính Nhu.
Chỉ nhìn thấy bả vai Cảnh Kính Nhu co lại, che miệng sắc mặt xanh mét như là muốn phun ra.
“Cậu có độc chết tôi cũng không thay đổi được vận mệnh bản kiểm điểm mười ngàn chữ!”
Cảnh Kính Nhu vừa nói xong liền thấy Lạc Khinh Vân không nhanh không chậm rút ra tờ giấy màu trắng từ trong túi, mặt trên ngay ngắn, rậm rạp tràn ngập hai mặt chữ, “Đây là kiểm điểm của tôi, xin vui lòng nhận cho.”
Không chỉ có Cảnh Kính Nhu ngây ngẩn cả người, ngay cả Đàm Mặc cũng ngây ngẩn cả người.
Lạc Khinh Vân được đó, nhìn thấu kịch bản của Cảnh Kính Nhu.
Cảnh Kính Nhu hung tợn nói, “Cho dù Đội trưởng Lạc giao kiểm điểm rồi thì còn có Đàm Mặc!”
“Hả?”
Nhắc tới kiểm điểm mười ngàn chữ, tâm tình đến xem diễn của Đàm Mặc trở nên nặng nề, đầu đau như búa bổ.
“Kiểm điểm của Đội phó Đàm ở chỗ này.” Lạc Khinh Vân không nhanh không chậm lấy một tờ giấy từ túi khác, đè thẳng trên bàn cực kì trịnh trọng giao cho Cảnh Kính Nhu.
Cảnh Kính Nhu tái mặt rồi, “Các cậu được thế nhỉ? Đội trưởng Lạc cậu có biết hiện tại cậu cũng là một con cá trong biển rộng không?”
“Tôi tin tưởng tôi chính là biển rộng. Biển có thể chở thuyền, cũng có thể lật thuyền, Đội phó Đàm cảm thấy sao?” Lạc Khinh Vân nhìn Đàm Mặc đang đứng một bên.
Đàm Mặc ngẩn người, “Tôi không hiểu lắm. Nhưng tôi cảm thấy bản kiểm điểm 10.000 chữ của mình được viết rất nghiêm túc, Cảnh tiên sinh nhất định phải trân trọng nó đó.”
“Hiện tại tôi còn có một số chuyện quan trọng hơn, hy vọng Cảnh tiên sinh có thể truyền đạt đến thành Trung tâm. Tôi cũng hy vọng Tập đoàn Thâm Trụ có thể gác lại việc truy cầu lợi nhuận của thương nhân, chú ý đến khu sinh thái đang lan tràn đi.” Lạc Khinh Vân thu lại ý cười.
Vẻ mặt Cảnh Kính Nhu cũng trở nên nghiêm túc, anh nâng tay nới với Thư kí Trương bên cạnh: “Trước khi nói, Thư kí Trương, đưa cho tôi một thùng nước súc miệng, tôi muốn xem Đội phó Đàm uống vào lại nhổ ra!”
Đàm Mặc lập tức đứng dậy: “Không cần! Ai cũng không thể hủy diệt tình yêu nồng nhiệt của tôi đối với bánh rán nhân hẹ! Mấy người nói đi, bàn chuyên sâu vào, tôi trở về ngủ!”
Nói xong Đàm Mặc liền lập tức rời khỏi văn phòng. Còn Lạc Khinh Vân muốn nói gì tiếp Đàm Mặc đã đoán được bảy tám phần.
Lạc Khinh Vân nhìn Cảnh Kính Nhu, mở miệng nói: “Lúc tôi cùng Đội phó Đàm tiến vào Khu Sinh Thái, theo đạo lý chỉ là một khu Sinh Thái trung cấp, những con mà chúng tôi phải đối mặt chỉ có Góa phụ trắng và Phệ Cốt Tán, lấy cấp bậc Kepler của chúng nó thì nhìn thấy tôi nhiều ít cũng phải có chút lui bước, nhưng chúng nó chọn đối đầu trực tiếp với tôi, Phệ Cốt Tán thậm chí muốn ký sinh vào tôi. Hơn nữa ở cùng thời khắc đó, không chỉ là trứng trùng Minos mà Góa Phụ Trắng dựng dục, mà Phệ Cốt Tán cũng bức thiết muốn phóng thích bào tử, chúng nó đều đang gây giống. Tôi nói tới đây, Cảnh tiên sinh hẳn là hiểu ý của tôi chứ?”
“Cậu nói Khu Sinh thái Kepler đang có ý thức ăn mòn nhanh hơn?” Cảnh Kính Nhu nói.
“Ừm. Hơn nữa không thể không nói tổ hợp Góa Phụ Trắng thêm Phệ Cốt Tán, lực sát thương xác thật tăng lên không ít.”
