Không…… Không phải phía sau, là nước.
Thầy Mạnh lớn tuổi hàng năm mang theo bình giữ ấm bên người, mà nước trong bình giữ ấm có vấn đề!
Thầy Mạnh vừa rồi uống nước sốt ruột là bởi vì Thanh Phù núp trong ly nước, Thầy Mạnh muốn uống thuốc nhưng Thanh Phù núp ở đáy ly không chịu ra, Thầy Mạnh uống không thấy nước cho nên mới sốt ruột!
Ly nước bị lật, Thanh Phù bơi ra khỏi cái ly rồi lại tiến vào trong cơ thể đội viên kia!
“Ư…… Khụ khụ……”
“Giang Chiếu?” Chu Tự Bạch ngây người, hai mắt đột nhiên đỏ lên, tròng mắt đỏ ngầu dường như muốn nổ tung.
Giang Chiếu hoàn toàn nói không ra lời, cậu nhìn Chu Tự Bạch, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng khi cái chết buông xuống.
Chu Tự Bạch bước nhanh tiến lên, giơ tay định kéo cậu ta nhưng Giang Chiếu lại đá khẩu súng cậu đánh rơi trên đất qua, súng trượt tới trước mặt Chu Tự Bạch.
Giang Chiếu có ý nhân lúc sinh vật không rõ kia ở trong thân thể cậu mà nhanh chóng giết cả hai đi!
Chu Tự Bạch cắn răng, nhặt súng lên, cậu lưu loát mà đổi mới đạn thuốc, nếu đạn thuốc khuếch tán trong cơ thể thì chỉ giết chết sinh vật Kepler, nói không chừng còn có thể cứu Giang Chiếu một cái mạng.
Nhưng Giang Chiếu đã bắt đầu đổ mồ hôi, không thể khống chế hô hấp, thân thể nhanh chóng bị tiêu hao, lao tới trước mặt Chu Tự Bạch, kề họng súng vào ngực mình, dùng chút sức lực cuối cùng bóp cò thay Chu Tự Bạch.
“Đùng ——”
Giang Chiếu ngã về phía sau, máu rỉ ra, không phải màu đỏ tươi mà là màu đỏ nhạt.
Tiếng súng vang vọng trong khoang, mọi thứ dường như đã dừng lại.
Lý Giai vẫn duy trì tư thế cầm súng mở to mắt. Mấy nhân viên thông tin khác giơ tay che mắt, không muốn nhìn thấy cảnh tượng này, có người quay đầu đi, thầy Mạnh ôm chặt trái tim mình.
Chu Tự Bạch đứng đó hồi lâu, trong tay vẫn cầm súng của Giang Chiếu.
Giây tiếp theo, cậu lưu loát đẩy viên đạn ngưng tụ thuốc vào trong buồng và bắn vô số phát đạn vào thi thể Giang Chiếu, đóng băng cả người cậu ta.
“Đội trưởng……” Lý Giai muốn nói gì, nhưng việc đã đến nước này nói gì thì cũng không có ý nghĩa.
Trong khoang rơi vào sự im lặng chết chóc.
Đàm Mặc nhìn một màn này, cậu muốn ôm lấy Chu Tự Bạch nhưng không thể chạm vào cậu ấy.
Cậu muốn nói với cậu ấy, cậu không làm sai chuyện gì cả, cũng không quyết định sai điều gì, cậu chỉ là trùng hợp gặp phải sinh vật Kepler mà nhân loại không biết mà thôi. Đáng tiếc, Chu Tự Bạch không nghe được.
Đàm Mặc quá hiểu cảm giác này, bất đắc dĩ phải nổ súng với đồng đội của mình. Làm Inspector, Đàm Mặc đã được đào tạo từ lâu để nhìn đội trưởng của mình trong ống kính và luôn chuẩn bị sẵn sàng để giết đội trưởng của mình vào một ngày nào đó. Nhưng Chu Tự Bạch thì khác, cậu là quân y, cứu mạng người là giá trị quan của cậu từ trước giờ.
Mà giờ phút này, cậu buộc phải hy sinh đồng đội để bảo vệ tính mạng của tất cả mọi người trong khoang.
Chu Tự Bạch cắn chặt môi, thu súng của Giang Chiếu lên, đầu ngón tay đang run, đáy mắt ngấn lệ.
Đàm Mặc ở bên cạnh nhìn càng rõ ràng, thì càng đau lòng.
Ông Mạnh ngồi đó, ngơ ngác nhìn Giang Chiếu bị đông lại trên mặt đất, ông không ngờ thói quen mang theo bình giữ ấm của mình lại hại chết một đội viên. Thậm chí nếu không phải phát hiện Thanh Phù trong bình giữ ấm ở chỗ này thì nó sẽ đi theo bọn họ tiến vào thành phố Ngân Loan, đó sẽ là chuyện khủng khiếp biết bao.
“Đây là…… Đây là tôi sai…… Thực xin lỗi……” Ông Mạnh nói.
Chu Tự Bạch từng bước một đi tới chỗ ông Mạnh.
