Anh Ấy Luôn Trêu Chọc Tôi

Chương 2


Editor: Thanh Đông
Beta: OL
“Cửu Nhất, đứa bé có sao không?”
“Không sao.” Vương Cửu Nhất ôm chặt Hallie trong ngực, lánh sang một căn nhà nhỏ bên ngoài.

Căn nhà tuy nhỏ nhưng rất chắc chắn, đá vụn cũng không thể bay tới chỗ cậu và Hallie.

Vương Cửu Nhất từ từ đứng lên, phủi hết đống bụi trên người. 
Khâu Hiểu Thiên và Cảnh Tiêu ngồi xổm xuống phía dưới một tấm thép dày, xung quanh bị đè ép bởi những mảnh tường vỡ.

Khâu Hiểu Thiên kêu Cảnh Tiêu đừng nhúc nhích, cẩn thận đẩy mảng tường bị vỡ ra, bảo cô bò ra ngoài trước.
Vương Cửu Nhất giao Hallie cho Cảnh Tiêu, vội vàng canh gác xung quanh.
Vài giây trước khi bom bay tới, Vương Cửu Nhất phát hiện đầu tiên, hai người họ lập tức phân công, một người ôm đứa trẻ, một người kéo Cảnh Tiêu, nhanh chóng chạy ra phía cửa sau.

Cũng thật may mắn, phía sau căn nhà nhỏ này là một đồng cỏ rất rộng, bốn người ngã xuống, nhưng không có ai bị thương.
Lúc Khâu Hiểu Thiên vừa bò ra, đột nhiên có tiếng bước chân dồn dập đi tới phía này, hai người lập tức rơi vào trạng thái chiến đấu, để Cảnh Tiêu cùng Hallie trốn vào trong căn nhà phía bên phải, sau đó tìm nơi tốt nhất để xạ kích.
Khoảng cách càng ngày càng rút ngắn, Khâu Hiểu Thiên thấy đó là quân của mình liền cười rồi đứng lên: “Đừng nổ súng, đừng nổ súng! Đều là người một nhà cả!”
Trước mặt có 2 đội chi viện cũng vừa tới để sơ tán đám người.

Chỉ nói mấy câu ngắn ngủi, Khâu Hiểu Thiên liền đem Cảnh Tiêu cùng Hallie giao cho một đội đưa ra ngoài, sau đó anh đưa Vương Cửu Nhất đi về phía Trì Thanh Hành.
Cứ điểm hiện tại cách thị trấn Bande khoảng 1000 mét về phía ngoại ô, có rất nhiều người đã được đưa đến đây, những người bị thương trước tiên phải bắt xe đến trụ sở để tiếp nhận điều trị, không phân biệt chủng tộc.
Mặt trời chói chang trên cao, khi gió thổi qua có thể thoáng ngửi được mùi khói súng, phía xa chỉ còn lại một khung cảnh hoang tàn và đổ nát của thị trấn Bande.
Cảnh Tiêu ôm Hallie rồi tùy tiện ngồi dưới đất, liếc nhìn những người xung quanh, có người đang khóc, có người dính những vệt máu đỏ sẫm trên mặt, có người lại trông đầy đau khổ, ánh mắt mang theo vẻ tuyệt vọng.
Bên cạnh có một cậu bé luôn nhìn Cảnh Tiêu.

Cảnh Tiêu thấy trên trán cậu có vết thương, máu đã đông lại thành cục, cô liền cởi mũ đưa cho cậu bé, cậu bé cười lớn, lộ ra vẻ hai hàm răng trắng bóc.

Hallie khát nước, một người lính đưa chai nước cho Cảnh Tiêu, nói chờ một lát nữa sẽ đưa họ đến nơi an toàn.

Cô nói cảm ơn, người lính kia liền quay về nơi đứng gác.
Không biết đã qua bao lâu, tiếng súng và đạn pháo trong trấn dần dần biến mất.
Trì Thanh Hành dẫn đội quay trở lại, kẻ thù đã bị quét sạch, trận chiến coi như kết thúc.
“Người đã được đưa hết đến trụ sở chưa?”
Xe vừa dừng lại, Trì Thanh Hành liền đẩy cửa bước xuống, cầm súng đi tới chào viên chỉ huy đang phụ trách trông coi nơi này.

