Anh Ấy Luôn Trêu Chọc Tôi

Chương 22


Editor: Đông
Beta: Tnhii
Sau khi tắm rửa, mặc lại trang phục huấn luyện, Trì Thanh Hành chạy xuống lầu dẫn đội đi tập thể dục buổi sáng, ăn sáng xong trở về mới có thời gian nhìn điện thoại.
Điện thoại sập nguồn, anh cắm sạc vào ổ cắm, đợi một lát mới có thể khởi động máy, vội vàng mở WeChat ra xem.
Cảnh Tiêu nhắn cho anh một tin nhắn. 
[Em đã về đại viện.]
Trì Thanh Hành ngẩn người, vội vàng gọi điện thoại hỏi, chuông kêu hai tiếng, Cảnh Tiêu đã bắt máy.
Anh vội nói: “Chuyện khi nào? Sao đột nhiên lại muốn trở về?”
“Sáng nay, em sắp tới cổng rồi.” Cảnh Tiêu nhìn những tòa nhà đang lùi lại bên ngoài cửa xe, nói.
Trì Thanh Hành một tay chống eo, chần chừ một lúc lâu: “Ở cửa chờ anh, đừng đi vào trước.”
“Vâng.” Cảnh Tiêu gật đầu.
Cúp điện thoại, Trì Thanh Hành vội vàng chạy về đại viện, ký túc xá cách đại viện có hơi xa, chờ anh chạy đến nơi, đoán cô đã sớm đứng ở cửa.
Đang nhìn xung quanh, một chiếc xe bán tải quân sự đột nhiên lao ra từ góc đường.
Triệu Chấn giẫm phanh, nửa người hướng ra ngoài cửa xe, hét to gọi anh: “Này A Hành! Chạy vội vậy, cậu muốn đi đâu?!”
Tới cũng rất đúng lúc.
Trì Thanh Hành liếm môi dưới, chạy tới nhảy thẳng lên xe: “Nhanh, đi đại viện.”
“Qua đó làm gì?” Triệu Chấn lui vào trong xe, mờ mịt nhìn Trì Thanh Hành hỏi.
“Tìm bé con nhà tôi.” Trì Thanh Hành nói.
“A Tiêu?” Triệu Chấn nghi ngờ nói: “Cô ấy đã về hả? Tôi nói mà, cô ấy sẽ trở về gặp chúng ta, cậu ngồi yên đi, tôi lái xe, tối nay đến nhà tôi ăn cơm, A Tiêu thích ăn đồ mẹ tôi nấu nhất.”
Ngồi xe so với chạy bộ nhanh hơn rất nhiều, mấy phút đã đến cổng đại viện, Trì Thanh Hành xuống xe đã thấy Cảnh Tiêu đang lấy hành lý ra từ cốp xe, sau khi nói với tài xế mấy câu, xe lập tức phóng đi.
Triệu Chấn cũng xuống theo, híp mắt nhìn Cảnh Tiêu, khoác vai Trì Thanh Hành hỏi: “Sao A Tiêu lại đột ngột trở về, còn mang theo hết hành lý, trở về ở một thời gian dài sao?”

“Không biết.” Trì Thanh Hành nói.
Anh nhớ tới cuộc điện thoại ông nội gọi hôm qua, nếu là ông nội mở miệng kêu Cảnh Tiêu về nhà, cô nhất định sẽ không từ chối, vậy là chuyện chuyển đến chỗ ở của anh đã thất bại.
Triệu Chấn đi theo bên cạnh anh, lải nhải không ngừng: “Ở lại lâu cũng tốt, giống như trước đây, đại viện càng đông càng náo nhiệt, nhớ lại chúng ta khi đó, người đứng dưới lầu gọi vọng lên, một người hô là cả đám đáp, bốn phương tám hướng chạy tới chơi cùng.

