Anh Ấy Luôn Hỏi Tôi Đề Bài Toi Mạng

Chương 66

Nữ quan quân nhìn thoáng qua máy tính, lại nói: “Hình như đúng là Đội trưởng Lạc.”

Máy liên lạc của Lạc Khinh Vân vang lên, là bộ vũ khí thông báo anh làm thủ tục sử dụng súng.

Đàm Mặc nhỏ giọng hỏi nữ quan quân đang thao tác hệ thống, “Sao cô làm như không nhận ra Lạc Khinh Vân vậy? Anh ta không phải Lạc Khinh Vân thì còn có thể là ai?”

“Thì…… cậu không cảm thấy Đội trưởng Lạc càng……hơn trước sao” Nữ quan quân suy nghĩ nửa ngày nhưng không nghĩ ra từ thích hợp.

“Càng gì?”

“Dụ người?”

Đàm Mặc sửng sốt trong giây lát, từ lúc nhìn thấy Lạc Khinh Vân ở phòng cách ly cậu đã cảm thấy Lạc Khinh Vân hình như đã thay đổi, lúc ấy chỉ là cảm thấy anh trở nên ngang ngược kiêu ngạo vì năng lực của bản thân, nhưng bây giờ nữ quan quân vừa nhắc nhở, Đàm Mặc liền phát hiện Lạc Khinh Vân thật sự đã thay đổi.

Lạc Khinh Vân một tay xách theo chăn màn gối đệm đi phía trước, Đàm Mặc đút túi đi theo sau, nhìn bóng dáng anh.

Cho đến khi Lạc Khinh Vân cố tình thả chậm bước chân, chờ đợi Đàm Mặc sóng vai với mình.

“Em đang suy nghĩ cái gì?” Lạc Khinh Vân hỏi.

“Anh đúng là Lạc Khinh Vân sao?” Đàm Mặc nheo mắt hỏi.

Lạc Khinh Vân cười, “Em hoài nghi anh là Hồng Vực?”

Đàm Mặc trả lời: “Em hiểu Lạc Khinh Vân, am hiểu sâu quy tắc dối trá trong xã hội nhân loại và sẽ không thèm giấu giếm bày tỏ nhu cầu của mình.”

“Nếu anh là Hồng Vực, em đã sớm bị anh đóng đinh rồi thì còn có thể đánh răng rửa mặt ăn sáng sao?” Lạc Khinh Vân buồn cười hỏi lại, thoạt nhìn tâm tình không tồi.

“Em có phải là nên cảm ơn anh đã tha cho cái mạng nhỏ này không?” Đàm Mặc không cam lòng hỏi.

Lúc này có một quan chức quen thuộc đi thẳng tới, Đàm Mặc giơ tay chào hỏi, Lạc Khinh Vân mỉm cười gật đầu với đối phương, vị quan chức kia bỗng thất thần, trực tiếp va vào tường.

“Anh tuân thủ quy tắc dối trá của thế giới nhân loại vì nhu cầu của anh với thế giới nhân loại lớn hơn nhiều yêu cầu nhân loại đối với anh, đây là kết quả sau khi cân nhắc lợi hại. Nhưng một khi anh có thể khống chế hướng năng lượng Kepler đi,” Lạc Khinh Vân giơ tay lên hướng về phía ánh sáng. Những ngón tay thon dài trên mu bàn tay trắng nõn giống như một tác phẩm nghệ thuật, “Khi nhu cầu của nhân loại đối với anh trở nên càng nhiều thì sẽ khiến anh có quyền kiêu ngạo. Tựa như quan hệ giữa anh và em.”

“Quan hệ giữa em với anh?” Đàm Mặc không rõ.

“Nếu đối với anh em là một sự vật khác có thể thay đổi thì anh sẽ làm tất cả những việc anh muốn, chẳng sợ có chơi chết cả em, chỉ cần anh thỏa mãn là được.” Lạc Khinh Vân nói.

Đàm Mặc dừng bước, mà Lạc Khinh Vân cũng xoay người lại nhìn cậu.

“Nhưng đúng là không khéo, em là thứ không thể thay thế, chơi chết thì chẳng còn. Cho nên nếu em từ chối thì anh chỉ có thể dừng lại.”

Lạc Khinh Vân vươn tay ra cho Đàm Mặc, nhưng Đàm Mặc lại không bắt lấy.

“Bây giờ anh không cần mang bao tay hả?”

Lạc Khinh Vân lắc lắc đầu, “Không cần. Nhưng nếu em còn muốn cảm nhận năng lực đó thì anh có thể……”

“Anh thôi đi.” Đàm Mặc đi về trước, “Phòng ngủ của anh là phòng nào?”

Khi Lạc Khinh Vân nói ra câu “Anh chỉ có thể dừng lại”, Đàm Mặc đã hơi thả lỏng.

Không chỉ là cậu rõ ràng mà Lạc Khinh Vân cũng biết giới hạn kia.

Nếu muốn tiếp tục hợp tác thì ngay cả khi đối mặt với thế giới Kepler đang ăn mòn, bọn họ cũng phải tôn trọng giới hạn đó.

Đàm Mặc sống đến bây giờ đã chứng kiến rất lần nhiều sinh ly tử biệt, cậu sẽ vào sinh ra tử vì mỗi một đồng đội, đồng thời cậu cũng biết khi cậu mất đi khả năng phán đoán khách quan thì cũng là khi cậu mất đi năng lực xuyên qua kẽ hở sinh tử.

Mục đích của Hôi Tháp cũng rõ như ban ngày —— bọn họ lợi dụng Đàm Mặc để Lạc Khinh Vân lưu lại thế giới nhân loại, đồng thời một khi bị Hôi Tháp phát hiện bản thân Đàm Mặc đã mất đi khả năng chống lại sức hấp dẫn của Lạc Khinh Vân cũng có nghĩa Hôi Tháp phải suy xét dùng phương thức khác để kiểm soát Lạc Khinh Vân.

