Anh Ấy Luôn Hỏi Tôi Đề Bài Toi Mạng

Chương 82

“Nghĩ đẹp thế. Bạn cùng phòng?” Lạc Khinh Vân buồn cười, “Căn cứ Thành Trung Tâm nhất định sẽ trọng điểm quan sát chúng ta, bồi dưỡng cách ly. Khả năng cho đến khi rời khỏi căn cứ, chúng ta cũng sẽ không có cơ hội thấy mặt.”

“Anh nghĩ xem, cho dù bọn họ không cho chúng ta gặp mặt, anh cũng có thể cảm giác được em tồn tại, sau đó anh sẽ khống chế Trùng Minos tới tìm em chăng?”

Lạc Khinh Vân phát ra tiếng cười thực nhẹ, “Nghe không tồi.”

“Anh cho em mượn sức mạnh Kepler, chúng ta cùng nhau chạy trốn?” Đàm Mặc lộ ra vẻ mặt chờ mong.

Lạc Khinh Vân ấn nhẹ đầu cậu, “Còn chạy trốn? Anh khi còn nhỏ không có năng lượng Kepler mạnh như này. Hai ta vậy không gọi là chạy trốn, cùng lắm là trốn khỏi nhà, hơn nữa có khi còn chưa ra khỏi cửa căn cứ đã bị bắt về.”

“Chậc, có khả năng. Bắt về nhốt trong phòng tối.” Đàm Mặc tiếp tục tưởng tượng.

“Nhưng, anh sẽ sớm biết có em trên đời này.”

Đàm Mặc dừng một chút, cậu lại muốn hút thuốc.

Lạc Khinh Vân tựa như biết ý tưởng của cậu, nhẹ giọng nói: “Đừng hút. hút thuốc có hại cho sức khỏe, giờ em quá yếu đuối.”

Đôi mắt Đàm Mặc lập tức đỏ lên, cậu hiểu ý Lạc Khinh Vân—— nhiều người hy sinh vì bảo vệ cậu như thế, cậu nhất định phải khỏe mạnh trường thọ.

“Lạc Khinh Vân, anh biết không…… Khi còn nhỏ ở viện phúc lợi, em rất hâm mộ những đứa nhỏ có cha mẹ. Bọn họ lớn lên trong yêu thương, té ngã có người lo lắng bọn họ đau, khóc có người lau nước mắt, lúc chạy nhanh có người gọi bọn họ chậm một chút. Mà em, chỉ có thể nhìn.”

“Ừm.” Lạc Khinh Vân nhẹ nhàng lên tiếng.

“Em thường xuyên nghĩ, là em không tốt sao? Em đã làm sai điều gì mà cha mẹ không cần em.”

Lạc Khinh Vân sờ lên xoáy tóc của Đàm Mặc.

“Sau đó em bị cha mẹ nuôi đầu tiên trả về viện phúc lợi, khi đó em nghĩ…… Trên thế giới này đã không còn người nào huyết mạch tương liên với em, cho nên em cũng không cảm nhận được tình yêu đến từ quan hệ huyết thống. Ngoại trừ huyết thống, trên đời này sẽ không có người nào vô duyên vô cớ mà yêu em.”

“Anh cũng nghĩ như vậy.” Lạc Khinh Vân rũ mắt, bỗng nhiên ấn đầu Đàm Mặc lên kính, “Anh nói em đừng copy anh được không?”

Đàm Mặc cau mày, vất vả thoát khỏi ma trảo của Lạc Khinh Vân, “Dị hả, anh cũng biết năm đó anh chính là một bộ u buồn thế à?”

“Nhưng bây giờ em đã biết, em không chỉ không phải bị ba mẹ vứt bỏ, hơn nữa còn được bọn họ đánh bạc tính mạng để bảo vệ.”

“Không chỉ có ba mẹ em, những người không có quan hệ huyết thống với em…… những nhân viên y tế, bọn họ đều nghênh đón em ra đời, liền vì em trả giá sinh mệnh. Còn có đội viên của cha em, rất nhiều người đều đã là dung hợp giả, nếu không phải vì phải bảo vệ em cùng Chú Hà, bọn họ có cơ hội sống sót rời đi rất lớn. Dù sao lúc ấy căn cứ Linh Hào chỉ là bị sinh vật Kepler xâm lấn, còn chưa tới mức Kepler hóa cao như bây giờ. Cảm giác bị Hồ Cấm tiêu hóa, nghe nói tựa như rơi vào axit đậm đặc. Những nghiên cứu viên cả ngày ở phòng thí nghiệm làm nghiên cứu, chắc đến phòng tập thể thao cũng không có đi qua, lại có thể giơ em lên lúc đau đớn như vậy……”

Đàm Mặc đã lâu rồi không rơi nước mắt.