Thật vui!”
Trì Thanh Hành quay đầu lại: “Cậu về một lát không có việc gì chứ?”
“A! Đúng rồi, tôi phải đi tìm đại đội trưởng Ngô.” Triệu Chấn vừa vẫy tay với Trì Thanh Hành vừa chạy đi: “Vậy tôi đi đây, nhớ hẹn ăn tối tối nay!”
Cảnh Tiêu kéo vali đi tới, cảnh vệ yêu cầu cô ấy xuất trình giấy tờ, cô không có giấy tờ, khi xuất ngoại cô đã mang theo CMND và hộ chiếu.

Đang lúc cô định nói Trì Thịnh gọi cô đến, Trì Thanh Hành đã đi tới.
Cảnh vệ lập tức cúi chào, Trì Thanh Hành nói vài câu, cảnh vệ lập tức tránh ra, Cảnh Tiêu theo Trì Thanh Hành đi vào đại viện.
“Ông nội kêu em trở về sao?” Trì Thanh Hành hỏi, cầm lấy hành lý trong tay cô.
“Vâng, hôm qua ông có gọi điện thoại.” Cảnh Tiêu đi bên cạnh anh, cùng anh sóng vai đi vào.
“Có nói có chuyện gì không?” Trì Thanh Hành hỏi.
Cảnh Tiêu ngẩng đầu nhìn Trì Thanh Hành: “Chắc là có việc, sao vậy?”
“Không, anh chỉ hỏi một chút.”
Trì Thanh Hành nói, lặng lẽ nắm lấy tay Cảnh Tiêu, Cảnh Tiêu cảm thấy ngọt ngào nhưng nhanh chóng liếc xem xung quanh có ai không, rút tay ra: “Đừng làm vậy, bị ông nhìn thấy sẽ rất thảm.”
Trì Thanh Hành không hề cảm thấy mất mát hay khó chịu, đôi mắt đào hoa ngược lại còn đưa tình, trêu ghẹo hỏi cô: “Chẳng lẽ em muốn cùng anh lén lút yêu đương cả đời?”
Cảnh Tiêu ngước mắt lên nhìn anh, nói: “Ai yêu đương với anh?”
sau đó bước nhanh về phía tòa nhà gạch đỏ.
Trì Thanh Hành mím môi khẽ cười, anh biết những băn khoăn của Cảnh Tiêu, cô sợ nếu ông nội biết chuyện cũng sẽ nổi giận, còn không biết sẽ phải đối với anh như thế nào, dù gì cũng sống cùng nhau mười mấy năm, tính cách ông nội đã ăn sâu vào trong lòng bọn họ.

“Bé con, không yêu mà em còn cho phép anh…” Trì Thanh Hành theo sau, thấp giọng nói vào tai Cảnh Tiêu mấy câu, lỗ tai cô lập tức đỏ lên.

Anh thản nhiên xoa đầu Cảnh Tiêu, cười nói: “Tạm thời cứ giữ khoảng cách một thời gian, nếu sợ ông nội không chấp nhận được, vậy cứ từ từ, chờ tới khi ông phát hiện chúng ta sẽ nói với ông, có được không?”
“Chú Hành” Cảnh Tiêu cố ý cách anh một mét, nhìn anh bằng ánh mắt ngây thơ, giọng điệu cũng rất vô tội: “Cháu nên nói gì với ông nội, cháu cũng không biết phải nói gì, cháu lên lầu trước, cháu còn chưa ăn sáng.”
Vừa dứt lời, Cảnh Tiêu nín cười xoay người chạy nhanh lên lầu.
Bà cụ đang ngồi hóng mát dưới bóng cây trước tòa nhà, trông thấy cô lập tức gọi một tiếng: “A Tiêu đã về!”
“Con về rồi, bà Đinh!”
Cả hành lang vang vọng giọng nói trong trẻo của cô gái nhỏ. 
Trì Thanh Hành bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, chào bà Đinh rồi đi lên lầu.
Ở nhà, Trì Thịnh yêu cầu chị Trương dọn một bàn cơm, tất cả đều là những món Cảnh Tiêu thích ăn.

Ông sớm đã đợi rất lâu, ở trong phòng khách đi đi lại lại, cũng ra ngoài nhìn xem người đã tới chưa.

