Anh Ấy Luôn Hỏi Tôi Đề Bài Toi Mạng

Chương 76

“Con cũng là con của cha và mẹ, nhưng thực hiển nhiên, con không có được sự chăm sóc gì của hai người. Không phải ai cũng nói cha mẹ nhân loại nguyện ý dâng ra hết thảy vì con mình, bao gồm cả sinh mệnh sao?” thiếu niên Kepler dùng giọng điệu nghiêm túc lại hơi khiển trách hỏi.

Tạ Lan Băng đã sắp không mở mắt ra được nữa nhưng vẫn chống cự lại.

“Con à…… việc ta có thể làm…… Chính là không cho con cơ hóa đến tột cùng.”

Thiếu niên Kepler phá lên cười điên cuồng, “Con có được năng lực mạnh mẽ nhất trong số các thể sinh mệnh Kepler! Con thậm chí có thể  khống chế sinh vật khác thông qua nguồn gốc năng lượng Kepler! Con là chủ vạn vật! Con có thể thống lĩnh hết thảy! Sao con có thể là cơ hóa! Con mới là tiến hóa!”

Cậu phóng ra chai Klein, hấp thụ toàn bộ năng lượng Kepler trong toàn bộ không gian, rồi lao về phía  Tạ Lan Băng.

“Cha mẹ yêu con, tất phải tính kế sâu xa……” Tạ Lan Băng nâng tay lên, trong tay ông nắm một khẩu súng, họng súng chỉ vào huyệt Thái Dương.

Thiếu niên Kepler lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, cậu vọt lên.

“Không ——”

Viên đạn xuyên qua xương sọ Tạ Lan Băng, phá hủy đại não, cướp đi sinh mệnh.

Ông mỉm cười ngã ra sau.

Đàm Mặc như thể nghe được ông đang nói: Anh tin tất cả những lời em nói, cũng tin tưởng tinh thần thể của ta cuối cùng sẽ đi đến nơi em nói.

“A! A! A!” thiếu niên Kepler dùng sức ấn xuống đầu Tạ Lan Băng, nhưng máu vẫn chảy ra từ khe hở ngón tay.

“Tại sao! Tại sao không muốn ở bên con! Tại sao không muốn đưa năng lượng cho con! Tại sao!”

Và mọi chuyện đối với Tạ Lan Băng cuối cùng cũng dừng lại.

Đôi mắt Đàm Mặc đẫm lệ, cậu lao tới ngăn cản Tạ Lan Băng, nhưng tất cả những gì cậu ôm đều là hư không.

Tất cả những hình ảnh mờ dần, rơi thưa thớt như cát lún, ánh mặt trời thiêu đốt xuyên qua đôi mắt của Đàm Mặc, và cậu thấy mình trở lại sa mạc ở rìa thế giới Kepler.

Mà Tạ Lan Băng, hay nói là tinh thần thể của Tạ Lan Băng ngồi cạnh cậu.

Đàm Mặc nghiêng qua nhìn ông, “Tại sao muốn tự sát chứ…… Từ sinh ra cha chỉ mới ôm con một lần.”

“Bởi vì ta phải khiến năng lượng thoát ly vật chất, chỉ cần thoát ly vật chất thì sẽ trở lại nguồn gốc năng lượng Kepler. Thế thì anh trai con không có biện pháp thu lấy năng lượng Kepler của ta. Cơ hóa cùng tiến hóa, vốn chính là hai phương hướng phát triển của sinh vật. Ta canh giữ ở rìa thế giới Kepler chính là vì không cho đồ ngốc như con bị dẫn đến hướng sai lầm. Một khi con đến bên kia, thế là thật sự không thể vãn hồi rồi.”

Người đàn ông này chỉ mới ôm cậu một lần.

Nhưng người đàn ông này vì cậu trả giá hết thảy.

“Con cho rằng…… bản thân là đứa nhỏ bị cha mẹ vứt bỏ. Nhưng kỳ thật cha mẹ …… rả giá hết thảy để yêu con.”

Tạ Lam Băng cúi đầu mỉm cười, dùng ngón tay gõ nhẹ lên trán Đàm Mặc.

“Con không chỉ là đứa nhỏ được cha mẹ trả giá hết thảy để yêu, con là đứa nhỏ được rất nhiều người bảo vệ rời khỏi Khu sinh thái. Cấp dưới của ta, ngoại trừ Hạ Lang, những người khác đều vì bảo vệ con đã vĩnh viễn lưu tại căn cứ Linh Hào. Còn có đôi vợ chồng điều khiển phi hành khí mang con đi, ngay trước khi rơi cũng phải đẩy con ra. Tên của con ‘ Đàm Mặc ’, chính là tên con của họ. Còn có vô số nghiên cứu viên, đang trên đường lẩn trốn vì bảo vệ con mà hy sinh. Cuối cùng, chỉ còn lại có Hạ Lang và Hà Ánh Chi. Con là con của mọi người, hiểu chưa?”

Đàm Mặc rốt cuộc cũng hiểu, khi cậu đi đến hướng cơ hóa tại sao sẽ có nhiều người như vậy muốn ngăn cậu lại, khuyên can cậu.

Bọn họ đều là người đã từng bảo vệ cậu.

Đều là vì cậu, vĩnh viễn lưu lại căn cứ Linh Hào.

Hóa ra sinh mệnh của cậu là sinh mệnh nhiều người như vậy đổi lấy.

Đôi mày nhíu chặt bị một bàn tay mở ra, Tạ Lan Băng dùng lực đầu ngón tay khiến Đàm Mặc ngẩng đầu lên.