“Cha mẹ em nhất định là người cực kì tốt. được toàn bộ nghiên cứu viên, bác sĩ còn có đội viên trong căn cứ tín nhiệm. Khi mẹ em phỏng đoán ra em có được tinh thần thể Kepler hoàn chỉnh, những người khác đều tin tưởng vô điều kiện, đặt hy vọng trên người em, nguyện ý đánh bạc hết thảy bảo vệ em.” Lạc Khinh Vân nhẹ giọng nói.

“Lạc Khinh Vân, anh thế mà còn biết an ủi hả. Cũng tử tế đó nhỉ!”

Khóe môi Lạc Khinh Vân hơi nhếch lên, “Có lẽ là vì anh ghen tị. Bởi vì anh dường như không có cơ hội gặp gỡ những nhân loại tốt bụng và ưu tú đó.”

“Anh có. Anh có được người mẹ mạnh mẽ như Lạc Minh Quân, mặc dù bị chai Klein cắn nuốt cũng bảo vệ anh, cho đến khi ngươi rời đi thân thể của bà. Anh có lão học giả ôn hoà hiền hậu thiện lương giống giáo sư Lương đưa anh tới thế giới này, ôm anh, dỗ anh, xem anh như bảo bối. Anh có người chính trực không sợ anh như Lương Ấu Khiết nuôi nấng anh, khiến anh lưu luyến thế giới nhân loại. Anh là kỳ tích đó, Lạc Khinh Vân. Thiếu bất kỳ người nào trong số họ, anh cũng không tồn tại.”

Trên mặt Lạc Khinh Vân không có biểu cảm nào nhưng ánh mắt tựa như đắm chìm trong nước, nhẹ nhàng đung đưa theo sóng nước.

“Anh là kỳ tích, là kỳ tích bọn họ sáng tạo ra.” Đàm Mặc nhìn Lạc Khinh Vân, thực nghiêm túc mà cường điệu.

Lạc Khinh Vân nhắm mắt lại cười, “Đội phó Đàm, em mới là kỳ tích. Bởi vì em cực kì giỏi nói chuyện, em luôn khiến anh cảm thấy mình là vạn trung vô nhất, muốn vì em cúc cung tận tụy.”

Ngay lúc đó, một cơn ớn lạnh dâng lên trong lòng Đàm Mặc, chạy khắp cơ thể theo từng mao mạch nhỏ.

Cậu như bị đóng băng, ngơ ngác nhìn Lạc Khinh Vân, không biết cử động hay nói chuyện như thế nào.

“Em làm sao vậy? Nhìn anh thế này, vốn anh còn hơi chờ mong nhưng ánh mắt em nói anh biết không phải em đang đợi anh hôn em.”

Ngón tay của Lạc Khinh Vân dừng ở trên trán Đàm Mặc, anh vốn muốn búng cậu một cái, nhưng bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.

“Em rốt cuộc làm sao vậy?”

“Lạc Khinh Vân, chỉ là em bỗng nhiên nghĩ tới có phải bởi vì em có được tinh thần thể Kepler hoàn chỉnh, cho nên anh cũng vậy, Lý Triết Phong và Chu Tự Bạch cũng vậy, mọi người đều là bị cái này hấp dẫn, bởi vì đây là phương hướng tiến hóa tất cả mọi người hướng tới…… Cho nên mọi người bảo vệ em, thậm chí anh cảm thấy cảm giác nhiệt liệt, chấp nhất với em, đều là bởi vì Nguồn gốc năng lượng Kepler giao cho mọi người bản năng sinh vật. Tựa như ong thợ trung thành với ong chúa, em là trung tâm của mọi người, em có phải có năng lực thống trị với mọi người không …… mọi người……”

Cổ họng Đàm Mặc nghẹn lại, trong lòng dâng lên một nỗi hoảng sợ không thể giải thích được, cậu không muốn bất cứ ai xung quanh vì mình mà chết nữa.

Lạc Khinh Vân nhắm mắt lại, bất đắc dĩ thở dài.

“Nếu em là hạt giống của anh, đặc tính Kepler xác thật có thể sử dụng anh đến da ngựa bọc thây, tan xương nát thịt. Nhưng thực đáng tiếc, anh là hạt giống của chính anh. Anh dùng chính tiêu chuẩn của anh phán đoán hết thảy, bao gồm quan sát em, hiểu biết em, tiếp cận em với mục đích khác, anh khát vọng chính là có được em chứ không phải bị em khống chế.”

Lạc Khinh Vân lui về sau một bước, kéo khoảng cách giữa hai người, giống như là nói cho Đàm Mặc, lúc anh muốn rời đi thì luôn có thể rời đi, không cần Đàm Mặc cho phép gì cả.

Cũng là để Đàm Mặc thấy rõ anh.

“Anh muốn đi đoạt lấy mọi lĩnh vực Kepler, bao gồm căn cứ Linh Hào. Không có gì có thể thống trị anh, Đàm Mặc —— em cũng vậy.”

Đàm Mặc không nói gì, chỉ yên lặng nhìn đối phương.