“Phương thức kí sinh này…… Thậm chí còn có gien dung hợp làm không tốt thì chính là xu thế của khu Sinh Thái tương lai, thoạt nhìn giống như là để cướp đoạt tài nguyên địa cầu để tiến hóa toàn diện. Thành phố Ngân Loan chúng ta lại là đô thị cấp 1 trực diện Khu Sinh thái Kepler, nói không chừng đang bị ăn mòn…… hoặc là khi chúng ta không phát hiện đã bị những Sinh vật Kepler đang tiến hóa ăn mòn.”
“Tiến hóa?” Lạc Khinh Vân lộ ra ý cười trào phúng, “Tôi thà gọi là cơ hóa.”
“Cơ hóa?” Cảnh Kính Nhu dừng một chút, cân nhắc ý câu này của Lạc Khinh Vân.
“Chúng nó giống như tế bào ung thư, tăng tốc độ nhân lên và cố gắng chiếm lấy một cơ thể con người khỏe mạnh. Tôi nghĩ chúng quá thiếu kiên nhẫn, thậm chí chúng sẽ không tiếc phá hủy hệ sinh thái trái đất để hoàn thành nhiệm vụ của mình bằng cách đồng quy vu tận.” Lạc Khinh Vân cụp mắt xuống như thể nhớ ra điều gì đó.
“Nếu đây là cơ hóa, như vậy cái gì là tiến hóa? Như là cậu hoặc là Lý Triết Phong cùng Chu Tự Bạch là dung hợp giả cấp cao sao?”
“Chúng tôi?” Lạc Khinh Vân cúi đầu, nở nụ cười.
Tiếng cười kia thực thấp thực trầm, nghe vân đạm phong khinh, nhưng bĩnh tĩnh rồi lại cảm thấy thê lương.
“Chúng tôi cần hạt giống mạnh mẽ, trợ giúp chúng tôi hoàn thành tiến hóa …… Chỉ là hạt giống như vậy có thể đã bị Khu sinh thái Linh Hào phá hủy nhiều năm trước.” Lạc Khinh Vân nói.
Cảnh Kính Nhu biết Lạc Khinh Vân nhất định đã nhìn thấy gì đó ở Khu Sinh Thái Linh Hào, nhưng đáp án chi tiết hơn thì có lẽ chỉ có Thành trung tâm, thậm chí là số ít người ở Thành trung tâm biết.
Khi Lạc Khinh Vân ra khỏi văn phòng Cảnh Kính Nhu phát hiện Đàm Mặc dựa vào tường nửa ngửa đầu, không biết có phải ngủ rồi không.
“Đội phó Đàm đây là đang đợi tôi sao?” Lạc Khinh Vân nhẹ giọng hỏi.
Đàm Mặc mở mắt, vừa lúc đối diện tầm mắt Lạc Khinh Vân.
Đôi mắt cậu sáng ngời, đường nét nhìn có vẻ hoa mỹ nhưng thực ra lại rất dịu dàng, Lạc Khinh Vân giật giật ngón tay, cố gắng không chạm vào lông mi của cậu.
“Đúng vậy. Hai chúng ta cùng nhau đánh cướp Tập đoàn Thâm Trụ, có việc đương nhiên cũng phải gánh cùng nhau chứ.”
Đàm Mặc không phải người thọc rách còn muốn người khác bao, hơn nữa cũng không biết Lạc Khinh Vân muốn thỏa thuận gì với Cảnh Kính Nhu.
“Đội phó Đàm, tôi hy vọng có một số việc cậu có thể yên tâm để cho tôi gánh.”
“Làm gì? Bởi vì anh cao hơn tôi, trời sập có anh gánh hả?” Đàm Mặc nghiêng đầu hỏi.
Lạc Khinh Vân lắc đầu, “Bởi vì chúng ta không thể chết chung một hố. Nếu cậu làm tốt nói không chừng có thể kéo tôi một phen.”
Đàm Mặc sửng sốt, này như Lạc Khinh Vân đang đáp lại câu “Hoa đẹp cũng tàn” của cậu.
“Vậy nếu chúng ta thực sự rơi vào cùng một hố thì sao?”
“Vậy xin cậu, dù giẫm lên vai hay lên đầu tôi, dù có giẫm lên thi thể của tôi, cậu cũng phải trèo lên.”
Lạc Khinh Vân tắt hết nụ cười, trong nháy mắt kia Đàm Mặc như thể thấy được địa ngục Căn cứ Linh Hào đang rít gào gào rống, chúng nó đang cắn nuốt hết thảy của Lạc Khinh Vân.
“Trèo lên…… tại sao?”
“Vật chất mất đi, tinh thần vĩnh tồn. Tinh thần của tôi sẽ theo đuổi sự tiến hóa chứ không phải cơ hóa để bảo vệ cậu, và nếu cậu sống sót thì đó là đôi bên cùng có lợi.”
Lạc Khinh Vân xoay người đến thang máy.
Đàm Mặc đi theo sau anh, há miệng thở dốc, vốn muốn hỏi anh “Tiến hóa” cùng “Cơ hóa” rốt cuộc khác nhau chỗ nào, nhưng trực giác nói cho cậu này cũng không phải thứ Lạc Khinh Vân có thể sử dụng ngôn ngữ để giải thích.