Những nhân viên truyền thông khác vội vàng đứng trước mặt ông Mạnh, họ lo lắng Chu Tự Bạch sẽ ra tay với ông Mạnh.
“Không không không…… để cậu ấy tới…… là tôi sai, các cậu không cần ngăn ……” tinh thần ông lão cũng sắp sup sụp.
Lý Giai tiến lên túm chặt đội trưởng, “Lão đại…… Đừng……”
Tất cả mọi người cảm thấy Chu Tự Bạch sẽ tức giận với ông Mạnh, nhưng Đàm Mặc lại biết cậu ấy sẽ không.
Cậu biết Chu Tự Bạch, nội tâm ôn nhu bao dung, phân biệt đúng sai. Lúc bọn họ cùng nhau làm nhiệm vụ, mặt ngoài là Đàm Mặc mang theo Chu Tự Bạch, nhưng thực ra là Chu Tự Bạch cẩn thận đưa ra cho Đàm Mặc rất nhiều kiến nghị không tưởng được, làm Đàm Mặc quan sát mọi việc từ một góc độ tinh tế hơn.
Quả nhiên, Chu Tự Bạch đi đến trước mặt ông Mạnh ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng ông Mạnh, an ủi ông.
“Không, ngài không sai. Nó vốn dĩ núp trong hệ thống cấp nước của căn cứ, nếu không để nó vào cốc, nó cũng không vội vã muốn ký chủ, sẽ không bại lộ ra. Nếu chúng ta chưa từng phát hiện ra nó tồn tại, giống loài này sẽ không ngừng sinh sôi nẩy nở, mở rộng quần thể và thậm chí cắn nuốt nhân loại. Thật may mắn cho toàn thể nhân loại khi chiếc bình giữ ấm của ông có thể chứa nó.”
Nước mắt ông Mạnh càng rơi nhiều hơn.
Chu Tự Bạch chân thành nói: “Công tác truyền thông của chúng ta vẫn dựa vào những tiền bối giàu kinh nghiệm như ngài. Nếu thực sự cảm thấy áy náy, xin hãy mạnh mẽ lên và tiếp tục đóng góp ánh sáng và hơi ấm của mình.”
Ông Mạnh gật đầu thật mạnh.
Bọn họ tiếp tục bay, Chu Tự Bạch ngồi ở vị trí cách Giang Chiếu gần nhất, hơn nữa giờ sau đó cậu đều đờ đẫn nhìn cậu ấy.
Lý Giai đang liên hệ Hôi Tháp báo cáo tình hình.
Bọn họ hạ cánh bên ngoài thành phố, Thành Trung Tâm sẽ phái chuyên gia đến thiết lập khu định cư tạm thời, nghiên cứu thi thể của Giang Chiếu.
Vì bảo đảm loại sinh vật này sẽ không theo phi hành khí lẻn vào bên trong thành, tất cả mọi người không được vào thành, chỉ có thể cách ly ở những khu định cư tạm thời.
Sau khi các chuyên gia của Thành Trung Tâm trắng đêm nghiên cứu thi thể Giang Chiếu, cuối cùng cũng có hiểu biết về sinh vật này, xác định đây là một loài Kepler tiến hóa mới, được gọi là là “Thanh Phù”. Thanh Phù là sinh vật Kepler trạng thái dịch hiếm thấy, cùng với Thái Yêu được xưng là hai giống loài thần kỳ trong giới sinh vật Kepler.
Các chuyên gia đang khẩn trương điều chế một loại thuốc có thể ngăn Thanh Phù ở trạng thái hóa lỏng, chế tác thành vắc-xin phòng bệnh, một khi nhân loại bị Thanh Phù ký sinh, chỉ cần trong cơ thể có vắc-xin phòng bệnh là có thể ngăn cản Thanh Phù hấp thu chất dinh dưỡng, để Thanh Phù chuyển hóa trên cơ thể người thành mồ hôi chờ đào thải.
Đàm Mặc cứng họng, nếu không phải Giang Chiếu lấy thân thể của mình làm vật chứa bắt giữ Thanh Phù, có lẽ nhân loại thật sự không tìm thấy phương pháp phá được loại sinh vật này, thậm chí nó còn sẽ tạo thành đả kích trí mạng cho nhân loại.
Đừng nói công hãm một thành phố Ngân Loan, có là Thành Trung Tâm cũng không thể may mắn thoát nạn.
Chu Tự Bạch cuối cùng đã trở lại thành phố Ngân Loan sau hai tháng cách ly.
Đội ngũ tiền tuyến của cậu cũng có gần một nửa là tân binh.
Trước kia Chu Tự Bạch kết thúc nhiệm vụ, việc đầu tiên cậu làm chính là đi tìm Đàm Mặc chơi game hoặc luyện tập chiến đấu, chỉ có điều lần này cậu ngồi trong phòng thay đồ của đội tiền tuyến, nghe các thành viên mới trong độitrò chuyện với các thành viên cũ, mà những người ở dãy tủ trước mặt cậu sẽ không bao giờ quay trở lại
Cậu đích thân lấy bảng tên “Giang Chiếu” ra khỏi tủ, bỏ vào trong túi.