“Anh muốn dùng hết thảy phương thức để cảm nhận em, bao gồm nhiệt độ của em, xúc cảm của em, giọng nói của em. Anh muốn trao cho em tất cả máu thịt và lòng dũng cảm của anh. Anh sẽ nhớ em và vướng bận em, anh cảm thấy hạnh phúc với từng lần ăn ý với em, anh sẽ nhớ mãi không quên mỗi một lần em nhìn như từ chối lại thật ra có hơi luyến tiếc. Anh sẽ kiềm chế bản thân vì em, nhưng anh sẽ không thể kìm lòng vì em … Giống như một đứa trẻ nhìn vào bình pha lê, rất thèm những viên kẹo trong lọ, nhưng anh chỉ có thể tưởng tượng được vị ngọt khi dán mặt vào”.

Đường môi của Đàm Mặc vô thức cong lên, lỗ hổng trong trái tim cậu dường như được lấp đầy bởi một thứ gì đó rất thực chất.

“Cho nên Đàm Mặc, em nói cho anh biết cảm giác này là thuộc về sinh vật Kepler, hay là nhân loại?”

Đàm Mặc không hề do dự trả lời: “Đương nhiên là nhân loại.”

Lạc Khinh Vân lại hỏi: “Là bởi vì em đang khống chế anh, hay là bởi vì anh tự nguyện?”

“Khẳng định là anh tự nguyện.”

Đàm Mặc lộ ra nụ cười thật tươi.

Lạc Khinh Vân ôm lấy Đàm Mặc, dùng sức ấn đầu cậu, “Vậy em phải nhớ kỹ câu trả lời của em. Lỡ bị Lý Triết Phong biết những cái ý tưởng đó của em, cậu ta tuyệt đối sẽ đánh nát đầu chó của em.”

Đàm Mặc tức khắc lạnh cả người, may mà cậu không hỏi ngay trước mặt Lý Triết Phong.

Cậu có thể tưởng tượng ra tư thế Lý Triết Phong kéo đầu cậu lên tường rồi.

Ngày tháng ông đây ở viên phúc lợi với cậu cho chó ăn cả rồi hả?

Ông đây trốn học cùng cậu, nhường thịt kho tàu cho cậu, không viết bài đứng cuối lớp cùng cậu khi thi hóa, cậu coi ông đây là không khí hả?

Ông đây giúp cậu làm bài tập lúc huấn luyện ở Hôi Tháp, làm bia cho cậu luyện tập, nghe cậu nói cậu sùng bái Lạc Khinh Vân đến nửa đêm, cậu là cảm thấy ông đây thật sự phải bao dung cậu hả?

Dù sao, lúc ấy Lý Triết Phong căn bản không phải dung hợp giả. Anh là nhân loại thuần túy, căn bản sẽ không bị tinh thần thể Kepler ảnh hưởng.

“Anh ngàn vạn lần đừng nói cho Lý Triết Phong đó, không thì sau này anh thật sự không còn phó đội trưởng hay Inspector đâu.” Đàm Mặc cực kì nghiêm túc dặn dò anh.

“Phó đội trưởng cùng Inspector đều là có thể thay đổi, nhưng người đàn ông của anh thì không được.”

Lạc Khinh Vân nói xong, Đàm Mặc sửng sốt, trong đầu phân tích lời nói của anh, cảm thấy có gì đó không đúng.

“Người đàn ông của anh không được là có ý gì? Sao anh biết em không được?” Đàm Mặc tóc nổ cả ra.

Tên Lạc Khinh Vân này chính là thích gài bẫy trong lời nói, chiếm tiện nghi của người khác!

“Em không cho anh thử thì sao anh biết em được không.” Lạc Khinh Vân làm vẻ đương nhiên.

Về cái đề tài “Được không”, Đàm Mặc bỗng nhiên nghĩ tới điều gì.

“Lạc Khinh Vân, năng lượng Kepler của anh khôi phục nhiêu rồi?”

“Không đến một phần mười. Nếu em muốn thử một lần thì dư dả.”

Đàm Mặc lắc lắc ngón tay, vẻ mặt nghiêm túc: “Em phải thử Lý Triết Phong cùng Chu Tự Bạch!”

Lạc Khinh Vân cau mày, “Anh cho rằng em biết điểm giới hạn, em dám mơ ước đến cả hai người đấy sao?”

Đàm Mặc bỗng nhiên cảm thấy mình cùng Lạc Khinh Vân không có nửa điểm ăn ý.

“Có thể vứt hết đống rác trong đầu anh đi không hả? Mấy năm nay, Lý Triết Phong cùng Chu Tự Bạch ỷ vào bọn họ là dung hợp giả, chỉnh đốn em, chỉnh em đến mức mặt xám mày tro, toàn bộ Hôi Tháp thành phố Ngân Loan đều tung tin vịt em không cận chiến được!”

“A, em muốn tìm lại chỗ đứng à.” Lạc Khinh Vân lộ ra vẻ mặt hiểu rõ.