“Sinh mệnh của con không có nghĩa là nặng nề, mà là con có trách nhiệm và nghĩa vụ phải hạnh phúc và bình an hơn bất kỳ ai khác.” Giọng nói của Tạ Lan Băng trầm thấp nội liễm.

“Nhưng con… con rơi vào trong chai Klein…”

“ Chai Klein, kén Minos gì cũng vậy, đều là sinh vật Kepler dẫn sinh mệnh địa cầu đến nguồn gốc cơ hóa. Mà dung hợp giả chính là sản phẩm đặc biệt nhất, bọn họ đạt được năng lượng Kepler từ sinh vật Kepler cơ hóa nhưng lại không có đến hướng cơ hóa. Cái gọi là vượt rào, bất quá là rốt cuộc dừng lại ở trạng thái trước mắt hay là đến hướng cơ hóa. Mà con, có được tinh thần thể Kepler hoàn chỉnh, con cộng cảm với nguồn gốc năng lượng Kepler chân chính. Càng là dung hợp giả năng lượng cường đại thì càng bị tinh thần thể hoàn chỉnh của con hấp dẫn, được con dẫn đường, bởi vì bọn họ muốn chính là tiến hóa.”

Đàm Mặc sững sờ, “Cho nên…… Cho nên nói Lạc Khinh Vân đối với con…… Chỉ là tinh thần thể hấp dẫn?”

Kia chỉ là bản năng của dung hợp giả? Tựa như côn trùng hướng sáng sao?

“Ha ha, sao con liền nghĩ đến Lạc Khinh Vân mà không nghĩ đến người khác thế hả? Ta chưa bao giờ nói ‘ hấp dẫn ’ là ‘ hấp dẫn ’ phương diện kia mà? Sự hấp dẫn giữa hai đứa, là một loại tín nhiệm, một loại cộng minh trên tinh thần, mà không phải cộng cảm năng lượng Kepler. Lạc Khinh Vân, nó cũng là đặc biệt.”

“Đặc biệt chỗ nào?”

“Con không cảm giác được sao? Nó là cây cầu của con, bên đây cây cầu là thế giới vật chất của nhân loại, bên kia cây cầu là thế giới Kepler cao duy, như vậy năng lượng mới có thể lưu động.”

Đàm Mặc sững sờ, cậu bỗng nhiên nghĩ đến năng lượng cậu có thể thu lấy từ Lạc Khinh Vân, thậm chí có thể ganh đua cao thấp với Lạc Khinh Vân.

“Ta nghĩ…… con sẽ sớm trở về.” Tạ Lan Băng nói.

“Cha nói cái gì? Con trở về nơi nào?”

“Thế giới vật chất đó.” Tạ Lan Băng trả lời.

Cùng lúc đó, đội cứu viện của Lạc Khinh Vân đã hội họp với đội của tập đoàn Thâm Trụ, được tin Hà Ánh Chi được cứu vớt nhưng Đàm Mặc ngã vào Khu sinh thái.

Vô luận là An Hiếu Hòa hay là Thường Hằng đều vào trạng thái bùng nổ, hận không thể bắt người của tập đoàn Thâm Trụ nghiền xương thành tro.

“Chúng tôi rất xin lỗi, nhưng Đội phó Đàm rơi từ nơi cao thế vào lốc xoáy Ma Quỷ Đằng, cậu ta không có khả năng còn sống.” đội trưởng bên tập đoàn Thâm Trụ nói.

“Không có khả năng còn sống? Anh có biết đó là Inspector giỏi nhất Hôi Tháp không?” Thường Hằng bốc cháy.

“Inspector giỏi nhất thì cũng là người. Tôi không kiến nghị các anh đến Khu sinh thái đó lần nữa để tìm thi thể. Khu sinh thái kia đã điên rồi, nó đang nhanh chóng tiến hóa phát triển, đang không ngừng cắn nuốt Khu sinh thái chung quanh, ở……”

Lạc Khinh Vân vẫn luôn yên lặng cười lạnh, “Anh gọi đó là ‘tiến hóa phát triển’? Vậy anh cũng có thể gọi một người mắc bệnh ung thư là anh ta đủ sức khỏe để giành chức vô địch Olympic rồi đó.”

Lúc này Ngô Vũ Thanh đã đi tới, nói với Lạc Khinh Vân: “Đội trưởng Lạc, cậu tới một chút, thăm Giáo sư Hà đi.”

“Hà Ánh Chi có cái gì đẹp? Nếu không phải ông ta mang theo Đội phó Đàm chúng ta rời khỏi Ngân Loan, căn bản sẽ không xảy ra……”

Giang Xuân Lôi còn chưa nói xong, ánh mắt lạnh băng của Lạc Khinh Vân đã quét qua.

“Giáo sư Hà rất quan trọng với Đội phó Đàm.”

Nói xong câu đó Lạc Khinh Vân liền đi theo Ngô Vũ Thanh đi tới một phòng bệnh tạm thời.

Hà Ánh Chi nằm trên giường bệnh, ông được tiêm thuốc an thần, lâm vào trạng thái hôn mê, nhưng lông mày nhíu chặt, không ngừng hô vang tên Đàm Mặc.

Hạ Lang đang ở bên cạnh chờ đợi.

“Tôi và Ngô Vũ Thanh đều nghe thấy được.” Hạ Lang nói.

“Nghe thấy được cái gì?” Lạc Khinh Vân hỏi.

Thực hiển nhiên, Ngô Vũ Thanh không phải gọi anh tới nhìn Hà Ánh Chi, đối với Lạc Khinh Vân mà nói, đến thăm Hà Ánh Chi đang bất tỉnh chỉ lãng phí thời gian. Đây là Ngô Vũ Thanh cùng Hạ Lang có chuyện muốn tránh khỏi những người khác nói riêng với anh.