Khi cửa thang máy đóng lại, Lạc Khinh Vân hơi dựa qua Đàm Mặc.
Đàm Mặc lập tức tránh sang một bên nửa bước: “Anh đang làm gì vậy?”
“Tôi ngửi thấy mùi bạc hà, cậu thật sự nuốt nước súc miệng sao?” Lạc Khinh Vân buồn cười nói.
“Không phải anh cũng dùng nước súc miệng sao? Anh cũng ăn bánh rán nhân hẹ nhưng tôi không ngửi thấy mùi hẹ trên người anh.”Đàm Mặc khó chịu nói.
“Về sau Hôi tháp thành phố Ngân Loan của chúng ta tổ chức một cuộc họp công việc thường xuyên kéo dài như vậy, tôi sẽ mời cậu ăn bánh rán nhân hẹ.”
“Muốn tôi phóng khí độc với Cảnh Kính Nhu à?”
“Ừm, đúng vậy.” Lạc Khinh Vân đương nhiên.
“Vậy anh mời cả đội ăn, tôi sợ quy mô một người không đủ.”
“Ha ha, được.”
“Cũng có cả anh.”
“Không thành vấn đề.” Lạc Khinh Vân cười nhạt.
Tối hôm nay Đàm Mặc ngủ không ngon lắm, không biết có phải là do tác dụng phụ của thuốc giảm đau mới hay không —— mất ngủ, mơ màng, rối loạn nhịp tim, v.v.
Trước kia chỉ cần cậu mệt nhọc là chẳng sợ tai nghe có mở rock and roll thì cậu đều có thể đi vào giấc ngủ.
Nhưng đêm nay cậu ngủ thật sự không an ổn. Chỉ cần vừa nhắm mắt lại, Đàm Mặc liền phát hiện bản thân xuất hiện ở một nơi khắc.
Bàn ghế xung quanh trở nên rất cao, xung quanh tối om, đèn đêm trên tường phát ra ánh sáng xanh lục lạnh lẽo, nhìn như vẫn còn ma trơi. Trước mặt có mấy cái hộp trong suốt, bên trong có sinh vật sống nép mình, đường nét phập phồng đều đặn, chắc chúng đang ngủ say.
Đàm Mặc đi qua mới phát hiện trong hộp thủy tinh lớn có một số thú cưng, bao gồm một con chó săn lông vàng, một con chó Labrador, một con cáo Bắc Cực và vài con mèo.
Vòi trong phòng tắm có lẽ không được vặn chặt phát ra âm thanh “tích, tích, tích”.
Đàm Mặc lần theo tiếng động, nhìn thấy một cánh cửa không khóa.
Căn phòng này trông giống như phòng trực, trong đó có một chiếc giường đơn, người nằm trên giường quay mặt vào tường đang ngủ. Máy tính chưa tắt, ánh sáng từ màn hình chiếu sáng căn phòng, Đàm Mặc dùng ánh sáng mờ nhạt này nhìn rõ ràng có một số kiến thức thú cưng dán trên tường phòng trực.
Đây rõ ràng là bệnh viện thú cưng mà cậu đã đến!
Đàm Mặc lui về sau.
Tại sao cả cái bàn, chiếc giường lẫn vị trí đèn ngủ bên ngoài đều không ngang tầm nhìn của cậu?
Chỉ là nằm mơ thôi, sao cậu lại quay lại bệnh viện thú cưng này?
Những âm thanh rải rác phát ra từ góc phòng trực ban.
Đàm Mặc đi qua, nơi đó có thứ gì co thành một cục, thành một bóng đen run rẩy.
Đây là cái gì?
Bóng đen kia hình như phát hiện Đàm Mặc, bỗng nhiên dừng lại.
Trong lòng Đàm Mặc dâng lên một cảm giác nguy hiểm, ngay lúc cậu đang định rút lui thì bóng đen vừa động, một đôi mắt màu xanh lục đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu, răng con vật gặm nhấm to lớn nhuốm đầy nước bọt và máu, chính là một con chuột.
Bàn chân của con chuột (老鼠) ấn vào một…a…một con hamster vàng(金丝熊)!
Con hamster vàng này chỉ còn lại bộ lông và cái đầu, đôi mắt nó mở to như vừa rồi đang tận hưởng niềm vui thoát khỏi chuồng để trộm thức ăn, một giây sau đã lại bị săn đuổi.
Con chuột này chấn động, nó đang tập trung sức lực và sắp lao tới đây!
Đàm Mặc xoay người chạy, gió xẹt qua bên tai cậu, con chuột kia sắp bổ nhào vào cậu!
Cảm giác sợ hãi khi bị sắn giết khiến Đàm Mặc ra sức chạy về trước, lách qua kẽ hở trên cửa, những thú cưng khác tỉnh dậy không hẹn mà đồng thanh sủa.
Tiếng chó sủa dữ dội và tiếng mèo kêu xé lòng đan xen nhau khiến màng nhĩ người ta đau nhức.