Lạc Khinh Vân đã cứu Đàm Mặc rất nhiều thứ, ân cứu mạng vốn là không có gì báo đáp.

Lạc Khinh Vân cũng là đội trưởng của Đàm Mặc, càng là mục tiêu giám sát của cậu, cho nên Đàm Mặc cũng có tình nghĩa đối với Lạc Khinh Vân.

Nhưng …… một tình cảm nào đó lướt qua giới hạn kia, Đàm Mặc không biết, tận đáy lòng cậu cũng hơi tò mò. Rốt cuộc sự cố chấp đến mức ngày đêm tơ tưởng của Lạc Khinh Vân này là loại cảm giác như thế nào, Đàm Mặc cũng rất muốn biết.

Nhưng yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu, cho dù mục đích của Hôi Tháp chính là muốn Đàm Mặc treo Lạc Khinh Vân, Đàm Mặc cũng sẽ không làm như vậy.

Cậu biết bản thân không chỉ là một chút động tâm với Lạc Khinh Vân.

Lạc Khinh Vân xách theo chăn màn gối đệm đi tới trước cửa phòng ngủ của Đàm Mặc.

“Này, ôm đồ của anh về phòng anh đi.” Đàm Mặc nhướng mày.

Để hai người họ ở chung không phải là bánh bao thịt đánh chó có đi mà không có về à? Đàm Mặc chính là cái bánh bao mới mẻ bốc khói ngon miệng kia đó.

Lạc Khinh Vân ấn nhẹ lên khóa cửa, cửa phòng liền mở ra: “Này vốn dĩ chính là phòng Hôi Tháp xếp cho anh.”

Đàm Mặc trợn trắng mắt lên trời, “Vừa nghe là đã biết ý tưởng tồi của Cảnh Kính Nhu.”

“Đúng vậy, bọn họ muốn em giám thị anh mà. Em không ở cạnh anh suốt 24 giờ thì giám thị thế nào được?”

Lạc Khinh Vân tự dọn giường đệm, mà Đàm Mặc chẳng có chút tình nghĩa bạn cùng phòng, ngồi ở bên cạnh chơi game.

“Lạc Khinh Vân, nếu chúng ta ở chung phòng ngủ, em hy vọng tôn trọng không gian riêng tư lẫn nhau chút.” Đàm Mặc mở miệng nói.

Lạc Khinh Vân buồn cười hỏi lại: “Em có biết trừ việc để em trông chừng anh thì còn việc gì nữa không?”

“Em không muốn biết.”

“Để anh có cảm giác an toàn.” Lạc Khinh Vân đi tới cạnh Đàm Mặc, di chuyển màn hình thực tế ảo đang chơi game, nửa ngồi xổm xuống dưới nhìn thẳng đôi mắt cậu, “Để anh có ảo tưởng có được em.”

Đàm Mặc nâng tay che lại đôi mắt Lạc Khinh Vân, ngăn cản đôi mắt này tiếp tục mê hoặc nhân tâm.

Bọn họ cũng nên nói tiếp tình hình hiện tại.

“Em cùng Hà Ánh Chi đều cho rằng việc anh có khả năng thao túng năng lực Kepler không phải là phương pháp gì có thể học được mà là bắt đầu từ sự tiến hóa của chính anh.”

Lạc Khinh Vân ngoan ngoãn giữ tư thế đó, “Đây là quan điểm chính xác.”

“Tuy bộ dáng anh không thay đổi nhưng em lại cảm thấy anh thay đổi. Giống như lần đó Trùng Minos hóa thành bộ dáng cô gái hấp dẫn em, có phải anh cũng đang hấp dẫn em không?” Đàm Mặc lại hỏi.

Ngăn đôi mắt Lạc Khinh Vân vì đáy mắt anh có một thế giới sâu không lường được, thần bí rồi lại thay đổi thất thường, đối với Đàm Mặc thì chính là lối vào của thế giới Kepler.

Lạc Khinh Vân nhẹ nhàng nắm cổ tay Đàm Mặc, thanh âm thực ôn nhu.

“Đàm Mặc, em có thể coi nó là một phần của tiến hóa. Dù sao…… Chỉ cho phép châu quan phóng hỏa chứ không cho dân chúng đốt đèn sao?”

“Gì?” Đàm Mặc nghĩ thầm chẳng lẽ cậu không đủ văn hóa thật hay sao mà lại không hiểu được lời này?

Lạc Khinh Vân cười, hơi thở của anh xẹt qua dưới tay Đàm Mặc.

“Ý là, lúc trước em câu dẫn anh. Hiện tại đến lượt anh câu dẫn em…… thật ra em cũng rất muốn anh không phải sao?”

Ánh mắt Đàm Mặc lạnh lùng, dịch tay ra, đứng dậy nói: “Đi thôi, phải đến phòng huấn luyện.”

“Ừm.” Lạc Khinh Vân cử động tay, “Đội trưởng Lý cùng Đội trưởng Chu đều muốn giáo huấn anh đấy. Nhưng mà…… Bọn họ không phải đối thủ của anh.”

Đàm Mặc lắc đầu, “Lạc Khinh Vân, anh đúng là cuồng vọng.”

Lạc Khinh Vân mở miệng nói: “Không thì thế này —— nếu em cũng có thể đánh trúng anh, một lần cũng được, anh sẽ tuân thủ quy tắc trong phòng ngủ của em.”

Đàm Mặc đi ra ngoài, nói theo góc độ sinh vật học thì nhân loại bình thường khó có thể vượt qua năng lực của dung hợp giả. Nhưng Đàm Mặc chính là không cam lòng.

Nếu cậu rất cường đại, như vậy cậu cũng sẽ có vốn liếng để đàm phán với Hôi Tháp, mà ý muốn bảo vệ một tấc cũng không rời của Lạc Khinh Vân cũng sẽ trở nên dư thừa.