“Khi Đàm Mặc rơi vào lốc xoáy Ma Quỷ Đằng, chúng tôi đều nghe thấy cậu ấy nói —— cậu ấy sẽ chờ cậu.” Hạ Lang nói.

Đầu ngón tay Lạc Khinh Vân run lên rất nhỏ, quay đầu nhìn về phía Ngô Vũ Thanh, “Ngô Vũ Thanh, phiền anh điều khiển phi hành khí đi với tôi một chuyến.”

“Lạc Khinh Vân cậu phải cẩn thận, cậu ấy rất đặc biệt. Cậu ấy là……”

Hạ Lang còn chưa nói xong, Lạc Khinh Vân đã nói ra câu tiếp theo: “Em ấy là con của Tạ Lan Băng cùng Lăng Dụ.”

Đáp án này khiến Ngô Vũ Thanh đứng cạnh cũng chấn động.

“Cái gì? Tạ Lan Băng? Lăng Dụ? Đàm Mặc sao lại……”

“Chúng ta không có thời gian thảo luận, Ngô Vũ Thanh, chúng ta đi.”

Khi phi hành khí của họ cất cánh, cảm xúc của Ngô Vũ Thanh vẫn còn kích động, lúc cất cánh phi hành khí còn run nhẹ.

Lạc Khinh Vân ấn tay lên vai anh, mở miệng nói: “Tôi tin tưởng, em ấy còn sống.”

“Chỉ có chúng ta đủ không? Tại sao muốn để An Hiếu Hòa với mấy người Giang Xuân Lôi ở lại? Bọn họ nhất định rất muốn cùng đi cứu Đàm Mặc.” Ngô Vũ Thanh hỏi.

“Khu sinh thái Kepler cấp bậc thế này, nhân loại bình thường bất lực. Hơn nữa hỏa lực của hai ba phi hành khí cũng không thể tạo thành thương tổn cho Khu sinh thái này. Vì chiếu cố Hà Ánh Chi mà chúng ta đều ở dưới sự giám thị của tập đoàn Thâm Trụ, Nếu một nhóm lớn người đi tìm Đàm Mặc sẽ khiến Tập đoàn Thâm Trụ sinh ra hoài nghi với thân phận em ấy. Có Thành trung tâm cũng đã đủ phiền toái, tôi không muốn thêm tập đoàn Thâm Trụ.”

Ngô Vũ Thanh còn đắm chìm trong tin tức chấn động Đàm Mặc là con của Tạ Lan Băng cùng Lăng Dụ.

Họ quay trở lại khu sinh thái đang phát triển điên cuồng này, cho dù là rà quét sinh học từ trên cao cũng có thể phát hiện vô số khối năng lượng Kepler sinh động, căn bản không thể xác định Đàm Mặc rốt cuộc ở nơi nào.

Thần kinh của Ngô Vũ Thanh căng chặt. Đàm Mặc ơi, Đàm Mặc, cậu rốt cuộc ở nơi nào?

Trên mặt Lạc Khinh Vân trước sau không có bất luận biểu cảm gì, Ngô Vũ Thanh đoán không ra giờ phút này tâm tình anh rốt cuộc thế nào.

Lo lắng, sợ hãi hay là đã tuyệt vọng.

Rốt cuộc rơi vào Khu sinh thái như vậy, nhân loại không có khả năng còn sống.

Cho dù Đàm Mặc là con Lăng Dụ cũng không thay đổi được vận mệnh nhân loại bị cắn nuốt trong Khu sinh thái Kepler.

Cuối cùng họ đã bay lên bầu trời ngay phía trên khu vực Kepler. Vòng xoáy Ma Quỷ Đằng hùng vĩ đến mức dường như nuốt chửng bầu trời đã không còn nhìn thấy được nữa. Khắp nơi đều có màu xanh nhấp nhô, và các hạt tĩnh điện màu xanh nhạt bay lên trong gió, Ngô Vũ Thanh không thể không giữ độ cao bay.

“Làm sao bây giờ…… Nhìn không ra đám Ma Quỷ Đằng kia! Cậu nói Đội phó Đàm có thể ……”

“Sẽ không.” Lạc Khinh Vân chém đinh chặt sắt trả lời, “Em ấy nói sẽ chờ tôi thì chắc chắn sẽ không để mình chết.”

“Như vậy làm sao bây giờ? Chúng ta tìm kiếm Đàm Mặc thế nào?”

Lạc Khinh Vân nhắm hai mắt lại, khi anh mở mắt ra, quanh thân đều là ánh sáng vàng nhạt, loại năng lượng Kepler này Ngô Vũ Thanh chưa bao giờ gặp qua.

Tựa như có một loại năng lượng nào đó liên tục rót vào cơ thể Lạc Khinh Vân ở một nơi mà cơ thể vật lý của con người không thể chạm tới, sau đó anh tiêu tán năng lượng này và mở rộng nó ra mọi hướng.

Anh nửa nâng cằm, cổ duỗi thẳng từ vực sâu lên trời, khiến Ngô Vũ Thanh có vô số suy đoán, rốt cuộc Lạc Khinh Vân sử dụng năng lượng dạnh gì để định vị, cùng với…… Nếu Đàm Mặc thật sự chỉ là nhân loại bình thường, Lạc Khinh Vân xác định cậu thế nào đây?

“Ngô Vũ Thanh, bay 5000m 45 độ về hướng tây.” Lạc Khinh Vân mở miệng nói.

“Cậu tìm được Đàm Mặc?”