Con chuột khổng lồ kia vẫn cứ truy đuổi sau lưng Đàm Mặc, Đàm Mặc xông lên tường, nhảy lên bệ cửa sổ.
Cửa sổ đóng lại một nửa, vừa đủ để Đàm Mặc chạy thoát nhưng lại ở tầng sáu, nếu nhảy xuống sẽ phải gãy chân!
Chuột lớn cọ mà nhảy đi lên, mắt thấy sắp cắn được chân Đàm Mặc.
Đàm Mặc đã không còn đường lui, chỉ có thể nhảy xuống từ lầu sáu.
Cảm giác không trọng lượng ập đến, cảm giác bị Lạc Khinh Vân mang theo nhảy ra khỏi máy bay lại lần nữa ập đến trong lòng Đàm Mặc.
Chỉ là lúc này đây cậu không có cảm giác an toàn, cũng không hưởng thụ kích thích khi bay, mà là tràn ngập sợ hãi.
Chân cậu sẽ gãy mất!
Nháy mắt chạm đất, Đàm Mặc đột nhiên bừng tỉnh.
Cậu ngồi bật dậy, lồng ngực như ống bễ, dù có thở mạnh đến đâu dường như không khí mà cậu hít vào cũng đang chảy ra từ một lỗ khác trên cơ thể, mồ hôi lạnh toát ra sau lưng, tim cậu đập như muốn nổ tung.
Thế còn con chuột đang đuổi theo cậu thì sao?
Đàm Mặc xốc chăn xuống giường, bật hết đèn trong phòng, lục lọi mọi ngóc ngách trong phòng.
May mà không có con chuột nào.
Đàm Mặc chợt nhớ tới đống rác mình làm trong bếp trước khi đến đội vận tải còn chưa được dọn sạch, nhỡ có chuột thì sao?
Cậu lập tức vọt tới phòng bếp, gói lại tất cả những hộp mì ăn liền, trứng vỡ, hộp sữa chua mà mình chưa vứt đi, mở cửa ném tất cả vào rãnh xử lý rác, khi quay lại thì thấy Lạc Khinh Vân đứng sau lưng mình.
Đàm Mặc hít một hơi, trừng mắt nhìn đối phương nói: “Anh làm gì vậy hả! Không tiếng động đã xuất hiện sau lưng tôi là thế nào!”
Anh muốn hù chết ai?
Lạc Khinh Vân mặc quần áo ở nhà rộng thùng thình, trên chân mang dép lê, để lộ một phần nhỏ mắt cá chân gọn gàng, hai tay đút trong túi quần, trên cổ tay có một đoạn nhỏ găng tay màu đen, xem ra tên này tối ngủ cũng không tháo đôi găng tay kia ra.
Lạc Khinh Vân đón ánh mắt của Đàm Mặc, không nhanh không chậm nói, “Tôi mới là người nên hỏi Đội phó Đàm rốt cuộc muốn làm gì chứ. 3 giờ rưỡi sáng, rời giường quét tước vệ sinh ném rác?”
“Hiện tại mới…… 3 giờ sáng sao……”
Đàm Mặc bỗng nhiên hết khí thế.
Không phải, tôi 3 giờ sáng quét tước vệ sinh mà anh còn có thể nghe thấy, khác gì anh núp góc tường nghe lén tôi không?
“Đúng vậy.” Lạc Khinh Vân đến gần, nghiêng mặt khảy giọt mồ hôi bên cổ Đàm Mặc, “Cậu ra rất nhiều mồ hôi đấy.”
Trong lòng Đàm Mặc vô cớ run lên, cậu lùi lại một bước: “Dọn dẹp ai mà không đổ mồ hôi?”
Lạc Khinh Vân nhẹ nhàng thở dài: “Cậu gặp ác mộng sao?”
“Không, có lẽ là tác dụng phụ của thuốc giảm đau, chỉ là không ngủ ngon thôi.”
Đàm Mặc đi ngang qua Lạc Khinh Vân lại bị đối phương đè lên vai.
“Cậu có thể kể cho tôi nghe cậu đã mơ thấy gì không?”
Đàm Mặc nghiêng đầu, kỳ thật cậu cũng biết Lạc Khinh Vân không phải cố ý nghe mình đang làm gì. Dù sao quét tước vệ sinh tạo tiếng động lớn như thế với thính lực của Lạc Khinh Vân muốn xem nhẹ cũng khó…… Đặc biệt là đứng ở tiền tuyến thời gian dài, cảnh giác còn cao hơn người thường.
Chỉ là, sao nói với đối phương mình bị chuột truy đuổi chứ, cậu đã có thể tưởng tượng Lạc Khinh Vân cong môi cười trêu chọc rồi.
“Đàm Mặc.” Lạc Khinh Vân lại rất nhẹ nhàng đọc tên đối phương.
Quá dịu dàng khiến Đàm Mặc có cảm giác như đang được quan tâm, đây là đặc quyền của Inspector sao?