Đàm Mặc thậm chí có thể tưởng tượng Lạc Khinh Vân không biết kiêng nể gì sẽ sướng đến mức nào khi làm những nhân loại coi anh thành công cụ lộ ra vẻ mặt hối hận tuyệt vọng.

Cũng không biết là ai truyền tin tức đi mà giờ phòng huấn luyện đã chen đầy người đến xem.

Mấy người Lão Thường, An Hiếu Hòa tất nhiên có mặt, các đội viên đội hai đội ba cũng tới, còn có Hoàng Lệ Lệ cùng Hạ Thừa Phong.

Đàm Mặc đi đến trước mặt Hoàng Lệ Lệ hỏi: “Hai cô chạy tới làm gì? Làm đại lý nữa à?”

“Chậc, ai dám lấy sức chiến đấu nhọn nhất của thành phố Ngân Loan chúng ta đi cược chứ? Tìm chết hay gì” Hoàng Lệ Lệ nghĩa khí đưa gói khoai lát cho Đàm Mặc.

Đàm Mặc vừa nhận, mẹ nó, trống không.

Ý là đi vứt rác cho chụy mau.

“Mập chết cô.” Đàm Mặc tặng một ánh mắt xem thường cho cô nàng.

“Này mà trong tiểu thuyết ngôn tình cẩu huyết chính là Tu La tràng đẫm máu đó. Thân là nguyên nhân gây ra Tu La tràng này, Đội phó Đàm có cảm thấy vinh dự không?” Hạ Thừa Phong hỏi.

Đàm Mặc trực tiếp ấn túi khoai rỗng cho cô, “Xem ít tiểu thuyết cẩu huyết thôi. Không phát hiện cuộc sống của mấy cô ngày càng nhàm hả?”

“Ài, phải nói thủ đoạn sâu nhất trong Hôi Tháp thành phố Ngân Loan chúng ta cũng chỉ có Đội phó Đàm cậu. Chẳng những ngắt đóa hoa cao lãnh Đội trưởng Lý này mà còn có được trái tim thỏ trắng sức chiến đấu siêu cường Đội trưởng Chu, ngay cả đội trưởng Cao ít khi nói cười ngoài miệng nghiêm khắc nhưng chẳng phải là nâng cậu trong lòng bàn tay đấy sao. Giờ cả Đội trưởng Lạc đều đã lãng tử hồi đầu ngay giây phút vượt rào, cả thành Trung Tâm cũng đã biết đoạn giai thoại này. Đội phó Đàm, truyền thụ kinh nghiệm chút đi.” Hoàng Lệ Lệ dùng khuỷu tay chọt chọt cậu.

Nếu là lúc trước thì Đàm Mặc nhất định đã bần thúi với cô, nhưng bây giờ cậu thật sự chẳng có chút tâm tình nào.

“Tôi không có thủ đoạn gì cả.” Đàm Mặc trả lời.

Hoàng Lệ Lệ và Đàm Mặc đã là bạn xấu gần năm năm, nhìn vẻ mặt của Đàm Mặc có thể đoán được hôm nay có lẽ không chỉ là một cuộc tranh đấu.

Đàm Mặc nắm chặt tay, Lý Triết Phong cùng Chu Tự Bạch đúng thật chưa chắc là đối thủ của Lạc Khinh Vân thân kinh bách chiến.

Hơn nữa bọn họ cũng không cần phải ganh đua cao thấp với Lạc Khinh Vân, làm như vậy đều chỉ là vì để Lạc Khinh Vân kiêng kị, không dễ làm thương tổn Đàm Mặc.

Hôm nay Cao Chích trực ban ở trung tâm chỉ huy, thật sự không qua được, ủy thác Giang Xuân Lôi làm nhiếp ảnh gia.

Lạc Khinh Vân mặc áo trắng và quần rằn ri đi đến giữa sân, thân hình cơ bắp rất bắt mắt, chưa kể lần này anh thậm chí còn không đeo găng tay biểu tượng của mình.

Người đội một đã sớm thấy bộ dáng Lạc Khinh Vân cởi bao tay đi “Uy hiếp” Đàm Mặc, nhưng những người khác ở hiện trường đúng là lần đầu tiên thấy được.

“Thấy không? Đó là tay Đội trưởng Lạc …… Căn bản không có vết thương gì cả! Cũng không giống như là bị quái vật cắn!”

“Cũng không có bị Hắc Hỏa làm bỏng luôn! Dấu vết bị phỏng cũng chẳng thấy!”

“Tay Đội trưởng Lạc ……có thấy giống đàn dương cầm không?”

“Cô thôi đi, anh ta chẳng có đàn dương cầm mà là đàn cái mạng nhỏ này đấy!”

Lạc Khinh Vân nhìn về phía Lý Triết Phong cùng Chu Tự Bạch nói: “Hai vị, ai trước?”

Lý Triết Phong vừa muốn tiến lên, Chu Tự Bạch đã chắn lại dùng ánh mắt ý bảo: Tôi tới trước, anh nhìn cho kỹ.

Chu Tự Bạch kéo áo khoác, tùy tay ném cho phó đội trưởng của mình rồi đi qua.

“Đội trưởng Lạc, xin được chỉ giáo.” Chu Tự Bạch rũ tay tự nhiên, tư thái thả lỏng.

Nhưng Đàm Mặc lại biết sức bạo phát của Chu Tự Bạch rất mạnh, tốc độ công kích nhanh. Từ lúc trước cậu là quân y đã có đặc điểm này. Nhưng lúc ấy có mạnh mẽ hơn nữa thì cũng thuộc phạm vi nhân loại, Đàm Mặc luôn có thể chế phục cậu bằng sức phán đoán cùng năng lực phản ứng nháy mắt của mình.

Còn hiện tại, Đàm Mặc chỉ có đơn phương bị Chu Tự Bạch đả kích.