“Tôi cảm ứng được năng lượng Kepler cực kì mạnh, ý đồ của nó là cơ hóa ra một con non.” Lạc Khinh Vân lạnh lùng nói.

Yết hầu anh phập phồng, Ngô Vũ Thanh mới xác định thật ra anh cũng rất khẩn trương, đang kìm nén rất sâu, cố gắng giữ lý trí.

“Địa điểm cậu nói cách nơi Đàm Mặc rơi xuống rất xa.” Ngô Vũ Thanh nhắc nhở.

“Toàn bộ Khu sinh thái đều đang mở rộng, như vậy Đàm Mặc cũng không có khả năng ở chỗ cũ.”

Ngón tay Ngô Vũ Thanh co rút, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh, sâu trong nội tâm anh là sợ hãi…… Nếu bọn họ ngàn dặm xa xôi chạy tới nơi, thứ tìm được chỉ là thi thể Đàm Mặc đã mất hết dấu vết sự sống thì sao?

Ngô Vũ Thanh đã trải qua quá rất nhiều tử vong của đồng đội, nhưng đối với Đàm Mặc…… Anh luôn có cảm giác chờ mong khó hiểu, chờ mong người này có thể sống lâu trăm tuổi tai họa ngàn năm.

Khi bọn họ cuối cùng cũng đến vị trí kia, các hạt tĩnh điện càng lúc càng dày, sinh ra quấy nhiễu đến phi hành khí, động cơ cũng bắt đầu phát ra âm thanh báo động.

“Đội trưởng Lạc, độ cao của chúng ta không thể giảm xuống! Nếu không những hạt năng lượng này sẽ làm phi hành khí rơi tan.” Ngô Vũ Thanh nói.

“Chuyện thế giới Kepler thì dùng năng lượng Kepler giải quyết.”

Lạc Khinh Vân lấy túi dù, cõng “Chu Tước” lên lưng.

Ngô Vũ Thanh mỉm cười xấu xa, “Hy vọng thanh ‘ Chu Tước ’ này còn được dùng.”

“Mặc kệ dùng được hay không dùng được, đây là tín ngưỡng của Inspector.” Lạc Khinh Vân đi đến cửa sập nhảy dù, “Có là con trai của Lăng Dụ hay nhân vật đặc biệt gì đó, em ấy vĩnh viễn là Inspector của tôi.”

“Đội trưởng Lạc…… Nếu Đàm Mặc lần này không về thì sao?” Ngô Vũ Thanh lại hỏi.

“Vậy gặp nhau ở một thế giới khác.”

Lạc Khinh Vân ấn mở cửa khoang, không khí rót vào, Lạc Khinh Vân nhảy xuống.

Tiếng động cơ phi hành khí cảnh báo càng thường xuyên, Ngô Vũ Thanh không thể không tăng độ cao lên, khi cửa khoang đóng cửa, Ngô Vũ Thanh thở dài thật sâu.

“Đội trưởng Lạc, mây tĩnh điện quá dày, tôi phải  tạm thời rời xa khu vực này, tôi sẽ túc trực cách cậu ba ngàn mét về phía đông.”

Không có phản hồi, mây tĩnh điện chặn liên lạc của họ.

Nhưng Ngô Vũ Thanh vẫn nghiêm túc: “Hy vọng ngài…… Cùng Đội phó Đàm bình an trở về.”

Lạc Khinh Vân ngã vào đám mây thật dày, những tinh thể năng lượng bám lên đồ chiến đấu của anh, càng lúc càng dày, phát ra tiếng vang tanh tách.

Sau đó những hạt màu xanh nhạt này dần dần biến thành màu xanh đậm, giống như một vụ nổ, đột nhiên đều rời khỏi cơ thể Lạc Khinh Vân.

Các hạt va chạm với nhau, năng lượng cũng được truyền đi rơi xuống theo Lạc Khinh Vân, đám mây hạt màu xanh nhạt bị kéo thành dấu vết màu vàng, giống như một bậc thang từ địa ngục lên thiên đường.

Khi Lạc Khinh Vân sắp tiếp đất, Ma Quỷ Đằng giống như sóng thần vọt tới, chúng nó phun ra vô số thai quả vào Lạc Khinh Vân, sau khi thai quả bùng nổ lại là mười mấy con Typhon phun ra xúc tu tiêu hóa vào Lạc Khinh Vân!

Nhưng gần như cùng một thời khắc, những hạt vàng đó nhanh chóng rơi xuống, tạo thành những lá chắn năng lượng xung quanh Lạc Khinh Vân, các xúc tu của Typhon đã đánh vào những lá chắn năng lượng này.

Ánh sáng vàng nhạt trong mắt Lạc Khinh Vân ngày càng rõ ràng, anh hít một hơi thật sâu để năng lượng Kepler của mình lưu động.

Một số Ma Quỷ Đằng đột nhiên rung chuyển, như thể cơ thể chúng bị xâm chiếm bởi một loại năng lượng nào đó và bắt đầu tấn công các Ma Quỷ Đằng khác, chúng xâm nhập và bóp nghẹt lẫn nhau, Ma Quỷ Đằng bắt đầu kêu lên.

Một số Typhon cũng giống như bị sợi chỉ vô hình kéo đi, phát ra âm thanh ùng ục lắc đầu, mỗi khi muốn tấn công Lạc Khinh Vân thì lại rút lui, sau đó tựa như bị đánh bại, bị chinh phục hoàn toàn, chúng nó quay lại gầm lên chiến đấu với những Typhon khác.

—— Lạc Khinh Vân mở ra năng lực đoạt lấy lĩnh vực.