“Tôi mơ một giấc mơ không tốt đẹp thôi. Đội trưởng Lạc, trường kỳ ở tiền tuyến thì mơ thất ác mộng là một chuyện rất thường thấy. Tôi…… chỉ là một nhân loại bình thường mà thôi.”
Lạc Khinh Vân thở dài nói: “Đàm Mặc, sinh vật như con người, có đôi khi vô thanh thắng hữu thanh, không nói gì cũng có thể hiểu và tín nhiệm được. Nhưng có đôi khi, nói thật nói ra ngoài miệng cũng chưa chắc sẽ được tín nhiệm.”
“Đội trưởng Lạc muốn nói cái gì?”
“Tôi sẽ bảo vệ cậu, Đàm Mặc.” Lạc Khinh Vân nói.
Đàm Mặc cười nhẹ, “Đội trưởng Lạc, anh bảo vệ tôi với tôi nằm mơ thì liên quan gì?”
“Nếu cậu tin tưởng, trong ác mộng tôi cũng sẽ bảo vệ cậu.”
Đàm Mặc dừng một chút, gãi gãi đầu: “Tôi nói này Đội trưởng Lạc, tôi kỳ thật rất cảm động. Nhưng là…… Tôi là Inspector, là phó đội trưởng, không phải em gái. Cái ‘ ác mộng cũng sẽ bảo vệ tôi ’ linh tinh mà theo logic bình thường là nói với con gái rồi.”
“Nói với con gái?” Lúc này đổi thành Lạc Khinh Vân hơi nghiêng đầu như đang suy nghĩ cái gì.
“Nếu Đội trưởng Lạc anh không tin, tôi đề cử anh xem mấy bộ phim truyền hình, anh sẽ hiểu thôi.”
Nói xong, Đàm Mặc xoay người trở về phòng, nhân tiện gửi một loạt phim tình cảm cùng loại 《 bá đạo dung hợp giả yêu tôi 》 linh tinh não tàn cho Lạc Khinh Vân.
Lạc Khinh Vân: [ Đội phó Đàm, mấy thứ này mà cậu có thể xem nổi? ]
Đàm Mặc: [ có thể chứ, mì gói là cộng sự tốt đấy. ]
Lạc Khinh Vân: [ kiến nghị cậu đừng xem, tôi sợ đầu óc cậu sẽ hư. ]
Đàm Mặc: [ Đã làm Inspector của anh rồi mà đầu óc tôi còn chưa đủ hư sao? ]
Mới 3 giờ rưỡi sáng, Đàm Mặc còn muốn tiếp tục ngủ.
Đàm Mặc ngủ tới giữa trưa mới rời giường, vừa cắn bàn chải đánh răng vừa lấy nước sốt cà ri, khoai tây và thịt bò trong tủ lạnh ra, ném tất cả vào nồi hầm, hiếm khi mà lấy nồi cơm điện ra để nấu một nồi cơm.
Bật nồi cơm lên, mùi cơm thơm lừng lan khắp phòng.
Đàm Mặc đắc ý cười, “Ai nói ông đây không biết dùng nồi cơm điện? Ông đây nấu cơm không rất thơm đó sao?”
Nồi hầm sau lưng truyền đến một mùi khó tả, Đàm Mặc mở ra nắp nồi thì thấy, cháy.
Máy truyền tin trên cổ tay run nhẹ, là một tin nhắn từ Lạc Khinh Vân: [ cà ri khoai tây thịt bò hầm mà không khuấy thì sẽ dính nồi cháy đó. ]
“Sao tên này biết cháy?”
Đàm Mặc bỗng nhiên nhớ tới cái gì, bước tới ban công.
Ban công của cậu cách của Lạc Khinh Vân cỡ hai ba mét, Đàm Mặc không đóng cửa giữa phòng ngủ và ban công nên mùi cháy tự nhiên bay khắp phòng.
“Chào buổi trưa, Đội phó Đàm.” Lạc Khinh Vân dựa lưng vào ban công, tay trái cầm điếu thuốc.
Ánh mặt trời chiếu lên trên mặt người này, có một loại cảm giác tươi sáng và cao thượng.
“Xin lỗi để anh ngửi phải mùi cháy.” Tuy câu xin lỗi chẳng thành tâm.
“Muốn tôi nấu cho cậu không?” Lạc Khinh Vân hỏi.
Đàm Mặc dừng một chút, nhớ tới trước hai ngày mình mới ăn đồ ăn Lạc Khinh Vân làm—— đồ tên này nấu khá ngon.
“Vậy anh qua đây đi.” Đàm Mặc cười dùng ngón tay gõ gõ ban công bên cạnh.
Cậu chỉ thuận miệng nói, không ngờ Lạc Khinh Vân chống một tay nhẹ nhàng nhảy lên ban công, sau đó sải một bước dài dẫm lên ban công Đàm Mặc.