Đàm Mặc đứng ở cửa nhìn bóng dáng Chu Tự Bạch. Không còn đĩnh bạt như dĩ vãng, trông cô đơn như có một sức mạnh vô hình nào đó đè nặng lên vai cậu.
Họ đều là nhân viên tiền tuyến, suốt ngày đối phó với hệ sinh thái Kepler, họ đã sớm đoán trước đừng nói là da ngựa bọc thây, có khi là thi cốt chẳng còn.
Nhưng cảm giác đồng đội đụng vào họng súng của mình, cảm giác đồng đội yêu cầu mình giết cậu ta, hoàn toàn khác với nỗi sợ hãi khi chứng kiến đồng đội bị sinh vật Kepler nuốt chửng.
đọc tại wordpress abigblackcat
Cảm giác bất lực này, sẽ lôi kéo Chu Tự Bạch chìm vào bóng tối không biết làm cách nào để thoát ra.
Đàm Mặc thở dài một hơi.
Lúc này, Lý Giai nhìn về phía Đàm Mặc ở cửa, đột nhiên hét lên: “Ai, Đội phó Đàm, sao anh lại tới đây?”
Đàm Mặc ngây ngẩn: “Cậu thấy được tôi?”
Vẻ mặt Lý Giai mờ mịt: “Hả? Người sống bự như anh đứng ở chỗ này, sao lại không thấy?”
Đàm Mặc bỗng nhiên hiểu ra, ở căn cứ liên lạc cùng phi hành khí, sở dĩ cậu không có cảm giác tồn tại trước mặt mọi người, là bởi vì trong tiềm thức Chu Tự Bạch không hy vọng Đàm Mặc trải qua những gì cậu đã trãi qua.
Nhưng hiện tại Chu Tự Bạch…… cần Đàm Mặc.
“Mặc ca? Anh gấp không chờ nổi tới cầu ngược thế à?”
Chu Tự Bạch xoay người, vặn vẹo cổ tay, lộ ra nụ cười trẻ con thường ngày rồi đi về phía Đàm Mặc.
Càng cười như thường lệ, lòng Đàm Mặc càng đau.
Đàm Mặc giơ tay kéo mạnh đầu Chu Tự Bạch: “Thằng nhóc cậu, cậu có từng nghe nói ba ngày xa cách lau mắt mà nhìn không? Cẩn thận tôi đánh cậu cho đến khi cậu gọi baba!”
Vừa nói xong, không chỉ Chu Tự Bạch bật cười, mà những đội viên kỳ cựu khác đang thay quần áo cũng cười theo.
“Chúng ta về lưu rồi có lẽ cũng sẽ không thể nhìn thấy đội phó Đàm đánh đội trưởng Chu cho đến khi gọi baba ấy chứ, phải không?”
“Đội phó Đàm, người là phải có tự mình hiểu lấy! Bắn súng thì cậu là thần nhưng muốn so cận chiến với Đội trưởng Chu thì hay là cậu nằm yên đi.”
Cũng không còn nghe thấy giọng nói của những đồng đội cũ đã ra đi chế giễu họ trong phòng thay đồ.
Đừng nói Chu Tự Bạch, ngay cả Đàm Mặc cũng có cảm giác trống rỗng.
“Đấu một trận.”
Đàm Mặc cười ôm lấy bả vai Chu Tự Bạch đến phòng huấn luyện.
Cậu không có cách nào nói với Chu Tự Bạch “Tôi hiểu cảm giác của cậu”, “Nếu khổ sở thì khóc to lến” này nọ.
Bởi vì Chu Tự Bạch không muốn cho cậu biết, Đàm Mặc sẽ vĩnh viễn làm bộ không biết.
Hai người đứng dưới ánh đèn sân huấn luyện, đòn tấn công của Chu Tự Bạch đột nhiên ập đến, Đàm Mặc giơ tay chống cự, suýt chút nữa bị cậu ấy đá vào tường phòng huấn luyện..
“Mặc ca, tôi cũng sẽ không thương xót anh đâu.” Chu Tự Bạch nhếch khóe môi, tràn đầy tự tin.
Đàm Mặc lắc lắc cánh tay, cười nói: “Không cần thương xót.”
Từ trước cậu biết Chu Tự Bạch tàn nhẫn ở trên sân huấn luyện là vì tốt cho cậu, bởi vì sinh vật Kepler sẽ không thương xót Đàm Mặc. Nhưng hiện tại, Đàm Mặc chân chính hiểu ra mỗi một lần Chu Tự Bạch phí lực tới bồi luyện với cậu là tại sao.
Cậu sợ hãi một ngày kia, Đàm Mặc sẽ vĩnh viễn rời khỏi cậu giống Giang Chiếu.
Chu Tự Bạch không cần Đàm Mặc anh dũng thế nào, cũng không cần cậu được người kính ngưỡng, cậu ấy chỉ nghĩ muốn Đàm Mặc sống thật tốt.