Ng lúc này, một bóng đen bao phủ đỉnh đầu Lạc Khinh Vân, rơi xuống với tốc độ cực nhanh, chất lỏng đặc sệt giống như là muốn đông Lạc Khinh Vân thành hổ phách —— là Hồ Cấm!

Thân hình của Lạc Khinh Vân thoáng qua, anh lập tức rời đi, nhưng trên người anh vẫn mang theo cái dù lúc nhảy ra, quỳnh tương trong Hồ Cấm đông đặc lại, làm cứng cái dù và kéo nó về phía cơ thể, Lạc Khinh Vân lập tức vung con dao chiến thuật ra xa, cắt đứt sợi dây, quay người bỏ đi.

Mà quỳnh tương trên mặt đất “Lục ục lục ục” nhanh chóng lan tràn, chợt lướt lên, tựa như Medusa giương nanh múa vuốt.

Lạc Khinh Vân hừ lạnh một tiếng: “Ta không có thời gian lãng phí với ngươi.”

Ngay sau đó một Ma Quỷ Đằng thật lớn loạng choạng như đang giãy giụa, muốn thoát ly lĩnh vực Lạc Khinh Vân khống chế, nhưng cuối cùng vẫn là gian nan cúi đầu, những gợn sóng màu vàng nhạt nhanh chóng lan rộng trong cơ thể nó, xâm nhập vào từng tế bào cơ thể nó, nó không màng tất cả lao tới Hồ Cấm, hung hăng đâm vào quỳnh tương.

Quỳnh tương xông ra, bao trùm lên Ma Quỷ Đằng, thẩm thấu vào cơ thể nó, muốn tiêu hóa Ma Quỷ Đằng thật lớn này.

Nhưng Ma Quỷ Đằng bỗng nhiên hộc ra một thai quả, thai quả Lân Điểu bay ra, bởi vì quỳnh tương của Hồ Cấm đều bám vào lên Ma Quỷ Đằng nên tương đương là Hồ Cấm há to miệng cắn Ma Quỷ Đằng, mà Ma Quỷ Đằng lại hộc ra Lân Điểu vào cổ họng Hồ Cấm, Lân Điểu hung hăng đâm vào, cái mỏ bén nhọn đâm vào rễ Hồ Cấm, Hồ Cấm nức nở, quỳnh tương đều co lại, muốn phun Ma Quỷ Đằng ra nhưng Ma Quỷ Đằng đã gắt gao ngăn chặn nó, “Đùng đùng đùng” lại vài con Lân Điểu bay ra ngoài, trực tiếp khiến Hồ Cấm chia năm xẻ bảy.

Lạc Khinh Vân nghiêng mặt, lạnh nhạt giống như Tử Thần.

Ma Quỷ Đằng liền xoay người lại, Lạc Khinh Vân chống tay ngồi lên lưng Ma Quỷ Đằng, phóng nhanh về phía Đàm Mặc.

Khi vô số sinh vật Kepler tấn công, Lạc Khinh Vân hạ trọng tâm xuống, kéo theo ánh sáng vàng xung quanh cơ thể anh, những sinh vật đó một khi chạm vào những dải năng lượng này chúng sẽ bật ra hoặc giảm tốc độ, và vô số bóng đen xẹt qua đầu Lạc Khinh Vân nhưng tốc độ của anh không hề chậm lại, thế như chẻ tre.

Cho đến khi anh nhìn thấy một Chai Klein khổng lồ trước mặt.

Ma Quỷ Đằng ngừng lại, sinh vật Kepler từ bốn phương tám hướng vọt tới trong mắt Lạc Khinh Vân chậm lại như thể thời gian đã được kéo dài vô tận.

Anh mở to mắt nhìn, anh biết Đàm Mặc đang ở bên trong.

Đôi mắt anh lập tức đỏ lên.

Lạc Khinh Vân chưa từng gặp ai thú vị như Đàm Mặc.

—— cậu mâu thuẫn, chống cự và đề phòng khoảng cách sức mạnh không thể đảo ngược giữa họ. Nhưng cậu luôn ngầm an ủi Lạc Khinh Vân lúc anh cảm thấy thất vọng.

Cậu sống động đến mức Lạc Khinh Vân cảm thấy đây là bộ dáng nhân loại nên có, nếu không thì sao đáng giá nhiều dung hợp giả cam tâm tình nguyện bước vào căn cứ Linh Hào như vậy?

Lạc Khinh Vân từng cho rằng chính hai phát súng của Đàm Mặc đã khiến anh kinh diễm, phản chiếu không trung vào sinh mệnh như ao tù của anh.

Nhưng giờ phút này anh bỗng nhiên hiểu ra, thứ anh cần chính là bản thân Đàm Mặc, anh hướng tới linh hồn Đàm Mặc đối mặt sinh tử vẫn nhiệt liệt, anh khát vọng được Đàm Mặc ưu ái, chờ mong sự chăm chú của cậu, bức thiết muốn thế giới của chính mình được một người khác ôn nhu đối đãi.

Đàm Mặc không phải hình ảnh phản chiếu không trung, cậu chính là không trung.

Mà giờ phút này, cậu lại bị phong ấn vào chai Klein.

Lạc Khinh Vân chưa nói với bất luận kẻ nào, anh vượt rào, anh đã từng vượt rào.

Khi đang liều chết giãy giụa ở căn cứ Linh Hào, anh không tìm thấy lý do để tiếp tục kiên trì, anh quyết định trầm luân như vậy, khi tinh thần thể từng chút luân hãm vào vực sâu, anh thấy được một nguồn gốc năng lượng Kepler cơ hóa khác, mãnh liệt tựa như hố đen, như thể có thể cắn nuốt hết thảy.