Khoảng cách này đối với Lạc Khinh Vân không đáng kể chút nào, nhưng bỗng nhiên một trận gió tới, thân hình Lạc Khinh Vân nhoáng lên, Đàm Mặc cho rằng anh sẽ ngã xuống, sợ tới mức một phen túm chặt đối phương, ai ngờ Lạc Khinh Vân cố ý tiến về phía trước ôm lấy vai Đàm Mặc, ngồi trên ban công nhà cậu.
“Cậu suýt thì bị thuốc đốt.” Giọng Lạc Khinh Vân vang lên.
“Anh có bệnh hả? Đây là tầng mấy anh không thấy được sao? Anh……”
Đàm Mặc bỗng nhiên ngừng nói, bởi vì cậu chú ý tới Lạc Khinh Vân đang cười.
“Anh cố ý giả vờ thiếu chút nữa ngã xuống?”
“Tôi ngã xuống thì sẽ thế nào?” Lạc Khinh Vân hỏi lại.
Đàm Mặc lúc này mới ý thức được, thân là dung hợp giả cao cấp thì cơ bắp và xương Lạc Khinh Vân có khả năng chịu tải cực lớn, anh vẫn có thể hạ cánh hoàn hảo ở độ cao này.
“Tủ lạnh còn gì không?” Lạc Khinh Vân đưa thuốc trong tay cho Đàm Mặc, đi vào phòng ngủ cậu.
Editor: sao anh để bé nó hút thuốc anh đã hút qua quài dị anhĐộ ấm trong phòng cao hơn ban công, trong không khí còn giữ mùi hương thuộc về Đàm Mặc.
Lạc Khinh Vân có thể dễ dàng phân biệt mùi của Đàm Mặc với bột giặt do bộ phận hậu cần trong đồng phục và thậm chí cả mùi còn sót lại trên đồ đạc.
Đó là một mùi rất nhẹ, ấm áp và mềm mại nhưng có phần hơi cứng đầu.
Lạc Khinh Vân mở ra tủ lạnh nhìn thoáng qua, rồi mỉm cười: “Khoai tây và thịt bò đông lạnh là những thứ duy nhất cậu có trữ phải không?”
“Đội trưởng Lạc anh có thể ‘ từ không thành có ’ mà.”
“Đội phó Đàm vẫn còn quan tâm đến vụ bê bối giữa chúng ta sao? Sao tôi lại nhớ được năng lực từ không thành có của Đội phó Đàm còn mạnh hơn tôi nhỉ? Ví dụ như tâm hồn trống rỗng và ham muốn được giàu thì sao?”
Đàm Mặc không hề ngượng ngùng, “Tôi đây là lập nhân thiết mỹ cường thảm cho anh mà.”
“Vậy cong eo 180° cùng nháy mắt xoạt thành chữ mã nói như thế nào?”
“Không phải đều là sự thật sao? Trừ khi có người đố kỵ nhân thiết mỹ cường thảm của anh, thêm mắm thêm muối cái phương diện không hài hòa của anh.”
“Đội phó Đàm, sau này cậu lại lập nhân thiết gì cho tôi thì tôi sẽ cho cậu tự mình trải nghiệm nhân thiết thật của tôi.”
“Vậy anh trước tiên nói một tiếng, tôi đi lãnh ‘ Chu Tước ’ ra.” Đàm Mặc lạnh lùng trả lời.
Lạc Khinh Vân vẫn không hề tức giận, “Tìm được cà chua cùng trứng gà, còn có chút mì sợi.”
Đàm Mặc đang muốn ấn nữa điếu thuốc của Lạc Khinh Vân vào gạt tàn trên bàn trà, nhưng mùi cây thuốc lá này cũng thơm nhỉ? Lại nhìn kỹ, Đàm Mặc phát hiện điếu thuốc này là thủ công, nhưng người cuốn điếu thuốc có tay nghề rất tỉ mỉ, mặt trước và mặt sau dày như nhau, cuộn chặt, sợi thuốc màu xanh nhạt khô mà ấm. Đàm Mặc đưa lên mũi ngửi, hương vị cũng không sặc, còn rất thấm, giống như mùi củi tốt nhất sau khi cháy.
Hoàng Lệ Lệ nói qua chất lượng cuộc sống Lạc Khinh Vân rất cao, có khi điếu thuốc này là hàng chế riêng, một điếu là ba ngày tiền lương của cậu.
Đàm Mặc không khách khí ngậm trong miệng, hít một hơi.
Mẹ nó, đúng là thuốc tốt!
Ngũ tạng lục phủ đều như đang được nước ấm thấm vào, thoải mái.
Lạc Khinh Vân đang đánh trứng, Đàm Mặc dựa cửa phòng bếp, ngẩng đầu hít một hơi thật sâu.
“ Thuốc của Đội trưởng Lạc không tồi.”
“Đó là dùng cỏ kim tước cùng tâm hoa long ẩn phơi khô rồi nghiền thành thuốc lá sợi.”
Đàm Mặc thình lình bị sặc.
“Anh…… anh nói cái gì? Cỏ kim tước? Hoa long ẩn? Kia không phải Sinh vật Kepler sao?”