Anh nhìn quanh, hỏi: “Có thấy một cô gái lớn lên rất xinh đẹp, còn dẫn theo một đứa trẻ không?”
“Có một số đã đưa đi qua, hiện tại còn năm, sáu người cùng trở về trụ sở với chúng ta.

Hình như đúng là có một cô gái cùng với một đứa trẻ.” Viên chỉ huy quay đầu lại, nhìn về phía một dãy xe tải: “Ở đằng kia, trên chiếc xe đó.”
Trì Thanh Hành nghiêng người, ánh mắt rơi trên người Cảnh Tiêu vừa ngồi xuống xe, thấy rõ người nọ, anh híp híp mắt cẩn thận quan sát, cũng không biết đang nghĩ cái gì.
Triệu Chấn chạy tới chào hỏi chỉ huy, sau khi nói vài câu, viên chỉ huy bắt đầu sắp xếp mọi việc.

Triệu Chấn đẩy đẩy bả vai Trì Thanh Hành, nói: “Cậu sao vẫn chưa đi? Mọi người đều đang chờ cậu qua đấy.”
“Đừng đợi, tôi ngồi chiếc xe kia, các cậu cứ tùy ý đi.” Trì Thanh Hành nói.
Triệu Chấn nhìn về phía chiếc xe tải: “Nhìn cậu như thế này, tôi đoán chắc cô ấy đúng là A Tiêu.

Lúc đội mũ trông không giống cô ấy lắm.

Bốn năm, cô ấy cũng đã lớn thành thiếu nữ rồi, không ngờ được là lại có thể gặp được ở chỗ này.


Trì Thanh Hành cũng không ngờ tới, không chờ Triệu Chấn nói xong, anh đã cất bước đi xa.
Vốn dĩ bốn người lính trẻ đang cùng nhau lên xe, thấy Trì Thanh Hành đến, họ liền vội cúi chào rồi hô lớn: “Đội trưởng Trì!”
Đôi mắt Cảnh Tiêu khẽ nhướng lên, tóc trên trán cô bị gió thổi bay, cô nhìn thấy Trì Thanh Hành.

Ánh nắng chiếu lên người anh, kéo theo một cái bóng thật dài trên mặt đất.
Sau khi Trì Thanh Hành ra lệnh cho một trong những người lính lên xe khác, ánh mắt có chút lạnh lùng của anh và Cảnh Tiêu khẽ chạm nhau, Cảnh Tiêu không có quá nhiều cảm xúc, liền dời tầm mắt sang chỗ khác.
Trì Thanh Hành nhảy lên xe, ngồi đối diện với Cảnh Tiêu.
Những chiếc xe nối đuôi nhau về trụ sở. 
Hallie ở trong lòng cô ngủ rất ngon lành, xe hơi lắc lư, Cảnh Tiêu sợ đứa trẻ ngủ không ngon, liền vỗ nhẹ vào lưng cô bé.
Trì Thanh Hành nhìn cô đang dỗ đứa trẻ, gió thổi qua khiến làn tóc bay tán loạn che mất một bên mặt cô, lộ ra cái cổ trắng nõn.

Cô rất gầy, ngồi ở giữa một hàng người, trên mặt không có những cảm xúc bi thương và chua xót như những người khác, thay vào đó là vẻ bình tĩnh anh đã thấy khi cô cầm súng.
Phía chân trời, hoàng hôn dần trở nên mờ ảo, trên xe không ai nói chuyện, bốn bề yên lặng như ngập trong nước.
Một tiếng rưỡi sau, cả đội về tới trụ sở.
Có một chiến sĩ nhiệt tình giúp Cảnh Tiêu ôm Hallie xuống trước rồi đỡ cô xuống xe.

Trì Thanh Hành không có trên xe, khi xe đi được nửa đường thì anh đã bị gọi đi.
Có người đưa các cô đến trạm y tế tạm thời.

Trên trán Hallie có chỗ bị xước nhẹ.

Cảnh Tiêu cùng nhân viên y tế cầm băng keo cá nhân băng bó vết thương rồi đến khu vực nghỉ ngơi ngồi một lúc.