Đòn đầu gối mạnh mẽ của cậu hướng về phía bụng dưới của Đàm Mặc, Đàm Mặc tránh được trong gang tấc và đồng thời tấn công vào bụng dưới của Chu Tự Bạch.
Chu Tự Bạch nhất thời bị bất ngờ trước khả năng phản ứng và sự thay đổi chiêu thức của Đàm Mặc, nhưng Đàm Mặc đánh lén thất bại còn có hậu chiêu, bắt chước Lạc Khinh Vân nhéo vào cột sống của Chu Tự Bạch.
Đàm Mặc phát huy vượt xa người thường khiến Chu Tự Bạch vô cùng tập trung, cũng chính là như vậy làm Chu Tự Bạch tạm thời quét sạch bộ não.
Sau mấy tiếng vui sướng tràn trề, Đàm Mặc nằm trên mặt đất, đầy người đều là mồ hồi, tóc cũng dán trên đầu.
Cậu vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, thở hổn hển nói: “Tiểu Bạch…… Nằm nằm……”
Chu Tự Bạch kéo gấu áo thun lên, lộ ra cơ bụng săn chắc, lau mồ hôi ở cằm, nằm xuống bên cạnh Đàm Mặc.
“Mặc ca……”
Hình như cậu muốn nói cái gì, nhưng cổ họng giật giật lại không nói.
“Cái gì?” Đàm Mặc điều chỉnh hơi thở, quay mặt sang một bên.
“Anh…… phải thật tốt……” Chu Tự Bạch nhìn trần nhà, ánh đèn phòng huấn luyện sao lại hơi lóa mắt, cậu giơ tay lên che tầm mắt.
Đàm Mặc biết Chu Tự Bạch nói “Anh phải thật tốt” chứa đầy cảm tình như thế nào.
Cậu sờ sờ trong túi, tìm ra một kẹo sữa thỏ trắng, bởi vì vẫn luôn ở trong túi quần lúc cận chiến nhiệt độ cơ thể hơi cao nên kẹo cũng hơi chảy ra.
Cậu đặt nó vào lòng bàn tay đang che mắt của Chu Tự Bạch.
“Đây là cái gì?” Chu Tự Bạch siết chặt nắm tay, sau đó quay tay nhìn xem, buồn cười nói: “Mặc ca, dỗ em bé hả?”
“Không phải dỗ em bé, chỉ muốn dỗ cậu thôi.” Đàm Mặc nói.
Chu Tự Bạch dừng lại một chút, sau đó lại lộ ra nụ cười tỏa nắng.
“Sao lại dỗ tôi? Tôi già thế này rồi, còn gì mà dỗ?” Chu Tự Bạch vừa nói vừa mở màng bọc kẹo nhét viên kẹo vào miệng.
“Dỗ cậu đừng dễ dàng từ bỏ.”
“A?”
“Dỗ cậu dù thế nào cũng phải cùng tôi đi đến cuối cùng.”
“Mặc ca, anh nói cái gì?” Chu Tự Bạch ngậm kẹo nhìn Đàm Mặc.
“Dỗ cậu…… đừng để mình lưu tại tiếc nuối.” Đàm Mặc vươn tay tới Chu Tự Bạch.
“Mặc…… Mặc ca?” Chu Tự Bạch trợn to hai mắt nhìn Đàm Mặc, cậu tựa hồ không hiểu tại sao Đàm Mặc lại đột nhiên nói lời này với cậu, nhưng cậu tựa hồ cũng hiểu được.
“Tiểu Bạch, chúng ta có thật cẩn thận, dốc hết sức lực thế nào, cũng sẽ có người ta không bảo vệ được, cũng sẽ có mất đi không thể lấy lại. Còn có những người khác đang đợi cậu. Tôi rất cần cậu, cần cậu hơn cả cậu tưởng tượng nữa.”
Những ánh đèn sáng rực xung quanh đang dần tắt.
Những bức tường của phòng huấn luyện bị một cơn gió thổi tung ra như những tờ báo bị đốt, để lộ ra một không gian vô tận.
Đàm Mặc hướng tới Chu Tự Bạch vươn tay, “Dỗ cậu…… chinh phục thế giới Kepler cùng tôi.”
Đáy mắt Chu Tự Bạch bỗng nhiên sáng ngời lên, tựa như tìm được phương hướng, một lý do không thể thỏa hiệp và từ bỏ, cũng như một lối thoát giam cầm mọi thứ trong cậu.
Cậu cầm tay Đàm Mặc.
Lại là một trận chìm xuống, không gian cùng phương hướng không còn quan trọng nữa.
Trong một mảnh hư vô, Chu Tự Bạch phát hiện phía trước có một điểm sáng nhàn nhạt, cậu muốn đuổi theo điểm sáng nhưng thân thể lại bị một lực lượng khác quấn lấy, chính là nguồn gốc cơ hóa.