“Nhưng anh mới chưa tới 10% năng lượng Kepler, nháy mắt bị hạ gục trong một giây, dùng cái khỉ.” Đàm Mặc lộ ra vẻ mặt “Em chướng mắt anh”.

“Em có thể đánh lén mà.” Lạc Khinh Vân dùng giọng điệu nghiêm trang lại đương nhiên nói.

“Hả?”

“Trước đó không phải bọn họ cũng luôn đánh lén em sao?” Lạc Khinh Vân cười cười.

Đàm Mặc nhìn nụ cười của đối phương, thế mà lại như bị mê hoặc.

Đúng vậy, nếu là đánh lén thì sao?

Hai người nhìn nhau không thể nói.

Lúc này, Ngô Vũ Thanh định đi thay phiên công việc trông coi Khương Hoài Oanh, lúc đi ngang qua cửa kính thì thấy hai người, không khỏi sờ sờ cằm.

“Tôi vừa liếc mắt một cái đã thất hai người đối diện thế này, còn tưởng định phim thần tượng chứ.”

“Sau đó thì sao?” Đàm Mặc nghiêng mặt nhìn Ngô Vũ Thanh.

“Ha hả, giờ nhìn như là muốn liên thủ cho nổ trường học.” Ngô Vũ Thanh có cảm giác không được tốt.

Đàm Mặc đi tới, vỗ vỗ bả vai Ngô Vũ Thanh nói: “Con trai, yên tâm. Cha con tốt nghiệp từ Hôi Tháp nhiều năm rồi, sẽ không cho nổ trường học.”

“Cậu mà thật sự an phận thì muốn tôi kêu cậu ba ba cũng không phải không thể.” Ngô Vũ Thanh bất đắc dĩ nói.

“À này, anh biết đội trưởng Chu ở đâu không?” Đàm Mặc tiến đến bên tai Ngô Vũ Thanh hỏi.

“Cậu tìm đội trưởng Chu? Chắc đang đăng kí vật tư cho trưởng phòng Lục với Thành Trung Tâm. Tuy lúc trước Khương Hoài Oanh bất nghĩa nhưng nơi này dù sao cũng là địa bàn tập đoàn Thâm Trụ, vật phẩm quan trọng của họ chúng ta không thể động đến.”

“Để xem kết quả nghiên cứu khoa học ẩn giấu nào mà tập đoàn Thâm Trụ chưa chia sẻ với Hôi Tháp phải không?” Đàm Mặc mỉm cười xấu xa.

“Cho nên, bây giờ cậu ta ở gara ngầm, nghe nói ở đó có rất nhiều xe bọc thép được thiết kế có khi khiến cậu cảm thấy ‘ khoa học viễn tưởng ’ đó.”

Ngô Vũ Thanh vừa nói, Đàm Mặc đã có thể tưởng tượng bộ dạng Chu Tự Bạch nghiêm túc làm việc.

“Cảm ơn.”

Đàm Mặc nói xong liền nháy mắt với Lạc Khinh Vân, hai người lần lượt đi qua Ngô Vũ Thanh.

Ngô Vũ Thanh bỗng nhiên bối rối, “Đội trưởng Lạc khi nào đã thành…… tuỳ tùng của Đàm Mặc thế này?”

Chờ đến khi bọn họ đi hơi xa rồi, Ngô Vũ Thanh nghĩ tới cái gì, cao giọng nhắc nhở: “Đàm Mặc, thân thể cậu vừa ổn xong, kiềm chế chút đi —— đừng gây chuyện khắp nơi!”

“Ngài hãy yên tâm ——” Đàm Mặc giơ tay.

Hai người đi thang máy, đến gara trong truyền thuyết.

Vừa đứng ở cửa, Đàm Mặc đã nhìn thấy vô số xe bọc thép xếp ngay ngắn bên trong, giống như đang chào Đàm Mặc khi đi vào.

Thị lực của Đàm Mặc rất tốt, nhìn thoáng qua là có thể biết bên hông xe bọc thép được trang bị pháo xung điện từ, cửa phóng của móc cáp phía sau để kéo cũng phát ra ánh sáng lạnh lẽo, nếu gặp phải lốc xoáy thì đã có thiết bị bám đất.

Đàn ông trời sinh sẽ bị loại đồ vật này hấp dẫn, cho dù dựa theo cảm giác phương hướng của cậu còn có thể chạy xe đến rãnh biển Mariana thì Đàm Mặc vẫn muốn đến gần nhìn kỹ những chiếc xe bọc thép này.

Lạc Khinh Vân đến cạnh cậu, nhẹ giọng nói: “Không nhớ mình tới làm gì à?”

Đàm Mặc vừa nghe, khát vọng đánh bại Chu Tự Bạch nháy mắt áp chế sự tò mò, cậu vươn tay với Lạc Khinh Vân.