“Đúng vậy.”
Đàm Mặc thậm chí còn không có thời gian dập thuốc, cậu lục lọi trong các hộp và tủ để tìm hộp thuốc thử mà Cảnh Kính Nhu đưa cho cậu.
Khóe miệng Lạc Khinh Vân cong nhẹ lên, không chút hoang mang tiếp tục thái cà chua.
“Lạc Khinh Vân anh cố ý hả ý? Cỏ kim tước cùng hoa long ẩn đều là Sinh vật Kepler! Anh không sợ bị cảm nhiễm sao?”
“Không sợ.” Lạc Khinh Vân trả lời.
Dung hợp giả cấp cao như anh không tồn tại khả năng bị Sinh vật Kepler trung cấp cảm nhiễm, nhưng nhân loại bình thường lại chưa chắc.
Đàm Mặc thật vất vả cuối cùng cũng tìm được que thử ở dưới tủ, sau khi tháo ra hồi lâu cũng không được nên cậu xé hộp ra, chất thử rơi vãi khắp sàn, Đàm Mặc đâm vào đầu ngón tay, tiêm chất kiểm tra vào.
Để nghỉ. (静置)
Tim Đàm Mặc đập nhanh, hơn mười giây trôi qua nhưng chất kiểm tra vẫn không đổi màu.
“Anh rõ ràng nhìn thấy tôi hút thuốc, sao không nhắc nhở?”
“Đội phó Đàm…… Tôi nhớ rõ cậu tốt nghiệp xuất sắc ở thành phố Bắc Thần mà. Hôi Tháp không dạy cậu —— tế bào Sinh vật Kepler mất hoạt tính không có khả năng cảm nhiễm sao?”
Anh nói mất hoạt tính thì mất hoạt tính hả? Sinh vật Kepler còn có thể tồn tại trong một không gian tràn ngập bức xạ chứ đừng nói đến việc bị khô và mất nước?
“…… sao lại có người lấy Sinh vật Kepler làm thuốc lá …… Quả thực biến thái!”
“Dễ hút không?” Lạc Khinh Vân lại hỏi.
“Đừng có nói, hút này không giống.”
Hương vị rất thuần, hơn nữa sau khi hút cả người còn rất thoải mái.
“Vậy thôi.” Lạc Khinh Vân đang khuấy cà chua, “Không dám hút thuốc thì đừng hút thuốc.”
“Ai nói tôi không dám hút? Thuốc này còn không?” Đàm Mặc đi tới cạnh Lạc Khinh Vân, vừa rồi anh mới hút thuốc trên trên ban công nên chắc trong túi còn có hộp thuốc.
Đàm Mặc không khách khí vói vào trong túi Lạc Khinh Vân sờ soạng nửa ngày chỉ tìm được một cái bật lửa. Đàm Mặc chưa từ bỏ ý định, lại đi sờ túi bên kia, đáng tiếc nơi đó rỗng tuếch.
Lạc Khinh Vân vẫn bất động khuấy cà chua, hỏi lại một câu: “Sờ sướng không, Đội phó Đàm?”
Đàm Mặc dừng một chút, lúc này mới phản ứng lại tay mình cách quần Lạc Khinh Vân không phải là đang sát chân anh ta sao?
Nếu ai cho rằng Đàm Mặc sẽ thẹn thùng, vậy thì quá sai.
“Đa tạ Đội trưởng Lạc nhắc nhở, cơ hội khó được mà.” Đàm Mặc vói vào trong túi lại hung hăng nhéo một phen.
Lạc Khinh Vân cứng đờ một lát, hơi hạ giọng nói: “Đội phó Đàm chắc không cần tay nữa nhỉ?”
Đàm Mặc lập tức bắt thu tay, vội quay lại sô pha ngồi xuống.
Nhưng đã hút qua thuốc cỏ kim tước với hoa long ẩn rồi lại đi hút thuốc khác thì hoàn toàn nếm không ra hương vị gì.
“Đội trưởng Lạc, anh còn thuốc kia không?”
“Thuốc của tôi mà Đội phó Đàm không cảm thấy nguy hiểm sao?”
“Càng nguy hiểm càng thú vị đó.”
Đàm Mặc cảm thấy vừa rồi cậu rất mất mặt. Có lẽ là một lần bị hoa Adela mười năm sợ dây thừng.
Lạc Khinh Vân sao có thể mang các sinh vật Kepler có tế bào hoạt tính vào thành phố chứ. Anh không phải là loại doanh nhân sẽ kiếm lợi nhuận từ các mẫu sinh vật Kepler.
“Cậu hiện tại là Trừ mây rực rỡ ở núi Vu Sơn ra thì chẳng có gì đáng gọi là mây rồi hả? Nếu tôi nói tôi không cho cậu thì sao?”
“Hả?” Đàm Mặc không nghĩ tới, cậu luôn cảm thấy Lạc Khinh Vân không phải người nhỏ mọn như vậy.