Trên môi Lạc Khinh Vân còn nụ cười nhạt, anh tinh tế quan sát Chu Tự Bạch, cười nói: “Tôi nghe nói trước khi Đội trưởng Chu trở thành dung hợp giả là đàn em của Đội phó Đàm, lại là fans đáng tin của em ấy.”

Chu Tự Bạch lãnh đạm nhún vai, “Thì sao, tâm ghen ghét của Đội trưởng Lạc lại bắt đầu tràn lan rồi sao?”

Bị thương tổn chút rồi nhưng trên mặt Lạc Khinh Vân lại không thấy nửa điểm tức giận, cảm giác trạng thái của anh đã về tới thời điểm vừa tới thành phố Ngân Loan, mỉm cười, lễ phép, bao dung, thậm chí còn có vài phần đoan chính nho nhã.

“Đúng vậy, tôi ghen ghét.” Lạc Khinh Vân thản nhiên trả lời.

Đây là nói thật, nhưng bởi vì quá thẳng thắn nên người chung quanh còn tưởng rằng anh nói giỡn theo Chu Tự Bạch.

Nhưng Đàm Mặc lại biết Lạc Khinh Vân nói thật.

“Vậy không nhiều lời nữa.” Chu Tự Bạch quơ quơ cổ tay.

“Không cần trọng tài sao?” Lạc Khinh Vân hảo tâm nhắc nhở.

“Cho dù có trọng tài cũng không ảnh hưởng ý định anh muốn vặt đầu tôi.”

Vừa dứt lời, Chu Tự Bạch chợt vọt tới trước mặt Lạc Khinh Vân, một quyền thẳng đá thẳng lên bụng.

Khi người xem chung quanh hít hà một hơi thì Đàm Mặc lại thấy rõ ràng hết thảy, bao gồm nháy mắt mà ánh mắt Chu Tự Bạch tàn nhẫn đến mức sát ý sôi trào, một quyền kia có thể đá xuyên cả nội tạng, Lạc Khinh Vân thoạt nhìn là bay ra sau nhưng thật ra hai tay anh khoanh lại chắn trên bụng nhỏ, chống được.

“Ác ——”

Vốn tưởng rằng Lạc Khinh Vân sẽ chật vật rơi xuống đất nhưng anh lảo đảo hai ba bước rồi lại đứng vững vàng.

Lạc Khinh Vân lắc lắc hai tay, ánh mắt tối sầm xuống, “Thân thủ Đội trưởng Chu tốt thật.”

Vẻ mặt Chu Tự Bạch lạnh lùng, cậu biết rõ một kích không trúng thì lúc sau sẽ càng khó.

“Tới mà không chào không phải quân tử……” Lạc Khinh Vân cũng bỗng nhiên nhảy lên không trung, khí thế kinh hồng, dùng cùi chỏ đánh vào vai Chu Tự Bạch.

Đàm Mặc nhìn mà kinh tâm động phách, vô thức nghiên người về trước nhưng bị một người nắm lấy vai, là Lý Triết Phong.

Chu Tự Bạch nghiêng người nâng tay, đang muốn nâng Lạc Khinh Vân nhân tiện bẻ gãy cánh tay anh, nhưng Lạc Khinh Vân lại lấy tay Chu Tự Bạch làm điểm tựa bay lên không đánh đầu gối xuống, một kích đánh giữa xương ngực Chu Tự Bạch, “Răng rắc” một tiếng hãi hùng khiếp vía.

“Tiểu Bạch ——” đây đã vượt qua phạm vi tranh đấu rồi.

“Đừng nhúc nhích, nhìn cho kỹ. Đừng lãng phí tâm tư của Chu Tự Bạch.” Lý Triết Phong lạnh lùng nói.

Chu Tự Bạch rơi xuống nháy mắt một tay chống đất, sau lưng cũng vừa lúc nên lên đầu vai Lạc Khinh Vân.

Chênh lệch thời gian quá mức vi diệu, Lạc Khinh Vân phản ứng có nhanh hơn thì cũng không thể tránh đi.

Một chiêu này là Đàm Mặc đã từng dùng để đối phó Chu Tự Bạch, không nghĩ tới Chu Tự Bạch lại học được, còn dùng để đối phó Lạc Khinh Vân.

Lạc Khinh Vân quỳ một gối xuống đất, chống đỡ được, anh nghiêng mặt, sợi tóc trên trán hạ xuống, thoảng qua trước mắt anh, cảm giác ngột ngạt như bị treo ngược trong vực sâu tràn ngập trong không khí. Những người đang xem trận chiến đồng loạt lùi lại, chỉ có Đàm Mặc cùng Lý Triết Phong đứng yên tại chỗ.

Không có thời gian thở dốc, hai người từng quyền đánh đến thịt, Chu Tự Bạch bị Lạc Khinh Vân bắt chéo hai tay sau lưng, cậu trực tiếp làm cổ tay trật khớp, quay người cho Lạc Khinh Vân một đòn nghiêm trọng. Lạc Khinh Vân phản ứng cực nhanh, ngay khi chân Chu Tự Bạch cọ qua chóp mũi đã né ra sau, một tay chống đất còn không quên công kích hạ bàn Chu Tự Bạch.

Ngươi tới ta đi, liên miên không ngừng.

Những người ở đây nào đã từng xem trận đấu nào không muốn sống thế này, thậm chí không tiếc giết địch một vạn tự tổn hại tám ngàn.

Lại là một cú xoay người, Chu Tự Bạch bị Lạc Khinh Vân đá bay lên, thiếu chút nữa mặt chấm đất, đá chân phải lên không trung, gót chân sượt qua xương gò má của  Lạc Khinh Vân, tuy rằng không trúng nhưng lưu lại trên má Lạc Khinh Vân một vệt đỏ.