Khi tay hai người chạm vào nhau, vô số sức mạnh thẩm thấu qua da Lạc Khinh Vân, tiến vào tế bào của Đàm Mặc, chúng nó như thắp sáng trong yên lặng. Đàm Mặc hít một hơi thật sâu, cảm thấy thân thể của mình trở nên nhẹ nhàng, cảm giác với chung quanh cũng nhạy bén lên.

Lạc Khinh Vân xoắn ngón trỏ và ngón cái lại với nhau quơ quơ trước mặt Đàm Mặc. Đàm Mặc ngay lập tức hiểu ý anh.

Năng lượng chỉ có một chút, không kiên trì được lâu.

Nói cách khác, phải một kích tất trúng.

Nếu Chu Tự Bạch phát động xúc tu thần kinh “Ngân Toa”, Đàm Mặc có thể không còn phần thắng.

Đàm Mặc ngừng thở, lặng yên tiến vào gara, không phát ra âm thanh nào.

Lúc này Chu Tự Bạch chắc đứng giữa gara, cẩn thận mở màn hình thực tế ảo, vừa bấm vừa nói chuyện với phó đội trưởng Lý Giai Ngôn của mình.

“Tập đoàn Thâm Trụ này được! Lúc đầu tôi còn tưởng bên hông xe là pháo xung điện từ, nhưng không ngờ xung điện từ của họ lại hoạt động như thế này!”

“Đúng vậy, nếu gặp phải sinh vật như Ma Quỷ Đằng tập kích thì sẽ bắn nam châm điện vào sinh vật đó, sau đó lật ngược từ trường của thân xe, dùng lực từ trường đẩy Ma Quỷ Đằng ra.” Chu Tự Bạch cúi người xuống cầm trên tay một loại máy quét nào đó.

Mà lúc này Đàm Mặc, đã lặng lẽ đi tới mặt khác của xe thiết giáp, một tay nắm cửa xe nhảy về phía trước, cũng cảm ơn chiếc xe đủ nặng, vừa không lắc cũng không run, Đàm Mặc dừng trên đỉnh xe, tuy cậu không phát ra âm thanh nào nhưng Chu Tự Bạch đột nhiên cảnh giác ngẩng đầu lên.

May là Đàm Mặc nằm sấp xuống kịp thời, Chu Tự Bạch không thấy gì.

Lúc này, máy quét của Chu Tự Bạch đang từng chút một di chuyển lên trên, đang chuẩn bị quét nóc xe, một bóng người đột nhiên rung chuyển, động tác quá nhanh, không thể thấy rõ.

Phản ứng đầu tiên của Lý Giai Ngôn chính là rút súng ra bắn, viên đạn silic trượt và chỉ để lại một vài vết xước trên chiếc xe bọc thép mới toanh.

Chu Tự Bạch ngẩng đầu, mở to hai mắt, tầm nhìn linh hoạt lập tức nhận ra nụ cười tà ác của Đàm Mặc.

Cậu chưa từng nghĩ tới Đàm Mặc có thể nhanh như vậy, khi cậu định tóm lấy lưng Đàm Mặc thì tay đối phương đã chống trên vai cậu, Chu Tự Bạch quay lại nắm lấy tay Đàm Mặc nhưng Đàm Mặc lật người ngồi lên vai Chu Tự Bạch, dùng cùi chỏ đánh lên đỉnh đầu Chu Tự Bạch.

Một đòn này làm Chu Tự Bạch choáng váng, một cơn ớn lạnh chạy thẳng vào đầu, cậu đành phải từ bỏ ý định kéo Đàm Mặc ra mà đưa tay chặn khuỷu tay của Đàm Mặc.

Ai ngờ Đàm Mặc đã sớm đoán trước được phản ứng của Chu Tự Bạch, liền dùng cùi chỏ tấn công thành vật lộn, ngồi cao trên vai, bắt lấy cổ tay Chu Tự Bạch.

Phó đội trưởng Lý Giai Ngôn nhận ra Đàm Mặc, anh nhớ tới Đàm Mặc mới được giải cứu khỏi Khu sinh thái Kepler hai ngày trước, phản ứng đầu tiên của anh là liệu tên này có bị cảm nhiễm không, kinh nghiệm huấn luyện nhiều năm khiến anh chỉ họng súng ngay đầu Đàm Mặc.

Chu Tự Bạch từ trong bóng tối của cửa sổ xe nhìn thấy động tác của Lý Giai Ngôn, cậu đang định quật Đàm Mặc ngã xuống để tránh trúng đạn, ai ngờ lưng Đàm Mặc cong ra sau, liền nắm lấy cổ tay Chu Tự Bạch, ép trọng tâm cả hai xuống.

Viên đạn của Lý Giai Ngôn ra khỏi nòng, sượt qua đỉnh đầu Đàm Mặc.

Hai người cùng nhau rơi xuống đất, Đàm Mặc buông lỏng tay Chu Tự Bạch ra, một tay chống đất, lập tức đổi thành khóa cổ, Chu Tự Bạch muốn kéo chân Đàm Mặc ra nhưng chỉ xé rách đồ bệnh nhân của cậu.