Nhưng khi Cảnh Tiêu và Trì Thanh Hành lại đi vào một con đường khác, Trì Thịnh lại đang nhìn vào một con đường khác từ phòng khách bên này.
Nghe thấy tiếng chuông cửa, Trì Thịnh vội vàng ra mở cửa.
“A Tiêu!”
Cảnh Tiêu lễ phép cúi chào Trì Thịnh: “Ông nội.”
Bốn năm rồi chưa trở về một lần nào nhưng thỉnh thoảng cô vẫn sẽ gọi điện thoại cho Trì Thịnh.

Kể từ khi cha cô mất, Trì Thịnh luôn coi cô như cháu gái.


Ở nước ngoài không nhìn thấy thì không cảm thấy gì nhưng hiện tại vừa gặp, Trì Thịnh so với 4 năm trước dường như đã già đi rất nhiều, tóc đã điểm hoa râm, khuôn mặt cũng lưu lại dấu vết của những năm tháng trong quân ngũ.
“Ôi, con bé này, cháu cúi làm cái gì?” Trì Thịnh kéo Cảnh Tiêu vào phòng, trên mặt ý cười rạng rỡ: “Mau vào ngồi ăn sáng đi, chị Trương đã chuẩn bị tốt cho cháu rồi, cháu còn nói ăn ở khách sạn rồi mới tới đây, khách sạn sao có thể có dinh dưỡng tốt như ở nhà được?”
“Cháu sợ rằng ông nội sẽ tâm huyết dâng trào mà tự mình xuống bếp nấu cho cháu, như vậy con sẽ cảm thấy rất có lỗi.” Cảnh Tiêu cười nói.
“Ông có muốn làm thì chị Trương của cháu cũng không cho, sợ còn đuổi ông ra khỏi bếp.” Trì Thịnh nói: “Ông không biết món ăn có hợp với khẩu vị của con không, mau ăn thử đi, nếu không hợp thì nói để ông chuẩn bị lại.


“Ông nội, cháu không kén đồ ăn.

Ông cũng lại đây đi, chúng ta cùng nhau ăn.” Cảnh Tiêu nói.
“Đương nhiên là ông muốn ở cùng cháu gái ngoan của ông rồi.” Trì Thịnh gật đầu, nhìn trái phải của Cảnh Tiêu: “Hành lý của con đâu rồi? Không phải ông kêu cháu dọn về ở lại nhà sao?”
“Hành lý ở phía sau ạ, anh Hành đi lấy cho cháu rồi.”
Cảnh Tiêu quay đầu nhìn ra cửa, Trì Thanh Hành vừa vặn cũng đi tới, xách theo chiếc vali màu bạc, vừa định bước vào, anh đã bị ánh mắt Trì Thịnh ngăn lại ở chiếc thảm đỏ ngoài cửa.
“Cháu tới đây làm gì? Hôm nay trong đội nhàn rỗi không huấn luyện sao? Hay là do Ngô Khác quản quá lỏng lẻo, để các cháu cả ngày rảnh rỗi hả?”
“Không phải, chú Ngô quản rất nghiêm, cháu cũng vừa mới rảnh.” Trì Thanh Hành nói thật.
Trì Thịnh lại liếc anh một cái, lại nhìn chiếc vali, nói: “Ký khảo hạch thiếu tá cuối năm cháu nhớ ngoan ngoãn cho ông.

Đừng đúng lúc này lại làm chuyện xấu, khó tránh khỏi bị một số người nhìn chằm chằm vào cháu, hiểu không? “
“Cháu biết.” Trì Thanh Hành đáp lại.
Trì Thịnh nói: “Nếu tới rồi thì vào ăn chút gì đi.”
Trì Thanh Hành mỉm cười, xách hành lý vào phòng.
Lúc này ăn sáng đã hơi muộn, vì từ khách sạn đến mất hơn một tiếng lái xe, ông nội chắc đã bị chị Trương dặn dò vài câu rồi ăn chút gì đó lót dạ, buổi sáng Trì Thanh Hành tập thể dục xong cũng đã ăn qua, chỉ có Cảnh Tiêu đã đói.
Trên bàn ăn, Cảnh Tiêu ăn một hồi, Trì Thịnh mới mở miệng nói chuyện.
“Cháu vừa mới tốt nghiệp, muốn chơi một thời gian hay đi tìm việc làm?” Trì Thịnh hỏi cô.
Cảnh Tiêu nuốt xuống ngụm thức ăn, vội vàng đáp: “Cháu đang tìm việc, cũng không biết đi chơi chỗ nào.”