Vốn định khẽ dán lên cho Hallie nhưng có lẽ vì xung quanh hơi ầm ĩ nên cô bé đã tỉnh.
Đứa nhỏ này chỉ cần bị đánh thức là sẽ rất dính người, Cảnh Tiêu kêu cô bé đứng dậy trước rồi băng bó.
Hallie mơ mơ màng màng, nhào vào trong lòng Cảnh Tiêu: “Mẹ, con còn muốn ngủ.”
Lỗ tai Cảnh Tiêu khẽ động, cô đỡ cô bé lên, đang định ôm lấy thì trên đầu truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “A Tiêu? Là em sao?”
Cảnh Tiêu ngẩng đầu thì thấy đó là Chu Hảo, một người chị trong đại viện quân đội trước kia và là bạn cùng lớp cấp ba với Trì Thanh Hành.


Cô đứng dậy, khẽ cười rồi đáp lại: “Chị Chu Hảo.”
“Chị ở bên kia thấy em liền cảm thấy rất quen, quả nhiên.” Chu Hảo cười nói: “Nhưng hiện tại ở đây có chút bận rộn, nhân viên cũng không đủ.

Đợi khi nào rảnh rỗi, chúng ta sẽ cùng nhau ôn lại chuyện xưa.”
Cảnh Tiêu gật đầu.
“Mẹ, mẹ.” Hallie lại gọi và ôm chân Cảnh Tiêu.
Chu Hảo cười ra tiếng, duỗi tay xoa đầu Hallie, đúng lúc này Triệu Chấn đi ngang qua, Chu Hảo liền gọi anh ấy lại: “Phòng trực ban có một giường đệm, cậu đưa con bé qua đó đi, chắc là buồn ngủ rồi.”
“Cô gái nhỏ, đi cùng chú được không?” Triệu Chấn tươi cười hỏi, ngồi xổm xuống mở rộng vòng tay với Hallie.
Hallie không sợ người lạ, có thể là do hoàn cảnh sống, đi với ai cũng đồng ý, nhưng bây giờ Cảnh Tiêu là người cô bé thân thuộc nhất, cũng thường xuyên dạy cô bé không nên dễ dàng đi với người lạ.

Vì vậy cô bé ngẩng đầu nhìn Cảnh Tiêu, thấy cô gật đầu, Hallie mới dụi mắt chui vào vòng tay Triệu Chấn.
“Tiểu tổ tông ơi.” Triệu Chấn vui sướng ôm cô bé lên, ước lượng: “Ơ, nhẹ quá, cháu tên là gì?”
Chu Hảo trêu ghẹo: “Nói tiếng Anh đi, cô gái nhỏ của tôi nghe không hiểu tiếng xuyên (tiếng phổ thông) của cậu đâu.”
Cảnh Tiêu cười, cũng gật đầu thừa nhận.
Triệu Chấn liền dùng tiếng Anh hỏi Hallie.
“Hallie.” Hallie trả lời.
“Hừm, thật đúng là tiểu tổ tông nói tiếng Anh.” Triệu Chấn cười nói: “Để chú Triệu đưa cháu đi ngủ.”
Chu Hảo giận dỗi cười: “Vậy thì tôi đi trước đây.”
“Để em giúp đi, chị Chu Hảo, trước đây em cũng từng là tình nguyện viên y tế.” Cảnh Tiêu nói.
Chu Hảo vui mừng: “Chị cầu còn không được.”
Triệu Chấn vừa đi về phòng trực ban vừa ngâm nga một bài hát mẫu giáo.

Nơi này không ồn ào, Hallie rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Một gã đàn ông cao lớn thô kệch sắp sửa 30 tuổi ngồi trước giường hát ru cho một đứa trẻ, hình ảnh đó ngẫm lại cũng thấy rất đẹp.
“Anh Hành của chúng ta đâu?”
Triệu Chấn hỏi Khâu Hiểu Thiên, người không biết đã lẻn vào từ lúc nào, bên cạnh còn có hai người khác, một người tên Lý Đam, là tay súng bắn tỉa trong đội, một người tên Tôn Húc, là quan sát viên.
Khâu Hiểu Thiên nói: “Đi báo cáo ở bộ chỉ huy bên kia, còn chưa trở lại, nhưng cậu ấy có nói sẽ trở về.