Động tác Lạc Khinh Vân lãnh hãn, kéo chân Chu Tự Bạch lại, trực tiếp đập thẳng xuống mặt đất, tư thế như sóng lớn ập vào bờ, muốn bẻ gãy xương Chu Tự Bạch.

Tay phải Chu Tự Bạch miễn cưỡng chống đất, “Xoảng” một tiếng, cổ tay nứt ra.

“Mẹ nó ——” Chu Tự Bạch hừ lạnh một tiếng.

Lạc Khinh Vân liếc tới ánh mắt Đàm Mặc hết sức chăm chú lo lắng cho Chu Tự Bạch, hàn ý dâng lên, quay người đá một phát, nếu một đòn này trúng chắc chắn sẽ làm gãy xương sống của Chu Tự Bạch.

“Dừng tay!” Đàm Mặc không màng tất cả vọt qua.

Nhưng Lý Triết Phong đến trước một bước, chắn trước mặt Chu Tự Bạch, giơ tay lên đánh trúng mắt cá chân Lạc Khinh Vân, Lạc Khinh Vân phản ứng nhanh nhạy xẹt qua, quay người lại, Đàm Mặc vừa lúc xông tới.

Anh ôm lấy lưng Đàm Mặc, thuận thế ép cậu vào lòng mình.

Đàm Mặc ngây ra, giọng Lạc Khinh Vân vang lên bên tai cậu: “Em học được làm thế nào để đối phó anh chưa?”

Khi một cơn ớn lạnh thấu xương nổi lên trong lòng, Đàm Mặc nháy mắt thanh tỉnh lại.

Lạc Khinh Vân đồng ý trận đấu này không phải để chứng minh cho Đàm Mặc thấy anh lợi hại thế nào, mà là muốn nhìn trong lòng Đàm Mặc, Lý Triết Phong cùng Chu Tự Bạch quan trọng đến bao nhiêu.

“Không học được.” Đàm Mặc trả lời.

Cho dù cậu thấy rõ ràng cũng không thể có tốc độ nhanh như vậy, cho dù có tốc độ cậu cũng không đủ mạnh.

Lạc Khinh Vân lại nói: “Kế tiếp, anh sẽ không lưu tình thế nữa.”

Đàm Mặc không nói gì, Lạc Khinh Vân hơi cúi đầu, vừa lúc có thể nhìn thấy sau cổ Đàm Mặc, thực quật cường, không dễ dàng bị chinh phục như vậy.

Lạc Khinh Vân thở dài, buông lỏng tay ra, Đàm Mặc quả nhiên xoay người sang chỗ khác, đi đến cạnh Chu Tự Bạch đỡ cậu lên.

“Tiểu Bạch, đã bảo cậu khiêm tốn đi mà, lật xe rồi đó.” Đàm Mặc tức giận nói.

“Hít…… Mặc ca anh nhẹ chút đi, tôi đau.” Chu Tự Bạch nhe răng trợn mắt, khóe miệng còn tái xanh, bộ dáng chật vật thật khiến người khác đau lòng.

An Hiếu Hòa đang quan sát trận chiến nuốt một ngụm nước bọt, sợ hãi nói với Sở Dư bên cạnh: “Lần đầu tiên tôi thấy bộ dáng đội trưởng muốn mạng người thế đó.”

“Tôi cũng chưa từng thấy qua…… Này chính là đánh đổi mạng mà?”

Ai xem cũng hiểu, này không chỉ là tranh đấu.

An Hiếu Hòa lại tiến đến cạnh lão Thường cùng Ngô Vũ Thanh nhỏ giọng hỏi: “Đội trưởng Chu cùng Đội phó Đàm là quan hệ gì vậy? Sao tôi cảm thấy Đội trưởng Lạc như trên đầu có thảo nguyên đàn ngựa phi vậy, muốn bắt Đội trưởng Chu đi làm phân bón hả?”

Lão Thường tấm tắc hai tiếng, trả lời: “Nhớ năm đó Đội trưởng Chu cũng là tiểu khả ái đi theo sau Đội phó Đàm, giọng cậu ta kêu ‘ Mặc ca ’ cũng phải kéo kéo dài ra, Đội trưởng Chu chính là kẹo sữa thỏ lớn của Đội phó Đàm đó, cục cưng nhỏ cấp bậc vũ trụ.”

An Hiếu Hòa run run, cái lực đánh tàn nhẫn kia của Chu Tự Bạch, cục cưng thế này không phải ai cũng chịu được.

Ngô Vũ Thanh dùng khuỷu tay chọt An Hiếu Hòa, nhỏ giọng nói: “Được rồi được rồi, tới trúc mã với trời giáng rồi.”

Lão Thường gật đầu, rất đôngg tình: “Ừm, đây mới là vở kịch lớn này.”

Đàm Mặc đỡ Chu Tự Bạch ra ngoài sân ngồi xuống, Chu Tự Bạch che ngực sắc mặt trắng bệch, lần này cậu bị thương không nhẹ.

“Tên bệnh tâm thần Lạc Khinh Vân kia…… Là thật muốn mạng cậu hả?” Đàm Mặc nghiến răng cọt kẹt.

Cậu vặn một chai nước đưa cho Chu Tự Bạch.

Chu Tự Bạch nhếch miệng cười, “Anh ta rốt cuộc là muốn mạng tôi hay là lấy mạng tôi cảnh cáo anh mà anh không nhìn ra sao?”

Đàm Mặc lạnh lùng liếc Lạc Khinh Vân, “Cảnh cáo tôi? Con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người đó.”

Chu Tự Bạch không nhịn được mà cừoi: “Anh còn cắn người à?”

Lạc Khinh Vân đương nhiên nghe thấy Đàm Mặc nói, quay người thẳng thắn hỏi lại: “Ồ, vậy em định cắn nơi nào?”

Bỗng nhiên nhớ tới chuyện xảy ra buổi tối, máu vọt lên đỉnh đầu mà sắc mặt Đàm Mặc chẳng biến đổi.