Cho đến khi Lương Ấu Khiết đã hy sinh đi tới trước mặt anh, ra hiệu không thể đi qua với anh.

“Con mệt mỏi quá, con không kiên trì nổi nữa…… đường trở về quá xa……”

Lạc Khinh Vân muốn ôm bà, ôm lấy người phụ nữ từng cho anh tình mẫu tử.

Nhưng Lương Ấu Khiết chỉ đặt ngón tay lên trái tim anh, nghiêm túc nói: “Con ơi, đây không phải con đường con phải đi. Con chưa bao giờ nhìn thấy ánh sáng nên con bị mê hoặc bởi sự nhiệt tình như vậy. Nhưng cái chân chính sẽ không bao giờ dẫn con đến hướng hủy diệt, mà là một thế giới rộng lớn hơn. Tuy ta đã rời xa con nhưng ta vẫn luôn bảo vệ con. Chỉ cần ta còn ở đây, con vĩnh viễn sẽ không được phép đi qua nơi này.”

Lạc Khinh Vân gian nan sống sót ra khỏi căn cứ Linh Hào, anh không nói cho Thành trung tâm rằng anh vượt rào, cũng không có nói cho bất luận kẻ nào anh được người từ ranh giới bên kia dẫn về.

Từ nay về sau, anh bắt đầu không ngừng đến nơi nguy hiểm nhất, sào huyệt Trùng Minos hay trứng Li Vẫn cũng vậy, mỗi khi anh hấp thụ năng lượng của sinh vật Kepler đang kì sinh sản đó, không thể nào phóng thích thì sẽ kề bên vượt rào, anh có lẽ có thể lại lần nữa nhìn thấy Lương Ấu Khiết.

Anh lặp đi lặp lại những lần mạo hiểm như vậy, ngay cả đồng đội cũng đã quen với hành vi của anh, chính anh cũng cảm thấy mình bình thường.

Cho đến ngày hôm đó trong căn tin của căn cứ thành phố Ngân Loan, Đàm Mặc chỉ tay vào ngực anh như thể đó là một khẩu súng.

—— tư thế giống Lương Ấu Khiết như đúc.

Như là đang nói, em vĩnh viễn sẽ không để anh vượt rào, sẽ không cho anh đi hướng hủy diệt, em sẽ vĩnh viễn bảo vệ anh.

Mà giờ này khắc này, thế giới Kepler lại nuốt sống Đàm Mặc.

Bóng tối trong nháy mắt xâm chiếm, Lạc Khinh Vân thậm chí còn không có thời gian để phản kháng, sự cô đơn và lạnh lẽo bao trùm đe dọa sẽ nghiền nát anh.

Đàm Mặc có thể đã đi sai hướng, mất đi tinh thần thể, đã trở thành một bộ phận cơ hóa …… Đã không còn bảo vệ phía sau anh như trước.

Ngay khi Ma Quỷ Đằng điên cuồng và Typhon tràn đầy tràn đầy sát khí đã vọt tới trước mặt anh, giọng nói của Đàm Mặc đột nhiên vang lên trong đầu anh.

[ em chờ anh. ]

Lạc Khinh Vân chợt bừng tỉnh, anh điều khiển năng lượng Kepler tỏa ra khắp cơ thể, trong khi ngâm những sinh vật Kepler này không gian giống như hòa quyện vào nhau, chúng bay qua Lạc Khinh Vân, sau đó anh bị trói buộc bởi một lực lượng nào đó và không thể di chuyển.

Khi ngày càng có nhiều dã thú hung hãn tràn đầy sát khí lao tới, Lạc Khinh Vân thậm chí còn không cau mày, sinh vật Kepler do Lạc Khinh Vân điều khiển lao tới cắn xé chống cự.

Lạc Khinh Vân đi tới trước chai Klein, đặt tay lên nó.

Lúc này đây, cho dù thật sự sẽ vượt rào, anh cũng sẽ đến một thế giới khác nắm chặt lấy em.

Vô số năng lượng từ đỉnh chai Klein chảy về phía Lạc Khinh Vân, Lạc Khinh Vân cúi đầu, anh biết giá trị Kepler của mình đang tăng trưởng điên cuồng, thậm chí qua một lớp hạt năng lượng dày đặc cũng có thể phát hiện ra năng lượng Kepler bùng nổ.

Xương cốt và cơ bắp của Lạc Khinh Vân run rẩy, năng lượng Kepler quá mức xâm nhập vào các tế bào của anh, gần như muốn cho chúng nó tan vỡ ngay lúc đó.

Anh đem luồng năng lượng này hướng đến nguồn gốc năng lượng ở chiều cao kia.

Anh cắn răng, nỗi đau mà cơ thể anh phải chịu giống như thoát khỏi vòng vây của các sinh vật Kepler tại căn cứ Linh Hào.

Cuối cùng, Chai Klein từ hình dạng hơi sáng bóng chuyển sang hình dạng xỉn màu, từ từ khô héo và mục nát từ trên xuống, rồi sụp đổ từng chút một.

Lạc Khinh Vân dùng toàn lực đẩy, chai Klein cuối cùng cũng sụp đổ.

Ở giữa đống đổ nát, Lạc Khinh Vân nhìn thấy Đàm Mặc.

Cậu không hề hay biết mà nằm ở nơi đó, trên người đều là xúc tu của chai Klein, một bộ phận lớn đã xâm nhập vào cơ thể Đàm Mặc.

Còn may anh đã để lại ấn ký trên người cậu, kéo dài thời gian xúc tu ăn mòn thần kinh cậu, bảo toàn khả năng tự chủ của não bộ Đàm Mặc ở mức tối đa.