Cậu đưa cô bé này qua đây làm gì?”
“Đến xem đi, con bé như búp bê sứ vậy, đôi mắt thì to, khuôn mặt lại đáng yêu.” Triệu Chấn nói: “Chỉ là có hơi gầy, giống như A Tiêu khi còn nhỏ.”

Bốn người đàn ông to lớn đứng xung quanh nhìn một cô gái nhỏ như thể đời này họ chưa từng thấy qua con búp bê nào như vậy.

Bốn người họ cũng không phải độc thân, năm ngoái đều đã lần lượt kết hôn, do lớn tuổi nên bị gia đình thúc giục.

Chỉ có điều cả ngày đều đi làm nhiệm vụ, hiện tại lại đi lính nên không có cơ hội về quê sinh con.
“A Tiêu chính là cô gái mà đội trưởng muốn tôi bảo vệ?”
Khâu Hiểu Thiên tò mò hỏi, hai năm trước anh ta mới được điều đến đội hoạt động đặc biệt của Hải đội 1 thuộc Quân đoàn Cảnh sát Vũ trang Bắc Kinh nên không biết những chuyện đã xảy ra trước đó trong đại viện.
Lý Đam cùng Tôn Húc cũng tương tự như anh ta, đều là quân nhân cùng lứa.
“Đúng vậy, tên đầy đủ của cô ấy là Cảnh Tiêu, các cậu có biết Thiếu tướng Cảnh Thành Kinh không?” Triệu Chấn hỏi bọn họ.

Ba người gật đầu, Triệu Chấn liền nổi hứng tán chuyện: “Ông ấy đúng là anh hùng.

Năm đó lấy mạng đổi mạng, cùng một trùm buôn thuốc phiện quốc tế đồng quy vu tận, sau khi hy sinh thì được phong là thiếu tướng.

A Tiêu chính là con gái của ông ấy, bốn năm trước xuất ngoại đi du học, cũng mới 22 tuổi, thế nhưng đã có con, người trẻ tuổi bây giờ đúng là… Bất quá ở nước ngoài sinh con cũng có cái tốt, sở trường của con bé là tiếng Anh, sợ là lúc tỉnh lại cùng mấy người các cậu nói chuyện, các cậu cũng chẳng có ai nói lưu loát được đâu.”
“Nói tiếng Anh thì chắc chắn không chuẩn bằng con bé nhưng tôi có thể dạy con bé nói tiếng xuyên (tiếng phổ thông) nha.” Khâu Hiểu Thiên cười nói.
“Đi chết đi, đừng có hạ độc một mầm non tốt như vậy.” Triệu Chấn nói.
Khâu Hiểu Thiên: “Tôi làm vậy là để làm dịu không khí.

Tôi mà nói nghiêm túc, sợ là các cậu không chịu nổi đâu.”
Ba người liền nổi da gà, lập tức ngã xuống đất: “Đỡ tôi lên, tôi còn thở được!”
Lúc đó, Lý Đam đột nhiên kinh ngạc: “Này, các cậu xem, lông mày và cái mũi sao lại giống đội trưởng như vậy?”
Tôn Húc ghé sát vào mặt Hallie nhìn nửa ngày rồi nói: “Cậu không nói còn không sao, nói ra lại làm tôi cũng cảm thấy giống, thảo nào lúc vừa mới trở về đội trưởng không ngồi cùng xe với chúng tôi.


“Thật đúng là có chút giống.” Khâu Hiểu Thiên dùng ngón tay chạm chạm lông mi Hallie: “Các cậu nhìn xem, lông mi cũng giống, rất dài.”
Triệu Chấn ở bên cạnh vò đầu bứt tai, là do hắn không đủ trí tưởng tượng hay ba người kia chỉ là đang phỏng đoán? Hắn cùng Trì Thanh Hành là anh em cùng lớn lên trong đại viện, hiểu tận gốc rễ, thậm chí đến đối phương mặc quần đùi màu gì cũng biết rõ, thế nhưng hắn chưa bao giờ nghe thấy Trì Cảnh Hành nói chuyện này.
Lúc này, Trì Thanh Hành bỗng nhiên đi vào phòng trực ban: “Sao lại là bốn người các cậu?”
Cả bốn người họ đều cứng lại..

Bình Luận (0)
Comment