“Được rồi, bắt cháu ở nhà cả ngày với lão già như ông cũng không có gì thú vị, cháu muốn làm việc gì thì nói với ông, ông sẽ kêu người tìm giúp cháu.” Trì Thịnh nói.
“Cháu học nhiếp ảnh, cũng học qua báo chí.

Cháu muốn làm công việc nào đó liên quan tới phương diện này.” Cảnh Tiêu nói.
“Rất tốt, có thể làm người đưa tin hoặc hoặc phóng viên trong quân đội, cũng không khác  với những gì cháu đã học, cách đại viện cũng gần, cháu có thể về nhà bất cứ lúc nào.” Trì Thịnh vui vẻ nói: “Nếu cháu đồng ý, chờ lát nữa cơm nước xong ông sẽ nói với chú Ngô của cháu, cháu vào quân đội.”
“Vâng.” Cảnh Tiêu gật đầu đáp lại.
Cả câu chuyện Trì Thanh Hành không nói lời nào, sau khi ăn xong, Cảnh Tiêu trở về phòng mình thu xếp hành lý, một chiến hữu gọi điện thoại cho Trì Thịnh, ông liền tới ban công nghe máy.

Trì Thanh Hành vẫn chưa đi, mà đi lên lầu, nhẹ nhàng gõ cửa phòng Cảnh Tiêu.
“Anh lên làm gì? Ông nội đang ở dưới lầu.” Cảnh Tiêu có chút luống cuống.
“Đừng sợ” Trì Thanh Hành đi vào, trở tay khóa trái cửa, nhìn thấy một đống đồ đạc trên giường, hẳn là Cảnh Tiêu để lên, anh tiến lên phía trước: “Thu dọn xong chưa? “.
Cảnh Tiêu theo bản năng lùi lại phía sau:  “Vừa mới dọn thì anh đã tới rồi, hay là anh ra ngoài đứng đi, em thu xếp lại một chút, nếu ông nội biết anh đang ở đây thì phải làm sao?”
“Khóa cửa rồi.” Trì Thanh Hành nói, vẫn tiến lên phía trước.
Phòng Cảnh Tiêu khá lớn nhưng sau khi lùi lại mấy lần, chân đã va vào mép giường, cô không lùi nữa, ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Trì Thanh Hành: “Ông nội biết em đang ở trong phòng.”
“Ông nội đang nghe điện thoại ở ban công, lát nữa sẽ không đi lên.” Trì Thanh Hành nói.
Cảnh Tiêu hơi nhíu mày hỏi Trì Thanh Hành: “Anh vào giúp em sắp xếp hành lý sao?”
“Mười lăm phút nữa anh phải trở lại đội.” Trì Thanh Hành nói.
“Vậy mà anh còn ăn vạ ở đây.” Cảnh Tiêu chống tay lên mép giường nói.
“Anh muốn yêu đương vụng trộm một lát.”
Trì Thanh Hành vòng tay ra sau eo cô, cúi người xuống, dùng sức hôn Cảnh Tiêu, thân thể Cảnh Tiêu không khỏi ngả về phía sau, chớp mắt nhìn Trì Thanh Hành.
Trì Thanh Hành nắm lấy eo Cảnh Tiêu, bế cô lên tiếp tục hôn, vừa mới đến gần môi Cảnh Tiêu thì có người đột nhiên gõ cửa, sống lưng Trì Thanh Hành chợt lạnh.
Còn nghe thấy Trì Thịnh đang ở bên ngoài gọi: “A Tiêu? Cháu ở trong sao, A Tiêu? Sao lại khóa cửa, cháu có thấy anh cháu đâu không?”
Cảnh Tiêu nhìn người đàn ông gần ngay trước mặt, không phải đang ở đây sao?.

Bình Luận (0)
Comment