Đàm Mặc nắm tay Chu Tự Bạch, truyền năng lượng Kepler của cậu vào, nguồn gốc cơ hóa càng ngày càng chặt, Đàm Mặc không hề dè chừng phát ra toàn bộ năng lượng Kepler của mình, quấn lấy năng lượng cơ hóa của Chu Tự Bạch. Năng lượng cơ hóa trắng dần dần được thay thế bằng năng lượng màu vàng nhạt, đến một lúc, mối quan hệ giữa Chu Tự Bạch và nguồn gốc cơ hóa hoàn toàn sụp đổ.
“Đi đi! Đừng quay đầu lại!” Đàm Mặc dùng sức đẩy Chu Tự Bạch một phen, cậu cứ như vậy bơi về điểm sáng.
Khối năng lượng càng lúc càng sáng ngời cũng càng lúc càng rõ ràng, sức hấp dẫn khiến người ta khao khát.
Chu Tự Bạch hướng về phía sức mạnh đó, dần dần, những dòng năng lượng màu vàng đột nhiên khép lại, bao bọc lấy cậu như pháo hoa nở rộ trước mặt.
Loại cảm giác này thực kỳ diệu, Chu Tự Bạch không cảm thấy mình đang tiến vào ngục tù kín không kẽ hở, ngược lại cậu cảm thấy thể năng lượng này tựa như một con đường khác, hấp dẫn cậu đến một không gian rộng lớn hơn, để cậu trải nghiệm càng nhiều khả năng chưa biết.
Mà ở trong thế giới hiện thực, thân thể Chu Tự Bạch bị “Anh ta” điều khiển, đang đại chiến cùng Lạc Khinh Vân và Lý Triết Phong.
Các nhân viên ở căn cứ bay không hiểu chuyện gì đã xảy ra, họ chỉ biết ba dung hợp giả này bỗng nhiên đấu đến khó phân thắng bại, bọn họ chỉ có thể báo cáo cho Liêu Nguyên Băng.
Liêu Nguyên Băng lập tức tuyên bố mệnh lệnh, để tất cả phi hành khí rời xa, tuyệt đối không thể cho “Anh ta” cơ hội thao túng thân thể Chu Tự Bạch rời khỏi thành phố Bắc Thần, hơn nữa nhắc nhở Lạc Khinh Vân qua máy liên lạc.
“Cậu phải giải quyết Chu Tự Bạch ở căn cứ bay, nếu cậu ta rời khỏi đó thì vì sự an toàn của thành phố Bắc Thần tôi phải tiến hành pháo kích cậu ta.”
Lúc này Lạc Khinh Vân quét ngang Chu Tự Bạch, lại có Lý Triết Phong đánh lén từ phía sau, năng lực phản ứng và thân thủ Chu Tự Bạch đều rất mạnh, cậu ta nhảy lên cao lấy bả vai Lạc Khinh Vân làm điểm tựa bay về phía Đàm Mặc.
Lúc này tinh thần thể Đàm Mặc còn ở thế giới Kepler, quanh thân tản ra ánh sáng vàng mạnh, cho thấy giờ phút này cậu cách nguồn gốc năng lượng rất gần, mà mục đích của “Anh ta” chính là thừa dịp hiện tại giết chết Đàm Mặc!
Ngay khi Ngân Toa “Anh ta” phóng cách giữa mày Đàm Mặc chỉ không đến một cm, Lạc Khinh Vân bỗng nhiên nắm cổ anh ta, kéo lại.
Nhưng không ngờ “Anh ta” cũng lộ ra một nụ cười, một Ngân Toa vẫn luôn giấu ở phía sau, khi Lạc Khinh Vân không màng tất cả tới ngăn cản anh ta, Ngân Toa đâm vào trái tim Lạc Khinh Vân!
Ngân Toa xuyên qua cơ thể Lạc Khinh Vân, cơn đau ập đến các đầu dây thần kinh, Lạc Khinh Vân lùi lại nhưng đã quá muộn.
Lý Triết Phong nhào tới, Hắc Hỏa thiêu lên, nhưng lại không kịp đốt cháy Ngân Toa.
Đúng lúc đó, Chu Tự Bạch đột nhiên tỉnh lại, Ngân Toa xuyên qua cơ thể Lạc Khinh Vân đột nhiên lan ra như một sợi tơ mềm mại, tuy đi vào cơ thể Lạc Khinh Vân nhưng lại tránh được trái tim của anh.
“Hô……” Lạc Khinh Vân lùi lại mấy bước, sợi tơ chậm rãi rời khỏi cơ thể anh.
Sức chiến đấu đáng kinh ngạc của Chu Tự Bạch trước đây dường như đã bị rút hết sức lực, đột nhiên quỳ xuống, chống tay xuống đất, thở dốc, mồ hôi chảy ra từ trán rơi xuống tí tách.
Cậu nghe thấy tiếng máu chảy, tiếng nhịp tim kịch liệt hơn bình thường, một nguồn năng lượng nào đó đang rót vào máu và tứ chi dũng mãnh nhưng đầy bảo vệ, xâm nhập vào các tế bào của cậu.
“Chu…… Đội trưởng Chu?” Lý Triết Phong tràn ngập đề phòng đi qua.
