Sau khi anh đi, nước mắt tôi không kìm được mà rơi. Nhìn những chai rượu đã khui nắp kia, tôi ngửa cô uống.
Rượu đắng nhưng lòng đắng hơn. Vị mặn của nước mắt, vị mặn của lòng, vị ngọt của tình yêu và vị cay của sự chia ly... đắng, cay, chua, ngọt, mùi vị của tình yêu...
Một mình uống rượu, một mình trên đường, đúng là rất nguy hiểm. Tôi đã gặp một đám lưu manh. Nhưng lại được một người khác cứu.
Tôi không nhớ rõ được nhiều chỉ biết lúc đó, tôi nôn oẹ lên người hắn. Vùi mặt vào áo hắn mà còn chê áo hắn mùi chua, cũng may, hắn không phải người xấu.
Đó chỉ là nhận định của tôi ban đầu, nhưng giờ thì...
____
Tỉnh dậy qua men say, tôi nhìn thấy trần nhà trắng tinh, không giống trần nhà của nhà tôi. Hốt hoảng ngồi dậy, ngó trái ngó phải, sau đó mơid nhìn mình.
Quần áo của tôi đã bị thay? OMG, chết tôi rồi.
-Dậy rồi? Rửa mặt đi.
Hắn ta lạnh lùng lườm tôi, dùng ánh mắt chỉ tôi nhà vệ sinh ở đâu
-Yên tâm, tôi không làm gì cô đâu mà sợ. Quần áo kia tôi mượn cô bé hàng xóm đó, nó thay giúp cô luôn, tối qua cô nôn quá trời còn gì. Nó mới có 18 tuổi thế mà một cô gái 25 như cô lại mặc vừa, cô nhỏ con thật.
Nghe là người khác thay, tôi yên tâm hơn, nói một tiếng cảm ơn rồi vào nhà vệ sinh.
Sau khi rửa mặt xong, tôi mới lặng lẽ quan sát nhà hắn. Gọn gàng, ngăn nắp, màu chủ đạo là đen, trắng, xanh dương.
-Ăn sáng đi, à không, ăn trưa.
-Mấy giờ rồi?
Nghe thấy hắn nói ăn trưa, tôi giật mình. Tối qua tôi đi cả đêm không về, mẹ tôi chắc lo lắm. Không được, tôi phải đi về.
-10h 30 phút. Đừng lo, tôi nhắn tin cho mẹ cô rồi.
-Cám ơn anh, nhưng bằng cách nào?
-Lấy máy cô. Ăn nhanh đi.
-A, không làm phiền anh nữa, tôi về đây, lần sau sẽ mời anh ăn cơm
-Định đi đâu? Ngồi xuống
-Hả?
Tôi định đi lại bị giọng lạnh nhạt của anh doạ sợ.
-Ăn nhanh đi, vào giặt đồ cho tôi, còn nữa, dọn dẹp nhà cửa cho tôi. Nó xem như là cô đền ơn tôi đi.
What? Hắn ta định giết tôi sao? Đúng là, ngôn tình không thể áp dụng vào thực tế. Từng nghĩ có một mối tình như trong các bộ tiểu thuyết nhưng nó lại kết thúc một cách quá nhanh.
Thế là tôi phải dọn dẹp nhà cho hắn ta. Nhà hắn ta đã rất sạch rồi, sao còn bắt tôi dọn dẹp? Chẳng phải tôi mời hắn ăn cơm hắn sẽ lợi hơn sao? Hắn đúng là một tên khó hiểu.
Dọn xong, tôi mệt mỏi vươn vai, hắn từ đầu đi tới, nói một câu:
-Dọn xong rồi? Đi nấu cơm cho tôi đi.
-Tại sao tôi lại phải nấu cơm cho anh?
-Nãy giờ cô có cần dọn đâu, nhà tôi sạch sẵn rồi.
Đúng là tôi vừa dọn vừa chơi, nhà hắn thật lạ nên tôi cứ nhìn xung quanh, có nhiều đồ chơi vui lắm. Nhưng bắt tôi nấu ăn, cảm nghĩ tốt về ngồi nhà này liền biến mất
Tôi âm thầm nghiến răng, làm khó tôi sao? Tôi nể tình hắn từng cứu tôi khỏi bọn thổ phỉ, từng cho tôi tá túc thôi. Thở dài, áp chế cơn giận trong lòng, tôi đi nấu cơm.