“Roẹt” một tiếng, cực kì vang dội trong gara.

“Mẹ nó —— Chu Tự Bạch đền quần cho ông!”

Mặt Chu Tự Bạch bị Đàm Mặc siết đến đỏ lên, tức giận nói: “Muốn chết hả!”

Bỗng dưng, vô số xúc tu thần kinh từ trong tay Chu Tự Bạch tản ra,  nhanh chóng bao vây Đàm Mặc.

Đàm Mặc vừa thấy tình huống không đúng lập tức buông lỏng Chu Tự Bạch, một tay chống đất nhảy lên, quan trọng nhất cậu vòng ra sau Lý Giai Ngôn lại còn đẩy anh một phen. Thân thủ Lý Giai Ngôn tất nhiên là rất tốt nhưng cũng không chịu nổi đối mặt với “Ngân Toa” của đội trưởng nhà mình ở khoảng cách gần như vậy, trước khi nằm vật ra giữa đường miễn cưỡng chống được, nhưng đầu thiếu chút nữa bị những xúc tu thần kinh vặt xuống.

Nơi này có nhiều chỗ che chắn như vậy, Đàm Mặc cũng có thể cảm giác được năng lượng Kepler của cậu chưa hết, đương nhiên cậu không cam lòng cứ như vậy nhận thua.

Chu Tự Bạch cũng tỉnh táo lại, khi Đàm Mặc lao về phía mình, trong giây lát cậu nghĩ rằng Đàm Mặc có chuyện gì đó không ổn, nhưng vừa hét lên câu “đền quần cho ông”, Chu Tự Bạch liền biết đây vẫn là Mặc ca “Chó không đổi tính ăn phân”.

Cậu bỗng nhiên nhớ tới lần đó Đàm Mặc thi đấu với Lạc Khinh Vân, rõ ràng là bị Lạc Khinh Vân ép đến suýt chút tắt thở, sau khi tỉnh lại liền vật ngã Lạc Khinh Vân thất điên bát đảo, xem ra lần này Đàm Mặc lại giở trò cũ, lấy được năng lượng Kepler của Lạc Khinh Vân.

Chu Tự Bạch hoạt động khớp cổ tay, lộ ra nụ cười tà ác, móc ra một cây kẹo mút từ trong túi, vừa đi vừa gõ vào xe bọc thép phát ra tiếng vang nhỏ, “Mặc ca, ra đây. Tôi biết anh thế nào mà, anh sắp rỗng rồi chứ gì. Nhưng tôi còn đầy đây này.”

Đàm Mặc đang núp sau xe bọc thép, khi Chu Tự Bạch đi qua, cậu liền lặng lẽ né sang một bên, vừa không để hai chân rơi xuống đất, cũng tận lực không phát ra bất kì âm thanh nào.

Chu Tự Bạch theo lý là có thể cảm ứng được sự tồn tại của sinh vật Kepler, nhưng ngoại trừ cậu có thể cảm giác được có một dung hợp giả cấp bậc rất cao đứng ngoài gara thì không cảm giác được dung hợp giả nào khác ngoài phó đội trưởng của mình.

Cậu bắt đầu hoài nghi, chẳng lẽ Đàm Mặc mới bùng nổ chớp mắt đã cạn rồi?

Nhưng lúc anh ấy bùng nổ cậu cũng không có cảm giác được năng lượng Kepler, thật sự rất kỳ quái.

Chu Tự Bạch chăm chú lắng nghe, nếu cảm ứng không được năng lượng Kepler, thì ít nhất hơi thở của Đàm Mặc? Phải có nhịp tim chứ?

Nhưng Chu Tự Bạch lại phát hiện, thật là thần kỳ, Đàm Mặc như đã ngừng thở, nhưng ở một không gian tương đối im ắng thế này mà cậu lại không phát hiện nhịp tim của Đàm Mặc, sao lại thế này?

“Lạc Khinh Vân, anh lăn lộn phó đội trưởng của mình thành người chết rồi à?” Chu Tự Bạch lạnh giọng hỏi.

Lạc Khinh Vân vẫn dựa vào cửa, khóe môi mỉm cười, không thể không nói Đàm Mặc là một thằng nhóc thông minh, bởi vì cậu đã điều chỉnh nhịp tim của mình để phù hợp với Chu Tự Bạch. Bằng cách này, Chu Tự Bạch sẽ không dễ dàng tìm thấy cậu.

Có vẻ như năng lượng Kepler có vai trò nhất định trong việc điều chỉnh các dấu hiệu vật lý, chỉ là không biết Đàm Mặc tự mình phát hiện ra hay sử dụng khả năng này trong tiềm thức?

Từ quan điểm này, có rất nhiều cái để thao tác trong ứng dụng năng lượng Kepler, và cũng có rất nhiều thứ mà những dung hợp giả như họ chưa nắm vững.