Lạc Khinh Vân nhìn Đàm Mặc vẫn luôn đứng bên cạnh, lúc này năng lượng Kepler toàn thân Đàm Mặc đã biến mất, cậu như kiệt sức ngã xuống. Lạc Khinh Vân vội tiến lên tiếp được cậu.
Đàm Mặc nghiêng đầu, sợi tóc vén ra sau, lộ ra vầng trán, nửa khuôn mặt dựa vào cánh tay Lạc Khinh Vân, rầu rĩ nói: “Tiểu Bạch… đã về rồi…”
Nghe được những lời này, Lạc Khinh Vân và Lý Triết Phong đều đồng loạt thở ra.
Lý Triết Phong chân dài bước hai ba bước đến cạnh Chu Tự Bạch, nâng cậu dậy, “Cậu thế nào?”
“Tôi…… trong cơ thể tôi có sinh vật Kepler ……” Chu Tự Bạch gian nan trả lời.
“Trong cơ thể cậu có Tửu Trùng. “Anh ta” ở căn cứ Linh Hào lợi dụng Tửu Trùng thao túng thân thể của cậu. Đàm Mặc có phải dẫn đường cậu đến nguồn gốc năng lượng Kepler chân chính không?”
Chu Tự Bạch lộ ra nụ cười hiếm thấy: “Đúng vậy…… hóa ra, là loại cảm giác này?”
Lý Triết Phong cũng không thấy nhẹ nhàng, “Tửu Trùng trong cơ thể cậu định làm sao bây giờ?”
“Tôi chính là chuyên gia Trùng Minos mà. Nếu ‘ anh ta ’ đưa Tửu Trùng cho tôi thì chính là của tôi.”
Chu Tự Bạch nhắm mắt lại, cảm nhận được nguồn năng lượng phi thường trong cơ thể, dùng nguồn năng lượng này xua đuổi Tửu Trùng trong cơ thể. Toàn thân cậu phát ra năng lượng sáng chói như Đàm Mặc, một tầng một tầng lọc thân thể của mình, từ cơ bắp đến máu, từ máu đến tế bào.
Một loại côn trùng màu đỏ trong suốt nhỏ hơn con kiến dần dần xuất hiện trên bề mặt da của Chu Tự Bạch, sau đó bắt đầu bò, cảnh tượng này khiến Lý Triết Phong có chút lo lắng.
Lạc Khinh Vân đỡ Đàm Mặc đi tới cạnh Chu Tự Bạch.
“Tiểu Bạch, cậu không sao chứ?” Đàm Mặc hỏi.
Chu Tự Bạch cúi đầu, vẫn đang chuyên tâm xua đuổi Tửu Trùng, không đến nửa phút liền thấy côn trùng màu đỏ trong suốt dày đặc từ đầu ngón tay bò ra.
“Mẹ nó! Chúng nó ra!” Đàm Mặc vốn không còn sức lực nhìn thấy Tửu Trùng trong hình dạng ban đầu tựa như bà già sờ công tắc điện bỗng nhiên bừng tỉnh.
Chu Tự Bạch mỉm cười: “Tửu Trùng này, về sau chính là của chúng ta.”
Nói xong, Chu Tự Bạch mở tay, đặt xuống đất.
Những con trùng nhỏ màu đỏ bò lên, tụ tập trong lòng bàn tay Chu Tự Bạch.
Cổ họng Đàm Mặc giật giật, lùi lại nửa bước, “Tôi nghĩ… Tiểu Bạch, sau này chúng ta tốt nhất không nên bắt tay, ha ha…”
Chu Tự Bạch ngước mắt liếc nhìn Đàm Mặc, “Kẹo sữa thỏ trắng anh cho tôi……”
“Thế nào, ngọt không?” Đàm Mặc hỏi.
“Tôi muốn hỏi, rốt cuộc nó đã ở đó bao lâu, có hết hạn chưa?” Chu Tự Bạch hỏi.
“Cái này……” Đàm Mặc lại lui lui về phía sau, trực tiếp thối lui ra phía sau Lạc Khinh Vân, “Mặc kệ có hết hạn không thì cậu cũng ăn rồi, không phải bình yên vô sự đó sao?”
Chu Tự Bạch không phải nói đến kẹo sữa Đàm Mặc cho cậu ở “Thế giới khách ngã” mà là cái trước kia Chu Tự Bạch mới vừa lên làm đội trưởng, trở về sau khi chấp hành nhiệm vụ bên ngoài được Đàm Mặc cho.
Lý Triết Phong lạnh lùng nói: “Cậu ấy tùy tay sờ. Có lẽ một năm, có lẽ hai năm, xem vận may.”
sắc mặt Chu Tự Bạch trở nên rất khó coi, dù sao ăn kẹo sữa đã hết hạn mấy năm cũng sẽ không có ai vui vẻ. Cậu từng bước một đi về phía Đàm Mặc, Đàm Mặc từng bước lùi về phía sau.
“Tiểu Bạch a, chúng ta có gì thì nói với nhau. Kẹo sữa có để lâu thì cũng là kẹo sữa mà.” Đàm Mặc nhân tiện còn kéo vạt áo sau của Lạc Khinh Vân.