“Anh quản ông đây cắn nơi nào.”

Hoàng Lệ Lệ có chút lo lắng đi tới cạnh Chu Tự Bạch, thấp giọng nói: “Đội trưởng Chu, ngày mai cậu còn nhiệm vụ phải không. Bị thương thế này……”

Chu Tự Bạch cười cười, “Không sao. Chốc nữa tôi tiêm thuốc trị thương cấp tốc, ngủ một giấc là tốt rồi.”

Hạ Thừa Phong tức giận nói: “Hai người các cậu thật đúng là trùng quan nhất nộ vi lam nhan nhỉ.”

“Hai người bọn họ, tôi coi là ba đi.” Hoàng Lệ Lệ hất cằm, “Vở kịch lớn tới rồi. Hôi Tháp thành phố Ngân Loan chúng ta, trận chiến cuối cùng giữa Đội trưởng Lý cùng Đội trưởng Lạc.”

Lạc Khinh Vân cử động cổ tay cùng bả vai, vừa rồi vẫn là bị Chu Tự Bạch đả thương. Anh đi tới bên sân, tùy tay cầm chai nước khoáng trên đất, một bộ dáng thực đau buồn nói với Đàm Mặc: “Nhìn Đội trưởng Chu người ta đi, bị thương mà có nhiều người tiền hô hậu ủng như vậy. Nhìn lại anh này, muốn uống miếng nước cũng chẳng ai vặn nắp cho.”

An Hiếu Hòa đang muốn tiến lên lại bị Sở Dư túm chặt, “Đội trưởng Lạc không cần kẻ nào quan tâm.”

“Đội trưởng Lạc lên tiếng thế rồi mà sao không cần chúng ta quan tâm?” An Hiếu Hòa nói.

“Anh ta chỉ cần Đội phó Đàm.”

Đàm Mặc lại tức giận nói: “Em thấy là anh cần có người vặn đầu cho đó.”

Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy nhưng Đàm Mặc vẫn vặn ra đưa cho đối phương.

Lúc Lạc Khinh Vân nhận lấy thì đầu ngón tay chạm nhẹ lên bàn tay Đàm Mặc, cảm xúc da thịt ôn nhuận làm Đàm Mặc thấy như bị bỏng đến, lập tức rụt lại.

Lạc Khinh Vân ngửa đầu uống nước, hầu kết lăn lộn, mồ hôi chảy từ thái dương xuống, treo trên cằm, mà anh lại hạ mắt nhìn chăm chú vào vẻ mặt Đàm Mặc.

Đàm Mặc bị anh nhìn mà không được tự nhiên, lại bị đối phương nhìn tiếp chắc Đàm Mặc hoài nghi lỗ tai mình hồng lên mất, cậu vội chạy về cạnh Hoàng Lệ Lệ cùng Chu Tự Bạch.

Lạc Khinh Vân thả cái chai xuống hỏi Lý Triết Phong đối diện: “Đội trưởng Lý, từ vừa rồi tôi đã muốn hỏi, hai người ra sức đấu với tôi thế hẳn là không chỉ muốn khoe khoang với đội trưởng mới tới tôi đây nhỉ?”

“Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, chúng tôi muốn anh đáp ứng ba điều kiện.” Lý Triết Phong nói.

“Ồ, ba điều kiện gì?” Lạc Khinh Vân lộ ra vẻ mặt rất có hứng thú.

“Thấy thằng ngốc kia không?” Lý Triết Phong hất cằm hướng Đàm Mặc.

“Thấy, là thằng ngốc xinh đẹp đáng yêu.”

Đàm Mặc lập tức cảm nhận ánh mắt từ bốn phương tám hướng đổ dồn tới.

Hai người các anh có thể đừng ở trước công chúng, không hề bận tâm mặt mũi của tôi mà thảo luận vấn đề tôi có khờ có ngốc được không hả?

Hoàng Lệ Lệ lén kéo góc áo Đàm Mặc, bắt chước ngữ khí Lạc Khinh Vân nói: “Thằng ngốc xinh đẹp lại đáng yêu á?”

Đàm Mặc vẫn cứ mặt không đổi sắc, hỏi ngược lại: “Khen tôi xinh đẹp, cô có ý kiến?”

Ông trời ơi, mấy người đang cố ý giết tôi hả?

Sau hôm nay làm sao mà tôi còn mặt mũi đến Hôi Tháp đây!

“Không có ý kiến, cậu là người đàn ông đẹp nhất thiên hạ. Không giống tôi, giờ là đồ ăn vừa chua vừa dư thừa.” Hoàng Lệ Lệ chua mà còn không quên chọc đao, “Nhưng mà tôi thấy cái trận này, thanh mai trúc mã của cậu hôm nay không thể không thua trời giáng rồi.”

Ánh đèn phòng huấn luyện lạnh băng chiếu lên người Lý Triết Phong tựa như lưỡi dao sắc bén chưa ra khỏi vỏ chỉ lộ ra một chút đỉnh, lộ ra ánh lạnh lẽo.

“Đội trưởng Lạc, chúng tôi muốn ước pháp tam chương với anh —— thằng ngốc xinh đẹp đáng yêu kia, anh không thể hôn cậu ta, không thể ôm cậu ta, không thể làm cậu ta. Nếu không chúng tôi sẽ không để yên cho anh.” Lý Triết Phong nói.

Đàm Mặc thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu tươi, cái điều khoản “Ba không” này, chúng ta có thể nói ra lúc không có người ngoài không hả?

Giọng nói của Lý Triết Phong thực lạnh, áp suất thấp khiến thần kinh người ta phát đau, này nếu là Đàm Mặc nói ra thì mọi người sẽ cùng nhau giễu cợt cậu, nhưng Lý Triết Phong nói ra, thì không phải chuyện vui đùa, là chuyện phải làm được.

Ai nếu không để trong lòng thì nhất định phải chết.