Mà Đàm Mặc đang treo giữa không trung cũng có thể cảm giác được năng lượng đang xói mòn, tiếp tục thế này chắc lần đánh lén này lại vô ích mất.

Chu Tự Bạch thở dài, cao giọng nói: “Mặc ca, anh không ra nữa thì tôi sẽ thả Ngân Toa. Cái gara này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn……kỳ thật cũng không lớn lắm đâu.”

Đàm Mặc vừa nghe, không được rồi, Chu Tự Bạch mà lấy xúc tu thần kinh quấn quanh mỗi một chiếc xe bọc thép thì cậu sẽ hoàn toàn không còn chỗ trốn.

Giờ phải ra sao?

Không không không, đi chân trần mới nghĩ tới mang giày, đã muộn.

Còn không bằng hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, làm nghề cũ!

“Đội trưởng Chu, này sao lại thế này? Đội phó Đàm cậu ấy……” Lý Giai Ngôn đi theo Chu Tự Bạch, băn khoăn có nên báo cáo tình hình bất thường của Đàm Mặc lên cấp trên hay không.

Chu Tự Bạch mỉm cười, cho Lý Giai Ngôn một ánh mắt “An tâm đi”, sau đó hất cằm ra hiệu cho anh tiếp tục kiểm kê những chiếc xe bọc thép khác.

“Đội trưởng Chu!” Lý Giai Ngôn không yên tâm, dù sao vừa rồi khí thế đến chết mới thôi kia không phải gạt người.

Chu Tự Bạch vỗ vỗ vai anh nói: “Đùa giỡn thôi. Chúng tôi có chừng mực.”

Lý Giai Ngôn bất đắc dĩ, trò đùa này còn có thể phóng cả đại chiêu, này thì chơi chỗ nào hả, rõ ràng là liều mạng.

Chờ đến khi Lý Giai Ngôn xoay người rời đi, vai Chu Tự Bạch khẽ run lên, vô số xúc tu thần kinh kéo dài ra từ giữa ngón tay, cổ và khe hở trên bộ quân phục ngụy trang, cậu giống như một tinh thể, tản ra năng lượng của chính mình.

Xúc tu thần kinh quấn quanh những chiếc xe gần cậu nhất, vòng một vòng rồi kéo dài sang những chiếc xe ở xa hơn.

Đàm Mặc nhìn thoáng qua, thấy xúc tu của Chu Tự Bạch đã tiến tới bên cạnh cậu, nhất định đã phát hiện ra cậu, ngưng tụ thành mũi giáo, chuẩn bị đâm cậu.

“Mẹ nó ——cậu làm thật hả!”

Đàm Mặc tránh đi mấy xúc tu đó, lên đỉnh xe, tất cả xúc tu đều vọt tới cậu, tốc độ cực nhanh, bốn phương tám hướng đều là tấm lưới Chu Tự Bạch dệt thành, Đàm Mặc sắp bị bức đến không đường thối lui.

Cậu đá vào cửa xe, xe bọc thép rắn chắc mơ hồ bị cậu đạp lõm, Đàm Mặc mượn lực bay vút lên, một quyền đấm vào Chu Tự Bạch.

Chu Tự Bạch lộ ra nụ cười xấu xa, nắm tay Đàm Mặc sắp tới đã bị xúc tu thần kinh bao vây, giống như một tấm nệm cho trẻ sơ sinh, nhẹ nhàng đặt cậu xuống đất.

đọc tại wordpress abigblackcat

“Mặc ca, anh nói anh mới khỏi mà không ở trên giường bệnh nghỉ ngơi lại chạy ra quậy gì hả?”

Chu Tự Bạch tốt tính ngồi xổm xuống cạnh Đàm Mặc mở cây kẹo mút trong tay ra, vẫy cây kẹo màu hồng trong suốt trước mặt Đàm Mặc. Đàm Mặc tưởng rằng Chu Tự Bạch tỏ vẻ xin lỗi một chút, nhưng ai ngờ cậu ta lại nhét kẹo vào trong miệng mình mút một cái, nhìn Đàm Mặc cười đến thiếu đánh.

“Chu Tự Bạch cậu chờ! Ông đây…… Ông đây……” Đàm Mặc càng giãy giụa, xúc tu thần kinh càng căng chặt, Đàm Mặc bỗng nhiên cau mày, há miệng ra như không thở được.

Chu Tự Bạch còn ngậm kẹo ngồi xổm bên cạnh, vui vẻ, “Mặc ca, hai ta quen thuộc đến mức nào chứ, đừng diễn trước mặt tôi.”

Đàm Mặc mở to hai mắt, giãy dụa càng ngày càng rõ ràng, Chu Tự Bạch dừng lại, bởi vì cậu có thể cảm giác được nhịp tim của Đàm Mặc đang nhanh hơn, càng lúc càng nhanh.

Có vấn đề.

“Mặc ca!”