Nhưng Chu Tự Bạch lại hai ba bước đi tới trước mặt Đàm Mặc, ôm chặt cậu.
“Cảm ơn.”
Hai chữ thực nhẹ vang lên bên tai Đàm Mặc.
Cảm ơn anh lại cứu tôi một lần nữa.
Đàm Mặc ngẩn người, chậm rãi nâng tay lên, ôm lấy Chu Tự Bạch, vỗ nhẹ sau lưng cậu.
“Trở về là tốt rồi. Chu Tự Bạch, nếu lần sau cậu còn làm như vậy tôi sợ…… tôi thật sự sẽ hành hung cậu.”
Đàm Mặc cũng càng ôm càng chặt, cậu thiếu chút nữa đã mất đi Chu Tự Bạch.
Lạc Khinh Vân cùng Lý Triết Phong đứng ở một bên, thở ra một hơi. Lý Triết Phong lấy hộp thuốc lá ra, châm lửa như thường lệ, rít một hơi thật mạnh rồi cử động vai.
Lạc Khinh Vân đưa tay về phía anh, động đậy đầu ngón tay, Lý Triết Phong hiểu rõ ấn hộp thuốc lá vào trong tay anh.
“Sao lại ôm lâu như vậy?” Lạc Khinh Vân híp mắt rít một hơi.
“Đúng vậy,” Lý Triết Phong liếc mắt nhìn đỉnh đầu Lạc Khinh Vân, “Hình như chỗ này của anh hơi xanh.”
“Xanh là bình thường.” Lạc Khinh Vân cười trả lời.
Âu Dương Thành nhận được tin mang theo đoàn đội chuyên gia chạy đến hiện trường, khi ông nhìn thấy bốn người này ngồi đó lười biếng hút thuốc, gân xanh trên trán giật giật.
Mặt trời vừa mới chiếu xuống bọn họ, bốn người này thậm chí còn không thèm báo cáo tình hình. Đàm Mặc nghiêng đầu dựa vào vai Lạc Khinh Vân, Lý Triết Phong trực tiếp nằm ngửa, một tay đặt dưới đầu, còn Chu Tự Bạch thì đặt hai tay lên đầu gối.
Không biết còn tưởng rằng là mấy ông già về hưu đang phơi nắng!
Lại đến chia bài, chắc có giang thượng nở hoa mười ba yêu*.
*này là chơi mạt chược“Sao lại thế này? Không phải nói Đội trưởng Chu bị Tửu Trùng ký sinh mất lý trí sao?” Âu Dương Thành đã đi tới, ánh mắt nhìn kỹ Chu Tự Bạch.
Năng lượng Kepler trong cơ thể Đàm Mặc đã sớm được sử dụng hết để cứu Chu Tự Bạch, lúc này lười đến mức xương cốt đều mềm, nếu không phải để sống thì cậu thở cũng thấy cố sức. Cậu nâng nâng tay, ý bảo có vấn đề gì thì người khác tới giải quyết, hỏi cậu sẽ không có kết quả.
Chu Tự Bạch giơ nắm tay về phía Âu Dương Thành.
Âu Dương Thành vẻ mặt nghiêm túc nhưng cũng lùi về phía sau hai bước, vẻ mặt cảnh giác: “Cái… cái này là cái gì?”
Chu Tự Bạch mở ngón tay ra, trong lòng bàn tay phát hiện một đám trùng nhỏ màu đỏ trong suốt, “Tửu Trùng đó.”
Âu Dương Thành cả kinh ho khan, “Tửu…… Tửu Trùng bị cậu nắm trong tay thế sao? Nó không phải ký sinh trùng sao? Sao lại ra đây?”
Thành Trung Tâm vẫn luôn muốn nghiên cứu Tửu Trùng, nhưng mẫu vật duy nhất đã biết chỉ là vỏ của Tửu Trùng.
“Nó hiện tại nghe tôi điều khiển.” Chu Tự Bạch nói xong liền lật bàn tay xuống, trọng lực khiến đàn Tửu Trùng dài ra, sau đó chúng có ý thức bò theo nhau trở lại lòng bàn tay Chu Tự Bạch lòng bàn tay, cảnh tượng thật sự rẩt thần kỳ.
“Trước khi chưa nghiên cứu rõ ràng thì cẩn thận cho thỏa đáng. Vạn nhất…… chúng nó chưa bị cậu khống chế thì sao?” Âu Dương Thành nói.
Chu Tự Bạch thản nhiên nâng nâng cằm, “Lấy ống lấy mẫu đến đây đi.”
Một nghiên cứu viên thật cẩn thận cầm ống lấy mẫu đi tới, đặt trước mặt Chu Tự Bạch rồi lập tức lui về phía sau Âu Dương Thành.
Lòng bàn tay của Chu Tự Bạch chạm đến miệng chai của ống lấy mẫu, Tửu Trùng thực sự chảy vào trong ống lấy mẫu như rượu vang đỏ, sau khi Chu Tự Bạch đóng miệng chai lại thì đưa chai cho Âu Dương Thành.