Nụ cười mỉm của Lạc Khinh Vân cũng dần dần biến mất, ánh mắt cũng lạnh xuống.

“Xin lỗi, trừ cái cuối cùng ra thì tôi làm hết rồi.”

Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, Đàm Mặc thật muốn tròng cái bao tải lên người ——mấy người đừng có nhìn tôi nữa.

Chu Tự Bạch đang uống dịch dinh dưỡng ngẩng đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mặc ca, diễm phúc không cạn nhỉ.”

“Tiểu Bạch…… tôi là người thế nào mà cậu không biết sao?”

Chu Tự Bạch hừ lạnh một tiếng, “Ừ nhỉ, có tà tâm không có gan tặc. Trừ phi tà tâm của người khác lợi hại hơn anh.”

Đàm Mặc lại khẩn trương lên, Lý Triết Phong ngày mai cũng phải làm nhiệm vụ, nếu bị Lạc Khinh Vân đánh lỡ xảy ra nguy hiểm làm sao bây giờ.

Cậu vừa định phải nhắc nhở Lý Triết Phong nhưng trận thế không cho cậu nhắc nhở nữa.

Khác với lúc đối mặt Chu Tự Bạch, Lạc Khinh Vân lại là chủ động công kích Lý Triết Phong. Thủ đoạn của hai người này giống nhau, không có chiêu thức hoa mỹ, mỗi đòn tấn công đều rất có mục tiêu, nhanh chóng.

Nhân loại ở đây bình thường căn bản không thấy rõ lắm đã xảy ra cái gì, nhưng sắc mặt Ngô Vũ Thanh cùng Chu Tự Bạch đều thay đổi.

Đàm Mặc cũng hãi hùng khiếp vía, cả thở mạng cũng không dám.

Lạc Khinh Vân cầm đao chém thẳng vào sườn cổ Lý Triết Phong, Lý Triết Phong đè thấp trọng tâm quét ngang hạ bàn Lạc Khinh Vân, Lạc Khinh Vân trực tiếp bắt lấy bả vai Lý Triết Phong nhảy lên không, tránh khỏi chân Lý Triết Phong, ngược lại dùng đầu gối đỉnh lên ngực Lý Triết Phong.

Đây là tốc độ cùng năng lực phản ứng của dung hợp giả, hai người này đang muốn giết nhau.

Lý Triết Phong trong khoảng khắc điện quang hỏa thạch chống được đầu gối Lạc Khinh Vân, một quyền khác đánh lên cằm Lạc Khinh Vân.

“Phang ——”một tiếng, Đàm Mặc không chút nghi ngờ cằm Lạc Khinh Vân đã nứt ra.

“Làm tốt lắm!” Đàm Mặc vỗ tay.

Những người khác vẻ mặt ngốc ra nhìn Đàm Mặc.

“Cái gì làm tốt lắm?” An Hiếu Hòa khó hiểu hỏi.

“Ai làm tốt lắm?” Sở Dư dùng ánh mắt “cậu nguy hiểm rồi” nhìn Đàm Mặc.

Lúc này Lạc Khinh Vân mới che lại cằm lảo đảo về phía sau hai ba bước, lại là một tiếng “Răng rắc”, anh bẻ cằm mình trở lại vị trí cũ.

Đàm Mặc run vai, nhìn mà còn thấy đau.

An Hiếu Hòa lúc này mới phản ứng đã xảy ra cái gì, cậu nhịn không được hỏi Ngô Vũ Thanh bên cạnh: “Anh Vũ Thanh, Đội trưởng Lạc mới vừa bị trật cằm, Đội phó Đàm liền kêu tốt? Cậu ta không thấy rõ hả?”

Ngô Vũ Thanh lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Cậu còn không rõ sao? Đội trưởng Lạc của cậu coi trọng Đội phó Đàm, đêm qua ý muốn gây rối, Đội phó Đàm liều chết không chịu. Sáng nay chính cung của Đội phó Đàm tới biểu thị công khai chủ quyền.”

“Chính cung là ai?” An Hiếu Hòa vẫn còn mơ màng hồ đồ.

Quan hệ giữa mấy đội trưởng đội phó này sao lại phức tạp thế nhỉ?

“Chính cung đương nhiên là Lý Triết Phong Đội trưởng Lý a!” Sở Dư không nhìn nổi nữa, trực tiếp gõ đầu An Hiếu Hòa.

“Đội trưởng Lý…… thảo nào. Vẻ đẹp của Đội trưởng Lý đúng là nổi danh toàn bộ hệ thống Hôi Tháp.”

“Đừng nói nữa, cậu ngại chưa đủ lớn chuyện hả?” Sở Dư vội bịt miệng An Hiếu Hòa.

Trang Kính vẫn đang im lặng thì mở miệng nói: “Các cậu không cảm thấy kỳ quái sao? Chúng ta còn chưa thấy rõ ràng Đội trưởng Lạc bị đánh trúng, sao Đội phó Đàm lại thấy trước được?”

Giọng Trang Kính không lớn, nhưng Lạc Khinh Vân cùng Lý Triết Phong ở trên đài giằng co đều nghe thấy được, hai người không hẹn mà cùng mà nhìn về phía Đàm Mặc.

Đàm Mặc vội nói: “Hai người đủ rồi! Nếu bị thương thật rồi nháo đến Thành Trung Tâm đi, chẳng ai tốt cả!”

Lạc Khinh Vân lại nhìn vào mắt Đàm Mặc nói: “Hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm, vậy còn mỗi cái cuối. Đội trưởng Lý, nói thế nào?”

Lý Triết Phong một quyền đấm lên mặt Lạc Khinh Vân, “Tôi muốn mạng anh ——”

Lạc Khinh Vân khom lưng về phía sau, độ dẻo dai của tên này vượt quá tưởng tượng, nắm tay Lý Triết Phong quơ qua không nháy mắt đánh khuỷu tay xuống, muốn đánh gãy eo Lạc Khinh Vân.