Chu Tự Bạch bỗng nhiên ý thức được Đàm Mặc rất có thể đã có vấn đề. Dù sao cũng mới trở về từ Khu sinh thái, cửu tử nhất sinh. Tình trạng thể chất của cậu lúc này khác với lần đầu tiên cậu nhận được năng lượng Kepler của Lạc Khinh Vân.

“Lạc Khinh Vân anh còn thất thần làm gì —— lại đây nhìn anh ấy!” Chu Tự Bạch rống lên, kẹo cũng rơi mất.

Ngay cả Lý Giai Ngôn đã đi xa nghe được tiếng hô, cũng chạy vội trở về: “Mẹ nó —— làm sao vậy! Đây là làm sao vậy!”

Trong khoảnh khắc tất cả xúc tu quay trở lại cơ thể Chu Tự Bạch, Đàm Mặc đột nhiên ngẩng đầu lên, đánh thật mạnh vào mũi Chu Tự Bạch.

“A ——” Chu Tự Bạch hoàn toàn không dự đoán được, vốn đang ngồi xổm đã bị lực đánh vào đâm cho ngã ngồi ra sau.

Đàm Mặc thì lại ôm trán nằm xuống: “Đau quá, đau quá… Đầu tôi sắp nở hoa rồi…”

Chu Tự Bạch cúi đầu bịt mũi, hồi lâu không thể hồi thần lại.

Lý Giai Ngôn ngây ngẩn cả người, “Này…… sao lại thế này? Chúng ta còn cần kêu bác sĩ tới không?”

Cú húc đầu của Đàm Mặc làm cạn kiệt toàn bộ năng lượng Kepler trong cơ thể, cậu ngã về phía sau không có ý định đứng dậy.

“A, thoải mái.” Đàm Mặc nói.

Chu Tự Bạch vẫn ngồi ở chỗ đó, hồi lâu không ngẩng đầu lên, tựa hồ vô cùng đau đớn.

Lạc Khinh Vân chậm rãi đi tới, ngồi xổm xuống, đưa một ngón tay về phía Đàm Mặc, ý là nắm lấy ngón tay của anh mau đứng dậy đi.

Bằng không chờ Chu Tự Bạch tức giận rồi, Lạc Khinh Vân lúc này trắng tay cùng Đàm Mặc không có năng lực chiến đấu chỉ có thể bị giết.

Đàm Mặc bắt lấy ngón tay Lạc Khinh Vân, vội bò dậy.

Ai ngờ Chu Tự Bạch bụm mặt nói: “Mặc ca anh thay đổi rồi…… anh có còn là Mặc ca tốt bụng mạnh mẽ mang tôi ra thôn tân thủ lúc trước không?”

Giọng nói lại còn hơi ủy khuất.

Đàm Mặc có xíu xiu áy náy, nhưng không quá một giây đã tan thành mây khói. Dù sao từ khi Chu Tự Bạch trở thành dung hợp giả thì chẳng hề khách khí với Đàm Mặc.

Đàm Mặc cũng từng vô cùng đáng thương “Tiểu Bạch cậu thay đổi rồi, cậu có còn là Tiểu Bạch đáng yêu làm nũng được tôi mang ra thôn tân thủ kia không”, nói xong còn chẳng phải bị dạy bảo à.

“À thì, tôi chỉ thử xem, thử xem thân thủ thế nào. Này không phải là để cậu công nhận à? Ha ha ha.”

Quần bệnh nhân của Đàm Mặc bị lọt gió, cậu rùng mình vì lạnh. Hắt xì một cái thật lớn.

Chu Tự Bạch bỏ tay ra, ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt trách móc nhìn Đàm Mặc.

Dưới mũi có hai đường đỏ.

“Mẹ nó! Đội trưởng Chu! Cậu chảy máu mũi! Cậu chảy máu mũi!” Lý Giai Ngôn  cảm thấy như thể mình đã nhìn thấy kỳ quan thứ mười một của thế giới.

Đàm Mặc bỗng nhiên có hơi áy náy, dù sao thì Chu Tự Bạch cũng chỉnh đốn lúc tập luyện, khiến cậu chảy chút mồ hôi nước mắt chứ chưa từng chảy máu, xuống tay tàn nhẫn đến mức nào cũng không làm cậu bị bầm tím.

“Cái này……” Đàm Mặc trốn ra sau lưng Lạc Khinh Vân, “Thắng bại là chuyện thường tình của binh gia, Đội trưởng Chu cậu quen là ổn thôi. À thì, đội phó Lý, anh dẫn đội trưởng nhà anh đi xem bác sĩ đi?”

Lỡ sống mũi vẹo rồi không chỉnh lại kịp vẹo luôn thì sao?

Ai ngờ Chu Tự Bạch cứ như vậy đứng lên, vẻ mặt ủ dột, như là muốn xé nát xương cốt Đàm Mặc, cậu nắm vai Lạc Khinh Vân, cực kì không nể mặt mũi đẩy anh ra.
Bình Luận (0)
Comment