Lạc Khinh Vân lại nói: “Này còn không phải là cảm giác cậu cho tôi sao?”
Cảm giác?
Cảm giác gì?
Cái “Trừ mây rực rỡ ở núi Vu Sơn ra thì chẳng có gì đáng gọi là mây” sao?
Sao nó hơi lạ?
“Tôi đây nếu lấy được thuốc lá bằng bản lĩnh của mình thì Đội trưởng Lạc không ngại chứ?”
“Không ngại.” Lạc Khinh Vân nghĩ thầm Đàm Mặc chắc muốn lấy một nắm cỏ kim tước hay hoa long ẩn lần làm nhiệm vụ sau về.
Nhưng cậu biết xử lý chúng nó thế nào sao?
Quay đầu thì thấy Đàm Mặc đang ấn vào gạt tàn, không… chính là tàn thuốc trong hộp kẹo thiếc.
Cậu hút hết điếu thuốc vừa rồi chỉ hút một ngụm.
Lần đầu tiên thấy Đàm Mặc hút thuốc…… Hình như là ở trong cabin “Hoàng Hậu Đen”. Khi đó Cao Chích tìm được đường sống trong chỗ chết, Đàm Mặc vừa vào đã xin thuốc người khác.
Bộ dáng cậu cắn điếu thuốc, thực lười nhác, lại có cảm giác đang thật sự còn sống.
Cậu đưa điếu thuốc chỉ hút một ngụm cho Cao Chích.
Lạc Khinh Vân mỉm cười, đổ cà chua luộc và nước trứng vào mì, đột nhiên cảm thấy trong phòng sao lại yên tĩnh như vậy.
Đàm Mặc không phát ra chút tiếng động nào cả.
Lạc Khinh Vân quay đầu lại, nhìn cửa phòng ngủ mở rộng, còn có ban công tràn ngập ánh nắng ở phía bên kia cánh cửa, chợt nhận ra điều gì đó.
“Đàm Mặc!”
Lạc Khinh Vân bước nhanh vọt tới ban công, liền thấy Đàm Mặc đứng cao ở rìa ban công, nhảy sang phía đối diện.
Gió táp thẳng đến, trái tim Lạc Khinh Vân bị nhấc lên cao.
Đàm Mặc bước lên ban công đối diện, lắc nhẹ rồi đáp xuống mặt đất ban công của Lạc Khinh Vân.
“Cậu làm gì vậy hả!” Giọng Lạc Khinh Vân dương cao một quãng tám.
Đàm Mặc xoay người lại, nhếch khóe miệng cười nhẹ, “Tìm thuốc đó.”
Lạc Khinh Vân đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm ban công đối diện.
Đàm Mặc vào phòng ngủ của Lạc Khinh Vân, đồ trang trí bên trong đơn giản như lúc trước, vừa nhìn đã rõ ràng, bao gồm cái hộp sắt nhỏ anh ném lên tủ đầu giường kia. Đàm Mặc mở ra thì thấy, tìm được rồi.
Cậu mới vừa trở lại ban công thì thấy Lạc Khinh Vân đứng ở đối diện, trên mặt không chút biểu cảm.
“Đi cửa chính.”
Rõ ràng mặt trời thực ấm, nhưng Đàm Mặc lại rùng mình.
Cậu ra khỏi cửa nhà Lạc Khinh Vân lại vào cửa nhà mình, trên bàn là một chén mì trứng cà chua, Lạc Khinh Vân ngồi trên sô pha, ôm cánh tay không có chút ý định ăn cùng Đàm Mặc.
“Cậu có thời gian mười phút ăn mì. Ăn xong đến một nơi với tôi.”
Cái bát màu đỏ, vàng và trắng này hòa quyện vào nhau, trứng vàng mềm xốp được khuấy vào súp cà chua, có hương vị tinh tế… Ngoại trừ vẻ mặt lạnh như hầm băng của Lạc Khinh Vân.
“Đi đâu?” Đàm Mặc gắp một đũa lớn lên, thổi thổi đưa vào trong miệng.
Ài, cậu không rõ tại sao người như Lạc Khinh Vân xào rau ăn ngon, tùy tiện nấu mì cũng ăn ngon thế này là sao hả?
Người ta không thể có tài về mọi mặt, trời kỵ người tài đó biết không.
“Số 75 phố Du Lâm, xuất hiện hệ sinh thái Kepler nghiêm trọng, khu sinh thái thứ cấp. Nguyên nhân cũng là do lô mẫu sinh học Kepler trước đó chảy vào thị trường chợ đen gây ra.”
Đàm Mặc nuốt một ngụm mì lớn, nói: “Khu sinh thái cấp hai? Lan truyền thế nào?”
Tác giả có lời muốn nói: Trùng Rêu không thuộc hệ trùng Minos, mọi người không cần khủng hoảng. Trùng Rêu còn có thể bện thành váy cưới đó mọi người tin không?
Mọi người không tin cũng không sao, Đàm Mặc tin là được.
Đàm Mặc: Uy! Ông đây cũng không tin mà!