Nhưng không dự đoán được Lạc Khinh Vân một tay chống đất nhoáng lên, không những tránh đi mà còn một phen ấn bả vai Lý Triết Phong xuống, kéo anh xuống đất.

Khi Lý Triết Phong đưa lưng về phía Lạc Khinh Vân, Lạc Khinh Vân đánh úp sau lưng anh, muốn bẻ gãy xương sống Lý Triết Phong!

“Đừng ——” Đàm Mặc đổ mồ hôi lạnh, nhào tới.

Lý Triết Phong phản ứng cũng cực nhanh, hai tay bắt chéo sau lưng ra góc độ nhân loại không làm được, nắm cổ tay Lạc Khinh Vân, Lạc Khinh Vân lấy sức lực toàn thân rút ra nhưng Lý Triết Phong đã làm cổ tay Lạc Khinh Vân trật khớp trước.

Lý Triết Phong xoay người dựng lên, Lạc Khinh Vân lại một chân đạp ra ngoài, đá Lý Triết Phong ra xa mấy mét.

Hai người đều bị thương, Đàm Mặc đứng giữa bọn họ, nếu nói trước đó cậu hy vọng có người giáo huấn Lạc Khinh Vân một chút nhưng hiện tại cậu đã hiểu, giáo huấn Lạc Khinh Vân thì thế nào? Tên này căn bản không coi cái gọi là quy tắc, pháp lệnh để vào mắt, chỉ có chính anh cảm thấy đáng giá hoặc là không đáng, muốn làm hoặc là không muốn làm.

Lạc Khinh Vân chuyển động cổ tay, mạnh mẽ làm cổ tay trật khớp xương trở lại vị trí cũ.

Mà Lý Triết Phong phun ra một búng máu, chậm rãi đứng lên.

Chung quanh an tĩnh dị thường, bầu không khí thấp dị thường.

Lý Triết Phong lau máu trên khóe miệng, nói với Đàm Mặc: “Đi xuống.”

Đàm Mặc hiểu Lý Triết Phong, hai người họ ở cùng viện phúc lợi vượt qua thời thơ ấu, cùng nhau tiến vào Hôi Tháp, “Thanh mai trúc mã” là quá phù phiếm. Khi còn nhỏ bọn họ còn bảo vệ lẫn nhau, nhưng sau khi Lý Triết Phong biến thành dung hợp giả thì đã xem việc bảo vệ Đàm Mặc thành trách nhiệm của chính mình.

Nhưng bảo vệ cũng là song hướng.

Đàm Mặc đứng trước mặt Lý Triết Phong, lạnh lùng nhìn Lạc Khinh Vân nói: “Lạc Khinh Vân, hiện tại em có ba điều kiện với anh. Thứ nhất, không thể vượt giới hạn.”

Vẻ mặt Lạc Khinh Vân mềm lại, nhưng nhìn ánh mắt Đàm Mặc lại rất nghiêm túc, anh nghiêng đầu, tựa như đứa nhỏ không rõ câu hỏi toán học.

“Không thể vượt giới hạn nào?”

“Giới hạn nhân loại cùng Kepler, giới hạn đội trưởng cùng phó đội trưởng, giới hạn mục tiêu cùng Inspector.”

Lạc Khinh Vân lau miệng mình, nụ cười mang theo ý lạnh lùng tàn nhẫn, “Em đây là cậy sủng mà kiêu, yêu cầu thật cao.”

“Thứ hai, không cho phép thương tổn người của em.”

Lạc Khinh Vân đến gần một bước, cúi đầu tới gần Đàm Mặc, tinh tế đánh giá đôi mắt cậu, “Người của em? Cao Chích là người của em, Chu Tự Bạch là người của em, Lý Triết Phong là người của em…… Còn có Giáp Ất Bính Đinh bên kia đều là người của em. phạm vi ‘người của em ’ quá rộng đi.”

Rạng sáng Lạc Khinh Vân bỗng nhiên xuất hiện trong phòng ngủ Đàm Mặc, một chữ không nói trực tiếp làm mấy chuyện khác người, khiến cậu cũng chưa kịp bình tĩnh suy nghĩ.

Hiện tại, nhìn đôi mắt Lạc Khinh Vân, đánh giá tất cả cảm xúc của anh, Đàm Mặc cũng trở nên thanh tỉnh.

“Anh cũng là người của em. Cho nên đừng làm bản thân bị thương, đừng đến nơi nguy hiểm, đừng dùng bản thân để thử giới hạn của em.”

Giọng nói của Đàm Mặc bình tĩnh, khách quan, nhưng lại như là một mồi lửa nóng rơi vào trong trái tim lạnh băng thiếu không khí của Lạc Khinh Vân.

Từng chút từng chút ấm áp lên, tất cả các khe núi sâu đều chứa đầy dòng nước tan chảy.

“Điều kiện thứ ba là gì?” Lạc Khinh Vân hỏi.

Đàm Mặc dùng nắm tay đập đập lên ngực Lạc Khinh Vân, trả lời: “Đừng làm em.”

Lạc Khinh Vân nhắm mắt lại như là nghe được chuyện cười gì đó, “Điểm này anh không làm được. Đàm Mặc, đây là thiên tính.”

Đàm Mặc xoay người, nói với Lý Triết Phong: “A Triết, ngày mai cậu còn có nhiệm vụ, đừng để bị thương nữa.”

Lý Triết Phong nhíu mày, anh quá hiểu Đàm Mặc, khi cậu hạ quyết tâm đi làm chuyện gì nguy hiểm đều sẽ lộ ra vẻ mặt như thế.

“Cậu muốn làm gì?”

Đàm Mặc hoạt động bả vai với cổ tay, lạnh lùng nói: “Chuyện của tôi đương nhiên là tôi tự giải quyết.”
Bình Luận (0)
Comment