Đàm Mặc, Lạc Khinh Vân và Lý Triết Phong đều nhìn Âu Dương Thành, Âu Dương Thành lấy bao tay ra, chậm rãi mang lên, nhận ống lấy mẫu Chu Tự Bạch đưa.
“Đội trưởng Chu, cậu xác định cậu không sao? Hiện tại cậu có thể phán đoán rõ ràng, tư duy của cậu thuộc về chính cậu không? Cậu không có vượt rào?” Âu Dương Thành hỏi cực kì nghiêm túc.
Chu Tự Bạch chậm rãi đứng lên, vỗ vỗ phía sau, “Đi thôi, nên làm kiểm tra thì làm. Có Đội trưởng Lạc cùng Đội trưởng Lý nhìn tôi, đừng làm bộ như tôi sẽ hủy diệt thành phố Bắc Thần bất cứ lúc nào thế.”
Đoàn người tràn ngập đề phòng đi cạnh Chu Tự Bạch, đưa cậu đến khu cách ly làm kiểm tra.
Lần này đổi thành Lạc Khinh Vân, Lý Triết Phong và Đàm Mặc canh giữ ngoài phòng kiểm tra chờ đợi kết quả.
Đàm Mặc sờ sờ cằm: “Tình cảnh này, khiến em cảm thấy……”
Lạc Khinh Vân cười hỏi: “Cảm thấy như deja vu sao?”
Dù sao lần trước Đàm Mặc được cứu khỏi chai Klein và đưa đi kiểm tra, Lạc Khinh Vân, Lý Triết Phong và Chu Tự Bạch cũng canh gác bên ngoài phòng bệnh thế này.
“Không phải deja vu, nhưng em có cảm giác như muốn đặt cược. Các vị nghĩ đó là con trai? Hay con gái?”
“Phúc hậu chút đi.” Lạc Khinh Vân ấn vào sau gáy Đàm Mặc, “Em nên đặt cược là lần tới em đưa kẹo sữa hết hạn cho Đội trưởng Chu, cậu ấy ăn hay là không ăn?”
Thông qua rà quét, trong cơ thể Chu Tự Bạch thật sự đã không còn dấu vết Tửu Trùng, mà giá trị Kepler của cậu cũng trong phạm vi bình thường.
Hà Ánh Chi nhận được tin tức đi cùng Hạ Lang đến thăm Chu Tự Bạch, ông đọc một loạt chỉ số của Chu Tự Bạch và nghe nói Chu Tự Bạch có thể điều khiển được Tửu Trùng, lộ ra một nụ cười.
“Giáo sư Hà đang cười cái gì?” Âu Dương Thành hỏi.
“Đương nhiên là vui vì thực lực của chúng ta lại tăng cường đó. Đội trưởng Chu cũng đã không cần lo lắng vấn đề vượt rào.”
Âu Dương Thành dừng một chút, “Anh nói, Đội trưởng Chu và Đội trưởng Lạc còn có Đội trưởng Lý, đã kết nối với nguồn gốc năng lượng Kepler chân chính sao?”
“Hẳn là. Chỉ là chúng ta lại phải bận rộn.” Hà Ánh Chi nói.
“Có ý gì?” Âu Dương Thành hỏi.
Hà Ánh Chi trả lời: “Bởi vì có thể đạt được năng lượng càng lớn thì thân thể tiêu hao càng lớn. Bọn họ cần dịch dinh dưỡng hiệu quả hơn, bảo đảm thân thể bọn họ.”
“Như vậy chúng ta nên làm như thế nào?”
Hà Ánh Chi mở bản đồ thực tế ảo được vệ tinh quét và đánh dấu nhiều dấu vết khác nhau trên đó.
“Chúng ta cần tìm những khu sinh thái cấp cao có thể sản xuất chai Klein. Chúng ta không chỉ phải chinh phục chúng mà còn phải để chúng liên tục cung cấp chất dinh dưỡng cho Lạc Khinh Vân và những người khác.”
Lạc Khinh Vân khoanh tay dựa vào cửa cười nói: “Giáo sư Hà đây là muốn chúng tôi khai hoang đất hoang để trồng lương thực sao?”
Hà Ánh Chi không quay đầu lại, “Một mặt là để trồng lương thực, một mặt khác là tiêu hao sức mạnh của nguồn gốc cơ hóa.”
Lạc Khinh Vân xoay người sang chỗ khác, duỗi người, “Được thôi, lại phải vất vả cày cấy. Cho nên từ nay về sau tôi cần phải nghỉ ngơi thật tốt để lấy lại sức.”
Anh bước đến chiếc ghế dài ngoài cửa, Đàm Mặc đang chờ kết quả kiểm tra của Chu Tự Bạch đã nghiêng đầu ngủ say.
Anh cúi xuống cõng Đàm Mặc lên lưng.
Đàm Mặc mơ mơ màng màng mà ghé vào Lạc Khinh Vân bối thượng, nỉ non không biết nói gì đó.
Lạc Khinh Vân buồn cười quay đầu hỏi: “Nói cái gì thế?”