Ấn ký kia in sâu vào trong tâm trí Đàm Mặc.

“Đàm Mặc!”

Lạc Khinh Vân ôm cậu lên, muốn nhanh chóng rút những xúc tu ra, nhưng anh sợ làm tổn thương thần kinh của cậu nên chỉ có thể dùng dao chiến thuật cắt chúng thành từng đoạn.

Vẻ mặt Đàm Mặc rất bình tĩnh, không có chút đau đớn nào, cũng không cảm nhận được bất kỳ hơi thở hay nhịp tim nào.

Lạc Khinh Vân đặt cậu xuống, ấn vào ngực cậu bắt đầu thực hiện hồi sức tim.

Thân thể Đàm Mặc mỗi lần ấn vào đều run lên, nhưng dường như cậu đã chìm vào giấc ngủ sâu, linh hồn chậm chạp không quay trở lại.

“Đàm Mặc! Tỉnh dậy đi! Đàm Mặc!”

Lạc Khinh Vân nhéo mũi Đàm Mặc, há miệng cậu, dùng sức thở vào.

“Thở đi, Đàm Mặc!”

Chất lỏng hơi nóng theo má Lạc Khinh Vân rơi xuống, nhỏ xuống mặt Đàm Mặc, không rõ là mồ hôi hay nước mắt.

Mười phút trôi qua, Đàm Mặc vẫn không có phản ứng, cuộc chiến giữa các sinh vật Kepler xung quanh cũng bước vào hồi gay cấn, vô số xác Typhon, Lân Điểu, Ma Quỷ Đằng rơi xuống xung quanh họ, nhưng Lạc Khinh Vân mắt điếc tai ngơ.

Anh cúi đầu, tựa trán vào lông mày của Đàm Mặc, truyền năng lượng Kepler vào cơ thể cậu.

“Tỉnh dậy đi, Đàm Mặc.”

Lạc Khinh Vân ôm Đàm Mặc vào lòng, sự tuyệt vọng ập đến anh như một cơn sóng thần, trong bóng tối vô tận, Lạc Khinh Vân không thể nhìn thấy một tia ánh sáng.

Anh đã mất cậu, Lạc Khinh Vân giơ súng lên ấn vào thái dương mình.

Nếu Đàm Mặc không thể tỉnh lại, nếu những giả định và lý thuyết của Lăng Dụ là đúng, nếu vật chất mất đi còn linh hồn tồn tại mãi mãi thì anh chỉ có thể tiêu diệt cơ thể vật chất và sang thế giới khác để cứu cậu.

Khi đầu ngón tay anh đặt lên cò súng, người trong ngực Lạc Khinh Vân đột nhiên hít vào, sau đó là thở dốc.

Như thể đột nhiên được tái sinh sau tuyệt vọng, Lạc Khinh Vân ôm sau đầu Đàm Mặc, “Từ từ thôi, thở đi! Đàm Mặc thở đi!”

Phổi cậu quả thực chính là bị xuyên thủng, hơi thở của Đàm Mặc giống như không khí từ đầu này đến đầu kia xuyên qua cơ thể, đôi mắt hơi hé mở mờ mịt, không có điểm tập trung.

Điều này khiến Lạc Khinh Vân lại rơi vào một loại hoảng sợ khác, nếu Đàm Mặc trở thành  dung hợp giả vì chai Klein, điều này không quan trọng. Điều thực sự nguy hiểm là nếu Tân Mạt là con non được Khu sinh thái này gây  giống thì hạt giống đã khống chế được cậu.

Tinh thần cậu sẽ không còn độc lập, cậu không có linh hồn, tồn tại hoặc là tử vong chỉ là khác nhau về thể xác có hay không.

“Đàm Mặc, Đàm Mặc…… em biết anh là ai không?” Giọng nói của Lạc Khinh Vân đang run.

Anh sợ câu trả lời của Đàm Mặc sẽ khiến anh phải nhận án tử hình nặng nề nhất.

“Lạc…… Lạc Khinh Vân……” trong ánh mắt Đàm Mặc dần dần lộ ra chút ánh nước, cậu rõ ràng không có sức lực lại dùng tay đẩy súng của Lạc Khinh Vân.

“Làm sao vậy?”

“Lần sau…… mà để em thấy anh…… lấy súng chỉ vào đầu mình…… em sẽ……”

Đàm Mặc có ngôn ngữ logic rõ ràng, có thể nhận ra Lạc Khinh Vân, điều này khiến Lạc Khinh Vân cảm thấy vô cùng vui mừng.

“Em sẽ như thế nào?”

“…… Đừng bắt chước……”

“Đừng bắt chước ai?”

“Đừng bắt chước Tạ Lan Băng……”

Tận mắt nhìn thấy cha mình bị anh trai bức đến tuyệt cảnh, nổ súng hủy diệt bản thân, Đàm Mặc không bao giờ muốn nhìn thấy lần thứ hai.

Lạc Khinh Vân ôm chặt lấy Đàm Mặc, mọi bóng tối đều tan biến, một tia sáng chợt lóe lên trong tuyệt vọng.

“Em…… Đau quá……” Đàm Mặc khàn giọng nói.

“Bởi vì trong cơ thể em đầy những xúc tu của chai Klein, anh không dám rút chúng ra, chỉ có thể đợi đến khi chúng tự khô héo và bị cơ thể em tiêu hóa.”

Lạc Khinh Vân cõng Đàm Mặc trên lưng, một Ma quỷ đằng hạ xuống bên cạnh bọn họ, Lạc Khinh Vân ngồi lên trên, bảo vệ Đàm Mặc trong lòng.

Đàm Mặc đổ mồ hôi lạnh, hơi run lên, “Em…em thật sự rất đau…chân em…chân em đau quá…”

Lạc Khinh Vân dừng lại, lấy thuốc giảm đau trong túi chiến thuật ra, tiêm vào chân Đàm Mặc.

Đàm Mặc nhắm chặt mắt lại, ôm Lạc Khinh Vân, đem cả khuôn mặt dụi vào trong ngực anh, dù vậy Lạc Khinh Vân vẫn có thể nghe thấy tiếng khớp hàm cậu vang lên vì đau.

Tác dụng của thuốc giảm đau dường như rất nhỏ, xúc tu chai Klein nhân lên cơn đau từ độc thần kinh Adela.

“Nhanh thôi…… Chờ chúng ta rời khỏi khu vực này, Ngô Vũ Thanh điều khiển phi hành khí đang đợi chúng ta.”

Lạc Khinh Vân đặt tay lên mắt cá chân bị hoa Adela đâm của Đàm Mặc, dùng năng lực của chính mình để giảm bớt nỗi đau cho cậu.

Trong nháy mắt, vô số lực lượng rất nhỏ tiến vào làn da Đàm Mặc, xâm nhập vào tế bào, di chuyển trong các dây thần kinh, ôn nhu quấn lấy từng bộ phận nhỏ nhất trên thân thể cậu, cơn đau như xé nát cơ bắp và xương dần dần lắng xuống, thay vào đó là nhiệt độ thuộc về lòng bàn tay của Lạc Khinh Vân.

Những cơn gió lần lượt thổi qua tai Đàm Mặc, từng đợt từng đợt, còn có tiếng gầm ồn ào* của sinh vật Kepler, nhưng đối với Đàm Mặc, điều rõ ràng nhất chính là nhịp tim phát ra từ lồng ngực Lạc Khinh Vân.

*山呼海啸: Ý nói là tiếng vọng  ồn ào, huyên náo

Dường như đó là sự kết nối chặt chẽ nhất giữa Đàm Mặc cùng toàn bộ thế giới.

“Đội trưởng Lạc…… lá gan của anh thật lớn…… Đơn thương độc mã đi vào nơi này sao……” Đàm Mặc mơ mơ màng màng nói.

“Không thì sao? Chiêu cáo thiên hạ, để tập đoàn Thâm Trụ biết em là con của ai?” Vẻ mặt của Lạc Khinh Vân rất căng thẳng.

Cho đến bây giờ anh vẫn chưa gặp được hạt giống Khu sinh thái này.

Ngay cả khi bây giờ anh đã học được cách dẫn năng lượng từ nguồn gốc năng lượng Kepler vào thế giới vật chất, cơ thể anh được làm bằng xương bằng thịt, vượt quá năng lượng phụ thì cũng sẽ diệt vong.

Mà hạt giống Khu sinh thái này, có thể làm cho cả Khu sinh thái nhanh chóng cơ hóa, nó nhất định rất mạnh.

Mạnh đến mức Lạc Khinh Vân chưa chắc có thể dễ dàng đoạt lấy lĩnh vực từ đối phương.

“Anh thật sự tin vào lý luận của bà ấy sao…… Hà Ánh Chi phát biểu những lý luận đó thay bà…… Bị người cười nhạo nói thiên tài cũng rốt cuộc trở thành kẻ điên……”

Không biết tại sao, Đàm Mặc chỉ muốn nói chuyện, cho dù thân thể rất nặng, cho dù cậu biết mình rất suy yếu.

Nhưng cậu biết, sâu thẳm trong lòng cậu đang mong chờ, khi Lạc Khinh Vân đáp lại cậu, cậu có thể nghe thấy lồng ngực và dây thanh quản của Lạc Khinh Vân cộng hưởng.

“Anh tin tưởng, bởi vì anh đã thấy.”

“Anh thấy cha em Tạ Lan Băng rồi sao?”

“Anh thấy đội trưởng Lương.”

Đàm Mặc nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: “Đây là lý do anh…… luôn đến nơi nguy hiểm nhất sao? Cảm thấy lúc bản thân tới cực hạn sẽ có thể nhìn thấy bà?”

Trái tim Lạc Khinh Vân run rẩy, theo bản năng ôm Đàm Mặc càng chặt hơn.

Thật sự giống như Lương Ấu Khiết nói cho anh, chỉ cần không buông hy vọng, khi anh bò ra khỏi vực sâu nhất định sẽ có người có thể hiểu được anh.

“Ừm.” Lạc Khinh Vân nhẹ giọng nói.

Trái tim lúc đó trở nên mềm mại vô cùng, nhiệt liệt muốn bộc lộ cảm xúc nào đó.

Nhưng mà Đàm Mặc đang phát sốt, nhiệt độ cơ thể ngày càng cao, lưng ướt đẫm mồ hôi.

Theo kinh nghiệm của Lạc Khinh Vân, đây không giống phản ứng của dung hợp giả mới vừa thoát khỏi chai Klein, mà giống như cậu thật sự sinh bệnh do nhiễm trùng.

Đàm Mặc rầu rĩ nở nụ cười, “Anh nhìn đi…… anh chung quy vẫn là người.”

“Em cũng vậy…… em phải gặp bác sĩ càng sớm càng tốt.”

Ngay lúc này Ma Quỷ Đằng đang chở bọn họ đột nhiên dừng lại, giống như phía trước có một kết giới vô hình, nó đi thẳng đứng hướng lên trên lại không chịu tiến về phía trước.
Bình Luận (0)
Comment